|
Chương 5: Như Hoa kỳ thật chẳng như hoa
-3-
Lỗ Như Hoa bây giờ đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, thái độ của cô lúc báo giá tuy vẫn tươi cười, nhưng lại làm Văn Sơ cảm thấy thật xa, rất xa.
“Tổng cộng bằng đó tiền, anh thấy đủ chưa?” Lỗ Như Hoa tính giá xong liền hỏi Văn Sơ.
Văn Sơ sững lại một chút, gật đầu một cách thấp thỏm. Thật lòng, hắn hoàn toàn không nghe được cái gì bao nhiêu tiền, ai mà thèm quan tâm xem mấy món đồ đáng chết đó bao nhiêu tiền chứ.
Lỗ Như Hoa thấy hắn đồng ý rồi, nhét tất cả vào ba lô một lần nữa, những thứ không nhét vừa thì khéo léo xếp vào hai bao lớn, dùng dây buộc lại, tay trái một bao, tay phải một bao, cây thông cao mét rưỡi thì để Lỗ Tự Ngọc mang giúp, cuối cùng quay lại chào Cá voi và Phó Tâm Thành, nhanh chóng mở cửa, bỏ đi.
Văn Sơ bỗng bực bội vô cớ, hỏi mà như khẳng định với Cá voi và Phó Tâm Thành, “Cô này thật mất lịch sự, đúng không? Mình giúp cô ta kiếm tiền, vậy mà đi về cũng chẳng chào mình một câu tạm biệt.”
Hai người kia nhìn hắn ái ngại.
Dù sao... cũng đã có Lỗ Tự Ngọc hỗ trợ, mấy món đồ kia... chỉ là nhìn có vẻ nhiều vậy thôi, chứ trọng lượng thì... chắc chắn rất nhẹ. Văn Sơ âm thầm tự nhủ.
Năm phút sau, Lỗ Tự Ngọc đẩy cửa bước vào.
“Ớ, nhanh vậy?” Văn Sơ kinh ngạc.
“Ừ.” Lỗ Tự Ngọc chỉ ừ một tiếng, có vẻ không định giải thích gì thêm.
“Làm sao có thể? Cậu đưa cô ấy về ký túc xá rồi về đây, ít nhất phải mất nửa giờ.” Văn Sơ hồ nghi hỏi.
“Tôi chỉ đưa chị hai đến dưới lầu. Vì ký túc xá sắp đóng cửa rồi, nếu tôi ra thì không vào được.” Lỗ Tự Ngọc giải thích đơn giản, đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.
Cơn giận trong lòng Văn Sơ cuối cùng cũng bùng phát mãnh liệt. Trong lòng hắn lẫn lộn một cảm giác dở khóc dở cười, lý trí nói với hắn chuyện này không liên quan gì đến hắn, nhưng... Lỗ Tự Ngọc dựa vào cái gì, cậu ta dựa vào cái gì? Không vào được thì không vào được, không vào được thì ra ngoài ngủ một đêm không được sao? Nửa đêm khuya khoắt, cậu ta là em trai lại để chị gái một mình...
“Hơ, Văn Sơ, cậu làm sao vậy?” Cá voi bỗng để ý đến vẻ khác thường của Văn Sơ.
Văn Sơ trong giờ phút này ngang phè như cua nướng. Hắn đã hoàn toàn quên ai mới là thủ phạm đầu sỏ hại Lỗ Như Hoa phải một mình đêm hôm.
“Mình ra ngoài, có chút việc.” Sáu chữ cái theo kẽ răng Văn Sơ phun ra, rồi hắn khoác vội áo ngoài, lao ra khỏi phòng 205.
“Ơ...” Phó Tâm Thành lơ đãng ngẩng lên, chỉ thấy bóng dáng Văn Sơ, nghi hoặc hỏi Cá voi, “Cậu ta hình như còn đi dép lê mà định ra ngoài có việc á? Công chuyện gì giờ này?”
Cá voi bật cười, tiếng cười càng lúc càng to, hít sâu, trong lòng tự cảm thán một câu: Người nhàm chán tự nhiên đi làm chuyện nhàm chán.
Trong phòng vệ sinh, Lỗ Tự Ngọc chống tay lên chậu rửa mặt, nhìn hình ảnh mình trong gương. Vệt tím trên môi đang dần dần phai đi, thuốc quả thật công hiệu rất nhanh.
Nhưng lần này có tác dụng, lần sau có tác dụng, những lần sau nữa không biết thế nào... lần nào sẽ... không còn tác dụng nữa?
Lỗ Như Hoa dắt xe đạp lốp xẹp lép đi về hướng vườn hoa, con đường rợp bóng cây thật yên tĩnh nhưng cũng rất lạnh. Cô muốn quấn khăn quàng chặt hơn một chút, nhưng không bỏ nổi tay ra khỏi xe, xe chất nhiều đồ quá - những món đồ được Văn Sơ rủ lòng ban cho. Nhưng vẫn phải cảm ơn hắn, đúng không? Vì cô lại kiếm thêm được ít tiền.
“Người ta giúp mình, mình phải nhớ cảm ơn!” Lỗ Như Hoa thì thào lặp đi lặp lại, “Người ta giúp mình như vậy, mình phải nhớ cảm ơn.”
Những lời dạy của cha mẹ lúc sinh thời, bây giờ đọc lên, Lỗ Như Hoa lại cảm thấy trong lòng chua xót. Lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại, sức lực đôi tay cô dường như lớn lên một cách thần kỳ, không biết là phải cảm ơn hay là tức giận, tức giận chính mình.
Chưa đi được xa, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng chân chạy, Lỗ Như Hoa giật mình quay đầu lại. Dưới ánh đèn đường vàng óng, cô nhìn thấy phía xa xa, chính là người cô phải nhớ “cảm ơn”, nhưng lúc này cô thật chỉ muốn mắng - Văn Sơ.
Văn Sơ chạy miết đuổi theo Lỗ Như Hoa, thực ra hắn biết cô không thể nào đi nhanh, cũng biết hắn đuổi theo như vậy đủ khiến Lỗ Như Hoa chế giễu cả đời, nhưng hắn vẫn chạy tới.
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng gầy gầy của một cô gái trước mặt không xa: cô gái với mái tóc rối tung, thắt cẩu thả chiếc khăn quàng màu đen, đôi mắt kinh ngạc mở to, trừng trừng nhìn hắn, cái cô gái lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn hắn nude, cô gái trong đầu chỉ có độc hai chữ kiếm tiền, lại có một khả năng đặc biệt, khiến tinh thần hắn lên lên xuống xuống quá cả thủy triều.
Văn Sơ tới gần, không nói gì hết mà trực tiếp giơ tay đỡ chiếc xe đạp “thân mang trọng trách”, nhưng căn cứ theo biểu cảm trên mặt hắn thì dường như chiếc xe đạp chính là “kẻ thù giết cha” của hắn vậy.
Tim Lỗ Như Hoa đập loạn, khăng khăng giữ tay lái không chịu buông. Nếu bây giờ người giúp cô là Lỗ Tự Ngọc, cô sẽ cảm thấy rất ấm áp, nếu bây giờ người giúp cô là Cá voi hoặc Phó Tâm Thành, cô sẽ thấy thật cảm động. Nhưng đây lại là Văn Sơ.
Mà bởi vì là Văn Sơ nên trong lòng cô bỗng chậm rãi lan tỏa một thứ xúc cảm không phải cảm động, cũng khôngphải ấm áp, mà là một nỗi tủi thân chua xót.
Có phải tủi thân không nhỉ? Loại cảm giác này đã bao nhiêu năm cô không trải qua? Từ khi cha mẹ đi xa, Lỗ Như Hoa đã cảm thấy cô cơ bản là không còn tư cách tủi thân, bởi vì cô còn Tự Ngọc, cũng chỉ có đúng Tự Ngọc.
“Buông ra đi.” Giọng Văn Sơ đã hạ xuống rất thấp, nhưng trong đêm vắng vẫn rất đột ngột.
Lỗ Như Hoa im lặng không lên tiếng, tay lái bên phải đã bị Văn Sơ giật mất, cô bèn nắm chặt tay lái bên trái không chịu buông ra.
Văn Sơ cúi đầu, kín đáo nhìn Lỗ Như Hoa. Hóa ra... Lông mi cô dài như vậy, dưới ánh đèn đường, cô khép mắt, lông mi hạ xuống dệt trên gương mặt một vầng tối mờ mờ. Cô cắn môi dưới, vẻ mặt hoàn toàn tương phản với sự điềm tĩnh bề ngoài, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt tay lái, giống như cái tay lái kia chính là thế giới của cô...
“Cô không buông tay, tôi gọi Lỗ Tự Ngọc xuống giúp.” Văn Sơ thở dài, giơ tay lên, trực tiếp gỡ bàn tay mảnh khảnh lạnh lạnh của cô ra khỏi chiếc xe.
“Ngoài hành hạ tôi, anh không còn sở thích nào khác nữa hả?” Lỗ Như Hoa lùi lại, trong ánh mắt hiện lên sự dữ dằn trước đây chưa từng có. Tim Văn Sơ đập loạn, hắn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, trong lúc bất đắc dĩ chỉ đưa tay vồ trán Lỗ Như Hoa, thấp giọng: “Đầu heo!”. Trong giọng nói lộ ra vẻ dịu dàng khiến chính hắn cũng phải ngạc nhiên.
Đáp lại lời hắn là một cú đá thật mạnh của Lỗ Như Hoa.
“Lỗ Như Hoa! Cô có phải là con gái không? Sao có thể ác như vậy?” Văn Sơ một tay vịn tay lái, tay kia sờ cái chân trái bị Lỗ Như Hoa đá trúng, đau tới hít hà, trong lòng nghĩ may mà chỉ trúng vào chân...
“Đầu heo cũng biết tức giận. Văn Sơ, tôi và anh không thù không oán, anh rảnh rồi đi chọc giận tôi, tôi không thèm chấp, nhưng hôm nay tôi phát hiện ra anh còn nhằm vào cả Tự Ngọc!” Lỗ Như Hoa nheo mắt, kề sát mặt Văn Sơ, gợi cho hắn cảm giác như một con báo đang cảm thấy bầu không khí nguy hiểm, “Anh là khách hàng của tôi, là Thượng đế, nhưng tôi nhớ đã từng nhắc nhở anh, Thượng đế cũng có một việc không thể làm, đó là bắt - nạt - Tự -Ngọc!”
“Không đúng, lần trước cô nói chuyện Thượng đế không thể làm là nói xấu Lỗ Tự Ngọc!”
“Như nhau cả thôi!” Lỗ Như Hoa giơ tay túm cổ áo khoác của Văn Sơ, nói thật động tác này nếu là người có vóc dáng cao lớn thì cũng khá ghê gớm, nhưng đây lại là Lỗ Như Hoa vừa bé vừa gầy... so với Văn Sơ cao hơn cô một đầu rưỡi... cứ như là cô đang bị vắt lên cổ Văn Sơ vậy.
“Ai đó?”, một vệt sáng đèn pin hắt thẳng đến, ngay sau đó là một giọng đàn ông xa lạ vang lên.
“Tiêu rồi, thầy giám thị tuần đêm!” Lỗ Như Hoa vô thức định núp sau lưng Văn Sơ, nhưng chưa kịp cử động, tay phải đã bị Văn Sơ nắm lấy.
“Chạy nhanh!” Giọng Văn Sơ kiên quyết.
Sự việc tiếp theo thì đơn giản rồi, để không bị giám thị tóm, Lỗ Như Hoa và Văn Sơ biểu diễn một màn đẩy xe đào thoát ngoạn mục. Thật ra trường S hiếm lắm mới có một lần kiểm tra đêm, thế quái nào Văn Sơ và Lỗ Như Hoa lại xui xẻo gặp trúng, đêm nay quả nhiên không còn cô đơn nữa. Chỉ là phương thức xua tan tĩnh mịch này là thứ cuối cùng Lỗ Như Hoa có thể nghĩ đến trong đời, càng không nghĩ được người cùng cô chia sẻ nông nỗi lại là Văn Sơ. Tay phải bị Văn Sơ nắm chặt, cô có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay hắn. Cô vừa chạy vừa lén nhìn cậu trai bên cạnh - lúc này đã tỏ vẻ hơi xấu hổ, cảm giác chua xót trong lòng cuối cùng cũng tan đi, chỉ còn lại... không biết là gì.
“Lỗ Như Hoa, đi đâu đây?”
“Đi về căn phòng tôi thuê.”
“Ồ... Không phải về ký túc xá sao?”
“Anh ngốc thật hay giả bộ ngốc vậy, trường học đóng cửa lâu rồi, ký túc của tôi còn mở chắc?”
“Cô đừng có quá lời đấy nhé, tôi là khách hàng của cô!”
“Ồ... Xin quý ngài bớt giận...”
Ồ rốt cuộc Lỗ Như Hoa vẫn là Lỗ Như Hoa mà Văn Sơ vẫn là Văn Sơ.
Hai mươi phút sau, Văn Sơ đứng ở “nhà” Lỗ Như Hoa.
Bảo là nhà, nhưng thực ra là kho hàng thì đúng hơn. Văn Sơ đặt cây thông Noel ở một góc, cẩn thận đánh giá căn phòng nhỏ, bỗng thấy bồi hồi cảm xúc. Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao ba lô vạn năng của Lỗ Như Hoa lại có nguồn hàng phong phú đến vậy, hóa ra mọi sự thần kỳ đều đến từ căn phòng nhỏ này.
“Mấy cái hộp kia... cô đặt cao như vậy không sợ rơi xuống đầu sao?” Văn Sơ hỏi, kinh ngạc chỉ chồng hộp giấy xếp theo một góc độ kỳ quái cao ngất ngưởng đến chạm trần nhà phía bên phải.
Lỗ Như Hoa hổn hển lê vào phòng, đặt đống quà cáp vừa thu mua từ chỗ Văn Sơ xuống, nhìn thoáng qua hướng hắn vừa chỉ, trả lời đơn giản: “Tôi tính toán cả rồi, không sập đâu.”
“Tính... toán?”
“Đừng quên tôi học kiến trúc!” Lỗ Như Hoa vỗ vỗ ngực, híp mắt tỏ vẻ lưu manh, “Văn đại nhân này, nghe nói những người học văn chương và nghệ thuật đều đặc biệt sùng bái những người học tự nhiên, anh có sùng bái tôi không?”
Văn Sơ lấy biểu cảm “thây ma sống lại” và ánh mắt trắng dã, dùng giọng điệu giật giật kiểu robot trả lời: “Đúng vậy, tôi sùng bái cô ghê gớm.”
Đúng là không biết hài hước! Lỗ Như Hoa mím môi. Tên Văn Sơ này 100% là đến từ sao Hỏa, chắc chắn.
“Trong cái hộp đó là cái gì?” Văn Sơ nhìn một vòng, ánh mắt tập trung vào một hộp giấy to nhất, mặt trên còn vẽ hình cái đầu lâu to đùng bằng bút dạ đen.
Lỗ Như Hoa bỗng nhiên đỏ mặt, lời nói cũng đột nhiên thành hơi lắp bắp, “Cái đó... a... đồ nguy hiểm.”
Lòng hiếu kỳ của Văn Sơ nổi lên, “Tôi xem thử.”
Vừa nói hắn vừa đi về phía cái hộp, gian phòng vốn nhỏ, chỉ hai bước đã đến nơi, vừa giơ tay chuẩn bị mở hộp, Lỗ Như Hoa bỗng từ phía sau lao đến, điệu bộ hùng hổ như gà mẹ dang cánh bảo vệ con, che cái hộp sau lưng.
“Không thể nhìn... rất nguy hiểm.”
“Tin cô mới lạ! A... Chẳng lẽ cô có tiền vốn đầu cơ vũ khí đạn dược?” Văn Sơ không biết nên cười hay nên khóc, “Nhìn một cái thôi, đừng nhỏ mọn như vậy.”
“Không được, không được.” Lỗ Như Hoa hơi cuống, trong hộp giấy đó đương nhiên không phải súng ống đạn dược gì hết, chỉ chứa đầy... là đĩa phim đen... nhìn bìa ngoài cũng đủ nóng bỏng mắt.
“Xem nào.”
“Không được.”
“Chỉ nhìn chút xíu thôi mà.”
“Không được.”
Văn Sơ hướng sang trái, Lỗ Như Hoa chạy sang trái, lách sang phải, cô cũng chuyển người sang phải. Nhằm mục tiêu chiếc hộp giằng co qua lại, Văn Sơ không hề chú ý mình đang tiến đến bên cô càng lúc càng gần, gần đến mức chỉ cần đưa cánh tay ra là có thể ôm choàng lấy cô. Nhưng chờ đến lúc Lỗ Như Hoa ý thức được chuyện này, Văn Sơ và cô đã gần như không còn khoảng cách.
Chuyện “nụ hôn” xảy ra buổi tối hôm ở phòng Văn Phỉ bỗng lóe lên trong ký ức của Lỗ Như Hoa như một đoạn phim quay nhanh. Văn Sơ lúc đó và Văn Sơ lúc này giống hệt nhau. Cùng lúc Văn Sơ cũng bắt đầu nhớ ra, ánh mắt sâu thẳm lấp lánh, hắn cuối cùng cũng ngừng chân, nhưng đôi tay vẫn giơ ra phía trước cứng đơ, trong vòng tay hắn, những sợi tóc rối tung trên cái đầu nhỏ nhắn đang từ từ ngẩng lên, hình như định nói gì đó.
Văn Sơ bỗng nhiên cảm thấy bối rối, hắn bắt đầu đoán mò xem Lỗ Như Hoa sắp nói gì. Hắn không hiểu nổi mình thế nào nữa, hay là vì rất lâu rồi chưa có bạn gái thì phải? Tại sao trước mặt Lỗ Như Hoa... lại cảm giác như có một lò lửa lớn, thiêu đốt trong lòng làm hắn thấy đau.
“Quý ngài!” Lỗ Như Hoa nuốt nước miếng, gọi Văn Sơ bằng danh xưng quen thuộc.
Văn Sơ ừ một tiếng nhẹ như không có.
“Tiểu nữ... bán hàng, không bán thân...”
Văn Sơ thề, hắn muốn bẻ gẫy cổ Lỗ Như Hoa.
“Tôi trông giống đồ háo sắc đến vậy sao?” Văn Sơ nghiến răng, rít từng chữ một.
Lỗ Như Hoa không trả lời, nhưng trong đôi mắt viết rõ ràng những chữ to tổ bố: Giống! Giống! Giống!
“Anh hình như đi được rồi đấy!” Lỗ Như Hoa mỉm cười đẩy tay Văn Sơ, xoay người rất nhanh lấy một cuộn băng keo trong suốt, nhanh chóng dán kín xung quanh chiếc hộp, vụng trộm thở dài một hơi nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói: “Thưa quý ngài, khuya lắm rồi, anh thật sự nên đi đi!”
“Được, nhưng ký túc xá đóng cửa rồi, xin hỏi tôi nên đi đâu?” Văn Sơ dài giọng hỏi lại.
“Ồ... Anh giàu mà, ra khách sạn ngủ đi, xung quanh trường học nhiều lắm.”
“Cô nhìn tôi giống mang theo tiền lắm sao?”
Lỗ Như Hoa bất giác thầm than một tiếng. Bên trong áo khoác Văn Sơ có vẻ là một bộ đồ ngủ linen... ngoài ra còn thêm một đôi dép lê dưới chân nữa.
“Ha ha, anh xem... tôi cũng không mang tiền. Hơn nữa, anh cũng không đến mức đi tiêu tiền của con gái chứ? Ha ha...”
“Cô đưa tiền ra, tôi không ngại chuyện tiêu tiền của con gái đâu, thật đấy.” Văn Sơ tỏ vẻ thật sự chân thành.
“Tôi thực sự không có tiền!” Lỗ Như Hoa sốt ruột, móc hết túi quần túi áo ra cho hắn thấy, “Tiền không mang... Chứng minh thư cũng quên luôn.”
“Không mang tiền, vậy cô ngủ ở đâu?” Văn Sơ buồn cười nhìn cô.
“Ở đây.” Lỗ Như Hoa chỉ ngón tay vào cái “giường” duy nhất trong phòng.
Chắc chắn không hề có cái gì gọi là giường ở nơi này cả, chỉ là một bàn bi a nhỏ, trên bề mặt còn vương vãi mấy thứ đồ chơi linh tinh.
Văn Sơ kinh ngạc hết mức, “Cái này mà nằm được ấy hả?”
“Vì sao không thể?” Lỗ Như Hoa cười thản nhiên.
Văn Sơ lắc đầu một cách bất đắc dĩ, “Thôi, tôi đi rước Phật lại rước đến đâu thế này. Cô theo tôi về nhà anh tôi.”
“Không đi.” Lỗ Như Hoa quả quyết từ chối.
“Vì sao?”
Lỗ Như Hoa im lặng một lát, nghĩ ngợi rồi nhỏ nhẹ trả lời: “Văn Sơ, thật sự cảm ơn anh quan tâm đến tôi. Lần trước ở nhà anh... đã quấy rầy anh. Chỉ là... Như Hoa, kỳ thật không như hoa, Như Hoa là hoa xương rồng, ở sa mạc cũng có thể sinh tồn. Nếu anh thật sự coi tôi là bạn, xin hãy cư xử với Tự Ngọc tốt một chút, em tôi không như anh tưởng đâu, thật đấy.”
Văn Sơ cũng không lên tiếng, trong lòng khẽ thở dài. Như Hoa kỳ thật không như hoa, những lời này từ miệng Lỗ Như Hoa nói ra, thật sự rất nặng nề, đè chặt vào tim Văn Sơ nghẹn tắc.
|
|