Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Nhutphonglin
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Mục Tiêu Đã Định | Tâm Thường (Sắp được xuất bản)

  [Lấy địa chỉ]
11#
Đăng lúc 2-1-2013 20:42:50 | Chỉ xem của tác giả
Ặc ặc, nguyên trang một, một loạt các sao xếp hàng lấy tem cơ mà toàn đóng gạch mới lót dép ngồi chờ =="

Chỉ có mỗi em Nhi là ngoan nhất, đi nhẩy hố và ngồi vắt chất xám viết cho chị nuôi =))

Tóm lại, đây là câu chuyện tình yêu của những người phi công Không quân…


Cái thể loại này mới em nó mới chị Lin ới :) Đây là thể loại iêu nhao trên zời đây hở chị =))

sau "Thời Sát", tớ quyết định trở về với sở thích "Quân nhân" của tớ nên mới quyết định thực hiện dự án này.

Em tưởng có cả công anh Huyền nữa chớ nên chị mới quyết định trở về với "quân nhân"

Có thể nói "Mục Tiêu Đã Định" là tiểu thuyết "đủ mùi đủ vị", ai muốn quân nhân, có quân nhân; Ai muốn cầm thú, có cầm thú;  Ai muốn nữ cường, có nữ cường; Ai muốn ngược; có ngược; Ai muốn ngọt, có ngọt

Hứ hứ, zai @@ cơ mà chưa gì dàn SN bên trên đã dàn trận hết cả rầu :(( đến chị GR còn ham hố nữa cơ mà @@ Em không biết âu, em không muốn lại phải ngồi đợi con zai hai anh chị 9 âu :(((((((

ss Lin, em nói trước là kiểu gì cũng phải cho em một chân, chờ hoài chán lắm, cổ nó dài ra nửa mét rầu trong khi người dài có một mét, như con động vật sắp được đưa vào danh sách đỏ mới được khám phá ra ý :(((

Gởi ss Lin thân iêu ngàn cái ôm (em chỉ hôn chệ GR thâu =)))

P/S : đào hố mới không gọi em nhá *dỗi rầu*

Thông báo : Dưới sự chuyển nhượng của ss Thỏ, em xin trân trọng thông báo : EM ĐÃ ĐÓNG DẤU BẢN QUYỀN ANH ZAI =)) cấm có ai được xờ mò tới anh =))

Bình luận

ặc, thả nào em mần được mồi nhanh hế ==  Đăng lúc 2-1-2013 11:48 PM
2 cô đó sợ độ cầm thú của anh này đó em :)  Đăng lúc 2-1-2013 11:39 PM
ơ hơ, ngày gì hế này *đơ* sao hôm nay các chị tốt hế, nhường hết lại cho em hế này @@  Đăng lúc 2-1-2013 10:10 PM
ờ, nhường em gái đấy :)) nhớ kỹ tên anh là Phong Ấn nhé, kẻo lại đóng dấu nhầm :D  Đăng lúc 2-1-2013 09:48 PM
=))  Đăng lúc 2-1-2013 09:47 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
Đăng lúc 2-1-2013 20:45:00 | Chỉ xem của tác giả
hà hà ^^
truyện này nghe văn án hấp dẫn mà chị green quảng bá nữa
hóng 1 chân nào ^^
{:2_25:}
thế tốc độ như thế nào chị lin .
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
Đăng lúc 2-1-2013 21:03:06 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Xin loi to dang viet bang dien thoai nen ko co dau duoc. To rat thich loi van edit truyen cua ban Lin. Tuy nhien truyen "Khi luot qua nhau" ma ban Lin vua lam mach truyen cham qua, ban nhan vat chinh suot ngay hoi tuong, lam to nan qua ko theo doi tiep. Truyen nay thi co ve hap dan va cung rat la (vi nu chinh la phi cong), nhung ko biet co nguoc ko ha ban Lin?

Bình luận

Hihi, hóa ra cũng có người như mình, đọc lướt truyện ấy, thú tội thú tội  Đăng lúc 3-1-2013 08:33 AM
công nhận chậm thật =)) (thú tội với 2 cô là tôi đọc lướt hơi bị nhiều :"> )  Đăng lúc 2-1-2013 09:35 PM
Có bạn, cám ơn bạn  Đăng lúc 2-1-2013 09:07 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
Đăng lúc 2-1-2013 21:11:04 | Chỉ xem của tác giả
Ủng hộ Lin với Thỏ đã comback, đọc văn án nghe hấp dẫn quá, mình cũng thích phi công lắm, anh nào anh nấy toàn đẹp trai, dáng chuẩn thôi rồi , chắc anh nam chính và nam thứ truyện này cũng không ngoại lệ đâu Lin nhỉ =))), đã vậy nữ chính thông minh, mạnh mẽ, kiên cường, dám yêu dám hận (mình thích tính cách này ) nên tình nguyện nhảy hố ngay từ đầu không đợi hoàn.
Cám ơn hai bạn Lin & Thỏ rất nhiều ^0^
P/s : Lin ơi cho mình hỏi xíu truyện này nữ chính theo đuổi, tấn công nam chính trước phải ko và là HE?


Bình luận

Truyện này cốt truyện khá lạ, k đơn giản là tấn công, nữ chính thuộc dạng có chủ kiến cực kì mạnh  Đăng lúc 2-1-2013 09:35 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
Đăng lúc 2-1-2013 21:31:20 | Chỉ xem của tác giả
Thấy hố mới của Thỏ và Lin nhảy vào luôn. Hóa ra là quân nhân.:lol  Ủng hộ 2 bạn 2 tay 2 chân luôn :)))))
Nhắc đến phi công lại nhớ đến anh Khang Duật... Không biết anh này có phúc hắc thế không?
Lần đầu thấy có truyện về nữ phi công. :))) Thú vị quá.
Lót dép chờ truyện thôi. :)
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
Đăng lúc 2-1-2013 21:32:40 | Chỉ xem của tác giả
nghe văn án thấy hấp dẫn quá ta,
m rất kết kiểu nữ cường như thế,
lại cộng với câu "muốn gì có nấy" nữa chứ :lol:lol
vậy là ko thể bỏ qua truyện này jui đây :P
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
Đăng lúc 2-1-2013 21:40:36 | Chỉ xem của tác giả
Biết mà, toàn mở hố trái giờ nên mình toàn hụt page "ấm ức ~ ing"

sao nam chính truyện này ko được Thỏ với Halay ủng hộ vậy? =))

chết rồi vậy thôi tớ ko theo phe ai cả =)))

Thanks em Thỏ đã dành đất hộ chị =))

Lin ơi chưa đọc văn án, chua đọc gì ráo, vào comt trước =))

Hố kia mới hoàn hố này đã đào, chăm chỉ quá cơ :x

chúc hố nha cô đắt khách  xD

Bình luận

haizz :(  Đăng lúc 2-1-2013 10:22 PM
anh này hả... Anh này háo sắc lắm, thuộc dạng dạy gái k chọn lọc... Nhưng anh ấy cũng tuyệt, cứng đầu gặp cứng đầu mới vui sis ơi  Đăng lúc 2-1-2013 10:12 PM
tò mò ko biết tuyệt kiểu gì mà 2 cô đại sắc nữ lại chối đây đẩy ko phải gu =))))))))  Đăng lúc 2-1-2013 10:11 PM
so di chị, em ko nghĩ ra câu nào độc & lạ cả :((((( bữa h cái đầu cứ quay cuồng, chắc mấy câu quan tâm thì ss Thỏ hỏi rồi hết quá :(  Đăng lúc 2-1-2013 10:10 PM
chắc chắn sẽ có, vì e đã đọc xong, tại lâu rồi, e quên hết mấy cái tên ^^  Đăng lúc 2-1-2013 10:08 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
 Tác giả| Đăng lúc 2-1-2013 21:41:57 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 1: Món quà sinh nhật đỏ mặt, loạn nhịp tim




Edit: Nhutphonglin

Beta: DinhDinh





Lôi Vận Trình mất một giờ ba mươi phút để trang điểm cho bản thân thành một dáng vẻ hoàn hảo nhất. Cô vừa bước ra khỏi phòng, Lôi Dật Thành - Người đã sớm mất hết kiên nhẫn chờ đợi đưa mắt liếc nhìn cô một cái, nhưng anh ta hoàn toàn không có ý tán thưởng: “Thật lòng mà nói, anh thực sự không muốn dẫn em theo, anh cảm thấy rất mất mặt! Em cũng biết anh ngại nhất là cái thằng nhóc đó mà.”

Lôi Vận Trình khom người mang đôi giầy cao gót màu bạc vào chân, sau đó xoay hai vòng trước gương, cô len lén chỉnh lại miếng độn ngực, rồi vừa lòng cười híp mắt: “Có đẹp không?”

Lôi Dật Thành không thèm liếc nhìn tạo hình “nhấp nhô gợn sóng” của cô, anh xoa xoa thái dương rồi thở dài: “Bố mà biết nhất định sẽ đánh anh chết mất!”

“Không sao đâu, em sẽ đỡ cho anh!” Lôi Vận Trình vỗ vỗ ngực một cách cực kì có nghĩa khí, cô cầm chìa khóa ôtô lên ném về phía anh trai: “Để em lái nhé?”

“Chờ đến khi em có bằng lái hẵng nói!” Lôi Dật Thành nhanh nhẹn bắt lấy chìa khóa xe trong không trung, oán hận cắn răng nói: “Động tác nhanh nhanh chút đi, muộn đến mức này thì kiểu gì cũng bị cái đám tiểu tử kia phạt rượu.”

“Đã rõ!” Lôi Vận Trình đứng chào nghiêm trang theo kiểu quân đội, sau đó nhấc đôi giầy cao gót của cô lẽo đẽo bước theo sau.

Xe của Lôi Dật Thành chạy thẳng vào sân nhà rộng lớn của Phong Ấn, rất không khách khí đỗ ngay giữa sân. Lúc tắt máy xe, anh ta vẫn có chút không cam tâm khuyên bảo em gái: “Trình Trình, học viện cảnh sát có gì không tốt? Ngành cảnh sát bọn anh có rất nhiều chàng trai có điều kiện rất khá, chờ đến khi em tốt nghiệp thì tha hồ mà chọn lựa.”

Lôi Vận Trình lấy chiếc gương nhỏ ra, kiểm tra lại dung nhan của mình một lần nữa, “Vậy phi công thì có gì không tốt?”

“Phi công rất nguy hiểm, hơn nữa học viện quân đội nghiêm khắc hơn học viện cảnh sát, chưa được một ngày em sẽ ầm ĩ đòi về nhà cho xem.” Những lời này Lôi Dật Thành đã từng nói rất nhiều lần, ngay đến anh ta cũng cảm thấy bản thân mình lải nhải như đàn bà, nhưng con bé chết tiệt này lại cố ý không thèm bỏ vào tai lấy một chữ.

Lôi Vận Trình buông chiếc gương nhỏ xuống, cô nhẫn nại lắng nghe cho hết lời khuyên bảo mà bản thân đã học thuộc lòng, sau đó cố tạo ra một dáng vẻ thương tiếc: “Anh, tại sao anh lại không xin vào Cư Ủy hội(1) làm nhỉ? Làm một cảnh sát ma túy thật là oan ức cho anh quá, hoàn toàn không thể phát huy được sở trường của anh.”

(1) Cư Ủy hội: Na ná như tổ dân phố hay UBND phường/quận của Việt Nam.

Lôi Dật Thành là người có tính cách nóng nảy, nếu là ngày thường, hẳn là sẽ có một cái tát ập đến, còn bây giờ thì anh ta phải hít một hơi thật sâu mới kiềm chế được ngọn lửa đang bùng cháy: “Tuyển chọn phi công chứ có phải thi hoa hậu đâu, tỉ lệ đào thải cao như thế, dạng con gái yếu đuối như em thì cứ chờ bị loại đi!” Trước khi xuống xe anh ta còn chưa yên tâm, lại dặn dò vài câu: “Lát nữa gặp Phong Ấn, nếu em mà làm anh mất thể diện thì anh sẽ đóng gói trả em về ngay đó, tự biết đường mà liệu đi!”

Lôi Vận Trình bĩu môi rồi mang kính râm vào, mất mặt hay không còn phải phụ thuộc vào tiêu chuẩn của cô chứ.



Đây là một cuộc họp mặt bạn bè mang tính chất riêng tư, những người có mặt ở đây từ nhỏ đến lớn đều là anh em, có người ở ngoài trời nướng thịt, có người vây quanh chiếc bàn dài uống rượu tán dóc, cũng có người ở trong phòng nói chuyện yêu đương.

Lúc thấy một cô nhóc từ trên xe Lôi Dật Thành bước xuống, Phong Ấn vốn dĩ đang nhàm chán đến mức buồn ngủ, ánh mắt anh bỗng nhiên sáng ngời, anh tỉnh táo ngay lập tức, khóe miệng cong lên, kéo kính râm ở trên đầu xuống che phủ mắt rồi bước đến, dang hai tay chào đón Lôi Dật Thành vô cùng nhiệt tình bằng một cái ôm hết sức giả tạo: “Hey! Người anh em, cứ tưởng rằng cậu không thèm ló mặt đến chứ, ông đây nhớ cậu sắp chết rồi đây này!”

Miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt ẩn giấu sau cặp kính râm kia vẫn đang di chuyển trên người Lôi Vận Trình, trong lòng anh thầm nhủ: “Sao nhìn cô bé này quen mắt thế nhỉ?”, nhưng nhất thời anh lại không nghĩ ra là đã từng gặp ở đâu.

“Đừng có giả vờ!” Lôi Dật Thành không hề nể mặt, anh ta ác ý đẩy tay Phong Ấn ra rồi xoay ngược cổ tay anh lại, dùng tay kiềm chặt người nào đó. “Ông trời thật là không có mắt, sao tứ chi của cậu vẫn còn nguyên vẹn thế này, không thiếu tay cũng chẳng cụt chân là sao?”

Phong Ấn thét lên, “Đồ độc ác! Vất vả lắm tớ mới về được một chuyến, cậu biểu hiện thương nhớ anh em một chút thì chết hả? Đến thì cũng đã đến rồi mà còn giả vờ.” Dứt lời, cánh tay còn lại vắt ngang qua cổ Lôi Dật Thành, nhỏ giọng cười nhạo: “Cô bé đáng yêu này còn chưa đến tuổi đúng không? Cảnh sát câu dẫn thiếu nữ vị thành niên à? Hả?”

Lôi Dật Thành thành thật gật đầu: “Cho nên cậu đừng có mà nghĩ đến việc bức hại cô ấy, thu cái bộ móng vuốt của cậu về đi!”

Mấy người bọn họ bắt đầu chơi đùa ầm ĩ, không chút khách khí đùa giỡn với vợ của bạn một chút, tuy không phải là thật lòng nhưng việc đó cũng đem lại không ít điều hay, nói theo cách của bọn họ thì là khảo nghiệm một chút về lòng chung thủy của nửa kia của bạn mình.

“Cấp trên đã lên tiếng thì tiểu nhân đây sẽ lập tức chấp hành, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, biết đâu cô ấy lại chủ động chui vào cái bộ vuốt của tớ, nếu vậy thì đừng có mà trách anh em không biết khống chế nhé!” Phong Ấn cảnh báo trước với Lôi Dật Thành đang đưa nắm đấm đến, cách đó không xa có vài người đàn ông hét lớn: “Đến muộn! Phạt mười ly! Anh em đến đây uống bia đi!”

Lôi Dật Thành biết không thể nào thoát khỏi việc bị chuốc rượu, nhưng việc khiến anh ta á khẩu chính là chuyện bị Phong Ấn nói trúng: Em gái anh ta chính là một món hàng tự dâng mình đến tận cửa.

Vài người đàn ông đến kéo Lôi Dật Thành đi phạt rượu, Phong Ấn đứng một chỗ không động đậy, anh thu lại ánh mắt đang nhìn cô bé đáng yêu đứng phía sau, dường như đang suy tư điều gì đó.

Lôi Vận Trình cũng không đi theo, chỉ đứng yên một chỗ bình thản nhìn mọi việc, nhưng trái tim của cô đang đập thình thịch. Dáng vẻ không cười cợt của Phong Ấn có phần nghiêm túc, thậm chí còn tạo cho người khác cảm giác bị áp bức. Dáng vẻ của anh vẫn giống như trước đây, chỉ là có phần cao lớn hơn, nước da cũng ngăm đen hơn trước. Mặc dù cả hai đều đeo kính râm nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Phong Ấn.

Tiên hạ thủ vi cường(2), Lôi Vận Trình suy nghĩ một lát, sau đó cô lê đôi chân đau vì mang giầy cao gót của mình bước đến trước mặt anh, hơi ngẩng đầu nhìn anh rồi cong môi cười: “Chỉ còn vài tiếng nữa thôi là em đủ mười tám tuổi rồi.”

(2) Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì chiếm được lợi thế

Thính giác của cô rất tốt, câu chuyện phiếm của hai người bọn họ lúc nãy cô nghe không sót một từ nào.

Phong Ấn liền bật cười, rõ ràng là một con gà con non nớt nhưng lại cố tỏ ra vẻ trưởng thành. Anh cân nhắc một chút rồi day day lông mày, vô cùng hứng thú sờ sờ cằm, ngắm nhìn cô gái có đôi môi nhỏ nhắn màu hồng phấn kia.

“Vậy tôi nên tặng cho em món quà sinh nhật như thế nào thì được nhỉ?”

“Nếu vậy thì cảm ơn anh trước, đến lúc cần em sẽ chủ động đến đòi anh.” Lôi Vận Trình nói xong thì cố làm ra vẻ bình tĩnh rời đi, cô sợ bản thân mình không kiềm chế được sẽ bổ nhào về phía trước, nếu thế thì khẳng định là Lôi Dật Thành sẽ khiến cho cô không còn đường để sống, vậy thì quà sinh nhật của cô phải làm sao đây?

Phong Ấn nghĩ mãi cũng không nhớ ra là đã gặp cô ở đâu, nhưng anh có lời muốn nhắc nhở cô một chút: Em gái, em còn ít tuổi, không cần phải mặc nội y độn nhiều như vậy đâu…

Phía bên này, Lôi Dật Thành với cái bụng trống rỗng đang bị ép uống một mạch mấy ly bia thật to, chỉ động đậy thôi cũng có thể nghe được tiếng nước sôi ùng ục ở trong bụng, đến lúc này mọi người mới cho phép anh ta hoãn án phạt một lúc. Phong Ấn bước đến, thấy người khác gặp họa thì vui vẻ vỗ vỗ vai anh ta, dường như chỉ sợ Lôi Dật Thành không nôn hết ra được: “Cậu ổn chứ? Nếu không thì vào trong nằm nghỉ một chút đi?” Vừa dứt lời, anh liền quay sang giáo huấn những người trong bàn: “Tớ bảo này, các cậu cũng thật quá đáng, không giữ thể diện cho cảnh sác Lôi gì cả, không thấy người ta mang theo một cô nhóc đến đây sao, lát nữa mà say thì cô nhóc của người ta phải làm sao đây?”

Tất cả bạn bè đều giật mình, nhưng sau đó ai cũng nở nụ cười với một ý nghĩa thâm sâu, hóa ra thằng nhãi này vẫn chưa biết cô bé mà miệng hắn vừa nhắc đến là ai. “Này, có gì mà không thể giải quyết, cậu vẫn còn chưa hiểu cô nhóc này là Lôi Dật Thành dâng đến cho cậu hay sao?”

“A, có chuyện tốt đẹp như thế nữa sao?” Phong Ấn vừa mừng vừa lo vỗ vỗ vai Lôi Dật Thành: “Đối xử với anh em cũng không tệ nha! Đại lễ này anh em cung kính không bằng tuân lệnh đi!”

Sắc mặt của Lôi Dật Thành vô cùng khó coi, hất tay anh ra, sau đó hung hăng trừng mắt với cô em gái giả vờ vô tội nào đó.

Lôi Vận Trình đứng bên cạnh gương mặt ửng đỏ, quay lưng về phía Phong Ấn, cô đưa ngón trỏ thẳng tắp lên trước miệng, nháy mắt ra hiệu xin mấy anh trai đừng quậy phá, cô muốn đến thời khắc quan trọng tự mình sẽ tiết lộ đáp án cho anh biết.

Tất cả mọi người đều rất ăn ý thay đổi đề tài câu chuyện đúng lúc, ai lại không biết tâm tư của cô nhóc nhà họ Lôi với Phong Ấn cơ chứ? Chính vì việc này mà Lôi Dật Thành đã nổi cáu, làm anh em là một chuyện, nhưng anh em mà biến thành em rể lại là một chuyện khác nữa. Những cái khác không nói đến, những người quen biết Phong Ấn đều hiểu, anh không giống như vẻ ngoài vô lại của bản thân, đối với chuyện tình cảm anh là người vô cùng lạnh nhạt. Lôi Dật Thành biết rõ em gái mình đứng ở vị trí nào, hoàn toàn không thể là đối thủ của Phong Ấn, nhưng lại càng không đành lòng để cho em mình phải chịu cực khổ được. Điều quan trọng nhất, Phong Ấn lại là một phi công Không quân, mỗi lần anh bay trên bầu trời cũng tương đương với việc trút bỏ hết tất cả tâm tư tình cảm ra khỏi thân mình, Lôi Dật Thành sao có thể trơ mắt nhìn Lôi Vận Trình nhảy vào hố lửa đây?

Buổi họp mặt kéo dài đến tận khuya, mọi người đều uống không ít rượu, ngả trái nghiêng phải nằm ngổn ngang khắp nơi, ngay cả Lôi Dật Thành cũng không ngoại lệ, anh ghé người lên bàn nằm ngủ. Lôi Vận Trình lấy áo khoác lên người anh trai, sau đó ánh mắt của cô bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của Phong Ấn.

Trong sân không bật đèn chính, ánh sáng rất mờ, Lôi Vận Trình không phát hiện ra Phong Ấn đang nhàn nhã nằm trên ghế ở bể bơi ngắm nhìn động tác như kẻ trộm của cô. Mãi cho đến khi cô lật đật thất vọng nhìn về phía hồ bơi rồi thở dài, bỗng nhiên nghe được thanh âm pha trò của Phong Ấn vang lên từ phía sau.

“Cô bé đáng yêu đang tìm tôi à?”

“A!” Lôi Vận Trình không nghĩ đến ở đây có người, cô giật mình xoay người lại, không cẩn thận bị rơi xuống nước. Phong Ấn cũng không ngờ được rằng cô lại không biết bơi, thấy cô đạp nước vài cái sau đó cả người chìm xuống, anh nhướng mày rồi nhảy xuống theo.

Điều khiến anh càng không thể ngờ được hơn chính là: Ngay lúc tay anh sắp chạm vào Lôi Vận Trình, bỗng nhiên cô túm lấy tay anh, tay kia thì ôm lấy cổ anh kéo lại gần, một bờ môi mềm mại dán vào môi anh.

Cô bé đáng yêu này lại dám đánh lén anh? Buồn cười nha!

Phong Ấn là loại người nào cơ chứ? Anh chẳng những không dứt khoát đẩy cô ra, mà thậm chí còn kéo cô lại gần hơn, sau đó áp chế đầu cô để nụ hôn càng sâu hơn.

Chờ cho đến khi cả hai người hôn đến mức ngạt thở phải ngoi lên mặt nước, Phong Ấn mới rời khỏi đôi môi của cô.

Lôi Vận Trình thở dốc, trên gương mặt đang ửng đỏ của cô tràn ngập ý cười: “Món quà sinh nhật này em rất thích! Cảm ơn anh, Phong Ấn.”

Phong Ấn ngẩn ra, tư duy tạm ngừng mất một giây, ngay sau đó lại nổ ầm ầm, không thể tưởng tượng nổi trừng lớn mắt nhìn cô: “Trình Trình?!”


Hết chương 1



P.S: Ban đầu, dự án này Lin định hợp tác cùng sis Po (DinhDinh), nhưng do sis Po quá bận nên bàn giao lại cho cô Thỏ. Sis ấy beta đến chap 3 nhé các bạn.

Bình luận

very like nữ chính, nhưng mà con gái mạnh mẽ cũng đau khổ lắm , bỏ ra rất nhìu nhưng nhận chẳng đc bao nhiu  Đăng lúc 5-1-2013 09:32 AM
Oh, nữ chính có vẻ ranh ma nhỉ?  Đăng lúc 3-1-2013 10:19 PM
ồ, Pu Ú có tham gia à ;;)  Đăng lúc 3-1-2013 09:03 AM
Thanks em nhieu, chuc mung ho moi cac co  Đăng lúc 3-1-2013 08:21 AM
lạ nha. sau nụ hôn biết liền là cô em gái của ng anh em: Trình Trình. Bạn này cũng k phải vừa. ủng hộ Trình Trình. hwaiting  Đăng lúc 2-1-2013 10:16 PM

Rate

Số người tham gia 2Sức gió +10 Thu lại Lý do
tokpokki + 5 Ủng hộ 1 cái!
StefanieVu + 5 Ủng hộ 1 cái!

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
Đăng lúc 2-1-2013 21:43:55 | Chỉ xem của tác giả
Wow, không nghĩ Lin ra truyện mới nhanh vậy...
Vì câu nói "ai muốn quân nhân, có quân nhân; Ai muốn cầm thú, có cầm thú;  Ai muốn nữ cường, có nữ cường; Ai muốn ngược; có ngược; Ai muốn ngọt, có ngọt." mình quyết định nhảy truyện này rồi nhé.
Cô Lin cố lên, ủng hộ cô cả hai tay luôn....
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
Đăng lúc 2-1-2013 21:43:59 | Chỉ xem của tác giả
“Đã rõ!” Lôi Vận Trình đứng chào nghiêm trang theo kiểu quân đội...

=> Chưa gì em đã thấy độc có mùi quân ngũ là sao =))

Lúc thấy một cô nhóc từ trên xe Lôi Dật Thành bước xuống, Phong Ấn vốn dĩ đang nhàm chán đến mức buồn ngủ, ánh mắt anh bỗng nhiên sáng ngời, anh tỉnh táo ngay lập tức, khóe miệng cong lên

=> Zời ạ anh giai, em chỉ thấy mềnh thấy zai đẹp là mắt sáng lên =)) không ngờ cũng có người thấy gái đẹp là mắt như hai con a còng =)) chưa gì em đã không có ấn tượng tốt mới anh zai này rồi, đồ háo sắc =))

“Này, có gì mà không thể giải quyết, cậu vẫn còn chưa hiểu cô nhóc này là Lôi Dật Thành dâng đến cho cậu hay sao?”

“A, có chuyện tốt đẹp như thế nữa sao?” Phong Ấn vừa mừng vừa lo vỗ vỗ vai Lôi Dật Thành: “Đối xử với anh em cũng không tệ nha! Đại lễ này anh em cung kính không bằng tuân lệnh đi!”

Goắt dờ nhợn? cái quái gì thế này, sao truyện chỉ thấy anh các ngồi tán dóc những thứ trời ơi đất hỡi, đã thế còn lấy chị ra mà tám như đúng rồi @@ thản nhiên trước mặt chị mà nói chị như một món hàng ## Chị ơi chị đi giày cao gót đau chân lắm hở, thế thì rút ra đi chị, đi chân đất cho nó sướng, còn giày thì chị một đường cơ bản cho em =))

Điều khiến anh càng không thể ngờ được hơn chính là: Ngay lúc tay anh sắp chạm vào Lôi Vận Trình, bỗng nhiên cô túm lấy tay anh, tay kia thì ôm lấy cổ anh kéo lại gần, một bờ môi mềm mại dán vào môi anh.

=> Khiếp chị gái @@ Em đổi, em đổi, không phải là anh háo sắc, lật ngược tình thế ==" Ôi thật là ngàn chấm và bó tay với chị gái, ra là chị iêu đơn phương, vậy thì quyết định "bay" thay vì quân đội của chị có liên quan đến anh không? em đoán ít nhất là một nửa ! Cơ mà chị chủ động quá thể, chẳng kiêng dè như những chị chính em đã gặp qua, thế này thì em gọi chị là pờ rồ ^^ cơ mà em không thích hành động tấn công lén của chị lắm ##

Thì ra cái món quà chị muốn anh cho là một chữ K, xời, em tưởng cái qué gì cơ chứ, cái này ba chấm quá **
Phong Ấn ngẩn ra, tư duy tạm ngừng mất một giây, ngay sau đó lại nổ ầm ầm, không thể tưởng tượng nổi trừng lớn mắt nhìn cô: “Trình Trình?!”

=> em không hiểu "trạng thái" này của anh !? nguyên nhân và lý do của nó ?! Chắc là chương sau sẽ có câu trả nhời ^^

Cám ơn ss Lin và ss DInh Dinh, cho em ôm hai người một cái *ôm ôm*

Bình luận

ặc ặc, mềnh không dành được tem comt à :(((  Đăng lúc 2-1-2013 09:45 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách