Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: alice2000phuong
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại - Xuất Bản] Bí Ẩn Về Con Chó Lúc Nửa Đêm | Mark Haddon (Hoàn)

[Lấy địa chỉ]
41#
 Tác giả| Đăng lúc 16-3-2013 09:27:06 | Chỉ xem của tác giả
149.

(tiếp theo)

Và đúng lúc đó tôi thấy bao thư.
Nó là một bao thư gửi cho tôi, và nó nằm dưới cuốn sách của tôi trong hộp đựng áo với một số bao thư khác. Tôi nhặt nó lên. Nó chưa được bóc. Nó ghi

Christopher Boone
36 Đường Randolph
Swindon
Wiltshire
Rồi tôi nhận thấy nhiều bao thư khác và chúng đều gửi cho tôi. Và việc này đáng quan tâm và khó hiểu.
Và khi ấy tôi để ý cách viết những chữ Christopher và Swindon. Chúng được viết như thế này (#)
Tôi chỉ biết 3 người thường vẽ vòng tròn nhỏ thay vì dấu chấm trên chữ i. Và một trong số họ là Siobhan, và một là thầy Loxely ngày trước dạy ở trường, và một là Mẹ.
Và khi ấy tôi nghe Cha mở cửa trước, vì thế tôi lấy một bao thư dưới đáy hộp ra và đóng nắp hộp đựng áo lại và đặt thùng đựng dụng cụ lên trên và đóng cửa tủ thật cẩn thận.
Khi ấy Cha gọi: “Christopher?”
Tôi không nói gì vì ông có thể nghe tôi nói từ đâu. Tôi đứng dậy và bước vòng quanh giường tới cánh cửa, vừa cầm bao thư vừa cố gây thật ít tiếng động.
Cha đang đứng dưới chân cầu thang và tôi nghĩ ông có thể thấy tôi, nhưng ông đang lật qua những lá thư đã đến sáng hôm đó vì thế đầu ông cúi xuống. Rồi từ chân cầu thang ông bước vào bếp và tôi đóng cửa phòng ông rất êm và đi vào phòng mình.
Tôi muốn xem bao thư nhưng tôi không muốn làm Cha giận, vì thế tôi giấu bao thư dưới nệm giường. Rồi tôi bước xuống lầu và chào Cha.
Và ông nói: “Sao, con làm gì hôm nay, anh bạn trẻ?”
Và tôi nói: “Hôm nay chúng con học Kỹ năng Đời sống với cô Gray. Đó là Dùng TiềnPhương Tiện Giao Thông Công Cộng. Và con ăn trưa có món xúp cà chua và 3 quả táo. Và con tập làm toán vào buổi chiều và chúng con đi bộ trong công viên với cô Peters và nhặt lá cây để làm tranh dán.
Và Cha nói: “Tuyệt lắm, tuyệt lắm. Con khoái xực gì tối nay?”
Xực là ăn.
Tôi nói tôi muốn ăn đậu trắng xốt cà chua và bông cải xanh.
Và Cha nói: “Cha nghĩ dễ như bỡn.”
Rồi tôi ngồi xuống ghế sofa đọc thêm một ít cuốn sách tôi đang đọc ấy là cuốn Hỗn độn(*) của James Gleick.
Rồi tôi vào bếp ăn món đậu trắng xốt cà chua và bông cải xanh trong khi Cha ăn xúc xích và trứng và bánh mì nướng và uống trà.
Rồi Cha nói: “Cha sẽ lắp mấy cái kệ đó lên trong phòng khách, được không? Cha sợ là cha sẽ làm hơi ồn, vì vậy nếu con muốn xem tivi mình sẽ chuyển nó lên lầu.”
Và tôi nói: “Con sẽ đi lên và ở trong phòng một mình.”
Và ông nói: “Giỏi lắm.”
Và tôi nói: “Cảm ơn cha về bữa ăn tối,” vì đó là tỏ ra lịch sự.
Và ông nói: “Không có chi, nhóc tì.”
Và tôi đi lên phòng mình.
Và khi vào phòng tôi đóng cửa và lấy bao thư dưới nệm giường ra. Tôi giơ bao thư lên dưới ánh đèn để xem liệu có thể thấy bên trong bao thư có gì không, nhưng bao thư quá dày. Tôi tự hỏi có nên mở bao thư không vì nó là vật tôi đã lấy trong phòng Cha. Nhưng rồi tôi lập luận rằng nó gửi cho tôi vì thế nó thuộc về tôi vì thế mở nó được.
Thế là tôi mở bao thư.
Bên trong có một lá thư.
Và đây là nội dung viết trong thư

451c Đường Chapter
Willesden
London NW2 2NG
0208 887 8907

Christopher thương,

Mẹ xin lỗi lâu rồi mẹ không viết thư cho con từ sau lá thư trước. Mẹ rất bận. Mẹ mới có việc làm thư ký trong một xưởng làm đồ thép. Chắc con sẽ thích lắm. Xưởng đầy những máy móc khổng lồ làm thép và cắt và uốn thép thành bấc cứ hình dáng nào họ cầng. Tuần này họ đang làm cái mái cho một tiệm cà phê trong một trung tâm mua bán ở Birmingham. Nó có hình dáng như một bông hoa khổng lồ và họ sẽ căng vải bố lên để làm nó giống như cái lều thậc to.
Rốt cuộc rồi mẹ cũng dọn vào một căn chung cư mới như con thấy trên địa chỉ. Nó không đẹp như cái cũ và mẹ không thích Willesden lắm, nhưng Roger đi làm sẽ thuận tiện hơn và ông ấy đã mua nó (căn chung cư kia thì ông ấy chỉ thuê), vì thế bọn mẹ có thể sắm bàn ghế riêng và sơn tường màu nào tuỳ ý.
Và đó là lý do đã lâu mẹ không viết thư cho con từ sau lá thư trước vì mẹ vất cả quá chừng, nào là phải đóng gói hết cả đồ đạc rồi lại mở ra rồi lại phải làm quen với công việc mới.
Bây giờ mẹ rất mệt và mẹ phải đi ngủ và mẹ muốn bỏ lá thư này vào thùng thư sáng ngày mai, vì vậy bây giờ mẹ ngưng đây, mẹ sẽ sớm viết cho con thư khác.
Con chưa viết cho mẹ, vì vậy mẹ biết con có thể vẫn còn giận mẹ. Mẹ xin lỗi Christopher. Nhưng mẹ vẫn yêu con. Mẹ hy vọng con không giận mẹ mãi mãi. Và mẹ sẽ rất vui nếu con có thể viết cho mẹ một lá thư (nhưng nhớ gửi nó tới địa chỉ mới!).
Mẹ lúc nào cũng nghĩ tới con.

Yêu nhiều,
Mẹ của con
XXXXXX


Khi ấy tôi rất lúng túng vì Mẹ chưa bao giờ làm thư ký cho một hãng làm đồ dùng bằng thép. Mẹ có làm thư ký cho một ga ra lớn trong trung tâm thành phố. Và Mẹ chưa bao giờ sống ở London. Mẹ luôn luôn sống với chúng tôi. Và trước kia Mẹ chưa bao giờ viết thư cho tôi.
Trên lá thư không ghi ngày vì thế tôi không tìm ra Mẹ viết lá thư lúc nào và tôi tự hỏi có phải ai đó khác đã viết lá thư và giả vờ là Mẹ.
Và khi ấy tôi xem mặt trước bao thư và tôi thấy có dấu bưu điện và trên con dấu bưu điện có ngày tháng và ngày tháng khá khó đọc, nhưng nó là (#)
Nghĩa là lá thư gửi ngày 16 tháng Mười năm 1997, 18 tháng sau khi Mẹ chết.
Và khi ấy cửa phòng tôi mở ra và Cha nói: “Con đang làm gì đó?”
Tôi nói: “Con đang đọc thư.”
Và ông nói: “Cha đã khoan xong rồi. Chương trình thiên nhiên của David Attenborough đang chiếu trên tivi nếu con thích.”
Tôi nói: “Vâng.”
Rồi ông lại xuống lầu.
Tôi nhìn lá thư và suy nghĩ rất lung. Nó là một bí ẩn và tôi không thể tìm ra. Có lẽ lá thư nằm không đúng phong bì và đã được viết trước khi Mẹ chết. Nhưng tại sao bà viết ở London? Lần bà đi xa lâu nhất là một tuần lúc ấy bà đến thăm người chị họ tên Ruth bị ung thư, nhưng Ruth thì sống ở Manchester.
Rồi tôi nghĩ có lẽ lá thư không phải của Mẹ. Có lẽ đây là thư của mẹ một người khác tên là Christopher gửi cho Christopher.
Tôi rất hứng thú. Khi ấy tôi bắt đầu viết cuốn sách của mình chỉ có một bí ẩn tôi phải giải quyết. Bây giờ thì có tới hai.
Tôi quyết định rằng tối hôm đó tôi sẽ không suy nghĩ về nó nữa vì tôi không có đủ thông tin và có thể dễ dàng Nhảy tới Kết luận Sai lầm như ông Athelney Jones ở Scotland Yard, đó là một điều nguy hiểm vì ta phải chắc chắn là mình đã có tất cả manh mối rồi thì hãy bắt đầu suy diễn sự việc. Như thế ta sẽ ít bị mắc sai lầm hơn rất nhiều.
Tôi quyết định rằng tôi sẽ đợi đến khi Cha ra khỏi nhà. Rồi tôi sẽ vào tủ áo trong phòng ngủ của ông để đọc những lá thư kia xem chúng do ai gửi và chúng nói gì.
Tôi gấp lá thư và giấu dưới nệm giường mình phòng trường hợp Cha tìm thấy nó và nổi cáu. Rồi tôi xuống lầu và xem truyền hình.


* Chaos: tiểu thuyết khoa học giả tưởng, NXB Viking Penguin, 1987.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

42#
 Tác giả| Đăng lúc 27-3-2013 19:10:36 | Chỉ xem của tác giả
151.

Có rất nhiều điều là chuyện bí ẩn. Nhưng điều đó không có nghĩa là không có câu trả lời cho chúng. Đó chỉ là vì các nhà khoa học chưa tìm ra câu trả lời.
Thí dụ, một số người tin vào linh hồn của những người trở về từ cõi chết. Và chú Terry nói chú đã gặp một con ma ở một hiệu giày trong trung tâm buôn bán tại Northampton vì lúc đang xuống tầng hầm chú thấy một người mặc áo xám đi ngang qua dưới chân thang. Nhưng khi chú xuống tới chân thang, tầng hầm trống trơn, cửa thì không có.
Khi chú kể với bà thu tiền trên lầu, họ nói đó là Tuck và ông ấy là linh hồn của một tu sĩ dòng Francisco ngày xưa sống trong tu viện cũng ở chỗ đó hàng trăm năm trước, đó là tại sao trung tâm buôn bán được gọi là Trung tâm Thương mại Tu sĩ xám, và họ đã quen với ông và chẳng sợ chút nào.
Rốt cuộc rồi các nhà khoa học cũng sẽ khám phá ra điều có thể giải thích chuyện ma quỷ, cũng như họ đã khám phá ra điện để giải thích về sấm sét, và đó có thể là cái gì đấy về bộ óc con người, hay từ trường của trái đất, hay có thể là một lực hoàn toàn mới. Và khi ấy ma quỷ sẽ không còn là bí ẩn. Chúng sẽ giống như điện và cầu vòng và chảo không dính mà thôi.
Nhưng đôi khi một bí ẩn không phải là một bí ẩn. Và đây là một thí dụ về một bí ẩn không phải là bí ẩn.
Ở trường chúng tôi có một cái hồ trong đó có ếch, để chúng tôi có thể học cách đối xử với thú vật một cách tử tế và tôn trọng, vì một số trẻ con trong trường đối xử rất tệ với thú vật và nghĩ rằng nghiến nát con sâu hay ném đá con mèo là thú lắm.
Và có năm trong hồ rất nhiều ếch, và có năm thì lại rất ít. Và nếu ta vẽ một biểu đồ về số ếch trong hồ, nó sẽ trông như thế này (nhưng biểu đồ này được coi như giả thuyết, nghĩa là các con số không là số thật, nó chỉ là minh hoạ) (#)
Và nếu nhìn vào biểu đồ ta có thể nghĩ rằng vào những năm 1987 và 1988 và 1989 và 1997 mùa đông rất lạnh, hay có một con diệc đến ăn rất nhiều ếch (thỉnh thoảng có một con diệc đến và cố ăn thịt ếch, nhưng cái lưới thép mỏng che trên hồ đã ngăn không cho nó ăn).
Nhưng đôi khi chuyện không liên quan gì đến mùa đông lạnh giá hay con mèo hay con diệc cả. Đôi khi chỉ là toán học.
Đây là công thức về số thú vật

Nmới = λ (Ncũ) (1 -  Ncũ)

Và trong công thức này N là mật độ thú. Nếu N = 1 số thú là lớn nhất có thể. Và khi N = 0 thì thú bị diệt chủng. Nmới là số thú trong một năm bất kỳ, và Ncũ là số thú trong năm trước đó. Và λ là một hằng số.
Nếu λ nhỏ hơn 1, số thú sẽ ngày càng nhỏ và đi đến tuyệt chủng. Và nếu λ lớn hơn 1 và nhỏ hơn 3, số thú sẽ ngày càng lớn rồi sẽ ổn định như sau (và những biểu đồ này cũng là giả thuyết) (#)
Và nếu λ lớn hơn 3 và nhỏ hơn 3,57 số thú sẽ đi theo một chu kỳ như sau (#)
Nhưng nếu λ lớn hơn 3,57 số thú sẽ trở nên bất ổn như trong biểu đồ đầu tiên.
Đây là khám phá của Robert May và George Oster và Jim Yorke. Và nó có nghĩa là đôi khi sự vật phức tạp đến nỗi không thể tiên đoán điều gì sẽ xảy ra kế tiếp, nhưng thật ra chúng chỉ tuân theo những quy tắc rất đơn giản.
Và điều này có nghĩa là đôi khi toàn bộ số ếch, hay sâu, hay con người ta có thể chết chẳng vì lý do gì, đơn giản vì đó là cách các con số vận hành.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

43#
 Tác giả| Đăng lúc 10-4-2013 10:18:40 | Chỉ xem của tác giả
157.

Sáu ngày sau đó tôi mới có thể trở lại phòng Cha để tìm cái hộp đựng áo trong tủ.
Ngày đầu là thứ Tư, Joseph Fleming cởi quần ra và đi vệ sinh khắp sàn phòng thay quần áo và bắt đầu ăn mìn, nhưng thầy Davis ngăn nó lại.
Joseph ăn đủ thứ. Có lần nó ăn một cục băng phiến nhỏ màu xanh treo trong phòng vệ sinh. Và có lần nó ăn tờ 50 £ trong ví của mẹ nó. Và nó còn ăn dây, và dây thun, và khăn giấy và giấy viết và ăn sơn và cả dĩa nhựa nữa. Nó cũng đập cằm và la hét rất dữ.
Tyrone nói có một con ngựa và một con lợn ở trong mìn, vì thế tôi nói nó ngu đần, nhưng Siobhan nói nó không ngu. Chúng là những con thú nhỏ bằng nhựa trong thư viện mà ban giáo viên dùng để khiến người ta kể chuyện. Và Joseph đã ăn chúng.
Vì thế tôi nói tôi sẽ khôn đi vào phòng vệ sinh vì có mìn trên sàn và cứ hễ nghĩ đến là tôi thấy khó chịu, mặc dù thầy Ennison đã vào dọn sạch sẽ. Và tôi đái dầm và phải mặc quần áo dự phòng trong tủ quần áo dự phòng ở phòng cô Gascoyne. Vì thế Siobhan nói tôi có thể dùng phòng vệ sinh của giáo viên trong hai ngày, nhưng chỉ hai ngày thôi, và khi ấy thì tôi sẽ lại phải dùng phòng vệ sinh của học sinh. Và chúng tôi thoả thuận như thế.
Ngày thứ nhì, thứ ba và thứ tư, là thứ Năm, thứ Sáu và thứ Bảy, không có gì đáng chú ý xảy ra.
Ngày thứ năm là Chủ nhật, trời mưa rất to. Tôi thích trời mưa to. Nó nghe như tiếng rè rè khắp nơi, giống như sự im lặng nhưng không trống rỗng.
Tôi lên lầu ngồi trong phòng mình và xem mưa rơi trên đường phố. Nó rơi nhiều đến nỗi trông như những tia loé trắng (và đây cũng là một so sánh, không phải ẩn dụ). Và không có ai xung quanh vì mọi người đang ở trong nhà. Và nó khiến tôi nghĩ rằng tất cả nước trên thế giới có liên hệ với nhau, và nước này đã bốc hơi từ những đại dương nào đó giữa vịnh Mexico hay Vịnh Baffin, và giờ đây đang rơi trước nhà và sẽ trôi mất vào cống rãnh và chảy tới một trạm nước thải để được tẩy sạch rồi nó sẽ đổ vào một con sông và trở lại đại dương.
Và chiều tối thứ Hai Cha nhận được điện thoại của một bà có tầng hầm bị lụt kêu ông đến sửa khẩn cấp.
Nếu chỉ có một vụ khẩn cấp thì Rhodri sẽ đi sửa vì vợ ông và con cái ông đã đến sống ở Somerset, nghĩa là ông không có việc gì làm vào cách bữa chiều tối ngoài chơi bi da và nhậu nhẹt và xem ti vi, và ông cần làm thêm giờ để kiếm tiền gửi cho vợ ông giúp bà ấy trông nom con cái. Và Cha phải trông nom tôi. Nhưng tối nay có hai vụ khẩn cấp, vì thế Cha bảo tôi hãy ngoan và nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại di động cho ông, rồi ông lái xe tải đi.
Thế là tôi vào phòng ngủ của ông và mở tủ và nhấc thùng dụng cụ bên trên hộp đựng áo len và mở cái hộp đựng áo.
Tôi đếm các lá thư. Có 43 lá thư. Chúng đều gửi cho tôi trong cùng một nét chữ viết tay.
Tôi lấy một lá thư rồi mở ra.
Bên trong là lá thư này

3 tháng Năm
451c Đường Chapter
London NW2 5NG
0208 887 8907

Christopher thương,

Rốt cuộc Mẹ cũng có tủ lạnh mới và bếp mới! Roger và mẹ lái xe tới chỗ đổ rác vào cuối tuần để vứt những cái cũ đi. Đó là nơi người ta vứt mọi thứ đi. Có những cái thùng khổng lồ ba màu khác nhao để đựng chai lọ và giấy bìa và dầu máy và rác ngoài vườn và rát trong nhà và những món lớn hơn (mẹ vứt cái tủ lạnh và cái bếp cũ vào cái thùng đó).
Rồi bọn mẹ đi tới một cửa hiệu bán đồ cũ và mua một cái bếp mới và một cái tủ lạnh mới. Bây giờ căn nhà mới giống một tổ ấm hơn.
Tối qua mẹ xem lại những tấm ảnh cũ và mẹ buồn quá. Rồi mẹ thấy một tấm ảnh của con đang chơi với chiếc tàu hoả cha mẹ mua hồi Giáng sinh hai năm trước. Và nó làm mẹ vui vì nó là một trong những lúc mình thật hạnh phúc với nhau.
Con có nhớ con chơi với nó cả ngày và đến tối con không chịu đi ngủ vì con vẫn còn chơi với nó không. Và con có nhớ cha mẹ kể cho con về lịch chình tàu và con làm một bảng lịch chình tàu và kiếm một cái đồng hồ và con bắt tàu chạy đúng giờ. Và có một nhà ga nhỏ bằng gỗ nữa, và con có nhớ cha mẹ đã chỉ cho con rằng muốn đi tàu thì người ta tới nhà ga mua vé rồi lên tàu không? Rồi cha mẹ lấy một cái bản đồ chỉ cho con thấy những đường kẻ nhỏ là đường tàu nối tất cả các ga. Và con chơi với nó hết tuần này sang tuần kia rồi tuần nọ và mẹ liền mua thêm tàu cho con thế là con biết tất tật chúng đi tới những đâu.
Mẹ vui lắm vì vẫn nhớ chuyện đó.
Bây giờ mẹ phải đi. Đã ba giờ rưỡi chiều rồi. Mẹ biết con luôn thích biết chính xác mấy giờ. Và mẹ phải đi tới Co-op và mua giăm bông để Roger ăn lúc uống trà. Mẹ sẽ bỏ lá thư này vào thùng thư trên đường tới cửa hiệu.

Thương,
Mẹ của con
XXXXXX


Rồi tôi mở một bao thư khác. Đây là lá thư bên trong

Phòng 1, 312 Đường Lausanne
London N8 5BV
0208 756 4321


Christopher thương,

Mẹ đã nói là khi nào có thời giờ để viết đâu ra đó mẹ sẽ giải thích cho con tại sao mẹ bỏ đi. Bây giờ mẹ có nhiều thời giờ. Vì vậy mẹ ngồi trên sofa ở đây mở radio rồi viết lá thư này và mẹ sẽ cố giải thích.
Mẹ không phải là một bà mẹ tốt lắm, Christopher ạ. Có lẽ nếu sự việc khác đi, có lẽ nếu con khác đi thì chắc mẹ đã tốt hơn. Nhưng sự việc hoá ra là như vậy.
Mẹ không giống như cha con. Cha con là người kiêng nhẫng hơn nhiều. Chuyện gì ông ấy cũng cho qua và nếu có gì làm ông ấy cáo giận ông ấy cũng không để lộ ra. Nhưng mẹ thì không như vậy và mẹ không làm gì để thay đổi được.
Con có nhớ một lần khi mình đi mua sắm trong phố với nhau không? Và mình đi vào Bentalls và chỗ đó rất đông và mình phải mua quà Giáng sinh cho Bà? Và con sợ vì tất cả mọi người trong cửa hiệu. Lúc đó là đang giữa mùa mua sắm Giáng sinh nên ai nấy đều vào phố. Và mẹ đang nói chuyện với ông Land bán hàng ở khu bếp núc và hồi xưa học cùng với mẹ. Và con thì cuối xuống sàn nhà úp tay che tai và con cản lối mọi người. Vì thế mẹ nổi cáu, vì mẹ cũng không thích mua sắm lúc Giáng sinh, và mẹ bảo con phải ngoan và mẹ cố nhấc con lên và đem con đi. Nhưng con la hét và đá mấy cái máy trộn văng khỏi kệ hàng đổ ầm xuống. Và mọi người quay lại xem chuyện gì xảy ra. Và ông Land thì rấc tử tế nhưng có mấy cái thùng và mảnh bát vỡ trên sàn nhà và mọi người ngó đăm đăm, và mẹ lại thấy con đái ra quần và mẹ cáu lắm và mẹ muốn mang con ra khỏi cửa hiệu nhưng con không cho mẹ đụng vào con và con cứ nằm trên sàn nhà vừa la hét vừa đập tay chân lên sàn nhà và ông quảng lý tới hỏi có chuyện gì vậy và mẹ thật chịu hết nổi và đã phải đền tiền hai cái máy trộn bị vỡ và cứ phải đợi tới khi con thôi la hét. Và rồi mẹ phải dắt con đi bộ suốt quãng đường về nhà mất mấy tiềng vì mẹ biết con sẽ không chịu lên xe buýt nữa.
Và mẹ nhớ tối hôm đó mẹ cứ khóc mãi khóc mãi và lúc đầu cha con rất tử tế và ông ấy nấu bữa tối cho con rồi ông ấy đưa con đi ngủ và ông ấy nói mấy chuyện này vẫn xảy ra mà, sẽ không sao cả đâu. Nhưng mẹ nói mẹ chịu hết nổi rồi nên cuối cùng ông ấy cáo hết sức và ông ấy nói mẹ ngu đần và bảo mẹ nên bình tĩnh lại thế là mẹ đánh ông ấy, như vậy là không phải, nhưng mẹ giận quá mà.
Cha mẹ có nhiều lần cãi nhao như vậy. Vì mẹ thường nghĩ mẹ thường nghĩ mẹ không chịu nổi nữa. Và cha con rất kiêng nhẫng nhưng mẹ thì không, mẹ nổi cáu, mặc dù mẹ cũng không muốn. Và cuối cùng cha mẹ không nói chuyện với nhau nhiều nữa vì cha mẹ biết luôn luôn sẽ dẫng tới cãi nhao và không đi tới đâu. Và mẹ cảm thấy rấc cô đơng.
Và đó là khi mẹ bắt đầu gặp Roger thường xuyên. Thật ra thì dĩ nhiên là mẹ vẫn hay gặp Roger và Eileen luôn. Nhưng mẹ bắt đầu gặp riêng Roger vì mẹ có thể nói chuyện với ông ấy. Ông ấy là người duy nhất mẹ có thể nói chuyện. Và khi mẹ ở bên ông ấy thì mẹ không còn cảm thấy cô đơng nữa.
Và mẹ biết con có thể không hiểu chút nào về chuyện này, nhưng mẹ muốn cố giải thích để cho con hiểu. Mà thậm chí nếu bây giờ con không hiểu, con có thể giữ lá thư này và sau này hãy đọc và có lẽ khi đó con sẽ hiểu.
Và Roger bảo mẹ rằng ông ấy và Eileen không yêu nhau nữa, và họ đã không yêu nhau từ lâu rồi. Nghĩa là ông ấy cũng đang cảm thấy cô đơng. Vì vậy mẹ và ông ấy giống nhau nhiều thứ. Và rồi mẹ và ông ấy nhận ra bọn mẹ đang yêu nhau. Và ông ấy đề nghị mẹ bỏ cha con mà dọn vào ở cùng một nhà với nhau. Nhưng mẹ nói mẹ không thể bỏ con, và vì vậy ông ấy buồn nhưng ông ấy hiểu rằng con là rấc quan trọng đối với mẹ.
Rồi con và mẹ cãi nhao lần ấy. Con nhớ không? Nó là về món ăn của con bữa tối đó. Mẹ nấu cho con và con không ăn. Và con đã không ăn ngày này qua ngày khác và con trong rất gầy. Và con bắt đầu la hét và mẹ nổi cáu và mẹ ném thức ăn khắp phòng. Mẹ biết là mẹ không nên làm như vậy. Và con cầm cái thớt mà ném và nó rơi trúng chân mẹ và làm gãy ngón chân mẹ. Rồi dĩ nhiên mình phải đi bệnh viện và mẹ phải bó bột bàn chân. Và sau đó ở nhà cha con và mẹ cãi nhao to. Ông ấy đổ lỗi cho mẹ đã nổi cáu với con. Và ông ấy nói với mẹ nên cứ cho con ăn cái gì con muốn, dù chỉ một đĩa rau diếp hay một cốc sữa đánh với dâu. Và mẹ nói mẹ chỉ cố cho con ăn cái gì bổ dưỡng. Và ông ấy nói con đâu làm gì khác được. Và mẹ liền nói ôi dào mẹ cũng đâu làm gì khác được và mẹ chỉ bực mình. Và ông ấy liền nói nếu ông ấy có thể giữ được bình tĩnh thì mẹ cũng nên giữ cái bình tĩnh khốn kiếp của mẹ. Và cứ thế tiếp tục.
Và suốt một tháng mẹ không thể đi bình thường được, con nhớ không, và cha con phải trông nom con. Và mẹ nhớ đã nhìn hai cha con và thấy hai cha con gắn bó với nhau và nghĩ khi gần ông ấy thì con thật khác. Bình tĩnh hơn nhiều. Và hai cha con không la hét nhau. Và nó làm mẹ buồn lắm vì giống như con không cần đến mẹ chút nào. Và không rõ vì sao chuyện đó còn tệ hơn là con với mẹ cãi nhau suốt ngày vì cứ như là mẹ không có trên đời vậy.
Và mẹ nghĩ đó là lúc mẹ nhận ra con và cha con có thể sẽ thoải mái hơn nếu mẹ không sống trong nhà nữa. Khi ấy ông ấy chỉ có một người để trông nom thay vì hai.
Rồi Roger nói ông ấy đã hỏi ngân hàng để xin chuyển đi. Nghĩa là ông ấy hỏi họ là ông ấy có việc làm ở London hay không, và ông ấy sắp dọn đi. Ông ấy hỏi mẹ có muốn đi với ông ấy không. Mẹ suy nghĩ lâu lắm, Christopher ạ. Thật đấy. Và nó làm mẹ đau lòng, nhưng cuối cùng mẹ quyết định mẹ đi là tốt hơn cả cho mọi người. Vì vậy mẹ đồng ý.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

44#
 Tác giả| Đăng lúc 5-5-2013 20:03:08 | Chỉ xem của tác giả
157.

(tiếp theo)

Mẹ đã muốn nói lời tạm biệt. Mẹ sẽ quay lại lấy một số áo quần khi con từ trường về. Và lúc đó mẹ sẽ giải thích điều mẹ đang làm và nói là mẹ sẽ về gặp con thường xuyên và thỉnh thoảng con có thể xuống London ở với bọn mẹ. Nhưng khi mẹ gọi điện cho cha con, ông ấy nói mẹ không được quay lại. Ông ấy giận lắm. Ông ấy nói mẹ không được nói chuyện với con. Mẹ không biết làm gì. Ông ấy nói mẹ ích kỷ và mẹ không bao giờ được đặt chân vào nhà nữa. Vì vậy mẹ không về. Nhưng thay vào đó mẹ viết cho con những lá thư này.
Mẹ tự hỏi con có thể hiểu mấy chuyện này không. Mẹ biết rất khó cho con. Nhưng mẹ hy vọng con có thể hiểu chút nào đó.
Christopher ơi, mẹ không bao giờ có ý định làm con buồn. Mẹ nghĩ điều mẹ làm là tốt nhất cho tất cả chúng ta. Mẹ hy vọng như vậy. Và mẹ muốn con biết đó không phải là lỗi của con.
Mẹ hay nằm mơ là mọi thứ sẽ tốt hơn. Con có nhớ con hay nói là con muốn làm phi hành da không? Chao, mẹ thường mơ con là phi hành da và con lên tivi và mẹ nghĩ đó là con trai của mẹ. Mẹ tự hỏi bây giờ con muốn làm gì. Có thay đổi không? Con vẫn làm toán chứ? Mẹ hy vọng con vẫn làm.
Christopher à, làm ơn thỉnh thoảng viết cho mẹ, hay gọi điện thoại cho mẹ nhé. Số ở trên đầu thư.

Thương và hôn con,
Mẹ của con
XXXXXX



Rồi tôi mở lá thư thứ ba. Đây là lá thư bên trong


18 tháng Chín
Phòng 1
312 Đường Lausanne
London N8
0208 756 4321

Christopher thương,

Thế đấy, mẹ nói mẹ sẽ viết cho con mỗi tuần, và mẹ làm đúng vậy. Thật ra, đây là lá thư thứ hai trong tuần này, vì vậy mẹ làm còn giỏi hơn mẹ nói.
Mẹ có việc làm rồi! Mẹ đang làm trong Camden, cho Perkin & Rashid, Giám định viên chính thức. Nghĩa là họ đi xem nhà cửa và tính toán giá cả bao nhiêu và cần phải làm những việc gì và việc đó tốn bao nhiêu. Và họ cũng tính toán xem xây nhà cửa văn phòng và xưởng máy mới sẽ tốn bao nhiêu.
Văn phòng đẹp lắm. Người thư ký kia là Angie. Bàn của bà ấy đầy kín những con gấu nhồi bông nhỏ và đồ chơi nhồi bông và ảnh mấy đứa con bà ấy (vì vậy mẹ để một khung ảnh của con trên bàn của mẹ). Bà ấy rất tử tế và bọn mẹ luôn đi ăn trưa với nhau.
Dù vậy mẹ không biết mẹ sẽ ở đây bao lâu. Mẹ phải cộng rất nhiều con số khi gửi hoá đơn cho khách hàng mà việc này thì mẹ không giỏi lắm (con giỏi việc này hơn mẹ!).
Công ty do hai ông làm chủ tên là ông Perkin và ông Rashid. Ông Rashid là người Pakistan và rất nghiêm khắc và luôn luôn muốn mọi người làm việc nhanh hơn. Và ông Perkin thì quái đản (Angie gọi ông ta là Perkin Mất Nết). Mỗi khi ông ấy đến và đứng bên cạnh mẹ để hỏi một câu hỏi ông ấy luôn luôn đặt tay lên vai mẹ và chồm xuống để mặt ông ấy rất gần mặt mẹ và mẹ ngửi thấy mùi kem đánh răng của ông ấy làm mẹ nổi da gà. Và lương cũng không khá lắm. Vì vậy mẹ sẽ tìm việc khác tốt hơn ngay khi mẹ có cơ hội.
Hôm nọ mẹ lên Alexandra Palace. Nó là cái công viên lớn ngay bên góc đường gần căn chung cư của mẹ, và công viên là một cái đồi mênh mông trên đỉnh có một trung tâm hội nghị lớn và nó làm mẹ nghĩ tới con vì nếu con tới đây mình có thể đến đó thả diều hay nhìn máy bay tới phi trường Heathrow và mẹ biết con sẽ thích.
Bây giờ mẹ phải đi, Christopher ạ. Mẹ đang viết thư này vào giờ ăn trưa (Angie nghỉ vì bị cúm, vì vậy bọn mẹ không ăn trưa với nhau). Làm ơn thỉnh thoảng viết cho mẹ và kể cho mẹ nghe con có khoẻ không và con làm gì ở trường.
Mẹ hy vọng con nhận được quà mẹ gửi cho con. Con đã giải nó xong chưa. Roger và mẹ thấy nó trong một cửa hiệu ở chợ Camden và mẹ biết con luôn thích trò chơi đố. Roger đã thử tháo rời hai mảnh ra trước khi bọn mẹ gói nó lại và ông ấy không làm được. Ông ấy nói nếu con xoay xở được thì con là một thiên tài.

Thương nhiều thật nhiều,
Mẹ của con
XXXX



Và đây là lá thư thứ tư


28 tháng Tám

Phòng 1
312 Đường Lausanne
London N8


Christopher thương,

Mẹ xin lỗi tuần trước đã không viết thư cho con. Mẹ phải đi nha sĩ để nhổ hai cái răng hàm. Con có thể không nhớ hồi cha mẹ đưa con tới nha sĩ. Con không cho ai đút tay vào trong miệng con vì vậy phải cho con ngủ thì nha sĩ mới nhổ răng cho con được. Mẹ thì họ không cho mẹ ngủ, họ chỉ cho mẹ cái gọi là gây tê tại chỗ nghĩa là mình không cảm thấy gì trong miệng mình, như vậy cũng đủ vì họ phải cưa xương để lấy cái răng ra. Và nó cũng không đau lắm. Thật ra mẹ cười vì nha sĩ phải giật mạnh và kéo và kéo mãi kéo mãi và mẹ thấy tức cười quá. Nhưng khi về đến nhà thì mẹ lại thấy đau và mẹ phải nằm trên ghế sofa hai ngày và uống rát nhiều thuốc giảm đau…



Khi đó tôi ngừng đọc thư vì tôi cảm thấy khó chịu.
Mẹ đã không bị đau tim. Mẹ không chết. Mẹ còn sống từ hồi nào tới giờ. Và Cha đã nói dối về việc này.
Tôi cố nghĩ thật kỹ xem có lời giải thích nào khác nhưng tôi không nghĩ ra. Và khi ấy tôi không thể suy nghĩ được gì nữa vì óc tôi không làm việc đúng cách.
Tôi cảm thấy choáng váng. Nó giống như căn phòng đang lắc từ bên này sang bên kia, như thể tôi đang ở trên nóc một toà nha rất cao và toà nhà đang lắc tới lắc lui trong gió mạnh (đây cũng là một so sánh). Nhưng tôi biết căn phòng không thể lắc tới lắc lui, vì thế đó phải là điều gì đang xảy ra trong đầu tôi.
Tôi lăn trên giường và cuộn trọn thành một quả bóng.
Dạ dày tôi đau.
Tôi không biết sau đó xảy ra chuyện gì vì trí nhớ của tôi bị ngắt quãng, như một đoạn băng từ bị xoá. Nhưng tôi biết thời gian trôi qua rất lâu, vì sau đó khi mở mắt lại thì tôi thấy ngoài cửa sổ trời đã tối. Và tôi đã nôn vì những thứ tôi nôn ra ở khắp trên giường, trên bàn tay, cánh tay và mặt tôi.
Nhưng trước đó tôi nhe Cha đang vào nhà và gọi tên tôi, đó là một lý do nữa tại sao tôi biết thời gian đã trôi qua rất lâu.
Và lạ lùng vì ông gọi: “Christopher ơi? Christopher à?” và tôi có thể thấy tên tôi được viết ra trong khi ông gọi. Thường tôi có thể thấy lời một người đang nói được viết ra như thể nó hiện lên trên màn hình máy vi tính, nhất là nếu họ ở trong một căn phòng khác. Nhưng đây không phải là trên màn hình máy vi tính. Tôi có thể thấy nó được viết thật lớn, như trên tấm bảng quảng cáo lớn bên hông xe buýt. Và nó viết bằng chữ viết tay của mẹ, như thế này(#)
Và khi ấy tôi nghe Cha lên lầu và bước vào phòng.
Ông nói: “Christopher, con làm cái quỷ gì vậy?”
Và tôi có thể biết ông đang ở trong phòng, nhưng giọng nói của ông nghe rất nhỏ và xa xôi, như giọng của người ta những lúc tôi đang rên rỉ và tôi không muốn có họ ở gần tôi.
Và ông nói: “Con làm cái khốn kiếp…? Tủ của cha mà, Christopher. Cái đó… Trời ơi… Trời, trời, trời, trời, trời.”
Rồi ông không nói gì một lúc lâu.
Rồi ông đặt tay lên vai tôi xoay ngang tôi ra và ông nói: “Ồ Chúa ơi.” Nhưng khi ông chạm vào tôi thì không thấy đau như mọi lần. Tôi có thể thấy ông chạm vào tôi, như tôi đang xem một cuốn phim những gì đang xảy ra trong phòng, nhưng tôi không cảm thấy bàn tay ông. Nó chỉ giống như gió thổi vào tôi.
Và khi ấy ông lại yên lặng một lúc lâu.
Rồi ông nói: “Cha xin lỗi, Christopher. Cha rất tiếc, rất tiếc.”
Rồi ông nói: “Con đã đọc thư.”
Rồi tôi có thể nghe thấy ông đang khóc vì hơi thở của ông nghe toàn bong bóng và ươn ướt, giống như khi người ta bị cảm lạnh và có nhiều nước mũi.
Rồi ông nói: “Cha làm thế vì tốt cho con, Christopher. Thật đó. Cha không bao giờ có ý định nói dối. Cha chỉ nghĩ… Cha chỉ nghĩ tốt hơn là con không biết… là… là… Cha không định… Cha sẽ cho con xem khi con lớn.”
Rồi ông lại im lặng.
Rồi ông nói: “Đó là một việc ngoài ý muốn.”
Rồi ông lại im lặng.
Rồi ông nói: “Cha không biết nói gì… Cha thật rối trí… Mẹ để lại vài chữ và… Rồi mẹ gọi điện và… Cha nói mẹ ở bệnh viện vì… vì cha không biết giải thích làm sao. Phức tạp quá. Khó quá. Và cha… cha nói mẹ nằm bệnh viện. Và cha biết thế là không đúng. Nhưng một khi cha đã nói… cha không thể… cha không thể đổi lại. Con hiểu không… Christopher…? Christopher à…? Chỉ là… Nó vượt ngoài tầm tay và cha ước gì…”
Rồi ông im lặng một lúc rất lâu.
Rồi ông lại chạm vào vai tôi mà nói: “Christopher này, cha tắm rửa cho con nhé?”
Ông hơi lắc vai tôi nhưng tôi không cử động.
Và ông nói: “Christopher, cha sẽ vào phòng tắm mở nước nóng cho con. Rồi cha sẽ quay lại và cho con đi tắm nhé? Rồi cha sẽ cho ga trải giường vào máy giặt.”
Rồi tôi nghe ông đứng dậy và vào phòng tắm và mở vòi nước. Tôi lắng nghe nước chảy trong bồn. Ông không quay lại ngay. Rồi ông quay lại chạm vào vai tôi lần nữa và nói: “Mình sẽ làm thật nhẹ nhàng, Christopher. Mình sẽ cho con ngồi dậy và cởi quần áo con ra và cho con đi tắm nhé? Cha sẽ phải sờ vào người con, nhưng không sao đâu.”
Khi ấy ông nâng tôi lên và để tôi ngồi dậy bên mép giường. Ông cởi áo len và áo sơ mi của tôi ra rồi để chúng trên giường. Rồi ông dựng tôi đứng lên và dắt qua phòng tắm. Và tôi không la hét. Và tôi không cưỡng lại. Và tôi không đánh ông.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

45#
 Tác giả| Đăng lúc 12-5-2013 16:17:06 | Chỉ xem của tác giả
163.

Khi tôi còn nhỏ và mới đến trường lần đầu, cô giáo chính của tôi là Julie, vì Siobhan hồi đó chưa bắt đầu làm việc ở trường. Cô chỉ bắt đầu làm việc ở trường khi tôi mười hai tuổi.
Và một hôm Julie ngồi xuống bàn bên cạnh tôi và đặt một ống kẹo Smarties lên bàn, và cô nói: “Christopher, em nghĩ trong này là cái gi?”
Và tôi nói: “Smarties.”
Khi ấy cô mở nắp ống Smarties và dốc ngược nó xuống và một cây bút chì nhỏ màu đỏ rơi ra và cô cười và tôi nói: “Không phải Smarties, nó là cây bút chì.”
Rồi cô bỏ cây bút chì nhỏ màu đỏ vào lại ống Smarties và đậy nắp lại.
Rồi cô nói: “Nếu bây giờ má em đến và mình hỏi bà có cái gì trong ống Smarties, em nghĩ bà sẽ nói gì?” vì hồi đó tôi gọi Mẹ là , không phải Mẹ.
Và tôi nói: “Một cây bút chì.”
Đó là vì khi tôi còn nhỏ tôi không hiểu người khác có trí óc. Và Julie bảo Mẹ và Cha rằng tôi sẽ luôn thấy việc này rất khó. Nhưng bây giờ tôi không thấy việc này khó. Vì tôi nghĩ rằng đó là một loại câu đố, và nếu một sự việc là câu đố thì luôn luôn có cách giải.
Nó giống như máy vi tính. Người ta nghĩ máy vi tính khác với con người vì chúng không có trí óc, mặc dù trong thử nghiệm Turing máy vi tính có thể đối thoại với người ta về thời tiết và rượu vang và nước Ý như thế nào, và thậm chí chúng có thể nói đùa nữa.
Nhưng trí óc chỉ là một bộ máy phức tạp mà thôi.
Và mỗi khi nhìn sự vật chúng ta nghĩ mình chỉ nhìn ra ngoài con mắt của mình như khi ta nhìn ra ngoài khuôn cửa sổ nhỏ và có một người bên trong đầu chúng ta, nhưng không phải. Ấy là chúng ta đang nhìn vào một màn hình trong đầu chúng ta, như màn hình máy vi tính.
Và bạn có thể biết thế nhờ một thí nghiệm tôi đã xem trên ti vi trong loạt phim Bộ óc hoạt động như thế nào. Trong thí nghiệm này ta cho đầu mình vào một thiết bị định vị rồi nhìn vào một trang viết trên màn hình. Nó như một trang viết thường và không có gì thay đổi. Nhưng một lúc sau, khi mắt ta di chuyển khắp trang viết, ta nhận ra rằng có gì đó rất lạ lùng vì mỗi khi ta cố đọc một chỗ trong trang giấy mà ta đã đọc qua rồi thì nó lại khác đi.
Và đó là vì khi mắt ta chớp từ một điểm sang một điểm khác, ta không thấy gì cả và ta mù. Và cái chớp mắt đó được gọi là sự di chuyển mắt đột ngột. Vì nếu khi mắt ta chớp từ một điểm sang một điểm khác mà ta nhìn thấy mọi thứ thì ta sẽ cảm thấy chóng mặt. Và trong thí nghiệm có một dụng cụ cảm biến để ghi nhận khi mắt ta đang chớp từ một chỗ sang một chỗ khác, và khi mắt làm điều này nó làm thay đổi một số chữ trên trang giấy ở một chỗ ta đang không nhìn tới.
Nhưng ta không nhận ra mình đang bị mù trong những lúc di chuyển mắt đột ngột vì bộ óc của ta lấp đầy màn hình trong đầu ta để ta thấy có vẻ như mình đang nhìn ra từ hai khuôn cửa sổ nhỏ trong đầu. Và ta không nhận ra rằng những chữ đã thay đổi trên một chỗ khác của trang giấy vì trí óc ta đã lấp vào những hình ảnh sự vật mà ta không nhìn tới tại thời điểm đó.
Và người ta khác con vật vì họ có thể mang trên các màn hình trong đầu mình những hình ảnh về những thứ mà họ đang không nhìn đến. Họ có thể có hình ảnh của một người trong một căn phòng khác. Hay họ có thể có hình ảnh của một điều sẽ xảy ra ngày mai. Hay họ có thể có những hình ảnh chính họ là phi hành gia. Hay họ có thể có hình ảnh của những con số thật lớn. Hay họ có thể có những hình ảnh của Chuỗi Lập Luận khi họ đang thử giải đáp điều gì.
Và đó là lý do tại sao một con chó có thể tới bác sĩ thú y để trải qua một cuộc đại phẫu và có mấy cây đinh kim loại thòi ra ngoài chân nó nhưng nếu nó thấy một con mèo nó sẽ quên khuấy rằng nó đang có mấy cây đinh thòi ra ngoài chân nó và cứ thể đuổi theo con mèo. Nhưng khi một người bị giải phẫu họ sẽ có một hình ảnh về sự đau đớn trong đầu suốt tháng này sang tháng khác. Và họ có hình ảnh những mũi khâu trên chân họ và cái xương bị gãy và mấy cây đinh và thậm chí nếu họ thấy chuyến xe buýt mà họ phải bắt để tới bệnh viện họ cũng sẽ không chạy vì họ đã có hình ảnh trong đầu về những khúc xương nghiến vào nhau và những mũi khâu bị đứt và thậm chí còn đâu hơn nữa.
Và đó là lý do tại sao người ta nghĩ rằng máy vi tính không có trí óc, và tại sao người ta nghĩ rằng bộ óc của họ là đặc biệt và khác máy vi tính. Vì người ta có thể thấy màn hình trong đầu họ và họ nghĩ có ai đó ngồi trong đầu họ mà nhìn lên màn hình, như Trưởng đoàn Jean-Luc Picard trong Star Trek: Thế hệ tiếp theo ngồi trên ghế trưởng phi hành đoàn nhìn lên một màn hình lớn. Và họ nghĩ rằng người này là trí óc đặc biệt của riêng con người, gọi là homunculus, nghĩa là người tí hon. Và họ nghĩ máy vi tính thì không có người tí hon này.
Nhưng người tí hon này chỉ là một hình ảnh khác trên màn hình trong đầu họ thôi. Và khi người tí hon hiện trên màn hình trong đầu họ (vì người ta đang nghĩ về người tí hon) thì có một mẩu óc khác đang nhìn màn hình. Và khi người ta nghĩ về phần óc này (mẩu óc đang nhìn người tí hon trên màn hình) họ đặt mẩu óc này lên màn hình và lại có một mẩu óc khác nhìn màn hình. Nhưng bộ óc không thấy điều này xảy ra bởi vì nó giống như con mắt chốp từ chỗ này sang chỗ khác và khi người ta chuyển từ suy nghĩ về một vật này sang suy nghĩ về một vật khác thì họ bị mù trong đầu.
Và đó là lý do tại sao bộ óc con người giống như máy vi tính. Và không phải vì họ đặc biệt mà vì họ cứ phải tắt đi trong một tích tắc mỗi khi màn hình thay đổi. Và vì có thứ họ không thấy nên người ta nghĩ nó phải đặc biệt, vì người ta luôn nghĩ rằng điều gì họ không thấy thì đặc biệt, giống như phía bên kia của mặt trăng, hay phía bên kia của lỗ đen, hay trong bóng tối lúc họ thức dậy lúc ban đêm mà sợ hãi.
Người ta cũng nghĩ họ không phải là máy vi tính vì họ có cảm giác và máy vi tính không có cảm giác. Nhưng cảm giác chỉ là có một hình ảnh trên màn hình trong đầu ta về điều sẽ xảy ra ngày mai hay năm tới, hay điều đáng lẽ phải xảy ra thay vì điều đã xảy ra, và nếu nó là hình ảnh hạnh phúc họ sẽ mỉm cười và nếu nó là hình ảnh buồn thì họ khóc.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

46#
 Tác giả| Đăng lúc 25-5-2013 08:52:05 | Chỉ xem của tác giả
167.

Sau khi Cha tắm cho tôi và lau sạch vết nôn mửa trên người tôi và lau khô tôi bằng chiếc khăn tắm, ông đưa tôi vào phòng ngủ của tôi và mặc quần áo sạch vào.
Rồi ông nói: “Tối nay con đã ăn gì chưa?”
Nhưng tôi không nói gì.
Rồi ông nói: “Cha lấy gì cho con ăn nhé, Christopher?”
Nhưng tôi vẫn không nói gì.
Vì thế ông nói: “Được rồi. Nào. Cha sẽ đi cho quần áo của con và tấm vải trải giường vào máy giặt rồi cha sẽ quay lại nhé?”
Tôi ngồi trên giường và nhìn đầu gối mình.
Thế là Cha đi ra khỏi phòng và nhặt quần áo của tôi trên sàn phòng tắm và để chúng trên đầu cầu thang. Rồi ông đi lấy tấm ga trải giường và ông mang ra đầu cầu thang cùng với sơ mi và áo len của tôi. Rồi ông nhặt hết lên và mang xuống lầu. Rồi tôi nghe ông mở máy giặt và tôi nghe thùng nước nòng chạy và nước trong ống chảy vào máy giặt.
Tôi chỉ nghe thấy thế một lúc lâu.
Tôi làm tính nhân 2 trong đầu mình vì nó khiến tôi cảm thấy bình tĩnh hơn. Tôi làm tới 33554432, là 2^25, vậy là không nhiều lắm vì trước kia tôi đã làm tới 2^45, nhưng bộ óc tôi không hoạt động tốt lắm.
Khi ấy Cha lại vào phòng và nói: “Con cảm thấy thế nào? Có muốn cha lấy cái gì không?”
Tôi không nói gì. Tôi tiếp tục nhìn đầu gối mình.
Và Cha cũng không nói gì. Ông chỉ ngồi xuống giường bên cạnh tôi và chống khuỷu tay lên đầu gối và nhìn xuống chỗ thảm giữa hai chân ông nơi có một miếng Lego nhỏ màu đỏ có tám cái mấu.
Rồi tôi nghe Toby thức dậy, vì nó sống về đêm, và tôi nghe nó sột soạt trong chuồng.
Và Cha im lặng thật là lâu.
Rồi ông nói: “Nào, có lẽ cha không nên nói điều này, nhưng… cha muốn con biết rằng con có thể tin cha. Và… ừ, có thể cha không phải lúc nào cũng nói sự thật. Có Chúa chứng giám, cha cố gắng lắm, Christopher ạ, có Chúa chứng giám là cha cố lắm, nhưng… Sống trên đời khó lắm, con biết đó. Lúc nào cũng phải nói sự thật thì khó vô vàn. Đôi khi không thể được. Và cha muốn con biết là cha đang cố, cha thật lòng đang cố. Và có lẽ đây không phải là lúc nói điều này, và cha biết con sẽ không thích, nhưng… Con phải biết là cha từ nay sẽ nói sự thật với con. Về mọi thứ. Vì… nếu bây giờ không nói thật, thì sau này. sau này sẽ còn đau khổ hơn nữa. Vì vậy…”
Cha dùng hai bàn tay xoa mặt và lấy ngón tay kéo cầm xuống và nhìn đăm đăm vào tường. Tôi có thể thấy ông qua khoé mắt mình.
Và ông nói: “Cha giết Wellington, Christopher ạ.”
Tôi tự hỏi có phải đây là một lời nói đùa không, vì tôi không hiểu các câu nói đùa, và khi người ta nói đùa thật ra họ không định nói điều họ nói.
Nhưng khi ấy Cha nói: “Làm ơn. Christopher. Cứ… để cha giải thích.” Rồi ông hít hơi và nói: “Khi mẹ con bỏ đi… Eileen… bà Shears… bà ấy rất tốt với mình. Rất tốt với cha. Bà ấy giúp cha vượt qua thời điểm khó khăn. Và cha không chắc cha có thể vượt qua nếu không có bà ấy. Con biết đó, hầu như ngày nào bà ấy cũng quanh quẩn ở đây. Giúp nấu ăn và thu dọn. Ló qua xem mình có ổn không, mình có cần gì… Cha nghĩ… A… Trời ơi, Christopher, cha đang cố nói cho đơn giản… Cha nghĩ bà ấy có thể cứ qua đây. Cha nghĩ… và có thể cha ngu ngốc… Cha nghĩ bà ấy có thể… cuối cùng… muốn dọn vào đây. Hay mình có thể dọn vào nhà bà ấy. Cha với bà ấy rất hoà thuận, hoà thuận lắm. Cha nghĩ chúng ta là bạn. Và chắc cha đã nghĩ sai. Chắc là… cuối cùng… nó hoá ra… Trời ơi… Bà ấy và cha cãi nhau, Christopher ạ, và… Bà ấy nói những điều cha sẽ không nói cho con vì nó không hay, nhưng nó đau lòng, nhưng… cha nghĩ bà ấy coi trọng con chó khốn kiếp đó hơn cha, hơn chúng ta. Và có thể điều đó không ngốc lắm, nếu bây giờ nghĩ lại. Có thể cha con mình rầy rà quá. Và có thể sống một mình mà chăm sóc một con chó ngu độn nào đó thì dễ hơn là sống chung với một con người thực sự nào khác. Cha muốn nói, khỉ thật, giời ạ, cha con mình đâu có phải cái loại nhu cầu thấp phải không…? Dù thế nào, lần này cha và bà ấy cũng đã cãi cọ. Ồ, thật ra thì có khá nhiều lần cãi cọ. Nhưng sau vụ cãi cọ thực sự bực mình này, bà ấy tống cha ra khỏi nhà. Và con biết con chó khốn kiếp đó thành ra thế nào sau vụ giải phẫu. Tâm thần phân liệt khốn kiếp. Lúc thì tử tế ra điều, lăn lưng ra, gãi bụng. Khi thì lại phập răng vào chân mình. Ôi dào, cha và bà ấy quát tháo nhau và nó ra vườn đi tiêu. Vì vậy khi bà ấy đóng sập cửa sau lưng cha thì đồ chó chết đó đang đợi cha. Và… cha biết, cha biết. Có lẽ nếu cha chỉ cho nó một cái đá thì có thể nó sẽ lùi lại. Nhưng, trời ơi, Christopher, khi mà mình mờ mắt mụ người thì… Chúa ơi, con biết là thế nào rồi đấy. Cha muốn nói là con và cha, mình không khác gì nhau. Và cha chỉ nghĩ được là bà ấy coi trọng con chó khốn kiếp này hơn con và cha. Và cứ như là mọi thứ cha đã dồn nén trong suốt hai năm trời…”
Rồi Cha im lặng một lát.
Rồi ông nói: “Cha xin lỗi, Christopher. Cha hứa với con. Cha không bao giờ có ý để chuyện xảy ra như thế này.”
Và khi ấy tôi biết rằng đó không phải là một lời nói đùa và tôi rất sợ.
Cha nói: “Ai cũng có lúc làm điều lầm lỗi, Christopher ạ. Con, cha, mẹ con, mọi người, ai cũng vậy. Và đôi khi là những lỗi rất nặng. Mình chỉ là con người.”
Rồi ông giơ bàn tay phải lên xoè các ngón tay ra thành cái quạt.
Nhưng tôi la hét và đẩy ngược ông vì thế ông ngã khỏi giường xuống sàn nhà.
Ông ngồi dậy và nói: “Được. Nào. Christopher. Cha xin lỗi. Tối nay thế là đủ rồi, OK? Cha sẽ xuống lầu và con ngủ một chút, đến sáng mình sẽ nói chuyện.” Rồi ông nói: “Mọi việc sẽ ổn thoả. Thật mà. Tin cha đi.”
Rồi ông đứng lên hít một hơi thật sâu và ra khỏi phòng.
Tôi ngồi trên giường một lúc lâu nhìn sàn nhà. Rồi tôi nghe Toby đang sột soạt trong chuồng. Tôi nhìn lên thấy nó nhìn tôi qua chấn song.
Tôi phải ra khỏi nhà. Cha đã giết Wellington. Nghĩa là ông có thể giết tôi, vì tôi không thể tin ông, dù cho ông đã nói: “Tin cha đi,” vì ông đã nói dối về một chuyện tày đình.
Nhưng tôi không thể ra khỏi nhà ngay vì ông sẽ thấy tôi, do đó tôi phải đợi đến khi ông ngủ.
Lúc đó là 11 giờ 16 phút đêm.
Tôi lại thử nhân 2, nhưng tôi không thể qua khỏi 2^15, là 32768. Vì thế tôi rên rỉ để thời gian qua nhanh hơn và khỏi suy nghĩ.
Rồi đã đến 1 giờ 20 phút sáng nhưng tôi không nghe tiếng Cha lên lầu đi ngủ. Tôi tự hỏi ông ngủ dưới lầu hay ông đang đợi để vào giết tôi. Vì thế tôi lấy con dao Quân đội Thuỵ Sĩ của mình và mở lưỡi cưa ra để tự vệ. Rồi tôi đi ra khỏi phòng ngủ thật khẽ khàng và lắng nghe. Tôi không nghe thấy gì, vì thế tôi bắt đầu xuống thang thật êm và thật chậm. Và khi tôi xuống dưới lầu tôi thấy chân của Cha qua cánh cửa phòng khách. Tôi đợi trong 4 phút để xem nó có nhúc nhích không, nhưng nó không nhúc nhích. Vì thế tôi tiếp tục bước đến khi tới hành lang. Rồi tôi nhìn qua cửa phòng khách.
Cha đang nằm nhắm mắt trên ghế sofa.
Tôi nhìn ông một lúc lâu.
Rồi ông ngáy và tôi giật mình và tôi nghe máu trong tai mình và tim mình chảy rất nhanh, và một cơn đau như có người đập nổ một quả bong bóng thật lớn trong ngực tôi.
Tôi lo mình sẽ bị đau tim.
Mắt Cha vẫn nhắm. Tôi tự hỏi có phải ông đang giả vờ ngủ không. Vì thế tôi nắm thật chặt con dao bỏ túi và gõ lên khung cửa.
Cha quay đầu sang bên kia và chân ông co giật và ông nói “Gnnnn”, nhưng mắt ông vẫn nhắm. Và khi ấy ông lại ngáy.
Ông đang ngủ.
Nghĩa là tôi có thế ra khỏi nhà nếu không gây tiếng động làm ông thức giấc.
Tôi lấy cả áo khoác và khăn quàng của mình ra khỏi móc bên cạnh cửa trước và tôi mặc hết vào vì ban đêm bên ngoài lạnh. Rồi tôi lại lên lầu thật khẽ, nhưng thật khó vì chân tôi đang run. Tôi vào phòng mình và cầm cái chuồng của Toby lên. Nó gây tiếng sột soạt, vì thế tôi cởi bớt một chiếc áo khoác và đậy lên cái chuồng để làm giảm tiếng ồn. Rồi tôi lại mang nó xuống lầu.
Cha vẫn đang ngủ.
Tôi đi vào bếp lấy hộp thức ăn đặc biệt của mình. Tôi mở khoá cửa sau và bước ra ngoài. Rồi tôi vừa đè tay cầm cánh cửa xuống vừa đóng nó lại để tiếng lách cách không quá lớn. Rồi tôi bước xuống cuối vườn.
Phía cuối vườn là một cái kho nhỏ. Trong đó có một cái máy cắt cỏ và kéo cắt bờ giậu, và rất nhiều dụng cụ làm vườn Mẹ hay dùng, như chậu và các túi phân trộn và gậy tre và dây và cái mai. Ở trong kho sẽ ấm hơn nhưng tôi biết Cha có thể tìm tôi trong nhà kho, vì thế tôi đi vòng ra phía sau nhà kho và chen vào khoảng trống giữa bức tường nhà kho và hàng rào, phía sau cái bồn lớn bằng nhựa màu đen dùng để hứng nước mưa. Rồi tôi ngồi xuống và cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Tôi quyết định để cái áo khoác kia trên chuồng của Toby vì tôi không muốn nó nhiễm lạnh và chết.
Tôi mở hộp thức ăn đặc biệt của mình. Bên trong là thỏi Milky Bar và hai miếng cam thảo và ba quả cam nhỏ và một cái bánh xốp màu hồng và phẩm thức ăn màu đỏ của tôi. Tôi không thấy đói nhưng tôi biết mình nên ăn vì nếu không ăn gì thì ta có thể bị lạnh, vì thế tôi ăn hai quả cam và thỏi Milky Bar.
Rồi tôi tự hỏi mình nên làm gì kế tiếp.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

47#
 Tác giả| Đăng lúc 10-6-2013 09:01:58 | Chỉ xem của tác giả
179.

Tôi thức đến 3 giờ 47 phút. Đó là lần cuối cùng tôi nhìn đồng hồ trước khi ngủ thiếp đi. Mặt đồng hồ có dạ quang nên nếu ấn một cái nút thì đèn sáng, vì vậy tôi có thể xem giờ trong bóng tối. Tôi lạnh và tôi sợ Cha có thể ra ngoài và tìm thấy tôi. Nhưng tôi cảm thấy an toàn hơn trong vườn vì tôi đã trốn.
Tôi nhìn bầu trời nhiều lần. Tôi thích nhìn lên bầu trời trong vườn lúc ban đêm. Mùa hè tôi thỉnh thoảng ra ngoài lúc ban đêm mang theo đèn pin và tấm bình đồ địa cầu, nó là hai vòng tròn bằng nhựa có chốt xuyên qua chính giữa. Và vòng bên dưới là tấm bản đồ bầu trời và vòng bên trên có một lỗ hổng hình bầu dục và ta quay nó để thấy bản đồ bầu trời mà ta có thể thấy ngày hôm đó từ vĩ độ 51,5 độ phía Bắc, là vĩ độ của Swindon, vì phần lớn nhất của bầu trời luôn luôn nằm bên kia trái đất.
Và khi nhìn lên bầu trời ta biết ta đang nhìn các ngôi sao cách xa ta hàng trăm hàng nghìn năm ánh sáng. Và một số ngôi sao thậm chí không còn nữa vì ánh sáng của chúng phải rất lâu mới tới được chúng ta đến nỗi trước đó chúng đã chết, hay đã nổ tung và vỡ vụn ra thành các sao lùn đỏ. Và điều đó làm ta thấy mình rất nhỏ bé, và nếu gặp những khó khăn trong đời ta sẽ thấy được an ủi khi nghĩ rằng những khó khăn ấy là không đáng kể, nghĩa là chúng quá nhỏ nhoi và không đáng cho ta để ý đến khi ta tính toán điều gì.
Tôi ngủ không ngon giấc vì lạnh và vì mặt đất rất mấp mô và nhọn bên dưới và vì Toby cứ sột soạt trong chuồng mãi. Nhưng khi tôi thức dậy đúng lúc trời hừng sáng và bầu trời toàn một màu cam, xanh và tím và tôi nghe tiếng chim hót, gọi là Bản hợp xướng Bình minh. Và tôi ở yên chỗ đó thêm 2 giờ 32 phút nữa, rồi tôi nghe Cha vào vườn gọi lớn: “Christopher à? Christopher ơi?”
Vì thế tôi quay lại và thấy một cái bao nhựa cũ bám đầy bùn dùng để đựng phân bón và tôi len người cùng với cái chuồng của Toby và hộp thức ăn đặc biệt của tôi vào góc giữa bức tường nhà kho và hàng rào và bồn hứng nước mưa và tôi che mình lại bằng cái bao đựng phân bón. Và khi ấy tôi nghe Cha xuống vườn và tôi bèn lấy con dao Quân đội Thuỵ Sĩ ra khỏi túi và mở lưỡi cưa ra và cầm trong tay phòng trường hợp ông tìm thấy chúng tôi. Và tôi nghe ông mở cửa nhà kho nhìn vào. Rồi tôi nghe ông nói “Chết tiệt.” Rồi tôi nghe bước chân ông trong các bụi cây bên hong nhà kho và tim tôi đập thật nhanh và tôi lại cảm thấy như có một chiếc bong bóng trên bên trong ngực mình và tôi nghĩ ông có thể tìm vòng qua phía sau nhà kho, nhưng tôi không thể thấy vì tôi đang trốn, nhưng ông không thấy tôi vì tôi nghe tiếng ông bước lên vườn trở lại.
Rồi tôi ở thật yên và tôi nhìn đồng hồ và tôi ở yên một chỗ trong 27 phút. Và khi ấy tôi nghe Cha mở máy xe của ông. Tôi biết là xe của ông vì tôi nghe tiếng nó thường xuyên và nó ở gần đó và tôi biết nó không phải là xe của láng giếng vì những người dùng ma tuý có chiếc xe đi cắm trại hiệu Volkswagen và ông Thompson, sống ở số 40, có chiếc Vauxhall Cavalier và người sống ở số 34 có chiếc Peugeot và chúng đều kêu khác nhau.
Và khi tôi nghe ông đã lái đi xa nhà tôi biết đã an toàn để ra khỏi chỗ ẩn nấp.
Và khi ấy tôi phải quyết định làm gì vì tôi không thể sống trong nhà với Cha nữa vì việc ấy nguy hiểm.
Vì vậy tôi quyết định.
Tôi quyết định tôi sẽ đi gõ cửa nhà bà Shears và tôi sẽ đến sống với bà, vì tôi biết bà và bà không phải là người lạ và trước kia tôi từng ở nhà bà, khi bên đường của chúng tôi bị cắt điện. Và lần này bà sẽ không đuổi tôi đi vì tôi có thể kể cho bà ai đã giết Wellington và như thế bà sẽ biết rằng tôi là bạn. Và bà cũng sẽ hiểu vì sao tôi không thể sống với Cha nữa.
Tôi lấy mấy miếng cam thảo và cái bánh xốp màu hồng và quả cam nhỏ cuối cùng ra khỏi hộp thức ăn đặc biệt của mình và cất vào túi và giấu hộp thức ăn đặc biệt dưới bao phân bón. Rồi tôi cầm cái chuồng của Toby cùng chiếc áo khoác của tôi lên và leo ra ngoài từ phía sau nhà kho. Tôi bước lên vườn và xuống hông nhà. Tôi mở chốt cửa vườn và bước ra phía trước nhà.
Trên đường không có ai vì thế tôi băng qua và bước lên lối vào nhà bà Shears và gõ cửa và vừa đợi vừa nghĩ tôi sẽ nói gì khi bà mở cửa.
Nhưng bà không ra mở cửa. Vì vậy tôi gõ lần nữa.
Rồi tôi quay lại và thấy một số người đang bước xuống đường và tôi lại hoảng sợ vì đó là hai trong số những người dùng ma tuý trong căn nhà bên cạnh. Vì vậy tôi túm lấy cái chuồng của Toby và đi vòng qua bên hông nhà bà Shears và ngồi xuống phía sau thùng rác để họ không thấy tôi.
Và khi ấy tôi phải suy tính sẽ làm gì.
Và tôi làm thế bằng cách nghĩ về tất cả những việc tôi có thể làm và quyết định liệu chúng có là quyết định đúng hay không.
Tôi quyết định rằng tôi không thể về nhà nữa.
Và tôi quyết định rằng tôi không thể đến sống với Siobhan vì cô không thể trông nom tôi khi trường học đóng cửa vì cô là giáo viên và không phải là bạn hay một người trong gia đình.
Và tôi quyết định rằng tôi không thể đến sống với chú Terry vì chú sống ở Sunderland và tôi không biết làm sao tới được Sunderland và tôi không cũng thích chú Terry vì chú hút thuốc lá và hay xoa đầu tôi.
Và tôi quyết định tôi không thể đến sống với bà Alexander vì bà không phải là bạn hay một người trong gia đình dù bà có một con chó, vì tôi không thể ở qua đêm trong nhà bà hay dùng phòng vệ sinh của bà vì bà đã dùng nó và bà là người lạ.
Và khi ấy tôi nghĩ rằng tôi có thể đến sống với Mẹ vì bà là gia đình tôi và tôi biết bà ở đâu vì tôi nhớ địa chỉ trong các lá thư, là 451c Đường Chapter, London NW2 5NG. Nhưng bà sống ở London và trước kia tôi chưa bao giờ tới London. Tôi chỉ đến Dover để đi Pháp, và tới Sunderland để thăm chú Terry và tới Manchester để thăm dì Ruth, dì bị ung thư, nhưng lúc tôi ở đó thì dì không bị ung thư. Và tôi chưa bao giờ đi một mình đến bất cứ nơi nào xa hơn cửa hiệu ở cuối phố. Và ý nghĩ đi một mình tới nơi nào đó thật đáng sợ.
Nhưng rồi tôi nghĩ đến việc lại về nhà, hay cứ ở tại chỗ này, hay trốn trong vườn mỗi đêm và Cha tìm ra tôi, và điều đó làm tôi càng thấy sợ hơn. Và khi nghĩ đến chuyện đó tôi cảm thấy như mình lại sắp nôn như đêm hôm trước.
Và rồi tôi nhận thức rằng không có gì tôi có thể làm mà cảm thấy an toàn. Và tôi làm một bức hoạ về chuyện đó trong đầu tôi như thế này (#)
Và rồi tôi mường tượng mình gạch bỏ tất cả các tình huống không thể xảy ra, giống như trong bài thi toán khi ta xem tất cả các câu hỏi và quyết định xem câu hỏi nào ta sẽ làm và câu nào ta sẽ không làm vì khi đó quyết định của ta là cuối cùng và ta không thể đổi ý. Và nó như thế này (#)
Nghĩa là tôi phải đi London để sống với Mẹ. Và tôi có thể đến đó bằng cách đi tàu vì tôi biết mọi thứ về tàu nhờ bộ đồ chơi tàu, cách xem lịch trình tàu chạy và đi tới ga và mua vé và xem bảng giờ khởi hành để thấy tàu của mình có đúng giờ không và khi ấy ta đi tới đúng sân ga và lên tàu hoả. Và tôi sẽ đi từ ga Swindon, nơi Sherlock Holmes và bác sĩ Watson ngừng lại để ăn trưa khi họ trên đường từ Paddington tới Ross trong truyện Thung lũng khủng khiếp.
Và khi ấy tôi nhìn bức tường bên kia lối đi hẹp bên hông nhà bà Shears nơi tôi đang ngồi và ở đó có cái nắp tròn của một cái chảo kim loại rất cũ dựa vào tường. Và nó bám đầy gỉ sét. Và nó trong như bề mặt một hành tinh vì gỉ sét có hình dáng như các quốc gia và lục địa và quần đảo.
Và khi ấy tôi nghĩ tôi không bao giờ có thể là phi hành gia vì làm phi hành gia nghĩa là xa nhà hàng trăm nghìn dặm, và nhà tôi bây giờ ở London, cách khoảng 100 dặm, nghĩa là gần nhà tôi hơn 1000 lần nếu tôi ở trên không gian, và nghĩ về điều này làm tôi đau đớn. Giống như có một lần khi tôi ngã trên cỏ ở rìa sân chơi và xước đầu gối vì một mảnh chai vỡ có người đã ném qua tường và tôi đứt một miếng da và thầy Davis phải lau lấy vi trùng và đất cát ra và đau đến nỗi tôi khóc. Nhưng cái đau này thì bên trong đầu tôi. Và khi nghĩ rằng tôi không bao giờ có thể trở thành phi hành gia thì tôi thấy buồn.
Và khi ấy tôi nghĩ rằng tôi phải giống như Sherlock Holmes, và tôi phải cô lập suy nghĩ của tôi theo ý muốn tới một mức độ đáng kể để tôi không nhận thấy trong đầu mình đang đau đớn đến thế nào.
Rồi tôi nghĩ nếu tôi định đi London thì tôi sẽ cần tiền. Và tôi sẽ cần thức ăn vì đó là một chuyến đi dài và tôi không biết tìm thức ăn ở đâu. Và khi ấy tôi nghĩ tôi cần có người trông nom Toby trong khi tôi đi London vì tôi không thể mang nó theo mình.
Và khi ấy tôi Lập Kế Hoạch. Và điều đó làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn vì có một cái gì trong đầu tôi có thứ tự và khuôn mẫu và tôi chỉ phải theo sau từng lời chỉ dẫn.
Tôi đứng lên để xem có chắc là không có ai trên đường không. Rồi tôi đi tới nhà bà Alexander, bên cạnh nhà bà Shears, và tôi gõ cửa.
Rồi bà Alexander mở cửa, và bà nói: “Christopher, chuyện gì xảy ra cho cháu thế?”
Và tôi nói: “Bà có thể trông Toby cho cháu không?”
Và bà nói: “Toby là ai?”
Và tôi nói: “Toby là con chuột cháu nuôi.”
Khi ấy bà Alexander nói: “Ồ… Ồ đúng. Bây giờ bà nhớ rồi. Cháu đã nói với bà.”
Rồi tôi giơ cái chuồng của Toby lên và nói: “Nó đây.”
Bà Alexander lùi một bước vào hành lang.
Và tôi nói: “Nó ăn những viên thức ăn đặc biệt và bà có thể mua ở cửa hiệu thú nuôi. Nhưng nó cũng ăn bánh quy và cà rốt và bánh mì và xương gà. Nhưng bà không được cho nó sôcôla vì có chất cà phê và theobromine trong đó, là chất methylxanthine có hại cho chuột nếu dùng số lượng lớn. Và nó cũng cần thay nước trong chai mỗi ngày. Và nó không nề hạ chuyện ở trong nhà người khác vì nó là thú vật. Và nó thích ra khỏi chuồng, nhưng nếu bà không cho nó ra thì cũng không sao.”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

48#
 Tác giả| Đăng lúc 23-6-2013 15:43:06 | Chỉ xem của tác giả
179.

(tiếp theo)

Khi ấy bà Alexander nói: “Tại sao cháu cần người trông nom Toby hở Christopher?”
Và tôi nói: “Cháu sẽ đi London.”
Và bà nói: “Cháu đi bao lâu?”
Và tôi nói: “Đến khi cháu vào đại học.”
Và bà nói: “Cháu không mang Toby theo được sao?”
Và tôi nói: “London xa lắm và cháu không muốn mang nó lên tàu vì cháu có thể làm mất nó.”
Và bà Alexander nói: “Đúng.” Và khi ấy bà nói: “Cháu và cha cháu dọn nhà à?”
Và tôi nói: “Không.”
Và bà nói: “Thế sao cháu đi London?”
Và tôi nói: “Cháu đến sống với Mẹ.”
Và bà nói: “Bà cứ tưởng cháu đã kể với bà là mẹ cháu đã chết kia chứ.”
Và tôi nói: “Cháu cứ nghĩ mẹ chết, nhưng mẹ vẫn còn sống. Và Cha nói dối cháu. Và cha cũng nói cha giết Wellington.”
Và bà Alexander nói: “Ô, Chúa ơi.”
Và tôi nói: “Cháu sẽ sống với mẹ cháu vì Cha giết Wellington và ông nói dối và cháu sợ ở trong nhà với ông.”
Và bà Alexander nói: “Mẹ cháu có ở đây không?”
Và tôi nói: “Không. Mẹ ở London.”
Và bà nói: “Thế cháu đi London một mình?”
Và tôi nói: “Vâng.”
Và bà nói: “Nghe này, Christopher, sao cháu không vào nhà ngồi xuống rồi ta sẽ nói về việc này và suy tính xem nên làm việc gì là tốt nhất.”
Và tôi nói: “Không. Cháu không thể vào trong. Bà có trông nom Toby cho cháu không?”
Và bà nói: “Bà thành thật nghĩ đó không phải là ý hay đâu, Christopher ạ.”
Tôi không nói gì.
Và bà nói: “Cha cháu hiện giờ đang ở đâu, Christopher?”
Và tôi nói: “Cháu không biết.”
Và bà nói: “Có lẽ mình thử gọi điện cho ông xem có gặp hay không. Bà chắc cha đang lo cho cháu. Và bà tin chắc đã có hiểu lầm ghê gớm lắm.”
Vì thế tôi quay lại và tôi chạy băng qua đường trở về nhà. Và tôi không nhìn trước khi qua đường và một chiếc xe Mini vàng phải ngừng lại và bánh xe rít trên mặt đường. Và tôi chạy xuống hông nhà và qua cổng vườn và tôi cài chốt lại.
Tôi cố mở cửa bếp nhưng cửa khoá. Vì thế tôi nhặt một cục gạch dưới đất lên và đập mạnh vào cửa sổ và kính vỡ tung toé. Khi ấy tôi thò cánh tay qua cửa kính vỡ và mở cửa từ bên trong.
Tôi đi vào nhà và đặt Toby xuống bàn trong bếp. Rồi tôi chạy lên lầu và vớ lấy chiếc túi đi học của mình và bỏ một số thức ăn cho Toby vào đó cùng vài cuốn sách toán của tôi vào vài cái quần sạch và một cái áo gilê và một cái sơ mi sạch. Rồi tôi xuống lầu và tôi mở tủ lạnh và bỏ một hộp nước cam vào túi xách, và một chai sữa chưa mở. Và tôi lấy thêm hai quả cam nhỏ và hai lon đậu trắng sốt cà chua và một gói kem trứng trong tủ thức ăn và cũng bỏ vào túi, vì tôi có thể mở bằng cái mở hộp hay con dao Quân đội Thuỵ Sĩ của tôi.
Rồi tôi nhìn trên mặt quầy cạnh bồn rửa bát và thấy chiếc điẹn thoại di động của Cha và ví của ông và cuốn sổ địa chỉ của ông và tôi cảm thấy da tôi… lạnh dưới áo như bác sĩ Watson trong Dấu bộ tứ khi ông thấy những bước chân tí hon của Tonga, người đảo Andaman, trên mái nhà của Bartholomew Sholto ở Norwood, vì tôi nghĩ Cha đã trở về và ông đang ở trong nhà, và cơn đau trong đầu tôi càng tệ hơn. Nhưng khi ấy tôi tua lại hình ảnh trong trí nhớ của mình và tôi thấy chiếc xe tải của ông không đậu bên ngoài nhà, vì thế chắc ông đã để quên chiếc điện thoại di động và cái ví và cuốn sổ địa chỉ của ông khi ông rời nhà. Và tôi nhặt ví của ông lên và rút thẻ ngân hàng của ông ra vì nhờ cách đó tôi có thể có tiền vì tấm thẻ có một số PIN ấy là số mật mã ta bấm vào máy ở ngân hàng để lấy tiền ra và Cha không viết nó ra một chỗ an toàn như đáng lẽ ta phải làm, nhưng ông đã nói cho tôi biết vì ông bảo tôi không bao giờ quên nó cả. Và nó là 3558. Và tôi cất tấm thẻ vào túi.
Rồi tôi lấy Toby ra khỏi chuồng và cho nó vào túi áo choàng vì cái chuồng rất nậng không thể mang đến tận London. Và khi ấy tôi ra cửa bếp và xuống vườn một lần nữa.
Tôi đi qua cổng vườn và cẩn thận kiểm tra xem có ai thấy mình không, rồi tôi bắt đầu đi tới trường vì đó là hướng tôi biết, và khi đến trường tôi có thể hỏi Siobhan ga tàu ở đâu.
Thông thường nếu đi bộ tới trường thì tôi sẽ càng lúc càng sợ vì tôi chưa làm thế bao giờ. Nhưng tôi sợ theo hai kiểu khác nhau. Và một kiểu là sợ vì xa chỗ tôi quen thuộc, còn kiểu kia là sợ vì gần nơi Cha sống, và hai kiểu ấy tỉ lệ nghịch với nhau, vì thế khi tôi càng lúc càng xa nhà và xa Cha thì nỗi sợ hãi tổng cộng là một hằng số như sau

Sợ tổng cộng ≈ Sợ chỗ mới x Sợ gần cha ≈ hằng số

Đi xe buýt từ nhà tôi đến trường mất 19 phút, nhưng tôi mất 47 phút để đi bộ cùng một khoảng cách, vì thế lúc đến nơi tôi rất mệt nên tôi hy vọng mình có thể ở lại trường một lúc và ăn vài chiếc bánh quy và uống một ít nước cam trước khi đi tới ga tàu. Nhưng tôi không thể, vì khi tôi tới trường tôi thấy chiếc xe tải của Cha đậu trong bãi đậu xe. Và tôi biết nó là chiếc xe của ông vì nó có dòng chữ Ed Boone Bảo trì Hệ thống sưởi & Sửa chữa Thùng nước nóng bên hông với biểu tượng hai cờ lê chéo nhau như thế này (#)
Và khi tôi thấy chiếc xe tải tôi lại buồn nôn. Nhưng tôi biết lần này tôi sẽ nôn vì thế tôi không nôn ra khắp người mà chỉ nôn lên tường và vỉa hè, và không nôn nhiều lắm vì tôi đã không ăn nhiều. Và khi tôi nôn tôi muốn cuộn tròn trên mặt đất và rên rỉ. Nhưng tôi biết nếu tôi cuộn tròn trên mặt đất và rên rỉ, thì khi Cha ra khỏi trường ông sẽ thấy tôi và sẽ bắt tôi và đưa tôi về nhà. Vì thế tôi hít thật sâu nhiều lần như Siobhan bảo tôi làm nếu có người đánh tôi ở trường, và tôi đếm 50 nhịp thở và tập trung cao độ vào các con số và vừa làm luỹ thừa bậc ba vừa đọc chúng ra. Và điều ấy làm cơn đau đỡ đau hơn.
Rồi tôi lau vết nôn trên miệng và tôi quyết định rằng mình phải tìm cách đến ga tàu và tôi sẽ làm việc này bằng cách hỏi thăm ai đó, và đó phải là một bà vì ở trường khi người ta kể cho tôi nghe về Ông Ba Bị họ nói rằng nếu một ông đến gần ta và nói chuyện với ta và ta cảm thấy sợ thì ta nên la lớn và tìm một bà để chạy tới vì các bà đáng tin hơn.
Vì thế tôi lấy con dao Quân đội Thuỵ Sĩ và mở lưỡi cưa ra và tôi cầm chặt trong túi áo không chứa Toby để tôi có thể đâm người ta nếu họ nắm lấy tôi, và khi ấy tôi thấy một cô ở bên kia đường với một em bé trong chiếc xe đẩy và một bé trai cầm con voi đồ chơi, vì thế tôi quyết định hỏi cô. Và lần này tôi nhìn bên trái và nhìn bên phải rồi nhìn bên trái lần nữa để khỏi bị xe cán, và tôi băng qua đường.
Và tôi nói với cô: "Cháu có thể mua bản đồ ở đâu?"
Và cô nói: "Gì cơ?"
Và tôi nói: "Cháu có thể mua bản đồ ở đâu?" Và tôi cảm thấy bàn tay cầm dao của tôi đang run mặc dù tôi không lắc nó.
Và cô nói: "Patrick, bỏ cái đó xuống, bẩn. Bản đồ đi đâu?"
Và tôi nói: "Bản đồ chỗ này?"
Và cô nói: "Cô không biết." Rồi cô nói: "Cháu muốn đi đâu?"
Và tôi nói: "Cháu đi tới ga tàu."
Và cô cười và cô nói: "Cháu không cần bản đồ để đi tới ga tàu."
Và tôi nói: "Cháu cần, vì cháu không biết ga tàu ở đâu."
Và cô nói: "Ở chỗ này cháu có thể thấy ga mà."
Và tôi nói: "Không, cháu không thấy. Và cháu cũng muốn biết ở đâu có máy rút tiền."
Và cô vừa chỉ vừa nói: "Kia kìa. Toà nhà đó. Có chữ Signal Point trên nóc. Phía góc bên kia có biển báo Đường tàu Anh quốc. Ga tàu ở bên dưới đó. Patrick, mẹ đã nói với con một lần, mẹ đã nói với con nghìn lần rồi. Đừng nhặt cái gì ở vỉa hè lên cho vào miệng."
Và tôi nhìn và thấy một toà nhà có chữ trên nóc, nhưng nó rất xa vì thế chữ khó đọc, và tôi nói: "Cô muốn nói là toà nhà có sọc với các cửa sổ ngang phải không?"
Và cô nói: "Đúng nó đó."
Và tôi nói: "Làm sao cháu tới được toà nhà đó?"
Và cô nói: "Cha mẹ trời đất." Rồi cô nói: "Theo sau chiếc xe buýt đó," và cô chỉ chiếc xe buýt đang chạy ngang.
Thế là tôi chạy. Nhưng xe buýt đi rất nhanh và tôi phải lo sao cho Toby không rơi ra khỏi túi áo. Nhưng tôi cứ cố chạy theo sau chiếc xe buýt một đoạn dài và tôi băng qua 6 ngã tư trước khi nó rẽ xuống đường khác và tôi không thấy nó nữa.
Và khi ấy tôi ngừng chạy vì tôi thở dốc và chân tôi đau. Và tôi đang ở trên một con phố có rất nhiều cửa hiệu. Và tôi nhớ đã tới con phố này khi tôi đi mua sắm với Mẹ. Và có nhiều người đang mua sắm trên phố, nhưng tôi không muốn họ đụng vào tôi, vì thế tôi bước đi sát mép đường. Và tôi không thích tất cả những người gần tôi và tất cả tiếng ồn ào vì có quá nhiều thông tin trong đâu tôi khiến tôi khó suy nghĩ, như có tiếng la hét trong đầu. Vì thế tôi lấy hai tay che tai và tôi rên khe khẽ.
Và khi đó tôi nhận ra rằng tôi vẫn thấy biển báo (#) mà cô kia đã chỉ, vì thế tôi tiếp tục bước về hướng đó.
Rồi tôi lại không thấy biển báo (#) đâu nữa. Và tôi đã quên không nhớ nó ở đâu, và điều này thật đáng sợ vì tôi đã bị lạc và vì tôi không nhớ. Bình thường tôi sẽ làm một tấm bản đồ trong đầu và tôi sẽ theo bản đồ và tôi sẽ làm một dấu chữ thập nhỏ trên bản đồ để chỉ tôi đang ở nơi nào, nhưng trong đầu tôi có quá nhiều nhiễu loạn và nó làm tôi rối trí. Vì thế tôi đứng dưới cái mái bằng vải bạt màu xanh lục và trắng bên ngoài một cửa hiệu rau quả có cà rốt và hành củ và cải vàng và bông cải xanh trong những chiếc thùng trải thảm nhựa màu lá cây bên dưới, và tôi lập kế hoạch.
Tôi biết ga tàu đang ở gần đây. Và nếu nó ở gần, ta có thể tìm thấy nó bằng cách di chuyển vòng tròn theo chiều kim đồng hồ và cứ rẽ bên phải cho đến khi ta trở lại con đường ta đã đi, rồi rẽ trái chỗ kế tiếp, rồi cứ rẽ phải và vân vân, như thế này (nhưng đây cũng là một biểu đồ có tính giả thuyết, và không phải là bản đồ Swindon) (#)
Và nhờ thế tôi tìm được ga tàu, và tôi tập trung cao độ để theo đúng quy luật và vừa đi vừa vẽ bản đồ trung tâm thị trấn trong đầu mình, và như thế thì cũng dễ phớt lờ tất cả mọi người và tất cả tiếng ồn ào chung quanh mình.
Và khi ấy tôi đi vào ga tàu.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

49#
 Tác giả| Đăng lúc 4-7-2013 16:47:00 | Chỉ xem của tác giả
181.

Tôi thấy mọi thứ.
Đó là lý do tôi không thích những chỗ mới. Nếu tôi ở một nơi tôi biết, như ở nhà, hay trường, hay xe buýt, hay cửa hiệu, hay đường phố, tôi đã thấy trước hầu hết mọi thứ ở đó và tôi chỉ cần phải nhìn những thứ đã thay đổi hay di chuyển mà thôi. Thí dụ, một tuần nọ tấm bích chương đoàn kịch Shakespeare's Globe đã rơi xuống trong lớp học ở trường và chuyện đó ta có thể biết vì nó được treo hơi nghiêng về bên phải và có ba đốm nhỏ của vết đinh bẹt Blu-Tack trên tường ở bên dưới phía trái tờ bích chương. Và hôm sau có người đã vẽ chữ CROW APTOK lên cột đèn 437 trong phố tôi, là cây cột bên ngoài số nhà 35.
Nhưng phần lớn mọi người lười biếng. Họ không bao giờ nhìn mọi thứ. Họ làm cái gọi là sượt qua, giống như va phải cái gì và cứ tiếp tục theo gần như hướng cũ, chẳng hạn như khi một quả bi a sượt qua một quả bi a khác. Và dữ kiện trong đầu họ rất đơn giản. Thí dụ, nếu họ ở nông thôn, dữ kiện có thể là

1. Tôi đang đứng trong một cánh đồng đầy cỏ.
2. Có một vài con bò trên cánh đồng.
3. Trời nắng có vài đám mây.
4. Trong cỏ có vài bông hoa.
5. Có một ngôi làng ở đằng xa.
6. Ở rìa cánh đồng có một hàng rào có cổng.

Và khi ấy họ sẽ thôi không để ý thêm bất cứ thứ gì nữa vì họ sẽ nghĩ về một điều khác như: "Ồ, nơi này rất đẹp," hay "Không hiểu mình có quên tắt bếp ga hay không," hay "Không hiểu Julie đã sinh chưa(1)."
Nhưng nếu tôi đứng trên một cánh đồng ở nông thôn thì tôi chú ý đến mọi thứ. Thí dụ, tôi nhớ mình đứng trên một cánh đồng vào ngày thứ Tư, 15 tháng Sáu 1994, vì Cha Mẹ và tôi đi ô tô tới Dover để lên phà đi Pháp và chúng tôi làm điều Cha gọi là Đi Một Vòng Ngoạn Cảnh, nghĩa là đi theo những con đường nhỏ và ngừng lại ăn trưa trong một công viên, và tôi phải ngừng lại để đi tè, và tôi đi vào cánh đồng có mấy con bò và sau khi tè xong tôi dừng lại nhìn cánh đồng và tôi nhận thấy những thứ này

1. Có 19 con bò trên cánh đồng, 15 con màu đen và trắng và 4 con màu nâu và trắng.
2. Có một ngôi làng xa xa có 31 căn nhà trong tầm mắt và một nhà thờ có tháp hình vuông và không có chóp nhọn.
3. Trên cánh đồng có những cái luống, nghĩa là hồi thời trung cổ nó từng là thứ gọi là ruộng đánh luống và mỗi người sống trong làng đều có một luống để trồng trọt.
4. Có một túi nhựa Asda cũ trong bờ giậu, và một con lon Coca Cola bẹp có con ốc sên trên đó, và một sợi dây dài màu cam.
5. Góc Đông Bắc cánh đồng là cao nhất và góc Tây Nam thấp nhất (tôi có la bàn vì chúng tôi đang đi nghỉ và tôi muốn biết Swindon ở hướng nào khi chúng tôi đến Pháp) và cánh đồng hơi gập xuống dọc theo đường nối giữa hai góc này vì thế góc Tây Bắc và Đông Nam sẽ hơi thấp hơn so với nếu cánh đồng là một mặt phẳng nghiêng.
6. Tôi có thể thấy ba loại cỏ khác nhau và hai màu hoa trong cỏ.
7. Các con bò hầu hết hướng cả vè phía đồi dốc.

Và trong bảng liệt kê các thứ tôi nhận thấy còn 31 mục nữa, nhưng Siobhan nói tôi không cần viết cả ra. Và điều này có nghĩa là nếu tôi đến một chỗ mới thì sẽ rất mệt vì tôi thấy tất cả các thứ này, và nếu sau đó có người hỏi tôi các con bò trông ra sao, tôi có thể hỏi là con bò nào, và tôi có thể vẽ chúng ở nhà và nói là từng con bò cụ thể có những vệt trên người nó như sau (#)
Và tôi nhận rằng tôi đã nói dối trong Chương 13 vì tôi nói "Tôi không biết nói đùa", vì tôi có biết 3 câu chuyện đùa mà tôi có thể kể và hiểu, và một trong ba chuyện đó là về con bò, và Siobhan nói tôi không phải quay lại để thay đổi điều tôi viết trong Chương 13 vì chuyện đó không sao cả bởi đấy không phải là nói dối, chỉ là đính chính thôi.
Và đây là câu chuyện đùa ấy.
Có ba người trên một chiếc tàu. Một người là nhà kinh tế học, và một người là nhà lôgic học và một người là nhà toán học. Và họ vừa băng qua biên giới vào Scotland (tôi không biết tại sao họ đi Scotland) và qua cửa sổ tàu họ thấy một con bò nâu đang đứng trên cánh đồng (và con bò đứng song song với tàu).
Và nhà kinh tế học nói: "Nhìn kìa, bò ở Scotland màu nâu."
Và nhà lôgic học nói: "Không. Ở Scotland có bò, trong đó ít nhất có một con màu nâu."
Và nhà toán học nói: "Không. Có ít nhất một con bò ở Scotland, mà một một bên của nó có vẻ màu nâu."
Và câu chuyện buồn cười ở chỗ các nhà kinh tế học thật ra không hẳn là khoa học gia, và ở chỗ nhà lôgic học suy nghĩ rõ ràng hơn, nhưng nhà toán học là giỏi nhất.
Và khi tôi đến một chỗ mới, vì tôi thấy mọi thứ, nó giống như khi máy vi tính làm quá nhiều thứ cùng một lúc và bộ xử lý trung tâm bị nghẽn và không còn chỗ để suy nghĩ về những thứ khác. Và khi tôi đến một chỗ mới và có nhiều người ở đó thì lại càng khó hơn vì con người ta không như các con bò và hoa và cỏ và họ có thể nói với ta và làm những điều ta không ngờ được, vì thế ta phải để ý đến mọi thứ ở đó, và ta cũng phải để tâm đến mọi thứ có thể xảy ra. Và đôi khi tôi đến một chỗ mới và có nhiều người ở đó, nó giống như máy vi tính bị treo cứng và tôi phải nhắm mắt và lấy tay che tai mà rên rỉ, giống như ấn CTRL + ALT + DEL và đóng hết chương trình và tắt máy vi tính rồi khởi động lại thì mới nhớ được mình đang làm gì và mình định đi đâu.
Và đó là tại sao tôi giỏi môn cờ tướng và toán và lôgic, vì đa số người ta hầu như mù vì họ không thấy phần lớn các thứ và có nhiều chỗ trong đầu họ không dùng tới và chúng chứa đầy những thứ không liên can và vớ vẩn, tỉ như "Không hiểu mình có quên tắt bếp ga hay không."


1. Điều này có thật vì tôi hỏi Siobhan người ta nghĩ gì khi họ nhìn sự vật, và cô nói như vậy.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

50#
 Tác giả| Đăng lúc 17-7-2013 15:52:24 | Chỉ xem của tác giả
191.

Bộ đồ chơi tàu hoả của tôi có một toà nhà nhỏ với hai phòng có hành lang nối liền, và một là phòng vé nơi ta mua vé, và một là phòng đợi nơi ta đợi tàu. Nhưng ga tàu ở Swindon không giống như vậy. Nó là một đường hầm với một số cầu thang, và một cửa hiệu và một quán cà phê và một phòng đợi như thế này (#)
Nhưng đây không phải là bản đồ thật chính xác của ga vì tôi sợ nên tôi không để ý kỹ mọi vật, đây chỉ là điều tôi nhớ vì thế nó là tương đối.
Và nó giống như ta đang đứng trên một bờ vực gió thổi rất mạnh vì nó làm tôi cảm thấy choáng váng và buồn nôn vì có rất nhiều người ra vào đường hầm và nó rất vang và chỉ có một lối đi duy nhất là phải xuống đường hầm, và nó lại có mùi phòng vệ sinh và thuốc lá. Vì thế tôi đứng dựa tường và giữ chặt mép tấm bảng ghi hàng chữ Khách tìm lối ra bãi đậu xe xin dùng điện thoại trở giúp ở phía đối diện, bên phải phòng vé để khỏi bị ngã và ngồi dúi xuống sàn. Và tôi muốn về nhà nhưng tôi sợ về nhà và tôi cố suy tính mình nên làm gì trong đầu nhưng có quá nhiều thứ để nhìn và quá nhiều thứ để nghe.
Vì thế tôi lấy tay che tai để ngăn tiếng ồn và suy nghĩ. Và tôi nghĩ tôi phải ở trong ga để lên tàu và tôi phải ngồi xuống một chỗ và không có chỗ nào để ngồi gần cửa ga vì thế tôi phải đi xuống đường hầm. Vì thế tôi tự nhủ, trong đầu, chứ không nói lớn: "Mình sẽ đi xuống đường hầm và có thể sẽ có chỗ cho mình ngồi xuống và khi đó mình có thể nhắm mắt và có thể suy nghĩ," và tôi vừa bước xuống đường hầm vừa cố tập trung vào tấm bảng ở cuối đường hầm ghi CHÚ Ý Truyền hình an ninh nội bộ đang hoạt động. Và nó giống như đi ra ngoài bờ vực trên một sợi dây căng.
Và cuối cùng tôi đến được cuối đường hầm và ở đó có cầu thang và tôi lên thang lầu và vẫn có rất đông người và tôi rên rỉ và có một cửa hiệu ở đầu cầu thang và một căn phòng có ghế nhưng có quá nhiều người trong căn phòng có ghế, vì thế tôi đi ngang qua nó. Và có những tấm bảng ghi Miền Tây tuyệt diệubia lạnhCOI CHỪNG SÀN ƯỚT50 xu của bạn sẽ giúp một em bé đẻ non sống 1,8 giâydu lịch biến đổiKhác biệt Thú vị và NGON TUYỆT, ĐẦY KEM, CHỈ CÓ 1,30 £ - SÔCÔLA NÓNG TUYỆT HẢO0870 777 7676Cây Chanh và Cấm hút thuốc và TRÀ NGON và có vài cái bàn nhỏ với ghế gần đó và có một bàn trong góc không có ai ngồi nằm và tôi ngồi xuống một chiếc ghế cạnh nó và nhắm mắt. Và tôi cho hai tay vào túi áo và Toby bò lên tay tôi và tôi cho nó hai viên thức ăn cho chuột trong túi xách và nắm chặt con dao Quân đội Thuỵ Sĩ trong tay kia, và tôi rên rỉ để che lấp tiếng ồn vì tôi phải bỏ tay ra khỏi tai, nhưng không rên quá lớn để người khác khỏi nghe thấy và đến nói chuyện với tôi.
Và khi đó tôi cố suy nghĩ mình phải làm gì, nhưng tôi không thể nghĩ vì có quá nhiều thứ khác trong đầu tôi, vì thế tôi làm một bài toán để đầu tôi rõ ràng hơn.
Và bài toán tôi làm là Binh lính của Conway. Và trong Binh lính của Conway ta có một bàn cờ mở rộng ra đến vô hạn về mọi hướng và mỗi ô vuông bên dưới một đường vạch ngang đều có một quân cờ màu như sau (#)
Và ta chỉ có thể di chuyển một quân cờ màu nếu nó nhảy qua một quân cờ màu ngang hay dọc (nhưng không được nhảy chéo) vào một ô vuông trống cách đó 2 ô. Và khi di chuyển một quân cờ màu bằng cách này ta phải lấy đi quân cờ màu bị nó nhảy qua, như sau (#)
Và ta phải xem ta có thể mang các quân cờ màu lên trên đường vạch ngang được bao xa, và ta bắt đầu chơi kiểu như thế này (#)
Rồi ta đi tiếp kiểu như thế này (#)
Và tôi biết câu trả lời là bất kể ta di chuyển các quân cờ màu thế nào ta sẽ không bao giờ đưa được một quân cờ màu lên quá 4 ô vuông trên đường vạch ngang, nhưng đó là một bài toán hay để làm trong đầu khi ta không muốn suy nghĩ về thứ gì khác, vì ta có thể làm nó phức tạp bao nhiêu cũng được sao cho nó choán đầu óc ta, bằng cách làm chiếc bàn cờ lớn như ta muốn và các di chuyển phức tạp như ta muốn.
Và tôi đã chơi đến (#)
và khi ấy tôi nhìn lên và thấy một ông cảnh sát đứng trước mặt tôi và ông ta nói: "Có ai ở nhà không?" nhưng tôi không biết thế nghĩa là gì.
Và ông ta nói: "Cháu có làm sao không, anh bạn nhỏ?"
Tôi nhìn ông ta và nghĩ một thoáng để trả lời câu hỏi cho đúng và tôi nói: "Không."
Và ông nói: "Cháu trông lờ phờ lắm."
Ông ta có một chiếc nhẫn vàng đeo trên một trong các ngón tay và nó có những chữ xoắn lượn trên đó nhưng tôi không rõ chúng là những chữ gì.
Rồi ông ta nói: "Bà ở quán cà phê nói cháu ngồi ở đây 2 tiếng rưỡi rồi, và khi bà ấy thử nói chuyện với cháu thì cháu như hoàn toàn mất hồn."
Rồi ông ta nói: "Cháu tên gì?"
Và tôi nói: "Christopher Boone."
Và ông ta nói: "Cháu sống ở đâu?"
Và tôi nói: "36 Đường Randolph," và tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn vì tôi thích cảnh sát và đó là một câu hỏi dễ, và tôi tự hỏi có nên nói cho ông ta biết rằng Cha đã giết Wellington không và liệu ông ta có bắt Cha không.
Và ông ta nói: "Cháu làm gì ở đây?"
Và tôi nói: "Cháu cần ngồi xuống yên lặng và suy nghĩ."
Và ông ta nói: "OK, cứ nói cho đơn giản. Cháu làm gì ở ga tàu?"
Và tôi nói: "Cháu đi gặp Mẹ."
Và ông nói: "Mẹ?"
Và tôi nói: "Vâng, Mẹ."
Và ông nói: "Chuyến tàu nào?"
Và tôi nói: "Cháu không biết. Mẹ sống ở London. Cháu không biết khi nào có tàu đi London."
Và ông nói: "Vậy là, cháu không sống với mẹ cháu?"
Và tôi nói: "Không. Nhưng cháu sắp đến ở với mẹ."
Và khi ấy ông ngồi xuống bên cạnh tôi và nói: "Thế thì mẹ cháu sống ở đâu?"
Và tôi nói: "Ở London."
Và ông nói: "Ừ, nhưng chỗ nào ở London?"
Và tôi nói: "451c Đường Chapter, London NW2 5NG."
Và ông nói: "Chúa ơi. Cái gì thế kia?"
Và tôi nhìn xuống và tôi nói: "Con chuột nuôi của cháu, Toby," vì nó đang thò ra ngoài túi áo nhìn ông cảnh sát.
Và ông cảnh sát nói: "Chuột nuôi?"
Và tôi nói: "Vâng, chuột nuôi. Nó rất sạch và không mang bệnh dịch hạch."
Và ông cảnh sát nói: "À thế thì yên tâm."
Và tôi nói: "Vâng."
Và ông nói: "Cháu mua vé chưa?"
Và tôi nói: "Chưa."
Và ông nói: "Cháu có tiền mua vé không?"
Và tôi nói: "Không."
Và ông nói: "Thế thì làm sao cháu đi London được?"
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách