Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: tsubasa_90_td
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao? | Điền Phản (Ngoại truyện 4 - Hoàn)

  [Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 18-4-2012 15:04:36 | Chỉ xem của tác giả
Chương 20: Nắng chiều chan hoà khắp phòng

Lúc còn học cấp 3, thầy giáo thường hay nói rằng: đến khi các em học đại học rồi thì tha hồ mà hưởng thụ. Triệu Thuỷ Quang mỗi lần nhớ đến câu nói ấy, cô luôn thầm nghĩ trong đầu: thầy ơi, thầy đúng là kẻ lừa đảo mà.

Đại học chỉ là một trải nghiệm khác trong cuộc đời của con người, việc học thì đúng thật là nhẹ gánh hơn nhẹ, nhưng mọi gánh nặng lại chuyển sang cuộc sống thường nhật. Mỗi ngày khi giặt quần áo, Triệu Thuỷ Quang lại vô cùng thương nhớ cái máy giặt ở nhà mình. Rồi cứ cách hai ngày cô lại bị Hứa Óng Ánh tóm lấy bắt phải đi giặt đồ, cô đành phải đầu hàng chen chúc với mọi người mà giặt đồ. Trong một ký túc xá người người chung sống thì có người chăm chỉ siêng năng, đương nhiên cũng có người lười biếng. Hứa Óng Ánh chính là loại người thứ nhất, đến quần jeans cũng muốn tự tay mình giặt. Mà Triệu Thuỷ Quang thì thuộc loại người thứ hai, chịu đựng không được nữa, cô đành nhét hết quần áo dơ vào túi, lỉnh khỉnh xách về nhà, hiếu kính máy giặt nhà mình.

Thức ăn ở trường cũng không thể so với tay nghề của mẹ Triệu được, quan trọng chính là thức ăn ở trường không giàu protein, phòng của các cô nằm tuốt trên lầu năm, cô mỗi ngày vác cái bụng đói meo đến căn tin, ăn no trở về thì phải lội bộ lên tuốt lầu năm, đến nơi thì ngồi phịch xuống ghế mà thở hồng hộc, ăn no cũng như không ăn vậy, toàn bộ đều tiêu hao hết sạch.

Mẹ Triệu cũng lấy làm lạ, con gái bà mỗi tuần về nhà là cứ y như châu chấu đổ bộ, máy giặt trong nhà hoạt động không ngừng nghỉ, rồi còn chén sạch hết toàn bộ thức ăn, mà ăn xong còn gói lại, nói là đem về ký túc xá để dành ăn, trước khi đi còn quanh quẩn trong nhà một vòng, gom luôn cả đồ ăn vặt, bánh trái, sữa bò, toàn bộ đều mang về ký túc xá hết.

Người mẹ nào nhìn con mình thế mà không xót chứ, may mắn là bà không để đứa nhỏ này đi quá xa nhà.

Trong lòng Triệu Thuỷ Quang cũng tính toán sâu xa, cô nói, “Con nhớ canh mẹ nấu, không có con gái bên cạnh, mẹ già đi nhiều lắm.”

Mẹ Triệu cũng không biết nên nói gì nữa, cười khổ vì thừa biết cô đang nghĩ gì trong lòng, nói cô trưởng thành thì không phải, mà nói cô suy nghĩ quá nhiều càng không phải, nhưng mà người có người mẹ nào mà không muốn được con cái quan tâm chứ.

Bốn cô sinh viên nhanh chóng quen thân với nhau, nhưng lại có vấn đề nảy sinh, Triệu Thuỷ Quang cảm thấy rất bất công, mọi người trong phòng lúc nói chuyện điện thoại đều dùng tiếng địa phương, chí choa chí choé nói, Triệu Thuỷ Quang nghe mà không hiểu mô tê gì cả, cứ y như vịt nghe sấm, cô nghĩ tất cả mọi người đều là người Trung Quốc, thế mà lại nghe không hiểu họ đang nói gì, mà thôi cũng cho qua đi, thế mà hết lần này tới lần khác chỉ có một mình cô nói giọng Nam Kinh ai nghe cũng hiểu, bí mật gì cũng bị nghe hết, cô nói: giọng Nam Kinh của mình phổ biến lắm. Dương Dương còn định bắt chước học theo giọng Nam Kinh của cô, hỏi Triệu Thuỷ Quang, “Vậy mình học có thể học ở đâu?” Triệu Thuỷ Quang trả lời, “À, được, đến trung tâm học ấy.”

Dương Dương vui vẻ nói, “Thật à, trung tâm nào thế?” Triệu Thuỷ Quang ngẫm nghĩ xa xôi nói, “Trạm 3, khoa thần kinh bệnh viện.”

Dương Dương tra, bệnh viện tâm thần, lập tức liếc ngang liếc dọc Triệu Thuỷ Quang.

Nhiều năm sau đó, Triệu Thuỷ Quang ngồi trên xe lửa đi ngang qua Vô Tích, có hai cô gái người Vô Tích ngồi đằng sau cô, Triệu Thuỷ Quang phát hiện đoạn đối thoại của hai người đó nghe được hết cả, ngẫm lại cũng lạ, chẳng lẽ cô là thiên tài ngôn ngữ sao, cô đột nhiên nghĩ đến giọng địa phương của Bành Hiểu Hiểu, rốt cuộc cũng hiểu rõ ngọn ngành.

Có những việc chính là như vậy, không biết cuối cùng là người thay đổi ta, hay là ta thay đổi người.

Các bạn yêu dấu, những năm tháng kia tôi sẽ nhớ mãi không quên.

Đứng trước cửa căn tin, các cô thơ thẩn nhìn đám người đông như kiến đang chen nhau trước cửa sổ nhà bếp, cho dù đã đi học hơn một tuần, nhưng các cô quả thật không chịu đựng nổi chuyện này, mà cái bụng thì đã đói đến sôi sùng sục, buổi chiều còn có tiết, bởi thế cũng kiên trì xông pha lên phía trước.

Vọt tới một nửa thì mới phát hiện chỉ còn mình cô và Hứa Óng Ánh là con gái, chung quanh toàn là con trai, nhìn y như nai vàng lọt vào hang sói vậy, hai mắt bọn con trai đều sáng rực, Triệu Thuỷ Quang thiệt bội phục bọn họ ngày nào cũng chen nhau giành đồ ăn, cô cũng đi theo Hứa Óng Ánh “đấu tranh đẫm máu”.

Vọt đến cửa sổ rồi, nhìn thấy đầu bếp đang khua muôi, đúng thiệt là may mắn mà, Hứa Óng Ánh đang định mở miệng, thì đã bị một nam sinh viên khác giành trước, đặt khay để xuốg, nói, “Hai bánh nướng loại to, mì xào rau,…”

Hứa Óng Ánh là người có tính cách mạnh mẽ, bị người khác phỗng tay trên, lại thêm Hứa Óng Ánh không chịu thua ai, ngang ngạnh nói, “Cái người này, bị sao vậy hả, không biết xếp hàng hay sao thế? Một chút lịch sự cũng không có.”

Nam sinh viên kia cũng không phải dạng vừa, lớn tiếng cãi lại, “Cô nói cái gì? Lặp lại thử xem.”

Triệu Thuỷ Quang biết không nên gây chuyện, tuy chính cô cũng thấy nam sinh viên này thô lỗ, trong lòng thầm mắng nhiếc hỏi thăm tổ tông mấy đời của anh ta, nhưng nghĩ kĩ lại, cô bèn giật nhẹ tay áo của Hứa Óng Ánh bảo đừng cãi cọ ở chỗ này, dù sao cũng chỉ mới đi học có vài ngày mà thôi, với lại người kia bị mắng mà mặt không hề đổi sắc, nhìn là biết không phải tân sinh viên, hơn nữa lúc này còn là giờ cao điểm ăn cơm, có nhiều đang người nhìn.

Hứa Óng Ánh giận đến tái mặt, cũng không chịu thua, hai người cứ thế mà trừng mắt nhìn nhau.

Bỗng một sinh viên từ đám đông bước ra nói, “Được rồi, con trai thì nhường nhịn chút đi, ai bảo con gái là trên hết chứ.”

Nam sinh viên này đứng ra giảng hoà, kéo người lúc nãy đi, cũng không quên quay đầu nhìn bọn cô cười cười, nam sinh viên này mày rậm mắt to rất điển trai đấy, nhìn rất chất phác.

Thế nên việc này cũng kết thúc tại đây.

Triệu Thuỷ Quang cầm chén dĩa, cùng Hứa Óng Ánh ngồi xuống ghế, cô tinh ranh chọc ghẹo Hứa Óng Ánh, “Đừng bực nữa… con trai ăn nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng mắc bệnh phù thũng mà thôi.”

Hứa Óng Ánh bật cười, mây đen bỗng dưng tan biến hết.

Một lát sau Bành Hiểu Hiểu và Dương Dương cũng lấy cơm xong đi tới, Dương Dương “đầu cơ phá giá thất bại” đặt khay lên bàn, chù ụ nói, “Cái người bới cơm trong trường này nhất định là bị bệnh run tay, thế nên cầm cái muôi bới cơm cũng run tay, run run lại bới run run, trời ạ, toàn là run.”

Mọi người nhìn vào chén Dương Dương chỉ có chút xíu cơm, cả đám liền cười một tràng rất vui vẻ.

Đúng vậy, con gái thời buổi này lúc nào cũng so bì tị nạnh như thế.

Ăn được một nửa, Dương Dương lên tiếng, “Buổi chiều chúng ta cùng đi đăng kí môn học tự chọn đi.”

Bành Hiểu Hiểu miệng đang nhai đồ ăn nói, “Không thể không đăng kí hả?”

Dương Dương nói, “Ai nói là đi đăng môn học chứ, ý mình là chúng ta đi ngắm thầy giáo ấy, nghe nói học kỳ này trường chúng ta có một thầy giáo cực kì đẹp trai, còn tốt nghiệp thạc sĩ ở một trường đại học Anh quốc nổi tiếng nữa!”

Hứa Óng Ánh nãy giờ buồn bực uống canh, cũng ngẩng đầu lên nhiều chuyện, “Đúng đúng, mình cũng nghe mọi người nói thế, nhưng mà đăng môn học hình như là dành cho sinh viên năm hai mà, mà thôi, đăng ký đại hết luôn đi.”

Triệu Thuỷ Quang đang lựa mấy miếng cà rốt bỏ sang một bên, đây là món ăn mà cô ghét nhất, nghe thế bỗng nhiên rùng mình lạnh cả xương sống, lập tức ngừng tay lại, ngẩng đầu nói, “Có đi cũng không được chọn bây giờ, đừng đi làm gì.”

Nghĩ lại thì Đàm Thư Mặc mấy ngày trước đã về rồi, cô không muốn nhanh như vậy lại làm học trò của anh, tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.

Dương Dương cố gắng nài nỉ, “Đi đi, cùng đi xem thôi cũng được mà.”

Bành Hiểu Hiểu cũng thẳng thắn gật đầu tán thành, vừa cầm muỗng gõ lên bàn chỗ Triệu Thuỷ Quang đang ngồi vừa nói, “Mặc kệ bạn ấy đi, chúng ta mà đi thì thế nào bạn ấy cũng phải đi thôi.”

Triệu Thuỷ Quang nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ, Hứa Óng Ánh thế mà lại rất hiểu cô, mấy ngày hôm nay bốn người đã kết thân với nhau, đi đâu cũng đi cùng cả, dính nhau như sam.

Lúc Triệu Thuỷ Quang ôm laptop đi vào từ cửa sau phòng học, nhìn chỗ ngồi trong phòng được xếp theo hình bậc thang đã đầy người, nói đúng hơn là toàn sinh viên nữ không, cô bỗng linh tính hôm nay có thể sẽ là ngày xui xẻo. Dương Dương thấy một đống khăn giấy nằm rải rác trên bàn, cầm lên và nói, “Giờ có cái chiêu dùng khăn giấy dành chỗ đấy.” Dương Dương không chút do dự ném đi, kéo cả đám cùng ngồi xuống. Triệu Thuỷ Quang càng cảm thấy hôm nay là chắc là ngày xui của cô. Ngay lúc cô đưa mắt nhìn  Đàm Thư Mặc từ cửa bước vào, nghe được chung quanh rì rào bàn luận xôn xao, cô đã biết rõ hôm nay mình nhất định xui xẻo rồi.

Đàm Thư Mặc bước lên bục giảng, đứng dựa người phía trước bàn giáo viên, anh mặc chiếc áo len màu trắng sọc caro kiểu xưa của Anh, cổ áo len rộng để lộ cổ áo sơmi màu xanh da trời, anh vận chiếc quần tây màu xám tro, ướm một đôi giày đen mũi nhọn, ăn mặc đơn giản kết hợp với khuôn mặt điển trai như một kiệt tác của tạo hoá càng tôn thêm sự lịch lãm sang trọng của anh, điều làm mọi người bang hoàng hơn chính là người đàn ông này đã tiếp thêm sinh khí cho học viện khô khan buồn tẻ này, khiến nó trở nên đầy sức sống.

Đây là lần đầu tiên sau khi khai giảng Triệu Thuỷ Quang gặp Đàm Thư Mặc, tuy là cô đã nghiệm qua sức hấp dẫn chết người này của anh, nhưng đến hôm nay cô vẫn thất điên bát đảo, cô ngồi yên trong đám người lòng tràn đầy thích thú dõi theo nhất cử nhất động của anh.

Đàm Thư Mặc cũng không quan tâm phía dưới ồn ào thế nào, tay trái cầm một tờ danh sách, tay phải để vào túi quần, thong dong tựa vào bàn giáo viên, sau đó ngẩng mặt nhìn một vòng phòng học, Triệu Thuỷ Quang chỉ cần nhìn thấy ánh mắt anh đảo quanh nhìn, cô chợt hoảng sợ, cả người co ro rúc sát vào cửa sổ phòng học.

Đối với Triệu Thuỷ Quang, cô không muốn quan hệ của mình và Đàm Thư Mặc bị mọi người biết được, nói đúng hơn là Triệu Thuỷ Quang không chắc chắn lắm về quan hệ của hai người. Thứ hai nữa là cô không muốn người khác gán ghép tên mình với Đàm Thư Mặc suốt mấy năm học đại học này, anh là Đàm Thư Mặc, anh có cuộc sống riêng của anh, cô là Triệu Thuỷ Quang, cô có cuộc sống riêng của cô, Triệu Thuỷ Quang cảm thấy như vậy rất tốt.

Đàm Thư Mặc cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nghĩ lại cho dù công khai quan hệ, thì anh cũng không thể làm gì cho cô được, cuộc sống là như thế, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Nói gì thì nói, đây cũng là lần đầu tiên trong đời có cảm giác bị người khác ghét bỏ, anh vừa bực mình lại vừa cảm thấy buồn cười, cô bé này thật cho rằng bản thân không nói thì sau này không ai phát hiện ư?

Đàm Thư Mặc cất lời nói, “Môn học này phần lớn là tham khảo trong sách, tôi cũng sẽ giảng thêm một số kiến thức cho các bạn, không muốn nghe giảng thì không cần đến lớp, đến lúc thi thì xin tự mình đoán đề. Hoan nghênh mọi người dự thính, chỉ hi vọng các bạn giữ yên lặng, đương nhiên tôi biết rõ các bạn sẽ không thể yên lặng được.”

Anh vui vẻ nở nụ cười, phía dưới tiếng cười cũng rộ lên.

Anh nghiêm mặt nói, “Tôi không thích điểm danh, tuy nhiên nhà trường lại yêu cầu như thế, hôm nay mượn điểm danh để biết mặt các bạn, không cần khẩn trương, đây là lần điểm danh cuối cùng, nếu tôi có gọi sai tên ai, thì hãy nói tôi biết.” Anh bắt đầu đọc to tên từng người, không có ai bị sai tên cả.

Anh cũng thật không có cầm bút đánh dấu điểm danh, lúc người bị gọi tên nói “Có”, anh ngước mắt nhìn một chút.

Triệu Thuỷ Quang cũng đã quen với phong cách dạy học nước ngoài của Đàm Thư Mặc, còn mọi người thì chỉ biết rằng giáo sư của họ không chỉ là rất đẹp trai.

Đọc đến cuối danh sách, anh mới cầm lấy bút viết lên giấy, Triệu Thuỷ Quang không thấy rõ, cũng tò mò không biết anh viết cái gì, người nọ bỗng ngẩng đầu, gọi tên, “Triệu Thuỷ Quang.”

Triệu Thuỷ Quang phản xạ có điều kiện, lập tức giơ tay lên, nói “Có”.

Đàm Thư Mặc xoay người, bỏ tờ danh sách xuống bàn giáo viên, lúc xoay lại thì miệng đã cười toe toét, cô cho là anh sẽ không thấy được cô à? Lại co ro rúc vào một góc.

Anh là Đàm Thư Mặc, làm sao lại không phát hiện ra cô Triệu Thuỷ Quang chứ, anh cũng chẳng bị mù!

Tên cuối cùng trong danh sách hoàn toàn được viết bằng tay, không hề đánh máy như tất cả tên phía trên, “Kinh tế quốc dân 1, Triệu Thuỷ Quang.”

Triệu Thuỷ Quang bỏ tay xuống, cô cảm thấy hơi lạ, giờ cũng không phải đang học cấp 3, mà hơn nữa cô cũng chưa từng đăng kí học lớp này, lúc xoay qua mới phát hiện ánh mặt tức giận của Dương Dương, “Triệu Thuỷ Quang, đạo hành cậu cao thâm lắm, còn dám nói là không có đăng kí !”

Triệu Thuỷ Quang giờ có giải thích thì cũng chẳng ai thèm tin, nhìn Đàm Thư Mặc ung dung  giảng bài, trong lòng cô ấm ức vô cùng,  quá xấu xa, cái người này!!!

Triệu Thuỷ Quang đành phải nói, “Mình cũng không biết mà, mình thật không có đăng ký, có thể do nhà trường nhầm lẫn rồi đó!”

Hứa Óng Ánh ngẫm lại Triệu Thuỷ Quang cũng không có gan làm chuyện này, nói, “Cũng có thể lắm!”

Bành Hiểu Hiểu nói lí nhí, “Giáo sư Đàm đã được liệt vào danh sách những anh chàng đẹp trai của mình, nếu là mình, bất chấp mọi giá cũng muốn học lớp này, Tiểu Quang, cũng khó trách bạn lắm.”

Đừng tưởng Bành Hiểu Hiểu là người hiền dịu gì, mỗi ngày trước khi ngủ đều ngồi liệt kê vanh vách mấy anh chàng đẹp trai mà bạn ấy hâm mộ đấy, nào là Cổ Thiên Lạc, rồi Lâm Phong, Hoắc Kiến Hoa, Bảo Kiếm Phong, bla bla bla, khoan đã, hôm nay lại kết nạp thêm Đàm Thư Mặc nữa.

Dương Dương thòn tay xuống phía dưới nắm tay Triệu Thuỷ Quang, điệu bộ hy sinh vì nghĩa, nói, “Tiểu Quang, đừng sợ, sau này mỗi lần có tiết mình sẽ đi học cùng bạn!”

Triệu Thuỷ Quang nhìn đôi mắt háo sắc của họ, rồi lại nhìn vẻ mặt hồ hởi của Đàm Thư Mặc trên bục giảng, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Sau giờ học, Triệu Thuỷ Quang vơ lấy sách vở, đi theo sau Đàm Thư Mặc, đi được một đoạn dài, Đàm Thư Mặc vẫn để tay trong túi quần, quay đầu mỉm cười nói, “Bạn học Triệu Thuỷ Quang, nhớ phải đi học đầy đủ.”

Khai giảng cũng đã được mấy tháng, văn phòng của giáo sư thường là hai người một phòng, mà giáo sư cùng văn phòng với Đàm Thư Mặc đã nghỉ phép rồi, bởi thế anh nghiễm nhiên một mình một phòng làm việc. Triệu Thuỷ Quang cũng bắt đầu thường xuyên lui tới văn phòng của Đàm Thư Mặc.

Mà giáo sư trong trường cũng ít khi ở văn phòng, nhất là khoa Quản Trị Kinh Doanh, ai nấy cũng đều làm thêm công việc khác, Đàm Thư Mặc cũng như thế, anh làm cố vấn đầu tư tài chính cho các công ty, đồng thời nghiên cứu viết luận văn tiến sĩ. Nhưng chiều nay anh lại ở văn phòng làm việc.

Triệu Thuỷ Quang cũng từng nghĩ đến nếu cùng một người như Đàm Thư Mặc yêu nhau rốt cục sẽ như thế nào, thật ra phần lớn thời gian hai người đều ở cùng với nhau, nhưng mỗi người làm việc riêng của mình.

Sau buổi trưa, Đàm Thư Mặc đeo mắt kiếng ngồi tại bàn làm việc, xem bản fax luận văn học thuật từ nước Mỹ gửi đến, Triệu Thuỷ Quang ngồi bẹp trên đất cạnh bàn làm việc của anh, ôm laptop của anh mà lên mạng.

Hương hoa hoè thơm ngát hoà quyện trong làn gió nhẹ cùng nắng vàng lùa vào phòng, thổi tung màn cửa sổ trắng toát vang lên sột soạt, căn phòng như tách biệt với thế giới bên ngoài, không gian yên ắng bình lặng vô cùng.

Triệu Thuỷ Quang hơi buồn ngủ, Đàm Thư Mặc đúng lúc nhìn thấy cái đầu cô gật gù lên xuống, anh bật cười trong trẻo, Triệu Thuỷ Quang thoáng cái bị đánh thức.

Ngẩng đầu trông thấy đôi mắt biết cười của anh, cô ngây ngô gãi gãi đầu, đột nhiên phát hiện có chuyện để chọc anh rồi, hào hứng ngẩng cao đầu nói, “Thầy Đàm à, anh nổi tiếng rồi nha, anh nhìn nè, hình của anh được đăng trên forum trường này.”

Đàm Thư Mặc lơ đãng ngó qua trang web, quả thật có mấy tấm hình của anh đăng trên đó, đều là hình chụp lén lúc anh đang dạy học, anh hơi cau mày, nhất định là do mấy sinh viên tự chụp rồi đăng lên.

Anh đó giờ cũng không quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này, có thể là do đã trưởng thành rồi nên không xem trọng mấy chuyện thế này, vả lại cũng chỉ là vài tấm hình, hơn nữa đăng thì cũng đã đăng rồi, anh có nói gì thì cũng vậy mà thôi, thế nên anh tiếp tục cúi đầu xem tiếp bài luận văn.

Xem được một chút anh lại nghiêng đầu nhìn, phát giác cô bé kia vẫn mải miết coi, anh tự dưng cảm thấy hơi giận, những người khác ngược lại thì không sao cả, nhưng cô đã ngồi xem nãy giờ rồi.

Triệu Thuỷ Quang ngẩng đầu, nhe răng cười với anh, để lộ hai lúm đồng tiền rất đáng yêu, cô bắt đầu giở giọng bình phẩm, “Tấm này không đẹp lắm. Mũi của anh còn đẹp hơn so với trong hình nữa!” Cô cứ y như là mới phát hiện chuyện động trời nào đó, khí thế phấn chấn, chỉ vào một tấm hình khác trong đó, nghiêm túc nói, “Tấm này là đẹp nhất!”

Anh mỉm cười, cô bé này, ngay ở trước mặt anh mà cô cũng có thể như vậy, anh đã phớt lờ, nhưng cô lại chăm chú ngồi xem.

Anh dứt khoát bỏ bút xuống, ngồi xuống bên cạnh cô, cùng cô xem hình, ừm, thật ra anh thấy cũng giống nhau cả thôi, cùng là một người.

Một lát sau cô mở một trang blog rực rỡ đầy ắp hình chụp của con gái, chỉ vào một tấm hình và hỏi, “Cô gái này đẹp không?”

Anh nhìn vào, mắt tròn to, mặt nhỏ nhắn, còn giơ hai ngón tay hình chữ V, anh lắc đầu, anh sớm đã qua cái tuổi thích con gái đáng yêu rồi.

Cô nhăn mặt nói, “Em  cảm thấy đẹp mà, Dương Dương nói rất đúng, ánh mắt của con trai và con gái không giống nhau.”

Cô chưa từ bỏ ý định, lại tìm một tấm hình khác hỏi anh, anh vẫn lắc đầu, vì người trong ảnh trang điểm quá loè loẹt.

Cô lại tiếp tục tìm, đơn giản chỉ muốn tìm hình mẫu con gái anh ưa thích, thế mà anh vẫn kiên trì lắc đầu.

Triệu Thuỷ Quang ảo não nói, “Vậy anh thích dạng con gái thế nào, anh tự chỉ đi.”

Anh đảo mắt nhìn, nhiều hình như vậy, anh làm sao có thể nhìn hình rồi nói đây là hình mẫu con gái anh thích chứ, hình nào hình nấy đều giống nhau, lại kêu anh phải nhìn hình mà chọn ra dạng con gái mình ưa thích, đúng thật là tính khí trẻ con !

Anh đóng laptop lại, tay chống ra đằng sau, ngẩng đầu nói, “Triệu Thuỷ Quang, anh sẽ không đánh giá một người nào có qua tướng mạo đâu, cũng giống như em vậy, sau này em sẽ trưởng thành, sẽ không là một cô bé ngây thơ như ngày nào nữa, nhưng em vẫn là em, tình cách, thói quen vẫn như thế, Đàm Thư Mặc anh vẫn sẽ yêu Triệu Thuỷ Quang  là em thôi.”

Triệu Thuỷ Quang đỏ mặt đến không nói ra lời, chỉ thấy người nọ nghiêng đầu cười nhìn cô, nụ cười sáng chói như ánh mặt trời rực rỡ.

Đàm Thư Mặc nhìn cô há hốc mồm, bộ dạng thẫn thờ, anh tháo mắt kiếng xuống, cọ mũi vào mũi của cô, cười nói, “Bộ em nghĩ anh không cần tắm rửa, không cần đi toilet sao?”

Triệu Thuỷ Quang vừa nghe đến việc tắm rửa lại liên tưởng đến mấy chuyện bậy bạ, còn đi toilet thì chả có gì phải liên tưởng cả.

Đàm Thư Mặc thở gài, nhìn ánh mắt mông lung của cô anh thừa biết cô đang suy nghĩ lung tung, anh vươn tay phải, vuốt đôi má mềm mịn, đặt lên đó một nụ hôn thật sâu thật dài, hai đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào nhau lịm trong vị thanh ngọt của những trái anh đào chín mọng mơn mởn đượm nắng vàng.

Ngày ấy, làn gió ấm áp thổi tung một góc màn cửa sổ, những tia nắng vàng của buổi chiều hoàng hôn len lỏi vào phòng, nơi ấy dưới bàn làm việc trên nền nhà trắng phau, đôi tình nhân trao nhau nụ hôn thắm thiết, nồng nàn đắm say hoà điệu cùng nắng chiều chan hoà khắp phòng.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 18-4-2012 15:09:28 | Chỉ xem của tác giả
Chương 21:

Kỳ thi giữa kỳ cũng đã đến, thi cử ở đại học không quá khó, nhưng hầu hết giáo viên thì lại đặt nặng vấn đề điểm số, cho nên trước khi thi hai ngày, “nhóm kế tục sự nghiệp quốc gia” mới triển khai kế hoạch tác chiến lâm thời, thẳng tiến thư viện tự học.

Triệu Thuỷ Quang từ lúc khai giảng đến giờ chỉ toàn ăn chơi, dĩ nhiên hiện tại cũng lao đầu “mày mò kinh sử”, gia nhập “đại quân” nước tới chân mới nhảy.

Ngoại trừ lớp tiếng Anh hay kiểm tra này nọ, bình thường học những tiết khác cô đều ngồi nói chuyện phiếm, coi tạp chí, thỉnh thoảng có giáo viên nào kể chuyện cười thì cô cũng chỉ nghe một chút rồi thôi, trên cơ bản đối mà nói nếu muốn đậu kỳ thi thì cũng chẳng có gì khó khăn với cô, nhưng có cho cô cũng không dám cầm bảng điểm ngót nghét sáu mươi điểm mấy về nhà đưa cho mẹ, đoán chắc sau này cô đừng mơ mà về nhà nữa.

Ngày mai là thi Toán cao cấp, sau một đêm bàn tính kỹ lưỡng, mọi người trong phòng đều nhất quyết tối nay sẽ đến phòng tự học, huyết chiến đến cùng.

Vì thế, sinh viên Dương Dương sau giờ học sẽ đi lo vấn đề nước nôi, nửa tiếng sau vị đại tiểu thư này xách hai bình thuỷ mới lấy nước từ phòng nấu nước hùng hổ trở về phòng.

Dương Dương vừa vào cửa liền để hai chai lên bàn, xoa xoa cánh tay đã mắng, “Chả biết loại người gì nữa, mình lấy nước xong hết rồi, thấy nhiều người để bình thuỷ ở đó mình cũng để theo, sau đó cùng Trương Đình Đình ở phòng kế bên đi mua cơm tối, ai ngờ vừa mới về tới thì đã thấy mất hết một cái nắp bình thuỷ, nước trong bình vẫn bốc lên ngùn ngụt, để mình biết được là ai, ….” Dương Dương bực tức mắng nhiếc xối xả.

Toàn bộ mọi người trong phòng đều cười ha hả, ký túc xá của bọn cô cấm sinh viên tự nấu nước, muốn uống nước thì phải đến phòng nấu nước, cho nên nhiều người cũng để bình thuỷ ở đó luôn, mắc công phải cầm tới cầm lui, cứ hễ đi ngang qua phòng nấu nước thì sẽ thấy một đống bình thuỷ đủ màu sắc ngay cạnh cửa ra vào.

Mỗi bình thuỷ đều có tên trên đó, nên rất ít cơ hội bị lấy cắp, nhưng cũng hay nghe nói đôi khi có người bị mất nắp bình thuỷ, người bị mất thì cũng chỉ có thể mắng mỏ vài câu, coi như bản thân xui xẻo mà thôi, sau đó lấy 25 tệ ra quảng trường phía sau trường học mua một nắp bằng gỗ thay thế, bọn cô chỉ nghe loáng thoáng thế thôi, giờ tới phiên mình gặp tình huống này thì lại dở khóc dở cười.

Bành Hiểu Hiểu nhìn bình thuỷ vẫn đậy nắp, thắc mắc, “Rồi sao nữa, mà sao hai bình thuỷ này vẫn còn nguyên nắp nè?”

Dương Dương leo lên giường, vừa duỗi chân vừa nói, “Còn sao nữa, mình lanh trí lén lấy nắp bình thuỷ bên cạnh, nguy hiểm thật!”

Ai nấy đều sững sờ, rồi cả đám cùng cười nắc nẻ đến đau cả bụng, Hứa Óng Ánh nằm giường dưới dùng chân đá vào thành giường ở trên của Dương Dương, cô nói, “Thế mà ở đó mắng chửi người ta, chắc giờ này người bị bạn lấy trộm nắm bình thuỷ cũng đang rủa bạn đấy!”

Triệu Thuỷ Quang đang nằm trên giường coi tạp chí, nói một câu đầy sâu sắc, “Ôi, oan oan tương báo khi nào mới dứt!” Vừa dứt lời Dương Dương liền ném gối vào đầu!

Tối 7 giờ, cả đám dọn dẹp sách vở và laptop, khí thế cuồn cuộn xuất phát.

Vừa mới vào phòng tự học thì đã thấy rất nhiều người đang ngồi trong đó, có người còn mang theo cả áo khoác và bình thuỷ để trường kỳ kháng chiến nữa.

Mấy cô rón rén đi vào trong, tìm chỗ ngồi xuống, ai nấy đều nghiêm túc xem bài vở, lâu lâu lại quay sang chỉ bài cho nhau, rồi lâu lâu lại cười khúc khích, ríu ra ríu rít “nghiên cứu” mấy cặp tình nhân đang ngồi phía trên và mấy anh chàng sinh viên bên cạnh, cuối cùng không chịu đựng được nữa, Hứa Óng Ánh rống lên, “Không được nói chuyện, lo ôn bài đi!”

Bốn người vùi đầu đọc sách, cả căn phòng hoàn toàn im ắng.

Một lúc sau, Dương Dương lên tiếng, “Các vị, ta đây chỉ muốn nói một câu, một câu mà thôi.”

Triệu Thuỷ Quang đang đau đầu với đống lý thuyết, không ngẩng đầu, thuận miệng hỏi, “Một câu dài bao nhiêu chữ?”

Qua N lâu sau, Bành Hiểu Hiểu đồng ý, cho phép Dương Dương nói, “Dài 3 chữ thôi.” Cô nghĩ thầm không biết Dương Dương muốn nói cái gì để “thư giãn đầu óc” cho bọn cô đây.

Dương Dương hơi khó xử, đỏ mặt cả buổi mới chịu nói, “Mình muốn hỏi có ai muốn đi WC không?”

Triệu Thuỷ Quang nhất thời ngẩn người nhìn chằm chằm Dương Dương, sau đó liền cười bò lăn bò lê trên bàn, cả đám cười to đến nỗi những người ngồi phía trước đều quay lại nhìn, ảnh hưởng đến “tinh thần học tập vô bờ bến” cả phòng!

Khi ấy, chúng ta thường nói rằng, tuổi học trò là cái tuổi có thể coi là đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người, ai mà có thể đoán được những trò quậy phá của tụi học trò cơ chứ, cứ mỗi lần lại một trò quậy phá cũng đủ để ghi vào sử sách rồi, sau khi đã tốt nghiệp, ai nấy đều bận rộn với cuộc sống riêng của mình, nhưng đôi khi nhớ đến những kỷ niệm ấy, dù rằng đang ở giữa chốn đông người, chúng ta như “bị điểm huyệt” cười nắc nẻ mãi không ngừng.

Sau ngày thi, Triệu Thuỷ Quang xuất hiện ở văn phòng của Đàm Thư Mặc với đôi mắt quầng thăm, tiếc rằng, Đàm đại nhân đang vội sửa bài thi, người nào đó căn bản không được hưởng đãi ngộ của “báu vật quốc gia”.

Cô ngồi đó nhìn nhìn để ý anh một hồi lâu, Đàm Thư Mặc phê bài rất nhẹ nhàng, gạch gạch chéo chéo cực kì nhanh chóng, đáng thương cho các cô thức thâu đêm suốt sáng ôn bài, Triệu Thuỷ Quang tự nhiên cảm thấy hối hận vô cùng, hận không thể cầm cây quất vào người mình cho thông minh lên một tí, không phải ở đây đã có sẵn một gián điệp tình báo rồi ư!

Cô ton hót nịnh nọt anh, “Thầy Đàm, sớm biết vậy em đã để thầy ra tay rồi, thế nào cũng lấy đáp án thôi à.”

Ai kêu khoa Kinh tế quốc dân của cô từ giáo viên Kinh tế Mác – Lênin đến giáo viên Toán cao cấp đa số là giáo viên nữ hết, người nào đã kết hôn thì hễ gặp Đàm Thư Mặc lại tươi cười như hoa, còn chưa lập gia đình thì lại chủ động lả lơi trước mặt Đàm Thư Mặc, suy cho cùng thì ai mà chẳng thích cái đẹp chứ, huống chi trên người Đàm Thư Mặc còn có phong độ hớp hồn đối phương nữa.

Đàm Thư Mặc bỏ bút đỏ xuống, xoay người thấy khuôn mặt “ma lanh” của Triệu Thuỷ Quang, anh đưa tay véo cằm cô, nói, “Được, vậy để lần sau anh sẽ nói cho mấy cô ấy biết, bạn gái của anh Đàm Thư Mặc đang học ở lớp của họ, phiền họ chiếu cô dùm một tí, được chứ?”

Triệu Thuỷ Quang lần đầu tiên nghe anh nói rõ ràng quan hệ của hai người, bị hai từ “bạn gái” làm sợ tới mức không biết phải trả lời sao, tim cứ đập loạn xạ lên, đỏ mặt chạy tới sofa ngồi phịch xuống.

Đàm Thư Mặc nhìn cô vùi đầu vào ghế sofa, mặt đỏ đến cả mang tai, anh cười cười tiếp tục sửa bài thi.

Anh biết cô bé này chỉ nói giỡn thế thôi, cô cũng biết rõ anh sẽ không bao giờ làm mấy chuyện không có nguyên tắc này.

Một lát sau, Triệu Thuỷ Quang trở mình nói, “Em không muốn, chỉ có dựa vào sức mình có được thứ mình muốn mới là thành công thực sự, mẹ em cũng nói là hay bày trò chọc phá người khác và rất ma lanh, nhưng nếu dựa vào trò vặt vãnh của mình để đạt được tất cả thì nhất định sẽ bị người khác ghen ghét, và họ sẽ không phục, em biết chỉ có cần cù, siêng năng chăm chỉ, cùng mọi người cố gắng phấn đấu mới thực sự gọi là thành công và cũng công bằng cho những người khác, hơn nữa cũng sẽ được mọi người tôn trọng.”

Đàm Thư Mặc biết Triệu Thuỷ Quang là kẻ hai mặt chính hiệu, phần lớn mọi người có ấn tượng đầu tiên rất tốt với cô, thật ra bọn họ đều bị cô bỏ bùa lừa gạt hết, cô bé này thích làm biếng, nghị lực cũng không cao, cũng không phải loại người biết nhẫn nhịn cắn răng chịu đựng, nhưng được cái cô rất thông minh và lanh lẹ, cũng biết được nắm bắt cơ hội thì con đường sau này mới suôn sẽ, xem ra cuộc sống ở đại học ít nhiều cũng làm cô hiểu chuyện và trưởng thành hơn.

Thật lâu sau, không nghe động tĩnh gì trong phòng, anh dừng bút lại, đi đến ghế sofa thì thấy cô bé này đã ngủ say, đôi môi đỏ au chút chít như em bé, làn da trắng nõn mềm mại mát lạnh như hương gió mùa xuân, hai mắt còn có quầng thâm, anh nhìn mà trong lòng chợt có chút vui mừng, cười lắc đầu vài cái, sau đó đi đến giá áo lấy áo khoác nhẹ nhàng đắp lên người cô, rồi đi đến bàn làm việc đóng cửa sổ, kéo rèm cửa lại, bật đèn bàn lên, trong ánh sáng dìu dịu toả ra từ chiếc đèn, không gian căn phòng trở nên ấm áp làm con người ta cảm thấy thư thái vô cùng.

Rất nhiều năm sau đó, mỗi khi nhớ đến dáng ngủ cuộn tròn như con mèo nhỏ của em, không hiểu sao anh chỉ nghe lòng dạt dào niềm vui, con tim xao xuyến, bồi hồi.
Nửa học kỳ sau có rất nhiều chuyện không tài nào đoán trước được xảy ra, nháy mắt đã đến cuối năm, Triệu Thuỷ Quang tình cờ quen được một quái nhân.

Nói chính xác hơn là Triệu Thuỷ Quang từ nhỏ cũng là một quái nhân, cô đó giờ không được giáo viên Toán ưa thích, nhưng cứ hết lần này đến lần khác lại bị giáo viên Ngữ văn và Anh văn để ý, tưởng chừng tốt nghiệp 3 rồi mọi chuyện sẽ khác đi, thế mà tới đại học chuyện xưa lặp lại lần nữa.

Nửa học kỳ sau, trường học vì muốn tăng cường khả năng tiếng Anh cho sinh viên, cho nên đã tổ chứ bồi dưỡng Anh văn ở trung tâm, mỗi lớp Anh văn đều chọn ra 3 sinh viên xuất sắc nhất để đi học.

Triệu Thuỷ Quang đương nhiên là có tên trong “bảng vàng” ấy, Triệu Thuỷ Quang đương nhiên biết muốn học giỏi tiếng Anh không phải chỉ có đọc mấy bài văn, hay là nắm bắt ngữ pháp là được, nhưng việc bắt đi học thế này chính là đang chiếm dụng thời gian tự do nhàn rỗi của cô đó, nói thế cho nó oai, chứ thật ra “thời gian tự do nhàn rỗi” mà cô nói chính là hai ngày nghỉ hiếm hoi cuối tuần có thể “bắt chẹt lừa gạt miếng ăn thức uống” của Đàm Thư Mặc. Vì nể tình giáo viên tiếng Anh, cho nên Triệu Thuỷ Quang cũng bấm bụng ngoan ngoãn đi học.

Thầy giáo của cô tên là Peter, đến từ Montreal, Canada, lúc thầy đang giới thiệu về bản thân mình, Triệu Thuỷ Quang bất chợt nhớ đến một người.

Giờ học của thầy Peter cũng rất thú vị, không cần phải học mấy lý thuyết khô khan trong sách giáo khoa, thầy chủ yếu là kể chuyện cười, nếu không cũng là chơi trò chơi.

Hôm nay, thầy Peter mang một túi màu đen đến lớp, thần thần bí bí nói muốn chơi trò đoán câu đố, lớp tổng cộng có 40 sinh viên, theo chỗ ngồi mà phân thành hai đội, mỗi đội mỗi vòng chơi sẽ cử một người lên sờ vật ở trong túi, sau đó thì dùng tiếng Anh để miêu tả và không được phép dùng tiếng Hoa, cũng không được phép nhắc đến tên của vật đó để mọi người tự đoán, đoán đúng thì sẽ được một điểm, thắng sẽ có thưởng.

Triệu Thuỷ Quang vốn không phải người thích mấy hoạt động vui chơi thế này, hơn nữa trò này cũng chẳng cho thêm điểm thành tích gì cả, cô cũng chán ngán không hào hứng mấy.

Mọi người dù thành tích tiếng Anh đều khá giỏi, nhưng suy cho cùng cũng là người Trung Quốc học tiếng Anh, cho nên khi phát âm tránh không khỏi lắp ba lắp bắp, ai mà biết được đội bên kia lại có một nam sinh viên rất bạo dạn và háo thắng, mỗi lần bên đội cô đưa ra gợi ý gì là người đó đều giành trả lời và đương nhiên lần nào cũng trúng cả.

Triệu Thuỷ Quang cũng tò mò nhìn xem người đó mặt mũi thế nào, người này mày rậm mắt to, đường nét khuôn mặt có gì đó quen quen, so ra cũng là người lanh mồm lẹ miệng, chắc hẳn từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió hết đây, đang lúc nhìn trộm, cậu ta thình lình quay đầu lại cười đội của cô, vẻ mặt ra oai nhìn mà tức nổ đom đóm.

Thật ra thầy Peter không yêu cầu phải ngồi cố định chỗ nào, nhưng quy luật từ xưa đến nay thì con gái tụ lại một chỗ, con trai tụ lại một chỗ, con gái mạnh con gái, con trai mạnh con trai ngồi, vì thế điểm số của bọn con trai đã bỏ xa lơ xa lắc điểm của con gái tụi cô, đám con trai còn hào hứng khơi mào chiến tranh, hùng hùng hổ hổ vẻ rất kênh kiệu.

Bản tính Triệu Thuỷ Quang không thích tham gia vào những chuyện không liên quan tới mình, nên cô vốn cũng chẳng hứng thú tranh đua làm gì, đến phiên cô lên, cô sờ được một cây dù nhỏ, vắt óc tìm từ nào đơn giản để miêu tả cho bên phe cô, mới nói vài câu mà nam sinh viên mắt to kia đã giành trả lời, ánh mắt người đó sáng trong vẻ đầy tự tin, nói, “I got it.” (Tôi biết là thứ gì rồi.)

Hiển nhiên lại một lần nữa cậu ta đáp đúng, đội cô lại thua, Triệu Thuỷ Quang đành phải trở về chỗ ngồi, thế nhưng nam sinh viên đó cứ nhìn cô cười đắc chí, Triệu Thuỷ Quang đời này ghét nhất kiểu cười vênh váo như thế, đến Phật cũng phải nổi giận rồi.

Như ăn nhằm thuốc nổ, cô bắt đầu chú tâm vào trò chơi, người kế tiếp lên sờ vừa mới nói “circle” (vòng tròn), “money” (tiền), Triệu Thuỷ Quang lập tức giơ tay trả lời, “coin” (đồng xu)

Đám con gái reo hò tưng bừng, điểm số của bọn cô dần cải thiện, cứ tăng lên vùn vụt, bọn con trai chỉ biết tắc lưỡi cam chịu. Triệu Thuỷ Quang cũng không định tham gia đâu, nhưng nếu không cho bọn con trai biết thì họ lại cho rằng con gái tụi cô không biết gì cả.

Vòng cuối, thầy Peter nói món đồ này rất khó đoán, nam sinh viên đó xung phong lên, cậu ta cau mày sờ lâu bao nhiêu thì Triệu Thuỷ Quang cũng chau mày thấp thỏm bấy nhiêu, cuối cùng cậu ta do dự nói, “one face” (1 khuôn mặt), vừa nghe câu đó xong ai nấy đều ngỡ ngàng không biết rốt cục là gì, mọi người phát huy trí tưởng tượng hết thứ này đến cả mấy thứ ghê rợn sởn cả gai ốc; nam sinh viên kia lại nói tiếp, “having nose, mouth without eyes” (có mũi, miệng nhưng không có mắt)

Triệu Thuỷ Quang nghĩ tới mấy bộ phim kinh dị, mấy con quái vật trong phim cũng là có mũi, có miệng nhưng không có mắt, chính xác là mấy bộ phim kinh dị cô thường coi lúc nghỉ hè, những bộ phim đó cứ chiếu đi chiếu lại trên TV nhàm chán chết đi được, diễn viên không hoá trang thì cũng toàn đeo mấy mặt nạ như khủng bố vác dao vác búa chém người mà thôi.

Đầu óc nhanh nhạy đoán ra, cô lập tức hô to, “mask” (mặt nạ)

Nhìn vẻ mặt nam sinh viên như trút gánh nặng, thầy Peter mới thu lại cái túi, vừa khen Triệu Thuỷ Quang “smart” (thông minh), vừa lấy một cục kẹo thưởng cho cô.

Hết giờ học, Triệu Thuỷ Quang mở viên kẹo ra, bỏ vào miệng ăn, sau đó mang cặp sách đi ra ngoài.

Đột nhiên nghe có người gọi mình, cô quay đầu lại, thấy nam sinh viên mắt to lúc nãy nhe răng cười đến lộ cả răng khểnh bên phải đang đi về phía cô.

Đã từng có một người con trai cũng nhe răng cười tươi lộ răng khểnh như thế này trước mặt cô, kể từ cái ngày định mệnh ấy, cô đã mê nụ cười của người đó như điếu đổ suốt ba năm trời, ký ức bị vùi sâu trong quên lãng bỗng dưng trỗi dậy, từng kỉ niệm thổn thức tựa như vết răng cưa của vỏ trứng bị bể không thôi khứa sâu vào tim cô, đau đến tận xương tuỷ. Cô lặng người đi trong những xúc cảm miên man ùa về.

Nam sinh viên kia bước tới gần, nói, “Bạn còn chưa biết mình là ai, định làm gì mà đã hoảng sợ rồi sao.”

Cậu ta nhìn Triệu Thuỷ Quang thừ người đứng bất động, tự hỏi không biết đây có phải là người con gái tự tin thông minh lanh lợi lúc nãy không nữa?

Huơ huơ tay trước mặt vô, cậu ta nói, “Này, xin hỏi có ai ở đây không?”

Triệu Thuỷ Quang hoàn hồn, nhìn nụ cười nắc nẻ như em bé của nam sinh viên này, cậu ta cười toe toét đến híp cả mắt, cô bối rối, cười giả lả trả lời, “À không, lúc nãy mình đang suy nghĩ chút chuyện thôi.”

Vốn định đi về, thế mà nam sinh viên này kéo cô lại nói tiếp, “Thầy Anh văn nói ở khoa Kinh Tế Quốc Dân có một sinh viên nữ rất thông minh, giờ thì mình biết là ai rồi.”

Triệu Thuỷ Quang ngạc nhiên vì lời nói này của cậu ta, nhưng dù sao được người ta khen cũng lấy làm vinh hạnh lắm, dẫu là thế thì cô cũng không quen biết người này, mà trước giờ cô đều không thích nói chuyện với con trai, thế nên cô chỉ cảm ơn theo phép lịch sự, “Cám ơn, lần sau gặp lại.” Sau đó liền xoay người đi tiếp.

Cúi đầu đi trong sân trường, chân giẫm lên xác lá khô trên mặt đất nghe loạt soạt khiến lòng cô như thắt lại, đã thật lâu cô không nhớ đến cuộc sống nơi xứ người của anh, đất nước rộng lớn và xinh đẹp với biểu tượng lá phong đỏ nổi tiếng, cô tự hỏi không biết lặng lẽ bước trên con đường ngập lá khô giữa thành thị lưng chừng nơi xứ người anh sẽ cô đơn đến nhường nào.

Trong tim mỗi người ai cũng có hình bóng một người nào đó mà họ cất sâu tận đáy lòng, đó không phải là người yêu cũng không phải là bạn bè, nhưng khi thời gian thấm thoát thoi đưa, dù rằng người đó và họ có còn yêu nhau hay bạn bè gắn bó keo sơn hay không, thi thoảng họ lại nhớ đến người đó chỉ như một thói quen, và lòng luôn thầm mong người đó mãi hạnh phúc.

Sân trường lác đác tiêu điều, trời gần cuối thu, gió se se lạnh, Triệu Thuỷ Quang kéo cao cổ áo, thì thầm, “Hi vọng anh sẽ hạnh phúc.”

Đưa tay nhìn đồng hồ, hôm nay tan học sớm, thời gian rảnh rỗi còn rất nhiều, cô vội vã chạy đến ký túc xá dành cho giáo viên.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
Đăng lúc 23-4-2012 16:09:06 | Chỉ xem của tác giả
bạn tsubasa _90 ơi cho mình hỏi khi nào mới có chap tiếp theo vậy, ngày ngày ra vào hóng điên cuồng luôn
mình lỡ nhảy hố này rồi nên phải theo cho tới khi kết thúc mới chịu được.
hãy cố gắng lên nhé, mình ủng hộ bạn

Bình luận

keke, thanks bạn, mình cũng theo tiến độ bên nhà editor, theo lịch thì tuần có 3 chap nhưng dạo này chị ấy bận hay sao mà ra chậm bạn ạ, thui cố gắng nha...  Đăng lúc 30-4-2012 10:14 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 3-5-2012 22:47:05 | Chỉ xem của tác giả
Chương 22.1:

Triệu Thuỷ Quang bây giờ mới phát hiện trường học nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu đã quen một người nào đó thì chuyện đụng mặt nhau chỉ như cơm bữa.

Buổi trưa, vì vội vội vàng vàng làm cho xong bài tập phải nộp nên không kịp thời gian ăn cơm, Triệu Thuỷ Quang nhờ Dương Dương ra “Phố Sau” mua cho mình cái bánh trứng.

Phố Sau thật ra là một khu chợ nhỏ đằng sau trường học, cũng chẳng biết cái tên Phố Sau có từ lúc nào, chỉ biết rằng tất cả mọi người giờ đây đã quen gọi nó như thế rồi.

Sự thật rành rành chứng minh ý tưởng của con người quả là vô hạn !

Miệt mài kiên trì chiến đấu tới cùng rốt cục cũng nộp bài tập cho lớp trưởng trước khi tiết học kết thúc, bụng cô lúc này cũng đã sôi sùng sục, Triệu Thuỷ Quang và Hứa Oánh bước vào phòng học thì đã thấy Dương Dương và Bành Hiểu Hiểu giành chỗ trước rồi, Triệu Thuỷ Quang vừa thấy bánh trứng để trên bàn là bổ nhào tới ngay.

“Cám ơn, bạn thân mến.” Triệu Thuỷ Quang vừa mở túi bánh vừa nói với Dương Dương.

“Đừng có cám ơn suôn như thế, tối nay mời mình ăn cánh gà nướng là được rồi.” Dương Dương cũng không khách sáo.

“Không thành vấn đề.” Lúc này mà Dương Dương nói gì thì Triệu Thuỷ Quang cũng gật đầu đồng ý cả.

“Mình nữa, còn có Hiểu Hiểu nữa.” Hứa Oánh cũng giành phần.

Hứa Oánh liếc cô, “Mình đây giám sát bạn làm hết bài tập, Hiểu Hiểu thì tới trước giành chỗ, đương nhiên là bạn phải mời cả bọn mình!”

Triệu Thuỷ Quang phớt tỉnh lời của Hứa Oánh, vẫn tiếp tục ngồi gặm cái bánh, chuyện của buổi tối thì để tối tính.

Đang vùi đầu ăn ngấu ăn nghiến, vai đột nhiên bị ai đó vỗ một cái bốp, Triệu Thuỷ Quang giật mình xém tí nữa là mắc nghẹn, cô tự hỏi mình đã ngồi tuốt trong góc sao mà còn bị nhận ra nữa, cố nuốt miếng bánh bị nghẹn trong cuống họng xuống, sau đó cô quay đầu lại xem là ai.

Người vỗ vai cô có cặp lông mày đậm và dài, đường nét gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng trong, khi cười bên má phải còn hiện ra lúm đồng tiền, đúng, không ai khác chính là cậu sinh viên mắt to hôm nọ.

Lần trước đã nói Triệu Thuỷ Quang là kẻ hai mặt chính hiệu, thường hay lơ là, tính tình lười biếng, lại có mấy thói quen rất xấu, chỉ có người nào quen thân với cô lắm thì mới biết rõ, nói một cách khác, tức là chỉ có bạn bè thân thiết của Triệu Thuỷ Quang mới “may mắn” lĩnh giáo được mấy thứ này.

Mà nam sinh viên này cô lại không quen biết, Triệu Thuỷ Quang chỉ gật đầu chào theo lễ, mỉm cười nói, “Chào, bạn cũng học lớp này à?”

Thực ra là trưa nay loay hoay làm cho xong đống bài tập kia, ngay cả hôm nay học tiết gì cô cũng đã quên mất tiêu.

Nam sinh viên mắt to cười rạng rỡ, cậu ta nói, “Phải, mình và bạn của mình đến dự thính, nghe nói thầy giáo này dạy rất hay.”

Triệu Thuỷ Quang ngó xung quanh, quả nhiên là chỗ ngồi đã chật cứng hết, chắc có lẽ cậu ta ở cùng một ký túc xá với bọn cô, mà cô cũng chẳng biết nói gì với cậu ta, chỉ gật đầu sau đó tiếp tục ngồi ăn bánh trứng của mình, ờ mà, chỉ há miệng cắn từng miếng nhỏ mà thôi.

Mới cắn được một miếng thì cô đã bị Dương Dương túm quần túm áo chụm đầu vào nhau, “Đồng chí Tiểu Quang, nào, thành khẩn khai báo với tổ chức Đảng muôn năm, rốt cục là chuyện gì thế hả?”

Triệu Thuỷ Quang cũng thuộc loại người nhiều chuyện, nhìn vẻ mặt cười nham nhở của Dương Dương cũng đủ hiểu cô nàng đang ám chỉ gì rồi, cô nhỏ giọng nói, “Được rồi được rồi, mấy hôm trước cậu ta và mình tình cờ học chung một tiết học, mình đây ngay cả tên cậu ta còn không biết nữa là.”

Hứa Oánh chen vào nói, “Mình biết nè, anh ta học cùng lớp Đảng với bọn mình đó, anh ta học năm hai khoa Tự Động Hoá, tên gì nè…” Hứa Oánh suy nghĩ một lúc rồi tự dung la lớn lên, “À, Đằng Dương.”

Triệu Thuỷ Quang xấu hổ muốn kiếm một cái lỗ mà chui xuống, cô vỗ lên đùi Hứa Oánh một cái bốp, người nọ ngồi đằng sau cũng cười ha hả.

Dương Dương vui vẻ nói, “Họ hàng xa của mình đây mà!”

Bành Hiểu Hiểu nói nhỏ, “Nhưng mà người ta mang họ Đằng!”

Dương Dương quay đầu kiên định nói, “Mẹ cậu ta chắc chắn họ Dương!” Cô còn gật đầu trả lời chắc nịch.

Cái người tên Đằng Dương cũng gật đầu tán thành, “Mẹ của tôi mang họ Dương đấy.”

Vì thế hai bàn trên dưới rất nhanh đã làm quen với nhau, Triệu Thuỷ Quang thầm nghĩ, sao mà người thời nay “dễ làm quen nhau” thế không biết !

Cuối cùng cô đành phải bất đắc dĩ cúi thấp đầu để cho bọn họ trái một lời phải một câu, cảm giác như đám người này ăn nhằm thuốc kích thích vậy, cứ chí choé mãi không dứt.

Ai ngờ rằng chính người nào đó cũng không thể ngồi ngoài được, cuối cùng cũng nhập hội ba người kia, thậm chí còn hào hứng tám chuyện hơn mọi ngày.

Khi ấy, nếu trong phòng trọ có người đang yêu thì cũng tựa như cả phòng đang yêu vậy, mọi chuyện lớn nhỏ từ cãi nhau đến làm hoà đều kể cho nhau nghe, có khi lại còn góp ý kiến cho đối phương nữa. Hay nếu có ai thất tình thì cả phòng cũng thất tình theo, suốt cả đêm mọi người sẽ đem tên con trai đáng ghét kia mắng cho tới khi máu chảy đầu rơi mới thôi!

Được một lát thì Đàm Thư Mặc cầm quyển sách bước vào, Triệu Thuỷ Quang biết mình coi như tiêu đời rồi, ngay cả tiết học của Đàm Thư Mặc cũng quên béng đi mất!

Trong tiết học của Đàm Thư Mặc cô cũng như mọi người đều học rất nghiêm chỉnh, cô đã quen như thế rồi, hơn nữa mỗi khi Đàm Thư Mặc lên lớp đều có cách giảng bài rất hay và cuốn hút, nhưng mà cả đám Dương Dương thì chỉ chú ý đến “nhan sắc” của anh mà thôi, mặc dù vậy lâu lâu cô khoái nghe bọn họ bàn luận lắm.

Một hồi lâu sau, Đằng Dương ngồi phía sau chọt chọt lưng cô, Triệu Thuỷ Quang không thích ai chọt lưng mình, cô cảm thấy như thế là không tôn trọng người khác, hơn nữa hành động như thế cũng không phù hợp cho nam nữ, cô cũng chẳng làm thế với ai bao giờ, mà cho dù không thích thì cô vẫn xoay đầu xem chuyện gì.

Người kia cười lộ cả răng khểnh, nói, “Xin lỗi, bạn tên Triệu Thuỷ Quang phải không, bạn có số điện thoại không?”

Triệu Thuỷ Quang cảm thấy mối quan hệ này phát triển quá nhanh, nhưng nếu người ta đã hỏi thì nói không có điện thoại chắc chắn sẽ không ai tin, cô suy nghĩ một lúc rồi mới đáp lại, “Điện thoại tôi bị hư rồi.”

Đằng Dương cười cười, gương mặt trẻ thơ không ai có thể giận anh ta lâu được , “Không sao, bạn cho mình số trước đi, có gì sau này dễ liên lạc hơn.”

Triệu Thuỷ Quang len lén nhìn Đàm Thư Mặc đang say sưa giảng bài, sau đó mới dám đọc số điện thoại của mình cho Đằng Dương nghe.

Nào ngờ không lâu sau điện thoại bắt đầu rung lên, quan trọng chính là cô đã quên tắt chuông, bài hát trong phim hoạt hình “Shin cậu bé bút chì” reo lên ầm ĩ.

Triệu Thuỷ Quang tay chân luống cuống bấm tắt, mọi người xung quanh đều đang bụm miệng cười.

Trong lớp đại học, việc sinh viên quên tắt điện thoại là chuyện thường ở chợ, coi như là trò tiêu khiển cho mọi người thôi, nhưng Triệu Thuỷ Quang không hề muốn bản thân rơi vào tình huống này ngay trong tiết học của Đàm Thư Mặc!

Quả nhiên đôi mắt trong veo như suối nhưng lạnh lùng lập tức nhìn về phía cô, Triệu Thuỷ Quang nằm sấp giả chết trên bàn, không dám nhìn thẳng anh, cũng không thể không thừa nhận đây chính là lần đầu tiên cô hận khoa học kỹ thuật tiên tiến, chế tạo ra điện thoại làm quái gì chứ!

Đàm Thư Mặc chẳng thấy thân mình người nào đó mà chỉ thấy được cái đầu lấp ló, anh nhếch miệng cười nói, ” Nohara Shinnosuke đâu ra thế? Cũng tới đây đi học chung với mọi người à?” (Nohara Shinnosuke chính là Shin)

Tất cả mọi người đều không ngờ một giáo sư vừa tài giỏi, lại thêm khí chất tao nhã như thế cũng coi phim hoạt hình, ai nấy đều sững sờ nhìn Triệu Thuỷ Quang đang nằm ườn trên bàn, mọi người bắt đầu cười rộ lên.

Triệu Thuỷ Quang biết rõ phải xin lỗi thì mới hết chuyện, nhưng cô chưa kịp làm gì thì đã có người đứng lên nói trước, “Xin lỗi, thưa giáo sư, sau này em sẽ không mang em nhỏ tới trường nữa.” Tất cả sinh viên trong phòng học đều cười rất sảng khoái, bầu không khí lúc này mới bớt căng thẳng.

Triệu Thuỷ Quang nghe tiếng Đằng Dương nhè nhẹ phát ra từ phía sau mà cả tay lẫn chân cô toát mồ hôi lạnh, người khác nào biết Đàm Thư Mặc biết rõ chuông điện thoại của Triệu Thuỷ Quang, lúc ngồi trong xe của anh, cô còn bị anh cốc đầu một cái, bảo cô là đứa trẻ ngây thơ.

Đằng Dương thì chỉ nghĩ người gây ra chuyện này là cậu ta, hơn nữa Triệu Thuỷ Quang là con gái thì dễ dàng xấu hổ, bởi vậy mới đứng ra nhận lỗi về mình, muốn giúp cô giải vây.

Còn về giáo sư Đàm của chúng ta, nét mặt càng lúc càng đen khiến anh càng trở nên lạnh lùng hơn, có thể nói đây chính là khí chất riêng của anh, một giáo sư lạnh lùng nhưng đôi khi cũng thích nói đùa. Đằng Dương cũng không suy nghĩ gì nhiều, vừa ngồi xuống đã khều khều nói nhỏ với Triệu Thuỷ Quang, “Xin lỗi, hồi nãy là do tôi gọi”, còn Triệu Thuỷ Quang cũng không dám quay đầu lại.

Đến hết giờ học, Đàm Thư Mặc nói, “Luận văn giữa kỳ hạn chót là đến cuối tháng này, những sinh viên sau đây sẽ nộp vào cuối tuần này.”

Triệu Thuỷ Quang đã quá hiểu Đàm Thư Mặc, cô cũng biết rõ cuối tuần luôn là lúc bận tối tăm mặt mũi vật lộn với đống bài tập, quả nhiên không ngoài dự đoán, Đàm Thư Mặc cầm danh sách sinh viên lên thông báo, ” Khoa Kinh Tế Quốc Dân, Triệu Thuỷ Quang.”

Triệu Thuỷ Quang ngậm bồ hòn thầm rơi lệ trong lòng !

Toàn bộ mọi người trong lớp đều phập phồng lo sợ chờ nghe anh thông báo tiếp, thế mà Đàm Thư Mặc gấp danh sách lại, híp mắt cười vui vẻ, amh nói, “Được rồi, tan học đi.”

Sau đó anh liền thu sách, xoay người ra khỏi phòng.

Cả lớp đều sững sờ, không phải là “những sinh viên sau đây” sao? Lát sau, cả phòng học huyên náo hẳn lên, ai nấy đều tự cảm thấy mình may mắn vô cùng, đồng thời cũng nghe ngóng xem thử cái người xui xẻo tên Triệu Thuỷ Quang học khoa Kinh Tế Quốc Dân là ai.

Triệu Thuỷ Quang lại một lần nữa thành danh.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
Đăng lúc 4-5-2012 20:36:45 | Chỉ xem của tác giả
Edit lại chút không người khác hiểu lầm, đôi khi mình phát ngôn cũng thiếu chọn từ quá :P.


truyện này đọc được 6 chap, chờ k nổi vọt đi đọc cv.

Truyện này không quá đặc sắc, cứ nhẹ nhàng như dòng suối vậy đó, trong cái thời buổi hổ lốn truyện như hiện nay thì truyện này đọc ổn ^^.

Bình luận

yup truyện nhẹ nhàng có cái hay của nhẹ nhàng, nhẹ nhưng ngọt và ấm ;)  Đăng lúc 5-5-2012 02:54 PM
mà lâu lâu cũng phải đọc mấy bộ thía này chứ suooxt ngày đi tìm mấy bộ ngược cũng hại não lắm ha...  Đăng lúc 4-5-2012 10:19 PM
uhm, truyện này nó nhẹ nhàng, hok có gì đặc sắc, nhưng mình lại thích cái sự nhẹ nhàng ấy, đọc có cảm giác bình yên...  Đăng lúc 4-5-2012 10:19 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
Đăng lúc 5-5-2012 14:53:26 | Chỉ xem của tác giả
Kurt gửi lúc 4-5-2012 20:36
truyện này đọc được 6 chap, chờ k nổi vọt đi đọc cv, và nhớ đã đọc hết cũng hơ ...

T____T mình còn phải đi làm, chứ đâu ở không hoài mà edit nhanh đc... bạn đọc thì nhanh, chứ thử ngồi edit xem mất bao nhiêu thời gian

Bình luận

thanks em gái ;) ss cũng đang cố gắng mần truyện này hehe  Đăng lúc 5-6-2012 11:22 PM
ss ơi truyện như vậy em đã tìm kiếm mò mẫm mong chờ lâu lắm rồi ak.dễ thương và nhẹ nhàng. em rất thích như vậy.luôn ủng hộ ss:)))  Đăng lúc 5-6-2012 07:24 PM
chẹp, bạn hiểu nhầm ý mình. Mình k có ý trách bạn, mình cũng là 1 ng edit truyện. Mình k lập wp riêng, chỉ edit trong kites nên hiểu.  Đăng lúc 5-5-2012 03:49 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
Đăng lúc 5-5-2012 15:52:26 | Chỉ xem của tác giả
elvie_yuen gửi lúc 5-5-2012 14:53
T____T mình còn phải đi làm, chứ đâu ở không hoài mà edit nhanh đc... bạn đọc thì ...


Chẹp, bạn hiểu nhầm ý mình. Mình k có ý trách hay hối bạn, mình cũng là 1 ng edit truyện. Tuy mình k lập wp riêng, chỉ post trong kites nhưng mình cũng hiểu.

Ý mình là tính mình nóng vội, cái gì cũng không chờ được. Nhưng lỡ nhảy vào hố sớm quá nên phải đi đọc convert. Nếu biết thế thì đã chờ được kha khá mới nhảy.
Như mình đã nói ở trên, mình có edit truyện, mình cũng đã đi làm, mình cũng có cv gđ ... nên chưa bao giờ mình đọc tr ở nhà nào mà mình hối hay trách cứ.
Lịch trình của mình nó cũng kín mít như vậy nên thường truyện nào hoàn mình mới đọc, or có đọc dở cũng fải mò cv đọc nốt, cơ bản vì nhiều thứ fải làm quá nên nếu chờ thì mình lại quên đầu quên đuôi là chap trước nói đến cái gì => không có ý gì hết.

Và mình nhớ thì hình như bạn làm không chỉ 1 truyện. Hồi truyện này mới ra đến chap 2 (hình như song song là ăn xong chùi mép gì đó) mình có giới thiệu về nhà bạn trong kites này.

Mình không chê truyện dở, mình nói ổn. Tính mình cũng khá kén chọn, danh sách thật sự hay của mình không nhiều.

Nên ổn với mình là đọc được, hơn nhiều truyện trong cái thời buổi hổ lốn bây giờ.

Và để tìm được 1 truyện "ổn" để edit cũng muốn trầy trật chứ nói gì hay.

Tụi mình cũng sắp làm dự án mới (giờ thì mình và những người khác vẫn đang mắc kẹt trong các dự án cũ chưa xong) nhưng vẫn còn chưa biết chọn truyện nào.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

28#
Đăng lúc 5-5-2012 18:02:33 | Chỉ xem của tác giả
cám ơn bạn tsubasa đã post truyện! truyện này hay , nhẹ nhàng lãng mạn! ủng hộ bạn {:311:}

Bình luận

kkee, thanks bạn, tiếp tục hóng nha  Đăng lúc 6-5-2012 12:11 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

29#
 Tác giả| Đăng lúc 17-5-2012 17:32:29 | Chỉ xem của tác giả
Chương 22.2:
Triệu Thuỷ Quang bực bội chằm dằm đi nhanh ra khỏi lớp, cô cũng không dám đi tìm Đàm Thư Mặc, ngặt nỗi lại phải giải thích để anh hiểu, cô biết chắc thế nào cũng bị anh trách mắng cho xem.

Nhạc chuông Shin bút chì lại vang lên lần nữa, Triệu Thuỷ Quang nghe mà nhức cả đầu, cô nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình lập tức bắt máy ngay, đầu dây bên kia chưa nói gì thì cô đã lên tiếng trước, “Xin lỗi.”

Người nọ “Ừ” một tiếng, có tiếng mở cửa, chắc là anh đang đi vào văn phòng.

Triệu Thuỷ Quang tận lực giải thích, “Tiết học lúc này không phải em cố ý đâu, sinh viên nam đó tuần trước mới quen biết thôi.”

Tiếng ly nước đặt xuống bàn nghe cái “cốc”, anh nói, “Anh biết rồi.”

Triệu Thuỷ Quang an tâm thở phào nhẹ nhỏm, đang định nhắc tới vụ luận văn thì đầu dây bên kia lại cất tiếng nói nghe rất vui vẻ, “Triệu Thuỷ Quang”.

Triệu Thuỷ Quang vẫn như mọi khi “vâng” một tiếng rất dịu dàng.

Giọng nói nhẹ nhàng của anh truyền qua ống tai nghe, “Nhớ rõ cuối tuần này phải nộp luận văn.” Nói xong anh liền cúp máy.

Tai Triệu Thuỷ Quang như bị ù đi, hận không thể đập tan tành cái điện thoại di động!

Ngày thứ sáu, Triệu Thuỷ Quang đến văn phòng của Đàm Thư Mặc trình diện, Triệu Thuỷ Quang cũng không phải kẻ ngốc, anh kêu cô làm luận văn mà, dù gì cũng phải kiếm tư liệu, thôi thì tìm người hướng dẫn luôn cho rồi.

Lúc cô tới văn phòng thì Đàm Thư Mặc đang ra ngoài để đi họp, anh cầm chìa khoá trong tay, nhìn Triệu Thuỷ Quang và nói, “Em đến nhà anh viết đi, rồi lát nữa anh sẽ đưa em về nhà luôn.” Anh lấy xe trước hết chở Triệu Thuỷ Quang đến nhà mình. (Cứ đến cuối tuần TTQ sẽ về nhà của cô)

Vì thế bạn học Triệu Thuỷ Quang của chúng ta đã tiến thêm được một bước!

Viết xong luận văn thì cũng đã hơn ba giờ chiều, Đàm Thư Mặc vẫn chưa về nhà, Triệu Thuỷ Quang quyết định tự mình tham quan căn nhà của anh một chuyến.

Nhà của Đàm Thư Mặc rất sạch sẽ, nhìn thôi cũng biết có người thường xuyên quét dọn, bố trí ánh sáng và thiết kế rất hài hoà, nhìn đống sách trên kệ sách mà cô hãi hùng, định tới tủ TV xem mấy đĩa DVD trong đó thì cửa ra vào vang lên tiếng mở khoá “rột rột”.

Triệu Thuỷ Quang vội chạy ngay tới đứng ngay cửa, thấy Đàm Thư Mặc đi vào nhà, cô ngoan ngoãn hô lên, “Chào thầy Đàm.”

Đàm Thư Mặc thẩy chìa khoá vào giá đỡ cạnh cửa, dáo dác nhìn cả phòng rất ngăn nắp không bị hư hao bừa bộn gì cả, nhướng đôi lông mày đẹp của mình lên, anh hỏi, “Em viết luận văn xong chưa?”

Triệu Thuỷ Quang gật đầu rất chắc nịch, “Em mới vừa viết xong.”

Đàm Thư Mặc “Ừ”, sau đó thay giày ra, nghĩ một hồi anh mới nói tiếp, “Đi thôi, anh chở em về nhà.”

Triệu Thuỷ Quang khó lắm mới có cơ hội tới đây, cô làm sao dễ dàng đi về vậy được, còn chưa khám phá nhà anh xong mà, cô hấp tấp nói, “Còn sớm mà, giờ nhà em cũng không ai ở nhà hết, mà em cũng không có mang theo chìa khoá, em tự chơi 1 mình, anh làm gì thì làm đi.”

Đàm Thư Mặc nhìn cô, nói, “Có mấy cái đĩa trong tủ đấy.” Sau đó vào trong nhà lo làm chuyện của mình.

Triệu Thuỷ Quang tự mình lang thang khắp nhà anh, nhưng cô cũng biết có chừng mực, tới nhà người khác không thể lục lọi hay quậy phá được, nhìn đống đĩa phần lớn là tiếng Anh, tiếng Pháp, còn có mấy đĩa chuyên đề nữa, rồi cả phim Nhật, vừa nhìn thấy cô phấn khích không thôi, cuối cùng cũng bị cô tìm thấy, nhìn kỹ lại thì đây là bộ phim của đạo diễn Shunji Iwai, “All About Lily Chou-Chou”, cô hơi hiếu kỳ, thì ra Đàm Thư Mặc cũng thích mấy bộ phim điện ảnh kinh điển tinh tế thế này.

Cô chọn bộ phim “Lời nhắn tình yêu”, tựa tiếng Anh là Love Note, trước kia cô cũng có xem qua bình luận phim này, thấy nhân vật nam chính rất đẹp trai.

Vừa mới để đĩa vô máy thì Đàm Thư Mặc đúng lúc đi ra, sự chú ý của Triệu Thuỷ Quang đối với nhân vật nam chính giờ đã chuyển sang Đàm Thư Mặc hết.

Đàm Thư Mặc mặc một cái áo thể thao màu xám có mũ trùm đầu, ở dưới thì mặc quần cotton màu trắng, nhìn cứ y như sinh viên vậy, Triệu Thuỷ Quang chưa từng thấy Đàm Thư Mặc ăn mặc giản dị thoải mái như vậy, khiến cô nhìn đến không chớp mắt.

Cô đâu biết rằng Đàm Thư Mặc vẫn giữ thói quen như khi còn học ở Anh quốc, thường xuyên bận đồ thế này ở nhà, không giống như phần lớn đàn ông không mặc áo ba lỗ thì cũng mặc pyjama.

Triệu Thuỷ Quang nhìn Đàm Thư Mặc cầm ly nước đi tới, bộ dáng bình dị vô cùng, cách ăn mặc lại giống thanh thiếu niên thời nay trông rất thoải mái.

Triệu Thuỷ Quang đi theo sau lưng Đàm Thư Mặc vào trong nhà bếp, thấy anh cầm dao gọt trái cây gọt táo, cả người dựa vào quầy rượu, đầu hơi cúi xuống, vẻ mặt rất chăm chú, vỏ táo đỏ thẫm men theo ngón tay thẳng dài đẹp đẽ của anh mà rớt xuống.

Lúc còn nhỏ Triệu Thuỷ Quang từng xem qua một bộ phim, cô không nhớ được tên bộ phim đó, nhưng điều cô nhớ nhất là cảnh nam chính gọt táo cho nữ chính, từ đó về sau cô luôn tin rằng một người đàn ông nếu như chịu đứng yên một chỗ, chịu bỏ thời gian thật lâu thật tỉ mỉ gọt táo cho mình thì người đàn ông này sẽ bảo vệ mình cả đời.

Triệu Thuỷ Quang đứng ở cửa nhìn Đàm Thư Mặc, lòng cô nghẹn ngào, trào dâng một cảm xúc không thể diễn tả, rồi cô chợt nhận ra cảm xúc mơn man này chính do anh làm cô cảm động.

Cô bước đến, nhẹ nhàng vòng tay ôm lưng anh, lúc này đây cô chỉ cảm thấy lòng thoả mãn, hạnh phúc vô vàn.

Đàm Thư Mặc cảm thấy có gì đó mềm mại tựa vào người mình, anh không nói gì chỉ khẽ mỉm cười, cứ tưởng rằng cô lại định tính kế mưu ma chước quỷ gì, anh thở dài nói, “Sao vậy? Anh thật sự không có giận, xem TV đi, được chưa nào?”

Anh cho rằng Triệu Thuỷ Quang vì tưởng anh còn giận chuyện điện thoại nên mới thế, có trời mới biết Đàm Thư Mặc chỉ muốn giở trò trêu cô mà thôi, nói chứ nếu như hiện tại cô không bị anh hối thúc mà làm tốt bài luận văn, cuối tháng này thi cử lại nhiều, mà bản tính của người nào đó nước tới chân mới chịu nhảy, đến lúc đó khỏi nói cũng biết sẽ thức khuya đến biến thành gấu trúc, anh nghĩ đến thôi cũng đau lòng.

Theo bản tính ngạo mạn của anh thì tuyệt đối là không ghen tuông gì cả, được rồi, được rồi, anh thừa nhận là cũng có chút chút, nhưng anh tuyệt đối tin tưởng Triệu Thuỷ Quang, cũng như anh tin tưởng vào chính bản thân mình vậy.

Triệu Thuỷ Quang cạ mặt vào chiếc lưng mềm mại của anh sau đó chạy ra ngoài tiếp tục xem TV.

Đến khi Đàm Thư Mặc cầm dĩa trái cây đi ra thì cô cũng sớm quên mất chuyện xảy ra lúc nãy, cả hai cùng nói chuyện cười đùa rất vui vẻ.

Đàm Thư Mặc mỉm cười, cô bé này hễ làm chuyện gì đều rất hăng hái, cũng rất dễ dàng nhập tâm, anh liếc nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, quyết định ngồi xuống bên cạnh cùng cô xem phim.

Hai người có điểm chung chính là hễ tập trung vào gì rồi thì rất chuyên tâm, suốt cả buổi đều im lặng xem cho tới khi phim kết thúc.

Kết cục là nam chính và nữ chính đều đã già, tay nắm tay cùng nhau chết trên giường bệnh. Nam chính đã nói một câu rất cảm động, vợ của ông ta bị mắc bệnh đãng trí người già, cả người sớm hôm đều gặp là ông ấy cũng không nhớ được, nhưng ông vẫn kiên trì ở lại bệnh viện chăm sóc bà ấy, con cái hết lòng khuyên ông nên về nhà, nhưng ông lại nói rằng: “She’s my home, your mother is home”. (Mẹ của các con chính là  nhà của ba)

Triệu Thuỷ Quang nghe đến đó thì mắt đã ươn ướt muốn khóc.

Sau khi xem xong, Đàm Thư Mặc dọn dẹp bàn chuẩn bị chở cô về, nhìn bờ vai vững chải của anh, cô thình lình hỏi, “Tương lai anh nguyện chết sớm hơn em hay là chết sau em?”

Đàm Thư Mặc biết cô vẫn còn đang trong phim, quay sang búng vào trán cô một cái, vừa bực mình lại vừa thấy buồn cười, “Đồ ngốc, đây không phải là do anh quyết định, đừng suy nghĩ lung tung nữa, đi thu dọn đồ đi, không còn sớm nữa, anh chở em về nhà.” Cuối cùng suy nghĩ của một người lớn hơn cô chín tuổi vẫn chín chắn hơn.

Triệu Thuỷ Quang dọn dẹp đồ đạc, Đàm Thư Mặc đã đứng chờ sẵn ở cửa, Triệu Thuỷ Quang không thích để người khác đợi, thế nên cô lập tức nhanh chân chạy qua, trực tiếp xọt chân vào giày trong tủ, dây giày không chịu cài, cũng không chịu cúi người xuống cài, đi được hai bước thế nào cũng té ngay.

Cô đã quen lười biếng như vậy rồi, Đàm Thư Mặc nhìn mà buồn cười, anh thẩy lại chìa khoá lên kệ, cúi người giúp cô buộc dây giày.

Triệu Thuỷ Quang vẫn đeo cặp nặng trĩu trên vai đứng yên ở cửa, nhìn người nọ ngạo nghễ thật sự khom lưng, gập gối buộc lại dây giày cho mình, động tác buộc dây của anh rất nhanh, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen mềm mại của anh, hàng lông mi cong vuốt rất tinh tế, ngón tay thon dài linh hoạt loáng cái đã buộc xong dây giày cho cô. Cảnh tượng thế này càng khiến cô điên đảo tâm hồn.

Đàm Thư Mặc đứng thẳng người, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Triệu Thuỷ Quang, anh vuốt tóc cô, hỏi, “Sao vậy? Bé ngốc.”

“Một người tài giỏi lịch lãm như anh sao lại gặp em nhỉ.” Triệu Thuỷ Quang buột miệng thốt ra.

Đàm Thư Mặc không quan tâm mấy lời nói lung tung của cô, cầm chìa khoá đi ra ngoài, trời cũng đã sập tối, anh mở đèn hành lang lên, nghiêng đầu trìu mến nhìn cô và nói, “Đi nào.”

Triệu Thuỷ Quang ngây ngất nhìn bóng lưng anh trong ánh đèn vàng mờ ảo huyền diệu, cảm giác êm ái mà ấm áp.

Cô bước tới cầm chặt lòng bàn tay anh, cô chợt hiểu ra những câu chuyện cảm động trong phim có lẽ chỉ có thể xảy ra trong phim mà thôi, tuy rằng thế giới thực và phim ảnh khá khác nhau nhưng cũng sẽ xuất hiện một tình yêu chân thật mà rung động lòng người, cũng giống như bây giờ vậy, cô nhận ra rằng chỉ cần anh nắm chặt tay cô thì cả đời này hai người sẽ không bao giờ lìa xa, cùng nhau đi đến chân trời hạnh phúc.

Mấy ngày sau, mọi người trong phòng nói với cô rằng Đằng Dương muốn mời cả bọn ăn cơm, Triệu Thuỷ Quang gãi gãi đầu do dự nên đi hay không, cô tuy là thích ăn uống thật, bình thường cũng tham mấy lợi lộc được ăn chùa như thế này lắm chứ, nhưng tốt nhất chớ nên ăn của người lạ, bởi thế cô nói cô không muốn đi.

Dương Dương nói thẳng với cô, “Mình thấy Đằng Dương thích bạn đó!”

Triệu Thuỷ Quang đang nghe nhạc, cô vờ như không nghe thấy Dương Dương nói gì, liền bị Dương Dương giật phăng tai nghe và quát lên, “Đừng có giả bộ, nói đi, có phải bạn đã thích ai rồi phải không?”

Triệu Thuỷ Quang cũng thẳng thắn nói, “Có”, cô rất nhanh nghĩ đến Đàm Thư Mặc, lòng trào dâng niềm hạnh phúc ngọt ngào.

Hứa Oánh lên tiếng, “Bạn được lắm, có mà cũng không nói bạn bè biết, bình thường cũng không thấy nhắc tới.” Hứa Oánh bực bội nói ra một tràng.

Triệu Thuỷ Quang không biết phải giải thích thế nào, đành bịa đại lý do nào đó để cho qua chuyện, nếu không chắc cô sẽ bị ép cung đến chết mất.

Triệu Thuỷ Quang tuy nhiều chuyện, nhưng cô biết rõ chuyện tình cảm tốt nhất không nên thảo luận cùng người khác, cũng không có chuyện người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc, đã yêu nhau thì đều là hai người tự nguyện đến với nhau, giận hờn vui vẻ đều tự biết, nhưng càng nói với đám con gái nhiều bao nhiêu, thì càng dễ dàng để mất tính khách quan và trực giác mạnh bấy nhiêu, ví dụ như nói một hồi có thể biến người xấu thành người tốt, còn người tốt thì lại thành người xấu, bị huỷ hết hình tượng.

Bởi thế cả đám người chỉ biết Triệu Thuỷ Quang đang thầm thích ai đó nhưng “cách mạng chưa thành công” mà thôi.

Chuyện hẹn ăn cơm cũng không ai nhắc lại nữa.

Lại mấy ngày sau đó, Triệu Thuỷ Quang nhận được một cuộc điện thoại, giọng người gọi đến nhẹ nhàng hào sảng nói, “Xin chào, mình là Đằng Dương đây.”

Triệu Thuỷ Quang đang ở bên ngoài mua trái cây cùng Dương Dương, Dương Dương đang lựa quýt, cô nói “xin chào” sau đó liền tìm nơi yên tĩnh để nghe điện thoại.

Đằng Dương nói, “Chuyện lần trước mình xin lỗi, hại bạn phải nộp gấp luận văn.”

Triệu Thuỷ Quang nghĩ đến luận văn bị giục giờ cũng đã viết xong và nộp rồi, cô cũng không giận hờn gì, “Không sao, tôi đã nộp rồi.”

Đằng Dương lại nói tiếp, “Vậy thì tốt rồi, có rảnh mình mời bạn dùng cơm, thật sự ngại quá.”

Triệu Thuỷ Quang lờ mờ cảm thấy gì đó không đúng, vội trả lời, “Tôi thật sự không có để bụng chuyện đó, thật không có việc gì đâu mà, nếu như bạn áy náy thì tôi sẽ nhận lời xin lỗi của bạn, còn mời cơm thì không cần đâu, cũng không phải chuyện gì to tát.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, Triệu Thuỷ Quang đang nghĩ điện thoại có bị vấn đề gì không thì tiếng Đằng Dương thình lình cất lên, nghe giọng có chút vui mừng, “Triệu Thuỷ Quang, mình cũng đã chủ động đến vậy rồi, chẳng lẽ bạn nhìn không ra mình thích bạn sao.”

Bình luận

挑了 《 恋恋记事本 》, 英文是 LOVE NOTE 看 tiếng Hoa của cháp đó, tác giả ghi là Love Note, chứ không phải Notebook ;) bạn có thể lấy bản tiếng Hoa so thử !   Đăng lúc 21-5-2012 04:02 PM
;) mình không nắm rõ, convert nó ra sao thì edit như thế, chứ có biết tiếng Hoa nào đâu.  Đăng lúc 21-5-2012 04:01 PM
uhm, mình cũng cám thấy ngờ ngợ thế, nhưng hok chắc lắm, chắc phải đóng góp với editor quá ^_^  Đăng lúc 18-5-2012 05:30 PM
À mà sau này mình có người yêu cũng thử bắt anh ta đi gọt táo cho mình ăn thử. Hehe  Đăng lúc 18-5-2012 07:22 AM
Chương mới đọc hay quá, bạn ơi!!!!!! Nhưng hình như bộ phim nói đến trong này là The Notebook chứ ko phải Love Note. ^^  Đăng lúc 18-5-2012 07:22 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

30#
Đăng lúc 21-5-2012 23:31:07 | Chỉ xem của tác giả
tsubasa_90_td gửi lúc 17-5-2012 17:32
Chương 22.2:
Triệu Thuỷ Quang bực bội chằm dằm đi nhanh ra khỏi lớp, cô cũng không dá ...
tsubasa_90_td  uhm, mình cũng cám thấy ngờ ngợ thế, nhưng hok chắc lắm, chắc phải đóng góp với editor quá ^_^  
angieinart88  À mà sau này mình có người yêu cũng thử bắt anh ta đi gọt táo cho mình ăn thử. Hehe  

angieinart88  Chương mới đọc hay quá, bạn ơi!!!!!! Nhưng hình như bộ phim nói đến trong này là The Notebook chứ ko phải Love Note.


挑了 《 恋恋记事本 》, 英文是 LOVE NOTE 看 tiếng Hoa của cháp đó, tác giả ghi là Love Note, chứ không phải Notebook ;) bạn có thể lấy bản tiếng Hoa so thử !

Bình luận

mình cũng k rành, vì không xem phim đó ;) với lại cũng không biết rành tiếng Hoa nên chỉ edit theo bản convert thôi. Tác giả để Love Note thì mình phải để thế vậy   Đăng lúc 23-5-2012 10:10 PM
Angieinart88 nói chuẩn đó ^^, mấy câu đó đúng là của The notebook ^^, hồi trc mình đọc đến đoạn đó mình lại fải mở phim ra coi lại ^^.  Đăng lúc 23-5-2012 09:29 AM
cái đó mình k rành, vì mình k có coi fim đó ;) tác giả ghi sao thì mình edit vậy. thanks bạn đã ủng hộ truyện này :)  Đăng lúc 22-5-2012 08:03 PM
Cám ơn bạn đã edit truyện này nha. Truyện hay quá!! ^^  Đăng lúc 22-5-2012 01:16 AM
Ra là vậy. Okie bạn. Bạn nói vậy chắc là như vậy rồi. ^^ Mình nghĩ chắc phim này bên TQ dịch là Lovenote. Vì mấy câu thoại trong phim mình chắc chắn là của Notebook.   Đăng lúc 22-5-2012 01:15 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách