|
Chương 1:
Cuộc gặp tình cờ trong thang máy
I
Năm rưỡi là giờ sinh viên từ giảng đường, thư viện lũ lượt kéo đến nhà ăn và phòng lấy nước, Tang Vô Yên đã ăn cơm từ lúc còn sớm, cô đang trên đường đến phòng tự học. Mười phút sau, đài phát thanh trường bắt đầu phát sóng. Hôm nay là thứ tư, không rõ ai trực ban ở phòng phát thanh.
Sau đoạn nhạc dạo quen thuộc, giọng nói của Hứa Tây vang lên: "Chào các bạn, tôi là Tiểu Tây, bây giờ là chương trình 'Bài hát yêu thích' phát sóng vào thứ tư hàng tuần. Đầu tiên tôi xin giới thiệu một bài hát mới, tiếp đó sẽ là các bài hát trong bảng xếp hạng tuần trước của chúng ta...".
Phòng phát thanh của trường làm việc rất tiến bộ, tiết mục phong phú hơn hồi Tang Vô Yên mới vào trường nhiều. Tiếc là đã lâu lắm rồi cô không đến đó nữa.
Vô Yên đứng đợi trong vườn hoa mấy phút thì thấy Trình Nhân cười rạng rỡ đi tới.
"Sao thế? Sao mặt ngây ra vậy?". Trình Nhân hỏi.
"Chết chìm trong giọng nói của Hứa Tây chứ sao nữa".
"Theo tớ thấy thì cậu chết chìm trong sự ghen tuông của chính mình thì có".
"Đâu có, đâu có, đâu có đâu". Tang Vô Yên bẹo má bạn.
"Còn chối à, cậu...". Trình Nhân đang nói dở thì bị Tang Vô Yên ngắt lời.
"Suỵt...". Cô đặt ngón trở lên miệng khẽ suỵt một tiếng rồi nghiêng đầu lắng nghe gì đó, chăm chú đến nỗi đứng im một lúc lâu.
Trình Nhân im lặng theo, một lát sau mới khẽ hỏi: "Sao thế?".
Tang Vô Yên đáp: "Cậu nghe bài này đi".
Trên loa đang phát bài hát. "Anh đang lạc đường giữa thảo nguyên, gió thổi rạp những ngọn cỏ, có người đã từng hát bầu trời như mái lều Yurt (*) ...". Những chữ cuối cùng được hát nhỏ đi như một lời thì thầm, mềm mại đến độ thấm sâu vào trái tim.
(*) Kiểu lều truyền thống của người Mông Cổ.
Cả buổi tối, trong đầu Tang Vô Yên cứ vang lên bài hát đó. Chương trình 'Bài hát yêu thích' thứ tư hàng tuần của đài phát thanh trường vốn do cô phụ trách nên cô mới có chút nhạy cảm nghề nghiệp.
"Đây là bài gì nhỉ? Hay thế".
"Chắc là mới ra".
"Muốn biết quá". Tang Vô Yên than thở.
"Cậu gọi điện hỏi Hứa Tây là biết ngay chứ sao". Trình Nhân đưa ra ý kiến thứ nhất.
"Đánh chết tớ cũng không gọi".
"Lên mạng tra thử xem, chắc là tìm được thôi". Trình Nhân đưa ra ý kiến thứ hai.
"Không biết tên thì tra thế nào được?". Tang Vô Yên nổi tiếng dốt IT.
"Ừm...". Hai người bốn mắt nhìn nhau: "Tớ cũng chả biết". Trình Nhân cũng không khá hơn là mấy.
"...".
Xem ra con gái đúng là không thể dựa dẫm vào con gái được.
Tang Vô Yên và cô bạn thân Trình Nhân chuyển ra ngoài thuê nhà chung từ đầu năm học này. Cả hai đều là sinh viên năm cuối, trường không quản chặt như trước, hơn nữa giờ cô lại đang làm thêm ở đài phát thanh, đôi khi phải về muộn, ở kí túc xá thì hơn bất tiện.
Sáng hôm sau, Tang Vô Yên vừa đánh răng vừa ngân nga bài hát hôm qua, chợt nghĩ ra điều gì cô nhổ bọt trong miệng ra, ngẩng đầu lên hỏi: "Trình Nhân này, hay là tớ cứ ngân nga giai điệu này đến trường hỏi chúng nó nhỉ?".
"Sao cậu vẫn nghĩ về vụ đó thế?".
"Tất nhiên rồi, tớ làm ở đài phát thanh mà, đó gọi là nhạy cảm nghề nghiệp".
"Nhạy cảm nghề nghiệp á?". Trình Nhân không nhịn được cười: "Loại chuyên hát lạc điệu như cậu á, bài nào vào tay cậu cũng chỉ thành hợp xướng Hoàng Hà thôi".
"Trình Nhân". Tang Vô Yên gắt lên.
Buổi chiều, Tang Vô Yên không có tiết học nên đến đài phát thanh. Buổi tối là giờ phát thanh của Nhiếp Hy, phát thanh viên gạo cội của đài. Sau khi vào đài, Tang Vô Yên chủ yếu làm những việc lặt vặt. Trợ lí của Nhiếp Hy mới xin nghỉ cách đây không lâu, hiện chưa tìm được người thay thế, chủ nhiệm thấy Tang Vô Yên đầu óc cũng nhanh nhạy liền để cô làm thay.
Tuy ở thành phố này Nhiếp Hy khá có tiếng nhưng cô ấy lại là người dễ chịu, việc gì cũng tự tay làm, đối đãi với người khác cũng hòa nhã. Tang Vô Yên gọi cô ấy là "chị Hy" giống như đám đàn em trong đài.
Vô Yên ôm một đống thư từ phòng bảo vệ ở tầng một lên, tất cả đều là của thính giả nghe đài gửi cho Nhiếp Hy. Cô thay Nhiếp Hy mở từng lá, lá nào cần trả lời thì trả lời, lá nào nên chuyển lại thì chuyển lại. Có điều gần như lần nào Vô Yên cũng đọc được những lá thư rất buồn cười.
Mỗi lần cô đọc cho mọi người trong đài nghe, tất cả đều cười lăn.
Nhiếp Hy chỉ lắc đầu: "Vô Yên, em đúng là cây cười của đài đấy".
Sau khi Tang Vô Yên sắp xếp xong một đống việc, đến nhà ăn trưa rồi trở về, Nhiếp Hy đã có mặt ở phòng làm việc để chuẩn bị trước rồi.
"Chị Hy, chị đến sớm thế ạ".
Nhiếp Hy nháy mắt với cô, vặn nhỏ nhạc xuống bảo: "Muốn dùng mấy bài hát mới, chị phối thử xem hiệu quả thế nào".
"Vâng". Vô Yên ra hiệu chị cứ làm việc đi rồi định sang phòng bên cạnh.
Vô Yên vừa quay đi thì nghe thấy Nhiếp Hy đổi bài hát, đoạn nhạc dạo đầu nghe quen quen. Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, không ngờ đó chính là bài hát hôm qua mà cô tìm mãi không thấy.
Cô vội vàng quay lại, lớn tiếng hỏi: "Chị Hy, đây là bài gì thế ạ?".
Nhiếp Hy đang chăm chú viết gì đó, lại đang mải nghĩ bài hát nên nhất thời không nghe thấy cô hỏi.
"Chị Hy, bài chị bật tên là gì thế ạ?". Vô Yên lại hỏi.
"Em hỏi bài này á?". Nhiếp Hy nói: Vỏ ốc Libya.
"Nghe hay quá". Vô Yên thốt lên.
"Cũng được. Tuy là bài hát mới của ca sĩ mới nhưng chị đoán chắc sẽ bán chạy đây".
"Hay thật đấy ạ, vừa nghe đã thấy mê rồi".
Nhiếp Hy nhìn bộ dạng đó của cô, bật cười: "Vô Yên, chị còn một đĩa nữa này, nếu em thích chị cho mượn đấy".
Vô Yên nghe thấy thế liền gật đầu lia lịa.
Hết giờ làm về đến nhà Vô Yên lấy ngay chiếc đĩa trong túi ra cho vào máy nghe. Bài hát đó là bài hát chủ đề của cả album cùng tên, được xếp ở vị trí đầu tiên.
Cô nghe liên tiếp mấy lần liền mới nghĩ đến chuyện tìm lời bài hát đi kèm CD.
Bìa của tập lời bài hát là ca sĩ đó, một chàng trai rạng rỡ như mặt trời, đúng kiểu đang hot hiện nay, dáng nhìn nghiêng rất đẹp của anh ta hiện ra trong ánh sáng mông lung.
Tang Vô Yên mở trang đầu tiên, đó là một bức tranh phong cảnh. Bức tranh đó rất đẹp, sa mạc ngút mắt bị ánh mặt trời sắp xuống đường chân trời chiếu lấp láng ánh vàng, vài ngôi sao lóe sáng gần mặt trời không quá chói mắt ấy, còn ở gần là một chiếc vỏ ốc như được dát một lớp hào quang dưới ánh nắng.
Bên cạnh bức tranh đó là lời bài hát.
Vỏ ốc Libya
Anh đag lạc giữa thảo nguyên,
Gió thổi rạp những ngọn cỏ,
Có người đã từng hát bầu trời như mái lều Yurt.
Vòm trời ơi vòm trời,
Bắc Đẩu hay chỉ lối cho tôi.
Anh đang lạc giữa sa mạc,
Cát vàng mênh mông,
Người xưa gọi nó (sa mạc) là hàn hải.
Hàn hải ơi hàn hải,
Phải chăng ngươi sẽ làm ta khô cạn.
Và anh đang lạc giữa trái tim em,
Hỡi người yêu dấu
Em có bằng lòng thổi chiếc vỏ ốc Libya của mình
Làm chiếc tù và chỉ lối cho anh chăng?
Anh đang lạc giữa thành phố,
Giữa những tòa nhà san sát
Người yêu dấu hãy cho anh hay nhà em ở nơi nào.
Nhà của anh, nhà của anh,
Rẽ ngang biển Hồng Hải, vòng quanh Libya.
Hút một bao thuốc,
Quấn khăn quanh đầu,
Đôi mắt đen thăm thẳm
Biết nói những lời say đắm
Vỏ ốc Libya của anh,
Những ngôi sao rơi rớt.
Lời bài hát không tối nghĩa chút nào, vừa mang phong vị cổ điển lại vừa có chút khác biệt với phong cách của các bài hát thịnh hành ngày nay, có nét đặc sắc riêng của âm nhạc Ả-rập. Giai điệu và lời bài hát hòa quyện với nhau, như có một chàng hoàng tử Ả-rập trong sa mạc đang gảy đàn và hát cho người con gái chàng yêu nghe.
Vô Yên vô tình nhìn thấy phần chế tác phía sau, ngay dòng đầu tiên là mấy chữ ngắn gọn: "Nhạc và lời: Nhất Kim". |
|