|
Cuộc sống lại trở lại như thường. Ban ngày tôi đi học, ban đêm tới tiệm cà phê. Tôi gặp Tiểu Diệp, trong lòng lại có chút áy náy. Tôi biết cái gì là yêu, liền có thể hiểu được sự đau đớn của Tiểu Diệp. Tôi biết được sự lỗ mãng của mình, cũng có thể hiểu được sự phẫn nộ của Tiểu Diệp.
Tôi nói với Tiểu Diệp : “Hi!”
Chị ta chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái, xoay người lại.
Tiểu Đồng chạy lại chào hỏi tôi : “Tiểu Thu, lại đây nói chuyện.”
Tôi đi đổi đồ làm việc trước, sau đó đi theo Tiểu Đồng vào văn phòng.
“Tiểu Thu, từ hôm nay trở đi, em làm ca đêm chỉ cần làm tới 8 giờ. Nếu em muốn đổi thành ca sáng hoặc ca trưa, anh có thể nói với quản lí.”
Tôi là sinh viên, ca sáng hay là ca trưa đều không thể tới. Điều này có nghĩa thu nhập sẽ giảm một nửa.
Tôi đoán được nguyên nhân, nhưng vẫn không bỏ qua, hỏi “Tại sao?”
“Lệnh của Tổng giám đốc.”
“Là do Tiểu Diệp nói gì đó, đúng không?”
“Đáng lẽ người ta muốn đuổi em luôn, ba giờ làm việc này là do anh tranh thủ giúp em. Tiểu thư, té ngã một lần rồi. Tránh được chút nào hay chút ấy, chúng ta không đấu với đồng tiền được đâu.”
Tôi biết ý tứ của Tiểu Diệp. Bây giờ Lịch Xuyên bình thường đều tới lúc 9 giờ.
Tôi không nói gì. Tiếp tục làm việc. Đến 8 giờ tôi đúng giờ tan ca.
8 giờ rưỡi tôi trở lại phòng ngủ, thấy mấy ca ca phòng 301 đã ngồi đầy trong phòng.
“A, sao hôm nay về sớm vậy?” Phùng Tĩnh Nhi nói.
“Học tập quan trọng hơn, an toàn quan trọng hơn, về sau sẽ tan ca sớm hơn.” Tôi nói, bỏ túi xuống, phát hiện vẫn mặc đồ làm việc trên người, trước mặt một đống con trai, tôi ngượng, không thay ra.
“Nước sôi có người lấy hộ cậu rồi.” An An nhìn lướt qua Tu Nhạc.
“Cám ơn nha.” Vốn là tôi dặn An An lấy hộ tôi, không ngờ cô nàng lại nhanh chóng chia việc cho người khác.
“Ít khi về sớm, cùng đi khiêu vũ đi.” An An nói “Nhiều lần đều để cho Tu Nhạc không có cặp, không tốt lắm.”
“Được, tôi cũng muốn thoải mái một chút.” Tôi nói “Tôi đi thay đồ.”
Tôi đi toilet thay đồ, lúc về trong phòng chỉ còn mình Tu Nhạc.
“Bọn nó đi trước rồi, anh phải ở đây đợi em, con trai trả tiền, vé con gái miễn phí. Nhưng phải đi cùng nhau.”
“Đợi tôi một chút.” Tôi trang điểm, trang điểm đậm, môi đỏ thẫm, lông mi đậm, tô mắt màu xanh đậm. Tóc búi lên trên, lộ ra sau gáy trống trơn. Sau đó bôi nước hoa lên cổ.
Đây là một loại nước hoa giá rẻ, có một loại mùi gay mũi, người bình thường chỉ cần ngửi 10 phút liên tục sẽ choáng váng đầu óc.
“Sao nhìn giống gấu trúc vậy?” Tu Nhạc hoảng sợ.
“Thế nào, còn muốn khiêu vũ với tôi không?” tôi liếc mắt xem thường, nếu không nể mặt anh ta xách nước hộ tôi, tôi còn không thèm liều mình bồi quân tử như vậy đâu. Lúc Tu Nhạc nhảy sung lên, động tác mạnh một cách đặc biệt, hất văng tôi ra, lại kéo tôi về, lại còn hay dẫm phải chân tôi.
“Anh là người Tứ Xuyên, thích gấu trúc.” Tu Nhạc nói, đưa một quyển sách cho tôi : “Tiệm sách cũ trong trường đại hạ giá, khó lắm mới tìm được một quyển tiếu thuyết tiếng Anh cho em.”
Tôi vừa nhìn, là “Ánh trăng và đồng 6 xu” của Maugham.
“Em đọc chưa?”
“Chưa.”
“Anh đọc bản dịch tiếng Trung rồi. Một câu chuyện rất hay. Thật ra chúng ta có thể tổ chức một hội đọc sách, gặp mặt định kỳ, cùng nhau thảo luận sách mà bản thân mình thích.” ấn tượng mà Tu Nhạc gây cho tôi liền là như thế này, tận dụng mọi thứ, rất kế hoạch. Tôi nhìn Tu Nhạc một cái, giữa những ca ca của phòng 301 bộ dạng của Tu Nhạc cũng coi như xuất chúng, học nghiệp lại thành công, đạo sư chính là Hiệu trưởng, không thể không có tiền đồ, liền bởi vì học triết học, lại xuất phát từ thị trấn nhỏ như tôi, nên mấy đứa trong phòng ngủ cũng chỉ cảm thấy có hứng thú với tính thật thà của Tu Nhạc, chỉ cần có việc nặng lại nhớ tới anh ta, rảnh rỗi lại nhờ người ta đi lấy nước. Anh ta là người nói chuyện tốt nhất trong phòng 301, người nhập “nhiệm vụ” nhất.
“Nói sau đi.”
Phòng khiêu vũ của trường ít người giỏi để tôi nhập tâm. Tôi vừa nhảy vừa nặng nề suy nghĩ, thu nhập tổn thất một nửa, tiền sinh hoạt của tôi làm sao bây giờ, học phí của tôi làm sao bây giờ, học phí sang năm của em trai tôi làm sao bây giờ. Bệnh viêm gan của bố tôi làm sao bây giờ. Bố chưa bao giờ khiến tôi lo lắng cho sức khỏe của ông, nhưng điều kiện chữa bệnh ở nông thôn hữu hạn. Tôi gửi thuốc từ Bắc Kinh về cho ông, 75 tệ một lọ. Tôi không nói cho ông một lọ thuốc bao nhiêu tiền, chỉ nói 5 tệ một lọ.
Tôi không yên lòng lại tài tình nhảy xong, còn cúi đầu giả vờ như đang chăm chú học tập, thừa cơ làm bớt lại thời gian nói chuyện với Tu Nhạc. Trong lúc trao đổi bạn nhảy, tôi đều nhảy với mỗi ca ca phòng 301 một lần. Chỉ có Lộ Tiệp trêu ghẹo tôi : “Tạ cô nương hôm nay trang điểm thật không tầm thường nha.”
“Vậy à? Không tầm thường như thế nào?”
“Mắt và môi vẽ đen như vậy.”
“Ở đời Đường cái này gọi là “Đề trang” biết không, cái này gọi là phong cách, gọi là phục cổ.”
“Chừng nào mời em ăn cơm được? Phùng Tĩnh Nhi cứ nói em sống ở đây một mình không dễ dàng mãi.”
“Nghĩ như thế nào lại mời tôi ăn cơm?”
“Vương ca ca của em hôm nay gửi thư cho anh, đồng ý sửa thư xin du học cho anh.”
“Cũng là bọn anh có khả năng, tôi lại không biết địa chỉ mail của anh ấy.”
“7 giờ tối thứ bảy, Cửu vị hiên ở Tây phố thế nào? Mời Vương ca ca cùng tới.”
“Muốn mời thì tự mình mời, tôi không đi theo phục vụ.” tôi mỉm cười, một đám user.
(Một đám user : một đám lợi dụng).
Tôi và bọn Tu Nhạc nhảy tới khi vũ hội chấm dứt, tới lúc đó mới hợp lại, mọi người ở cửa uống sữa đậu, bọn Lộ Tiệp, An An muốn đi xem video, chỉ còn Tu Nhạc và tôi thong thả từ từ đi về. Vừa mới có một cơn mưa nhỏ, gió đêm như nước, mùi hoa vương vấn trên người. Ở trong đêm đen, từ xa xa tôi nhìn thấy cạnh ký túc xá có một bóng người màu trắng.
Tim tôi nổ lớn.
Đi tới gần, bóng người kia nói : “Hi.”
“Hi.”
Sau đó bóng người kia bắt tay Tu Nhạc : “Bạn học xưng hô như thế nào?”
“Tu Nhạc.”
“Tu Nhạc, cảm ơn cậu đi khiêu vũ với Tiểu Thu, cảm ơn cậu đưa cô ấy về.”
Hai người mạnh mẽ tranh chấp, người hùng lập tức chiến thắng. Mặt Tu Nhạc lập tức tái nhợt, không tự chủ được lui về sau nửa bước. Anh ta nâng tay lên, nhìn nhìn đồng hồ : “Tiểu Thu nói cô ấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.” bình tĩnh cười.
Sau đó, tay tôi liền bị bóng người này cầm lấy.
“Trễ như vậy, hai người…còn đi ra?” Tu Nhạc nói, giọng điệu có chút run run.
“Đi dạo một chút trong trường thôi.” bóng người kia mỉm cười.
Tay Lịch Xuyên luôn lạnh lẽo, như động vật máu lạnh vậy. Chúng tôi đi loanh quanh không có mục đích trong trường.
“Tiểu Thu, thật đáng tiếc, anh không thể nhảy với em,” anh nói nhẹ nhàng, “Nhưng anh sẵn sàng nhìn thấy em vui vẻ.”
Tôi xoay người, nhìn anh : “Lịch Xuyên, anh luôn đứng bên ngoài chờ em à?”
“Không đợi bao lâu.”
Đường càng đi càng đen, không có đèn, có vẻ như chúng tôi đi vào một cánh rừng.
Tôi nắm tay Lịch Xuyên đi xuyên qua những thân cây, giống như sau lưng có một con dã thú đang truy đuổi vậy. Anh gắt gao kéo tay tôi, thấy không rõ phương hướng : “Tiểu Thu, hình như chúng ta lạc đường rồi?”
Giữa những thân cây có một mặt cỏ, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào, tôi cảm thấy, tôi tìm được vị trí thích hợp rồi, liền ngừng lại ở một thân cây. Anh ôm cổ tôi, tôi dựa lưng vào thân cây khô nứt, hai chân gắt gao bám lấy lưng anh, từ trên cao nhìn xuống anh. Nhánh cây lay động, giọt nước sau cơn mưa rơi xuống đầy trời, rơi xuống trên đầu tôi, trên mặt anh.
Anh chăm chú hôn tôi, chóp mũi cọ giữa hai má, hơi thở ấm áp, mưa lạnh lẽo, vũ trụ lần lượt thay đổi giữa hai đôi môi.
Tôi nghĩ, tôi phải nhớ kỹ thời khắc này, 11 giờ 49 phút. Áo lông vàng nhạt, váy màu hoa lan, giày da đen thấp. Chủ đề : “Cây cối kích tình” , “Tình hình ra hoa ở trường học”. Thời tiết hơi lạnh, da thịt chúng tôi dán vào nhau, lại có chút nóng. Lịch Xuyên mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, không mặc áo khoác.
Bùn đất trên thân cây làm dơ quần áo của tôi, Lịch Xuyên hỏi tôi có khăn tay không.
Ngay tại lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân. Trong lúc vội vàng, chúng tôi đều dùng tốc độ nhanh như bay sửa sang lại quần áo của chính mình. Không ngờ, một ánh đèn thẳng tắp chiếu lại đây, chiếu vào mặt tôi.
“Đứng lại! Cảnh sát nhân dân trường học đây.”
Lịch Xuyên đẩy tôi ra, nhỏ giọng nói : “Chạy mau.”
Vốn dĩ tôi không cần phải chạy, nhưng bộ dạng chúng tôi rất chật vật, rất khả nghi. Nếu tôi bị bắt, dù không hề làm gì cũng không nói rõ được. Tôi vội vàng bỏ chạy, thấy có người nhanh chóng đuổi theo, sau đó, có người ngăn cản người Cảnh sát nhân dân kia lại. Ngay sau đó, cành lá lay động, bọn họ bắt đầu tranh chấp. Tôi không hề nghĩ ngợi gì liền chạy về. Lịch Xuyên té trên mặt đất, khổ người của người Cảnh sát nhân dân kia cơ hồ còn to hơn Schwarzenegger, anh ta dùng giày da đá Lịch Xuyên. Tôi xông lên, đổ ập xuống liền tát cho anh ta hai cái, hét lớn một tiếng : “Dừng tay! Dừng tay! Anh dừng tay lại cho tôi!”
Người Cảnh sát nhân dân kia dừng chân lại, cầm tay tôi : “Lá gan của con nhóc này không nhỏ! Hai đứa bay học khoa nào?”
“Khoa nào không liên quan gì tới anh, hai chúng tôi đứng đây nói chuyện, liên quan gì tới anh?”
“Nói chuyện, hừ, cứ cho rằng tao không biết hai đứa mày làm loại chuyện tốt nào!”
Tôi cười lạnh : “Anh bắt tôi về, tôi sẽ nói anh có ý định cưỡng hiếp tôi. Anh xem, trên cánh tay tôi có dấu tay của anh.” Sau đó tôi bứt một chiếc cúc áo trên áo anh ta : “Trong tay tôi có cúc áo của anh.”
Anh ta không những giận mà còn cười : “Mày nghĩ rằng tao sợ mánh khóe nhỏ nhoi của mày à? Hôm nay tao tha cho hai đứa bay. Thấy lá gan của mày to như vậy, thằng nhóc này cũng không làm gì được. Muốn làm chuyện tốt thì ra ngoài thuê phòng, đây là rừng uyên ương, buổi tối đều có Cảnh sát nhân dân đi tuần tra.”
Nói xong câu này, anh ta bỗng nhiên bỏ đi. Tôi quỳ xuống đất, khẽ đẩy đẩy Lịch Xuyên.
“Lịch Xuyên, Lịch Xuyên!”
Anh vẫn không nhúc nhích quỳ rạp trên mặt đất.
“Anh có bị thương không?” cơ thể tôi không không chế được bỗng nhiên trở nên run rẩy.
“Anh không sao.” Anh miễn cưỡng ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
“Ngồi đây đừng nhúc nhích, em tìm người đưa anh đi bệnh viện.” tôi biết anh bị thương, không thể cử động.
Anh giữ chặt tôi lại : “Không cần đi bệnh viện, anh tự đi được. Em…đỡ anh dậy.”
Tôi nâng anh dậy, đưa gậy chống cho anh. Anh nhận lấy gậy chống, hỏi :
“Người kia…có làm em bị thương không?”
“Chỉ nhéo tay em mấy cái.”
“Để anh xem xem.” Anh dựa vào ánh trăng, xem xét tay tôi. Nhìn thật lâu, không nói gì.
“Chỗ này cách bãi đậu xe xa không?” anh hỏi.
“Không xa.”
Chúng tôi tốn thời gian rất lâu mới tới bãi đậu xe. Anh không cho tôi đỡ anh, cố gắng đi về phía trước, trên đường không thể không dừng lại nghỉ ngơi hai lần, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
“Lịch Xuyên, em đi bệnh viện với anh.” tôi nói.
“Anh không sao, không cần đi bệnh viện.”
“Vậy em về với anh, nhìn xem thương thế của anh thế nào.”
“Không cần, anh tự lo được.” anh thản nhiên nhìn tôi “Thật xin lỗi, lần này để em về phòng ngủ một mình. Anh không đi với em được.”
“Lịch Xuyên, không, dẫn em đi, em lo lắng!” tôi cảm thấy trong giọng nói của tôi đã có tiếng khóc nức nở.
“No.” anh nói “Ngủ ngon. Vài ngày nữa anh sẽ tới thăm em.”
Tôi xoay người, nghe thấy anh gọi tôi, đưa áo sơ mi của anh cho tôi : “Thay áo sơ mi của anh đi. Áo lông của em bị dơ rồi, lát nữa về bạn bè sẽ giễu cợt.”
Anh mặc một chiếc áo ba lỗ, lộ ra nửa người trên thon dài duyên dáng.
“Ngủ ngon.” tôi chảy nước mắt nhìn anh.
“Ngủ ngon.” |
|