|
Chương 2
Trong tiểu thuyết <<Cưng chiều>>, Lâm Vi Lam là một em gái vô cùng khổ sở. Cô ấy có thân thế rất oanh liệt, có bố mẹ yêu thương, ngàn vạn sự cưng chiều chỉ tập trung vào một mình cô ấy. Nhưng bạn nói thử xem, sao cô ấy thích ai không thích, lại đi thích nam chính vừa phúc hắc vừa mặt than, để rồi liên tục liên tục bày mưu tính kế hãm hại nữ chính chứ? Kết quả là lại bị nữ chính như Bạch Liên Hoa kia cùng với nam chính giống bậc đế vương đó bày mưu hãm hại khiến cả nhà đều gặp họa.
Đương nhiên là sau khi xem hết cuốn tiểu thuyết này, Lâm Vi Lam nghĩ rằng, tác giả thực sự đã biến những đứa con của mình thành thần thánh hết rồi, nếu không, thì hai người từ đầu tới cuối truyện chỉ suốt ngày ư ư a a , làm sao có được cấp bậc đại boss mà hành hạ nhà họ Lâm lên bờ xuống ruộng chứ? Chà! Ai nghiêm túc thì người đó sẽ thua!
Tất nhiên, cũng không thể phủ nhận rằng, kết cục mà nhà họ Lâm gặp phải, thì mười phần cũng là do sự kiêu ngạo của Lâm Vi Lam và ông anh trai Lâm Thần Hàn không có việc gì lại đi trêu chọc nữ chính kia gây ra. Lâm Thần Hàn cũng thật là, anh thử nói xem, anh là một nam phụ cực kỳ độc ác, sao rảnh rỗi thế nào lại đi đùa giỡn Bạch Liên Hoa làm gì chứ? Anh đùa giỡn Bạch Liên Hoa, chi bằng đùa giỡn nam chính còn hơn! Từ từ đã, có chỗ không ổn. Lâm Vi Lam chớp mắt, có vẻ vừa rồi cô hơi hỗn loạn.
Thật ra, khi đọc truyện, Lâm Vi Lam đã nghĩ, sự tồn tại của người đàn ông tên Lâm Thần Hàn này đúng là sống thì lãng phí không khí, chết thì lãng phí đất chôn. Đầu đầy những suy nghĩ xấu, ngay cả nam chính cũng đôi khi bị hắn hành cho lên bờ xuống ruộng. Tuy kết cục cuối cùng vẫn là nam chính nữ chính ư ư a a, nhưng đứa bé này vẫn dốc sức phá hoại hai người, hai người tiếp tục ư ư a a, lại phá hoại, lại ư ư a a, lại phá hoại... Toàn bộ câu chuyện như một vòng tuần hoàn, càng lúc càng xấu, xuyên suốt cả tác phẩm, Lâm Thần Hàn là một nam phụ độc ác độc nhất vô nhị, Lâm Vi Lam thực sự bái phục ý chí kiên định bền bỉ của hắn.
Nhưng hiện giờ, tên đàn ông hư hỏng đó lại thành anh trai cô, Lâm Vi Lam cảm thấy như gặp phải một núi đá lớn trước mặt. Nếu bảo nàng thực hiện nhiệm vụ cải tạo lại tên đàn ông hư hỏng đó, thì chi bằng nhét lão anh của cô vào lại bụng mẹ rồi nhào nặn sinh ra lại một lần nữa còn thiết thực hơn. Đương nhiên, điều này cũng chỉ có thể tồn tại trong suy nghĩ.
Nhớ đến kết cục cuối cùng của nhà họ Lâm, Lâm Vi Lam sợ đến run cả người. Cô không muốn bị ném vào trong nhà đá, rồi bị đám đồng tính nữ XXOO rồi lại XXOO, sau đó chết vô cùng thê thảm đâu!!!
AAA, cái thế giới chết tiệt gì thế này!!!
Vì tương lai của mình, Lâm Vi Lam siết chặt nắm tay, ai dám ngăn chặn không cho cô được hạnh phúc, cô sẽ đập hắn đến mức mẹ hắn còn không nhận ra! Dù gì thì danh tiếng là cao thủ đai đen Taekwondo, Karate của cô cũng đâu phải chuyện đùa!
Chuyện đang xảy ra hiện giờ là khi Đằng Vũ đưa Lâm Vi Lam đi chơi ở thành phố Y một chuyến, kết quả là có một tay không có mắt dám đùa giỡn em gái Lâm. Mà em gái Lâm là người thế nào? Là chúa nóng tính, quan trọng nhất là, từ bé, đứa nhỏ này đã có giấc mộng làm nữ hiệp, vì thế, em gái Lâm liền động thủ tại chỗ, trong lúc hỗn loạn, không ngờ chính mình lại ngã ùm xuống nước, và tạm dừng, cũng đúng lúc Lâm Vi Lam cô bị xuyên vào đây. Lâm Vi Lam thầm chửi thề, đúng là thế giới chết tiệt! Có thể khốn kiếp hơn một chút nữa được không?!
Có điều, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu muốn thay đổi kết cục, thì trước phải thay đổi những tật xấu hư hỏng của anh trai cô đã, rảnh rỗi lại đi vùi đầu vào ngực mấy em gái thì làm được cái trò gì. Nếu không, để đến mức có một tên đồng đội như heo, Lâm Vi Lam sẽ không thể kiềm chế... Cô không thể để nhà họ Lâm đi đến kết cục như thế được!
Đầu tiên, cô phải đề nghị bố già cắt đứt nguồn cung cấp kinh tế của anh trai, trong xã hội hiện nay, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, còn không có tiền à, ha ha! Lâm Vi Lam cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ xíu. Ở đâu đó xa xa, người đàn ông nào đó đang vùi mặt vào ngực mấy em gái xinh đẹp, hắt xì hơi mạnh một cái.
“Vi Vi, xuống ăn cơm. Hôm nay mẹ làm rất nhiều món ngon cho con tẩm bổ!” Giọng nói dịu dàng của mẹ Lâm truyền từ ngoài cửa vào. Sau khi mẹ Lâm xác nhận đi xác nhận lại với bác sĩ là con gái nhà mình không có vấn đề gì lớn, thì chui luôn vào phòng bếp, bắt đầu công cuộc tẩm bổ, con gái của bà phải tẩm bổ, phải tẩm bổ thật nhiều!!!
Bụng Lâm Vi Lam cũng rất thức thời kêu rột rột một tiếng, khụ khụ, Lâm Vi Lam vội yên lặng chạy xuống nhà ăn cơm, có thể xấu hổ hơn nữa được không?!!!
Nhà họ Lâm là trùm địa ốc, khống chế hầu hết giới địa ốc của thành phố W, tình huống trong truyện cũng diễn ra giữa các gia đình giàu có nhất thành phố W. Nếu không, dù hai anh em họ đã đắc tội với nhiều người, thì cuối cùng cũng không đến mức phải rơi vào kết cục kia. Có điều... Lâm Vi Lam trợn tròn mắt nhìn bàn ăn đầy những món sơn hào hải vị. Bạn đừng mong một người lính thô lỗ dưới sự e ngại của mọi người xung quanh mà có thể hiểu được nghi lễ trên bàn ăn. Cái thứ gọi là nghi lễ kia có no bụng được đâu!!!
Cả Lâm Chấn Tung, người bố hiện giờ của Lâm Vi Lam, và Đỗ Mẫn Nhu, người mẹ hiện giờ của Lâm Vi Lam, đều không ăn cơm, ánh mắt nóng rực nhìn về phía cô. Khóe mắt Lâm Vi Lam run lên, bị nhìn chằm chằm như vậy, cô còn nuốt trôi được mới là lạ ấy.
“Vi Vi, con ăn nhiều một chút đi, con nhìn xem, con gầy thế kia kìa. Tên nhóc nhà họ Đằng cũng thật là... đã không biết chăm sóc người khác, thì đừng có đưa Vi Vi đi cùng chứ. Nếu Vi Vi mà xảy ra chuyện gì, mẹ... Lần sau con không được đi cùng nó nữa. Lần sau, mẹ nhất định phải nói chuyện cho ra lẽ với dượng của con. Thằng nhóc ấy thật không biết điều gì cả.” Mẹ Lâm cố gắng giấu đi hơi nước trong mắt, tiếp tục giận dữ cằn nhằn. Lần này bà vô cùng tức giận, nên trút lên cả em rể của mình. Không ai có thể gây chuyện xấu với bảo bối nhà bà, dù là em gái ruột cũng không được. Nếu Vi Vi xảy ra chuyện gì, bà thực sự không dám nghĩ nữa.
“Mẫn Nhu...” Lâm Chấn Tung hơi đau đầu với bà vợ yêu con gái đến phát cuồng của mình. Vi Vi của bọn họ bị chiều đến hư mất rồi, có điều, lần này tên nhóc nhà họ Đằng thực sự cũng hơi quá đáng. =.=”
“Mẹ... mẹ... chuyện này không liên quan gì đến Đằng Vũ. Là tự con muốn đi mà.” Lâm Vi Lam có cảm giác như mình biến thành thánh mẫu vậy. Trong truyện, Đằng Vũ là một gã đàn ông nham hiểm, giả dối, độc ác, vì nữ chính Dương Nham Du, chuyện gì gã cũng có thể làm được! Rất nhiều chuyện xấu của Lâm Vi Lam đều là do tên Đằng Vũ này khởi xướng! Còn cái vị anh trai kia của cô, vừa nhìn thấy Dương Nham Du đã như ong nhìn thấy mật, bổ nhào vào người người ta. Chẹp chẹp, IQ tụt thẳng xuống con số âm đã đành, còn làm toàn những chuyện ngu xuẩn. Không được, cô nhất định phải ngăn cản tình huống anh trai mình nhìn thấy Dương Nham Du, cách ly hoàn toàn khỏi nội dung câu chuyện, cách xa nữ chính.
“Không trách nó thì trách ai, tên nhóc đó, lần sau đừng có mà vác mặt tới nhà chúng ta.” Mẹ Lâm nghiêm mặt, thẳng thừng hạ lệnh cấm.
Lâm Vi Lam và ông bố già nhà mình lén lút liếc nhau, đành phải cười khổ, lời của mẹ cô là thánh chỉ, mà người yêu vợ hơn mạng sống như Lâm Chấn Tung ông cũng tuyệt đối không phản đối bà xã mình. Với Lâm Vi Lam, tuy lần này thật sự không liên quan đến Đằng Vũ, nhưng ai bảo Đằng Vũ là một tên đàn ông hư hỏng chứ! Vì thế, Lâm Vi Lam cũng không hề áy náy khi khiến Đằng Vũ phải mang tiếng xấu lên người.
“Bố, anh đâu ạ?” Lâm Vi Lam nhìn ba người bên bàn cơm, tuy cô biết hiện giờ tên anh trai cặn bã của mình nhất định là đang chìm chìm nổi nổi trong lòng một cô nàng không biết tên nào đó, nhưng cái gì cần nói thì phải nói, cái gì cần làm cũng phải làm.
Cô vừa hỏi câu này, bàn ăn hoàn toàn yên lặng.
Nhìn hai người đang nhìn mình đầy kinh ngạc, Lâm Vi Lam cảm giác như phải đối mặt với một ngọn núi lớn: “Sao... sao lại nhìn con thế ạ?” Chẳng lẽ họ nhận ra cô không phải là người thật sao?
“Con mà lại hỏi đến anh trai con à? Không phải hai anh em các con...” Bố Lâm vốn muốn nói là hai đứa không hợp nhau, nhưng lại nghĩ, cả hai đều là con của mình, nói như vậy thì thật là...
Đầu óc Lâm Vi Lam xoay chuyển một chút, thời điểm này có lẽ là lúc Lâm Vi Lam sắp lên đại học, hỏi về anh trai mình một chút, chắc cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ đâu: “À, thật ra... đã lâu con không gặp anh ấy, nên muốn hỏi chút thôi!”
Nhớ đến lúc biết có thể được học đại học lần nữa, Lâm Vi Lam đã rất vui sướng, nhưng khi nhớ đến trường của chủ thân thể này, Lâm Vi Lam thực sự muốn đâm đầu xuống đất. Học viện cảnh sát đâu phải là nơi mà ai cũng học được chứ!!! Cảm ơn nhé! Bố Lâm, mẹ Lâm à, vì cái lông gì mà lúc ấy hai người lại không ngăn cản một chút chứ?! Cô không muốn phải học lại một lần nữa đâu!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻
“Hừ! Nhắc đến nó làm cái gì. Thằng hư hỏng!” Bố Lâm dường như đã sớm quen với sự phóng túng của con trai nhà mình, vừa nghe cô con gái nhỏ hỏi, ông liền hừ lạnh một tiếng, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
“Ông thật là, ông nói con trai như thế là sao. Nếu ông không thích con trai mình, thì đuổi nó ra khỏi nhà họ Lâm là được rồi. Đừng có lo cho nó nữa.” Vừa nhìn thấy dáng vẻ của bố Lâm, mẹ Lâm cũng tức giận, cậu con trai ngoan ngoãn của bà cuối cùng đã biến thành thế này, giờ Lâm Chấn Tung nói vậy là có ý gì chứ?
Thấy vợ mình tức giận, Lâm Chấn Tung yêu vợ hơn mạng sống vội vàng dỗ dành bà xã, bỏ mặc con gái ngồi một mình ở bàn ăn, hai người thoải mái ngồi đó anh anh em em tình cảm với nhau.
Nhìn hai bố mẹ bảo bối đang đùa giỡn trước mặt mình, tâm trạng của Lâm Vi Lam vô cùng phức tạp. Bọn họ chẳng qua cũng đang cố chọc cho cô vui vẻ thôi, không thể phủ nhận rằng, Lâm Vi Lam thực sự rất may mắn, có bố mẹ vô cùng yêu thương cô. Lâm Vi Lam giấu đi sự cô đơn trong đáy mắt, lòng càng kiên định hơn: từ nay về sau, tôi là cô, người nhà họ Lâm nhất định sẽ không đi trên con đường ban đầu nữa!!!
Buổi tối cùng ngày, Lâm Vi Lam gõ cửa phòng đọc sách của bố Lâm. Ngày hôm sau, Lâm Vi Lam kéo hành lý gọn nhẹ bước vào hành trình thay đổi anh trai và vận mệnh của nhà họ Lâm.
Ở cửa, bố Lâm rít một hơi thuốc lá đã lâu không còn động đến.
Mẹ Lâm ôm cánh tay bố Lâm, vừa khóc vừa cười, con gái bà rốt cuộc cũng trưởng thành rồi.
Hết chương 2.
***
Chương 3.
Khu Ngự Cẩm Hoa là một khu biệt thự cực kỳ nổi tiếng nằm ở phía nam thành phố W. Lâm Thần Hàn, anh trai của Lâm Vi Lam ở nơi này, đương nhiên, đây cũng là một trong những khu đất do nhà họ Lâm đầu tư.
Đi qua cửa kiểm soát, Lâm Vi Lam kéo hành lý đi vào nhà A, nhìn tòa nhà trước mặt, một con người bé nhỏ ở trong lòng Lâm Vi Lam lặng lẽ cắn khăn tay, cái cảm giác đột nhiên từ giai cấp vô sản biến thành kẻ có tiền này... thật sự không dễ chịu lắm!!!
Cô chủ động lấy chìa khóa ra mở cửa, đá bay đôi giầy trên chân, quen thuộc đi thẳng vào phòng bếp, lấy một lon nước ngọt. Đi suốt chặng đường dài, khát chết cô mất thôi.
Đợi đã, tiếng gì thế nhỉ? Động tác chuẩn bị uống nước của Lâm Vi Lam dừng lại ngay bên miệng, không phải là có trộm vào nhà chứ???
Dưới sự huấn luyện của trường cảnh sát, Lâm Vi Lam nhất thời không sửa được căn bệnh nghề nghiệp của mình, liền buông lon nước trong tay xuống, nhẹ nhàng, chậm rãi bước đến nơi phát ra tiếng động. Lúc này, cô đã hoàn toàn quên mất, ở khu dân cư cao cấp này, làm gì có trộm chứ?!
“A... ưm... mạnh vào... to quá... A...” Tiếng kêu phóng đãng của phụ nữ khiến Lâm Vi Lam đen mặt!!!
Cái thằng anh khốn kiếp kia lại dám mang phụ nữ bừa bãi về nhà, muốn chết sao?!!!
Lâm Vi Lam bùng lửa, đạp thẳng vào cửa phòng, hình ảnh đập vào mắt khiến Lâm Vi Lam nhướng mày, chẹp chẹp, tình hình chiến sự thật kịch liệt!!! Hương vị tình dục tràn ngập khắp căn phòng, quần áo rơi trên đất đã bị xé rách đến không nhìn ra hình ra dạng gì.
Tiếng động lớn vang lên khiến đôi nam nữ đang vận động kịch liệt trên ghế salon vụt ngẩng đầu lên.
Thấy Lâm Thần Hàn ngẩng đầu lên, Lâm Vi Lam liền huýt sáo một cái. Cô cũng đã nhìn thấy không ít đàn ông trần truồng, nhưng thân hình của Lâm Thần Hàn lại đẹp hơn tất cả những kẻ cô đã từng nhìn thấy. Đi đứt rồi, có cảm giác muốn chảy máu mũi nữa chứ. A, chết tiệt thật, sao người đàn ông này lại là anh trai của cô cơ chứ! Nếu không thì cô đã có thể thẳng tay đẩy anh ta xuống rồi, tiếc thật!
Nhìn Lâm Vi Lam đứng ở cửa, phản ứng đầu tiên của Lâm Thần Hàn là đỏ mặt, sau đó là biến thành xanh mét, thứ gì đó chôn trong cơ thể người phụ nữ kia vì tiếng động quá lớn vừa rồi cũng trở nên mềm nhũn, lần này thì mất hết cả thể diện rồi!!!
“Lâm Vi Lam, cô cút ngay cho anh!!!” Là một người đàn ông, bị phụ nữ nhìn thấy thân thể thật sự cũng không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng cô gái này là em ruột của hắn thì lại là chuyện khác. Lâm Thần Hàn vô cùng tức giận, nhưng mà... hắn không dám cử động! A a a a a, cô nàng này thật sự là em gái của hắn sao? Sao lại có thể nhìn chằm chằm cơ thể trần truồng của anh trai mình mà không thèm chớp mắt chứ?! Mẹ kiếp, đã nhìn lại còn huýt sáo nữa, a a a a... mọi người trên thế giới này đều điên hết cả rồi hay sao???
Lâm Vi Lam căn bản không thèm để ý tới sự giận dữ của Lâm Thần Hàn, chỉ hơi nheo mắt nhìn cô gái đang bị anh trai cô đặt bên dưới người mình, mắt lộ ra những tia sáng hung dữ.
Cố Hiểu Hiểu, ngôi sao mới của giới giải trí, dùng hình tượng trong sáng để xuất hiện trước công chúng, lúc này lại như một con người khác nằm ngân nga dưới thân đàn ông, chà, cái thế giới chết tiệt gì đây???!!!
Lâm Vi Lam đột nhiên chuyển động, dưới ánh mắt hoảng sợ của đôi nam nữ trần truồng kia, cô thoải mái bước đến bên cạnh hai người, đạp một cước vào người Lâm Thần Hàn vẫn còn đang dính sát vào người Cố Hiểu Hiểu. Thương thay cho một người đàn ông với chiều cao 1m85, nặng 80kg như Lâm Thần Hàn, bị Lâm Vi Lam đạp một cú liền uất ức dính bẹp vào tường, nửa ngày còn không rơi xuống.
Lúc này Cố Hiểu Hiểu mới chậm chạp có phản ứng, vội ôm ngực mình hét ầm lên.
Lâm Vi Lam đứng từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đang làm ra vẻ như nạn nhân bị cưỡng bức hét ầm hét ĩ của Cố Hiểu Hiểu. Mặt cô đen lại, vô cùng thô bạo nắm một bên vai Cố Hiểu Hiểu. Nhìn thấy mặt Cố Hiểu Hiểu biến sắc, Lâm Vi Lam khẽ cười, vung tay lên, một khối thịt trắng bóng, trơn mịn liền bay ra khỏi cửa.
Cùng với tiếng thét chói tai của Cố Hiểu Hiểu, là tiếng vật nặng rơi xuống đất rất lớn, sau đó... Cố Hiểu Hiểu nằm im không nhúc nhích.
Lâm Thần Hàn rốt cuộc cũng trượt từ trên tường xuống, vội vàng cầm thứ gì đó che khuất thân dưới của mình, nghiến răng, nhếch mép, trừng mắt nhìn Lâm Vi Lam, gào lên giận dữ: “Cái con nhóc chết tiệt nhà cô, muốn ăn đòn à?! Còn không mau ra ngoài!” Đương nhiên, Lâm Thần Hàn cũng chỉ dám gào lên vậy thôi, chứ đối với cô em gái từ nhỏ đã thích võ công này của hắn, hắn thật sự không dám đánh, cũng không đánh được. Dù đúng dù sai thế nào, thì cô cũng là em gái ruột của hắn mà!
“Chẹp chẹp.” Lâm Vi Lam không thèm để ý, khẽ nhíu mày, ánh mắt vẫn lưu luyến trên ngực Lâm Thần Hàn, phun ra câu nói khiến người nghe tức muốn chết: “Bố nói trước khi khai giảng, em phải ở lại đây. Sau này, nếu anh còn dám đưa bừa bãi mấy cô nàng này về nhà, em không ngại bắt mấy cô ấy chạy khỏa thân đâu.”
“Cái gì mà ở lại đây, đâu phải cô không có chỗ nào ở. Sao lại tới đây?” Nghe Lâm Vi Lam nói vậy, Lâm Thần Hàn trợn trừng mắt, cô em gái này của hắn bị động kinh à? Ở đâu không ở, lại đến cướp chỗ của hắn, không phải cô cực kỳ không thích nhìn thấy hắn sao?
“À, đúng rồi, quên báo cho anh biết, bố đã khóa hết thẻ của anh rồi. Nói cách khác...” Lâm Vi Lam cười như ác ma: “Nếu em không ở đây, đại thiếu gia Lâm anh cũng có thể ra ngoài xin cơm, đương nhiên, em cũng không có tiền đâu.”
“Cái gì...” Lâm Thần Hàn nghe hết lời Lâm Vi Lam xong, liền kích động đến đứng bật người dậy, mặt đỏ tía tai chỉ thẳng vào Lâm Vi Lam, gào lên: “Con nhóc này, mày lại nói linh tinh gì với bố thế?”
Gào lên xong, Lâm Thần Hàn chợt nhớ ra không ổn, vội vàng che phía dưới lại, mặt đỏ đến mức có thể rán trứng được, tiếp tục gào thét: “Còn không đi ra ngoài mau lên!!!”
Mặt Lâm Vi Lam không đổi sắc, rất bình tĩnh nhìn thân thể trần truồng của Lâm Thần Hàn, khẽ gật đầu nói: “Vậy, ông anh cứ từ từ mặc quần áo nhé!” Nói xong, Lâm Vi Lam làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu ra ngoài. Vừa đi tới cửa, Lâm Vi Lam bất chợt quay đầu lại, Lâm Thần Hàn đang mặc quần lót liền kinh hãi, chân còn chưa xỏ vào nốt, ngã thẳng xuống đất. Tiếng động đó lớn đến mức nghĩ đã thấy đau...
Lâm Vi Lam không hề cảm thấy áy náy, chỉ khẽ nhún vai nói: “Anh trai, anh nghĩ, nếu em mà nói với bố là anh ‘thả chim đi rông’ trước mặt em gái, thì kết quả sẽ thế nào nhỉ...” Lâm Vi Lam thích thú nhìn người nào đó đang quỳ rạp trên mặt đất, cười ngọt ngào, rồi tốt bụng đóng cửa lại.
Lâm Thần Hàn nằm trên đất đau đến nghiến răng nghiến lợi, chết lặng nhìn theo bóng dáng thướt tha của cô em gái ruột thịt ác ma nhà hắn biến mất sau cánh cửa, một lúc lâu mới kêu lên thảm thiết: “Thả chim đi rông cái em gái nhà cô ấy!!!”
Nghe tiếng kêu của Lâm Thần Hàn, Lâm Vi Lam không hề thấy xấu hổ, khẽ cong môi, quay đầu nhìn thấy ngay Cố Hiểu Hiểu đang run rẩy vì sợ hãi ngồi thu lu trên ghế salon. Đột nhiên Lâm Vi Lam có cảm giác, cô nàng này cũng không đáng ghét lắm!
Giờ phút này, Cố Hiểu Hiểu như muốn điên lên vậy, cái cảm giác đang tới cao trào thì bị người ta cắt đứt... Cô thực sự rất muốn chửi người!!! Chỉ là... cô không dám... a a a nhìn cô nhóc này chỉ mới có mười mấy tuổi thôi, nhưng mẹ kiếp, sao lại khỏe đến mức có thể ném một người lớn như cô ra ngoài chứ. A a a a...
Nhìn vẻ mặt ai oán của Cố Hiểu Hiểu, Lâm Vi Lam rất hào phóng quăng cho cô ta một tờ chi phiếu, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Cố Hiểu Hiểu, cười ngọt ngào nói: “Cô Cố chắc cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói chứ? Hả?...”
Cô nâng cao giọng, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra ý cảnh cáo trong đó. Tuy đại thiếu gia Lâm là một mỏ vàng, nhưng so với bị giết người diệt khẩu thì không đáng chút nào. Vì thế, Cố Hiểu Hiểu rất thức thời nhận chi phiếu, sau đó nhìn Lâm Vi Lam không nói được câu gì. Quần áo của cô ta vẫn còn đang ở trong phòng ngủ mà! Chạy khỏa thân không phải là phong cách của cô, nhưng nếu cấp đủ tiền thì... cũng không phải là không được~!!!
Chẹp chẹp, Lâm Vi Lam căn bản không thèm để tâm đến ý tứ của Cố Hiểu Hiểu, cô đứng cản trước mặt Cố Hiểu Hiểu không nhúc nhích, ánh mắt lướt qua bộ ngực của cô ta, dừng lại một lát, sau đó dần dần lướt xuống dưới... Khuôn ngực thật hoàn mỹ, bụng phẳng lì, ôi ôi, thật không hổ danh là minh tinh!!! Trong lòng Lâm Vi Lam cảm thấy cực kỳ đố kỵ.
Dù da mặt Cố Hiểu Hiểu có dày đến đâu thì cũng không chịu nổi ánh mắt trần trụi của Lâm Vi Lam, cô ta chợt nhớ đến tiếng huýt sáo khi cô vừa vào cửa lúc trước, giọng cô ta hơi run lên: “Cô Lâm...” Chị bán thân thì bán thân thật, nhưng chị không bán cho đồng tính đâu...!
“Dưới gầm bàn có quần áo, chịu khó mặc tạm đi! So với bộ đồ kia của cô thì còn khá hơn nhiều!” Lâm Vi Lam vẫn nhìn Cố Hiểu Hiểu đầy ẩn ý, không hề lùi bước. Chị đây quá hâm mộ, quá ghen tị, quá hận đi!!!!
Cố Hiểu Hiểu không biết làm sao, cô ta cũng không thể trần truồng mà đi ra đường được! Nhưng mà... Cố Hiểu Hiểu trợn trừng mắt lấy bộ quần áo dưới gầm bàn ra, suýt nữa hai mắt lòi cả ra ngoài, quần áo của giúp việc là thứ cho một đại minh tinh như cô mặc hay sao???
Nhìn ánh mắt bài xích của Cố Hiểu Hiểu, Lâm Vi Lam lại khẽ nói: “Chẳng lẽ cô Cố muốn mặc lại thứ quần áo đã bị xé thành từng mảnh nhỏ sao?” Tôi không muốn cho cô được thoải mái đấy!!! Một con người khác trong lòng Lâm Vi Lam càng trở nên đen tối hơn.
Cố Hiểu Hiểu nghiến răng, chắc chắn là cô nhóc này cố ý. Quần áo của cô có gì mà không mặc được chứ? Có điều, cô ta cũng không dám đối nghịch, chỉ đành chấp nhận số phận mặc bộ đồ của người giúp việc vào, dưới khuôn mặt tươi cười như hoa nở của Lâm Vi Lam, cô ta nhanh chóng chạy biến không kịp nhìn thấy bóng. Mẹ kiếp, ánh mắt đó thật đáng sợ!
Sau khi không nhìn thấy bóng Cố Hiểu Hiểu nữa, Lâm Vi Lam mới bắt chéo chân nhìn ông anh trai lao ra khỏi phòng ngủ.
Ôi, đừng nói nữa, anh trai này của cô ấy mà, trừ vóc dáng khiến người ta muốn chảy máu mũi kia, thì bộ mặt cũng đẹp trai đến mức quỷ khóc thần sầu, bảo sao mà lại có nhiều cô nàng người này tiếp người kia, hy vọng được hắn vùi đầu vào ngực như vậy! Đúng là tạo nghiệt mà!
“Lâm Vi Lam, cô cút ra ngoài cho anh.” Lâm Thần Hàn nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Lâm Vi Lam, gân xanh trên trán nảy mạnh lên. Vừa rồi khi hắn gọi điện thoại về cho mẹ, nhận ngay được câu trả lời là những gì mà em gái hắn vừa nói. Aaa, mọi người trên thế giới này đều điên hết rồi hay sao thế?
Lâm Vi Lam nhướng mày: “Đại thiếu gia Lâm anh muốn đi ra ngoài, thì em không có ý kiến gì cả. Có điều, anh đi rồi thì đừng về nữa nhé. Nơi này sẽ thuộc về em!”
Lâm Thần Hàn giận đến tái mét mặt, con nhóc chết tiệt này đúng là không biết xấu hổ!!! Nắm đấm của hắn hết nắm rồi lại thả ra, tay hắn thật sự rất ngứa ngáy!!!
Lâm Vi Lam ngước mắt lên, giọng nói đầy ẩn ý: “Thả chim đi rông gì gì đó, thích thật ấy nhỉ!”
Lâm Thần Hàn suýt thì phun máu vào mặt Lâm Vi Lam, thế quái nào mà hắn không phát hiện ra con nhóc này lại lưu manh như thế chứ?! Cái @(*&#@&^!# chứ!!!
“Em đói.” Lâm Vi Lam không chút áy náy, quay đầu về phía phòng bếp bĩu môi.
“Trong bếp có đồ nấu ăn.” Lâm Thần Hàn chán nản ngồi trên ghế salon, nghĩ đến tình cảnh từ nay về sau sẽ sống cùng với cô em gái này. Ặc, Lâm Thần Hàn sợ đến run người, thật sự rất đáng sợ!
“Em không biết nấu.” Lâm Vi Lam rất không biết xấu hổ thật thà nói.
“Anh cũng không.” Lâm Thần Hàn trừng mắt nhìn Lâm Vi Lam, không biết là quân tử phải cách xa phòng bếp hay sao hả?
Lâm Vi Lam trừng mắt nhìn lại Lâm Thần Hàn, không nói gì. Lâm Thần Hàn cũng trừng mắt nhìn Lâm Vi Lam, im lặng. Hai người không biết nấu cơm sống cùng với nhau, còn ở trong tình trạng không một xu dính túi... Ôi, nghĩ còn không dám nghĩ nữa.
Nhất thời, căn phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng một cái kim rơi xuống đất.
Một lúc lâu sau, Lâm Vi Lam mới bật người nhảy lên khỏi ghế salon, dọa cho Lâm Thần Hàn sợ đến run chân, suýt nữa ngã phịch xuống đất. Lâm Vi Lam ngẩng đầu lên, một tay siết chặt lại, một tay xoa thắt lưng, gào to: “Nhân lúc còn nghỉ, chúng ta đi làm kiếm tiền đi!”
“Rầm.”
Lâm Thần Hàn ngã thẳng xuống đất, nửa ngày cũng không thấy đứng lên.
Hết chương 3.
Các bạn thấy cô em gái nhà tớ thế nào?
Chương sau, nam chính sẽ đi lướt qua màn ảnh nhỏ một cách đầy 'nguy hiểm' ) cùng đoán xem nam chính là ai nhá |
|