|
Đăng lúc 4-5-2012 20:32:26
|
Xem tất
Hôm nay lên mạng thấy bạn Tiểu Đông dịch thêm một ngoại truyện nữa mang về đây để cả nhà cùng tự kỉ
Tình yêu thứ 3 - Ngoại truyện 3
Tác giả: Tự Do Hành Tẩu
Dịch: Tiểu Đông
Ngoại truyện 3: Cao Triển Kỳ nói như thế
Tôi là Cao Triển Kỳ, năm nay ba mươi mốt tuổi, đã làm luật sự được tám chín năm rồi, dần dần cũng có chút danh tiếng, không ít vị thẩm phán trong tòa án là anh em của tôi, chúng tôi thường cùng nhau uống rượu, đánh bài, những vụ án nào chỉ cần tôi mở miệng đều rất dễ dàng. Về phần cố vấn, mấy năm nay cũng đạt được không ít thành quả, nhất là sau khi đảm nhận chức vụ luật sư cố vấn của tập đoàn Trí Lâm vào năm ngoái, tên tuổi của tôi nổi lên trong ngành, rất nhiều công ty và ngân hàng lớn dồn dập tìm tới.
Cho nên, rất bận nha! Kiếm tiền mà, làm sao không bận được? Bây giờ tôi chỉ làm những vụ án kinh tế thôi mà còn không làm hết, những gì mà là án dân dự, án hình sự,... hết thảy đều không nhận, hao tâm tổn sức mà vẫn không kiếm được hai đồng ấy chứ.
Hai ngày trước, tôi nhận được một vụ án cố ý giết người của một cậu bé mười lăm tuổi, nhưng tôi làm gì có thời gian chứ? Vốn đang định đẩy cho một luật sư trẻ khác làm, nhưng sau khi Trâu Vũ thấy vụ án này thì tôi vội vàng tiếp nhận, giao cho cô ấy xử lý. Thật ra những vụ án nhỏ kiểu như trẻ vị thành niên phạm tội này, dù là ai mở phiên tòa cũng sẽ không kết án tử hình, sao cô ấy lại cứ muốn nhận chứ? Không biết cô ấy nghĩ thế nào nữa? Haiz, cô ấy chính là như vậy đấy, làm ra những việc khiến người khác không có lời nào để nói cả.
Nhưng tôi lại thật sự rất thích cô ấy, nhớ hồi đại học tôi và Tả Huy lúc nào cũng kè kè bên nhau, ngày ngày chơi điện tử với nhau thâu đêm suốt sáng. Đột nhiên một ngày tên đó bỗng cải tà qui chính, buổi tối ôm mấy quyển sách tung tăng lên lớp tự học buổi tối, hại tôi cô đơn, buồn chán rất lâu. Mãi đến một tối nào đó, khi nhà trường tổ chức chiếu phim, Tả Huy trịnh trọng dẫn cô ấy đến, tôi đứng ở cửa rạp chiếu phim nhìn, cô ấy mặc một chiếc váy hoa trắng, tóc vừa gội xong, thả lỏng sau gáy, nụ cười thản nhiên, vào thời khắc ấy tôi mới hiểu cái gì gọi là ghen tị, ghen tị nhức nhối đến tận chân răng.
Đúng vậy, vận khí của tôi không tốt, chỉ có phần ghen tị mà thôi. Lúc đầu ghen tị với Tả Huy, sau này Tả Huy và cô ấy chia tay, tôi vốn tưởng mình có cơ hội, nhưng cơ hội ấy lại bị tên Lâm Khải Chính đoạt lấy trước.
Lâm Khải Chính vẫn luôn là một tên không tốt đẹp gì. Lúc đầu vì muốn làm cố vấn luật sư của Trí Lâm, tôi chạy đi tìm hắn, vốn dĩ khi đó anh ta đã chuẩn bị họp nhưng vì tôi mà lùi lại nửa tiếng đồng hồ, còn có ý muốn tiến cử tôi, khiến tôi đắc ý một trận, tự cho rằng năng lực quan hệ xã hội của mình tốt, sau này mới biết thì ra vốn dĩ không phải do tôi, mà chỉ vì anh ta đã nhìn thấy cô ấy, muốn tiếp cận cô ấy, và đang có ý tán tỉnh cô ấy mà thôi.
Người con trai nào cũng đều yêu cô ấy, đây là một chuyện rất kỳ lạ vì cô ấy vốn không phải người đẹp nhất, tính tình nhiều lúc lại rất xấu, khi tranh cãi với đối phương trên tòa án thì hùng hổ dọa người, hoàn toàn không giống con gái, khi không vui thì mặt mày nặng chịch, nhìn còn đáng sợ hơn cọp cái; nhưng mỗi khi cô ấy cười lên, bạn sẽ cảm thấy những việc như nịnh nọt, cưng chiều cô ấy đều là những việc hạnh phúc nhất thế gian này.
Đầu năm nay, Trí Lâm có một bữa tiệc rượu năm mới, tôi nhận được lời mời đến dự, vốn định kéo Trâu Vũ đi, nhưng có thế nào cô ấy cũng không chịu đi.
Xem ra cô ấy có linh cảm, bởi vì Lâm Khải Chính rõ ràng đã trở về Hồng Kông.
Tên này xưa nay vẫn luôn ỷ vào xuất thân và quyền thế mà ngạo mạn lạnh lùng, kiêu căng. Tôi vốn không muốn dính dáng đến hắn, dù sao giờ hắn đã ở Hồng Kông rồi, công việc trong nội địa cơ bản không quan tâm, lấy lòng anh ta cũng không có nghĩa gì.
Không ngờ anh ta lại chủ động đến trước mặt tôi mời rượu, nói với tôi: “Luật sư Cao, anh đã vất vả với việc của công ty rồi.”
“Đâu có, đâu có? Là việc phải làm mà.” Dĩ nhiên tôi cũng tươi cười đáp lại.
“Gần đây vẫn ổn chứ?” Anh ta tiếp tục hỏi.
“Nhờ phúc của anh, vẫn rất tốt.” Tôi kính cẩn đáp. Tôi luôn luôn hiểu rõ địa vị của mình, anh ta vốn là ông chủ mà.
Anh ta cười cười, uống một hơi cạn chén rượu.
Anh ta đã uống rồi, tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể uống hết rượu trong chén của mình.
Rượu trắng cay xé ruột, chạy từ miệng xuống dạ dày, nhưng đây lại là điều bắt buộc trong chuyện làm ăn của đám đàn ông.
Sau khi uống xong, anh ta không đi mà vẫn đứng đó, dường như muốn nói lại thôi.
Thật buồn cười, người đã kết hôn rồi lại vẫn nhớ mãi không quên một người con gái khác, đây là kiểu gì chứ?
May là có người đến kính rượu nói chuyện với anh ta, tôi tìm cớ tránh đi, người của Trí Lâm tôi đều quen, với mỗi người tôi đều có thể nói đôi ba câu.
Lúc tan tiệc, tôi thấy Lâm Khải Chính đang đi trước mình, lên chiếc xe Mercedes Benz của Lâm đổng.
Tôi lái xe về sở, qua năm mới rồi mà trong sở rất lạnh lẽo.
Tôi vọt vào phòng làm việc của Trâu Vũ, phấn khích kêu lên: “Luật sư Trâu à! Ai bảo cô hôm nay không đi chứ, tiền lì xì rất nhiều đấy!”
Chỉ thấy Trâu Vũ thất thần đứng trước cửa sổ, hoàn toàn không nghe thấy lời tôi nói.
Tôi đi tới, nhìn theo tầm mắt cô ấy, thấy trên cầu vượt Lâm Khải Chính đang đứng ở đó.
“Sao anh ta lại nhanh vậy chứ?” Tôi không nhịn được lẩm bẩm.
Vẻ mặt Trâu Vũ vẫn không thay đổi, chỉ nhìn bóng hình kia.
Tôi chịu không nổi hai người này, trên đời này làm gì có chuyện đau khổ như thế?
Rượu khiến tôi dũng cảm hơn, tôi lớn tiếng nói: “Anh đi gọi anh ta lên đây ngồi chút. Đứng bên ngoài lạnh lắm!”
Nghe thấy câu này, Trâu Vũ tỉnh lại, vội vàng kéo tôi, nói: “Không cần đi!”
“Sợ gì chứ? Là bạn bè cũng có thể gặp mặt mà.”
“Không cần, không cần.”
“Hai người cứ thế này làm gì chứ? Sao lại tự làm khổ mình chứ? Không thể chia tay thì đến với nhau, nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Tôi hung hăng nói.
“Thật sự không cần, Cao Triển Kỳ, anh đừng quan tâm chuyện của em nữa!” Trâu Vũ kéo tôi, trong giọng nói có chút cầu xin, tôi quay đầu nhìn cô ấy, trên mặt còn lưu lại dấu vết đã khóc.
“Trâu Vũ…” Tôi bất lực gọi tên cô. Nếu lúc này cái ôm của tôi có thể an ủi cô ấy thì thật tốt! Đáng tiếc tôi biết mình không có năng lực ấy.
Cô ấy quay tầm mắt lại ra phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Không cần để ý anh ấy, một lúc nữa anh ấy sẽ đi.” Tay cô ấy lại cầm lấy ống tay áo của tôi không buông ra.
Tôi để mặc cô ấy, cùng đứng với cô ấy rất lâu.
Ngày hôm sau, trong cuộc họp ở Trí Lâm lại gặp Lâm Khải Chính. Tôi vào thang máy, anh ta ra khỏi thang máy, nhìn thấy tôi anh ta ngây ra một lúc, tôi chào một tiếng “Lâm tổng”, anh ta gật đầu, bước ra khỏi thang máy.
Nhưng tôi là một người thẳng tính, không kiềm chế như anh ta. Tôi bước ra khỏi thang máy, đi phía sau anh ta đến một góc đại sảnh, tôi lại lên tiếng: “Lâm tổng.”
Anh ta quay lại, bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì thế?” Tôi nhìn mặt anh ra, hoàn toàn không nhìn ra chút cảm xúc gì, điềm tĩnh đứng đó, tựa như chờ đợi tôi báo cáo công việc.
Đúng vậy, tôi tự hỏi mình tìm anh ta có việc gì chứ? Có thể nói chuyện gì chứ? Nói tối qua tôi thấy anh ta sao? Nói tôi vốn muốn mời anh ta lên nhưng Trâu Vũ không đồng ý sao? Nói Trâu Vũ vẫn rất nhớ anh ta? Hay là nói Trâu Vũ vẫn không ổn? Hay là bảo con mẹ nhà anh nhanh về li hôn rồi lấy cô ấy đi? – Đúng vậy, cuối cùng tôi vẫn là xen vào việc của người khác, những việc này đương sự còn không có ý kiến gì thì sao đến phiên tôi lắm mồm chứ?
May mà tôi nhạy bén, suy nghĩ nhanh nhẹn, lập tức tìm được đề tài: “Này… nghe nói bên Tam Á có chút phiền phức, bây giờ tình hình thế nào rồi?”
“Không sao, đang trong quá trình giải quyết.” Anh ta đáp.
“Tốt, tốt, tôi đi họp đây.” Nhân lúc thang máy đi xuống, tôi nhanh chóng xoay người chạy đi.
“Luật sư Cao…” Anh ta ở phía sau cất tiếng gọi.
Tôi dừng lại, quay đầu, anh ta đi về phía tôi, thấp giọng hỏi: “Trâu Vũ… Cô ấy thế nào?”
Cuối cùng cũng hỏi rồi, vậy mà tôi lại thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn ổn, mỗi ngày đều rất bận.” Tôi giả vờ đáp chung chung.
“Vậy à? Vậy thì tốt rồi.” Anh ta gật gật đầu.
“Nếu đã quay lại, vì sao không gặp mặt?” Tôi dứt khoát hỏi.
Anh ta không trả lời, cúi đầu suy nghĩ một lúc, chỉ đáp: “Có việc gì cần tôi giúp cứ gọi điện thoại, số ngày xưa vẫn dùng ấy.”
“Được rồi.” Tôi nhận lời.
Anh ta quay người chuẩn bị bước đi, tôi không cam lòng, thấy xung quanh vắng vẻ, đánh bạo truy hỏi: “Anh còn muốn để cô ấy đợi anh bao lâu nữa?”
Nghe thấy câu này, anh ta đột nhiên quay đầu lại, hỏi: “Lời này của anh có ý gì?”
“Có phải anh đã lừa dối cô ấy không, nói rằng qua ba năm, năm năm sẽ quay lại lấy cô ấy, lừa một người ngốc như cô ấy ở đây chờ anh?”
Trong mắt Lâm Khải Chính đột nhiên có chút đau buồn, giống như câu nói của tôi đã hại anh ta vậy.
Một lúc sau, anh ta chậm rãi đáp: “Tôi không lừa cô ấy, là cô ấy không cho tôi cơ hội.”
Tôi vụng về không nói gì, đáp án này có chút bất ngờ. Tôi còn tưởng Trâu Vũ là cô gái bị người đàn ông này đùa bỡn vứt bỏ.
Dường như anh ta còn muốn nói gì nữa nhưng ánh mắt trầm xuống, vẻ lạnh lùng quay lại, gật đầu chào tôi, xoay người đi ra ngoài cửa, ở đó một chiếc xe đang đợi anh ta.
Vài ngày sau, một buổi chiều, trời đẹp, tôi ngồi trước bàn làm việc của Trâu Vũ, đối diện với cô ấy, cùng nhau ăn cơm.
Tôi hỏi cô ấy: “Gần đây có đi xem mắt không?”
“Đi rồi.” Cô cắn một miếng trứng.
“Thế nào?”
“Chẳng thế nào cả, người đàn ông kia có tiền, đáng tiếc khi nói chuyện luôn rung chân, em không thích!”
“Rung chân tốt mà, chứng tỏ anh ta thích vận động!”
“Thôi đi!” Cô ấy lườm tôi một cái.
“Thái độ này của em căn bản không đúng đắn, nhìn đàn ông phải nhìn với ánh mắt tích cực, sao chỉ chuyên nhìn vào những nhược điểm của người ta vậy!”
“Em không có nha, nhưng anh ta rung rất nhiều, em không thể không chú ý mà!”
“Vì thế mới nói, chủ yếu là do những người đàn ông bên cạnh em quá ưu tú xuất sắc!” Tôi vừa nói vừa ngồi thẳng người: “Em cũng không cần tìm xa xôi nữa, bắt lấy cơ hội cạnh mình mới đúng!”
Trâu Vũ quan sát tôi, tựa như suy nghĩ nghiêm túc một hồi, sau đó thở dài: “Không được, em không muốn sẽ phải ly hôn!” Nói xong cúi đầu và cơm.
“Nếu Lâm Khải Chính ly hôn rồi, em cũng không muốn?” Tôi giả bộ vô tình trêu chọc.
Toàn thân Trâu Vũ trong phút chốc cứng lại, tay cô ấy còn đang cầm đũa, miệng còn đang và cơm, nhưng trong nháy mắt, cô ấy giống như không còn tồn tại trong cơ thể mình nữa mà đã bay đi rất xa, rất xa rồi.
Tôi có chút hối hận, chỉ sợ mình đã nói sai rồi.
May mà cô ấy rất nhanh bình thường lại, tiếp tục lấy đũa trộn đồ ăn, miệng bắt đầu nhai cơm.
Sau đó, cô ấy đáp với giọng không rõ ràng: “Không muốn nữa, kể cả anh ấy có ly hôn, cho dù anh ấy có trở về thì em cũng không muốn anh ấy nữa.”
Tôi không có gì để nói nữa, chuyển đề tài tán gẫu khác.
Được rồi, cứ như vậy đi. Tôi cũng sẽ không nói với cô ấy cuộc nói chuyện giữa tôi và Lâm Khải Chính, tôi sẽ không ngốc đến mức đi làm thuyết khách cho Lâm Khải Chính.
Link dịch: https://www.facebook.com/notes/t ... ?notif_t=note_reply
Trai chưa vợ gái chưa chồng, tôi vẫn còn cơ hội. Đợi đến khi cô ấy chọn chán ngán rồi, cô ấy tức thì sẽ quay lại yêu tôi.
Tuy rằng tôi vĩnh viễn không thể yêu cô ấy như Lâm Khải Chính…
Tuy rằng cô ấy vĩnh viễn không thể yêu tôi như yêu Lâm Khải Chính…
Không hề gì, tôi không quan tâm. |
|