Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: banhmatong
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Chờ Em Lớn Lên Được Không Anh? | Diệp Lạc Vô Tâm (Hoàn)

  [Lấy địa chỉ]
51#
 Tác giả| Đăng lúc 7-3-2012 18:40:12 | Chỉ xem của tác giả
CHỜ EM LỚN LÊN ĐƯỢC KHÔNG ANH?

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Biên tập: Lily Trần

Nguồn: http://lilicious14.wordpress.com








CHƯƠNG 15


Trên đường về nhà, An Nặc Hàn tập trung tinh thần lái xe, Mạt Mạt chuyên tâm nhìn từng cây thông xanh biếc lướt qua bên ngoài cửa sổ.

“Không phải em nói với anh là chỉ cùng Thành học nhạc, không có cái gì khác sao?” An Nặc Hàn hỏi.

“Em thật sự không nghĩ tới anh ấy sẽ thích em.”

Khóe miệng An Nặc Hàn hơi động, nhìn vào kính chiếu hậu.

“Anh không tin em? Anh thà tin tưởng lời Vi nói…”

Anh cắt lời cô. “Sau này đừng học nhạc với Thành nữa.”

“Vì sao?”

“Anh không thích cậu ta!”

Mạt Mạt cũng không phản bác, quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gió lạnh thổi mái tóc cô rối loạn, đập vào khuôn mặt của cô, đau…

An Nặc Hàn thường đáp ứng mọi yêu cầu của cô, cũng đồng dạng với mỗi khi An Nặc Hàn có thái độ kiên quyết, cô cũng chưa bao giờ có can đảm phản bác lại.

Nhưng anh thà tin tường lời Vi nói, cũng không tin cô, điều này khiến cô vô cùng thất vọng.

Thành nói đúng, anh không hiểu được thế giới nội tâm phong phú của cô, lại càng không thể biết tới tình cảm buồn thương của cô…

Đột nhiên, An Nặc Hàn dừng xe lại giữa đường.

Anh cởi dây an toàn cho cô, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Em muốn ở cùng với cậu ta, vậy thì bây giờ xuống xe đi tìm cậu ấy đi! Anh dứt khoát sẽ không ngăn cản em!”

“Em không…” Mạt Mạt hoảng loạn lắc đầu. “Anh Tiểu An, anh đừng giận nữa, em không học với anh ấy nữa.”

An Nặc Hàn lại trông càng thêm tức giận, anh mạnh mẽ đạp một phát vào chiếc xe, thân xe hơi biến dạng, tiếng còi báo động chói tai vang lên.

Mạt Mạt sợ đến nỗi vội vàng xuống xe, luống cuống chẳng biết làm thế nào, nhìn khuôn mặt nổi giận đùng đùng của anh.

“Em… Anh đừng giận, em đi vẫn không được sao?”

Gió biển phất qua khiến cả người cô run rẩy, cô lau đi nước mắt đang rơi xuống từ hốc mắt: “Em biết anh không thích em, em sẽ không bao giờ quấn lấy anh nữa!”

Cô đi được hai bước, An Nặc Hàn đưa một tay nắm chặt cổ tay cô, kéo lại, một tay quay bờ vai phải gầy yếu của cô đặt cô dựa vào chiếc xe cứng ngắc.

Trong khi cô vẫn còn chưa kịp kiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi môi anh đã ngang tàng đè xuống, thô lỗ cướp đoạt đôi môi lạnh lẽo của cô…

Nụ hôn lần này hoàn toàn khác với lần hôn trằn trọc dịu dàng kia, An Nặc Hàn kịch liệt mút lấy môi cô, hoàn toàn mang tính ép buộc, đòi hỏi và xâm phạm. Hơi thở gấp gáp của cô, tiếng hô kinh ngạc của cô, tất cả đều bị nụ hôn tràn đầy hơi thở đàn ông nuốt lấy không còn sót lại.

Người cô phát run, hai chân mềm đi đến nỗi không đứng vững nổi. Cổ tay bị lòng bàn tay cực nóng của anh siết chặt đến mức đau đớn, sống lưng lại bị tấm thép cứng lạnh trên thân xe cọ vào nhức nhối. Để giảm bớt đau đớn, cô không thể không dùng tay trái ôm lấy thắt lưng anh, cố gắng để cơ thể mình dựa sát vào vòng ôm ấm áp ấy… cảm nhận được cô xuôi theo, An Nặc Hàn càng mạnh mẽ hơn, kéo cô ôm vào trong lòng, hôn lại càng thêm sâu…

Cô nhắm mắt, run rẩy hôn trả anh, có chút mong chờ, có chút hồi hộp, cô rụt rè mở miệng, trong không gian môi răng gắn bó, đầu lưỡi nhỏ nhắn của cô bị anh cuốn lấy, trong nháy mắt hồn phách như bị anh rút đi…

Ở tận sâu trong cổ họng của anh phát ra một tiếng ngâm nga, bàn tay đang nắm cổ tay của cô lại tăng thêm lực, nụ hôn lại càng cuồng dại, giống như phải hút khô cô thì anh mới hài lòng.

Họ hôn nhau rất lâu, rất nhiều xe vượt qua người họ, có người ấn còi, có người quay cửa xe xuống huýt sáo, Mạt Mạt hoàn toàn không để ý được đến người khác, trong ý thức của cô giờ đây chỉ còn lại An Nặc Hàn.

Khi nụ hôn kết thúc, cơ thể cô vẫn còn mềm nhũn, dựa vào lòng An Nặc Hàn, một phút cũng không muốn rời. Cô muốn cho anh tất cả mọi thứ, cho anh mọi thứ của cô — nếu như anh muốn.

“Hứa với anh, đừng gặp lại Thành nữa.” Anh khàn giọng nói.

Cô mơ mơ hồ hồ gật đầu.

Trong lúc thế này, cho dù anh có nói ra yêu cầu gì, cô đều sẽ gật đầu.

….

Khi hai người về đến nhà, các thành viên trong gia đình hai nhà đã tập trung đông đủ, Hàn Thiên Vu và Tư Đồ Thuần đang uống cà phê nói chuyện.

Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong lại đang ngồi trên sofa bàn chuyện với nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Bàn tay cầm điếu thuốc của Hàn Trạc Thần run lên, tàn thuốc rơi ra ngoài gạt tàn. “Cậu khẳng định?”

“Em điều tra rất rõ ràng.” An Dĩ Phong nói.

Hàn Trạc Thần dập tắt điếu thuốc, gật đầu.

“Bố, mẹ, chú Phong, cô Tiểu Thuần…” Mạt Mạt cúi đầu đi vào cửa, chào hỏi những người trong phòng một lượt, rồi lại cúi đầu đi về hướng cầu thang. “Con lên tầng thay quần áo.”

Hai gò má ửng đỏ của cô còn có thể che được, nhưng đôi môi sưng mọng làm sao giấu nổi đây…

Hàn Thiên Vu và Tư Đồ Thuần trao đổi một ánh mắt, cười cười một cách ái muội.

Hàn Trạc Thần đang bàn việc cùng An Dĩ Phong tùy ý liếc qua môi của cô, tiếp tục nói với An Dĩ Phong: “Tôi hiểu rồi.”

“Có cần em giúp đỡ không?” An Dĩ Phong thuận miệng hỏi, tầm mắt đã chuyển hướng về An Nặc Hàn, cười cười, dựng thẳng ngón tay cái về phía anh.

“Không cần! Tự tôi xử lý.”

Mạt Mạt hoàn toàn không có lòng dạ nào để ý tới đề tài họ nói, nhanh chân chạy lên tầng.

“Tiểu An, Mạt Mạt còn nhỏ, con phải hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc.” Một câu nói của An Dĩ Phong, An Nặc Hàn không còn gì để nói.

Mạt Mạt liếm đôi môi đau đớn vẫn còn sót lại một chút ngọt ngào của mình, mỉm cười đóng cửa phòng.

Hình ảnh cô trong gương, hai gò má phiếm hồng, môi mọng đỏ sóng sánh ánh nước, đôi mắt mơ màng…

Cô đã không còn là một cô gái nhỏ kia nữa, cô sắp nở rộ, chỉ còn thiếu một giọt sương ngọt cuối cùng…

***

Mạt Mạt thay quần áo xuống tầng, An Nặc Hàn đã giúp cô cắm từng cây nến lên trên bánh sinh nhật, đốt lửa.

Cô đếm lại số nên trên chiếc bánh gateaux, vừa vặn mười lăm cây, không nhiều hơn một cây nào.

An Nặc Hàn hôn nhẹ lên trán cô, mỉm cười nói: “Chúc mừng em, lại trưởng thành thêm một tuổi!”

“Anh Tiểu An, anh lại giúp em cắm thêm vài cây nữa đi!” Cô chớp chớp đôi mắt to tròn hồn nhiên nói.

“Nếu cắm nhiều nến hơn, ước nguyện sẽ không linh.”

“Vậy thì thôi!”

Cô ghé sát vào chiếc bánh gateaux, vừa định thổi nến chợt thấy cổ tay mát lạnh. Cô tò mò cúi đầu xuống, An Nặc Hàn đã đeo vào cổ tay cô một chiếc đồng hồ đeo tay. Kiểu dáng của chiếc đồng hồ này chỉ là hình tròn phổ thông, không đính bất cứ thứ gì đáng yêu, cũng không có hoa văn đẹp đẽ. Dây đồng hồ làm bằng thép nguyên chất, mặt đồng hồ màu xanh ngọc, mười hai múi giờ được nạm bằng những hạt kim cương nhỏ, dưới ánh nến, ánh sáng của kim cương thật chói lòa, hơi hơi có chút tầm thường. Điểm duy nhất được coi là đặc biệt của chiếc đồng hồ này là nó không có kim giây, còn mỗi một kim phút đều có một hoa văn hình tim đang đập.

Thấy phản ứng của cô vô cùng bình tĩnh, An Nặc Hàn hói: “Không thích à?”

“Không phải.” Anh tặng cái gì cô cũng đều thích, cho dù có là quà tặng bình thường thế nào đi chăng nữa.

An Nặc Hàn đưa tay đến cổ tay áo sơ mi, cởi bỏ nút tay áo. “Anh…”

“Nến sắp tắt rồi, mau thổi đi thôi.” Mọi người giục nói.

Mạt Mạt nhắm mắt lại, hay tay tạo thành hình chữ thập chắp trước ngực, trong lòng thốt ra nguyện vọng như trong sinh nhật hàng năm của cô. “Con hy vọng lớn nhanh một chút.”

Sau đó, nhắm chuẩn những ngọn nến, thổi một hơi…

Cô đã trải ngày sinh nhật mười lăm tuổi trong sự chúc mừng ngọt ngào nhất như thế.



Buổi chiều hôm sau, An Nặc Hàn ngồi trước máy tính nghiên cứu mấy câu văn khó hiểu. Mạt Mạt nằm nhoài trên bàn học của anh, cẩn thận bỏ tấm ảnh được chụp trong bữa cơm sinh nhật vào quyển album. Trong bức ảnh chụp, An Nhặc Hàn hôn nhẹ lên trán cô, đôi môi…

Mạt Mạt lén nâng mắt, nhìn về phía môi anh, nụ hôn hôm qua lại quay về, sống lại trong đầu cô, trái tim cô bỗng nhiên đập gia tốc, mạch máu có chút co lại, đau đớn.

An Nặc Hàn quan sang nhìn cô đang đờ đẫn. “Có chuyện gì muốn nói sao?”

“Hả?” Cô sờ khóe miệng, may mà không có nước miếng chảy xuống. “Ngày mai anh lại phải đi à?”

Vẻ mặt của anh hơi khó xử. “Anh còn có việc, không thể lần lữa thêm nữa.”


Hết chương 15

Bình luận

Cảm ơn bạn nhé bây giờ mình mới đọc truyện này ;)  Đăng lúc 24-1-2013 10:54 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

52#
Đăng lúc 8-3-2012 08:11:38 | Chỉ xem của tác giả
Cười chết

Hôm qua, có xem sơ sơ TT này vì tò mò.....song cái lên lướt CV

Đúng là đang làm việc với CV mà khi lướt TT khác của DLVT cũng thấy có nét giống nhau, khá là dễ hiểu

Sợ mất cảm hứng kho đọc nên em quyết định chỉ xem 1 khúc, công nhận là TT này cho em cảm giác khá là ấm áp, k ngược tâm như ĐLCC

Chết cười một cái, lần đầu tiên em đọc CV bảng này, đọc tên của nữ chính Hàn Mạt. Trong truyện nữ chính được gọi cái tên đáng iu MẠT MẠT......haha..........khi CV thì có tên là BỌT BỌT. Cười muốn té ghế tối qua

Bình luận

Thanks sis  Đăng lúc 8-3-2012 07:29 PM
phân mêm annotated á, ss xài đc mấy ngày là nó khóa rùi, e tra trên từ điển hán việt trích dẫn cũng đc  Đăng lúc 8-3-2012 07:03 PM
K bít, phần mềm j thế sis??? cho em với :)  Đăng lúc 8-3-2012 09:38 AM
tên nhân vật có khi dịch theo nghĩa lun nên mắc cười lắm, ss đang dùng 1 phần mềm tra từ Trung, đố Lin biết Diêu Băng Vũ nó tra ra nghĩa j???  Đăng lúc 8-3-2012 08:48 AM
kakaka, cái bản cv đáng chết đó, mỗi lần đọc là ss muốn điên luôn à. vì phần mềm cv dùng từ sát nghĩa, đặt đúng vị trí trong câu, nên mình mới khổ  Đăng lúc 8-3-2012 08:46 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

53#
Đăng lúc 8-3-2012 18:01:54 | Chỉ xem của tác giả
Ờh..Bọt bọt. Nghe hết muốn đọc truyện luôn. Từ Mạt có nghĩa là gì nhỉ?
Thấy chap mới lại vào đọc ngay.
Hôn rồi kìa. Anh An Nặc Hàn cũng thật...nụ hôn này với Mạt Mạt là say đắm, còn với tên kia là chiếm hữu, là ghen tuông
Hình như sắp tới xém tý anh Tiểu An không tự chủ được thì phải
Cái CV mình đã lướt quá sơ sơ rồi.

Bình luận

trùi ui Tofu xì boi kìa, mình chưa đọc nên ko biết j hết, để mình thử tra từ điển xong sẽ trả lời bạn chữ Mạt có nghĩ j nha!  Đăng lúc 8-3-2012 07:04 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

54#
 Tác giả| Đăng lúc 8-3-2012 19:20:24 | Chỉ xem của tác giả
Tofu gửi lúc 8-3-2012 18:01
Ờh..Bọt bọt. Nghe hết muốn đọc truyện luôn. Từ Mạt có nghĩa là gì nhỉ?
Thấy chap m ...


Sau khi tra từ điển thì từ Mạt trong tên của Hàn Mạt có nghĩa là bọt đó bạn, chắc vì vậy trong bản cv mới dịch là Bọt Bọt, hahaha

Từ bọt này có nghĩa là bong bóng nổi trên nước: bọt nước, bọt xà phòng, bọt biến.

Hihihi, cảm ơn bạn đã thắc mắc làm cho mình biết thêm 1 từ.



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

55#
Đăng lúc 8-3-2012 19:32:59 | Chỉ xem của tác giả
Tofu gửi lúc 8-3-2012 18:01
Ờh..Bọt bọt. Nghe hết muốn đọc truyện luôn. Từ Mạt có nghĩa là gì nhỉ?
Thấy chap m ...

Từ "Mạt" có nghĩ là bọt nhưng hình như cũng có nghĩ là "bong bóng"

"Bong bóng" có vẻ hay hơn, thuần hơn

Tên Mạt Mạt nghe đáng iu quá nhỉ

Cái tên An Nặc Hàn hơi cứng, từ "Nặc" ở giữa hơi lạ tai và hơn nặng. Nghĩ lại chuỗi truyện bên này cái tên nữ hay nhất vẫn là Hàn Thiên Vu.....tên nam thì An Dĩ Phong hay Hàn Trạc Thần đều hay như nhau
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

56#
 Tác giả| Đăng lúc 8-3-2012 21:26:09 | Chỉ xem của tác giả
CHỜ EM LỚN LÊN ĐƯỢC KHÔNG ANH?

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Biên tập: Lily Trần

Nguồn: http://lilicious14.wordpress.com







CHƯƠNG 16


Trong quán bar, Mạt Mạt ngồi tại một vị trí sát bên cửa sổ, trên bàn bày một loạt ly thủy tinh trống rỗng, cô còn đang thưởng thức từng miếng từng miếng trong ly kem thứ năm trước mặt. Đây là loại kem ly cô thích nhất trong bar, “Phấn hồng giai nhân”. Nói nó là kem ly, không bằng nói nó là một loại mùi vị rất đặc biệt, tầng trên cùng là lớp kem sữa màu trắng, ngọt đến mức phát ngấy, tầng giữa là kem dâu tây, tầng cuối cùng là một lớp rượu vang mỏng… Màu sắc trong ly quá độ dần từ màu trắng đến màu hồng; mùi vị cũng chuyển từ hương sữa, chua chua ngọt ngọt, dần dần sang đến vị đắng, nhất là miếng cuối cùng, miệng thấy thật cay, càng hồi vị càng thấy đắng chát…

Lại ăn xong một ly…

Biết rằng ăn đến cuối cùng vẫn nếm phải vị đắng, Mạt Mạt có lẽ chỉ muốn thêm một chút kem ngọt khiến cô quên đi vị đắng chát. Cô cọ xát hai bàn tay đông cứng với nhau, nói với nhân viên phục vụ. “Cho thêm một suất nữa!”

Lại một suất “Phấn hồng giai nhân” được bê lên, cô liếm bờ môi tê rần, chẳng hề mảy may thấy lạnh, chỉ thấy trong miệng rất đắng.

Thành ngồi xuống ngay vị trí đối diện Mạt Mạt, cô không nói chuyện với anh ta.

Anh ta cũng không quấy rầy cô, lần đầu tiên thưởng thức một cách tinh tế từng cử động của cô.

Mạt Mạt hôm nay trang điểm rất tỉ mỉ, kiểu tóc của cô được chải vô cùng cẩn thận, tóc đen mềm mại được chia thành hai lớp, lớp dưới buông xõa, lớp trên được buộc lệnh về bên phải, hơi có phần hoạt bát, lại có chút dễ thương. Cô mặc một chiếc áo kiểu tây màu hồng nhạt, cổ đứng không tay, cổ áo và sườn vai được viền ren tơ tằm, phía dưới phối với một chiếc váy xếp cùng màu dài quá đầu gối, làn váy cũng được viền ren, khiến người ta nhìn qua có chút dịu dàng thục nữ.

Tầm mắt của Thành lại dời đến cổ tay cô, đồng hồ của cô rất đặc biệt, dường như đã từng thấy ở nơi nào đó. Thành cẩn thận nhớ lại một chút, là đồng hồ tình nhân số lượng có hạn mới nhất do hãng Piaget phát hành.

“Hôm nay em rất đẹp.”

Mạt Mạt nâng mắt nhìn anh ta, cười hơi cứng nhắc. “Cám ơn!”

Ánh tà dương chiếu lên khuôn mặt trái xoan xinh xắn, nước da cô trắng nõn mỡ màng, môi đỏ mọng long lanh như sương sớm.
Thành đột nhiên cảm thấy cô giống một bức tranh tuyết rơi, có sự lãng mạn mộng mơ, nhưng, cũng có chút ưu sầu buồn bã…

“Tâm trạng không tốt à?”

“Không có, là rất tốt!”

“Chồng chưa cưới của em không phải đã trở về sao? Vì sao anh ta không đi cùng em?”

Cô nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, lại nhìn xuống đồng hồ đeo tay, trầm tư thật lâu, mới hỏi Thành: “Thành, giả sử người nhà anh ép anh lấy một cô gái anh không yêu, anh có cam lòng không?”

“Người anh không yêu, anh tuyệt đối sẽ không lấy.”

Mạt Mạt cau chặt mày, vẻ mặt hoảng hốt: “Đáng tiếc anh ấy chẳng phải là anh…”

“Anh ấy? Chồng chưa cưới của em?”

“Ừ! Anh ấy đã làm cho tôi rất nhiều chuyện mà anh không muốn làm, nhiều đến nỗi tôi không đếm nổi… Tôi cảm thấy tôi rất ích kỷ, tôi biết rõ anh ấy không yêu tôi, trong mắt anh ấy tôi vĩnh viễn là một đứa trẻ không hiểu chuyện, tôi còn dính lấy anh ấy, không để cho anh ấy có cơ hội xả hơi.”

“…” Thành im lặng nghe cô nói.

“Anh biết không? Cô gái hôm qua gặp ở Thiên đường & Địa ngục tên là Vi, là bạn gái cũ của An Nặc Hàn. Cô ấy vốn có thể lấy anh ấy, nhưng là tôi đã đoạt mất hạnh phúc của Vi, đẩy cô ấy từ trên thiên đường xuống địa ngục.” Hai bàn tay Mạt Mạt che lại khuôn mặt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: “Thành, tôi thật sự không nghĩ tới kết cục sẽ như thế. Tôi cho rằng cái gì Vi cũng có, cô ấy có tình yêu của anh, có hứa hẹn của anh, tôi chỉ muốn chia bớt một chút hạnh phúc của cô ấy, tôi không tham lam, một chút là đủ rồi! Chỉ cần có thể để tôi ở bên cạnh anh, khi nhớ đến anh có thể nhìn thấy anh, nghe thấy giọng nói của anh, tôi đã rất thỏa mãn…”

Tâm tình của Thành hơi chấn động khác thường, cắt lời cô: “Tình cảm không thể chia xẻ.”

“Tôi hiểu! Nhưng anh biết không, anh ấy yêu Vi, anh ấy hứa hẹn với Vi rằng đợi tôi lớn, anh ấy sẽ cưới cô ấy. Ban ngày bọn nọ cùng nhau lên lớp, buổi tối tâm sự với nhau trong điện thoại… Những ngày như thế, tôi nằm mơ đều có thể mơ đến cười tỉnh lại… Thế nhưng, những giấc mơ đẹp như thế tôi rất ít khi mơ tới. Trong giấc mơ của tôi, An Nặc Hàn đều yêu một cô gái khác, đều cười áy náy nói với tôi: ‘Xin lỗi, em là trẻ con, anh không có cách nào yêu em!” mỗi lần tỉnh lại từ trong mơ, tôi đều cảm thấy rất may mắn, may vì đó chỉ là một giấc mơ.”

Kem trong ly tan dần, hòa vào với rượu vang, cũng hòa trong nước mắt của cô.

Thành khép lại đôi mắt ánh vàng, nặng nề lắc đầu: “Em còn muốn lừa người dối mình như thế này đến khi nào?”

“Hiện tại…” Mạt Mạt cắn răng, đôi môi run run nói: “Tôi từ bỏ! Anh ấy muốn yêu ai thì để anh ấy yêu đi, anh ấy muốn rời đi thì cứ để anh ấy đi thôi… Không có anh ấy, tôi vẫn có thể sống rất tốt!”

Cô đã nghĩ thông suốt, thật sự đã nghĩ thông.

Thế giới này không phải chỉ có tình yêu, còn có tình thân, còn có tình bạn.

Không thể lấy anh, thì làm em gái anh cũng được, có thể nhìn thấy anh hạnh phúc bên cô gái anh yêu, có thể trông thấy anh vui sướng làm lễ kết hôn, có thể làm mẹ nuôi của con anh, thật thương yêu đứa bé.

Đợi đến khi hai gia định họ hợp lại với nhau, cũng có thể tiếp tục cùng nhau sống dưới một mái hiên, giống bố mẹ của hai người vậy.

Cuộc sống như thế không phải cũng rất đẹp sao?

Có đôi khi, lùi một bước, mới có thể để cho chính mình và người khác có khoảng trời vùng vẫy tung bay.

“Đúng vậy, không có anh ta, em vẫn còn có anh.” Thành thấy cô không nói gì, anh liền thở dài.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

57#
 Tác giả| Đăng lúc 8-3-2012 21:30:51 | Chỉ xem của tác giả
“Đúng vậy, không có anh ta, em vẫn còn có anh.” Thành thấy cô không nói gì, anh liền thở dài.

Mạt mạt nhìn Thành đối diện, đôi mắt vàng mê hoặc cô.

Cô nghĩ: Nếu không thể lấy An Nặc Hàn, không thể nghi ngờ Thành là lựa chọn tốt nhất. Ít nhất Thành hiểu được thế giới nội tâm của cô, có thể hiểu được tiếng ca của cô.

Thành hỏi: “Muốn nghe hát không? Anh tặng em một bài hát tiếng Trung.”

Mạt Mạt thật sự vô cùng muốn nghe nhạc. “Anh biết hát bài hát tiếng Trung à? Tôi chưa từng được nghe anh hát nhạc Trung bao giờ.”

“Tiếng Trung đẹp hơn bất kỳ loại ngôn ngữ nào, anh không muốn hát cho những người không hiểu cái đẹp.” Nói xong, Thành đi lên sân khấu.

Anh ấy nói với ban nhạc mấy câu, tiếng nhạc buồn bã vang lên.

“Là anh đã hứa hẹn với em quá nhiều, hay anh vốn chưa cho em đủ… Em luôn luôn có nghìn vạn lý do, anh vẫn nương theo cảm xúc của em đó…”

Lời ca bi thương giàu cảm xúc, được hát bằng chất giọng huyền ảo của Thành, muốn không làm cho tim người ta tan vỡ cũng khó.

Cả trọn bài, Mạt Mạt đều khóc, cuối cùng nằm nhoài ra bàn, khóc không thành tiếng.

“Sao nỡ lòng trách em sai, là anh cho em tự do như lửa… nếu em muốn bay đi, thương đau hãy để anh gánh chịu…”

Thành hát xong câu cuối cùng, đứng ở trên sân khấu dùng tiếng Trung nói: “Mạt Mạt, dù sao cứ đi theo bước chân của người
khác rất vất vả, chẳng bằng để cho anh ta tự do, để anh ta được giải thoát, cũng là để bản thân mình giải thoát…”

Cô ngẩng đầu, cười với Thành.

Cô biết, cái gì cô cũng biết, cô không trách anh, cũng không trách bất kỳ ai.

Giống như mẹ cô đã nói, yêu sai người, sẽ phải chấp nhận quả đắng như này, không ai có thể cứu chuộc cô…

Thành lại lấy tay ra hiệu với ban nhạc, giai điệu quá quen thuộc vang lên.

Thành vươn tay về phía cô.

“It won’t be easy…” Giọng hát của Thành như một câu thần chú.

Cô không tự chủ đi lên sân khấu, nhận lấy chiếc mic Thành đưa cho.

Giọng hát của cô vang lên thuận theo giọng ca của Thành, âm thanh thê lương như thủy tinh vỡ rơi trên mặt đất…

Dưới sân khấu thật yên lặng.

“Have I said too much?” Có phải em nói nhiều lắm không?

“There’s nothing more than I can think of to say to you.” Em không nghĩ còn có thể nói ra điều gì.

“But all you have to do is look at me to know.” Nhưng tất cả những điều anh phải làm là nhìn em, anh sẽ biết…

Anh nghe không thấy tiếng gào thét tận sâu trong tâm hồn cô, từng câu từng chữ của cô đều là chân tình, anh đều không biết.

Tất cả mọi thứ cô làm đều không hề có ý nghĩa

Bắt đầu từ đêm nay, cô sẽ buông tay, để anh đi…

Cô mỉm cười, rạng rỡ như hoa bỉ ngạn nở rộ trong tích tắc…



Hát đến câu cuối cùng: “That every word is true.” Từng câu từng lời của em đều là chân tình!…

Mạt Mạt mở mắt, khi cô thấy An Nặc Hàn đứng dưới sân khấu, trái tim cô tựa như va chạm mạnh đến nối làm nát xương ngực, đau đến mức cô không thể phát ra bất kì âm thanh nào.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh không hề hờ hững…

Chiếc mic trong tay cô rơi xuống mặt đất, tiếng va chạm lớn đã chôn vùi tất cả, toàn bộ lý trí của cô đều trôi theo dòng nước.
Khi anh vươn tay với cô…

Cô dường như bị một luồng khí xoáy quanh, không còn sức lực giãy dụa.

Tình yêu, chính nó đã là mù quáng, là kích động. Mặc dù đã quyết tâm rồi lại kiên quyết từ bỏ, bỗng khi gặp mười mình yêu, chỉ cần liếc nhìn xa xa, quyết tâm gì đó đều tan rã, ngây ngốc lưu luyến, tự lừa mình dối người vui sướng trong giây lát.

Cô thoáng lướt nhìn qua Thành bên cạnh, không chút do dự chạy xuống sân khấu, chạy đến trước mặt An Nặc Hàn, đưa tay cho anh.

Có thể đây là một thói quen, là thói quen được nuôi dưỡng từ thuở sơ sinh.

“Đi!” An Nặc hàn có chút thô lỗ, rất mạnh mẽ nắm lấy tay cô, kéo cô đi ra ngoài cửa. “Theo anh về nhà.”

Lực của anh rất lớn, không giải thích lôi cô ra ngoài quán bar.

“Em…” Mạt Mạt tưởng rằng anh tức giận vì cô gặp Thành, vừa định giải thích, cô đột nhiên phát hiện cửa quán bar xuất hiện rất nhiều chiếc xe màu đen, một đám người cầm côn lao từ trên xe xuống, chạy vào trong bar.

Những người khách chen lấn xô đẩy chạy ra ngoài.

Người cần đi thì đã đi cả rồi, cuối cùng có hai người đàn ông cao lớn cường tráng đi vào khép lại cửa chính, rồi khóa bên trong.

“Xảy ra chuyện gì?” Cô nhớ tới Thành vẫn còn ở bên trong, hơi lo lắng.

An Nặc Hàn không hề trả lời, lôi cô tới trước chiếc xe thể thao.

Trong quán bar vọng đến tiếng kêu sợ hãi, tiếng đồ đạc bị đập phá, tiếng thủy tinh vỡ nát.

“Không được, em phải đi báo cảnh sát! Thành vẫn còn ở bên trong!”

Mạt Mạt rút tay lại, nôn nóng lấy điện thoại ra muốn gọi cho cảnh sát. Cô còn chưa kịp bấm số, An Nặc Hàn đã giật điện thoại của cô, vất mạnh vào tảng đá bên đường, vỡ toang…



Hết chương 16

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

58#
 Tác giả| Đăng lúc 8-3-2012 21:48:12 | Chỉ xem của tác giả
Đây là bái hát Thành hát cho Mạt Mạt nghe trong Chương 16
Nguồn lời bài hát: http://lilicious14.wordpress.com ... oi-han/#comment-913

过火 – 张信哲(Jeff Chang)
guò huǒ – zhāng xìn zhé
Quá giới hạn – Trương Tín Triết



是否对你承诺了太多
shì fǒu duì nǐ chéng nuò le tài duō
Có phải anh đã hứa với em quá nhiều

还是我原本给的就不够
hái shì wǒ yuán běn gěi de jiù bú gòu
Hay anh vẫn chưa cho em đủ

你始终有千万种理由
nǐ shǐ zhōng yǒu qiān wàn zhǒng lǐ yóu
Em vẫn luôn có nghìn vạn lý do

我一直都跟随你的感受
wǒ yì zhí dōu gēn suí nǐ de gǎn shòu
Anh cũng đều nương theo cảm xúc của em

让你疯让你去放纵
ràng nǐ fēng ràng nǐ qù fàng zòng
Cho em cuồng điên cho em buông thả

以为你有天会感动
yǐ wéi nǐ yǒu tiān huì gǎn dòng
Nghĩ rằng sẽ có ngày em cảm động

关于流言我装作无动于衷
guān yú liú yán wǒ zhuāng zuò wú dòng yú zhōng
Anh giả bộ làm ngơ với những lời đồn

直到所有的梦已破碎
zhí dào suó yǒu de mèng yǐ pò suì
Mãi đến khi toàn bộ giấc mơ tan vỡ

才看见你的眼泪和後悔
cái kàn jiàn nǐ de yǎn lèi hé hòu huǐ
Mới nhìn thấy nước mắt và hối hận của em

我是多想再给你机会
wǒ shì duō xiǎng zài gěi nǐ jī huì
Anh thật muốn cho em thêm một cơ hội

多想问你究竟爱谁
duō xiǎng wèn nǐ jiū jìng ài shuí
Thật muốn hỏi suy đến cùng là em yêu ai

既然爱难分是非
jì rán ài nán fēn shì fēi
Bước vào tình yêu khó phân biệt trái phải

就别逃避勇敢面对
jiù bié táo bì yóng gǎn miàn duì
Nhưng đừng trốn tránh mà dũng cảm đối mặt

给了他的心
gěi le tā de xīn
Trái tim đã trao cho người ấy

你是否能够要得回
nǐ shì fǒu néng gòu yào dé huí
Em có thể lấy về được hay không

怎麽忍心怪你犯了错
zěn me rěn xīn guài nǐ fàn le cuò
Sao nỡ lòng trách em làm sai

是我给你自由过了火
shì wǒ gěi nǐ zì yóu guò le huǒ
Là anh cho em tự do quá giới hạn

让你更寂寞
ràng nǐ gèng jì mò
Khiến em càng cô đơn

才会陷入感情漩涡
cái huì xiàn rù gǎn qíng xuán wō
Mới có thể sa vào vòng xoáy ái tình

怎麽忍心让你受折磨
zěn me rěn xīn ràng nǐ shòu zhé mó
Sao nỡ lòng để em chịu giày vò

是我给你自由过了火
shì wǒ gěi nǐ zì yóu guò le huǒ
Là anh cho em tự do quá giới hạn

如果你想飞
rú guǒ nǐ xiǎng fēi
Nếu em muốn bay đi

伤痛我背
shāng tòng wǒ bèi
Đau thương anh sẽ gánh chịu




Đây là links để nghe bài hát:

http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wNS8wMS81LzkvInagaMENTljNDNkNDVkODE1OWE2ODI3MzQ1NWRlNTM4Njk2NjgdUngWeBXAzfOi_h-eBqy8gTmfhdUng41dUngIEzhdUng61hfFRyxrDGoW5nIFTDrW4gVHJp4WeBq_dHx8Mg

Bình luận

aiza, bài hát này buồn quá.  Đăng lúc 23-5-2012 09:49 AM
bày này hay wa'  Đăng lúc 21-5-2012 06:48 PM
Bên nhà cái có chương 17 rồi hả sis??? :)  Đăng lúc 8-3-2012 10:03 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

59#
 Tác giả| Đăng lúc 8-3-2012 22:18:23 | Chỉ xem của tác giả
banhmatong gửi lúc 8-3-2012 21:48
Đây là bái hát Thành hát cho Mạt Mạt nghe trong Chương 16
Nguồn lời bài hát: http://l ...

có òi, nên ss post chap 16, mà e cũng post ĐLCC chap 25 đi, có 25 rùi đó, vì Lily yêu cầu ss post chậm hơn nhà Lily 1 chương, mong các bạn nhà mình hóng ở đây dài dài

Bình luận

Oái! Đang hay...đang đập phá. Tức tốc chạy qua nhà Lily hóng ^^-  Đăng lúc 9-3-2012 09:07 AM
kaka, thấy e post ào ào, tưởng e đc post = Lily chứ, hahaha  Đăng lúc 8-3-2012 10:27 PM
K sis, sis ấy cũng dặn em post chậm hơn mà em k để ý, giờ xem lại mấy cái reply CM thì thấy. Để có 26 mới post. Thanks sis nhé :)  Đăng lúc 8-3-2012 10:20 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

60#
Đăng lúc 10-3-2012 00:00:39 | Chỉ xem của tác giả
Thick truyện nì lắm lắm , suốt ngày cứ ra ra vô vô hóng hớt coi có chương mới chưa , cũng vì An Nặc Hàn và Mạt Mạt mình mới quyết định tham gia vô nhà mềnh đấy......Tuy là so với các bộ khác cua DLVT thì bộ này ít được nói tới nhất có lẽ nhiều ng không thick lắm , bản thân mình thì siu thick lun , nội dung câu chuyện nhẹ nhàng  sâu lắng , tình yêu thuở ban đầu và những hiểu lầm khiến cho tinh yêu chưa kịp nở rộ đã vội gặp bao trắc trở, hỉu lầm nối típ hiu lầm nhưng mình tin tình yêu chân chính có thể giúp người ta kịp thời nhận ra ai mới là người mình cần và yêu nhất....Thanks bạn đã post 1 truyện hay và dễ thương như thế, mình sẽ theo dõi và ủng hộ !!!

Bình luận

cảm ơn bạn rất nhiều, thường xuyên vào ủng hộ nha bạn, có chap mới là mình post liền mà. Thân ^^  Đăng lúc 10-3-2012 12:40 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách