|
Tác giả |
Đăng lúc 27-12-2013 20:59:17
|
Xem tất
Ân Hải Tường, vợ cũ của anh.
Một cái tên lẽ ra phải bị vùi chặt trong quá khứ nhưng lại chưa bao từng buông tha anh, luôn đột nhiên nhảy ra lúc anh không đề phòng, giày vò trái tim anh, đè nén, bóp chặt, khiến anh dường như không thể nổi.
Không quên được cô.
Vệ Tương ngồi xuống, dựa sâu vào ghế sô pha, khép mắt, lông mày nhíu lại như thường lệ, ly rượu lạnh lẽo nằm im trong những ngón tay cứng cáp.
Ân Hải Tường, mối tình trong quá khứ, nỗi giày vò trong hiện tại, còn tương lai… anh rất hi vọng cái tên đó sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Vệ Tương mở mắt ra, ánh mắt lạnh băng nhìn vào ly rượu, nhưng những gì anh thấy chỉ là hồi ức.
Năm đó.
Cô là con gái rượu của chính trị gia, từ bé đã có cuộc sống giàu sang đầy đủ, còn anh chỉ là một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện.
Cô học ở trường đại học hàng đầu, anh ban ngày tất bật đi làm thêm tận vài chỗ, ban đêm học trường kỹ thuật.
Cô ngày ngày vô lo vô nghĩ, rực rỡ cinh tươi như một đóa hoa mùa xuân, anh thì lại giống như đám may đen đang vần vũ đe dọa đem tới cuồng phong.
Cô là ánh sáng, còn anh chỉ là cái bóng.
Hai người vốn không nên có bất cứ quan hệ nào lại tình cờ gặp gỡ, sau đó yêu nhau say đắm.
Một câu chuyện kinh điển giữa tiểu thư lá ngọc cành vàng và anh chàng khố rách áo ôm, nhưng kết cục lại không hề giống chuyện cổ tích.
Chuyện cổ tích không tồn tại ở thế giới này, đáng lẽ anh phải hiểu ra điều đơn giản đó ngay từ đầu, nhưng tình yêu đã làm anh mờ mắt, nhất thời quên đi sự tàn khốc của hiện thực.
Vệ Tương cười nhạt với khung cảnh trong quá khứ.
Mà có lẽ không nên gọi đó là cười, anh chỉ khẽ cử động, lười biếng nhếch khóe môi, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến đôi môi khép lại lạnh lùng kia.
Đã từ lâu lắm rồi, anh không biết nên cười như thế nào, bây giờ, nụ cười nhẹ thi thoảng xuất hiện chỉ là công cụ tiếp đãi đối tác mà thôi.
Anh đứng dậy, nhấc ly rượu đã vơi nửa, chậm rãi bước trong phòng như một con sư tử đầu đàn đang tuần tra lãnh địa của mình.
Căn biệt thự trên lưng núi Dương Minh này anh mua từ cuối năm ngoái, hướng của biệt thự cân nhắc theo thế của ngọn núi, mang đậm phong cách tháp nghiêng Pisa của Ý.
Đây là tác phẩm kỳ quặc của một kiến trúc sư quái đản, ông ta dùng những tấm kính lớn và gỗ thô dựng lên một căn nhà chẳng theo phong cách nào, Âu không ra Âu, Á không ra Á, cũng chẳng mang tính hiện đại của thành phố, càng không có kiểu dáng nông thông thuần khiết.
Căn biệt thự bỏ qua sự đối xứng, thách thức với truyền thống này nếu không phải là người có gu thẩm mỹ đặc biệt thì sẽ chẳng thể thưởng thức được, vì thế ban đầu nhà kiến trúc sư đại tài đó không hề có ý định rao bán.
Nhưng ông ta không muốn bán thì người đòi mua lại kéo đến không ngừng. Chẳng phải họ thực sự thích thú căn nhà kỳ quái này, chỉ là tên tuổi vị kiến trúc sư quá vang dội, người ta cho rằng ở nhà ông thiết kế thì cũng nổi tiếng theo.
Vệ Tương thông qua sự sắp đặt của trung tâm môi giới nhà đất, khó khăn lắm mới gặp được chủ nhân căn nhà. Vị kiến trúc sư tính tình kỳ quái ấy câu đầu tiên đã hỏi thẳng, rốt cuộc thì anh thích căn nhà ở chỗ nào.
Anh nói, anh không thích căn nhà này một chút nào.
|
|