|
Một số status của tác giả liên quan đến truyện:
Kể ra, bỗng dưng nghĩ lúc trước khi Tịch tiên sinh theo đuổi được Giản tiểu thư, Tết đến chắc vẫn sẽ bay sang Pháp, lặng lẽ đón Tết với cô. Sau đó sẽ làm đôi ba chuyện ấm áp, ví dụ như Giản tiểu thư ra ngoài mua đồ, không cẩn thận làm rơi ví, thế là Tịch tiên sinh sẽ nhặt lên, lẳng lặng nhét vào đó một đồng một trăm, coi như tiền mừng tuổi. Sau đó anh sẽ tìm một người giúp mình trả lại cô. Cảnh này đẹp biết bao #Chúc mừng ngày của cha#
Cậu nhóc đẹp trai nhà họ Tịch: "Ba, chúc ba ngày của ba vui vẻ! Ba muốn có quà gì?"
Tịch tiên sinh dịu dàng đáp: "Không cần đâu."
Nhóc Tịch đẹp trai: "Con có nhiều tiền mừng tuổi lắm, có thể mua được quà."
Tịch tiên sinh: "Vậy con mua một bức tranh của mẹ để tặng cho ba đi."
Tịch tiên sinh quả không hổ là dân kinh doanh, tự sản xuất, tự tiêu, tự dùng, ba bên hài hòa.
Mọi người hình như rất thích đoán tâm lý Tịch tiên sinh, vậy chúng ta lại thử một chút - Lúc Giản tiểu thư bị Tịch tiên sinh ép về nhà, cô ấy nói: "Chẳng phải anh từng nói tôi sợ anh sao? Tôi thừa nhận đấy, tôi sợ anh!" Khi đó Tịch tiên sinh muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Khụ khụ, tôi cả gan đoán anh ta nghĩ rằng: "Từ sợ hãi đến yêu cần bao nhiều thời gian nhỉ?" |
|