|
Tôi đi tắm, lúc đi ra, không có đồ để thay, đành phải mặc áo sơ mi và quần đùi của anh. Thừa lúc tôi đi tắm anh đặt bữa tối, tôi vội vàng ăn, chớp mắt hết sạch, cũng không biết là món gì.
“Tối 30 Tết, em thường làm gì? Hửm?” anh vươn tay ra ôm tôi từ phía sau, hôn tôi.
“Ăn cơm đoàn viên xong, tới nhà bà ngoại xem tiết mục tối giao thừa.”
“Anh không thích xem TV. TV rất ồn ào. Chúng mình cùng đọc sách, được không?” anh nho nhã nói “Trong túi anh có một quyển Hamlet.”
Lịch Xuyên đâu có sến như vậy nha. Đây là bị sao vậy. Tôi cảm thấy mặt anh rất nóng, hơi thở cũng rất nóng, tay cũng nóng. Vì vậy, tôi nói “Hamlet cái gì, xem anh nói năng lung tung như vậy, nhất định là bị sốt rồi. Em dẫn anh đi bác sĩ đi.”
“Không đi bác sĩ, bác sĩ xấu lắm. Em tắm xong thơm quá, anh muốn nhìn em.” Anh đặt tôi ngồi bên giường, chính mình cầm khăn mặt, từng lọn từng lọn, lau khô tóc cho tôi.
Tôi vòng tay quanh hông anh, cởi dây lưng của anh, cách quần áo hôn anh, bụng anh nóng rực, cơ thể nhanh chóng nổi lên phản ứng.
Tôi nâng tay, cởi nút áo anh : “Đứng lâu như vậy, có mệt không? Ngồi xuống đi.”
Anh đè tay tôi lại.
“Sao vậy?”
“Anh bị dị ứng, trên người nổi rất nhiều bọc. Em đừng nhìn.” Anh rốt cuộc nói.
Tôi hoảng sợ : “Dị ứng?”
Tôi đẩy tay anh ra, xốc áo anh lên.
Sau đó, tôi hít một hơi thật sâu.
Trên người anh nổi lên rất nhiều bọc màu đỏ, mỗi bọc to như đồng xu. Ngoại trừ trên người ra, thì tay và đùi cũng có. Tôi cởi quần đùi bó sát người của anh ra, phát hiện chỗ vết thương cũng mọc hai cái, một trước một sau.
“Nhiều như vậy à! Anh đi bác sĩ chưa? Uống thuốc chưa?” tôi sốt ruột.
“Khách sạn có bác sĩ, lại còn là bác sĩ nổi tiếng nữa. Anh dị ứng với rất nhiều thứ, không dám uống thuốc lung tung, anh còn nghĩ là trên giường có rận. Khách sạn đổi cho anh phòng khác, nhưng nó vẫn nổi lên. Anh nghĩ, đây là khách sạn 5 sao, trên giường chắc phải làm khử trùng kĩ càng rồi. Cho nên không tìm họ nói nhiều. Có lẽ là do không quen với khí hậu.”
“Anh mọc mấy cái bọc này bao giờ chưa?”
“Da anh là da dị ứng. Tuy nhiên,” anh nói “Đúng là có một lần, anh cũng mọc bọc giống như vầy. Đột nhiên đến, cả đêm mọc hết cả người, giằng co vài ngày, lại đột nhiên biến mất, một cái cũng không thấy. Lúc đó anh còn học đại học, lười đi bác sĩ.”
Tôi để anh ngồi xuống, chui vào chăn : “Như vậy, anh có còn nhớ, lần đó anh bị gì, khiến cho anh bị dị ứng như vậy không?”
Anh nghĩ nghĩ, lắc đầu : “Lần đó anh tham gia Shakespeare reading club. Bạn anh thường đọc thơ diễn cảm cho nhau nghe. Sau đó, trường học lại muốn làm một ngày hội văn hóa, thành viên club hăng hái báo danh, muốn biểu diễn một đoạn hí kịch. Ngày đó anh không có mặt, bọn họ cũng ghi tên anh vào. Sau đó anh mới biết, đó là một ngày hội văn hóa sinh viên rất lớn, hí kịch biểu diễn ở hội trường của trường. Anh diễn Hamlet, người xem có tới hơn 1000 người. Anh hồi hộp gần chết, hôm sau liền nổi lên cả người toàn là bọc.”
Tôi nhịn không được bật cười : “Lịch Xuyên, kể từ ngày đầu tiên em biết anh, anh chính là một người rất tự tin. Khuôn mặt đẹp, giọng nói cũng dễ nghe. Em không tin anh sẽ hồi hộp.”
Nói xong câu này, tôi nghĩ tới gì đó, vội vàng hỏi “Đúng rồi, lúc đó, anh một chân, hay là hai chân?”
Anh nhìn tôi, giận không trút ra được : “Cái này cũng hỏi, nếu có hai chân, anh sẽ hồi hộp sao? Hơn nữa bạn anh còn đề nghị anh không cần mang nạng. Họ nói, anh có thể trượt tuyết một chân, thì có thể đi bộ một chân.”
“What! Anh…anh có thể trượt tuyết?”
“Trust me,” anh nói “Khiêu vũ có thể cần hai chân, trượt tuyết một chân là đủ rồi. Trước đây mùa đông năm nào anh cũng về Thụy Sĩ trượt tuyết. Năm ngoái anh vừa mới trượt, núi cao dốc thoai thoải, cảm giác vô cùng sảng khoái.”
“Lịch Xuyên, anh…anh không muốn sống nữa!” tôi nghe tim tôi đập bình bịch, vừa hâm mộ, vừa sùng bái.
“Nếu không, em đi Thụy Sĩ với anh, anh dạy em trượt tuyết.” anh ôm tôi, ôm thật chặt “Ở đây, anh phải chờ tới khi em 20 tuổi mới được kết hôn. Ở Thụy Sĩ, 18 tuổi là được rồi.”
Anh tự mình nói xong, vui vẻ cười rộ lên.
Tôi nhéo tay anh : “Hiểu rồi. Bố em mắng anh một chút, anh hồi hộp, liền mọc ra cả người bọc này. Đây là áp lực nha. Anh hai, em pha nước trà chanh cho anh, em bôi thuốc cho anh, em mát xa cho anh, em giảm áp lực cho anh, được không?”
Anh thấp giọng nói “Trong phòng vệ sinh có bao cao su, chúng mình vẫn là làm gì đó thực tế một chút đi.”
Lịch Xuyên không chịu cởi áo sơ mi, nói cả người toàn bọc hồng hồng sẽ ảnh hưởng ánh mắt. Cách quần áo mỏng manh, cơ thể chúng tôi gắt gao dán vào nhau, nhẹ nhàng chuyển động, nhanh chóng bị tình dục bao phủ. Chúng tôi tiến vào cao trào trong sự dây dưa tới mức gần như hít thở không được. Giây phút đó, cơ thể anh cứng lại, nhẹ nhàng run run trong lòng tôi.
Chúng tôi lần lượt đi tắm, anh ngoan ngoãn nằm trên giường để tôi bôi thuốc.
Sao khi bôi xong tôi báo cáo thành tích : “Ở trước có 13 cái, sau lưng 15 cái. Tổng cộng 28 cái bọc to. Vì đề phòng mưng mủ, anh không thể đeo chân giả. Còn nữa,” tôi nhìn nhìn nhiệt kế “Anh đang sốt, 39 độ 5. Vào lúc như thế này mà anh còn làm tình, Vương tiên sinh, anh đúng là lửa dục đốt tới tận tim.”
Tôi một mình tới phòng y tế lấy miếng dán hạ sốt và tăm bông dùng để khử trùng cho anh. Uống thuốc rồi, anh chìm vào giấc ngủ, tới nửa đêm, anh muốn đứng dậy. Tôi đè anh lại, “Để em đi lấy.”
Tôi tìm được tủ lạnh, lấy bình sữa ra, kiểm tra hạn sử dụng, quá hạn một ngày. Tôi chỉ phải mặc đồ vào, xuống quầy phục vụ hỏi xem làm sao mua được sữa.
“Tiểu Thư, tôi có thể giúp gì cho cô sao?” nhân viên bán hàng vội vàng tiếp điện thoại, một vị bảo vệ đi tới, vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt đầy cảnh giác.
Tôi đột nhiên nhớ tới tôi vẫn đang mặc bộ đồ mặc lúc đạp xe hồi ban ngày. Một chiếc quần bò bị bụi đất nhuộm thành màu vàng, một chiếc áo len màu đen bó sát người. Tóc không chải, lộn xộn. Một bộ dạng của gái sa ngã. Bị ánh đèn huy hoàng ở đại sảnh này chiếu lên, trong mắt người bảo vệ kia, tôi như một con chuột cống chạy qua đường.
Nhưng mà, tôi là ai? Tôi yêu học tập, yêu lao động, ham sống, yêu Lịch Xuyên, tôi là mầm non tươi đẹp của đất nước!
Nghĩ tới đây, lưng tôi thẳng tắp, xuất ra ánh mắt sán lạn bay lên giang sơn, ngạo nghễ nhìn ông ta :
“Xin hỏi, làm sao để mua được sữa tươi tiệt trùng?”
Bảo vệ căn bản không để ý tới câu hỏi của tôi, hỏi ngược lại : “Tiểu Thư ở phòng nào?”
“709.”
“Khách sạn cung cấp dịch vụ 24 giờ. Muốn mua gì, gọi một cuộc điện thoại là được.” ông ta đánh giá tôi, giọng điệu có một chút trào phúng. Người ở trong khách sạn này, thì không thể không biết điều này.
“À, vậy à? Vậy tôi về gọi điện thoại.” tôi xoay người tính chạy, ông ta ngăn tôi lại.
“Tiểu Thư, có thể cho tôi xem chứng minh thư không?”
“Không mang.”
“Đi theo tôi một chút.” Ông ta không khách khí, ngay cả chữ “mời” cũng không nói.
Trong lòng tôi âm thầm khẩn trương. Tôi chưa tới tuổi kết hôn, không phải là vợ chồng với Lịch Xuyên, làm sao có thể ở chung phòng với anh được. Để người ta bắt, nói gì cũng không được a.
Tôi chỉ phải đi theo ông ta tới trước bàn lễ tân.
Ông ta hỏi một nhân viên lễ tân “Tiểu Tân, khách ở phòng 709 là ai?”
Người kia tra máy tính một chút, đáp án ra ngoài dự kiến của tôi “Là một vị tiểu thư, Tạ Tiểu Thu.”
Người bảo vệ đánh giá tôi “Cô, là Tạ Tiểu Thu?”
“Đúng vậy.”
Một người khác đang đứng cạnh nghe điện thoại, nghe thấy tên tôi, vội vàng tới giảng hòa : “Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm. Tiểu thư, thật xin lỗi. Lão Thái, để cháu giải thích một chút. Là như thế này, mấy tiếng trước, khách ở phòng 709 Vương tiên sinh gọi điện thoại lại đây, nói bạn gái anh ta sẽ vào ở. Anh ta sẽ chuyển tới phòng 708 cạnh đó. Đã làm thủ tục chuyển phòng rồi.”
Người bảo vệ sợ run một chút, nghi ngờ : “Sao khách mới tới lại ở phòng cũ?”
Lễ tân nói “Là như thế này. Vương tiên sinh nói, muốn tặng phòng nhìn ra hồ cho bạn gái anh ta.”
“Thật xin lỗi, Tạ tiểu thư.” Người bảo vệ thật câu nệ xin lỗi tôi một cái. Sau đó, ông ta kêu tôi chờ, thật ân cần chạy tới nhà hàng ở tầng hai, lấy hộ tôi một hộp sữa tươi tiệt trùng.
Tôi về phòng, đèn sáng mờ mờ. Lịch Xuyên ngồi trong bóng đêm trừng to mắt nhìn tôi.
“Sao đi lâu vậy?” anh nói “Quên nói cho em, gọi điện thoại là được rồi.”
Uống sữa xong, tôi tiếp tục đo nhiệt độ cho anh. 39 độ 5, không giảm chút nào. Ga giường, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.
Tôi thay quần áo cho anh, thay ga giường, sau đó mở tủ lạnh lấy một cục đá, lấy khăn mặt, hạ sốt cho anh.
“Đi ngủ đi, anh không sao.” Anh nói trong bóng đêm, cổ họng khàn khàn. Nhưng tay anh, nắm tay tôi thật chặt, sợ tôi sẽ trốn.
“Lịch Xuyên, anh đừng bị bệnh, hễ bị bệnh là bệnh suốt nửa tháng.” Tôi ngồi ở đầu giường, bỏ cục đá vào túi ni lông, dùng khăn mặt bao lại, chận ở trên trán anh. Anh lăn qua lăn lại trên giường, ngủ không yên.
Không biết ngồi bao lâu, anh mơ mơ màng màng hỏi tôi : “Tại sao anh không nghe tiếng chuông giao thừa?”
“Chuông cái đầu anh, bây giờ đã là 4 giờ sáng rồi.”
“Vậy anh nói chúc mừng năm mới trước đi, bạn Tiểu Thu.” Nói xong câu này, anh lại xoay người một cái, tôi vội vàng nhét một chiếc gối dưới eo anh. Rốt cuộc anh cũng ngủ.
Lịch Xuyên ngủ thẳng tới 10 giờ mới mở mắt ra. Mà tôi, sau khi anh hạ sốt, ngủ gần 3 giờ. Trong 3 giờ đó, tôi lung tung nằm mơ. Nhiều lần mơ thấy Lịch Xuyên. Người này đã ngủ cạnh tôi rồi, mà tôi còn nằm mơ người ta nữa, tôi nghi ngờ chính mình, có phải tôi hơi bị háo sắc quá mức hay không.
Cuối cùng, tôi hoàn toàn tỉnh, vừa mở mắt, đã thấy anh tắm rửa sạch sẽ, khoác áo choàng tắm ngồi trên giường nhìn tôi.
“Mơ thấy gì mà cười tươi như hoa vậy?” anh cười tủm tỉm nói “Báo cáo em hai tin tức tốt : thứ nhất, anh hoàn toàn hạ sốt, nhiệt độ cơ thể bình thường, 37 độ 1. Thứ hai, mấy bọc to biến mất rồi, yên lặng đến, yên lặng đi, giống như chưa bao giờ mọc lên vậy.”
Còn cần anh báo cáo nữa, trước khi ngủ tôi đã kiểm tra toàn thân anh một lần, tôi ngồi xuống, bổ sung : “Thứ ba, hai bọc trên lưng anh còn ở chỗ cũ, anh vẫn không thể mang chân giả.”
“Đừng nói tới chuyện này nữa được không?” anh nhẹ nhàng nói “Thật xin lỗi, làm em cả đêm không ngủ được. Anh thề, anh rất chú ý bảo dưỡng, cũng rất chú ý rèn luyện, thật ra rất ít khi bị bệnh.”
“Em cũng vậy” tôi vô cùng đắc ý nói “Có thể ăn, có thể uống, có thể ngủ, có thể chơi đùa, hạnh phúc vượt qua mỗi ngày thật phong phú.”
Ăn sáng xong, Lịch Xuyên đi theo tôi tới siêu thị mua quần áo cho tôi. Tôi mua trà gạo nếp dì dượng thích uống nhất, mua đồ chơi cho Đậu Đậu, mua đồ trang điểm cho chị Châu Châu. Lịch Xuyên đưa tôi tới cửa khu ký túc xá nhà dì tôi, anh chống nạng, nhảy xuống xe, mở cửa cho tôi.
Tôi kéo tay anh không buông : “Đi gặp dì với em đi, dì em hiền hơn bố em nhiều. Nhất định dì sẽ thích anh.”
Anh nghĩ nghĩ, nói : “Lần sau đi.”
Anh đưa tôi tới cổng lớn, dưới một bóng cây, đưa mấy món quà tôi mua cho tôi : “Đừng ở lại lâu, ăn cơm xong rồi về liền được không? Anh dẫn em đi dạo Côn Minh.”
“Anh hai ơi, là em dẫn anh đi dạo hay là anh dẫn em đi?”
“Anh dẫn em đi dạo. Uổng công em tự xưng là người Vân Nam, tới Côn Minh, ngay cả phương hướng cũng không phân biệt được.” anh nói.
Tôi rúc vào lòng anh, không chịu đi.
“Đi thôi, đi sớm về sớm.” anh đưa tay ra, thắt dây lưng áo gió lại hộ tôi.
“Được rồi.” tôi lưu luyến, vẫn ngửa đầu nhìn mặt anh chăm chú như trước.
Anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi một chút. Sau đó đẩy tôi ra, nói : “Anh cảm thấy, hình như chúng mình đang bị nhìn trộm.”
Tôi quay đầu, thấy bảy người, đứng thành hàng, cách cổng lớn không xa, trừng to mắt nhìn tôi. Cầm đầu là một người phụ nữ trung niên, tay cầm một chiếc giỏ, trong giỏ là một con cá to.
Chiếc xe Lịch Xuyên đi liền dừng cạnh họ.
Tôi giơ tay lên, nói với mọi người một tiếng “Chào”, “Dì!” |
|