|
Tác giả |
Đăng lúc 13-11-2014 21:45:30
|
Xem tất
Chương 10: Ở trước mặt con, hắn bỗng nhận thấy...
-1-
Văn Sơ không biết những lời hắn nói rốt cuộc đã gây cho Lỗ Như Hoa bao nhiêu thương tổn. Hẳn không thể tưởng tượng nổi, cũng không thể đo nổi, nhưng loại cảm giác không biết tên này làm hắn phát điên, dường như trong lòng bị khoan một lỗ hổng lớn, chỉ có thế trơ mắt nhìn nó đổ máu mà không cách nào chữa chạy được.
“Cậu không vẽ được, phải không?” Lỗ Tự Ngọc đã vào phòng tự lúc nào, đứng sau Văn Sơ.
Văn Sơ không biết trả lời thế nào, từ lúc hắn học vẽ đến giờ, chưa bao giờ xảy ra tình huống không thể nào hạ bút thế này. Hắn buông thõng hai tay, buồn bực đến mức thở dài cũng chẳng còn đủ sức.
“Tôi tạm nghỉ một lúc.” Xoa tay, hắn bước khỏi phòng vẽ, Lỗ Tự Ngọc lặng lẽ theo sau.
Phòng vẽ của lớp Sơn dầu ở lầu một, ngoài cửa là một hành lang dài, bên phải không có tường che nên tầm mắt rất rộng. Phía bên ngoài trồng những cây thường xuân xanh mướt và một mảnh đất trống, đứng cao một chút thậm chí có thể thấy thấp thoáng một góc Dung hồ. Văn Sơ tựa vào một cây cột, kiên quyết không nhìn về phía hồ.
“Thực ra tôi cũng không vẽ được.” Lỗ Tự Ngọc bình tĩnh nói, Văn Sơ nhìn cậu một cái nhưng không nói gì.
“Tôi biết cậu vẫn thấy lạ tại sao tôi không chịu vẽ giúp chị tôi. Lý do rất đơn giản, tôi vẽ không được.” Lỗ Tự Ngọc giơ tay, trầm ngâm nhìn những đường chỉ trong lòng bàn tay, “Lúc còn bé tôi rất muốn vẽ chị, nhưng mỗi lần làm mẫu chị ấy đều ngủ mất ngay. Không biết cậu có để ý không, chị tôi có thể ngủ ở bất kỳ chỗ nào yên tĩnh, bởi vì... chị ấy quá mệt. Tôi muốn vẽ chị, nhưng cứ vẽ là thấy đau lòng, không biết phải bắt đầu vẽ từ đâu. Từ tay? Trên tay chị ấy toàn là vết chai, cậu đã từng thấy cô gái nào tay nhiều vết chai như vậy chưa? Từ mặt? Chị ấy ngủ đến độ tôi thấy không đành lòng, dường như lúc nào chị ấy cũng sẵn sàng nhảy dựng lên. Nói ra có lẽ không ai tin, chị tôi bất an như vậy là bởi vì từ nhỏ đã liên tục phải mang tôi trốn nợ thành quen.”
Đây là lần đầu tiên Lỗ Tự Ngọc nói với Văn Sơ nhiều như vậy, thổ lộ nhiều bí mật thầm kín như vậy. Văn Sơ nhíu mày lắng nghe, những nghi vấn trong lòng từng chút được khai thông.
“Ba lô của chị... cậu đã xử lý giúp chị ấy rồi phải không? Đó là món quà tôi tặng, cậu làm vậy khiến chị ấy buồn lâu lắm. Không biết đêm đó rốt cuộc cậu đã nói gì, nhưng tóm lại... có lẽ cũng một phần tại tôi.”
“Tôi làm tổn thương chị cậu, chẳng lẽ cậu không ghét tôi sao?” Văn Sơ đằng hắng ngắt lời, cảm thấy hơi nghẹn trong cổ.
“Không, bởi vì tôi không có thời gian để ghét.” Lỗ Tự Ngọc nhìn hắn một cách thản nhiên, “Tôi bị bệnh tim. Tôi không biết khi nào thì nó sẽ ngừng đập, hoặc có thể nói là... mỗi ngày còn được sống đều chỉ như đi mượn mà thôi. Cho nên, tôi không có thời gian để ghét cậu. Chị tôi lao lực như vậy cũng chỉ vì muốn kiếm nhiều tiền trị liệu cho tôi, nên... chuyện cậu nghĩ chị ấy tham tiền vậy cũng đều là lỗi của tôi cả. Tôi không biết cậu với chị tôi là tình cảm gì, bất kể là cảm thông, tình bạn hay tình yêu cũng đều tốt, nhưng tôi hy vọng cậu hãy xem xét lại suy nghĩ của mình thật rõ ràng. Nếu là tình bạn, xin cậu hãy làm người bạn tốt nhất; nếu là thông cảm, xin cậu cố gắng giúp đỡ; nếu... là tình yêu, thì hãy trân trọng nó hết sức có thể.”
Văn Sơ kinh hoảng nhìn Lỗ Tự Ngọc, nhưng cậu không hề giống như đang đùa.
Ánh mắt cậu vẫn hoàn toàn điềm tĩnh và bình thản. Cậu nói mình bị bệnh tim y như đang nói về một câu chuyện bình thường nào đó. Cậu nói cuộc sống của mình chỉ là đi mượn cũng nhẹ nhàng bâng quơ như vậy...
Cuối cùng Văn Sơ cũng đã hiểu vì sao Lỗ Tự Ngọc chưa bao giờ tham gia các hoạt động thể dục; vì sao Lỗ Tự Ngọc sắc mặt luôn tái nhợt; cũng hiểu... Vì sao Lỗ Như Hoa mải mê kiếm tiền đến thế.
Đêm đó hắn đã nói gì? Đã mắng Lỗ Như Hoa tham tiền vô độ, bảo cô không hề có nguyên tắc, nói cô làm sai thì phải chịu phạt! Những lời làm tổn thương người khác đó đều là miệng hắn nói ra, thế mà hắn cứ luôn tự mãn mình phong độ, là người tình cảm, có trước có sau! Văn Sơ không thể biết được những lời hắn nói rốt cuộc đã gây cho Lỗ Như Hoa bao nhiêu thương tổn. Hắn không thể tưởng tượng nổi, cũng không đo nổi. Nhưng loại cảm giác không biết tên này làm hắn phát điên, dường như trong lòng bị khoan một lỗ hổng lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó đổ máu mà không cách nào chữa chạy được.
“Cậu không vẽ được chị tôi, tôi cũng không vẽ được, coi như huề nhau!” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười, vỗ vai Văn Sơ, sau đó chậm rãi rời đi.
Trở lại phòng vẽ tranh, Văn Sơ bước thật khẽ, quỳ xuống bên Lỗ Như Hoa, lẳng lặng nhìn cô. Giấc ngủ của cô quả thật bất an y như những gì Lỗ Tự Ngọc đã nói, lông mi hơi run rẩy, chân mày cũng nhíu lại. Văn Sơ cứ đăm đăm nhìn cô như thế. Hắn đã nhìn thấy nhiều sắc thái gương mặt của Lỗ Như Hoa - mạnh mẽ, hăng hái, tinh tế, đau lòng, kiều diễm, bất lực, nhưng vẻ mặt này của cô, yên lặng nhất mà cũng khiến hắn đau lòng nhất.
Lỗ Tự Ngọc nói không sai. Hắn vẽ không ra, hắn không thể vẽ một cô gái mới ngồi năm phút đã gục xuống ngủ, mà cô gái này làm cho cuộc sống của hắn bỗng chốc thiếu thốn và ấu trĩ đến đáng thương.
Có còn cứu vãn được không? Văn Sơ không kìm được đưa tay ôm choàng lấy cô, vùi đầu trong lòng cô, hy vọng có thể cho cô một chút ấm áp.
Nhưng Lỗ Như Hoa đã tỉnh rồi, tiếng nói của cô chầm chậm vang bên tai hắn: “Xin ngài tự trọng, tiểu nữ chỉ bán hàng, không bán thân.”
Văn Sơ ngạc nhiên ngẩng đầu, bắt gặp đôi đồng tử trong suốt, thản nhiên của Lỗ Như Hoa, hắn không thể tìm thấy một chút gì rung động hoặc ngượng ngùng trong đó. Hình như có một khối băng đâu đó vừa sụp xuống đầu hắn lạnh buốt, nhưng cũng chẳng còn quan trọng. Văn Sơ chợt nghĩ, thế giới này quả thật là công bằng, để mất đi thứ gì đó, sẽ phải trả giá gấp đôi để giành lại.
“Lỗ Như Hoa, Như Hoa!” Trên sân bóng rổ, Tiếu Thanh đang chơi bóng, mồ hôi ướt đẫm nhìn thấy Lỗ Như Hoa từ xa, liền vui mừng vẫy vẫy.
Lỗ Như Hoa đeo ba lô mới chạy về phía cậu ta. Chiếc ba lô mới cũng to như chiếc cũ, nhưng dây đeo còn mới nên cứng, phải đeo một thời gian nữa mới êm được.
“Có mua hàng không?” Cô hỏi thẳng thừng không khách sáo.
“Mua hàng thì không. Nhưng cậu bảo ông Thiên lôi nhà cậu đi đi, cậu ta dẫn theo một đám người như hổ rình mồi đứng nhìn chằm chằm chúng tôi mãi, rùng hết cả mình.” Tiếu Thanh hạ giọng, nháy nháy mắt ra hiệu cho Lỗ Như Hoa nhìn về bên phải.
“Hả?” Lỗ Như Hoa ngạc nhiên, bất giác quay nhìn theo, tất nhiên vẫn là Văn Sơ. À mà phải nói là Văn Sơ và mấy chàng hot boy cùng lớp Sơn dầu. Có lẽ vì vừa chơi bóng xong, tất cả đều đẫm mồ hôi. Đám Cá voi đang ngồi uống nước, nói chuyện phiếm với nhau bình thường, chỉ có Văn Sơ đứng tựa một góc, chân dài vươn ra, nhìn chằm chằm vào cô. Lỗ Như Hoa cắn môi, cố ý lờ đi ánh mắt chăm chú của hắn, hung tợn trả lời Tiếu Thanh: “Ai là ‘nhà tôi’? Văn Sơ chỉ là bạn cùng phòng của em tôi, không phải nhà tôi gì hết!”
“Ha ha..Tiếu Thanh cười mờ ám, “Mấy tên ngồi bên đó không mười người cũng phải tám người. Sao cậu biết tôi chỉ Văn Sơ?”
Lỗ Như Hoa trố mắt ngu ngốc. Ôi!
“Cho dù thế nào đi nữa, cũng không đến nỗi vì tôi tặng cậu ba lô mà cậu ta không ngừng đuổi giết tôi đến cùng chứ! Lỗ Như Hoa, tôi đến chết oan mất, hay là tôi với cậu thật sự thành một đôi đi?” Tiếu Thanh không khách khí, vòng ra sau lưng Lỗ Như Hoa mở ba lô của cô, lấy ra một cái khăn mặt lau mồ hôi, “Vả lại ba lô này tôi vừa hay có thêm một cái nên nhân tiện tặng cậu. Sớm biết vậy không bằng...”.
“Sao hả? Đổi ý? Muốn lấy tiền? Không có cửa đâu, đã tặng cho tôi thì là của tôi!” Lỗ Như Hoa nhăn mũi, ngắt lời, “Nói gì cũng được, đừng có nói đến tiền! Thêm nữa, tôi và cậu thành một đôi á? Vậy thì thật không phải với Hạ Thịnh! Không chơi, không chơi!”
“Tự dưng nhắc đến Hạ Thịnh làm gì? Tôi với cậu ta không có gì.” Tiếu Thanh tỏ vẻ khó chịu, gương mặt hơi ngượng ngùng.
Lỗ Như Hoa liếc cậu, “Nếu cậu còn không chịu nhanh nhanh nắm lấy cơ hội, coi chừng thật sự sẽ không có gì đó!”
Tiếu Thanh “thẹn quá hóa giận”, cốc mạnh trán cô một cái, Lỗ Như Hoa tất nhiên không chịu thua, lập tức phản công, làm náo loạn một góc sân.
Trong khi hai người cười đùa, Cá voi thấy Văn Sơ như ngồi trên đống lửa, hắn cười thầm hỏi: “Còn nhìn chăm chăm gì nữa? Văn Sơ, tôi thấy trên đầu cậu đã mọc lên cặp sừng* - to tướng rồi. Chậc chậc, to thật, rất to!”.
Nguyên văn: Một đám mây xanh lục. Ở Trung Quốc, những người bị vợ ngoại tình được gọi là bị đội mũ xanh hay cái gì đó màu xanh trên đầu. Ở đây dịch là bị cắm sừng.
“Biến đi!” Văn Sơ trừng mắt nhìn Cá voi một cái.
Mắng thì mắng, Văn Sơ vẫn bị câu nói của Cá voi đụng chạm, dù không đến mức trên đầu mọc sừng, nhưng... tuyệt đối không thể để cho kẻ khác thừa nước đục thả câu, nhất là cái tên Tiếu Thanh - tình địch nguy hiểm nhất kia. Hắn ta đêm Noel đã cùng Lỗ Như Hoa thân mật, bây giờ lại tặng cô ba lô. Cũng may Lỗ Tự Ngọc đã đem tin này nói cho hắn, nếu không thật đúng là một phút không kịp đề phòng, hối tiếc cả đời. A, ta ném ba lô, ngươi lại đưa ba lô, Tiếu Thanh ngươi chơi ngón độc đấy! Văn Sơ nghiến răng trước tình hình bất lợi, vò đầu bứt tai, nhưng bất lực không làm gì được.
Bởi Lỗ Như Hoa cơ bản là không để ý đến hắn.
Không đúng, cũng chẳng phải hoàn toàn không để ý. Đụng mặt hắn cũng chào hỏi, vào phòng 205 thi thoảng cô còn giúp Văn Sơ dọn dẹp gọn gàng đồ vật vương vãi trên bàn.
Có điều... có điều thế là không đúng! Những thứ cô làm tự nhiên quá mức, khách sáo quá mức. Lỗ Như Hoa cư xử như một người chỉ quen sơ làm cho hắn cảm thấy đáng sợ.
Đúng là giết người không dao! Văn Sơ cảm giác như mình đang bị xử lăng trì...
Hắn cố gắng tiếp cận Lỗ Như Hoa, cố gắng lấy lòng cô, lại hết sức che giấu tình cảm để cô cảm thấy tự nhiên. Nhưng một tuần đã trôi qua, một chút tiến triển cũng không có. Lỗ Như Hoa bình thường đến không thể bình thường hơn, ngược lại Tiếu Thanh càng lúc càng gần gũi cô, đôi khi hắn còn thấy hai người cùng xuất hiện tại thư viện.
Văn Sơ đành nhờ người điều tra tình hình lớp Hai khoa Kiến trúc, ai cũng bảo Tiếu Thanh thích một cô gái tên Hạ Thịnh. Có điều... nhỡ tên kia bắt cá hai tay vơ cả hai cô thì sao???
Một cô gái như Lỗ Như Hoa, ai có thể không thích? Văn Sơ chết cũng không tin. Hắn cảm thấy... đàn ông trên đời, chỉ cần là còn sống, còn thở, đều thích Lỗ Như Hoa.
Thật ra “để ý Tiếu Thanh” là chủ kiến của Cá voi, với lý do “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Ý cậu ta là nếu hiểu rõ Tiếu Thanh, biết hết ưu khuyết điểm và những thứ ưa thích của tên kia, mới có thể đánh bại hắn. Đối với ý kiến này, Văn Sơ đồng ý cả hai tay, huống chi còn có thể nhân cơ hội để gặp Lỗ Như Hoa...
Gặp thì được gặp, nhưng mỗi lần gặp, hắn đều tức anh ách, nhất là khi nhìn thấy Lỗ Như Hoa và Tiếu Thanh cười cợt đùa giỡn, Văn Sơ lập tức cảm thấy nguy hiểm, hết sức nguy hiểm, sống trên đời đã từng ấy năm, đến giờ Văn Sơ mới lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là “sống trong lo sợ”.
“Haizzz, trông hai người họ thật thân thiết.” Cá voi không bỏ lỡ thời cơ, ngồi bên cạnh đổ dầu vào lửa.
Văn Sơ kìm không được nhìn về khu vực ghế nghỉ chỗ Lỗ Như Hoa và Tiếu Thanh. Cá voi nói không sai, trong mắt người ngoài, bọn họ cũng coi là... xứng đôi? Hắn bỗng thấy quả bóng rổ trong tay trông thật chướng mắt, càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng bực bội, thế là quả bóng liền bị ném đi thật mạnh, tất nhiên, cũng chỉ có thể ném xuống sàn.
Vấn đề ở chỗ quả bóng có tính đàn hồi, lực ném mạnh đến thế thì không thể tính được nó sẽ nảy lên đến mức nào. Cho nên, quả bóng nảy lên trình diễn một đường vòng cung tuyệt đẹp, duyên dáng hạ xuống đập đánh bốp trúng đầu lớp trưởng lớp Hai khoa Kiến trúc Lý Hàm Trúc, đau đến mức cậu ta theo bản năng há miệng cấm khẩu. Thực ra cũng chỉ là một cú va chạm, không đến nồi lớn chuyện lắm. Chuyện lớn là màn trình diễn này lại bị nhóm sinh viên lớp Hai bao gồm cả Hạ Thịnh vừa vào sân bóng rổ trông thấy, liền rộn lên cười cợt.
Thế Hạ Thịnh là ai? Đó là thần tượng nhỏ trong lòng, người tình trong mộng của Lý đại lớp trưởng. Bị cười cợt trước mặt nàng, Lý ta phải làm sao? Dĩ nhiên khó mà không sao! Vì thế Lý hùng dũng - hiên ngang xoay người đi đến chỗ Văn Sơ và Cá voi, trịnh trọng đưa bóng lại cho hai người, nhưng yêu cầu phải xin lỗi.
Vấn đề đã trở nên nghiêm trọng. Nếu như bình thường, xin lỗi là điều tất nhiên, nói một câu là xong chuyện. Nhưng hôm nay thì không, Văn Sơ đứng lên, sự ghen tuông trong đôi mắt vốn đang hướng về Tiếu Thanh chuyển hướng quét một đường về phía Lý đại lớp trưởng. Lý ta tất nhiên không suy diễn nổi sự vụ, lập tức giải nghĩa ánh mắt kia thành: “Ta cố tình đó, rồi sao?”.
Khiêu khích tập một!
“Bạn học, các cậu làm thế xấu mặt quá đấy.” Lý trưởng đem hết gan ra cũng chỉ dám nói đến câu ấy thôi...
“Mặt chúng tôi mà đẹp thì đã được lên tranh treo tường rồi!” Phó Tâm Thành rõ ràng là còn lo tình thế chưa đủ loạn, “Đừng ỷ mấy người khoa Kiến trúc nhiều nam sinh mà hoành hành ngang ngược trên sân bóng rổ.”
“Chúng tôi ngang ngược? Tôi bị các người ném trúng mà lỗi thuộc về tôi?” Lý trưởng dở khóc dở cười.
“Nói cho mấy người biết, các cậu có giấu cũng vô ích, nói câu đó phải là khoa Mỹ thuật chúng tôi mới đúng, chạy đâu cho thoát được.” Cá voi rất “vô sỉ” liếc mắt sang Lỗ Như Hoa, nhân thể trừng mắt nhìn Tiếu Thanh đang chạy đến.
Khiêu khích tập hai!
Lỗ Như Hoa đứng từ xa đã thấy trọn vẹn kịch hay, chỉ cười cười, vẻ mặt thờ ơ.
Nụ cười này làm đầu Văn Sơ bùng nổ đánh bùm một cái. Không phải tức giận, chỉ là cảm thấy mình vừa nhàm chán vừa đáng buồn, lại đáng ghét nữa, chẳng muốn ở lại nơi này thêm, liền xoay người bước đi.
“Xin lỗi xong mới được đi!” Tiếu Thanh kéo khuỷu tay hắn, cười lãnh đạm, “Cho dù không được đẹp như tranh thì cũng nên biết phép lịch sự cơ bản.”
Nếu là người khác kéo, cho qua. Nhưng đây là Tiếu Thanh... hừ hừ. Văn Sơ chậm rãi hất tay cậu ta ra, mắt lướt qua cậu ta, coi như không tồn tại.
Nói là ánh mắt “lướt qua” nghe có vẻ nhẹ nhàng, chứ thực ra nó ghê gớm lợi hại hơn thế nhiều, người bình thường khó mà có được cái nhìn như thế, thể hiện toàn bộ sự coi thường, khinh bỉ to lớn, lực sát thương cực mạnh. Trong chốc lát, xôn xao nổi lên bốn phía, tất cả sinh viên lớp Hai khoa Kiến trúc, chỉ cần đang ở sân bóng rổ, lập tức vây lại, nhìn khoa Mỹ thuật như hổ rình mồi.
“Đánh nhau! Đánh nhau đi! Có gạch ngói gì không?” Hạ Thịnh phấn khởi như được của chen vào, cô nàng vẫn là người thấy náo nhiệt là phải nhảy vào bất kể trên dưới.
Tiếu Thanh giơ tay lôi đầu cô nàng nhấc trở về, “Đứng sang một bên đi.”
Hạ Thịnh chột dạ, giơ chân đá cậu ta mấy cái nhưng chỉ trúng không khí, bèn tỏ một thái độ khinh bỉ nhìn Tiếu Thanh.
“Đúng, xin lỗi mới được đi.” Lý chủ đài thấy quân số đã trở nên hùng mạnh, càng thêm can đảm.
Nhưng Cá voi và Phó Tâm Thành đương nhiên cho rằng cục diện đã xoay chiều trở thành cuộc chiến tranh giành “mỹ nữ” Lỗ Như Hoa, thái độ càng vênh váo, không chịu xin lỗi. Khiêu khích toàn tập!
“Thôi thôi, được rồi!” Lỗ Như Hoa đành vào cuộc. Cô thừa hiểu hành động của Văn Sơ vốn là hướng về phía cô, không cần thiết phải dẫn đến cuộc chiến giữa hai khoa.
“Sao lại thôi?” Văn Sơ cuối cùng đã mở miệng, nhìn chằm chằm Lỗ Như Hoa.
Có trời biết, khi hắn hỏi câu này trong lòng hồi hộp đến mức nào, chỉ hy vọng Lỗ Như Hoa có thể nói một câu “Vì tôi lo cho anh”... Nhưng hắn cũng biết chỉ là hão huyền, bởi Lỗ Như Hoa lúc này đang đứng trước Tiếu Thanh, dường như rất sợ cậu ta sẽ bị đánh.
“Không vì sao cả, cũng không có gì nghiêm trọng!” Lỗ Như Hoa mỉm cười trả lời, “Hòa khí sinh tài, thôi các bạn giải tán đi, bỏ qua đi!”.
“Tôi cảm thấy chuyện này rất lớn.” Văn Sơ nhất định không thôi. Chẳng có gì khác, chỉ là khó chịu, rõ ràng là hy vọng giải hòa với Lỗ Như Hoa, nhưng mọi chuyện lại thành ra ngược dự tính hoàn toàn, ngược đến mức khó chịu.
“Tôi cũng thấy chuyện này rất lớn!” Hạ Thịnh cũng không chịu ngồi yên, lại xen vào lần nữa, “Hay là thế này, mọi người đều là người có học, không nên đánh nhau. Chơi một trận bóng phân thắng thua đi, thế nào?”.
Nam sinh Kiến trúc ồn ào: “Thực lực cách nhau quá lớn, thắng còn gì vui nữa.”
Nam sinh Mỹ thuật phẫn nộ đáp trả: “Cứ chống mắt mà xem. Chúng tôi ít người, nhưng người nào cũng siêu cả.”
“Văn Sơ, đồng ý đi, có gì ghê gớm đâu!” Cá voi cố tình khích bác, hắn biết Văn Sơ chơi bóng rổ không phải hạng làng nhàng.
Nhưng Văn Sơ chẳng quan tâm đến ai, nghiêm trang hỏi Lỗ Như Hoa: “Em nói đi?”.
A... Đám sinh viên hiếu kỳ xung quanh cuối cùng cũng lờ mờ hiểu ra vấn đề, cùng lẩm bẩm - Hóa ra là thế...
Lỗ Như Hoa cúi đầu nghĩ ngợi, cuối cùng chỉ phán một câu: “Nếu bên nào thắng, giải thưởng có thể mua từ chỗ tôi không?”
Đám đông cùng lăn ra té xỉu.
Vì thế cuối cùng, một cú phát bóng dẫn đến thảm án, à không phải, dẫn đến một trận đấu sống mái. Bắt đầu! Giao kèo rất đơn giản, ai thua phải mua ở chỗ Lỗ Như Hoa mười thùng bia, ngoài ra phải dán một bản nhận thua trên bảng thông báo của trường.
Tiền bia là chuyện nhỏ, thể diện là chuyện lớn; bản nhận thua là chuyện nhỏ, danh dự là chuyện lớn. Hai đội là chuyện nhỏ, hai người mới là chuyện lớn! Đương nhiên, đây là ý nghĩ của Văn Sơ.
|
|