|
Tác giả |
Đăng lúc 23-8-2014 08:12:57
|
Xem tất
Chương 1
“Tình hình người bệnh được phẫu thuật sáng hôm qua sao rồi?”
Bên ngoài phòng bệnh trung tâm khoa ngoại tim mạch ở bệnh viện lớn nhất tỉnh, phòng số 3 tầng 8, trong hành lang mọi người đã quá quen với mùi thuốc khử trùng, đi lại trong phòng là người bệnh hoặc người nhà, cùng bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng.
“Hiện tại vẫn ổn định, người nhà đều ở lại đây đi, chúng tôi cần phải quan sát theo dõi.”
“Vâng, bệnh tình anh ấy phức tạp, qua 72 tiếng sau phẫu thuật phải đặc biệt chú ý.”
“Bác sĩ Quý, anh có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, trong hai ngày phẫu thuật này anh đều không ngủ đủ, buổi chiều lại có một ca…” Thực tập sinh y khoa Tiếu An lo lắng nhìn chằm chằm vị bác sĩ hướng dẫn của cô.
Bác sĩ Quý lời ít ý nhiều cắt ngang lời cô: “Tôi không sao.”
Hai người đi vào phòng nghỉ của bác sĩ, mấy đồng nghiệp y tá đang bắt đầu ăn cơm, đưa bọn họ hai cặp lồng cơm đặt ở chỗ trống phía trước. Lúc bọn họ đi vào, mấy người bên trong đang chuyện trò rôm rả lại đột nhiên im lặng rồi chăm chú nhìn vào cửa, Quý Hàm đảo mắt nhìn mọi người, những người đó tức khắc cúi đầu giả vờ ăn cơm.
“Ôi, bác sĩ Quý, bên này, tôi chờ cậu nãy giờ.” Một bác sĩ khoa ngoại tim mạch khác – Đại tướng Trịnh Thị cười tủm tỉm hua hua chiếc đũa về phía Quý Hàm, cũng chỉ có anh ta mới dám theo sát Quý Hàm chào hỏi như vậy.
“Ừ.”
Quý Hàm ngồi xuống chỗ của mình, sau đó mở cặp lồng cơm, lấy đôi đũa, ngón tay thon dài sạch sẽ mang theo động tác lưu loát, dù là đĩa rau bình thường như thế thì mỗi cử động tao nhã của anh cũng làm người ta phải liếc nhìn. Tiếu An ngồi cạnh anh, nhìn đồ ăn Quý Hàm chỉ có cá không nhịn được nói: “Bác sĩ Quý, hay là anh ăn sườn của em đi, để đến lúc phẫu thuật, anh phải bổ sung sức khỏe mới được.”
Trịnh Thị đến là xúc động: “Ha ha, Tiếu An thật cẩn thân ghê, tại anh không tốt, quên mất bác sĩ Quý không ăn cá, không cẩn thận cho vào một chút, ha ha, thật ngại quá.” Trịnh Thị cười ha hả áy náy nói, chậm chạp nhấn rõ từng chữ, không biết là nhận lỗi thật hay giả vờ nhận lỗi.
Quý Hàm ngay đến mí mắt cũng chưa nâng, tiếp tục ăn cơm. Tiếu An thấy Quý Hàm không phản ứng, rất thông minh không hỏi nhiều, im lặng bắt đầu ăn cơm.
Phòng nghỉ yên lặng một lúc, vài y tá ăn xong nhàm chán đứng dậy lật xem báo chí trên bàn. Đột nhiên, Trịnh Thị tinh mắt, nhìn dòng tít lớn ở mặt sau tờ báo: Đêm Hồng Kông không ngủ, Trầm Khánh Khánh chờ mong đạt vinh quang. Bên dòng tít là ảnh chụp một nữ diễn viên đến sân bay Hồng Kông, kính râm màu đen che hơn nửa gương mặt, thấy không rõ nét mặt, một thân trang phục cực kỳ thoải mái, không giấu diếm cũng không lựa ý hùa theo ống kính.
Trịnh Thị chỉ về tờ báo: “Trầm Khánh Khánh lại muốn đi nhận giải nữa?”
“Cái gì?”
Y tá nhỏ Văn Văn vội vàng lật lại tờ báo cho mọi người xem, còn chưa xem nội dung đã nói: “Sao cô ta lại được đề cử chứ, cái cô nữ hoàng thị phi đó!”
“Cho em xem với!” Y tá Tiểu Ngọc chạy vội qua, đứng dậy cúi đầu xem.
Y tá trưởng Ngu đã ở tuổi trung niên không chạy tới góp vui, nhưng cũng nói: “Ôi, hai năm nay nay danh tiếng Trầm Khánh Khánh đang lên như diều gặp gió mà, mới vừa đạt giải diễn viên gì trong lễ trao giải thưởng điện ảnh, bây giờ lại muốn đến Hồng Kông nhận giải tiếp.”
Văn Văn một mặt xem báo, một mặt bình luận: “Không còn cách nào, ai bảo cô ta có chỗ dựa vững chắc, lần trước em đọc được một bài báo, nói công ty cao cấp của họ có hẳn một nhóm người giúp cô ta chuẩn bị rất tốt, cô ta chỉ cần chọn kịch bản, rồi diễn, muốn kiểu gì có kiểu đó.”
Tiểu Ngọc một bên phụ họa theo: “Em cũng nghe nói chỗ dựa cô ta rất vững chắc, hình như ngày trước là theo quy tắc ngầm mới vào được.”
“Vậy đó! Nếu không sao có thể trong vài năm đã là diễn viên hạng ưu, có người ra mắt cùng thời với cô này, bây giờ còn phải đang phấn đấu. Thế mới nói, con người phải biết tính toán, ngoại hình cô này lại đẹp, giới giải trí như nước sâu không đáy, ai chẳng muốn thành người nổi tiếng.”
“Thật ra mọi người đang ghen tị đấy thôi.” Trịnh Thị nuốt nước bọt, không nhanh không chậm nói: “Lại nói về một chuyện, lúc cô ấy giành được giải thưởng “Diễn viên xuất sắc”, tôi đến rạp chiếu phim xem bộ “Khuynh sào”, diễn rất hay.”
“Không ngờ bác sĩ Trịnh lại thích loại người như Trầm Khánh Khánh.” Tiếu An che miệng cười, nói: “Đáng tiếc cô ấy chỉ muốn gả vào nhà quyền thế.”
“Em nói sao, cô ấy chỉ muốn gả vào nhà quyền thế? Cũng phải, ngôi sao nữ nào cuối cùng cũng bước chân vào nhà giàu. Cô ấy cũng đã đến tuổi, nếu không kết hôn, càng ngày sẽ có càng nhiều ngôi sao nữ xinh đẹp hơn.” Tiểu Ngọc lắc đầu liên tục, cảm thán. |
|