|
Chương 16: Anh tin không? Lần này cũng vẫn...
-3-
“A!” Văn Sơ sửng sốt,
“Khéo vậy”.
“Xui quá!” Lỗ Như Hoa vẫn còn đau như bị dao cắt, “Em đến Hải Bình, xem ra khởi đầu không được suôn sẻ lắm!”.
“Hải Bình... Bọn em muốn đi xem chòi gác sao?” Trên điện thoại, giọng Văn Sơ thật bình tĩnh.
Lỗ Như Hoa cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đang vội vàng ra bến tàu để lên xe, cũng không hỏi kỹ, chỉ ậm ừ, “Đúng vậy, ở đó nhiều chòi gác, chắc sẽ ở lại vài ngày”.
Văn Sơ trầm mặc.
“Không có việc gì thì em cúp máy nhé, sắp lên xe rồi.” Lỗ Như Hoa kéo hành lý “ném” vào xe đò, nhân thể hào hứng đón nhận ngón tay cái giơ lên khen ngợi “quả là đại lực sĩ” của một nam sinh cùng lớp.
“Em muốn đi đến đó sao?” Văn Sơ bỗng nhiên lại hỏi. “Đến đâu cơ?”
“Dạ viên.”
“A, anh cũng biết Dạ viên à, xem ra nơi đó đúng là có tiếng. Đúng vậy, bọn em định đi, thầy giáo nói chòi canh ở Dạ viên kiên cố nhất.” Lỗ Như Hoa hơi kinh ngạc.
“Vậy em không biết chủ của Dạ viên là ai ư?” Giọng Văn Sơ rầu rĩ. “Chủ... Không phải chính phủ sao? Thầy hướng dẫn nói là do chính phủ quản lý.”
“Quyền tài sản không thuộc về chính phủ.” Văn Sơ chậm rãi nói, “Dạ viên... là... A lô?... Lỗ Như Hoa... A lô!”.
Điện thoại bỗng nhiên bị ngắt đột ngột, Văn Sơ gọi lại, một giọng nữ duyên dáng vang lên: Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...
Cùng giây phút đó, Lỗ Như Hoa đang “xỉa xói” Hạ Thịnh, “Cậu này dùng di động kiểu gì thế? Toàn quên sạc pin!”.
“Gì! Không cảm ơn còn trách tôi, đánh chết cậu!” Hạ Thịnh giương nanh múa móng xông lại.
“Cho cậu mượn cái của tôi này.” Tiếu Thanh giơ điện thoại đưa cho Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa vội vàng khoát tay, “Thôi không cần đâu, cũng không quan trọng, buổi tối về khách sạn gọi lại cho anh ấy là được”.
Tiếu Thanh không nói gì, chỉ cười cười gian xảo.
Lê la một hồi lâu, đám Lỗ Như Hoa mới lên được chiếc xe khách đã đặt trước, ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Xe vòng theo con đường cong quanh sườn núi mà lên, phía dưới bên phải là biển đen ngòm vô tận gầm gào. Ngồi phía trước, Hạ Thịnh và Tiếu Thanh ríu rít nói chuyện, trong câu chuyện cũng đề cập đến Dạ viên, nói theo như bản đồ, trạm dừng phía trước chính là Dạ viên.
Dạ viên, Dạ viên... Tên này nghe đủ thần bí, nghe nói là do chính phủ quản lý, vậy trong quá khứ là tài sản của ai? À... Mới vừa rồi Văn Sơ định nói gì? Anh ấy có tư liệu mới sao? Mà thôi kệ, tối về nói sau!
Có điều, bây giờ anh ấy đang nghĩ gì?
Cách xa đó hàng vạn cây số, Văn Sơ tất nhiên cũng đang nghĩ đến Dạ viên.
Khi hắn và Văn Phỉ nói chuyện phiếm, có nhắc tới việc Lỗ Như Hoa sắp đi Hải Bình. Văn Phỉ vui mừng nói, có thể nhờ Dạ Nhiên liên hệ ở đó tiếp đón, vì dù sao ở Hải Bình, chòi canh tốt nhất nằm ở Dạ viên, thuộc về nhà họ Dạ.
A, Dạ viên... Đã nghe ba hắn nói qua, thảo nào quen tai đến vậy. Dạ Nhiên không phải trước giờ lúc nào cũng kiêu ngạo và xa cách sao? Vì sao giờ lại chú ý chăm sóc đến Lỗ Như Hoa như vậy! Huống hồ hôm đó, hắn còn châm chọc Dạ Nhiên...
Càng nghĩ càng thấy vô lý, hắn tính kế xin Văn Phỉ số điện thoại di động của Đường Uyển.
Văn Sơ không định gọi trực tiếp cho Dạ Nhiên, tránh chuyện... nói nhiều hớ nhiều. Gọi cho Đường Uyển là tốt nhất, dù sao ở Thịnh Thế thì chị ấy cũng là cánh tay phải đắc lực của Dạ Nhiên.
Điện thoại tút vài tiếng đã có người nghe máy, giọng nói dễ nghe của Đường Uyển vang lên, “Ai ạ?”.
“Chị Đường Uyển, là em, Văn Sơ đây.”
“A, chào em, đã lâu không gặp, bé Văn Sơ.” Đường Uyển cười chào.
Điện thoại đã gọi rồi, Đường Uyển cũng đã gặp được rồi, Văn Sơ lại hốt hoảng. Đúng vậy, hắn phải hỏi cái gì? Có thể hỏi cái gì bây giờ?
“Bé Văn Sơ, tìm chị có việc à?” Đường Uyển nói giọng trêu chọc, cô nhớ rõ cậu em trai nhỏ, bảo bối nhà họ Văn.
“A... Cũng không có gì.” Văn Sơ lục lọi đầu óc, cố tìm lời để nói, “Em gọi hỏi thăm chị thôi, mấy ngày trước cùng ăn cơm với anh Dạ Nhiên, anh ấy nói chị đã về nước... À... chị Đường Uyển, chị bận lắm sao?”.
“Ừ, bận chết luôn. Dạ Nhiên còn thong dong đi chơi, bắt chị một mình ở Thịnh Thế.”
“Anh Dạ Nhiên... Anh ấy đi đâu ạ?”
“Nhà thờ tổ ở Hải Bình, chính quyền bên đó có chuyện tìm anh ấy.” “Hải Bình?”
“Đúng vậy, Hải Bình. A lô... A lô... Bé Văn Sơ?”
Giọng Đường Uyển trong điên thoại dần dần mất hẳn, Văn Sơ cầm điện thoại, rất muốn ném vào vách tường. Trùng hợp vậy sao? Lại là một lần trùng hợp nữa sao?
Văn Sơ cố gắng bình tĩnh, rồi lập tức gọi lại, nhưng cô không nghe, lại gọi lại, thì biến thành tiếng tút ngắn bận.
Hắn ngồi ở phòng vẽ tranh tối tăm mặt mày một lúc lâu, chỉ cảm thấy trong đầu rối loạn, không biết nên làm gì. Cô nói điện thoại bị rơi xuống biển, nhưng cuộc gọi cũng bị ngắt giữa chừng. Hắn gọi lại lần nữa, số này cũng tắt máy luôn.
Năm phút sau, Văn Sơ gọi cho Lỗ Tự Ngọc.
“Tự Ngọc, ngày mai cuối tuần, chúng ta đi Hải Bình đi.”
“A? Xa vậy? Vì sao lại muốn đi Hải Bình?”
“Chị cậu ở Hải Bình, tôi muốn cho cô ấy một sự ngạc nhiên thú vị.” Văn Sơ nói đơn giản, bình tĩnh và khôn ngoan hơn bất kỳ lúc nào khác. Thậm chí, hắn còn tính đến việc không thể đến đó một mình, nếu không Lỗ Như Hoa chắc chắn biết hắn đến để giám sát cô. Nhưng đi cùng Lỗ Tự Ngọc lại khác. Thứ nhất, có thể khiến cô vui mừng. Thứ hai... cho dù có giận, cũng có thể bị Văn Sơ dễ dàng xoa dịu, giải thích chỉ vì muốn cô ngạc nhiên.
“Nhưng tôi bây giờ không đi máy bay được.” Lỗ Tự Ngọc hơi do dự.
“Chúng ta ngồi xe lửa, sau đó thuê ô tô đi Hải Bình, không đi đường biển, sức khỏe của cậu sẽ không xảy ra chuyện đâu.” Văn Sơ nói chắc chắn.
“Nhưng... Có được không? Phải xin nghỉ ở trường mới được phép đi.”
“Vì sao không được? Tôi sẽ xin giúp cậu, vả lại chúng ta cũng có thể vẽ cảnh biển, Lỗ Như Hoa đi lâu như vậy rồi, chúng ta bất ngờ đến đó cô ấy nhất định sẽ rất vui.” Văn Sơ kiên trì thuyết phục.
Lỗ Tự Ngọc không cự tuyệt nữa, tuy đề nghị có vẻ đột ngột, nhưng cách nói của Văn Sơ dường như không cho phép cậu từ chối. Đã vậy thì cứ theo hắn.
Buông điện thoại, Văn Sơ lập tức chuấn bị hành lý. Hắn muốn đi Dạ viên, tuy rằng không biết vì sao nhất định phải đi, đi thì có thể làm gì, nhưng nếu không đi, hắn chỉ có thể ngồi một chỗ suy nghĩ lung tung. Hắn cũng nên vì bảo vệ tình yêu mà làm một cái gì đó, đúng không?
Chòi canh ở Hải Bình quả nhiên là danh bất hư truyền, số lượng nhiều, lại có nhiều nét đặc trưng, sinh viên khoa Kiến trúc ngắm nhìn học hỏi đến hoa cả mắt. Mọi người leo lên sườn núi, đầu tiên dùng một ngày tham quan các kiến trúc nhà tầng và khuôn viên được xây trong lòng núi, vẽ vài bản phác thảo, nghe hướng dẫn viên du lịch tại địa phương tỉ mỉ giới thiệu về cấu trúc cơ bản của chòi canh để nắm được hiểu biết khái quát.
Ngày thứ ba tới Hải Bình, theo chương trình mà trường học sắp xếp là leo lên núi từ sớm, tham quan chòi canh nổi tiếng nhất: Dạ viên.
Nhưng trời không chiều lòng, từ sáng sớm đã bắt đầu mưa. Tuy đường lên núi là quốc lộ, nhưng cũng ẩm ướt trơn trượt, không tiện đi lại. Vì lý do an toàn, giáo viên hướng dẫn yêu cầu mọi người ở lại khách sạn, đợi mưa tạnh hoặc ngớt lại tính. Không ngờ cái sự chờ đợi này mất gần một ngày, trời chập tối mưa mới ngừng, mọi người hơi do dự, lên núi lúc này không biết còn thấy được gì không. Nhưng hướng dẫn viên du lịch lại nhấn mạnh, đi Dạ viên, phải tới vào buổi tối mới thấy đẹp.
Thôi thì, dù sao cũng đều là những người trẻ tuổi nhiệt huyết, cũng không sợ ngủ trễ, đoàn người lên xe thẳng tiến Dạ viên.
Ô tô chầm chậm lăn bánh men theo sườn núi, Lỗ Như Hoa vẫn ngồi gần cửa sổ bên phải xe, ở vị trí này có thể nhìn thấy biển một cách rõ ràng. Thành phố S chỉ có sông mà không có biển, lần này đến Hải Bình cô phải tranh thủ nhìn cho bõ.
Người hướng dẫn viên không cường điệu, dù không tới Dạ viên, chỉ nhìn hoàng hôn trên biển cũng đủ làm cho người ta rung động.
Nhưng cũng như buổi tối đầu tiên tới Hải Bình, Lỗ Như Hoa cảm thấy mặt biển rất lạ, tối đen đáng sợ, có một loại hương vị huyền bí tiềm tàng bên trong, tựa như trong phim Hitchcock, không ai biết giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện.
Tự nhiên Lỗ Như Hoa đâm ra “nhớ nhung” cái di động 3G Văn Sơ đưa. Nếu chưa mất, cô sẽ để hắn cùng ngắm biển, xem hắn nói gì. Còn Lỗ Tự Ngọc, chắc chắn nó sẽ cho rằng nơi này thích hợp để vẽ nên một bức sơn dầu rực rỡ màu sắc. Nói đến Văn Sơ mới nhớ, hai ngày nay hắn trốn mất tăm, tuyệt nhiên không hề gọi điện cho cô. Mượn di động Hạ Thịnh nhắn tin cho hắn, câu trả lời của hắn thật ngắn gọn, lúc nào cũng là: “Đang vội, sẽ nói sau”.
Cái chữ “sau” ấy lặp đi lặp lại hai ngày nay, làm Lỗ Như Hoa hơi bực bội, bất giác suy nghĩ miên man. Cũng may chỉ một lúc sau đã đến Dạ viên.
Ô tô dừng ở bãi đỗ xe đang xây dựng trước cửa Dạ viên. Lỗ Như Hoa theo mọi người xuống xe, thấy ngay một cánh cổng đại trang viên vô cùng hoành tráng hiện ra trước mắt.
Cửa sơn màu đỏ thắm, được mở sẵn vào phía trong, hẳn là vì đã được thông báo sắp có đoàn tới. Quan sát thêm thì thấy phía bên trên cửa có một bức hoành phi lớn, dưới ánh sáng mờ ảo của hai chiếc đèn lồng đỏ hai bên cổng, chỉ thấy đúng hai chữ đơn giản: Dạ viên.
“Toà nhà này có ma không nhỉ...” Hạ Thịnh nổi da gà toàn thân.
“Người đã từng gặp cậu rồi còn có thể sợ ma nữa sao?” Tiếu Thanh tất nhiên không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để trêu ghẹo Hạ Thịnh. Những người khác cười cười, đều thầm hiểu nhưng không nói.
Lỗ Như Hoa cũng nhìn bức hoành phi. Dạ viên... Dạ viên... Hai chữ đơn giản, nét bút trang trọng càng làm cho tòa nhà thêm vẻ tĩnh mịch, đến những cây lớn cây nhỏ và dây leo trong khuôn viên cũng đều vươn cao vượt hẳn ra ngoài tường bao, trong những cơn gió thổi từ biển đến, như đang nhe nanh múa vuốt. “Dạ viên là chòi canh nổi tiếng nhất ở Hải Bình của chúng tôi, hơn nữa trong lịch sử chiến đấu chống hải tặc có vai trò rất quan trọng.” Nữ hướng dẫn viên du lịch chỉ vào bức hoành phi, nói đều đều, “Câu chuyện của Dạ viên rất dài, chúng ta vừa đi vừa nói”.
Mọi người vội vàng đi theo, tiến vào trong cánh cửa lớn màu đỏ thắm.
Trước tiên, họ đi qua một con đường đầy những bóng cây âm u, phía cuối đường sừng sững tòa lầu chính được sơn đỏ thắm, những ngọn đèn lẻ loi từ bên trong hắt ra nổi bật một cách kỳ lạ trong bóng đêm.
“Đây là công trình kiến trúc chòi canh chính yếu nhất của Dạ viên, gọi là Tuệ Lư, cũng là tòa lầu đầu tiên được ông tổ nhà họ Dạ xây dựng cho người vợ cả - Đàm Thị Minh Tuệ, tổng cộng có năm lầu.” Hướng dẫn viên du lịch thong thả giới thiệu, “Mọi người có thể nhìn thấy trước cửa của Tuệ Lư có đặt hai bức tượng sư tử đá có mắt không tròng, theo truyền thuyết, con sư tử như vậy có thể xua đuổi tà ma”.
“Nơi này có tà ma sao?” Lỗ Như Hoa không nhịn được hỏi.
“À... đã từng có rất nhiều chiến sĩ cảm tử hy sinh trong Dạ viên. Dù sao cũng là chuyện xưa lắm rồi, có tà ma thì cũng đã bị chính khí cản ngăn.” Hướng dẫn viên du lịch cười, “Có rất nhiều du khách coi Dạ viên như một dạng lâu đài ma quái, chuyên dành cho việc thám hiểm, ha ha... Bình thường, Tuệ Lư chỉ mở cửa hai lầu dưới cùng cho khách tham quan. Riêng lần này, vì danh tiếng trường Đại học S, chủ nhân Dạ viên đồng ý mở thêm lầu ba và lầu bốn. Ngoài ra còn có thể tham quan mấy gian nhà xây thêm bên cạnh.”
“Ồ...” Các sinh viên khoa Kiến trúc mừng rơn, ở nơi xa xôi như Hải Bình vẫn còn có thể hưởng thụ đặc quyền bất ngờ, thật là hiếm có! Mọi người đua nhau lấy máy ảnh và di động chụp ngoại cảnh một lát, sau đó theo dướng dẫn viên du lịch vào bên trong Tuệ Lư. Trong khi ríu rít nói chuyện, ánh tà dương cuối cùng dần dần biến mất, bóng đêm từ từ thay thế.
Thực ra tất cả những gì xảo diệu nhất của kiến trúc chòi canh đều nằm phía bên trong, đặc biệt là ở Dạ viên nổi tiếng.
Hướng dẫn viên du lịch cứ qua một tầng lại dừng lại giới thiệu, nhưng do số sinh viên đứng quá đông so với diện tích một tầng của Tuệ Lư, Lỗ Như Hoa không chen được lên phía trước. Hơn nữa cô cũng không thấy hứng thú với nội thất bằng gỗ toàn màu đỏ ở đây, hoàn toàn ngược lại với Hạ Thịnh và Phương Ngu đang ríu rít vòng quanh tấm bình phong lớn thêu thủ công, cười nói không ngừng. Haizzz, xem ra ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, Lỗ Như Hoa quyết định sẽ đi lên trên xem trước rồi quay lại nơi này sau!
Nghĩ vậy, cô một mình bước lên lầu. Cũng may mỗi cầu thang đi lên đều có một chiếc đèn treo tường nhỏ, không sáng lắm, nhưng cũng đủ thấy rõ ràng từng bậc thang. Bậc thang trải thảm dày, cảm giác vừa mềm mại vừa chắc chắn, giẫm lên không hề nghe tiếng bước chân.
Đang buổi tối lại đi đến một công trình cổ thế này, leo cây cầu thang gỗ cót két, còn kết hợp thêm ánh đèn mờ nhạt và thảm dày, nhưng Lỗ Như Hoa không hề sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy có chút khôi hài, bất giác bật cười khẽ. Trên lầu hai, bên cạnh chiếc cầu thang chật hẹp có trổ một cửa sổ, phân thành ba lớp, lớp bên trong là một cửa sổ kính song gỗ, lớp thứ hai là một rào sắt bảo vệ, ngoài cùng lại có thêm cánh cửa sắt có khóa kín, lúc này đang để ngỏ.
Lỗ Như Hoa không ngạc nhiên vì sự kín kẽ đó, bởi đặc điểm của chòi canh vốn là được phòng thủ nghiêm mật. Chỉ là trên cửa sắt có khắc hoa văn chìm rất đẹp, cô bèn lại gần nhìn và nhận ra đó là hình những chiếc lá phong tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau. Lá phong... Đúng thế, ban nãy tay vịn cầu thang lên lầu hình như cũng có khắc hìnhlá phong, còn thêm một lớp sơn nước đỏ sậm, xem ra tổ tiên của Dạ gia rất thích loại hoa văn này.
“Lỗ Như Hoa, một mình đi lên đó nhớ cẩn thận!” Dưới lầu, Phương Ngu cười quái dị đầy đe dọa, lôi kéo sự chú ý của mọi người xung quanh.
“Tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, hù tôi vô ích!” Lỗ Như Hoa lớn tiếng đáp lại, cười cười, tiếp tục đi lên.
Lầu hai và lầu ba tất nhiên là nơi thờ tổ của nhà họ Dạ, trên tường ngoài mỗi gian phòng đều treo một khung thủy tinh, ghi tỉ mỉ công dụng của gian phòng và cuộc đời chủ nhân, tiếc là không kèm ảnh chụp. Lỗ Như Hoa lấy máy ảnh chụp trước, đợi về nhà đọc kỹ hơn.
Tuy tự xưng là người vô thần, nhưng khi giơ tay đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, mũi ngửi được không khí ẩm mốc bên trong, nhìn làn gió biển lay nhẹ tấm màn lụa trắng, Lỗ Như Hoa vẫn có một chút, chỉ một chút chột dạ. Cô than thầm sao không gian ở đây nặng nề khó chịu đến thế, xem ra thẩm mỹ của người xưa và hiện đại hoàn toàn khác nhau.
Khi leo đến lầu bốn, tiếng nói râm ran của bọn Hạ Thịnh đã lên đến lầu ba lọt vào tai Lỗ Như Hoa. Cô thầm nghĩ, quả nhiên một người đàn bà cũng như năm trăm con vịt, nếu có khác nhau thì cũng chỉ là vấn đề âm lượng mà thôi... Cô bất mãn hướng xuống lầu hét toáng lên, “Các cậu còn ầm ĩ lên thế đi, ầm thêm nữa để tổ tiên Dạ viên thần bí ra đây tiếp đón các cậu!”.
“Thật ngại quá, tổ tiên của Dạ viên thần bí bây giờ có lẽ là không rảnh ra đón tiếp các vị.” Trong góc cầu thang lầu bốn bỗng vẳng đến một giọng nói trầm trầm, có vẻ như đang nén cười. Âm thanh vô cùng quen thuộc, nghe rất giống...
Lỗ Như Hoa kinh ngạc nhìn về phía người đang nói. Anh ta đứng không xa, khoanh tay dựa vào vách tường và cũng như mọi khi, mặc y phục hằng ngày màu đen, trong ánh sáng mờ mờ vẫn thấy rõ đôi mắt lấp lánh ánh cười, chính là Dạ Nhiên.
Có vài người, cứ thường xuất hiện một cách kỳ dị trong những khoảng thời gian kỳ lạ không kém.
Lỗ Như Hoa bỗng nhiên có cảm giác dở khóc dở cười, chắc đến sao Hỏa, Dạ Nhiên cũng có thể đến được?
“À... có vẻ như tôi không được hoan nghênh lắm.” Dạ Nhiên cười thản nhiên, tuy nói vậy nhưng vẻ mặt anh ta không hề có vẻ gì gọi là bị tổn thương. Qua ánh đèn mờ ảo, anh ta dường như đã đoán trước được phản ứng của cô.
“Ở đây không phải là địa bàn của tôi, ai tới tôi cũng không quản được.” Lỗ Như Hoa bất đắc dĩ nói, “Có điều anh Dạ Nhiên, có lẽ anh cũng khá rảnh rỗi nhỉ, lần này lại vì cái gì? Buồn buồn đi du lịch?”.
Dạ Nhiên khẽ nhướn mi, “Lần này thật sự là có việc công”.
“Việc công gì ở đây?” Lỗ Như Hoa hơi mất kiên nhẫn. Cô và Văn Sơ xung đột với nhau chủ yếu là do người đàn ông đang cười trông phát ghét trước mặt, anh ta không tự hiểu, còn cố dây dưa!
“Tuy tôi nói thế này có vẻ hơi tự đề cao mình, nhưng anh Dạ Nhiên, anh cứ cố ý tạo ra những cuộc gặp gỡ ‘tình cờ’ kiểu này, có phải hơi quá hay không? Tôi không xinh đẹp, anh đi theo tôi làm gì? Tôi đến Dạ viên anh cũng không buông tha? Ba của Văn Sơ cuối cùng đã cho anh cái gì hay ho?” Giọng Lỗ Như Hoa không cao không thấp, đủ để Dạ Nhiên nghe thấy, nhưng vừa đủ để đám bạn bè đứng dưới không nghe được.
“À...” Dạ Nhiên cười khổ, “Em tới Dạ viên... Tôi đương nhiên không nói tới việc không bỏ qua, có điều... Tôi nghĩ mình cũng có quyền tới đây”.
“Anh chỉ có quyền ở lầu một và lầu hai!” Lỗ Như Hoa sung sướng nở nụ cười gian ác, “Hướng dẫn viên du lịch đã dặn, chủ của Dạ viên chỉ cho phép sinh viên trường S lên lầu ba và bốn. Anh cũng là sinh viên sao? Hả?”.
“Tôi không phải sinh viên.” Dạ Nhiên trả lời nghiêm chỉnh, “Nhưng tôi đúng như em đã nói, chủ nhân của Dạ viên. Tôi nghĩ, tôi đứng ở lầu của nhà mình có lẽ cũng không sao, em nghĩ thế nào, Lỗ tiểu thư?”.
Lỗ Như Hoa há miệng, nhanh chóng hóa đá, hóa gió, hận không thể lập tức tự đem mình đi hỏa táng cho xong...
|
|