|
Chương 6(Tiếp theo)
Hạ Mạt mỉm cười.
Trong tay Hạ Mạt còn bốn chai nước khác, cô đi tiếp qua chỗ Khả Hân đưa ba chai còn lại cho từng người một. Khả Hân luống cuống vội nói lời cảm ơn, Ngụy Nhân cũng lặng lẽ đón nhận, chỉ có Đới Tây đưa mắt qua chỗ khác giả như không nhìn thấy. Hạ Mạt lặng lẽ đặt chai nước cạnh người Đới Tây.
Hạ Mạt bước tới bên cửa sổ, cô nhấp từng ngụm, từng ngụm nhỏ để nước từng chút từng chút chảy qua cổ họng mình.
“Sao uống nước chậm thế?”
Phan Nam cũng bước qua đó, đứng cạnh Hạ Mạt hiếu kỳ hỏi.
Hạ Mạt quay đầu lại nhìn Phan Nam, “Uống chầm chậm thế này cơ thể mới hấp thu được tốt hơn”.
Phan Nam cũng thử uống từ từ, “Có lý. Hình như uống kiểu này giải khát tốt hơn uống cả ngụm lớn”.
Hạ Mạt nhìn vào mắt Phan Nam, một cô gái rất trong sáng, tuyệt nhiên không hề giống Vi An nạt trên nộ dưới ồn ào ngang ngược tàn ác.
“Thể lực của cậu tốt thật đấy.” Giọng Phan Nam đầy thiện chí, “Hiếm thấy cô gái nào có thể lực được như cậu, tập hai tiếng đồng hồ rồi mà chả thấy hụt hơi”.
“Thể lực của cậu cũng tốt đấy chứ, mà cậu nhảy đẹp lắm.”
“Trước đây mình thường hay đến các quán bar và vũ trường ca hát, nhiều khi phải biễu diễn hàng tiếng đồng hồ nên cũng quen rồi.” Phan Nam hỏi Hạ Mạt: “Còn cậu?”
“Mình đi làm thuê năm năm rồi”, Hạ Mạt mỉm cười, “hầu như ngày nào cũng phải làm việc từ năm giờ chiều đến hai giờ sáng, chỉ nhảy có vài tiếng đồng hồ như vậy có gì đâu mà khổ”.
“Sao vẫn chưa tới nhỉ?”
Thái Ni không yên nhìn đồng hồ trên tay, sốt ruột ngó qua đầu hành lang bên kia. Tối hôm qua quản lý của Lạc Hi gọi điện thoại nói Lạc Hi muốn tới xem tình hình đào tạo huấn luyện người mới như thế nào, tiện thể đánh giá tình hình hợp tác sau này có thuận lợi không. Hẹn là mười rưỡi sáng, Thái Ni đưa Jam và Nhã Luân tới đây rất sớm chờ đợi, vậy mà Lạc Hi lại tới trễ, chưa thấy tăm hơi đâu.
Jam hỏi: “Có cần phải gọi điện cho A Kiều xác định lại một chút không?”. Có lẽ Lạc Hi tạm thời thay đổi dự định.
“Chờ thêm tí nữa.”
Thái Ni không dám tùy tiện tiếp xúc với Lạc Hi, ngộ nhỡ Lạc Hi có gì đó không vừa ý dẫn tới kế hoạch khuếch trương gương mặt mới của công ty gặp trở ngại, tổn thất khi ấy là rất lớn.
Phan Nam chăm chú nhìn Hạ Mạt hồi lâu, “Cậu biết không?”.
“Gì thế?”
Cô đưa tay cho Hạ Mạt, “Mình cảm thấy chúng mình có thể trở thành bạn tốt của nhau”.
Hạ Mạt hơi ngạc nhiên.
Nhưng rồi cô cũng mỉm cười nắm chặt cánh tay Phan Nam, “Cảm ơn cậu đã có ý làm bạn với mình. nhưng mình hiểu chậm lắm, để trở thành bạn cần phải có thời gian dài”.
“Mình sẽ cố gắng.”
Hai cô gái tay trong tay.
Hai người cùng cất tiếng cười.
Trong ánh mặt trời.
Hai cô gái vui vẻ đứng bên cửa sổ nói chuyện, một kiểu tình bạn và một sự thỏa thuận ngầm từ từ nảy nở giữa hai người họ.
Đột nhiên.
“Đến rồi!”
Từ bên ngoài cửa phòng luyện tập truyền lại tiếng hò hét vui mừng, các cô gái ngạc nhiên nhìn ra, hoảng hốt phát hiện ra Thái Ni, Jam và Nhã Luân đều đang đứng bên ngoài! Lúc đó nhóm Đới Tây nhảy dựng dậy, vội vàng sửa sang quần áo và tóc tai, hoảng loạn không biết bộ dạng thảm hại của mình hồi nãy có bị bọn họ trông thấy không.
Hạ Mạt và Phan Nam cũng nhìn ra.
Chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào náo nhiệt ở hành lang phòng luyện tập, hình như là có ai đó đang đến thì phải. Mấy người bạn bọn Thái Ni vội vàng nghênh đón. A Sâm cũng đi ra, tiếp theo đó, rất nhiều tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, ước chừng khoảng sáu, bảy người.
Người vào đầu tiên là Thái Ni.
Chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay lấp la lấp lánh, anh ta đưa tay phải ra nhiệt tình giới thiệu: “Đây là phòng luyện tập của công ty chúng tôi! Những gương mặt mới đều đang luyện tập tại đây! Hôm nay họ có cơ hội được anh trong muôn vàn bận rộn đích thân tới đây trao đổi chỉ giáo, đúng là có phước lớn trời ban!”.
Không có âm thanh nào hưởng ứng những lời giới thiệu đầy phấn khích của Thái Ni.
Có tiếng bước chân.
Sau đó.
Hình như tất cả đám con gái trong phòng luyện tập đều bị sét đánh trúng tim thì phải!
Thời khắc Lạc Hi bước chân vào.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ đột nhiên không còn rực rỡ nữa, bốn bề tự dưng đều như thất sắc ảm đạm, bởi vì, tất cả ánh sáng trên thế gian này đều đang tụ trên người Lạc Hi. Những tia sáng hình như đều từ người Lạc Hi bắn ra tung tóe đập vào mắt mọi người, sáng rực, đẹp đẽ biết bao, người người quay cuồng mê hoặc.
Giống như cơn gió cuốn rồng.
Cái đẹp của Lạc Hi như bão gió nhiệt đới cuồng bạo có thể phá hủy tất cả.
Nhưng lại mờ ảo như làn sương mai.
Cái đẹp của Lạc Hi khiến người ta không nắm rõ được rốt cuộc anh ta thuộc về cái đẹp nào.
Ngụy Nhân the thé gọi, âm thanh như đâm toạc trần nhà, cô vội vàng bịt miệng, người run bần bật. Đôi chân Khả Hân khuỵu xuống, cô ngã ra sau ngất lịm. Đới Tây cuống quýt vội vàng đỡ Khả Hân nhưng mắt lại không nỡ rời khỏi người Lạc Hi lấy nửa giây.
Phan Nam cũng ngây người.
Hạ Mạt lặng yên đứng bên cửa sổ, trong ánh sáng ấm áp dịu dàng, cô nhìn Lạc Hi, bên tai cô tiếng sấm ầm ầm chuyển động, máu trong người đột nhiên chảy chậm lại, rất chậm rất chậm.
Lạc Hi quay đầu cười nói với Thái Ni:
“Các cô gái đều rất ưu tú.”
Đây là lần đầu tiên Thái Ni tiếp xúc trực tiếp với Lạc Hi như vậy. Tuy đã từng nhiều lần nhìn thấy Lạc Hi từ xa trong các trường quay, trong đài truyền hình, trên ti vi và trên các mặt báo, biết rõ Lạc Hi rất đẹp, thuộc dạng rung động lòng người, nhưng khi Lạc Hi rõ ràng xác thực trực tiếp đối diện cười nói với mình, Thái Ni giống như vừa bị tống một cú đấm vào đầu, ngàn sao xoay trước mặt, máu trong lồng ngực trào lên ngạt thở, hồi lâu không nói được thành lời.
“Vâng, vâng.” Nhã Luân vội vàng tiếp lời, thầm cảm thấy ngạc nhiên trước cử chỉ thái độ của Thái Ni sao lại thất lễ vậy, “Họ đều là công ty cẩn thận sàng lọc tuyển chọn qua rất nhiều vòng, hy vọng dưới sự dìu dắt của anh họ sẽ có được những thành tích tốt”.
Lạc Hi mỉm cười.
Một lần nữa anh lại nhìn những cô gái đang đứng phía trước.
Ánh mắt lướt trên người Hạ Mạt, khóe môi nhếch lên, nụ cười kỳ dị, Lạc Hi nhìn mái tóc dày như rong biển của cô, nhìn đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng dửng dưng của cô, nhìn gương mặt đang dần dần chuyển sang màu trắng bệch xanh lét của cô, nhìn đôi môi đầy đặn ẩm ướt của cô.
Nhìn ngắm cô.
Ánh mắt Lạc Hi dần trở nên tối tăm u ám.
“Mỗi người họ đều có thế mạnh và những khiếm khuyết riêng, tới lúc thu đĩa vẫn cần phải anh giúp chúng tôi đánh giá thêm.” Jam khách khí.
Đột nhiên, như người anh em bao nhiêu năm mới gặp lại, Lạc Hi đưa cánh tay quàng qua vai Thái Ni thân mật nói: “Anh Thái Ni này, anh có biết sao tôi lại tới giúp đỡ không?”.
Thái Ni kinh ngạc sững người: “Tại sao? Cho dù là lý do gì đi nữa, được anh chiếu cố tới công ty chúng tôi thế này…”.
Lạc Hi cắt ngang, vỗ vai Thái Ni cười, nói: “Trong số các cô gái này có một cố nhân của tôi, ngày trước tôi có mắc nợ ân tình với cô ấy, bây giờ là cơ hội để tôi đáp trả. Thái Ni, anh cũng phải giúp tôi chiếu cố tới cô ta nhé”.
Lúc này Jam và Nhã Luân mới bừng tỉnh gật gù, hèn nào, Lạc Hi rất hiếm khi hợp tác với các nghệ sĩ khác, đằng này xem bản fax danh sách tên những người mới được tuyển chọn anh ta lại phá lệ đồng ý liền. Thì ra là như vậy, A Kiều đứng sau lưng Lạc Hi nhìn qua Khiết Ni, Khiết Ni đang nhìn cô gái đó dịu dàng quan thiết, ánh mắt Khiết Ni khác thường.
Thái Ni nhanh mồm đáp ứng liền: “Không vấn đề gì! Không vấn đề gì!”. Nói rồi Thái Ni vỗ tay ra hiệu cho các cô gái lại gần, Thái Ni ân cần nhiệt tình nói với Lạc Hi: “Bạn của anh cũng là bạn của tôi, không biết cô ấy là…”.
Phòng luyện tập sáng sủa rộng rãi.
Ánh nắng sáng loáng rọi vào gương quanh bốn bức tường.
Năm cô gái đứng xếp hàng.
Nhóm ba cô gái Khả Hân, Ngụy Nhân, Đới Tây vừa mừng vừa sợ nhìn nhau, hy vọng người bạn trong lời nói của Lạc Hi là một người trong số họ. Phan Nam mỉm cười có vẻ như không để ý lắm. Hạ Mạt đứng lặng yên, sống lưng cô đau nhói như kim châm nhưng gương mặt lại không biểu hiện sự hoang mang hốt hoảng hay vui mừng sung sướng, cô coi Lạc Hi như người xa lạ lần đầu gặp mặt.
Lạc Hi nở nụ cười thần bí, anh bước qua chỗ mấy cô gái, không khí căng thẳng, bất an và chờ đợi giống như giây phút Chúa giáng sinh đang bao trùm không gian phòng luyện tập. Thái Ni, Jam, Nhã Luân, A Kiều ánh mắt hiếu kỳ dõi theo Lạc Hi.
Lạc Hi đi qua một lượt, bắt đầu từ Khả Hân.
Anh dừng lại cười với Ngụy Nhân rồi bước tiếp.
Qua Đới Tây.
Không hẹn, ánh mắt ba cô gái cùng thể hiện nỗi thất vọng.
Sau đó.
Trước Doãn Hạ Mạt.
Lạc Hi dừng lại.
Đắm đuối nhìn cô.
Ở cự ly gần như vậy, anh nhìn cô đăm đăm, tình cảm sâu lắng nóng bỏng trong đáy mắt. Rất chậm, anh đưa ngón tay về phía cô. Doãn Hạ Mạt hơi ngỡ ngàng, bản năng của cô muốn né tránh, nhưng hình như anh đã đoán trước, ngón tay anh quấn vòng giữ chặt lấy cằm Hạ Mạt!
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ.
Lạc Hi nâng mặt cô lên.
Khuôn mặt cô rực sáng xao động lòng người, ánh sáng lấp lánh chói ngời trên sống mũi cao thanh tú. Cô cũng nhìn anh chăm chú, ánh mắt thản nhiên nhưng lại sâu xa thâm thúy. Gương mặt trên ngón tay anh phảng phất ánh sáng lấp lánh phát ra từ những viên ngọc.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Tất cả không gian, tất cả thời gian đều như đông kết lại.
Ngón tay Lạc Hi miết chặt dưới cằm Hạ Mạt.
Cô hơi chau mày vì đau.
Cuối cùng, Lạc Hi cũng mãn nguyện buông ngón tay, giữa những ánh mắt kinh ngạc và hoài nghi, Lạc Hi như cười mà không, nói với mọi người.
“Tôi là Lạc Hi.”
Hạ Mạt ngạc nhiên, môi cô động đậy.
Lạc Hi từ chỗ cô bước đi.
Mấy người bọn Thái Ni nhìn nhau cười, họ đoán chừng vẻ đẹp của Hạ Mạt đã thu hút sự thích thú của Lạc Hi. Lạc Hi là người nổi tiếng siêu đào hoa trong giới showbiz, thích dụ dỗ trêu chọc đám con gái, mà cũng chẳng thiếu gì con gái lao vào Lạc Hi như con thiêu thân đâm đầu vào lửa.
Lạc Hi mở rộng hai cánh tay về phía Phan Nam cười: “A Nam!”.
Phan Nam cũng đưa hai cánh tay ra sảng khoái cười theo, hai người họ ôm chầm lấy nhau cười ha hả. Phan Nam đập đập tay vào lưng Lạc Hi, vừa cười vừa nói: “Tiểu tử thối! Ba năm rồi không gặp, lại còn giả vờ giả vịt gì thế!”. Nói đoạn cô đưa tay vẫy Khiết Ni đằng sau, “Hi! Lâu rồi không gặp!”.
Khiết Ni mỉm cười đưa tay vẫy chào.
Phan Nam đúng là bạn của Lạc Hi rồi!
Trước mặt bọn Đới Tây là một màu đen, giống như trên đường vốn dĩ đã toàn là bụi rậm gai góc đột ngột lại xuất hiện thêm ngọn núi cao, không thể vượt qua được. Họ thất vọng tản đi, chẳng còn bụng dạ đâu đứng lại nghe tiếp Phan Nam và Lạc Hi cùng nhau ôn lại chuyện cũ.
Hạ Mạt cúi đầu.
Cô nhìn sàn gỗ dưới chân, ánh sáng từng quầng từng quầng phát tán, cô lặng người điều chỉnh hơi thở, nét mặt trở nên trống vắng. Sau đó cô xoay người bỏ đi.
Có người giữ cô lại.
Cô quay đầu nhìn, một cô gái nhỏ nhắn dịu dàng đáng yêu, mắt một mí mong manh, nụ cười rụt rè e lệ.
Cô gái đó cung kính khom lưng cúi chào.
“Em là Khiết Ni.”
Doãn Hạ Mạt hơi ngỡ ngàng, “Xin chào”.
“Em là Trần Khiết Ni.”
Cô gái tròn mắt nhìn Hạ Mạt, hình như đang mong mỏi chờ đợi Hạ Mạt có thể nhớ ra được điều gì.
Phan Nam không tham gia giờ luyện vũ đạo tiếp theo của buổi sáng hôm đó. Lạc Hi và Phan Nam mấy năm không gặp nhau đương nhiên có nhiều chuyện để nói. Thái Ni, Nhã Luân và Jam cũng bỏ đi sau đó, trong phòng luyện tập chỉ còn lại A Sâm và bốn cô gái.
Điệu nhạc lại vang lên như cũ.
Nhưng không khí lại trở nên rất nặng nề.
Khả Hân và Ngụy Nhân buồn rầu không nói một tiếng, cúi đầu lặng lẽ nhảy múa, hồn phách bọn họ như đã bị rút đi mất, tất cả các động tác đều không theo đúng nhịp. Đới Tây nhảy múa chừng nửa tiếng đồng hồ liền xin phép A Sâm nghỉ vì cảm thấy không được khỏe, đờ đẫn ngồi một mình trong phòng tập. Chỉ còn Doãn Hạ Mạt vẫn tập trung tinh thần theo từng nhịp từng nhịp động tác nhảy múa của A Sâm, hình như với cô, vừa nãy chẳng có chuyện gì xảy ra.
Buổi chiều, Phan Nam không quay lại.
Không khí trong phòng tập càng u ám hơn. Khả Hân, Đới Tây và Ngụy Nhân bắt đầu bàn luận rốt cuộc quan hệ giữa Phan Nam và Lạc Hi là như thế nào, Phan Nam và Lạc Hi bây giờ đang làm gì, không hiểu là nhờ Lạc Hi, Phan Nam có thể trực tiếp có được tư cách chính thức phát hành đĩa hát hay không. Càng nói càng khó chịu, Khả Hân ngồi khóc sụt sùi. Đới Tây cười mỉa, nói: “Thói đời này đâu có chuyện chỉ dựa vào thực lực mà có thể dùi được lỗ thủng để chui ra”.
Phía bên kia, Hạ Mạt vẫn trầm mặc luyện múa.
Anh Sâm thấy ba cô gái không còn tâm trí để luyện tập đành phải cho nghỉ sớm. Nhóm Đới Tây buồn bã bỏ đi. Khi A Sâm vào nhà vệ sinh quay ra thu dọn đồ, anh phát hiện Hạ Mạt vẫn đứng đó nhảy múa theo điệu nhạc.
Cô ấy chú tâm luyện.
Phòng tập trống vắng, Hạ Mạt một mình đơn độc, mềm mại uyển chuyển nhảy múa theo điệu nhạc, những bước nhảy non nớt cứng nhắc lúc trước đã dần dần mất đi. Không biết từ lúc nào, Hạ Mạt đã lột xác bừng tỉnh biến thành con thiên nga xinh đẹp tao nhã.
Mắt A Sâm sáng lên, anh bước lại gần hướng dẫn những bước nhảy cho Hạ Mạt.
Trời chiều say mê mẩn.
Ráng chiều đầy ắp bầu trời.
Hạ Mạt cuối cùng cũng rời phòng tập.
Cô bước ra ngoài công ty đi về hướng bến xe bus. Chà, cũng hơi mệt thật, hai chân mỏi nhừ run nhè nhẹ. Nhưng cô lại không kiềm chế được niềm vui trong lòng, vừa rồi, lần đầu tiên thầy A Sâm đã khen ngợi, đã khẳng định sự tiến bộ của cô vượt xa ngoài dự đoán của thầy. Thầy A Sâm đã xin lỗi mong cô bỏ qua những gì lúc đầu thầy từng chê cười, chế giễu cô.
A…
Cô hít thở thật sâu.
Thật là vui! Vui! Vui! Xúc động khiến Hạ Mạt sung sướng kêu lên như đứa trẻ con. Đúng rồi, cô phải về nhà ngay, tuy lúc này chưa thể nói với Tiểu Trừng cô đang thử bước chân vào làng giải trí, nhưng cô rất vui và muốn cùng Tiểu Trừng chia sẻ tận hưởng niềm vui này.
Cô mỉm cười bước thật nhanh tới bến xe bus.
Bim, bim…
Tiếng còi xe vang lên.
Một chiếc Ferrari màu trắng đi ngang qua trước mặt Hạ Mạt, kính xe hạ xuống, ánh mắt Lạc Hi có một làn sương mù dày đặc liếc xéo Hạ Mạt một cái, hình như anh đang thích thú thưởng thức bộ dạng kinh hãi của cô.
Rồi Lạc Hi mở cửa bước ra.
Dưới bầu trời đầy ráng chiều.
Gương mặt tuyệt mỹ của Lạc Hi, chiếc áo màu xanh nhạt đường nét tinh tế, tay áo xắn lên gọn gàng, trông rất gợi cảm như một chàng hoàng tử vừa trút bỏ bộ lễ phục sau buổi dạ tiệc hào hoa.
Lạc Hi đứng trước mặt cô mỉm cười.
Hình như đã ngồi trong xe đợi cô rất lâu rất lâu.
“Hey!”
Giọng Lạc Hi khàn khàn gọi Hạ Mạt.
Đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người.
Hạ Mạt bình tĩnh trở lại, cô nhìn anh, anh cười thản nhiên nhưng để lộ cái cảm giác ngạt thở từng bị người ta xúc phạm. Giây phút này, cô không biết đó có phải là do ảo giác của mình không, cô có thể mờ ảo nhận ra sự hối tiếc, sự oán hận và sự mỉa mai trong sâu thẳm tĩnh mịch trong đôi mắt anh.
“Chào anh.”
Cô bình tĩnh mỉm cười với anh.
***
Nhà hàng kiểu Pháp.
Khăn trải bàn bằng vải trắng điểm hồng phong cách điền viên nước Pháp, dụng cụ ăn bằng bạc sáng loáng, chiếc bình hoa cao cổ cắm một bông hồng trắng, sofa màu đỏ, nhạc sĩ violin đang kéo khúc nhạc tình lãng mạn.
Khách không nhiều.
Một vị trí rất yên tĩnh, bên cạnh những chậu cây che khuất.
Lạc Hi ngồi đối diện Hạ Mạt.
Ánh mắt anh như làn sương buổi sớm lãnh đạm nhìn cô, anh nói: “Anh là Lạc Hi”.
Đôi mắt trong veo ngước nhìn đáp trả: “Em đã nhớ ra anh”. Anh thở dài, “Nhưng, gặp lại bạn cũ chỉ như vậy thôi sao?”.
Cô đưa tay ra, mỉm cười, “Rất vui mừng một lần nữa lại có thể gặp được anh”.
Lạc Hi nắm lấy tay cô, bàn tay cô ấm áp, tay anh lại mát lạnh. Anh chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt đen như mã não mang một tình cảm sâu sắc, anh nắm chặt tay cô trong tay mình, thật lâu, thật lâu không buông.
“Em biết không?” Anh giễu cợt.
“…”
“Anh cho là em sẽ quên anh. Hồi đó em nói với anh, em sẽ không muốn nhớ đến anh nữa, vì thế anh nghĩ là thực sự em đã hoàn toàn cho anh vào dĩ vãng.”
Bàn tay cô nắm chặt.
Giọng nói của anh sao yếu đuối thế khiến cô thiếu chút nữa đã nói với anh rằng cô không hề quên anh, nhưng sự giễu cợt trên làn môi lại khiến cô cảnh giác cao độ.
Cô cười, “Anh không phải là người có thể dễ quên thế được”.
Vừa nói cô vừa thử rút tay ra khỏi bàn tay anh, không ngờ anh càng nắm chặt hơn.
“Anh hận em.” Lạc Hi nửa như đùa nửa như thật nói, “Anh hận em vì em một chút đấu tranh cũng không có, nhất định buộc anh phải ra đi, coi anh là thứ đồ chơi không còn hứng thú gì nữa”.
“Lạc Hi…”
“Nhưng, bây giờ anh lại thấy cần phải cảm ơn em. Nếu như không phải là em buộc anh phải ra nước ngoài, anh sẽ không có cơ duyên bước chân vào làng giải trí, sẽ không thể có địa vị và thành công như ngày hôm nay.” Anh lật tay Hạ Mạt lại, cúi đầu hôn vào lòng bàn tay cô.
Hạ Mạt kinh ngạc quá đỗi, cô chỉ cảm thấy một luồng nhiệt bỏng rát từ lòng bàn tay tràn ra, chạy ngược lên lồng ngực. Không nể nang gì nữa, cô rút tay mạnh ra, nhưng Lạc Hi nắm rất chặt. Trong thoáng giây, cô hiểu rằng anh thật sự đã không còn là chàng thiếu niên của năm xưa, anh đã trưởng thành.
“Buông em ra.”
“Em vẫn giống như ngày nào.” Lạc Hi ngẩng đầu cười, giọng nói đầy khiêu khích, “Rõ ràng tự em đưa tay cho anh, chả ai ép buộc em, nhưng, em lại lạnh lùng muốn rút tay lại”.
“Chuyện hồi đó nếu như cho đến bây giờ anh vẫn không thể tha thứ thì em cũng chẳng có gì để nói. “Cô lại ngồi đờ ra, sống lưng thẳng đuỗn, “Anh muốn báo thù em hay là chế nhạo, em cũng xin đón nhận hết. Chỉ mong rằng có thể giải quyết hết mọi chuyện trong ngày hôm nay”.
Lạc Hi chớp mắt, nửa cười nửa như không, “Doãn Hạ Mạt, rốt cuộc em có tất cả bao nhiêu sự lạnh lùng vô tình vậy?”.
Cô hơi ngẩn người ngạc nhiên.
Lạc Hi liếc xéo cô, gằn giọng: “Lẽ nào thực sự em không biết tại sao anh lại hận em ư? Hay có lẽ vì em có thói quen lạnh lùng vô tình, sự nhiệt tình hiền dịu ngẫu nhiên chợt hiện em mới làm anh bị cuốn hút đắm say. Vẫn biết anh không có chỗ đứng trong trái tim em, nhưng khi bị em không mảy may lưu luyến tiễn đưa, lúc ấy anh mới thấy hận em biết bao”.
Cô nhìn anh.
Anh đợi rất lâu, cô không nói gì.
Lạc Hi cười mỉa: “Em không tin? Không tin anh đã từng bị em cuốn hút đắm say ư?”.
“Trên thế giới này, anh làm sao có thể yêu được ai, không ai có thể nhận được tình yêu chân thật của anh, tình yêu say đắm đó chỉ là sự hoang đường.” Hạ Mạt bình tĩnh nói, “Nếu kỳ tích đó xuất hiện, dẫu có yêu người ta anh cũng đâu có thổ lộ cho cô ấy biết, anh chỉ biết né tránh mà thôi”.
“Vậy sao?”
“Vì tận trong xương tủy anh, anh đâu có tin ai.”
Tay Lạc Hi cứng lai. Và thế là, rốt cuộc Hạ Mạt cũng rút được tay ra khỏi lòng bàn tay anh. Cô lấy khăn giấy trên mặt bàn cẩn thận lau từng ngón tay, mu bàn tay và lòng bàn tay.
Bông hoa hồng trắng thuần khiết cắm trong chiếc bình cao cổ.
Người phục vụ bưng đĩa bò bít tết tới, tiếng kêu “xèo xèo”, mùi thơm lan nhanh, miếng thịt trông tươi ngon hấp dẫn và bắt mắt. Nghệ sĩ kéo violon bước tới bàn dạo một khúc nhạc vui vẻ nhẹ nhàng.
Hạ Mạt chú tâm vào ăn,
Lạc Hi chỉ ăn mấy miếng, anh đặt dao xuống, ngẩng đầu nhìn cô, “Gặp lại em lần này so với trong tưởng tượng của anh khác xa nhiều”.
“Vâng.”
“Anh cứ nghĩ em vẫn là cô công chúa được Thiếu gia sùng bái, sống cuộc sống quý tộc giàu sang lạnh lùng kiêu ngạo. Anh tưởng tượng, em và anh sẽ gặp nhau trong một yến tiệc, em sẽ phải ngạc nhiên, phải hối hận vì đã bỏ rơi anh, quên lãng anh.”
“Và rồi thì em sẽ phải phát điên phát cuồng vì yêu anh. Và rồi cuối cùng đến lượt anh sẽ bỏ rơi em, nói với em rằng chẳng qua là để anh báo thù. Kết cục là những ngày tiếp sau đó em sẽ phải mãi mãi sống trong đau khổ dằn vặt.” Hạ Mạt mỉm cười, lắc đầu, “Thôi được rồi, nếu đó là hy vọng của anh thì cứ theo sở nguyện của anh cũng được, em sẽ thể hiện sao cho khớp với những tưởng tượng của anh”.
Lạc Hi cũng cười theo, “Hình như hơi ấu trĩ”.
Cô cười nhạt không nói.
Chỉ có những người vật lộn lao động vì cuộc sống mới có bản chất ấu trĩ. Lạc Hi không giống năm năm về trước, hình như không còn quá nóng vội, không còn quá gay gắt. Mấy năm nay, dù anh đã sống qua những ngày tháng thế nào đi nữa, thì Lạc Hi đang xuất hiện lại trước mặt cô đây đã có được sư tự tin phi phàm, anh đã có thể tự kiêu với một địa vị vững chắc.
“Tay em nhiều chai sạn quá.”
Lạc Hi đột nhiên nói.
“Thiếu gia của em đâu? Sao hắn có thể nhẫn tâm để bàn tay em trở nên thô ráp thế này?”
Trái tim Hạ Mạt đột ngột thắt chặt, cô tránh ánh mắt Lạc Hi, cô cảm thấy mình thật nực cười, rồi cô lại nhìn anh, đôi mắt thản nhiên lắng trong, cô nói:
“Em cũng đã không gặp anh ấy năm năm rồi.”
“Hắn không còn yêu thương em nữa à?” Lạc Hi kinh ngạc nói.
“…”
“Đáng tiếc quá!” Lạc Hi xót thương, “Lúc đầu yêu thương em, yêu thương tới độ sự tồn tại của anh cũng bị hắn ghen ghét, có lẽ nào với anh hắn đã quá mệt mỏi chán ngán không?”.
Hơi thở trong lồng ngực Hạ Mạt ngưng đọng.
Cô đặt dao nĩa xuống, cầm chiếc túi bên cạnh, đứng dậy nói: “Em còn có việc, em đi trước đây”.
“Xin lỗi.” Lạc Hi tóm lấy tay Hạ Mạt.
Cô hơi giật mình ngỡ ngàng, Lạc Hi của năm năm trước vốn dĩ chả bao giờ nói ra được hai chữ này.
Anh kéo tay cô ngồi lại xuống chiếc sofa màu đỏ, “Xin lỗi, nếu như chuyện đề cập đến Thiếu gia làm em không vui, sau này anh sẽ tránh”.
Lạc Hi…
Lạc Hi đang ngồi trước mặt kia tuyệt nhiên không còn là Lạc Hi cô đã từng biết đến năm năm về trước.
Giống như sương đêm.
Anh vẫn mang vẻ đẹp chết người ấy nhưng lại thay đổi thất thường, rất khó đoán, lúc gay gắt, lúc ôn hòa, lúc can đảm, lúc lại yếu đuối rồi lại trẻ con. Rất thân thuộc nhưng lại rất xa lạ.
Anh ta rất nguy hiểm.
Trực giác âm thầm đánh thức cô.
Lạc Hi đổi đề tài.
“Em muốn làm ca sĩ à?”
“Vâng.”
“Nghe Thái Ni nói trong số năm người bọn em nhiều nhất chỉ có hai được chính thức phát hành đĩa, hình như em ít có cơ hội nhất.”
“Chỉ cần có cơ hội em sẽ cố gắng hết mình. thời gian đào tạo vẫn còn.” Cô điềm tĩnh nói.
“Có cần anh giúp không?”
Cô nhìn anh, không nét đùa cợt thể hiện trên gương mặt anh. Và thế là cô đáp lại: “Cảm ơn, nếu có chỗ nào cần giúp, em sẽ nhờ đến anh”.
“Tại sao anh lại có cảm giác em đang đánh lừa anh?” Lạc Hi thất vọng lắc đầu,”Em sẽ không tìm tới anh, đúng không? Ngay từ đầu em tránh anh như tránh lũ lang sói, em không hề nhìn nhận anh là một người bạn”.
Hạ Mạt nhìn anh dịu dàng, đôi mắt sáng như những vì sao lấp lánh.
“Anh là bạn của em.”
Bông hồng trắng thoang thoảng tỏa ra mùi hương thơm dịu nhẹ.
Trong phút thất thần, con dao bạc trong tay Lạc Hi va vào chiếc nĩa bạc phát tiếng kêu lanh canh.
Hạ Mạt mỉm cười.
“Em còn nhớ tối đó chúng mình cùng uống bia dưới gốc cây anh đào không, em đã nói với anh “Hoan nghênh anh đã đến sống trong ngôi nhà này’. Từ đó trở đi em đã coi anh như một người bạn. Nhưng cuối cùng em lại làm cho anh có thêm cái cảm giác em đã làm hại anh.”
Môi Lạc Hi mím chặt.
Giọng Hạ Mạt lạnh lùng: “Vì thế anh không cần phải giúp đỡ em, vì em không phải là bạn của anh. Nhưng em vẫn hy vọng còn có cơ hội giúp được anh, bởi vì anh là một người bạn của em”. |
|