Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 54577|Trả lời: 56
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Nắm Tay Sai, Gả Đúng Người | Cốc Dủy Tử (Hoàn)

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Nắm tay sai, gả đúng người

Tác giả:Cốc Dủy Tử



Nguồn convert: tangthuvien
Converter: nothing_nhh

Thể loại: Ngôn tình hiện đại

Nhân vật chính: Trần Hải Nguyệt, Lương Đông Vân…

Số chương: 40

Editor: Chuột Ngơ

Beta: Chuột Ngơ

Nguồn: http://gjnnan0.wordpress.com

Văn án



Vầng, lại một câu chuyện tình yêu bình thường nữa ạ, ấm áp, hài, sủng và HE …

Anh nam chính yêu chị nữ chính, vấn đề là anh ý nhát, anh ý yêu thầm, nếu chị chính mà không ngốc, không tỏ tình nhầm với anh ý, anh ý cũng không có cơ hội mà làm nam chính đâu ạ J)..

Nam chính không BT lắm, nhưng rất biết tận dụng cơ hội, thừa cơ chị ấy nhầm nhọt mà lừa chị ấy mang về nhà ra mắt bố mẹ, lừa chị ấy ăn sạch từ đầu đến chân, rồi cũng lừa chị ấy đi đăng ký luôn ..

Một câu chuyện nhẹ nhàng và khiến mình cười tủm tỉm suốt cả ngày.. Hy vọng mọi người sẽ thích ~!

Thân ái!

Đôi lời của bạn Thỏ: Bạn đọc bộ này sau khi đã đọc đủ các bộ ngược lên ngược xuống với các anh nam chính siêu ba chấm vớ được bộ này bạn mừng phát khóc. Truyện nhẹ nhàng giúp bạn thỏ vượt qua mùa đông giá rét. Giờ mới nhớ ra để post thật tội lỗi.



Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
gaconlonton + 5 Mềnh thích tình bạn của các nữ tr.

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 30-3-2012 21:00:30 | Chỉ xem của tác giả
Chương 1: Vậy bắt lấy hắn

Edit + Beta: Chuột Ngơ

**


Trần Hải Nguyệt khoác trên vai một cái túi thật lớn, trong tay cầm laptop, thở hồng hộc vọt vào “Phi Điểu Ngư”, lao luôn về chỗ ngồi quen thuộc, nháy mắt nằm lún người trên chiếc ghế salon mềm mại.

Quan Nhung đã đợi sẵn ở đó cầm một bình trà nhỏ rót một chén trà hoa quả cho Trần Hải Nguyệt.

Trần Hải Nguyệt thuận tay ném túi xách và laptop vào một góc, bưng cái chén lên một hơi nốc cạn.

Quan Nhung lắc đầu khinh bỉ, “Trâu ăn mẫu đơn.”

“Phi Điểu Ngư” là một hội quán trà chiều tư gia, tầm 5h chiều trở đi sẽ phục vụ ăn nhẹ, tuyệt chiêu chính là thức trà hoa quả do chính chủ quán tự tay làm, mỗi khi bưng lên cho cái con người không đầu óc như Trần Hải Nguyệt uống như uống nước lọc đều phải ngoảnh mặt làm ngơ.

“A, đúng rồi, lúc tao đến thấy hàng lẩu Lộ gia bị phá rồi! Chuyện lớn như vậy sao không ai nói cho tao biết?” Trần Hải Nguyệt vừa châm trà, vừa líu ríu.

Quan Nhung bưng cái chén lên trừng mắt nhìn cô, “Chả lẽ người ta muốn dỡ nhà còn phải gọi điện xin phép mày chắc?”

“Không phải, ý tao là…” Trần Hải Nguyệt bất mãn nhìn cái chén nhỏ quá mức trong tay, “Cái chỗ kia phá đi rồi, cũng phải gọi điện báo cho khách quen là tao biết một tiếng, chỗ đó ăn ngon lắm đó!” Đối với Trần Hải Nguyệt người mà ngoài giờ làm việc, trừ đi ăn ra không bao giờ ra khỏi nhà, đây chính là đại sự, đại đại sự!

“Trần Hải Nguyệt, mày ăn cứ như máy bay chiến đấu ấy!”

“…”

Người nào đó ăn như máy bay chiến đấu cúi đầu hổ thẹn, yên lặng bốc đậu phộng bỏ vào miệng nhai.

Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, Quan Nhung vừa rung đùi đắc ý, vừa cầm lên nghe máy.

“…Ừ, nó tới rồi. Mày đang ở đâu đấy?… Ừ, vậy mày nhanh lên.. còn một bàn này.. Được.. Tao cúp đây!”

Trần Hải Nguyệt ngẩng đầu, “An An à?”

“Ừ,” Quan Nhung rót thêm chút trà nóng vào trong chén mới tiếp tục nói, “Triệu tiên sinh nhà nó đưa nó đi, sắp đến nơi rồi.”

Trần Hải Nguyệt vừa hâm mộ vừa ghen tị ném đậu phộng trong tay vào đĩa, ngồi phịch trên ghế ai oán than khóc, “Bọn mày… Cái lũ người hạnh phúc… Huhuhuhuhu~~~!”

“Kêu điếc tai tao~!” Quan Nhung nhặt hạt lạc bị cô quăng rớt trên mặt bàn ném qua, “Dạo này sao rồi? Có bẫy được thằng nào không?”

Tốt nghiệp ba năm, ba người bọn họ chỉ còn Trần Hải Nguyệt là vẫn một thân một mình.

Theo lời của Trần Hải Nguyệt mà nói, Quan Nhung và An Linh, hai cái người đã kết hôn này đối với vấn đề cá nhân của cô còn quyết liệt hơn cả mẹ già ở nhà.

Trần Hải Nguyệt xoa xoa cái trán bị bắn trúng ưỡn ngực, “Này, nói bẫy là bẫy được à, không có!”

Quan Nhung giận, “Đồ bỏ đi! Nếu mày có thể lấy thái độ tích cực lần hang cùng ngõ hẻm tìm quán ăn để đi tìm đàn ông thì đã sớm OK rồi! Đây là vấn đề về thái độ, là thái độ!!!!”

“Ack, dù sao hiện tại O không có, K cũng không có. Chuyện tình cảm, không phải chỉ mình tao muốn có là có được mà..” Oan uổng mà đại nhân, không phải ta giết người ~~ T.T

“Tao khinh! Tao đây vừa tốt nghiệp đã lôi lão Vương nhà tao đi đăng ký, An An tốt nghiệp một năm cũng bắt Triệu Huy quẹo vào lễ đường, mày mà có một nửa mạnh mẽ vang dội của tao với một nửa khéo léo, BT của An An, có phải là sự tình bớt rắc rối đi một nửa rồi không?”

Được rồi, chuyện này dù có hay không thì kết quả cũng đã được chứng mình bằng chuyện của hai đứa nó, có điều, sao mày không chịu làm nốt nửa phần việc còn lại cho tao đi!

Trần Hải Nguyệt nằm úp mặt trên bàn, cười, “Tao có thể làm được một nửa, nhưng mà nửa còn lại tao không biết làm…”

“Tao—“

Quan Nhung đang định lao lên đá chết cô, An Linh đã bừng bừng khí thế bước vào, dẹp túi xách và laptop của Trần Hải Nguyệt sang rồi ngồi xuống, hai mắt long lanh, “Cái gì mà một nửa cơ? Trần Hải Nguyệt, rốt cuộc mày cũng tìm được tổ chức rồi à?… Tao nói, cái gì nó cũng có đôi, huống chi là phụ nữ..”

Túi xách và laptop của Trần Hải Nguyệt bị ghét bỏ càng bị vứt ra xa…

Trần Hải Nguyệt sụp đổ chạy trối chết, “Xin hai vị tỷ tỷ, tao mới hơn mười ngày không gặp bọn mày, bọn mày đã muốn tao giao nộp tổ chức ra sao? Thắt cổ cũng phải thở gấp chứ!”

“Tao khinh tao khinh,” Quan Nhung giúp An Linh pha trà, không chút do dự khinh bỉ, “Mày có thở cũng gấp quá rồi, còn thở nữa cả con tao cũng biết phun nước miếng vào mặt mày!”

Kinh!

“Mày có thai?!”

“Mày có thai?!”

Trần Hải Nguyệt và An Linh cùng lúc cả kinh bật dậy.

Quan Nhung bưng cái chén uống một hơi, ngọt ngào cười, “Cũng sắp.”

“À…” An Linh nghe vậy uống ngụm trà an ủi, sau đó đặt cái chén xuống bàn.

Trần Hải Nguyệt không nói gì rót trà vào hai cái chén.

Quan Nhung cũng không so đo, chuyển đề tài, rốt cuộc vẫn quay lại với chuyện của Trần Hải Nguyệt, “Mấy năm nay mày cũng qua lại với vài người, sao lại không có cảm giác gì nhỉ?”

Trần Hải Nguyệt xấu hổ mải miết cắn đậu phộng.

Mấy chuyện này đúng là như gặp quỷ, không có cảm giác thì là không có cảm giác chứ sao, cô cũng buồn bực lắm chứ có phải không đâu, nhắc tới là lệ hai hàng…

Aizz, không nghĩ nữa, ăn đậu phộng, ăn đậu phộng..

An Linh như có suy nghĩ gì khẽ liếc mắt nhìn cô một cái, nói với Quan Nhung, “Nói cũng kỳ, nếu tao không nhầm thì hồi trung học nó thầm mến Trịnh Phi, tao nghi quá, không biết có phải nó…”

Quan Nhung trầm trọng gật đầu…

Mẹ của Trần Hải Nguyệt từng nghi ngờ cô thích con gái. Chứng cớ là từ nhỏ đến lớn cô chưa từng đong đưa với con trai bao giờ.

Đừng tưởng Trần Hải Nguyệt là con gái ngoan, gặp ai cũng niềm nở đón chào, hi hi ha ha, tận đến giờ đã 25 tuổi, bạn bè thực sự bên cạnh cô vẫn chỉ có Quan Nhung và An Linh, còn lại cho dù là bạn học, đồng nghiệp, con trai hay con gái, cô cũng – ai đến đều không từ chối, ai đi đều không luyến lưu như thế…

Cũng không trách được mẹ cô nghĩ lung tung, tình thế như vậy người bình thường nhìn vào không liên tưởng mới là lạ.

May là có hai con người trước mặt này biết được gốc gác cô cũng từng có tâm sự con gái, bằng không, thật là muốn khóc cũng không có chỗ để mà khóc…

“Lại nói đến Trịnh Phi…” Hai con người đã kết hôn phấn khích liếc nhau, không hẹn mà tìm được vấn đề mấu chốt.

“Chẳng lẽ là tại mày từ trước tới nay vẫn thầm mến hắn sao?” Quan nữ hiệp khí phách hào hùng đi thẳng vào vấn đề.

Nói như vậy cũng có lý, trong lòng có người, đương nhiên không thèm liếc mắt nhìn ai nữa.

Trần Hải Nguyệt ngẩng đầu khoát tay, “Nói bậy. Không phải là thầm mến đâu! Nói với bọn mày bao nhiêu lần rồi còn gì. Hứ!”

Hồi đó, quả thật cô cảm thấy Trịnh phi cũng không tệ.

Trời sinh cực kỳ đẹp mặt, lại chơi bóng rổ giỏi, ở ban xã hội nam sinh vốn ít ỏi tất nhiên rất được chú ý.

Năm lớp 11 có một thời gian Trần Hải Nguyệt cuồng chơi bóng rổ, khăng khăng luyện tập, ban xã hội con gái đối với mấy môn vận động chỉ đứng xa mà xem, tuyệt đối không bao giờ nhúng tay vào, bọn nam sinh ganh với kỹ thuật của cô rồi cũng đâm ra ghét tính, đứa nào cũng không muốn cho cô chơi cùng, chỉ có Trịnh Phi là vẫn luôn ôn hòa nói không sao, dù sao cũng không phải là trận đấu, lúc có người muốn nghỉ liền cho Trần Hải Nguyệt vào chơi.

Đáng thương cho Trần Hải Nguyệt ngây thơ, một đêm nằm tán chuyện trước mặt hai cô này phán một câu, “Trịnh Phi thật là tốt”, sau đó liền bị kết án, buộc tội cô thầm mến Trịnh Phi..

Kỳ thật chính cô cũng không biết đây có gọi là thầm mến không nữa. Cô chỉ biết rằng, người như Trịnh Phi rất ôn hòa, khiến cô không có cảm giác khó xử, ở cạnh hắn  rất thoải mái.

Không có biện pháp, vốn cô cũng chỉ thích tiếp xúc với những người ôn hòa nhã nhặn thôi.

“Eh eh eh, bọn mày đừng có dùng cái ánh mắt “tao nghe mày nói rằng” nhìn tao được không.” Trần Hải Nguyệt không chịu được lẩm bẩm, “Thật là tao không phải vì hắn mà mới không thích người khác mà.”

An Linh đập bàn, “Quyết định như vậy đi!”

Quan Nhung và Trần Hải Nguyệt đều bị hoảng sợ, mờ mịt nhìn An Linh.

Quyết định cái gì?

“Mặc kệ mày có thích hắn hay không, đằng nào bây giờ mày cũng không thích ai khác được, mà trước kia ngoài hắn ra mày cũng không để ý đến người khác, vậy…” An nữ hiệp nheo mắt cười quỷ dị.

Quan nữ hiệp nghĩa khí ngút trời thập phần ăn ý bật người đứng dậy theo, “Bắt lấy hắn!”

Bình luận

chờ cô lấp di rồi tôi đọc luôn, ngại đi tìm quá ^^, vả lại đọc trong wp tôi tòan fải fóng to chữ ra thấy mệt.  Đăng lúc 30-3-2012 10:56 PM
hoàn rồi cô ơi, hố này tôi lấp nhanh thôi ^^  Đăng lúc 30-3-2012 10:50 PM
bộ này hòan chưa mà cô dụ tôi nhảy hố đấy hả :))  Đăng lúc 30-3-2012 10:43 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 30-3-2012 21:08:36 | Chỉ xem của tác giả
Chương 2: Ngọn lửa nhiệt huyết bùng cháy rồi…

Edit + Beta: Chuột Ngơ

**


“Bắt? Bắt như nào mà bắt?” “ Tao, tao xin bọn mày…” Trần Hải Nguyệt không nói nổi, đập trán vào lưng ghế sofa, “Tám trăm năm không liên lạc rồi, ngay cả số điện thoại hắn tao còn không có, bọn mày đòi đánh quỷ trừ yêu gì chứ.” Chết mất, hai cái con dở kia.

Quan Nhung vung tay, “Số điện thoại thì nói làm gì, trực tiếp động thủ, bắt lấy!”

An Linh bưng chén trà hớp một ngụm, gật đầu tỏ vẻ đây thật sự là một ý kiến chất lượng tốt, hiệu quả cao.

Trần Hải Nguyệt mắt trợn ngược, đầu choáng váng, yếu ớt đặt laptop lên bàn, vừa bật máy vừa nói, “Vậy phiền hai vị thương lượng rồi đề xuất cho tôi một cái phương án hoàn chỉnh nhé, tôi phải làm việc cái đã.”

“Hứ, cái công ty quảng cáo nhỏ như nhà vệ sinh công cộng bọn mày, làm quái gì mà hôm nào cũng làm thêm vậy? Sắp đến lúc giải tán chưa…” Quan Nhung từ lâu đã không vừa mắt với chỗ làm của cô.

“Nhắc đến lại rớt nước mắt,” Trần Hải Nguyệt vừa gõ văn bản, vừa ai oán, “Cũng chẳng biết có phải gặp quỷ không, giờ tao cứ ý như cảnh sát á, in ấn có việc đến tìm tao, kế hoạch có vấn đề tới tìm tao, giờ cả hành chính tổng hợp có việc cũng tới tìm tao, tao rõ ràng chỉ là trợ lý giám đốc thôi mà!”

An Linh bĩu môi, liếc nhìn cô một cái, “Mấy cái đó cũng đều là chạy việc lặt vặt phải không? Trời sinh người tốt mệnh tốt, không để lãng phí trong tay cái loại nhu nhược như mày—- bộ mày thấy hai chữ “không rảnh” phát âm khó lắm hả?”

Trần Hải Nguyệt chột dạ sờ sờ mũi, cố gắng chăm chú nhìn màn hình.

Cô vốn rất khó từ chối người khác, dù cho lúc đó có vội cũng vẫn muốn đứng lại giúp người ta, nhưng mà… Aizzz… Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài!

An Linh và Quan Nhung cùng lắc đầu thở dài, con người này đúng là hết thuốc chữa rồi.

“Đúng rồi, An An, lớp trưởng lên diễn đàn kêu gọi tổ chức họp lớp kìa? Mày thấy không?” Quan Nhung đột nhiên nhớ tới chuyện này.

An Linh lắc đầu: “Không. Nhưng mà hắn cũng gọi điện cho tao rồi— đường đường là lớp trưởng, hắn lại không muốn chủ trì, gọi đòi tao làm thay hắn.”

“Hả? Mày đồng ý rồi à?”

Xế chiều, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa kính, mềm mại ấm áp đổ đầy góc phòng, giọng nói của Quan Nhung và An Linh đều đều bên tai Trần Hải Nguyệt có chút mơ hồ.. Cô vẫn thế, rất dễ thất thần..

Kỳ thật cũng chẳng phải nghĩ chuyện gì cao thâm, toàn chuyện đã nghĩ mãi rồi..

Rất nhiều người đều khuyên nhủ cô, đừng có soi xét quá, đã trưởng thành rồi, vậy mà một lần yêu đương cũng không có.

Cô luôn miệng nói không biết.

Không phải soi xét, chẳng qua muốn chờ một chút, chờ người đó đến.

Không cần giàu có, không cần đẹp trai, chỉ cần hai người ở bên nhau cảm thấy ấm áp, bình yên, mãi mãi không rời là được.

Mặc dù hơi ấu trĩ, cô vẫn cố chấp tin rằng, khi người đó đến, cô nhất định sẽ biết được người đó là của cô…

Cho nên, trước khi người đó xuất hiện, cô không muốn miễn cưỡng, không muốn tạm bợ.

Cô không muốn vì dư luận hiện tại hoặc vì áp lực tuổi tác mà cố lựa chọn, lỡ đến khi người đó xuất hiện, cô chỉ có thể tiếc nuối mà nói, thật xin lỗi, em không chờ được anh.

Không thể không đợi được liền từ bỏ như thế.

Cô thường có những ảo tưởng rất ngu ngốc, một ngày nào đó, người ấy sẽ mỉm cười đứng trước mặt cô, sau đó cô sẽ nói cho người ta biết: Em chờ anh lâu rồi, sao bây giờ anh mới đến.

Cũng may là anh đã đến rồi…

“… Này này, mày có đang nghe bọn tao nói không vậy?” An Linh vỗ nhè nhẹ bả vai Trần Hải Nguyệt, phá tan mơ mộng của cô.

“Hả, nói cái gì?” Hồn về mà mặt người nào đó vẫn còn u u mê mê…

Quan Nhung nóng nảy gõ gõ bàn: “Mất công bọn tao diễn cảm! Nói nửa ngày mày vẫn không nghe sao?”

An Linh giải thích: “Lớp trưởng bảo thông báo cho mấy người cùng khóa tốt nghiệp Y trung năm đó, bây giờ mà làm việc ở thành phố C thì tổ chức họp lớp.”

“Cũng được, bọn mày đi thì tao đi,” Trần Hải Nguyệt đã định thần trở lại, “Chỉ cần bọn nó lúc đi ăn liên hoan chọn chỗ nào đồ ăn dễ nuốt một chút.”

Quan Nhung: “Tao nhổ, nói với mày họp lớp, nháy mắt mày đã tự động đề xuất hai chữ “liên hoan” rồi.”

Trần Hải Nguyệt giả ngu, cười hì hì bỏ thêm mấy cục đường phèn vào chén trà.

Không phải sao? Bạn cùng lớp cô còn không liên lạc  mấy, đừng nói là bạn cùng khóa. Không để ý chuyện ăn uống còn để ý cái gì?

“Tao vừa nhắn tin cho lớp trưởng, đề cử mày làm chủ trì.” An Linh bình tĩnh nói.

Trần Hải Nguyệt rợn tóc gáy, “What? Sao tao lại làm chủ trì? Liên quan quái gì tới tao? Nằm cũng bị ăn đạn à?”

An Linh khẽ liếc cô một cái, giọng điệu lại hiền hòa thân thiết, “Bọn tao là muốn giúp mày mà.”

Mày giúp trăm vạn hùng binh lớn quá đi! Rõ ràng là xem mạng người như cỏ rác! Trần Hải Nguyệt oán thầm.

“Lớp trưởng nói, Trịnh Phi cũng đi,” Quan Nhung phấn khích bắt đầu giảng giải kế hoạch hoàn mỹ mới cùng An Linh thương thảo, “Hắn là học sinh tiêu biểu, chắc chắn là đứng cạnh người chủ trì chờ đọc diễn văn, đến lúc đó mày nhìn hắn nói vài lời giỡn chơi chơi, sau đó giơ móng vuốt ra bắt lấy tay hắn, nếu hắn từ chối, thì mày làm bộ như không có gì, coi như ăn đậu hủ hắn một tí, còn nếu hắn không từ chối, thì không phải trước mắt bao người trở thành đôi sao!” Lang huyết sôi trào, lang huyết sôi trào ~~…

Phong cách biết bao, dũng mãnh biết bao..

Trần Hải Nguyệt nghe hỏng cả đầu, “Phong cách chỗ nào.. dũng mãnh chỗ nào.. Bọn mày thật là…” Xem náo nhiệt bất hiềm sự lớn.

An Linh ném cho Quan Nhung ánh mắt – chớ vội nóng nảy, bình tĩnh, cẩn thận thăm dò Trần Hải Nguyệt, “Mặc kệ mày có thừa nhận hay không, dù sao mày cũng có cảm tình đối với hắn, được rồi, đừng lườm tao, từng có cảm tình đối với hắn, mày thử một lần đi. Trần Hải Nguyệt, mày đừng có mơ cả ngày ở trong cái nhà 10 mét vuông sẽ có lương duyên từ trên trời giáng xuống, không ai không làm mà hưởng được hết, tình cảm cũng thế. Đừng vì Mr. Perfect mà bỏ qua Mr. Right.”

Trần Hải Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của An Linh, nhiệt huyết cũng tuôn trào.

Quan Nhung bổ sung: “Cho dù chuyện có thế nào, chẳng qua cũng mất chút thể diện, dù sao bọn nó cả năm cũng có gặp mày được mấy lần. Ít nhất đến lúc già rồi có thể khoe khoang với sắp nhỏ, hồi trẻ bà cũng ngông cuồng  kinh khủng lắm!”

Không thể không nói, cái chuyện này thật sự chẳng đâu vào đâu cả, trăm ngàn sơ hở, không có việc gì lại vướng vào cái kế hoạch não tàn như này.

Cơ mà… Tuổi trẻ ngông cuồng… Hình như, mình chưa có…

“Vậy thì…” Trần Hải Nguyệt do dự thốt lên, “Thử xem sao!”

Ngọn lửa nhiệt huyết, bùng cháy rồi….

.

.

.

*Note: Chap sau nam chính mới lên sàn ạ *quạt quạt*
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
Đăng lúc 30-3-2012 21:10:50 | Chỉ xem của tác giả
vừa ngọt vừa hay , rất hợp khẩu vị nha
thanks bạn nhiểu
chậc chậc , sao bạn ko đăng bên ngôn tình thành nữa
{:290:}

Bình luận

yên tâm tý tớ sẽ post giới thiệu qua đó ^^  Đăng lúc 30-3-2012 09:20 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 30-3-2012 21:12:25 | Chỉ xem của tác giả
Chương 3: Huynh đài, hạ thủ lưu tình…

Edit + Beta: Chuột Ngơ

**


“Rốt cuộc ai quyết định địa điểm vậy?” Quan Nhung vừa đi vừa oán hận, “Sao lại là khách sạn? Chậc, chẳng sáng ý tẹo nào, đây là họp lớp mà, có phải hôn lễ đâu, uổng công bọn nó ở chỗ này lăn lộn 3 năm trời, hừ ~!”

An Linh không phản ứng đi theo sau cô nàng Chư Cát Lượng đang oán hận, quay đầu dặn dò Trần Hải Nguyệt, “Nói cho hay vào, kế hoạch không đổi, đến phút chót rồi, không cho mày đổi ý.”

Trần Hải Nguyệt chạy theo hụt hơi tỏ vẻ nghi vấn, “Cơ mà, còn vấn đề này nữa.”

Quan Nhung trừng mắt thị uy, “Vấn đề gì? Mày dám cảm thấy kế hoạch hai đứa tao giúp mày nghĩ ra không đủ phong cách, không đủ phóng khoáng sao?!”

“Đúng là phong cách, đúng là phóng khoáng, nhưng mà…”

An Linh nghe vậy cũng nổi nóng giống Quan Nhung, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dằn giọng, “Nhưng mà cái con khỉ! Mày đừng có do dự nữa, ngồi đó mà nói chi bằng đứng lên đi làm đi!”

“Chỉ muốn đấm chết nó cho rồi.” Quan Nhung quơ quơ nắm đấm trong không khí, hoàn toàn làm ô uế hình tượng xinh đẹp yếu đuối của nó.

An Linh trong lòng bi thương phẩy tay về hướng Trần Hải Nguyệt xem thường.

Trần Hải Nguyệt rụt rụt cổ, đấu tranh tư tưởng một hồi vẫn cảm thấy tốt hơn hết nên nói ra: “Kế hoạch cực kỳ… tốt, nhưng mà chúng mày đã quên mất một điểm mù trọng yếu rồi!”

Điểm mù?

Hai đứa kia dừng bước quay lại nhìn cô.

“Đó là, chắc gì bây giờ Trịnh Phi chưa có bạn gái?” Cô–Trần Hải Nguyệt quang minh chính đại, thà bị người ta khinh bỉ cũng tuyệt đối không chấp nhận làm cái loại tiểu tam vô sỉ. Nắm tay!

!!

Cả ba người đứng bên đường hóa đá.

Một lúc lâu sau, An Linh quả quyết lấy di động ra.

Nói chuyện điện thoại một lúc, búng ngón tay: “Kế hoạch không thay đổi. Hắn-không-có!”

“Mày chắc không?” Trần Hải Nguyệt và Quan Nhung cùng lúc khôi phục tinh thần, buột miệng hỏi.

An Linh thần bí cười: “Bây giờ hắn đang ở chung nhà với một đồng nghiệp mà đồng nghiệp của hắn lại là bạn học hồi đại học của tao. Hắc hắc hắc…” Cái gì mà chả biết.

Nguy cơ bị loại trừ.

Trần Hải Nguyệt run rẩy đuổi theo gót hai đứa kia, cảm thấy trong lòng càng lúc càng nhộn nhạo.

Ai tới nói cho cô đi, vì sao cô lại làm cái hành vi háo sắc ngu xuẩn như vậy?

An Linh liếc mắt nhìn cô một cái, tỏ vẻ quan tâm, “Mày khẩn trương vậy sao?”

Trần Hải Nguyệt cúi đầu máy móc đi đường, lúng búng đáp lời: “Sao có thể không khẩn trương được chứ?! Trước mặt mọi người giở trò lưu manh, lần đầu tiên tao làm đó…”

Vừa đi vừa nói chuyện đã tới quán rượu, lớp trưởng đại nhân phụ trách công tác tiếp đãi niềm nở phất phất tay tỏ ý mời vào.

Quan Nhung nuốt vào mấy lời phát biểu còn chưa kịp thốt ra, nháy mắt đã trở thành con gái nhà lành, mỉm cười ngoan ngoãn.

Trần Hải Nguyệt trong lòng thầm bái phục tuyệt kỹ thay đổi sắc mặt của Quan Nhung một trăm lần.

Đứng ngoài hàn huyên với lớp trưởng vài câu, mấy người bọn họ đi thẳng vào trong phòng.

Thật lâu không thấy bạn học cùng lớp, cùng trường hồi trung học, mặc dù có chút câu nệ nhưng về mặt tâm lý thì vẫn có phần thân thiết, vì thế, dăm câu tán chuyện khí thế đã bắt đầu  sôi sục ngất trời.

Đề tài cũng chỉ xoay quanh “Wow, mày càng ngày càng đẹp ra!” “Đâu có, chồng tao bảo tao đang phát phì ra ý.” “Đứa nào đó vẫn ở chung một chỗ với đứa nào đó đó à?” “Này anh em, ai có cô nương nào tốt nào nhớ giới thiệu nhé” “Hồi năm nhất mày còn blah blah… Ha ha ha” linh ta linh tinh…

Hàn huyên một lúc, mọi người cũng dần tản ra, ai ngồi vào chỗ của người ấy, ai uống rượu thì uống rượu, tiếp tục trao đổi tin tức.

Lúc này, lớp trưởng mới đẩy cửa bước vào, vài người đi theo phía sau.

Trong phòng có người phấn khích hướng về phía trưởng lớp kêu lên, “Lớp trưởng, cậu đúng là nước sâu không dò thấy đáy, bạn học tinh anh ở thành phố C này bị cậu một lưới bắt gọn rồi!”

Lớp trưởng oai vệ ngẩng đầu, nghênh ngang đi vào, “Hê hê, ta quả là lợi hại! Mọi người nhiệt liệt hoan nghênh! Trịnh Phi! Hàn Nhạc Nhạc! Lương Đông Vân!’

Vỗ tay rào rào, tiếng huýt gió cùng tiếng hoan hô xô vào nhau hỗn loạn.

Trần Hải Nguyệt vẻ ngoài tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại run rẩy, giương mắt nhìn lên, quả nhiên thấy Trịnh Phi đang đi theo sau lớp trưởng.

Anh ta cũng không giống như trong trí nhớ lắm… Vậy là hôm nay người này sắp sửa trở thành đối tượng để cô giở trò lưu manh rồi—-

Huynh đài, hạ thủ lưu tình ~.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
Đăng lúc 30-3-2012 21:15:47 | Chỉ xem của tác giả
hí, đọc qua cái văn án nghe như là lên nhầm kiệu hoa được chồng như ý ế :D

dạo này Thỏ chịu khó mở hố ghê

mà hố nào cũng hay chứ :)))))))))))))))

để dành, đọc dần :D

Bình luận

hoan nghênh tỷ nhảy hố ^^  Đăng lúc 30-3-2012 09:19 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 30-3-2012 21:17:43 | Chỉ xem của tác giả
Chương 4: Nắm tay sai…


Đám người múa may quay cuồng rốt cuộc sau khi được lớp trưởng thu xếp cũng đã chấm dứt.

Chúng thần trở về vị trí, Trần Hải Nguyệt hít sâu một cái, đi lên bục phát biểu được làm tạm khá sơ sài— Liều đi! Coi như mấy đứa ngồi dưới là bí đỏ hết đi!

“Về lý mà nói, hôm nay có DJ radio nổi danh Hàn Nhạc Nhạc ở đây, vốn là không tới phiên tôi chủ trì,” Trần Hải Nguyệt đứng trên bục tươi cười nói, “Nhưng mà vì người chịu trách nhiệm chính lo lắng đến vấn dề dự toán nên cuối cùng vẫn đành lớn mật mà nhờ đến phiên người mới như tôi đây. Có vẻ nhiều bạn vẫn chưa biết tôi— Xin chào mọi người, tôi là Trần Hải Nguyệt ban sáu.”

Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay.

Trần Hải Nguyệt nhìn dàn bí đỏ đang vỗ tay, càng lúc càng khẩn trương, càng lúc càng hốt hoảng, cuối cùng không biết phải nói gì nữa.

Một lát sau, mới phát hiện mình đã không còn gì để nói, cô nhanh chóng kết thúc, “Theo như chỉ thị tinh thần của trưởng hội học sinh, xin mời đại diện ở phía dưới lên đọc diễn văn.”

Vốn nói đến đây là có thể kết thúc được rồi, ai ngờ khi cô nhìn thấy mấy người hội Trịnh Phi đứng dậy đi lên, đầu óc nháy mắt bị chập mạch, bổ sung thêm một câu, “Lấy tư cách người chủ trì, tôi cũng không có ý tưởng gì khác, chỉ mong các bạn nói ít mà ý nhiều, nhanh chóng dọn cơm.”

Nhất thời cười vang, cả hội vỗ tay đấm bàn cười nghiêng ngả.

Có nam sinh lớp bên cạnh vừa cười vừa kêu: “Người đẹp, anh thích em! Thật thà quá đi!”

A a a a a a a a a! Trần Hải Nguyệt, mày là máy bay chiến đấu ngu ngốc.

Cô chán nản, tự dưng muốn dẹp luôn cái kê hoạch ngu ngốc kia đi..

Đang nghĩ tới đó, bỗng dưng bắt gặp ánh mắt của An Linh.

Thấy ánh mắt An Linh vô cùng tàn nhẫn, tư thế cực kỳ giống “Mày dám bỏ cuộc tao cho Quan Nhung cắn mày”, không khỏi run rẩy—-

Được rồi, người không điên khó mà thành công! Suy cho cùng cũng chỉ là tuổi trẻ ngông cuồng, đánh thì đánh!

Trần Hải Nguyệt nhìn mấy người kia đã lên đến nơi, khẽ cắn răng, dựng ngược lên, rốt cuộc giơ bàn tay tội ác về phía người đứng bên cạnh…

Gia, nương tay người ta là con gái nha~ lộp bộp~

Quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, kinh hoàng phát hiện, nắm-nhầm-tay-rồi!

Nếu thật sự có linh hồn, chắc chắn linh hồn của Trần Hải Nguyệt lúc này đang ở trên đầu cô ngồi thu lu mà run rẩy lẩy bẩy….

Cả phòng im lặng, cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được, mọi người hôm nay bị xoẹt xoẹt cho vài phát chẳng hiểu ra làm sao cả.

Hả? Làm cái gì đây? Không phải lớp trưởng nói người đầu tiên đọc diễn văn là Trịnh Phi sao? Sau người đứng bên cạnh mình lại là Lương Đông Vân?!

Trong nháy mắt ngắn ngủi, trong đầu Trần Hải Nguyệt đã hiện lên vô số câu độc thoại.

Họ Trần tên Hải Nguyệt, là người đã ra ngoài xã hội lăn lộn vài năm, ứng xử mấy tình huống bộc phát này cũng đã từng làm rồi, chớ sợ, chớ sợ.

Trần Hải Nguyệt nhanh chóng lôi trong đống độc thoại rối rắm nghĩ sẵn trong đầu ra một câu, khuôn mặt vẫn tươi cười vô cùng thân thiết, “Nếu anh vẫn còn chưa có bạn gái, vậy thì để tôi mạo muội cưới anh nhé!”

Lời vừa dứt, chính cô cũng ngốc…

“Mời anh lên sân khấu” với “Cưới anh…”—-

Này, hai từ thuộc nhóm từ đồng âm sao?!

Hai từ thuộc nhóm từ đồng âm sao?!

Từ thuộc nhóm từ đồng âm sao?!

Nhóm từ đồng âm sao?!

Từ đồng âm sao?!

Đồng âm sao?!

Âm sao?!

Sao?!

Má ơi—–!

Trần Hải Nguyệt chạy trối chết, bổ nhào vào trong lòng Quan Nhung, bi thương cọ đầu lên bả vai nó: “Tao nói sai! Nói sai rồi!”

Quan Nhung ôm cô, nhìn An Linh ở đối diện 2s, chợt phì cười.

Mọi người rốt cuộc cũng phản ứng kịp, cả hội cười không kìm được.

Chuyện này thực sự là rất, rất, rất KUSO! Ha ha ha ha ha!

[KuSO = Buồn nôn, mắc ói, or ngu ngốc - thanks ss Maroon và vợ Shi]

Mọi người cười nửa ngày, cười đến đứng hình, lớp trưởng mới đứng dậy ôm bụng làm dấu ra hiệu im lặng, ý bảo mọi người trên sân khấu cứ tiếp tục.

Mọi người tầm mắt nhìn về phía sân khấu, cả hội trường im lặng trong 3s…

Lương Đông Vân đứng đó, phong tư tuấn tú,  mặt hơi ửng đỏ, cười ngọt như kẹo, hai mắt đen như tẩm quả sơn tuyền.

Nhận thấy mọi người xung quanh yên tĩnh đến quỷ dị, Trần Hải Nguyệt quay đầu lại nhìn—

Đứng hình!

Hắn hắn hắn hắn.. đang nhìn chỗ nào vây? Này, ánh mắt kiểu gì thế kia?! Biểu tình kia là cái gì?!

Trần Hải Nguyệt cũng không biết trong lòng mình vì sao rối loạn.

A, không chừng người ta  đang nhìn Quan Nhung đó, phải không nhỉ? Hử? Tâm huynh, đừng có đập thình thịch nữa, xin huynh đấy ~!

Bình luận

đau ruột với c này  Đăng lúc 26-5-2013 12:52 PM
hê hê, m đọc cũng cười đứng hình  Đăng lúc 6-3-2013 11:01 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 30-3-2012 21:38:09 | Chỉ xem của tác giả
Chương 5: Em sẽ chờ anh….

Edit + Beta: Chuột Ngơ

***


Cuối tháng chín, trong phòng làm việc lòng người cũng rệu rã.

Vừa mới qua 4h, nhân viên sớm đã bí mật sắp xếp xong hết thảy, chỉ chờ đồng hồ điểm 5h đứng dậy là có thể lẩn về, không cần tốt nhất, chỉ mong nhanh nhất.

Trần Hải Nguyệt nhìn đồng hồ treo tường, chống cằm ngẩn người.

Chị Trương phòng in ấn bưng chén nước tựa trước bàn của Trần Hải Nguyệt nói chuyện phiếm với người khác: “Mùng một tháng mười mọi người định làm gì chưa?”

[1/10 là quốc khánh Trung Quốc]

Quản lý nghiệp vụ đáp: “Ăn cơm, ngủ, yêu đương.”

“Choáng. Còn cô thì sao?” Chị Trương chuyển hướng sang một cô khác cũng phòng in ấn.

Cô nàng nghĩ nghĩ, nhỏ giọng, “Ăn cơm, ngủ, yêu đương.”

Trần Hải Nguyệt không nhịn được, phì cười.

Mọi người quay đầu lại nhìn cô: “Cười cái gì?”

“Mọi người từng nghe chuyện cười này chưa?” Cô đứng lên, chống tay lên mặt bàn, “Phóng viên đi phỏng vấn một đám chim cánh cụt, hỏi, bọn mày bình thường làm gì? Con chim cánh cụt thứ nhất trả lời, ăn cơm, ngủ, đánh KISS. Con thứ hai cũng trả lời, ăn cơm, ngủ. đánh KISS… Hỏi con chim cánh cụt cuối cùng, đáp án là, ăn cơm, ngủ. Phóng viên hỏi, sao mày không đánh KISS giống bọn kia? Chẳng lẽ mày không có bạn gái à?”

“Nó nói sao?” cô nàng in ấn phối hợp hỏi han.

Trần Hải Nguyệt tự mình cười ha ha ha một tràng, “Con chim cánh cụt kia tức giận nói— bởi vì tao chính là KISS!”

Từng vạch đen chạy dài trên trán mọi người = =…

“Được rồi, tôi tẻ ngắt rồi…” Trần Hải Nguyệt sám hổi, yên lặng ngồi xuống, “Nhưng mà tôi thật sự thấy chuyện này buồn cười mà ha ha ha…”

“…..”



..

.

Đợi cho dư vị tẻ ngắt của câu chuyện cười kia tản đi, chị Trương mới mở miệng: “Tiểu Trần, em thì sao? Mùng một tháng mười định làm gì?”

“Về với ông bà già.” Cô cười khanh khách ngẩng đầu trả lời.

Thành phố Y cách chỗ này cùng lắm chỉ hơn 3 tiếng ngồi xe, không cần phải lăn tăn…

Quản lý nghiệp vụ nói chen vào: “Bây giờ mà về với ông bà già thà đi đày cho rồi, nói chung là cảm giác rất quái lạ. Aizz.. Tiểu Trần, tôi thấy cô rất hay về nhà, mỗi lần về làm gì vậy?”

“Ăn cơm, ngủ.”

“Hóa ra cô là KISS à!” MM phòng in ấn đột nhiên chỉ vào cô cười rộ lên.

Chị Trương cùng quản lý nghiệp vụ sửng sốt một chút, cuối cùng cũng phản ứng kịp, nhe răng ra cười.

Cô cầm cái chén đứng lên, đau thương liếc mắt nhìn bọn họ đi về phía phòng uống trà, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thói đời ngày nay, cả người cô đơn cũng bị khinh bỉ ~…”

Nhìn dòng nước trong veo chậm rãi rót vào cái chén, Trần Hải Nguyệt bỗng dưng hoảng hốt.

Hôm đó đi họp lớp. ánh mắt của Lương Đông Vân đứng trên sân khấu cũng như vậy, sáng ngời, thông suốt.

Lúc ăn cơm mọi người nhốn nháo cũng không nên xếp cho hai người ngồi cạnh nhau, rốt cuộc làm bữa ăn hôm đó cô nuốt không trôi.

Lúc hắn đứng dậy mời rượu, đột nhiên quay đầu nói với cô, “Trần Hải Nguyệt, em phải chịu trách nhiệm với anh.”

Mấy người ngồi cùng bàn nghe vậy phấn khích đập bàn khua bát kêu to, “Hai người ngồi cạnh nhau đi…! Ha ha ha ha, chuyện của hai người được đó!”

Tiệc rượu tàn, Lương Đông Vân đi đến trước mặt cô giơ tay ra: “Cho anh mượn di động một chút.”

Mặt Trần Hải Nguyệt đỏ bừng, mắt mở to, tự nhiên chột dạ túm chặt lấy ngăn đựng điện thoại trong túi.

Kết quả, cổ tay bị người ta giữ chặt, dịu dàng nhưng kiên quyết rút điện thoại ra.

Cô nhìn ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng của hắn ấn ấn điện thoại của mình, nhất thời tim đập không đều, kêu lên: “Lương Đông Vân, anh giở trò lưu manh…” 5555~~ Đại ca, anh đừng đùa tôi nữa, đau tim muốn chết!

Lớp trưởng đang chào tạm biệt mấy người khác quay đầu lại, nghiêm túc mà nghiêm trọng nói: “Trần Hải Nguyệt, cô thế là không được. Lúc người khác khách khí với cô, cô giở trò lưu manh, lúc người khác lưu manh với cô, cô lại bày đặt nói chuyện đoan trang—- hai người, nhất định phải ở cùng nhau ha ha ha…”

**

Trần Hải Nguyệt định thần lại, thong thả đi về bàn làm viêc, trong lòng thì lệ rơi như mỳ sợi T__T…

Nhục nhã ngoài dự đoán! A a a a a a a ~~ làm người quả nhiên không thể làm mấy hành vi bại não, ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ! Báo ứng ráng mà chịu… Huhuhu…

“Tiểu Trần, di động của cô kêu.” Chị Trương gọi cô một tiếng, quay đầu tiếp tục nói chuyện phiếm.

Trần Hải Nguyệt quay về chỗ, lấy điện thoại ra nhìn, một dãy số lạ, cô nghi hoặc nhấn nút nghe.

“Em đã mua vé xe về nhà chưa?” một giọng nam rất dễ nghe.

Cô phản xạ có điều kiện trả lời: “Sáng mai mua chuyến sớm nhất.” Anh là ai vậy?

“Mua chuyến 10h30 đi, 9h anh vẫn còn phải làm việc.”

“Ack… Có phải anh gọi nhầm máy rồi không?” Trần Hải Nguyệt chần chừ một chút, vẫn hỏi lại.

Đầu bên kia điện thoại im lặng…

Trần Hải Nguyệt lẩm bẩm, “Cái gì chứ..” Chuẩn bị cúp máy.

“Anh với em,” giọng nói đầu bên kia trở nên tối tăm, “Trần Hải Nguyệt, đối với người em muốn kết hôn, em cũng nên lưu số điện thoại chứ?”

Ack, Lương Đông Vân!

Trần Hải Nguyệt chấn động, di động thiếu chút nữa rớt xuống: “A, là anh à, không, ngại quá…” Hôm đó cô vừa về đến nhà lập tức tắt máy giả chết, làm gì có chuyện lo nghĩ đến số điện thoại trên di động cơ chứ.

Đầu kia vẫn không nói gì, hại cô càng lúc càng khẩn trương, nói nhanh: “10h30 phải không, không thành vấn đề, không thành vấn đề, em đi mua, em đi mua…..”

555, cô bấn, làm gì mà phải sợ, hắn làm gì có bản lĩnh mà trèo từ trong điện thoại ra ăn thịt người đâu?

“Ở đại sảnh nhà ga chờ anh, xong việc anh lập tức qua đó tìm em.” Giọng nói của Lương Đông Vân đã khôi phục độ ấm bình thường.

“Được, anh không phải vội, em sẽ chờ anh.” Trần Hải Nguyệt tỏ vẻ chân chó.

Đầu kia lại im lặng, lát sau nghe thấy một tiếng cười khẽ rồi cúp máy.

Trần Hải Nguyệt nhét điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn, mọi người trong văn phòng vẫn sôi nổi tán hươu tán vượn, vì thế nhanh chóng xách túi đi ra ngoài.

Vọt vào thang máy, trong nháy mắt, cô đột nhiên hóa đá—

Mình vừa nói cái gì nhỉ?!

Em, sẽ, chờ, anh!!

Em, sẽ, chờ, anh??

Trong thang máy, mọi  người được chứng kiến một khoảng khắc kỳ tích.

Hải thượng thăng minh nguyệt

Minh nguyệt não sung huyết.

.

.

.

.

.

.

*Note: Giai đoạn 1, lừa về nhà đại công cáo thành ;___;

Bình luận

Ăn cơm, ngủ, đánh kiss, :))))  Đăng lúc 6-3-2013 11:04 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 30-3-2012 21:43:43 | Chỉ xem của tác giả
Chương 6: Cũng như nhau cả thôi….

Edit+ Beta: Chuột Ngơ

**



Trần Hải Nguyệt ngồi trong cửa hàng ăn nhanh đối diện nhà ga, yên lặng nhìn người ta tấp nập chiêng trống bên ngoài, không khỏi liên tưởng đến lời thoại kinh điển của hai con quái thú trong “Đông thành tây tựu”: “Người kìa ~! Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!!”

Đối với trạch nữ lâu ngày như cô, cảnh tượng trước mặt thật khiến người ta khó chịu kinh khủng.

Trong quán tiếng đồng hồ báo giờ vang lên, 10h rồi.

Cô bi thương cắn ống hút, trong lòng hốt hoảng—-

Rốt cuộc là cô bị làm sao? Làm sao thế này? 7h30 đã chạy đến nhà ga, bây giờ vẫn còn cầm vé ngồi ở đây?!

Hay là gọi điện hỏi xem hắn đang ở đâu. Cô cầm di động lên.

Không được không được, xấu hổ lắm. Đột nhiên nghĩ tới lời nói đong đưa ngốc nghếch của chính mình trong điện thoại ngày hôm qua – “Em sẽ chờ anh”, lại nhanh chóng đặt điện thoại xuống.

Mấy nhân viên đứng trong quầy phục vụ thấy tình hình này không khỏi liếc mắt nhìn nhau, thì thầm, “Cô gái này có tật xấu, di động cầm lên rồi lại đặt xuống, làm như vậy hơn hai mươi lần rồi.”

Tiếng chuông điện thoại vang lên chấm dứt mọi sự rối rắm, cô nhanh chóng nghe điện thoại.

“Em ở đâu? Anh ở cửa nhà ga rồi.”

“Ở quán quán ăn nhanh đối diện, em đi ra ngay đây.”

Trần Hải Nguyệt vừa nói vừa xách túi đi ra ngoài, điện thoại còn chưa kịp cúp đã thấy thân ảnh cao ngất đứng bên kia đường đang cầm di động.

Lương Đông Vân ngũ quan không phải là xuất sắc, mặt mũi cũng bình thường, chiều cao cũng chỉ có thể xem như không liên lụy tới giá trị trung bình của nhân dân cả nước. Nhưng chính khí chất chắc chắn, cẩn thận đặc thù của dân kỹ thuật, hơn nữa lại được giáo dưỡng đàng hoàng khiến cho hắn tùy từng lúc thể hiện tư thế xác đáng, để lại cho người ta ấn tượng sáng sủa.

Hiển nhiên, Lương Đông Vân cũng nhìn thấy cô, cúp máy.

Cô nhanh chóng cất điện thoại, chầm chậm chạy về phía trước, không nghĩ được gì khác, trong đầu chỉ có một câu—

Đẹp trai— Cũng là một loại tinh thần!

Quá trình vào đến trạm soát vé rất vất vả, đủ loại gian nan hiểm trở khiến hai người không có cơ hội mà mở miệng nói chuyện.

Chính là, hành động hết sức che chở cho cô của Lương Đông Vân lại khiến cho tim cô bắt đầu đập loạn.

Huynh đài, kỳ thật huynh không cần phong độ như vậy đâu! Trong lòng vừa thầm rơi lệ, vừa đi theo hắn chen lấn trong đám đông, cuối cùng cũng lên được tàu cao tốc.

Tàu cao tốc ngựa quen đường cũ bắn đầu phóng ào ào, cả thế giới lại im lặng.

Trần Hải Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh, một lúc lâu sau, thật sự cảm thấy tình huống quá mức ngại ngùng, đành giả vờ vui vẻ ngắm nhìn cảnh sắc bên đường, “thuận tiện” lơ đãng nghiêng đầu hỏi, “Anh về có việc gì vậy?”

Lương Đông Vân thong dong nhìn cô đang cố làm ra vẻ trấn định, hỏi ngược lại, “Em thì sao?”

“Ack, em về thăm ba mẹ.” Rõ ràng là cô hỏi trước mà.

“Cũng như nhau thôi.” Hai tròng mắt nhợt nhạt có vẻ mỏi mệt toát lên ý cười, tầm mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt người nào đó viết rõ ràng 4 chữ, “Em rất xấu hổ.”

“À.. Vâng…Ra là như vậy. Ha ha..” Trần Hải Nguyệt hơi chột dạ quay đầu, tiếp tục chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài.

Trước mặt mọi người giở trò lưu manh lại còn nhầm người, trước mặt mọi người giở trò lưu manh nhầm người xong còn không biết có phải chịu trách nhiệm với người ta không, thật là không chột dạ không được.

Còn đang rối rắm, Lương Đông Vân đã nhích lại gần, tựa đầu lên vai cô, nhắm mắt lại  nói: “Tăng ca cả đêm, mệt quá!”

Đầu tựa lên không nặng, nhưng lại khiến Trần Hải Nguyệt toàn thân cứng ngắc.

Tình huống này là gì?!

Duy trì tư thế cứng ngắc một lúc lâu, âm báo tin nhắn vang lên một tiếng. Trần Hải Nguyệt chậm rãi nghiêng đầu nhìn nhìn, Lương Đông Vân dường như đã ngủ rồi, có vẻ anh ta thực sự mệt mỏi, vì thế thật cẩn thận lấy di động ra.

An Linh: Về đến nhà rồi chứ.

Trần Hải Nguyệt: Vẫn chưa, mới lên tàu, phải lát nữa!

An Linh: Làm cái gì vậy, không phải mày nói 7h đã ra khỏi cửa sao? Hay là lại ngủ nướng?

Trần Hải Nguyệt: Không có. Cái này, là vì Lương Đông Vân nhờ tao tiện đường giúp anh ta mua vé, anh ta có việc đến trễ nên mua vé lúc 10h30.

An Linh: Lương Đông Vân!!! Có JQ, có JQ… Hắc hắc hắc hắc…

[JQ= Gian tình]

Trần Hải Nguyệt nhìn một hàng ý vị thâm trường kia im lặng tuyệt đối, cảm giác không thể ủy khuất danh tiết của Lương Đông Vân, lách cách hồi âm: Không có, không có, không có JQ cũng không có QJ, chỉ là anh ta cũng vừa lúc phải về nhà vấn an cha mẹ nhờ tao tiện thì mua hộ vé thôi.

[QJ= Cưỡng gian]

Nhìn tín hiệu “Đã gửi đi” trên điện thoại, Trần Hải Nguyệt đột nhiên muốn chặt tay luôn, mắt rưng rưng—

Vốn cô muốn làm một vế đối tinh tế, dễ nghe dễ đọc, nhưng mà ký hiệu “QJ” này, thật sự là quá đắc địa, quá mẫn cảm ~.

Cái gì gọi là nói nhiều nói dai đâm ra nói dại? Cái gì gọi là càng bôi càng đen? Cô đúng là .. Trư mà..

Chờ bị An Linh trêu tới chết thôi.

Một lát sau, tin nhắn giết người của An Linh đã gửi tới.

An Linh: Mày nói xem, rốt cuộc mày lòe tao hay hắn lòe mày? Năm kia lúc ba hắn thuyên chuyển công tác, cả nhà hắn đã dọn tới thành phố C rồi, cái gì mà về thăm cha mẹ? Tế tổ còn có lý. Aizz… tao phấn khích quá đi~. Mày phải nắm chắc vào đấy, Muazzzzzzzzzzz!

Trần Hải Nguyệt đọc hết tin nhắn, khóe miệng cong lên cười.

Tế tổ? Ha ha, An Linh mày dùng từ thật là văn minh. Nếu mà là Quan Nhung, cùng ý tứ như vậy, nhất định sẽ nói khác—- “Về mà xem người chết nhà hắn à!”

Hehehehe…

Trần Hải Nguyệt cười cười, đột nhiên đọc lại, nhất thời trợn tròn mắt.

Vừa mới rồi rõ ràng anh ta  nói là cũng về nhà thăm cha mẹ mà.

Lương Đông Vân đâu có giống mấy người nhàm chán hay nói giỡn đâu, cần gì lừa cô?

Sao cứ thấy là lạ?

Được rồi, tua lại một lần:

“Anh về có việc gì vậy?”

“Em thì sao?”

“Ack, em về thăm ba mẹ.”

“Cũng như nhau cả thôi.”

Em về thăm ba mẹ. Cũng như nhau cả thôi.

Em về thăm ba mẹ. Cũng như nhau cả thôi??

Em về thăm ba mẹ. Cũng như nhau cả thôi!!

!!!

Trần Hải Nguyệt lắc đầu quầy quậy, hoảng sợ nhìn Lương Đông Vân chằm chằm.

Lương Đông Vân bị đánh thức, ngái ngủ nhìn cô, vẻ mơ màng vô tội.

Trần Hải Nguyệt há miệng ra lại ngậm lại, không nói nên lời.

Không phải anh ta có ý kia chứ? Hay là tại cô suy nghĩ nhiều quá?

Cô muốn truyền đạt tới trung tâm tư tưởng, tuyệt đối không có khả năng anh muốn đi gặp ba-mẹ-cô phải không?!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 30-3-2012 21:54:10 | Chỉ xem của tác giả
Chương 7: Một đôi….

Edit + Beta: Chuột Ngơ

**





Cha mẹ Trần Hải Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh con gái mình.



“Mẹ.” Con gái đi giành giật đàn ông đã trở về.



“Cha.” Con gái chém giết nhầm người mất rồi.

“Chú, dì.” So với Trần Hải Nguyệt chỉ có thể khó khăn phát ra từng từ một, Lương Đông Vân rõ ràng bình tĩnh trấn định hơn nhiều.



“Mau vào đi, mau vào đi, ngồi xe lâu như vậy mệt không?” Trần mẹ hồi phục tinh thần trước tiên, đưa mắt ra hiệu kéo Trần ba ba lại, dẹp đường cho hai người vào nhà.



Ngồi xuống uống  trà, khách và gia chủ song phương tiến hành nói chuyện thân thiết hữu nghị.



Trần ba ba giành quyền chủ động: “Hải Nguyệt, cậu này xưng hô như thế nào đây?” Con gái à, muốn dẫn bạn trai về nhà cũng phải nói trước một tiếng, ba già rồi tâm lý dễ bị chấn động mạnh lắm ~.



Trần Hải Nguyệt vẫn còn giãy dụa trong đám khiếp sợ khó hiểu, nghe vậy cứng ngắc chìa bàn tay hướng về phía Lương Đông Vân, “Lương Đông Vân.”



Tiếp tục cứng ngắc chuyển qua phía cha mẹ, “Ba em. Mẹ em.”



Lương Đông Vân lễ phép mỉm cười: “Chú dì, cháu làm phiền rồi.”



“Không phiền, không phiền.” Trần mẹ cười tươi như hoa, “Nghe giọng cháu không giống người tỉnh ngoài nhỉ?”



“Lúc cháu học tiểu học thì cha cháu chuyển đến đây công tác, cháu lớn lên ở đây, đến khi tốt nghiệp trung học mới chuyển đi.” Lương Đông Vân lễ phép trả lời.



“Tốt tốt.” Trần mẹ vừa lòng gật đầu mỉm cười. Con gái à, con có nghe thấy tiếng gì không? Đó là tiếng tảng đá trong lòng người làm mẹ như ta đây vừa mới rơi xuống đó. ~



Tiếp sau đó, khách và gia chủ song phương tiến hành trao đổi thông tin, chỉ có Trần Hải Nguyệt vẫn còn ở trạng thái tự do bên ngoài.



Tận đến lúc Lương Đông Vân bị mẹ lôi vào phòng dành cho khách, Trần Hải Nguyệt mới nặng nề lê bước về phòng, ném người lên giường.



Đang nằm mơ phải không?



Trong cuốn “Không gian trong mộng” không phải đã nói rồi sao, chỉ có trong mơ thiên tài mới không thể giải thích vì sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này chỗ kia…



Cô hiện tại không cách nào giải thích Lương Đông Vân vì sao lại xuất hiện ở trong nhà mình.



Lung tung lộn xộn quá!



Quên đi, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, trấn định.



Trần Hải Nguyệt nhìn bức tranh cửu cửu tiêu hàn ở trên tường, niệm ba lần:



Đình, tiền, thùy, liễu, trân, trọng, đãi, phong, xuân.



Tranh cửu cửu tiêu hàn mỗi chữ đều có chín nét, bắt đầu từ ngày đông chí, mỗi ngày viết một nét, viết xong chín chữ này mùa đông sẽ trôi qua.



Được lắm, ba cái mùa đông đã qua rồi, đi ăn cơm!



Lúc ăn cơm, bầu không khí tiếp tục nhiệt liệt thân thiết hữu nghị, Trần Hải Nguyệt thân thể tiếp tục cứng ngắc, mày móc ăn cơm.



Trần mẹ trìu mến gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào trong bát của cô, híp mắt cười: “Hải Nguyệt, bình thường không phải nói nhiều lắm sao, sao hôm nay im lặng vây?”



Vừa dứt lời, mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía cô.



Cô yên lặng bỏ miếng sườn vào miệng, gian nan ngẩng đầu, nhìn cha mẹ một cái, lại quay đầu liếc mắt nhìn Lương Đông Vân một cái, yên lặng cúi đầu thầm nói: “Con chỉ muốn nói rằng, con không có gì để nói cả.”



Ai tới đánh thức cô khỏi cái giấc mơ chẳng hiểu ra làm sao cả này đi!





Ăn cơm xong, Trần mẹ kiên quyết không cho Trần Hải Nguyệt rửa bát, “Đi đi, không có chuyện gì làm thì dẫn Tiểu Lương ra ngoài đi dạo một chút.”



Trần Hải Nguyệt còn chưa kịp phát biểu câu nào, Trần ba ba liền ra lệnh, “Hai đứa không phải tốt nghiệp cùng một trường sao, chi bằng đến thăm lại trường cũ đi.”



Trần mẹ thả cái bát trong tay xuống, thuận tay chùi chùi lên tạp dề, đi tới nhẹ nhàng kéo Lương Đông Vân và Trần Hải Nguyệt ra cửa, “Đúng đấy, đi đi, thanh niên ở nhà mãi làm gì, mấy người già bọn ta xem TV mấy đứa lại không thích xem.”



Cứ như vậy bị đuổi ra khỏi nhà.



Trần Hải Nguyệt rưng rưng bi phẫn, liếc mắt nhìn cửa nhà bị khép chặt, yên lặng đi về phía trường học.



Lương Đông Vân cũng không nói chuyện, thong thả đi theo cô.



Nhà Trần Hải Nguyệt rất gần trường trung học Y, đi một lát đã đến cổng trường.



Lương Đông Vân nghiêng đầu nhìn cô, “Nhà em thật là gần trường.”



“Đúng vậy, ngày trước đi học, em toàn ngủ nướng đến lúc còn cách giờ học mấy phút mới ra khỏi giường.” Trần Hải Nguyệt phản xạ có điều kiện quay đầu đáp.



Bắt gặp ánh mắt của anh, toàn thân lại bắt đầu cứng ngắc. Cô gượng gạo quay lại đi về phía cổng trường, tay chân như nhau cuống quýt.



Lương Đông Vân khẽ cười đi theo, tiếp tục thong thả bám ngay sát sườn cô.



“Bác Triệu!” Trần Hải Nguyệt vừa thấy bác bảo vệ, vui vẻ vọt tới, “Là cháu, là cháu này, bác còn nhớ cháu không?”



Bác Triệu bảo vệ nhìn cô, nghĩ nghĩ, “Có chứ, mày nói cứ như bác già lắm rồi ấy! Chẳng phải ngày trước hôm nào mày cũng đến sớm nhất trường tập chạy đó sao! Nhóc con càng lớn càng đẹp  ha ha ha!”



╮(╯_╰)╭  Bác, đi tập chạy là Quan Nhung mà.



Biểu cảm trên mặt không đổi, Trần Hải Nguyệt mỉm cười lễ phép hỏi: “Bác Triệu, chẳng mấy khi bọn cháu về đây, có thể vào trong một chút được không ạ?”



Lương Đông Vân thích thú nhìn cô.



Bác Triệu cười hề hề đáp: “Được chứ. Bây giờ học sinh nghỉ hết rồi, có thể vào thăm.”





Vì lý do an ninh, Y trung thường thường cấm nhân viên xã hội vào, chỉ có cuối tuần hoặc ngày nghỉ, học sinh nghỉ học rồi mới mở cửa cho người ngoài vào, dân địa phương có thể đến đây tản bộ hay học sinh cũ trở về thăm trường.



“Cảm ơn.”



“Cảm ơn.”



Hai người trăm miệng một lời cùng cảm ơn, Trần Hải Nguyệt bật cười, vẫy tay tạm biệt bác bảo vệ rồi đi vào trong trường.



“Cười cái gì?” Lương Đông Vân đi tới hỏi.



Trần Hải Nguyệt lắc đầu, cảm giác không còn câu nệ như lúc trước nữa, cười hì hì chỉ vào chòi nghỉ mát trong rừng cây nhỏ bên đường, “Anh xem, chỗ này ngày trước có nhiều tình nhân lắm!”



Hai người đi vào, ngồi xuống chỗ chòi nghỉ mát.



Trần Hải Nguyệt ngó ngó chung quanh, nhớ lại có chút tiếc nuối nói, “Ngày trước ở đây có rất là nhiều đôi, em với Quan Nhung và An Linh toàn tới bắt “Gian”! Hắc hắc. Tiếc quá, hôm nay chẳng có đôi nào.”



Thời trung học bọn cô hết giờ học không có chuyện gì chơi đều rủ nhau tới đây “Tảo hoàng đánh phi”, bắt gian mấy đôi tình lữ, nói trắng ra là thích chơi trò đả uyên ương, ha ha ha!



Lương Đông Vân cười nói: “Ai bảo hôm nay không có đôi nào?”



Cô nghe vậy nghi hoặc nhìn xung quanh, quay đầu nhìn anh: “Không có mà! Anh thấy ở đâu vậy?”



“Chỗ này không phải có một đôi đây sao.” Nói xong nhẹ nhàng giữ lấy cô, thật chậm, thật nhẹ cúi xuống………….





Hôn….







*Note: Lừa hôn đại công cáo thành – ing ~

Bình luận

đọc đoạn này thấy thật ngọt ngào...anh Vân cũng gian ghê...  Đăng lúc 15-8-2012 07:53 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách