|
167.
Sau khi Cha tắm cho tôi và lau sạch vết nôn mửa trên người tôi và lau khô tôi bằng chiếc khăn tắm, ông đưa tôi vào phòng ngủ của tôi và mặc quần áo sạch vào.
Rồi ông nói: “Tối nay con đã ăn gì chưa?”
Nhưng tôi không nói gì.
Rồi ông nói: “Cha lấy gì cho con ăn nhé, Christopher?”
Nhưng tôi vẫn không nói gì.
Vì thế ông nói: “Được rồi. Nào. Cha sẽ đi cho quần áo của con và tấm vải trải giường vào máy giặt rồi cha sẽ quay lại nhé?”
Tôi ngồi trên giường và nhìn đầu gối mình.
Thế là Cha đi ra khỏi phòng và nhặt quần áo của tôi trên sàn phòng tắm và để chúng trên đầu cầu thang. Rồi ông đi lấy tấm ga trải giường và ông mang ra đầu cầu thang cùng với sơ mi và áo len của tôi. Rồi ông nhặt hết lên và mang xuống lầu. Rồi tôi nghe ông mở máy giặt và tôi nghe thùng nước nòng chạy và nước trong ống chảy vào máy giặt.
Tôi chỉ nghe thấy thế một lúc lâu.
Tôi làm tính nhân 2 trong đầu mình vì nó khiến tôi cảm thấy bình tĩnh hơn. Tôi làm tới 33554432, là 2^25, vậy là không nhiều lắm vì trước kia tôi đã làm tới 2^45, nhưng bộ óc tôi không hoạt động tốt lắm.
Khi ấy Cha lại vào phòng và nói: “Con cảm thấy thế nào? Có muốn cha lấy cái gì không?”
Tôi không nói gì. Tôi tiếp tục nhìn đầu gối mình.
Và Cha cũng không nói gì. Ông chỉ ngồi xuống giường bên cạnh tôi và chống khuỷu tay lên đầu gối và nhìn xuống chỗ thảm giữa hai chân ông nơi có một miếng Lego nhỏ màu đỏ có tám cái mấu.
Rồi tôi nghe Toby thức dậy, vì nó sống về đêm, và tôi nghe nó sột soạt trong chuồng.
Và Cha im lặng thật là lâu.
Rồi ông nói: “Nào, có lẽ cha không nên nói điều này, nhưng… cha muốn con biết rằng con có thể tin cha. Và… ừ, có thể cha không phải lúc nào cũng nói sự thật. Có Chúa chứng giám, cha cố gắng lắm, Christopher ạ, có Chúa chứng giám là cha cố lắm, nhưng… Sống trên đời khó lắm, con biết đó. Lúc nào cũng phải nói sự thật thì khó vô vàn. Đôi khi không thể được. Và cha muốn con biết là cha đang cố, cha thật lòng đang cố. Và có lẽ đây không phải là lúc nói điều này, và cha biết con sẽ không thích, nhưng… Con phải biết là cha từ nay sẽ nói sự thật với con. Về mọi thứ. Vì… nếu bây giờ không nói thật, thì sau này. sau này sẽ còn đau khổ hơn nữa. Vì vậy…”
Cha dùng hai bàn tay xoa mặt và lấy ngón tay kéo cầm xuống và nhìn đăm đăm vào tường. Tôi có thể thấy ông qua khoé mắt mình.
Và ông nói: “Cha giết Wellington, Christopher ạ.”
Tôi tự hỏi có phải đây là một lời nói đùa không, vì tôi không hiểu các câu nói đùa, và khi người ta nói đùa thật ra họ không định nói điều họ nói.
Nhưng khi ấy Cha nói: “Làm ơn. Christopher. Cứ… để cha giải thích.” Rồi ông hít hơi và nói: “Khi mẹ con bỏ đi… Eileen… bà Shears… bà ấy rất tốt với mình. Rất tốt với cha. Bà ấy giúp cha vượt qua thời điểm khó khăn. Và cha không chắc cha có thể vượt qua nếu không có bà ấy. Con biết đó, hầu như ngày nào bà ấy cũng quanh quẩn ở đây. Giúp nấu ăn và thu dọn. Ló qua xem mình có ổn không, mình có cần gì… Cha nghĩ… A… Trời ơi, Christopher, cha đang cố nói cho đơn giản… Cha nghĩ bà ấy có thể cứ qua đây. Cha nghĩ… và có thể cha ngu ngốc… Cha nghĩ bà ấy có thể… cuối cùng… muốn dọn vào đây. Hay mình có thể dọn vào nhà bà ấy. Cha với bà ấy rất hoà thuận, hoà thuận lắm. Cha nghĩ chúng ta là bạn. Và chắc cha đã nghĩ sai. Chắc là… cuối cùng… nó hoá ra… Trời ơi… Bà ấy và cha cãi nhau, Christopher ạ, và… Bà ấy nói những điều cha sẽ không nói cho con vì nó không hay, nhưng nó đau lòng, nhưng… cha nghĩ bà ấy coi trọng con chó khốn kiếp đó hơn cha, hơn chúng ta. Và có thể điều đó không ngốc lắm, nếu bây giờ nghĩ lại. Có thể cha con mình rầy rà quá. Và có thể sống một mình mà chăm sóc một con chó ngu độn nào đó thì dễ hơn là sống chung với một con người thực sự nào khác. Cha muốn nói, khỉ thật, giời ạ, cha con mình đâu có phải cái loại nhu cầu thấp phải không…? Dù thế nào, lần này cha và bà ấy cũng đã cãi cọ. Ồ, thật ra thì có khá nhiều lần cãi cọ. Nhưng sau vụ cãi cọ thực sự bực mình này, bà ấy tống cha ra khỏi nhà. Và con biết con chó khốn kiếp đó thành ra thế nào sau vụ giải phẫu. Tâm thần phân liệt khốn kiếp. Lúc thì tử tế ra điều, lăn lưng ra, gãi bụng. Khi thì lại phập răng vào chân mình. Ôi dào, cha và bà ấy quát tháo nhau và nó ra vườn đi tiêu. Vì vậy khi bà ấy đóng sập cửa sau lưng cha thì đồ chó chết đó đang đợi cha. Và… cha biết, cha biết. Có lẽ nếu cha chỉ cho nó một cái đá thì có thể nó sẽ lùi lại. Nhưng, trời ơi, Christopher, khi mà mình mờ mắt mụ người thì… Chúa ơi, con biết là thế nào rồi đấy. Cha muốn nói là con và cha, mình không khác gì nhau. Và cha chỉ nghĩ được là bà ấy coi trọng con chó khốn kiếp này hơn con và cha. Và cứ như là mọi thứ cha đã dồn nén trong suốt hai năm trời…”
Rồi Cha im lặng một lát.
Rồi ông nói: “Cha xin lỗi, Christopher. Cha hứa với con. Cha không bao giờ có ý để chuyện xảy ra như thế này.”
Và khi ấy tôi biết rằng đó không phải là một lời nói đùa và tôi rất sợ.
Cha nói: “Ai cũng có lúc làm điều lầm lỗi, Christopher ạ. Con, cha, mẹ con, mọi người, ai cũng vậy. Và đôi khi là những lỗi rất nặng. Mình chỉ là con người.”
Rồi ông giơ bàn tay phải lên xoè các ngón tay ra thành cái quạt.
Nhưng tôi la hét và đẩy ngược ông vì thế ông ngã khỏi giường xuống sàn nhà.
Ông ngồi dậy và nói: “Được. Nào. Christopher. Cha xin lỗi. Tối nay thế là đủ rồi, OK? Cha sẽ xuống lầu và con ngủ một chút, đến sáng mình sẽ nói chuyện.” Rồi ông nói: “Mọi việc sẽ ổn thoả. Thật mà. Tin cha đi.”
Rồi ông đứng lên hít một hơi thật sâu và ra khỏi phòng.
Tôi ngồi trên giường một lúc lâu nhìn sàn nhà. Rồi tôi nghe Toby đang sột soạt trong chuồng. Tôi nhìn lên thấy nó nhìn tôi qua chấn song.
Tôi phải ra khỏi nhà. Cha đã giết Wellington. Nghĩa là ông có thể giết tôi, vì tôi không thể tin ông, dù cho ông đã nói: “Tin cha đi,” vì ông đã nói dối về một chuyện tày đình.
Nhưng tôi không thể ra khỏi nhà ngay vì ông sẽ thấy tôi, do đó tôi phải đợi đến khi ông ngủ.
Lúc đó là 11 giờ 16 phút đêm.
Tôi lại thử nhân 2, nhưng tôi không thể qua khỏi 2^15, là 32768. Vì thế tôi rên rỉ để thời gian qua nhanh hơn và khỏi suy nghĩ.
Rồi đã đến 1 giờ 20 phút sáng nhưng tôi không nghe tiếng Cha lên lầu đi ngủ. Tôi tự hỏi ông ngủ dưới lầu hay ông đang đợi để vào giết tôi. Vì thế tôi lấy con dao Quân đội Thuỵ Sĩ của mình và mở lưỡi cưa ra để tự vệ. Rồi tôi đi ra khỏi phòng ngủ thật khẽ khàng và lắng nghe. Tôi không nghe thấy gì, vì thế tôi bắt đầu xuống thang thật êm và thật chậm. Và khi tôi xuống dưới lầu tôi thấy chân của Cha qua cánh cửa phòng khách. Tôi đợi trong 4 phút để xem nó có nhúc nhích không, nhưng nó không nhúc nhích. Vì thế tôi tiếp tục bước đến khi tới hành lang. Rồi tôi nhìn qua cửa phòng khách.
Cha đang nằm nhắm mắt trên ghế sofa.
Tôi nhìn ông một lúc lâu.
Rồi ông ngáy và tôi giật mình và tôi nghe máu trong tai mình và tim mình chảy rất nhanh, và một cơn đau như có người đập nổ một quả bong bóng thật lớn trong ngực tôi.
Tôi lo mình sẽ bị đau tim.
Mắt Cha vẫn nhắm. Tôi tự hỏi có phải ông đang giả vờ ngủ không. Vì thế tôi nắm thật chặt con dao bỏ túi và gõ lên khung cửa.
Cha quay đầu sang bên kia và chân ông co giật và ông nói “Gnnnn”, nhưng mắt ông vẫn nhắm. Và khi ấy ông lại ngáy.
Ông đang ngủ.
Nghĩa là tôi có thế ra khỏi nhà nếu không gây tiếng động làm ông thức giấc.
Tôi lấy cả áo khoác và khăn quàng của mình ra khỏi móc bên cạnh cửa trước và tôi mặc hết vào vì ban đêm bên ngoài lạnh. Rồi tôi lại lên lầu thật khẽ, nhưng thật khó vì chân tôi đang run. Tôi vào phòng mình và cầm cái chuồng của Toby lên. Nó gây tiếng sột soạt, vì thế tôi cởi bớt một chiếc áo khoác và đậy lên cái chuồng để làm giảm tiếng ồn. Rồi tôi lại mang nó xuống lầu.
Cha vẫn đang ngủ.
Tôi đi vào bếp lấy hộp thức ăn đặc biệt của mình. Tôi mở khoá cửa sau và bước ra ngoài. Rồi tôi vừa đè tay cầm cánh cửa xuống vừa đóng nó lại để tiếng lách cách không quá lớn. Rồi tôi bước xuống cuối vườn.
Phía cuối vườn là một cái kho nhỏ. Trong đó có một cái máy cắt cỏ và kéo cắt bờ giậu, và rất nhiều dụng cụ làm vườn Mẹ hay dùng, như chậu và các túi phân trộn và gậy tre và dây và cái mai. Ở trong kho sẽ ấm hơn nhưng tôi biết Cha có thể tìm tôi trong nhà kho, vì thế tôi đi vòng ra phía sau nhà kho và chen vào khoảng trống giữa bức tường nhà kho và hàng rào, phía sau cái bồn lớn bằng nhựa màu đen dùng để hứng nước mưa. Rồi tôi ngồi xuống và cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Tôi quyết định để cái áo khoác kia trên chuồng của Toby vì tôi không muốn nó nhiễm lạnh và chết.
Tôi mở hộp thức ăn đặc biệt của mình. Bên trong là thỏi Milky Bar và hai miếng cam thảo và ba quả cam nhỏ và một cái bánh xốp màu hồng và phẩm thức ăn màu đỏ của tôi. Tôi không thấy đói nhưng tôi biết mình nên ăn vì nếu không ăn gì thì ta có thể bị lạnh, vì thế tôi ăn hai quả cam và thỏi Milky Bar.
Rồi tôi tự hỏi mình nên làm gì kế tiếp. |
|