Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: phaletuyet24
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Độc Dược Phòng Bán Vé | Ức Cẩm (Hoàn chính văn+ 2 PN)

[Lấy địa chỉ]
 Tác giả| Đăng lúc 15-1-2013 15:14:24 | Xem tất
CHƯƠNG 9 -P1

Ediet: Sahara

Nguồn: http://vficland.com


Thẩm Lâm Kỳ ôm Mạch Nhiên trong lên lầu, đóng cửa phòng lại, Mạch Nhiên hối hận đến tận tim gan.



Mạch Nhiên nếu không phải đầu bị đụng vào xe, thì dứt khoát là bị cánh cửa kẹp, mới dám ăn no dửng mỡ đi chọc giận Thẩm Lâm Kỳ. Tại sao cô lại không biết cái dạng lãnh khốc, vô tình, trở mặt như vậy, tuyệt đối không có ai so được với Thẩm Lâm Kỳ.



Bề ngoài Thẩm Lâm Kỳ tỏ ra như vậy thôi, chứ kì thực lúc này trong lòng anh thế nào ai mà biết, lại còn cô nam quả nữ, ở trong một phòng.



Tình huống này thật là dể dàng cho Thẩm Lâm Kỳ ăn đậu hũ cô, đấy là còn chưa nói, ngộ nhỡ nếu như Thẩm công tử mất đi lý trí, Mạch Nhiên biết phải làm gì? (chị lo xa quá rồi :P)



Mạch Nhiên quyết phải tự bảo vệ mình.



“Cái kia…”



Mạch Nhiên vừa mở miệng, đã cảm thấy toàn thân bỗng nhiên đổ về phía trước, sau đó nhờ sức hút của trái đất (^^), cô bị ngã xuống giường.



“A!” Mạch Nhiên khẽ kêu lên một tiếng, cánh tay bị thương bị va đập, cô cảm thấy đau nhức.



“Vẫn còn biết đau?” Thẩm Lâm Kỳ  đột ngột đè lên người Mạch Nhiên, khẽ nâng cằm cô lên, lạnh lùng mà cười.



Mạch Nhiên cứng họng, không biết nói gì.



“Anh nói em bỏ bộ phim đó, em còn không nghe; nói em dùng diễn viên đóng thế, em còn muốn chính mình tự diễn; nói em đừng xuất viện, em ương ngạnh muốn ra; nói em đến nhà anh, em cũng không muốn. Bạch Mạch Nhiên, em không cảm thấy gần đây số lần em chống đối anh ngày càng nhiều sao?” Thẩm Lâm Kỳ nhìn chằm chằm Mạch Nhiên, sâu trong đáy mắt phát ra tia sáng khiến kẻ khác sợ hãi.



“Hình như…đúng…” Mạch Nhiên khó khăn mở miệng, không tránh khỏi tự mình có chút kinh ngạc. Hóa ra mấy tháng ngắn ngủi vừa rồi, cô thế mà dám cự tuyệt Thẩm công tử nhiều như vậy, cũng khó trách khiến anh bực bội tức giận, trước kia vốn dĩ cô rất nghe lời.



“Em cảm thấy những điều anh nói chỉ giỡn chơi thôi sao, hay em nghĩ…”



“Không có, không có!” Mạch Nhiên nhanh chóng cắt ngang lời Thẩm Lâm Kỳ, anh nói một chút đều đúng, anh so với mãnh thú và nước lũ còn khó đối phó hơn. Cô nói: “Em đảm bảo, từ nay sẽ không như vậy nữa” . Chân chó cuối cùng vẫn cứ là chân chó, đành quay về với chính nghĩa,  Mạch Nhiên cũng không phải là chưa từng chân chó như vậy.



“Đảm bảo?: Thẩm Lâm Kỳ đánh giá cô “Anh rất tò mò, em lấy gì ra đảm bảo?”



Con người này, quả thực là được voi đòi tiên!Mạch Nhiên rất muốn đứng lên, một cước dẫm nát anh trên giường, hai tay chống nạnh, dõng dạc mà nói: “Lão nương đây đảm bảo rồi, ngươi còn ý kiến sao?”



Ngay trong lúc Mạch Nhiên còn đang suy nghĩ, Thẩm Lâm Kỳ bỗng nhiên tiến sát đến.



Tư thế này, kỳ thực rất mờ ám, hiện tại Thẩm Lâm Kỳ hoàn toàn rất gần Mạch Nhiên, không khỏi khiến cô nghĩ  đến lúc ở trong văn phòng anh hôn cô.



Bất giác Mạch Nhiên hô một tiếng: “Đừng!”



Giây phút ấy, Mạch Nhiên hận không thể tự vả cho mình một cái: “Bạch Mạch Nhiên, cho ngươi chừa cái tội tùy tiện nói “không”, cho ngươi chừa cái tội tùy tiện nói “đừng”! Có kháng cự thế nào cuối cùng vẫn cứ là thua Thẩm Lâm Kỳ, ngươi thật đúng là tự cho mình là con gái nhà lành sao?



Nhân lúc Thẩm Lâm Kỳ còn chưa tức giận, Mạch Nhiên nhanh chóng nhắm mắt lại, mân mê cởi cúc áo, kiên quyết đón nhận anh.



Thời gian một khắc lại một khắc trôi qua, trong lòng Mạch Nhiên tưởng tượng đến cảnh có một tên tiểu nhân trên ngổi xổm trên đất vặt cánh hoa: hôn, không hôn, hôn, không hôn…



Nhưng sự thật là, lãnh khốc công tử kia không có hôn cô, cũng không có làm gì khác. Thẩm Lâm Kỳ từ trên người Mạch Nhiên đứng dậy, sau đó không hề quay đầu lại mà rời đi. (anh Thẩm quân tử <3)



Ách…



Trong lòng Mạch Nhiên, cái tên tiểu nhân kia đứng lên, cúi đầu mà thì thào với cô: Cuối cùng cái gì không cũng đoán ra được…



Thẩm Lâm Kỳ một đi rồi không quay lại.



Mạch Nhiên đoán anh đang tức giận. Đã từng như vậy một lần, Mạch Nhiên chẳng hiểu nổi anh tức giận cái gì. Lúc trước chẵn một tháng anh không hề tìm cô, hại cô cữ nghĩ rằng bọn họ cứ như vậy mà chia tay, nào có biết anh lại thông suốt mà gọi điện tới, bảo cô đi dự họp để kí hợp đồng.



Nói chung, Mạch Nhiên vĩnh viễn không đoán được trong lòng Thẩm Lâm Kỳ nghĩ cái gì.



Có điều nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Lâm Kỳ nghĩ cái gì cô cần quái gì quan tâm? Cô vốn không phải bạn gái thực sự của anh, chỉ là gặp dịp thì chơi vậy thôi, có tiền là được, quản nhiều như vậy làm gì?



Nghĩ  như vậy, Mạch Nhiên cảm thấy bình thường trở lại. Cô trở dậy đi tắm rửa một cái, rồi nằm bò trên giường dạo Wb.



Tiểu bạch thỏ ngực teo gửi tin nhắn cho Mạch Nhiên: “Tỷ tỷ, đã khỏe hơn chưa?”



Tâm tình Mạch Nhiên không tốt, bèn nhắn lại: “Không khỏe, sắp chết rồi!” Sau đó cô liền tắt máy đi ngủ.



Mấy ngày nay xảy ra thật lắm chuyện, Mạch Nhiên muốn ngủ một giấc thật tốt, để còn tập trung sức lực đối phó với Thẩm Lâm Kỳ.



Buổi tối, Mạch Nhiên liền gặp ác mộng.

Bình luận

@c lib: dạ e sửa ùi ạ thanks c hì hì hì=))  Đăng lúc 15-1-2013 03:26 PM
cô ơi chap này post trùng rồi... cảm giác cứ F5 lại có chap mới sướng thật đó nha ...hề hề hề... :)))  Đăng lúc 15-1-2013 03:16 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 15-1-2013 15:18:16 | Xem tất
CHƯƠNG 9 -P2

Edit: Sahara

Nguồn: http://vficland.com


Cô mơ thấy mình biến thành một con thỏ bị chó sói ăn thịt, con sói ngồi trong hang đang vặt từng cánh hoa: ăn, không ăn, ăn, không ăn…



Vừa vặn kết thúc bởi chữ “Ăn”, con sói tiến tới, trong tay là một con dê tội nghiệp, hỏi cô: “Ăn thế nào?”



(chết mất trí tưởng tượng của chị Nhiên)



Mạch Nhiên nói: “Nướng!”, hắn liền nói: “Luộc!”, Mạch Nhiên nói: “Cho vào nồi lẩu!”, hắn nói: “Kẹp làm nhân bánh!” (O.o) Thảo luận cả nửa ngày…



Mạch Nhiên TM nó tỉnh!



Cô đói, khổ không nói nổi.



Phải biết rằng, một người như cô bình thường ăn một bữa ba bát cơm, không phải là người quyết tâm ăn đói để giảm béo, mấy món ăn bữa tối, căn bản không đủ cho cô nhét vào kẽ răng! (ọc ọc) Suy nghĩ cho sự sinh tồn của mình, Mạch Nhiên quyết định dậy đi tìm thứ gì đó để ăn.



Nửa đêm, trong phòng đồng hổ đã điểm. Mạch Nhiên bụng đói, đầu óc choáng váng, một lúc không tìm được công tắc bật đèn, cô đành thân thủ sờ soạng loạn xạ!!!



Đây là cái quái gì? Cứng, trơn, một vật gì đó tròn tròn? Mạch Nhiên vô thức mà cấu một cái.



Một tiếng hừ nhẹ! Đèn bật sáng. Sau đó, Mạch Nhiên phát hiện Thẩm công tử đang mở to mắt mà nhìn chằm chằm cô, áo ngủ bị thủng một lỗ, lộ ra khuôn ngực tráng kiện. Quan trọng nhất chính là, trên đó vẫn còn dấu vết móng tay cô bấm vào.



Mạch Nhiên đầu óc choáng váng, cả người bừng tỉnh.



Sắc mặt Thẩm Lâm Kỳ lúc này vô cùng quỷ dị, vô cùng quỷ dị.



Mạch Nhiên cứng người, chậm rãi buông móng vuốt ra khỏi ngực anh. Tim nhanh chóng từ trong ngực nhảy bắn ra ngoài.



Thề có trời xanh trên cao, Mạch Nhiên thật sự không hề có ý định muốn ăn đậu hũ anh.  Cho dù toàn bộ nữ minh tinh trên thế giới này muốn được gả cho Thẩm Lâm Kỳ, cho dù nữ nhân muốn ăn đậu hũ anh dài lê thê không dứt, như nước sông Hoàng Hà vỡ đê, thì chắc chắn, trong đó tuyệt đối không hề có Mạch Nhiên.



Để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, Mạch Nhiên từ từ giải thích: “Em… em đói bụng”



Tưởng tượng một chút, một nữ nhân nửa đêm mò mẫm trên ngực người đàn ông khác, lại còn nói “đói bụng”, cái này… cái này không phải rất biến thái sao!



Vậy nên, nói xong câu đó, Mạch Nhiên lập tức nghĩ mình bị bại não rồi!



Thẩm Lâm Kỳ biểu cảm có chút thay đổi, khóe miệng khẽ nhếch lên.



Anh đang cười?



Mạch Nhiên cho rằng bản thân mình đã sai rồi, dùng sức cố gắng nhu mì ánh mắt. Bỗng nhiên, giường bên cạnh lún xuống, trong khoảnh khắc, một hơi thở nguy hiểm phả vào mặt cô. Mạch Nhiên vội vàng mở mắt ra, phát hiện khuôn mặt anh đã gần sát cô trong gang tấc.



Thẩm Lâm Kỳ thực sự đang cười, khóe miệng cong lên khiến người ta thực sự sợ hãi.



Mạch Nhiên nuốt nước bọt khan, ý tứ mà dịch về phía sau, muốn tránh anh, vậy mà càng lúc anh càng hướng cô mà tới gần. Cứ như vậy, một lùi một tiến, Mạch Nhiên “A” lên một tiếng, từ trên giường trở mình ngã xuống phía dưới.



Trong nháy mắt, cánh tay cường tráng của Thẩm Lâm Kỳ đỡ lấy người cô, đem cô từ trạng thái mất thăng bằng túm trở lại. Mạch Nhiên ngả vào một cỗ ấm áp trong ngực anh, đập vào mắt là chỗ bị cô cấu lúc nãy, vết móng tay như ẩn như hiện.



Đầu óc cô nóng như thiêu như đốt, nhiệt độ nóng rực xuyên qua da, Mạch Nhiên không khỏi ngượng ngùng hô hấp gấp.



Một nam nhân háo sắc như Thẩm Lâm Kỳ, anh sẽ không thể tự giác một chút sao?



“Em không lo anh làm gì em, em chỉ sợ tự bản thân mình không kìm được mà sẽ đánh anh!”



Trong lúc Mạch Nhiên còn đang do dự, dạ dày rống tuếch lại không chịu được kích thích quá độ, đã phát ra kháng nghị.



ọc … ọc…



Âm thanh triệt để phá hủy cục diện hiện tại của hai người. Mạch Nhiên thở hắt ra một hơi mong manh mà nói: “Em… em thực sự…thực sự vui không được!”



“Anh thực sự muốn ăn đậu hũ em? Phiền anh ra hàng đậu hũ mà ăn!” Mạch Nhiên nghĩ thầm.



Thẩm Lâm Kỳ khóe miệng co lại, ý cười trên miệng cũng tiêu tan, anh buông cô ra, ngồi trên giường hỏi: “Em muốn ăn gì?”



“Cơm…” Mạch Nhiên lộ ra hai con mắt yếu ớt, thê thảm mà nói: “Em muốn ăn cơm tẻ”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 15-1-2013 15:21:31 | Xem tất
CHƯƠNG 10 -P1

Edit: Sahara

Nguồn: http://vficland.com


Mạch Nhiên ăn một hơn hết ba bát cơm. Bà Hoàng giúp việc nửa đêm bị lôi dậy nấu cơm đang đứng một bên mắt chứ A mồm chữ O.



Khóe miệng bà ta co rúm, ánh mắt lần lượt biểu cảm từ “Cô muốn ăn sao?” đến “Cô vẫn còn muốn ăn nữa?” rồi “Cái gì, cô thế mà ăn những ba bát?” cuối cùng “Thôi được rồi, cô cứ ăn đi!”



Từ đầu tới cuối, Thẩm Lâm Kỳ chỉ ngồi yên lặng môt bên nhìn Mạch Nhiên, mãi cho đến khi cô ăn đến miếng cuối cùng, ăn không nổi nữa ngồi dựa lưng vào ghế, anh mới nhếch khẽ mép lên, đưa tay cầm lấy cái bát trống trơn trước mặt Mạch Nhiên đưa cho bà Hoàng.



Bà Hoàng vẫn còn đang đứng ngây ra đó, đưa tay cầm lấy bát, kinh hồn bạt vía mà đi ra, cùng với vẻ mặt quỷ dị của Thẩm công tử, mắt to trừng mắt nhỏ.



Chẳng hiểu sao, Mạch Nhiên bỗng cảm thấy mình vừa rồi rất là thất thố, nên ngay sau đó liền tỏ ra vô cùng xấu hổ mà giải thích lý do: “Cái đó… Kỳ thực em bình thường không có ăn nhiều như vậy…” (haha…ôi chị Nhiên)



“Vậy thì nhiều thế nào?” Thẩm Lâm Kỳ nhìn Mạch Nhiên, ngón tay nhịp nhàng gõ lên bàn! (haha…đây là biểu tình gì ấy nhỉ?)



Người đàn ông này quả thực trong lòng đang cười nhạo Mạch Nhiên. Có điều cô cũng không phải vì vậy mà tức giận. Cô mất mặt trước mặt anh đêm nay là chuyện quá bình thường, ba năm nay ở cùng anh số lần Mạch Nhiên mất mặt như vậy không phải là ít. Cô cũng đã tự bản thân mình quên đi rồi!



Mạch Nhiên khoa chân múa tay nói: “Bình thường em ăn bát nhỏ hơn một chút!”



Thẩm Lâm Kỳ tiếp tục gõ tay xuống bàn.



Nhìn anh như vậy, Mạch Nhiên chẳng còn chút dũng khí nào, thẳng thắn mà nói: “Còn nữa, bình thường em không có ăn cơm Tây!” (ồ, cuối cùng đã chịu nói thật!)



“Sao?” Ngón tay anh dừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Mạch Nhiên.



Cô lớn mật tiếp tục nói: “Em ngày thường cũng không ăn đồ ngọt, rất ghét!”



Mạch Nhiên cho rằng cô nói như vậy, anh ít nhất sẽ biểu hiện ra môt chút áy náy, sau đó sẽ nói tuyệt đối không bao giờ bắt cô ăn cơm Tây, ăn đồ ngọt nữa…Thế nhưng thực sự không như vậy!



Thẩm Lâm Kỳ thu hồi ánh mắt, chậm rãi thốt ra một câu: “Đã biết rồi!”



Ngắn ngủi ba chữ, Mạch Nhiên chấn kinh.



Hóa ra người đàn ông này vốn từ lâu đã biết cô không thích ăn đồ Tây, thế nhưng lần nào đi ăn cũng đưa cô đi ăn mấy thứ đó, như vậy là đang đùa giỡn cô? Chính là đùa giỡn cô?



Mạch Nhiên nổi giận, cắn răng nói: “Nếu đã biết, sao anh còn ép buộc em?”



“Anh có ép buộc em sao?” Thẩm Lâm Kỳ hỏi, “Em đã từng nói qua với anh rằng không muốn ăn sao?” (đúng rồi, tại chị chứ *hếch mũi*)



Mạch Nhiên bị hỏi lại, cố gắng nhớ lại một chút, phát hiện ra lâu nay hình như chưa từng phản đối ý kiến của anh.



Thế nhưng!



Mạch Nhiên mau chóng lấy lại tinh thần: “Nếu như em nói, anh sẽ đồng ý sao?”



Hàng lông mày của Thẩm Lâm Kỳ biểu hiện một chút thần tình, đại khái coi Mạch Nhiên là con thỏ nhỏ ăn no, nhìn qua không giống là dám dũng cảm mà chất vấn lại anh. Nhưng ngay sau đó anh liền cười cô.



Mạch Nhiên suy cho cùng nghĩ, anh tức giận cũng tốt, đằng này lại cười, thế này càng khiến cho người ta đoán không ra anh nghĩ gì.



“Lần sau, em có thể thử xem!” Thẩm Lâm Kỳ đứng lên, bỏ lai một câu nói như vậy, thong dong mà đi lên lầu.



Còn lại một mình Mạch Nhiên ở dưới, nhìn theo bóng lưng anh một lúc lâu, sau đó thật   sâu sắc mà nấc một tiếng.



Ôi chao! Mạch Nhiên than thầm, lẽ ra nên sớm biết mà bảo bà Hoàng dùng bát nhỏ.



Mạch Nhiên ở Thẩm gia ba ngày, sức khỏe dần dần chuyển biến rất tốt, cuồi cùng cũng có thể tiếp tục đóng phim.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 15-1-2013 15:23:27 | Xem tất
CHƯƠNG 10 -P2

Edit: Sahara

Nguồn: http://vficland.com


Nhận được yêu cầu của đoàn làm phim, Mạch Nhiên thật cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui sướng, cuối cùng cũng không cần cùng với Anna tỷ xem phim thần tượng. Mạch Nhiên rất kinh hãi, nước mắt Anna tỷ vô cùng nhiều, mỗi lần biên kịch ngược tâm, bà một bên khóc, một bên cầm tay Mạch Nhiên mà nói: “Tình yêu à, nếu như Thẩm Lâm Kỳ khó dễ con như vậy, con nhất định phải nói với ta,ta giúp con trừng trị hắn!”



Mạch Nhiên ha hả cười gượng. Trong lòng nghĩ, nếu thật như vậy, con trai bà đã bị bà đánh đến biến thành con gái rồi!!!



Đương nhiên, Mạch Nhiên sẽ không làm cái trò mà Anna tỷ nói.  Mặc dù cô một chút lại một chút muốn ói, nhưng thành thật mà nói, căn bản là cô rất quý Anna tỷ. Ngay từ lần đầu tiên gặp bà, cô đã ước ao có một người mẹ như vậy.



Bà đơn thuần lại thiện lương, đối với cuộc sống vô cùng nhiệt tình, nói chuyên cùng bà Mạch Nhiên cảm thấy tâm tình rất vui. Trong mắt bà, trên thế giới này bất luận là người nào cũng đáng để tin tưởng yêu thương. Mạch Nhiên nghĩ, một Anna tỷ phú bà như vậy, cả thế giới không thể tìm ra một người thứ hai.



Sở dĩ có nhiều lúc Mạch Nhiên rất muốn trốn tránh bà, là vì không nhẫn tâm lừa dối một người mẹ thiện lương như vậy.



Quay về đoàn phim ngày đó, Thẩm Lâm Kỳ vì công việc bận rộn nên không thể tự mình đưa Mạch Nhiên đi, anh sai trợ lý Tiều Hàn lái xe đến đón Mạch Nhiên. Linda ngồi sẵn trong xe, hai con mắt như con chuột hoang đói bụng ba ngày ba đêm nhìn , chằm chằm Tiểu Hàn , trong  miệng càng không ngừng hỏi han hắn ân cần.



Linda năm nay đã ba mươi tuổi, chưa lập gia đình, là một nhân tài trong truyền thuyết. Cô thích Tiểu Hàn trong lòng, người sáng suốt một chút đều sẽ nhìn ra, ngoại trừ Tiểu Hàn.



Năm ngoái nghỉ tết âm lịch, Linda ra nước ngoài tìm mang về được một cái khăn quàng cổ bằng lông cừu đem tặng Tiểu Hàn, trong lòng tràn ngập vui sướng cho rằng Tiểu Hàn nhất định sẽ hiểu rõ tâm ý của cô. Không ngờ rằng Tiểu Hàn đi Tây An về, mua được một cái đầu tượng binh mã.



Nhìn cái đầu đen thui kia, Mạch Nhiên chấn kinh.



Mạch Nhiên nói với Linda: “Em nghĩ chị vẫn là nên quên đi! Kỳ thực Tiểu Hoàng trong phòng kế hoạch ngoại trừ cái bụng có to một chút nhưng đối với chị thực sự rất tốt”



Kết quả là Mạch Nhiên bị Linda dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Linda nói có thể chấp nhận đàn ông bụng to nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận được một người đàn ông bụng còn lớn hơn ngực.



Mạch Nhiên suy nghĩ một chút, thấy Linda nói cũng rất có lý, cho nên không nhúng tay vào quản chuyện của cô nữa.



Thế nhưng Tiểu Hàn quá hiền lành, xem biểu hiện của Linda không không rõ ràng như vậy, hắn không biết vì sắc đẹp mà động lòng, vẫn cẩn thận tập trung vào lái xe, rất là chuyên nghiệp.



Lần sau có lẽ phải tìm cơ hội giúp Linda mới được.



Mạch Nhiên vừa nghĩ, vừa lôi điện thoại ra lên Wb.



Cô đã ba ngày rồi không lên wb, hôm nay vừa đăng nhập đã bất thình lình hiện ra hơn ba trăn tin nhắn. Mấy trăm tin nhắn đầu đều là lời mắng chửi Mạch Nhiên, thế nhưng Mạch Nhiên lại cảm thấy rất thú vị, liền kéo xuống đọc tiếp, muốn học cách mắng người thành thao như vậy (ặc!!!)



Thế nhưng,  khi Mạch Nhiên kéo đến trang sau, ngay lập tức phát hiện ra một loạt tin nhắn từ cái tên quen thuộc.



Tiểu bạch thỏ ngực teo 22:28 : Không thể nào? Thật nghiệm trọng như vây?



Tiểu bạch thỏ ngực teo 22:35 : Lần trước không phải nói vẫn khỏe sao?



Tiểu bạch thỏ ngực teo 23:47 : Tỷ tỷ à, chị ngủ rồi sao?



Tiểu bạch thỏ ngực teo 23:52 : Tỉnh dậy thì nhắn tin cho em nha! Rất lo cho chị (*^__^*)



….

Tiểu bạch thỏ ngực teo 04:18 : Không ngủ được, không biết hiện tại chị có khỏe lên chút nào không?



Tiểu bạch thỏ ngực teo 08:36 : Dậy rồi… Chào buổi sáng \(^o^)/



(không hiểu Tiểu bạch thỏ ngực teo là ai nhờ???”



….

Tiểu bạch thỏ ngực teo 18:35 : Tăng ca, vẫn còn chưa được ăn…



Tiểu bạch thỏ ngực teo 19:32 : Tỷ tỷ ăn chưa? Hôm nay có khỏe hơn không?





Chẳng hiểu sao, Mạch Nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt bỗng chốc rơi xuống theo.



Thực sự đã lâu lắm rồi không có ai quan tâm Mạch Nhiên như vậy, thậm chí cô đã quên mất cái cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào.



“Chị khá lên nhiều rồi, cảm ơn em đã lo lắng như vậy, em ở đâu vậy?” Tin nhắn này gửi đi, trong lòng cô cũng đang có chút hiếu kỳ. Mặc dù cô biết rõ internet là hư ảo, vui cười tức giận cùng lắm cũng chỉ là một đoạn kí tự, mấy dấu ngắt câu mà thôi, không nên quy về hiện thực, lại càng không nên so với thực tế mà nhập làm một.



Thế nhưng, Mạch Nhiên vẫn rất tò mò, một người trong thế giới ảo như vậy lại nguyện ý quan tâm cô, rốt cuộc đó là người như thế nào? (ta cũng tò mò ^^)
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 15-1-2013 15:29:15 | Xem tất
CHƯƠNG 11 -P1

Edit: Sahara

Nguồn: http://vficland.com


Việc Mạch Nhiên bị thương ngoài ý muốn cũng không làm ảnh  hưởng đến tiến độ quay phim. Ngược lại, còn khiến cho bộ phim nhận được sự chú ý bất ngờ.



Từ khóa Rock girl trên mạng được tìm kiếm không ngừng, cùng với chuyện bộ phim còn bao nhiêu chuyện khác cũng được lôi ra bàn tán, càng thảo luận càng sôi nổi, ngay cả scandal trước đây của Kiều Minh Dương và Mạch Nhiên cũng bị đào bới lại.



Có người nói: Phía nhà đầu tư  quả thật là rất biết đầu tư, có thể không tiếc mà bỏ ra số tiền lớn như vậy cố ý mời Kiều Minh Dương đảm nhận vai nam thứ.



Cũng có người nói: Với danh tiếng của Kiều Minh Dương, thế nào lại chịu đóng vai thứ? Hạ thấp thân phận như vậy, sợ rằng chính là vì Bạch Mạch Nhiên.



….



Đương nhiên những ý kiến này còn khá là ôn hòa, phía dưới mới thực là những lời lẽ kích thích.



[Võng hữu] Nhất Minh Dương Quang: Bạch Mạch Nhiên chó chết kia, lại dám mượn danh đại Kiều thiếu gia của chúng ta!



[ võng hữu ] Ta là fan của Kiều Minh Dương: Đi chết đi! Nữ nhân ngực giả như Bạch Mạch Nhiên sao có thẻ xứng với Kiều thiếu? Các ngươi mắt mù hết rồi sao?



[ võng hữu ] Nhổ vào mặt ngươi: Chúng ta vạn người ký tên phản đối nhà sản xuất phim!



[ võng hữu ]  …



Ngay sau đó, khẩu vị càng trở nên nặng hơn!



[ võng hữu ] Khải Kiều vương đạo: Các ngươi đừng có ngu dốt như vậy, Bạch Mạch Nhiên cùng lắm cũng chỉ là mượn danh nghĩa, sự thực người yêu của Kiều thiếu là Khải Kỳ. (OMG)



[ võng hữu ] Chân tướng đế: Kiều thiếu và Khải Kỳ đã đăng kí kết hôn ở Mỹ, các ngươi mau xúc miệng mà đi ngủ hết đi.╮(╯▽╰)╭



[ võng hữu ] Kiều thiếu, nhĩ dương thủy phá liễu :Nói linh tinh làm gì, mau xem ID đi.



“Phốc!” Xem đến đây, Mạch Nhiên vừa uống ngụm nước nhịn không được rốt cuộc phun ra, cố nén suy nghĩ ngửa mặt lên trời cười ha hả. Cô nhìn cách đó không xa, Kiều Minh Dương và Khải Kỳ đang diễn.



Đối thủ của hai vị nam chính và nam thứ này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hiện tại hai diễn viên ngang sức ngang tài này đang cùng nhau diễn trong một cảnh.



Vai diễn Phương Húc của Lý Khải Kỳ trong lúc chơi ghi-ta cùng Tiêu Nam  vì chút chuyện mà tranh cãi ầm ĩ một trận. Tiêu Nam đau lòng rời đi. A Đạt  tức giận, tự mình đi tìm người anh em Phương Húc của mình quyết một trận.



Đạo diễn yêu cầu Lý Khải Kỳ trước máy quay phải dùng giọng điệu dửng dưng như không, che giấu nội tâm đang đấu tranh của Phương Húc,  vì vậy trong lúc đó mâu thuẫn giữa Phương Húc và A Đạt càng trở nên gay gắt.



Theo lý mà nói, nội dung như vậy với một diễn viên chuyên nghiệp không có gì khó khăn. Thế nhưng không hiểu sao vài lời thoại Kiều Minh Dương đã thành thạo mà Lý Khải Kỳ  vẫn chưa thể nhập tâm. Đạo diễn không thể làm gì khác hơn đành phải yêu cầu hắn diễn đi diễn lại, thế nhưng vẫn NG đến vài lần, Lý Khải Kỳ cảm thấy không được tự nhiên, ném kịch bản đi, nói không diễn nữa!



Bởi Lý Khải Kỳ bỗng nhiên thất thố, đoàn phim nhất thời lâm vào thế bế tắc, nhân viên trong đoàn đều khuyên bảo hắn nhiều lần nhưng đều vô hiệu. Đạo diễn bất đắc dĩ tuyên bố tạm dừng quay.



Mạch Nhiên đứng lên chuẩn bị quay về phòng nghĩ, trên đường nghe thấy hai người trợ lý khe khẽ nói nhỏ.



“Lý Khải Kỳ thế nào lại bắt đầu a?”



“Hắn và Kiều thiếu có xung đột hả?”



“Chắc vậy, mấy ngày nay chỉ quay xong một cảnh là hắn lại nổi xung lên, thật sự chịu không nổi hắn!”



“Ai, như vậy so với tiếng tăm đồn đại lâu nay còn kinh khủng hơn, vốn tôi vẫn nghĩ hắn trước đây anh tuấn tiêu sái… hừ, không nói, không nói nữa!” Người kia đang nói bỗng nhìn thấy Mạch Nhiên ở bên đang nghe lén liền cảm thấy quỷ dị, kéo người còn lạ nhanh chóng bỏ đi!



Còn lại Mạch Nhiên đứng tại trận, vô cùng mất mát.



Đúng là bát quái, sao lại có thể nói một nửa rồi lại thôi như thế? Cái này không phải rõ rành rành ra đấy là khẩu vi của bọn họ sao? Thật không có đạo đức… Mạch Nhiên căm giận nghĩ, một mạch trở về phòng.



Tổ kịch cho mỗi một diễn viên chính một phòng nghỉ riêng, Mạch Nhiên diễn một ngày một đêm, mệt lả người, liền đóng cửa lại bắt đầu thay quần áo.



Nhưng vừa cởi được một nửa, bỗng nhiên nghe được từ phía sau truyền đến tiếng động.



Trong phòng có người?!


edit: Haha... mọi người đón xem là ai nào???
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 15-1-2013 15:31:15 | Xem tất
CHƯƠNG 11 -P2

Edit: Sahara

Nguồn: http://vficland.com


Mạch Nhiên sợ hãi, nhanh chóng kéo y phục lên che ngực, xoay người liền thấy được trong góc phòng có một người đàn ông.



“Cứu…” Mạch Nhiên còn đang muốn hét lên, hắn bỗng nhiên lao đến, bịt kín miệng cô.



“Hừ, là ta” Hắn dán sát lỗ tai Mạch Nhiên nói nhỏ.



Giọng nói rất quen thuộc, Mạch Nhiên cật lực hồi tưởng một chút, trong đầu “đinh” một tiếng!



Là…Là Kiều Minh Dương!



“Anh .. anh làm gì vậy?” Mạch Nhiên cố gắng cậy bàn tay đang bịt miệng cô. Người này điên rồi phải không? Vô duyên vô cớ chạy đến phòng cô nhìn lén cô thay quần áo!!! ><



“Em đừng hiểu lầm, tôi không cố ý!” Hắn buông tay, bất đắc dĩ nói.



“Đó chính là cố ý!” Mạch Nhiên chắm chú che lại ngực, hận đến nghiến răng nghiến lợi.



“Kỳ thực tôi chỉ muốn đến xem em bị thương thế nào thôi, vậy mà em vừa đến đã cởi quần áo…” Hắn nhún vai, có vẻ không thèm để ý.



Lại còn mượn cớ! Thừa nhận một chút thèm muốn mỹ sắc của cô thì chết à? (ha ha bà chị ^^)



Mạch Nhiên nói: “Anh biến thái à?”



“Tôi không phải đã nói sao? Tôi đến là để xem em bị thương thế nào?” Kiều Minh Dương nói đến đây bỗng nhiên dừng một chút, khóe miệng lập tức hiện lên một tia quỷ dị, hắn nói, “Em vừa nói tôi biến thái?”



Mạch Nhiên tựa hồ nghe được một tia hỗn loạn trong đầu, mùi vị nguy hiểm, vô thức liền lùi sau một bước.



“Nếu như em thực sự nghĩ vậy, tôi không ngại phối hợp một chút!” Hắn vừa nói, vừa hướng về phía Mạch Nhiên đi tới.



“Anh…anh đừng có giỡn, mau đi ra ngoài!” Mạch Nhiên không khỏi cảm thấy run sợ, tuy rằng cô không tin Kiều Minh Dương coi trọng mình nhưng đàn ông nửa thân dưới đều là động vật (O_o), ai biết hắn có thể bỗng nhiên bị kích thích, thú tính nổi dậy mà bổ nhào vào Mạch Nhiên.



“Em nghĩ tôi giỡn sao?” Hắn hỏi lại, thanh âm hạ xuống trầm thấp.



Mạch Nhiên làm sao biết được người này rốt cuộc đùa hay thật a! Cô đang mệt muốn chết, hắn rốt cuộc muốn ám sát cô hay muốn… , nói trắng ra đi, đâu cần phải lôi thôi cằn nhằn như vậy.



Mạch Nhiên nói: “Anh rốt cuộc muốn bức chết tôi, hay muốn…?”



“Tiền dâm, hậu sát!”



“Vậy anh giết tôi đi!” Mạch Nhiên vẻ mặt quyết liệt mà quay đầu.



“Sao có thể làm vậy được? Giết em rồi tôi còn ngủ với ai được?” Nói xong, hắn liền xé rách y phục trên người Mạch Nhiên, nét mặt phóng đãng, cười cợt tiến đến phía cô.



Cắt!



Không biết xấu hổ! Đây là sai kịch bản rồi!



Sự thật là, sau khi hắn nói xong “Em nghĩ tôi giỡn sao?” hắn sẽ dừng chân, vẻ mặt đắc ý nỏi. “Là tôi giỡn thôi!”



Mạch Nhiên cả kinh. không cẩn thận va vào mắc áo phía sau, thân thể mất đi cân bằng, lảo đảo ngã về phía sau.



Kiều Minh Dương thấy thế, nhanh chóng tiến lên đỡ Mạch Nhiên.



Thế nhưng bởi vì gần đây lượng cơm Mạch Nhiên ăn  quá nhiều, hắn căn bản không thể đỡ được cô, hai người cùng ngã một chỗ. Mắc quần áo cũng đổ sập xuống, phát ra âm thanh.



Phía sau, cửa bỗng nhiên mở ra.



Mạch Nhiên từ trong đống quần áo miên cưỡng nhô đầu dậy, ngõ tới cửa đã thấy Linda đứng đó ngây như phỗng trừng mắt nhìn bọn họ.



Ôi Phật Tổ của con ơi!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 15-1-2013 15:33:19 | Xem tất
CHƯƠNG 12 -P1

Edit: Sahara

Nguồn: http://vficland.com


Cả buổi tối, ánh mắt Linda nhìn Mạch Nhiên rất lạ, cứ như nhìn yêu quái, khiến Mạch Nhiên cả người sởn da gà. Rơi vào đường cùng, Mạch Nhiên buộc lòng giải thích lại với Linda lần thứ hai.



Cô nói: “Linda, chị phải tin em, nếu như em với tên Kiều thiếu đó có gì mờ ám tuyệt đối sẽ khóa cửa”



Linda ai oán nhìn Mạch Nhiên một cái rồi lắc đầu.



Lòng Mạch Nhiên ngổn ngang, cô cắn răng nói: “Linda, chị cũng biết Kiều Minh Dương vỗn dĩ rất chướng mắt em”



“Điều này có lý!” Linda gật đầu.



Ách! Mạch Nhiên tức giận. Nhưng vẫn giả vờ tươi cười cúi đầu khom lưng mà nói với Linda: “Bởi vậy mới nói, Linda tỷ à, tất cả đều là hiểu lầm thôi. Chị cứ coi như cái gì đều không thấy, quên hết đi được không?”



Linda gật đầu, lập tức ý thức được cái gì liền nhảy dựng lên: “Vậy sao được? Bạch Mạch Nhiên, em căn bản không có ý thức được, em đã làm sai cái gì?”



Mạch Nhiên ngẩn người, mông lung nhìn Linda.



Cô…cô đã làm sai cái gì?



Mạch Nhiên chỉ thấy Linda  xoa thắt lưng, chỉ tay vào người cô mà giáo huấn: “Chị hỏi em, nếu như ngày hôm nay người đi vào không phải chị, mà là Thẩm tổng, em định giải thích thế nào? Cũng nói với anh ấy là hiểu lầm sao? Em không cẩn thận cởi y phục, không cẩn thận cùng Kiều thiếu cùng một chỗ, lại không cẩn thận bị người ta thấy được sao? Thẩm tổng sẽ tin sao?”



Mạch Nhiên bị hỏi đến á khẩu, máy móc lắc đầu, lắp bắp nói: “Không…. không tin”



“Vậy còn phải nói sao?” Linda bày ra vẻ mặt kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với Mạch Nhiên mà nói: “Bạch Mạch Nhiên, chị thật là quá sức thất vọng về em, em làm như vậy, thật là khiến Thẩm tổng thất vọng. Anh ấy giúp em có hợp đồng đóng phim, đóng quảng cáo, giúp em giải quyết rắc rối, em bị thương anh ấy còn tạm gác công việc sang một bên đến bệnh viện chăm sóc em,  người đàn ông như thế em đào đâu ra nữa? Em thế mà lại hồng hạnh vượt tường, quả thực là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc! Quá ngu ngốc!”



Linda một hơi thốt ra những lời này xong, thấy Mạch Nhiên mở to hai mắt, miệng há hốc, thật lâu không nói ra lời.



Hóa ra việc mà Mạch Nhiên làm, đã phát triển lên thành hồng hạnh vượt tường rồi, thay lòng đổi dạ, phá hư chủ nghĩa xã hội khoa học và chính trị ở mức độ cao như vậy??? Linda nói thế, há chẳng phải Mạch Nhiên không phải là người ư? Rõ ràng là cầm thú a!



Ngay lúc Mạch Nhiên thiếu chút nữa bị tẩy não, lý trí bỗng nhiên trở về.



Hồng hạnh vượt tường?



Dù Mạch Nhiên có miễn cưỡng thừa nhận mình là hồng hạnh đi, nhưng còn tường? Tường ở nơi nào???



Thẩm Lâm Kỳ đâu có xây cho Mạch Nhiên một bức tường, anh cho cô cả một gian nhà, trong phòng chất đầy hộp đựng đồ quý báu, trên tường điêu khắc hoa văn tinh xảo, khảm đá quý.



Nhưng là khi Mạch Nhiên ngẩng đầu, lại không biết bầu trời ở đâu.



Tròng lòng Mạch Nhiên bỗng dưng cảm thấy rất không thoải mái, thần sắc không khỏi cô đơn, Mạch Nhiên đứng lên.



Linda hiển nhiên hiểu sai ý cô, cho rằng cô vì những gì Linda nói mà cảm thấy áy náy, ngữ khí rốt cuộc điều hòa: “Em cũng không cần tự trách mình, biết sai là tốt rồi, thanh niên trẻ tuổi không khỏi không kiềm chế được tình cảm của mình, cũng là có thể lý giải được. Hiện tại chuyện này dừng lại ở đây, chị coi như cái gì cũng đều không biết, chỉ là mong muốn em sau này hiểu chuyện hơn, đừng nên nhất thời xung động mà hủy chính mình”



Đối mặt với Linda đang ân cần giáo huấn, Mạch Nhiên không biết nói gì để chống đỡ, rõ ràng là hiểu lầm chuyện hậu trường, nhưng trong ngực Mạch Nhiên bỗng nhiên chán chường đến mức cảm thấy tắc nghẽn khó thở.



Trong giây phút đó, Mạch Nhiên lại rất muốn đến thăm A Triết, loại cảm xúc này vô pháp mà có thể ức chế được. Cô dứt khoát rời khỏi đoàn làm phim, suốt đêm lái xe đến bệnh viện.



Mạch Nhiên lái xe mất hai tiếng đồng hồ, lúc đến bệnh viện đã hết giờ tiếp khách.



Bảo vệ trực ban khó xử, sợ đắc tội với chủ nhiệm liền chạy theo Mạch Nhiên  giải thích, bệnh viện đã lên đèn, dựa theo quy định thì không thể vào thăm bệnh nhân giờ này, càng không thể quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 15-1-2013 15:35:39 | Xem tất
CHƯƠNG 12 -P2

Edit:
Sahara

Nguồn: http://vficland.com


Mạch Nhiên nói cô biết rõ, cô chỉ là muốn qua khe cửa, nhìn em trai mình một chút thôi.



Người bảo vệ trung tuổi cuối cùng cũng mềm lòng, luôn miệng căn dặn Mạch Nhiên rồi đưa cô vào phòng bệnh.



A Triết đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh, vết thương ở miệng lan ra thật rộng. Mạch Nhiên chỉ có thể đứng ngoài ô cửa sổ nhỏ mà ngắm nhìn thần sắc đang ngủ của em trai. Người bảo vệm nói, A Triết gần đây biểu hiện không tồi, chỉ là ngày hôm nay tự nhiên gây lộn đòi gặp chị gái, mấy người bảo vệ đều không khống chế được, buộc lòng phải tiêm cho cậu ấy một liều an thần, sau đó ngủ đến giờ.



Ông ta còn nói: “Cháu lúc rảnh rỗi hãy đến thăm cậu ấy nhiều một chút, tên nhóc này trừ cháu ra, ai cũng tuyệt đối không đến gần được”



Mạch Nhiên lặng lẽ gật đầu, hít một hơi, quay đầu lại mỉm cười: “Cháu xem xong rồi, cảm ơn bác!”



Ông ta xem chừng còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không có mở miệng, thở dài xoay người đưa Mạch Nhiên ra.



Lúc đi, Mạch Nhiên không hề quay đầu lại nhìn, bóng A Triết nho nhỏ chiếu trên cửa sổ, mờ nhạt không rõ ràng, mãi cho đến lúc Mạch Nhiên ra khỏi bệnh viện vẫn còn hiển hiện trước mắt cô.



Mạch Nhiên có chút ngẩn ngơ, cô cảm thấy rất mệt mỏi.



Quay phim suốt một ngày đêm, còn chưa có ăn cơm tối, đã vậy lại lái xe suốt hai giờ đồng hồ, cho dù người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi, huống chi Mạch Nhiên lúc này cũng là bệnh nhân mới ra viện không lâu.



Cơn buồn ngủ ập đến…



Mạch Nhiên tựa vào ghế, nhắm mắt lại.



Nhưng cô chẳng ngủ được bao lâu, giấc ngủ giữa chừng bị gián đoạn mấy lần vì gặp ác mộng, đều là về Bạch Triết.



Trong cơn mê man, hình như có rất nhiều cánh tay đang giữ chặt Mạch Nhiên, cô cật lực muốn chạy thoát nhưng lại càng bị giữ chặt lại không thể động đậy. Cô bắt đầu cảm thấy khó thở, mồ hôi theo trán rơi xuống, mở miệng muốn hét lên nhưng không được.



Tức thì từ phía sau, bỗng nhiên có bàn tay ôm lấy Mạch Nhiên, lại có một âm thanh vang lên bên tai, hắn nói: “Bám lấy tôi, tôi đưa cô đi!”



Mạch Nhiên không chút do dự cố gắng ra sức nắm chặt cánh tay kia, thân thể bỗng chốc được nhấc bổng lên, Mạch Nhiên bất ngờ mở mắt ra, ngạc nhiên thấy Thẩm Lâm Kỳ ngay trước mắt.



Mạch Nhiên nghĩ, đúng thật là vừa thoát khỏi hang sói lại rơi vào miệng hùm, đêm nay làm sao mà lại gặp ác mộng gì quỷ dị đến thế.



Hiện thực tàn khốc, Mạch Nhiên không nghĩ tới trong mộng mà còn bị người ta ức hiếp. Ông trời cũng thật không có mắt, thân là một người dân Trung Hoa, sinh trưởng dưới ngọn quốc kì, được Đảng soi sáng, không hề biết sợ hãi, là người phụ nữ của thế kỷ mới, Mạch Nhiên cần phải mạnh mẽ, cần phải biết phản kháng, cần phải biết đấu tranh với thế lực tư bản bóc lột, cho dù là trong mộng!!!



Nghĩ vậy, Mạch Nhiên dứt khoát kiên quyết ngẩng đầu, dùng toàn bộ  khí lực, hung hăng hướng tới khuôn mặt kia.



Á!!!!!!!



Âm thanh qua đi! Mạch Nhiên mắt nổ đom đóm, màng nhĩ ong ong, ý thức bỗng nhiên trở về đại não.



Hóa ra không phải đang nằm mơ!



Mạch Nhiên oán hận nghĩ, bỗng nhiên nghe được người bên cạnh truyền đến một tiếng than nhẹ khổ sở.



Nháy mắt, toàn thân Mạch Nhiên như có môt luồng điện chạy qua, tóc gáy dựng lên, cơn buồn ngủ bỗng chốc tiêu tan không còn lại gì. Mạch Nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm Thẩm công tử đang đau đớn mà ôm trán. Anh cau mày, hàm răng nghiến chặt, ánh mắt lộ ra tia sát khí.



Mạch Nhiên cổ họng khô khan, cố sức nuốt nước bọt, lúng ta lúng túng mở miệng.



“Anh…anh không sao chứ?”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 15-1-2013 15:37:57 | Xem tất
CHƯƠNG 13 -P1

Edit:
Sahara

Nguồn: http://vficland.com


Thẩm Lâm Kỳ không có trả lời Mạch Nhiên. Cô nghĩ sao không cũng không tin được người trước mắt này chính là anh, thế cho nên mới có kích động này, Mạch Nhiên hướng tay về phía trước để kiểm tra xem đến tột cùng tất cả những điều này có phải sự thật hay không?



Vậy mà ngay lúc vừa mới nhấc tay lên, mới phát hiện hóa ra tay của cô đang nắm lấy tay Thẩm Lâm Kỳ. Mạch Nhiên sợ hãi, như bị điện giật nhanh chóng rút tay về, nhưng vì dùng sức quá mạnh, móng tay xẹt qua mặt Thẩm công tử.



Tức thì, trên khuôn mặt tuấn tú của anh xuất hiện một vệt máu.



Mạch Nhiên hít một hơi khí lạnh, cảm thấy không khí xung quanh như ngưng đọng lại.



Mạch Nhiên nghĩ, với hoàn cảnh gia thế của Thẩm công tử, nhất định là sống trên đời ba mươi năm nay chưa có ngày nào bị kích động đến thế. Đầu tiên bị người khác cộc đầu, sau đó bị hủy dung nhan, đoán chừng lúc này, hẳn là trong lòng Thẩm Lâm Kỳ đang rất muốn giết người.



Quả nhiên Thẩm Lâm Kỳ nhướng mày, đưa tay lên sờ mặt, tức thì ngón tay thon dài dính một chút máu hồng.



Nét mặt anh biểu tình đông cứng, hai mắt nhìn chằm chằm vết máu trên ngón tay, khóe miệng co lại.



OMG!



Mạch Nhiên cảm thấy Thẩm Lâm Kỳ hẳn là sắp phát điên rồi, nếu không thì với định lực của anh sẽ không biểu lộ ra như vậy.



Giờ khắc này kỳ thực Mạch Nhiên so với anh còn phát điên hơn. Cô cùng lắm cũng chỉ ở trên xe mộng mị một  hồi, sao biết được anh sẽ đột ngột xuất hiện, lại còn đột nhiên đưa cô ra khỏi xe.



Hơn nữa… Mạch Nhiên thực sự cũng cảm thấy trán rất là đau! Chính cô mới là người bị hại a!



Mạch Nhiên xoa cái đầu vừa bị đụng mạnh, giương mắt căm hận nhìn về phía Thẩm Lâm Kỳ, anh còn đang nhìn chằm chằm vào ngón tay, khuôn mặt đen thui tựa như thứ trên cổ hắn không phải cái đầu, mà là một trái banh, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.



Thấy Thẩm Lâm Kỳ như vậy, Mạch Nhiên có chút chùn chân, chậm rãi xe dịch mông, tay đưa ra phía sau lục lọi tay lái… Tìm được rồi!



Ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách! Mạch Nhiên xoay người chuẩn bị bỏ chạy, tay víu lấy cửa xe lại bị gắt gao đè lại.



“Em thử bỏ đi xem!” Thẩm Lâm Kỳ thấp giọng nghiến răng nghiến lợi mà nói, cô thực sự là muốn chết đi cho xong!



Xem ra không còn cách nào khác, Mạch Nhiên cắn răng, nhắm mắt lại, chậm rãi xoay người.



Cửa xe hé ra khe nhỏ, trong lúc Mạch Nhiên xoay người, Thẩm Lâm Kỳ nhanh chóng tiến sát đến mặt cô. Cảm giác được có luồng khí phả trên mặt, Mạch Nhiên cứng đờ người, con mắt len lén mở ra, tức thì nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Lâm Kỳ vô cùng thê thảm trước mắt.



Khóe mắt anh sưng lên không nói làm gì, trên gương mặt còn một vết xước nhỏ gần miệng, một chút máu chảy từ vết thương ra. Mạch Nhiên run run đưa tay chạm lên mặt anh, một chút rồi ngay tức khắc rụt tay lại.



Má ơi, thật đúng là sưng lên!



“Bình….bình tĩnh… anh bình tĩnh một chút, em không phải cố ý” Mạch Nhiên lắp bắp nói.



“Nếu như cố ý, em nghĩ em còn ở lại chỗ này được?” Thẩm Lâm Kỳ gằn từng chữ một nói.



Lòng Mạch Nhiên nhất thời nặng trĩu, anh quả nhiên tức giận.



Có thể khiến Thẩm công tử tức giận, thực sự là chuyện không dễ dàng. Mạch Nhiên nghĩ mình thật vĩ đại, một người vĩ đại, Mạch Nhiên rất vinh dự mà hy sinh, nhưng cô không thể chết mà không nhắm mắt a!



Mạch Nhiên kiên nhẫn hỏi: “Anh…anh sao nửa đêm lại đến chỗ này?”



“Em nói xem?” Anh hỏi lại, “Nếu không phải em mất tích, em nghĩ rằng anh đột nhiên nguyện ý nửa đêm lái xe tới tìm em?”



Mạch Nhiên lấy làm kinh hãi, muốn hỏi anh làm thế nào mà biết được cô sẽ chạy đến đây, nhưng nghĩ lại một chút, cô cũng hiểu ra. Không cần phải nói, chắc chắn là Linda không tìm được cô nên đã làm kinh động tới Thẩm công tử.



Sớm biết Mạch Nhiên đã không kích động, kích động chính là ma quỷ!



Mạch Nhiên vừa hối hận, vừa có chút cảm động.



Tuy rằng Thẩm Lâm Kỳ này rất đáng ghét, rất ích kỷ, cũng rất khó lường trước, nhưng mà anh lại là đại ân nhân của cô, tình nguyện hai giờ đêm lái xe đến tìm Mạch Nhiên tự dưng mất tích. Chuyện này đúng thật là không dễ dàng gì.



Mạch Nhiên nghĩ mình trước tiên phải nói lời xin lỗi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 15-1-2013 15:40:20 | Xem tất
CHƯƠNG 13 -P2

Edit:
Sahara

Nguồn: http://vficland.com


Cô như một con chim nhỏ, rụt rè lùi về sau, cúp mi mắt, thấp giọng nói: “Xin lỗi, sau này em sẽ không như vậy nữa…”



Cái tay đang nắm tay Mạch Nhiên tựa hồ đang run rẩy.



Một lúc lâu sau, Mạch Nhiên tưởng rằng Thẩm Lâm Kỳ sẽ không  tha thứ cho cô, bỗng nhiên anh bất ngờ buông tay ra, sau đó đứng dậy, ngồi trở về ghế phụ, lạnh lùng ra lệnh: “Lái xe, quay về”



“Cái gì? Anh muốn em lái xe?” Mạch Nhiên khó tin ngẩng đầu, không thể ngờ anh cứ như vậy mà dễ dàng buông tha cô.



Thẩm Lâm Kỳ xoay người, khuôn mặt bị thương quay sang nhìn Mạch Nhiên, bình tĩnh nói: “Còn không phải sao? Em còn muốn anh lái?”



“…Em lái, em lái!” Mạch Nhiên lấy lại tinh thần, giống như chân chó bắt đầu khởi động xe, xe lao vun vút nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này.



Cảm tạ trời đất, Mạch Nhiên còn sống!



***



Sau sự kiện mất tích đêm đó, Linda đối với Mạch Nhiên sinh ra vạn phần cảnh giác. Ban ngày cô ta lúc nào cũng dùng hai mắt như vệ tinh kia gắt gao nhìn chằm chằm Mạch Nhiên, ngay cả lúc ăn cơm hay lúc đi WC cũng không buông tha.



Mạch Nhiên rất buồn phiền, cô thề thốt với Linda rằng sẽ không biến mất như vậy nữa, nhưng đều không thể lay động quyết tâm của Linda.



Cô ta nói, “Em biết rõ chị rồi đấy, nếu như còn có lần sau dám gạt chị chuồn đi như vậy, cẩn thận không chị sẽ mua dây xích trói em lại trên máy quay!”



Nữ nhân kia một khi đã ngoan cố, thực sự là muốn lấy mạng người a!



Để ngăn cản Linda làm chuyện điên rồ, Mạch Nhiên cố gắng ngoan ngoãn, liên tục vài ngày sau khi quay phim đều ở trong phòng nghĩ, cùng lắm là chỉ dạo chơi Wb.



Tiểu bạch thỏ ngực teo biến mất gần nửa tháng, bỗng nhiên quay về nhắn tin cho Mạch Nhiên: “Tỷ tỷ, em bận muốn chết, đã lâu không gặp, chi khỏe hơn chưa? Em ở thành phố K, còn chị?”



Thành phố K? Hình như cách nơi Mạch Nhiên ở cũng không phải xa lắm, Mạch Nhiên đáp lại: “Chị hiện tại làm việc ở thành phố H”



Tiểu bạch thỏ ngực teo: “Thành phố H? Em có biết một người cũng làm việc ở đó”



Đại bạch thỏ ngực khủng: “Vậy sao? Không phải bạn trai chứ?”



Tiểu bạch thỏ ngực teo: ” *phẫn nộ* phải mới lạ! Hắn là kẻ thù của em!”



Đại bạch thỏ ngực khủng: “Kẻ thù? Hắn là người thế nào?”



Tiểu bạch thỏ ngực teo: “Hắn quả thực là một tên biến thái! Lừa đảo, khó lường, không biết nhục, tự cao tự đại, thường xuyên bóc lột người khác,em hận không thể chặt hắn làm tám khúc, đem cho chó ăn!”



Ách! Mạch Nhiên chấn kinh, trong đầu nhất thời hiện lên hình ảnh Kiều Minh Dương.



Nếu không phải hắn bỗng nhiên xông vào phòng cô, Mạch Nhiên  làm sao bị Linda bắt kẻ gian dâm? Nếu như không bị Linda bắt kẻ gian dâm, Mạch Nhiên  có thể bị cô ta giáo huấn sao? Nếu như không bị cô ta giáo huấn một trận, Mạch Nhiên có nửa đêm như điên mà tới bệnh viện không? Nếu như không đi bệnh viện, liệu có thể đắc tội với Thẩm công tử không?



Xét đến cùng, tất cả là tại Kiều Minh Dương!



Nhất thời, trong lòng có chút đồng cảm với Tiểu bạch thỏ ngực teo, Mạch Nhiên nói: “Chị cũng quen một người như vậy a! Liệu có phải trên đời này tiện nhân đều cùng một dạng như vậy không?”



Tiểu bạch thỏ ngực teo: “Có thể! Mỗi kẻ tiện nhân đều là : “Có thể! Mỗi kẻ tiện nhân đều là bản sao của Nhạc Bất Quần (nhân vật trong Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung)”



Đại bạch thỏ ngực khủng: ” *hết hồn* Nói hay lắm!”







“Sao em còn ngồi nghịch điện thoại? Mau đi ngủ đi!” Linda lần thứ hai gào thét.



“Biết rồi, em ngủ luôn đây!” Mạch Nhiên không nhịn được mà trả lời!



“Em sao mà lại như  một đứa trẻ con vậy? Chị nói cho em biết, ngày mai là cảnh quay cuối cùng, em ngàn vạn lần đừng có để xảy ra sơ suất.” Linda  dặn dò Mạch Nhiên.



“Vâng vâng!” Mạch Nhiên bô bô trả lời, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, từ trên giường đứng lên nói: “Mai quay cảnh cuối sao?”



“Đúng vậy, đạo diễn ngày hôm nay đều không phải một mực đã nhấn mạnh rồi sao? Em không để ý ư?”



Không không không, Mạch Nhiên đương nhiên biết.



Không chỉ có vậy, cô còn biết, cảnh cuối cùng, chính là một cảnh …trên giường!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách