|
Định post liền cho hoàn thành luôn, nhưng bị giới hạn độ dài nên đành phải tách ra. Các bạn thông cảm.
Điện thoạt nội bộ trên bàn sáng lên, nhấn.
Thư ký nhắn: người từ chi nhánh đã tới, đang đợi ở phòng tiếp khách.
Đứng dậy, thắt chặt cravat lại, cất bước đến phòng tiếp khách.
Hôm qua, Tổng giám đốc đang ở Anh đích thân gọi điện tới, nói là sẽ điều một người từ chi nhánh đến Tổng công ty ở Trung Quốc, tuy nói là sẽ làm ở phòng kế hoạch, nhưng đối với mọi việc ở công ty cũng cần làm quen. Ý là, muốn Phó tổng giám đốc là anh đây đích thân chào đón và "chỉ dẫn", trong điện thoại còn năm lần bảy lượt giao phó phải hết lòng chỉ dẫn, tiếp đãi người ta, không được sơ suất, giọng nói nghiêm túc như vậy khiến anh nghi ngờ có phải mình rồi sẽ bị thay thế không đây.
Xem ra Tổng giám đốc hết sức coi trọng nhân tài, chẳng qua là dài dòng cả buổi mà ngay cả giới tính tên họ người ta cũng không nói.
Đẩy cửa phòng tiếp khách ra, một thân ảnh màu đen đang tựa lưng vào ghế, tóc dài đen xõa đến vai, bộ váy không có tay áo màu đen càng tôn thêm hai cánh tay trắng nõn, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại đứng dậy.
Một khắc kia, cạnh cửa, trong phòng, hai người đều ngẩn ra.
"Tân Phi?" Cô lên tiếng trước, hiển nhiên rất kinh ngạc, "Thật không ngờ là cậu! Joe luôn không nhớ đến việc giới thiệu tên họ người khác."
"Hôm nay là ngày mấy mà lại tặng cho mình món quà lớn thế này." Anh đè nén khiếp sợ trong lòng, mỉm cười thân thiết, "Nhưng cũng may là nhờ cái bệnh hay quên của Joe, nếu không kiếm đâu ra nỗi kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng) thế này."
Joe là Tổng giám đốc của công ty, tuy thông minh tuyệt đỉnh nhưng rốt cuộc vẫn là một người có chút thiếu sót.
Đó là lần thứ ba gặp gỡ.
Anh đương nhiên nhớ rõ cô, mà cô cũng nhớ anh là bạn học bốn năm đại học.
Vậy rốt cuộc là đại lễ làm cho người khác kinh hỉ hay kiếp nạn khiến người khác kinh hoàng? Anh không rảnh để nghĩ.
Những ngày kế tiếp, anh tất nhiên dốc lòng chỉ dẫn, cô dĩ nhiên cũng tiếp thu toàn bộ.
Công việc thuận buồm xuôi gió, cuộc sống thoải mái vui vẻ, tuy chỉ hai tháng ngắn ngủi, nhưng sáu năm dài đằng đẵng kia đã không thể so sánh được.
Thỉnh thoảng, cô sẽ cười nói: Tân Phi, lúc cậu ở trường thì hoàn mỹ làm cho người khác không dám đến gần, không ngờ khi hòa nhập với xã hội thì cậu lại càng khiến cho người khác chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi.
Lòng anh khẽ rung động, trong đầu lại hiện lên ánh mắt chán ghét khinh miệt kia, trong nháy mắt, tim lại đau nhói.
Thì ra, năm tháng qua đi, cái gai kia không phải đã nhổ ra được, chẳng qua là bị vùi chôn quá sâu, sâu đến nỗi anh cho là nó đã biến mất.
Thì ra, cô đã từng nhìn nhận anh như vậy? Nhưng anh chưa bao giờ biết. Nhìn người trước mặt, trong cặp mắt màu hổ phách kia có yêu thích, khen ngợi, so với ánh mắt năm xưa đã khác một trời một vực, nhưng cái gai nhọn trong tim kia vẫn chưa nhổ ra được, ánh mắt như vậy vẫn chưa đủ.
Rốt cuộc là cái gai kia đến khi nào mới bằng lòng biến mất, rốt cuộc là muốn thấy được ánh mắt như thế nào mới chịu bị nhổ ra?
Anh mờ mịt, anh chờ đợi.
Phòng làm việc rộng rãi giờ nhiều thêm một cái bàn, chỉ nói, văn phòng của cô còn chưa sửa xong, nên đành chịu thiệt một chút, dùng chung phòng thôi.
Cô cũng chỉ cười cười.
Trên cái bàn thật dài bày đầy hồ sơ tài liệu, còn cô, mặc váy đen dài, ngồi trên ghế salon bằng da thật ở bàn đối diện, trong tay cầm một xấp tài liệu, đang đưa ra ý kiến riêng của mình, thỉnh thoảng uống một ngụm nước suối.
Cảnh tượng như vậy làm anh bất ngờ, đây giống như một giấc mơ xa xỉ, khiến anh dè dặt, chỉ sợ hành động sơ ý, sẽ tỉnh giấc.
Sáu năm, khuôn mặt của cô cũng không có bao nhiêu thay đổi, chỉ là cách ăn mặc của cô từ mộc mạc giản dị năm xưa nay đổi thành màu xám hoặc đen, ánh mắt đã từng lấp lánh vui vẻ mà nay trở nên lạnh lẽo.
Điện thoại di động của cô vang lên, lúc bắt máy, vẻ mặt của cô biến đổi rõ ràng.
"Mình nghe."
...
"Ừ, rất khỏe, còn cậu?"
...
"Ờ."
...
"Thật sao?"
...
"Vậy chúc mừng cậu!"
...
"Vô tâm quá nha, thật uổng tụi mình là thanh mai trúc mã."
...
"Chuyện kết hôn trọng đại như vậy mà đến hôm nay mới cho mình biết, mình không đưa phong bì đâu à!"
...
Giọng nói kia cực kỳ vui vẻ, nhưng mi tâm (nơi giữa 2 lông mày) vô tình nhíu lại, khóe môi nhếch lên cũng ngượng ngập.
Anh liền biết ai gọi tới.
"Hân..."
Tiếng gọi nhẹ nhàng, nhưng cũng rất nghiêm túc.
"Phải thật hạnh phúc, cả cậu, cậu ấy, và mình...nhất định phải như vậy."
...
Để điện thoại xuống, đôi mắt kia nhìn về phía anh, nhưng trong ánh mắt chỉ có trống rỗng hư không, anh không hề có chỗ trong đó.
Im lặng một lúc lâu, sự yên lặng trong phòng giống như vực sâu không đáy, tối tăm buốt giá.
Khi cô trở lại bình thường, anh không còn đứng yên như núi nữa, nhấc ly cà phê trước mặt lên, đã lạnh lẽo đắng ngắt, khó mà nuốt xuống nổi.
"Thì ra hôm nay là Mười lăm tháng Tám, là ngày trăng tròn đoàn viên, mình quên mất." Giọng nói kia giống như tự giễu lại tựa như cười khổ.
Ở công ty trừ những ngày lễ được cho nghỉ theo luật, thì những lễ tết truyền thống như Trung thu, tết Đoan Ngọ linh tinh thì không được nghỉ, vẫn đi làm việc bình thường, dần dà, họ đều quên những loại lễ tết này rồi.
"Cậu còn nhớ Điền Hân không? Hôm nay cậu ấy kết hôn, ngày lành tháng tốt đúng không?"
Cô lên tinh thần, nhìn anh cười, chẳng qua là nụ cười còn chưa kịp nở rộ thì đã lụi tàn.
"Cuối cùng cũng kết hôn rồi."
Âm thanh từ chỗ sâu nhất đáy lòng phát ra, thăm thẳm sâu kín, tiếng thở dài truyền tới khẽ khàng.
"Nghe nói..."
Anh chợt nhẹ nhàng lên tiếng, cô dời mắt nhìn vào anh.
"Nghe nói, có đá Tam Sinh, có tơ hồng nhân duyên." Ánh mắt của anh có chút gì đó khó dò xét, nhìn cô, bình thản như nước nói, "Nếu ba kiếp có duyên, ba đời có phận, thì dù có xa nhau vạn dặm cuối cùng cũng sẽ chung sống đến bạc đầu. Còn nếu ba kiếp vô duyên thì sẽ giống như sáng chiều đối lập, có duyên không phận, cuối cùng cũng chỉ giống như trăng soi đáy nước, trở thành công dã tràng."
Cô nhìn, cứ như thể chưa từng nhìn rõ anh, một lát sau nhẹ nhàng cười lên: "Tân Phi, không ngờ cậu cũng tin những thứ này, ngạc nhiên hơn là mình không nghĩ người như cậu cũng sẽ nói những lời này."
"Người như mình thì nên nói những lời thế nào?" Anh ngồi dựa lưng vào salon, bình tĩnh nhìn gương mặt đang gượng cười yếu ớt của cô. Thật sự cười vui sao?
"Cậu á hả..." Cô chớp mắt, sau đó dùng gương mặt nghiêm túc, lấy thái độ nghiêm nghị cất cao giọng nói: "Cuộc đời là do tôi chứ không phải do trời định, tình yêu là do tôi chứ không vì số mệnh! Ha ha..." Nói xong lời cuối cùng cô cũng bật cười.
Anh nhăn mày, "Sao mình phải nói vậy?"
"A...Tân Phi, không lẽ cậu không biết cậu là tình nhân trong mơ của các nhân viên nữ trong công ty sao?" Cô cười tươi như hoa nở, "Mình nghe hoài à nha,'Người như Phó tổng Tân mà sinh ở thời cổ thì sẽ giống như nhân vật trong truyện 'Yến Triệu du hiệp' á, hào khí đỉnh thiên lập địa, anh khí oai hùng sáng chói, khí phách đã nói là làm, sống từng ấy năm trên đời mới gặp được một người như vậy!', nghe đi nghe đi, cậu thuộc hàng hot quý hiếm đó nghe!"
Anh thấy buồn cười, giơ tay lên sửa lại tài liệu trên bàn, "Vậy hôm nay hiệp khách Yến Triệu này liệu có thể mời danh hoa trong Yến viên bữa cơm không đây?"
"Rất hân hạnh." Cô cũng sửa lại tài liệu trên bàn, trêu ghẹo nhìn anh, "Chẳng qua là nghe sao cũng giống như hiệp khách giang hồ lang bạt bây giờ không qua được ải mỹ nhân thế? Ngày mai dám có người ám sát mình lắm à."
"Có mình đây, nhất định sẽ dùng thân này che chắn cho giai nhân." Anh giống như hiệp khách khí phách vỗ ngực nói.
"Vậy mình yên tâm rồi."
"Vậy tan tầm cùng đi nhé."
"Ừ."
Hai người cùng nhau ăn tối, yên tĩnh nhưng không hề ngột ngạt. Cũng bởi vì đang tết, nên cũng khui rượu vang ra uống.
Lắc lắc rượu ngon đỏ thắm trong ly thủy tinh, lắng nghe tiếng nhạc dịu nhẹ trong phòng, nhìn khuôn mặt đẹp như hoa của cô, không biết vì sao, giờ khắc này anh cảm thấy cuộc sống cũng chưa hẳn không có gì tốt đẹp.
Chẳng qua là...ánh mắt của cô lại nhìn chằm chằm vào ly rượu, đây đã là ly thứ tư, cô uống rất chậm, thậm chí có thể nói đó là một dáng vẻ thưởng thức rượu, cực kỳ tao nhã đẹp mắt, giống như khẳng định bản thân không hề say, chẳng qua là đôi mắt trong suốt kia lại tố cáo cô mà thôi.
"Tinh Duyệt." Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt đó có chút mông lung chếnh choáng.
"Lúc trước mình có đọc qua một bài thơ, mặc dù không đúng lắm, nhưng có một câu lại cảm thấy rất hay." Anh đặt ly rượu xuống, nhìn cô, chậm rãi thì thầm, "Đốt bỏ đi, gió thổi cuốn tro bay. Từ nay mãi mãi, chẳng còn tương tư! Ta cùng chàng đoạn tuyệt!" (1)
"Đốt bỏ tro bay, chẳng còn tương tư...đoạn tuyệt với chàng!" Cô lẩm bẩm thì thầm, nhìn ly rượu trong tay, sau đó cười một tiếng, đau thương mà xinh đẹp hệt như rượu trong ly, ngửa đầu uống cạn, đặt ly xuống bàn, buông tay ra, "Tân Phi, mình hiểu rõ chuyện này hơn cậu, hôm qua đã là quá khứ, lúc chết cũng chỉ tan thành tro bụi, chẳng còn luẩn quẩn khổ đau, sầu người thương mình, chẳng qua là...chẳng qua là..." Cô lấy tay che mặt, không còn nói được gì nữa.
Gai nhọn trong tim lại một lần nữa đâm vào, đau đến chết lặng.
Giơ tay lên vẫy bồi bàn tính tiền.
Đứng dậy đi tới cạnh, nắm lấy cánh tay của cô, "Hôm nay là Mười lăm tháng Tám, mình dẫn cậu tới một nơi ngắm trăng rất tốt."
Cô ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn, người trước mắt cao lớn mạnh mẽ, giống như có thể khiêng cả đất trời, tự giễu cười một tiếng, "Thật xin lỗi, thất lễ rồi."
Anh cười nhạt, ý là không để tâm.
Hai người rời khỏi nhà hàng, bên ngoài đèn lồng rực rỡ như rồng, lân đỏ lướt như bay, trong tiếng người tiếng xe hỗn loạn có tiếng hát nhẹ nhàng bay bổng không biết từ đâu truyền tới, khăng khăng không chịu yếu thế với những ồn ào xung quanh, một giọng nữ mang theo phiền muộn nhàn nhạt nhẹ hát lên.
Thưở ban đầu, anh vô tình, không giống thiếu nữ như em
Giữa tình duyên chốn hồng trần
Chỉ vì sinh mệnh vội vàng không thể giằng co
Mà nghĩ rằng đó là lỗi lầm trong kiếp này
Hay nhân quả truyền lưu từ kiếp trước
Cả cuộc đời
Cũng không có được dù chỉ một khoảnh khắc âm dương trao đổi
Đến thì dễ, đi lại khó
Mấy chục năm dạo chơi cuộc đời
Chia ly và gặp gỡ đều gian khổ
Yêu và hận thành nỗi sầu thiên cổ
Nó là một phần trong trái tim anh
Nó vẫn thắt chặt trái tim em
Chỉ vì chuyển biến của trần thế, mây mưa thất thường mà ta phải đối mặt
Đến thì dễ, đi lại khó
Mấy chục năm dạo chơi cuộc đời
Chia ly và gặp gỡ đều gian khổ
Yêu và hận thành nỗi sầu thiên cổ
Vì vậy, anh không muốn ra đi
Để khi anh muốn tạm biệt đã không gặp được em nữa
Đến nay thế gian vẫn còn tiếng thì thầm mơ hồ
Đi theo truyền thuyết của đôi ta
Những tiếng thì thầm của chốn hồng trần cuồn cuộn
Vẫn mãi đi theo truyền thuyết đôi ta. (2)
Lời hát vẫn còn lặp lại, nhưng người nghe đã ngây dại, ánh mắt mông lung nhìn về phía trước, tâm trí đã sớm xuyên qua muôn sông nghìn núi.
Thưở ban đầu anh vô tâm, cùng với em đang còn thì thiếu nữ, không biết cái gì gọi là thanh mai trúc mã, không biết cái gì gọi là tình cảm thầm lặng, không biết cuộc đời gặp gỡ khó khăn, càng không biết sinh mệnh biến đổi vô thường.
Vội vã hợp tan, cuộc đời biến đổi, không biết đêm nay là đêm nao. Tiếng ồn ào của nhân sinh đã lấn át đi tiếng cười vui vẻ trong kí ức năm xưa, vầng cầu vồng rực rỡ đã che lấp đi ánh trăng cô đơn mờ ảo, khi tất cả đều được thấu hiểu, thì nhân duyên giữa chúng ta đã dứt, chúng ta đã mỗi người một nơi.
Vì vậy, anh không muốn ra đi, để khi anh muốn tạm biệt đã không gặp được em nữa, để đến nay thế gian vẫn còn tiếng thì thầm mơ hồ, đi theo truyền thuyết của đôi ta.
Tình niên thiếu xưa nay đều buồn, chia ly chốn nhân gian nào có vui bao giờ.
Cô đứng ngây ngốc ở cửa, anh lẳng lặng đứng thẳng ở phía sau cô, không nói một lời.
...
Vì vậy, anh không muốn ra đi
Để khi anh muốn tạm biệt đã không gặp được em nữa
...
Nỗi sầu muộn kia như hòa cùng gió đêm, thổi vi vu bên tai không dứt.
"Lạnh, lạnh quá!" Cô thì thầm tựa như đang nói mơ, cúi đầu, sợ hãi ôm chặt hai cánh tay.
Khoảnh khắc đó, trước mắt anh lại hiện lên cái đêm ở năm thứ ba đại học ấy, khi đó cô cũng ôm chặt hai cánh tay vì lạnh, nhưng chẳng qua là khi đó anh chỉ đứng nhìn phía sau cô mà thôi.
"Thật sự lạnh quá!"
Tiếng thì thầm nặng nề lọt vào tai, như một mũi kiếm lạnh lẽo đâm thẳng vào tim, lạnh như thế, cũng đau như thế.
Khoảnh khắc đó, anh như nghe được tiếng thở dài của chính mình nơi đáy lòng, giống như năm đó khi anh nghe được tin Điền Mịch chết, đó là một sự trống rỗng bất lực.
Dang hai cánh tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Còn lạnh nữa không?"
Cô cứng đờ, sau đó từ từ thả lỏng thân thể, nhắm mắt tựa vào anh.
Đèn đêm rực rỡ như vậy, nhưng không đem lại chút ấm áp nào, hai người họ chẳng qua chỉ là một đôi nam nữ ôm chặt nhau vì lạnh.
Họ không hề biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trăng Trung thu chiếu rọi, nhưng cõi lòng hai người vẫn tràn ngập bi thương cô độc.
"Mẹ kiếp, muốn thân mật thì cũng đừng có cản đường chứ!"
Cùng với tiếng chửi thô tục, một lực mạnh từ đằng sau đẩy hai người lảo đảo, sau đó mấy tên đàn ông lắc la lắc lư đi ra.
"Bộ đang đóng phim hay sao mà lại đứng ôm ôm ấp ấp ngay cửa thế này!" Một người đàn ông đi qua, mùi rượu nồng nặc khắp người.
"Ế, tụi bay đừng thế, thời nay không phải còn có chuyện khỏa thân đi phố sao, lạ gì nữa!" Một tên đã say túy lúy liếc hai người họ một cái, đi theo mấy tên kia đi tới bãi đậu xe, vừa móc chìa khóa vừa nói: "Đứa nào lái xe?"
"Xe của mày thì đương nhiên mày lái."
"Em không sao chứ?" Anh dìu cô, hỏi.
Cô lại tựa như không nghe thấy lời của anh, trừng mắt nhìn mấy tên say kia đi đến bãi đậu xe, lúc bọn họ mở cửa xe, bất chợt cô vùng chạy. Anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã chạy đến đám người kia nhanh như gió.
Keng! Một âm thanh vang lên, chùm chìa khóa bay lên thật cao rồi rơi xuống đất.
"Con điên này chui đâu ra vậy! Con mẹ nó, mày làm gì thế!" Tiếng mắng thô tục của đàn ông vang lên.
"Không được lái xe!" Giọng nói gay gắt của cô cũng dội tới.
"Mẹ kiếp! Ông đây lái xe thì liên quan gì đến mày! Nhặt chìa khóa của ông lại đây!" Tên say nhấc tay lên định tát, giữa chừng lại bị một cánh tay ngăn lại, quay đầu, một người đàn ông cao lớn dùng một tay giữ lấy tay hắn, như gọng kìm siết chặt cổ tay, ánh mắt lạnh lẽo kia vô cùng đáng sợ.
"Không cho phép mấy người lái xe!" Giọng nói của cô vẫn rất gay gắt, chạy đến nhặt chìa khóa xe lên, sau đó vung tay, chìa khóa xe không biết bay đến chỗ nào, cả tiếng rớt xuống cũng không nghe được.
Anh nhíu mày nhìn, sơ hở bị tên kia đánh một đấm vào bụng, anh né sang một bên thoát được, tên kia liền tranh thủ giãy khỏi tay anh.
Mà đồng thời, đám bạn của tên kia nhao nhao tiến lại: "Em giai, giờ muốn sao đây?"
Anh nghe vậy cứng người, lúc này cô đã đến bên anh, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cái xe, như thể nếu không trừng mắt nhìn thì nó sẽ bay đi mất.
"Muốn gây sự hử? Con mẹ nó cũng không hỏi trước ông nội mày tên gì, không muốn sống phải không!" Một tên đàn ông từng bước từng bước tiến lại gần, mùi rượu nồng nặc.
"Nãy mới nói gì thế hả?" Một tên khác đi vòng qua họ, liếc mắt nhìn.
"Không cho các người lái xe!" Còn không đợi trả lời, cô đã vội vàng kêu lên, ánh mắt như tóe lửa nhìn chằm chằm người trước mặt, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi và căm ghét, nghiến răng nghiến lợi, "Các người lại muốn lái xe giết người sao? Các người lại muốn hủy hoại hạnh phúc của người khác nữa sao? Không cho! Không cho! Nhất quyết không cho phép các người lái xe!"
"Mẹ kiếp, cho dù ông đây giết người thì cũng liên quan gì đến mày!"
"Thì ra đây là một con điên!"
"Con mẹ nó, đã vậy còn dám vứt chìa khóa của Tam gia, gan lớn quá nhỉ!"
Mấy tên đó vừa nói vừa bao vây hai người họ.
"Lưu manh!" Hai chữ này lọt vào tai, anh lại như nhìn thấy cặp mắt màu hổ phách tràn đầy căm hận miệt thị năm đó.
"Ha ha..." Cả đám cười to mang theo giễu cợt, "Cô bé này đã mắng chúng ta là 'lưu manh', thì chúng ta cũng nên làm gì đó để không phải chịu tiếng oan chứ ha!"
"Đúng đó, nhìn dáng em này cũng đâu có tệ." Có người phụ họa, dần dần vây chặt.
Cô không sợ hãi chút nào, lạnh lùng đối mặt, đôi mắt hổ phách đầy khinh bỉ oán hận nhìn bọn họ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Một đám cặn bã!"
"Mẹ kiếp! Hôm nay nếu không dạy bảo mày ra 'bã' thì ông đây theo họ của mày!"
Một đấm đánh tới, anh kéo cô tránh được, ngay sau đó dùng sức đẩy cô ra ngoài, một mình đối đầu với những ánh mắt hung ác tàn nhẫn như dã thú kia.
Đêm đó, chính là cơn ác mộng bám riết lấy cô suốt nhiều năm sau.
Ánh sáng trong bãi đậu xe cũng không tốt lắm, cô chỉ có thể thấy mờ mờ những bóng người kia xúm lại rồi tản ra, nhưng cô lại nhìn thấy hết sức rõ ràng thân ảnh cao lớn bị vây ở giữa, bên tai không ngừng vang lên tiếng đấm đá, tiếng kêu đau, tiếng chửi rủa...
Cô ngây ngốc không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngơ ngác nhìn, nhìn đám người từ từ ngã xuống, nhìn hình dáng anh cao lớn hiên ngang mà đứng... Thế nhưng ngay sau đó, có ánh dao thoáng qua, cô nhìn thấy máu tươi, máu nóng văng trên mặt cô lại gây cảm giác đau đớn tận xương tủy.
Tiếp đó, tiếng xe cảnh sát, xe cứu thương vang lên, rồi có người xô đẩy cô, rồi cô nhìn thấy anh, thấy anh nằm trên băng ca màu trắng,ngực áo vest vàng nhạt đầy máu, mà máu kia đang chảy chầm chậm nhuộm đỏ cả băng ca, nhưng ánh mắt của anh vẫn bình tĩnh nhìn cô.
"Tân Phi..." Cô như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, run run đưa tay chạm vào anh nhưng lại bị dòng máu đỏ tươi kia ngăn chặn.Máu này thật đỏ, cũng thật nhiều, giống hệt như máu của nhiều năm trước, chôn vùi biết bao vui vẻ cô từng trải qua, hủy diệt vô vàn hạnh phúc ở tương lai của cô.
Nhưng rồi băng ca nâng lên, đem anh dần rời xa cô.
"Tân Phi!" Cô đuổi theo băng ca, đuổi theo xe cứu thương, cô nhìn anh nhưng không dám chạm vào anh, sợ anh sẽ giống như người kia, cũng sẽ lạnh lẽo như vậy, cũng sẽ tuyệt tình như vậy mà vứt bỏ cô!
Rốt cuộc, anh cầm lấy tay cô, thật may, thật may, thật may...vẫn còn nóng ấm! Cô giống như vớ được phao cứu sinh, vội vàng hít thở.
Nhìn vào cặp mắt hổ phách kia, nơi đó không có căm hận miệt thị, nơi đó chỉ có hơi nước mông lung, bi thương sâu sắc, buồn lo day dứt, nơi đó còn có...cái gì? Đây chính là điều mà anh vẫn khẩn cầu sao? Nhưng vì sao tim của anh lại đau nữa rồi, không phải là đau như bị gai đâm, mà là cả trái tim bị một bàn tay nào đó bắt được, bóp chặt đến rướm máu, không chỉ tim, mà khắp người đều đau đớn.
Thì ra, cô vĩnh viễn luôn khiến cho anh đau lòng.
"Tinh Duyệt..." Anh gọi cô, xe cứu thương đã khởi động, thân xe lắc lư, tiếng còi chói tai vang lên, cơn choáng váng ập đến, nhưng anh không chịu khuất phục, anh nắm chặt lấy tay cô.
"Tân Phi." Cô đáp lời, nắm tay anh thật chặt.
Anh gắng sức ngẩng lên, trên tay của anh có máu, tay của cô vốn trắng nõn sạch sẽ, nhưng giờ phút này cũng nhuộm đỏ máu của anh.
Anh nhìn vào mắt cô, yếu ớt nói: "Đá Tam sinh, dây tơ hồng... Anh rất tin nó, bởi vì anh hi vọng...nó có thể trở thành sự thật."Anh dùng tay trái lau lên tay áo, anh muốn lau sạch máu khô trên đó.
"Tân Phi..." Cô không biết anh đang làm cái gì, chỉ có thể gọi tên anh, cô hoàn toàn hốt hoảng, cô không biết rốt cuộc tối nay cô đã làm cái gì, cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, cô chỉ biết là, người trước mắt quyết không thể xảy ra chuyện gì!
Rốt cuộc tay trái cũng lau sạch, anh yên tâm nắm lấy tay cô, lồng chúng vào nhau, sau đó tay phải dùng máu ở ngực mà vẽ, một vòng rồi lại một vòng mà nghiêm túc vẽ: "Đây là...dây tơ hồng...của chúng ta. Anh, anh dùng máu làm thành sợi tơ, trói chặt nhân duyên của chúng ta lại...anh không chết thì sẽ mãi không đứt...Tinh...Tinh Duyệt... Đây là nhân duyên của chúng ta...được không...được không em?"
"Tân Phi..." Cô rốt cuộc không khống chế được nước mắt, một giọt lệ nhỏ xuống tay anh, "Tân Phi, đều tại em...Tân Phi..."
Nước mắt nóng bỏng kia, nóng đến nỗi làm tim anh vừa mềm vừa đau, anh dùng sức bắt được tay của cô. Đó là bàn tay anh nhìn bao nhiêu năm, mong mỏi bao nhiêu năm mới bắt được.
"Anh gặp em...là kiếp nạn...là kiếp nạn cả đời của anh... Anh không quên được...khiến anh đau lòng mười lăm...nhưng mà anh cam tâm tình nguyện..." Anh cố hết sức giơ tay lên, muốn lau đi nước mắt trên mặt cô, đây là nước mắt vì anh mà đổ.
"Em gặp anh...là số mệnh...Tinh Duyệt...họ đến sớm hơn anh...nhưng người cuối cùng bên cạnh em...chính là anh. Tinh Duyệt...dây tơ hồng...của chúng ta...nhất định sẽ rất chặt...Còn nếu không...mười lăm năm nữa...chúng ta sẽ gặp lại..."
"Tân Phi, đừng nói nữa." Cô nắm lấy tay anh thật chặt, hòa quyện với dòng máu kia, với dây tơ hồng kia, "Bất kể cái gì, mặc kệ bao nhiêu năm, chúng ta...từ giờ phút này chúng ta sẽ luôn bên nhau."
"Ừ." Anh khẽ mỉm cười, sau đó bóng tối ập tới, anh yên tâm rồi.
Mà cô, nhìn anh hôn mê, nhìn anh khắp người đầy máu, nhìn 'dây tơ hồng' xinh đẹp kia, cuối cùng òa khóc! Khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khóc đến hối hận vạn phần, khóc cho những năm tháng đó, khóc cho những đoạn tình duyên gãy đoạn ấy, khóc cho những vui vẻ sẽ mãi chẳng quay lại nữa, khóc cho sự bối rối bất lực lúc đó.
Anh nằm viện nửa năm.
Tổng giám đốc biết chuyện bên này, dứt khoát phê duyệt cho anh nửa năm nghỉ bệnh, trực tiếp giao công ty cho cô quản lý, vốn đã có ý muốn rèn luyện cô để sau đó điều thẳng qua Anh, nên lần này chính là cơ hội.
Chuyện này đối với cô tất nhiên là rất cực, nhưng cô mỗi ngày đều tới bệnh viện thăm anh, bất kể thời gian, bất chấp gió mưa, có lúc công ty gặp vấn đề khó khăn, cô liền đem tới bệnh viện, hai người ở trong phòng bệnh thảo luận, bác sĩ y tá không thể làm gì họ. Dĩ nhiên anh thật ung dung thoải mái, cô cũng rất vui vẻ, đôi mắt hổ phách kia nhìn anh, trong trẻo lấp lánh, tình cảm dần dần xuất hiện trong đó.
Cô quan tâm không quá dịu dàng chu đáo, nhưng anh biết cô nhớ anh, anh đã có thể 'lọt mắt xanh' của cô, anh đã ở trong tim cô, hoàn toàn trọn vẹn.
Mười lăm năm trước, bệnh viện là nơi kết thúc lần đầu gặp gỡ giữa họ, mười lăm năm sau, bệnh viện là nơi bắt đầu gặp lại của họ.
Sau khi xuất viện một tháng, họ liền kết hôn, mời bạn bè người thân, đương nhiên Điền Hân cũng được mời.
Trong hôn lễ, anh ta mỉm cười chúc phúc, khó nén buồn bã, cô mỉm cười tiếp nhận, nhưng lại thản nhiên.
Một tình cảm gần ba mươi năm từ đây chấm hết.
Một tình cảm ẩn giấu mười lăm năm được trọn vẹn.
Một tình cảm hoàn toàn mới bắt đầu từ đây.
Ông chủ Joe của họ cũng tự mình đến, nhìn cô dâu xinh đẹp một cách tràn đầy mất mát, nhìn chú rể điển trai đầy hâm mộ: "Phi à, cậu thật quá đáng, không nghĩa khí gì hết, vốn dĩ Tinh phải là cô dâu của tớ!"
Anh chàng tóc vàng mắt xanh đẹp trai này chung tình với mỹ nhân phương Đông rất nhiều năm, vốn định điều cô đến tổng công ty học tập, sau đó điều về Anh, tính sẽ theo đuổi cô để cô trở thành cô dâu của mình...nhưng mà...lại để người khác nhanh chân đến trước, hối hận không kịp rồi!
Họ nhìn nhau cười một tiếng, trong ánh mắt đều hàm chứa thâm tình, khóe môi đều tràn đầy mật ý.
Sau khi cưới, cô thỉnh thoảng hỏi anh, 'mười lăm năm' đó là chuyện gì? Có tính thêm bốn năm đại học nữa thì họ cũng chỉ quen biết mười năm mà thôi.
Anh cười, không chịu nói.
Cô giục anh nói, anh liền ôm cô, hôn cô, để cho cô dừng lại, khiến cho cô quên đi chuyện muốn hỏi.
Từ đầu đến cuối cô chưa từng nhớ đến thời niên thiếu gặp anh, cuộc gặp gỡ buổi ban sơ ấy đối với anh là khắc cốt ghi tâm, mà cô đã sớm lãng quên trong dòng sông kí ức.
Anh thở phào một cái, rồi lại có chút chua xót không kìm được.
Nhạc trong phòng khách vang vang, từng lời từng lời bài hát kia lọt vào tai.
Ai là người có thể chia sẻ được cùng anh
Người mà anh chờ đợi đang ở đâu
Anh nghe tiếng gió thổi tới từ biển người, từ tàu điện ngầm
Anh cầm tấm biển tình yêu và đứng xếp hàng chờ đợi
Anh bay về phía trước qua biển thời gian
Chúng ta thường phải đau khổ trong tình yêu
Anh thấy cánh cửa tới thiên đường rất hẹp
Anh gặp em là điều bất ngờ đẹp nhất trong đời
Cuối cùng những câu hỏi của anh cũng đã được giải đáp. (3)
Anh gặp em, là kiếp nạn.
Em gặp anh, là số mệnh.
Mặc kệ là kiếp nạn hay số mệnh, cuộc gặp gỡ của chúng ta là điều bất ngờ tuyệt vời nhất, nhưng cái bí mật này anh không muốn mở ra nữa. Vì tương lai chúng ta sau này, chính là cuộc sống hạnh phúc nhất.
***
: ở đây 2 người lần lượt sử dụng từ đồng âm (Tâm duyệt) và gần âm (Tâm hôi) của đối phương để trêu ghẹo nhau, mình đã dịch ra luôn theo ý hiểu của mình. Nếu có sai sót mọi người góp ý nha.
(1): bài thơ "Hữu sở tư" do Diệp Luyến Hoa dịch.
(2): bài hát 滾滾紅塵 - "Cổn cổn hồng trần" (Hồng trần cuồn cuộn). Có nhiều bản, nhưng mình thích bản của Trác Y Đình.
(3): bài hát "Gặp gỡ" do Tôn Yến Tư trình bày.
HẾT |
|