|
Chương 33
Tủ kính trong phòng sách bày sách chằng chịt.
Trên giá sách, Tịch Mục Á nhìn thấy ảnh của Nhạc Mậu Mậu, những bức ảnh từ thuở nhỏ đến khi lớn, từ lúc còn bé tí đến khi đi làm đều có cả.
Anh đã không thể tham gia vào cuộc sống trước đây của cô, nên anh rất háo hức muốn tham gia vào cuộc sống tương lai của cô.
Hai người đàn ông đứng trong phòng sách nhỏ, nhìn có chút chật chội, nét mặt Ba Nhạc nghiêm nghị, ông không tài nào hiểu nổi, con gái nhà ông sao lại nhìn trúng thằng nhóc này, mã ngoài bảnh bao cũng có thay cơm được đâu.
Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng. Đã qua thật lâu, ba Nhạc lên tiếng trước: “Cậu vẫn quay về.”
Tịch Mục Á trầm mặc thật lâu, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo xa cách, ngay đến giọng điệu cũng không còn cung kính khiêm tốn như vừa nãy.
“Lúc trước bác trọng sang khinh nghèo, không đồng ý cho con quen với con gái bác, hôm nay con đã thoát khỏi cái “nghèo”, nhưng bác dường như vẫn không đồng ý.”
Ba Nhạc bị những lời này của Tịch Mục Á làm phát bực, sắc mặt tái nhợt giận dữ, ông sợ Nhạc Mậu Mậu ở phòng khách nghe được, bèn hạ thấp giọng hỏi: “Lần này cậu trở về rốt cuộc muốn gì!”
Nhìn dáng vẻ bực tức của người đối diện, Tịch Mục Á bình chân như vại trả lời: “Con chỉ muốn kết hôn cùng Mậu Mậu.”
“Không thể nào!” Ba Nhạc quả quyết cự tuyệt.
Tịch Mục Á nhếch môi, mắt nheo lại khiến người ta rùng mình.
“Ngày trước bác uy hiếp con, con nhịn, sống cuộc sống không thuộc về mình suốt bốn năm ở Ý, con cũng nhịn. Tịch Mục Á ngày xưa đã chết rồi, giờ đây Mậu Mậu là khát vọng của con!”
Cơ thể Ba Nhạc hơi loáng choáng khi nghe những lời này, kể từ lần gặp mặt trước, ông đã mơ hồ cảm nhận được cậu thanh niên này có gì đó khác ngày xưa. Tuy cử chỉ và cách ăn nói cư xử không nhìn ra được thay đổi gì, nhưng ánh mắt cùng khí chất đã không còn như thời niên thiếu dễ bị người ta lừa gạt.
Ba Nhạc gần như chắc chắn, người thanh niên trước mắt mình đã còn không đơn giản sau bốn năm tôi luyện, trong khi đó cậu ta lại chẳng thể hiện điều này trước mặt con gái ông.
Hai tay Tịch Mục Á cắm trong túi quần, cả người lười nhác tựa vào vách tường bên cạnh, khóe miệng nhếch lên vòng cung nham hiểm, khí thế chẳng hiểu sao khiến người kinh sợ.
Ba Nhạc suy đi nghĩ lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ, tay nâng lên run rẩy chỉ vào Tịch Mục Á, đến nỗi thở hơi lên khi nói chuyện: “Cậu. . . Cậu trở về trả thù đúng không, trả thù năm đó tôi lừa cậu đi Ý!”
Tịch Mục Á hừ lạnh một tiếng, nhún vai giễu cợt hỏi ngược lại: “Ồ? Bác thừa nhận năm đó bác gạt con rồi à?”
Ba Nhạc dĩ nhiên tức giận đến ngực đau thắt, năm đó thật sự là ông dùng thủ đoạn ép Tịch Mục Á đi.
Giọng nói già nua của ông có chút bất lực: “Tôi vốn không nghĩ cậu sẽ trở về!”
Ông chợt nhớ lại chuyện ngày trước.
Năm đó, ông cũng như những người cha khác, đều hi vọng con gái mình gả vào một gia đình tốt, do đó một người vừa mồ côi, không có công ăn việc làm, vừa học vừa làm dựa vào học bổng như Tịch Mục Á đương nhiên không thể nào là con rể tương lại trong lòng ông.
Vì vậy, khi ông không cách nào khuyên bảo được con gái mình chia tay Tịch Mục Á, ông đã bắt tay từ phía Tịch Mục Á.
Lúc ấy, Tịch Mục Á và Nhạc Mậu Mậu đều đang thực tập tốt nghiệp, hơn nữa còn vừa phải lo làm luận văn. Thế giới hai người khi đó tràn ngập hạnh phúc, bỗng một ngày, con gái ông đề cập chuyện kết hôn với Tịch Mục Á. Ông nghe mà hoảng sợ, cứ ngỡ con gái còn nhỏ yêu đương nhăng nhít thế thôi, nhưng liên quan đến hôn sự cả đời thì tuyệt đối không thể nào.
Thế nên ông bèn nghĩ ra một kế, âm mưu ép Tịch Mục Á bỏ đi nhưng không để cho con gái mình biết rõ chân tướng.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, ông dò hỏi được địa chỉ của Tịch Mục Á, lại cố ý chọn một ngày bảo Mậu Mậu đi lo chuyện cho mình để tách cả hai ra, sau đó ông liền đến nhà gặp Tịch Mục Á.
Ngày đó, ông vào thẳng vấn đề, nói cho Tịch Mục Á biết nếu như muốn ở bên Nhạc Mậu Mậu, nhất định phải đi Ý tạo chút thành tích cho ông xem, nếu không thì ông lập tức gả con gái cho người khác.
Tịch Mục Á lúc ấy là một cậu thanh niên cao ngạo, lại một lòng muốn sống bên Nhạc Mậu Mậu, anh suy nghĩ không bao lâu thì đã gật đầu đồng ý.
Ông thừa nhận lúc ấy chứng kiến sự đau khổ trên khuôn mặt của cậu thanh niên này, ông từng có chút đắn đo, nhưng nghĩ đến hạnh phúc sau này của con gái mình thì ông buộc lòng phải nhẫn tâm.
Ông thậm chí không cho Tịch Mục Á thời gian chuẩn bị, ông nhờ cậy quan hệ, mượn được trực thăng riêng của một người bạn đưa Tịch Mục Á đến Ý. Ông cũng hứa hẹn chỉ cần cậu ta không nói sự thật cho Nhạc Mậu Mậu biết, và đạt được thành tựu từ Ý trở về, cậu ta có thể lấy Nhạc Mậu Mậu.
Kể từ lần tiễn đưa đó, ông không ngờ có ngày Tịch Mục Á sẽ trở về.
Tịch Mục Á không có thị thực hợp pháp, lại cư trú bất hợp pháp ở nước Ý xa lạ, cậu ta nhất định không dễ sống.
Thế nhưng hôm nay, cậu thanh niên đứng trước mắt ông đã trở thành một người đàn ông đầy nghị lực.
Cảnh ngày xưa phim đèn chiếu lia nhanh và hiện rõ trong tâm trí ông. Ba Nhạc đã đánh giá thấp người này, bỗng dưng ông cảm thấy sợ hãi.
“Đúng, lúc đầu chính tôi đã lừa cậu. Nói đi phải nói lại, chính cậu tự nguyện đi Ý.” Nói ra câu cuối, ba Nhạc lại yếu xìu.
Tịch Mục Á vẫn tựa vào vách tường, ánh mắt không nhìn ba Nhạc, giọng nói nửa tự giễu nửa mỉa mai: “Bác không nghĩ rồi có ngày con trở về, tuy nhiên, giờ con đã về rồi, bác có lẽ nên giữ lời hứa gả Mậu Mậu cho con.”
Ba Nhạc nào nghĩ tới Tịch Mục Á sẽ trở về, lẽ dĩ nhiên chưa từng muốn giữ lời hứa, huống chi lúc trước ông chỉ dùng lời hứa này để “gạt” Tịch Mục Á đi mà thôi.
Thấy ba Nhạc im lặng, câu nói tiếp theo của Tịch Mục Á khiến đáy lòng ba Nhạc cảm giác người này thật đáng sợ.
“Thật ra, con đã biết mục đích của bác ngay từ đầu.”
Nghe vậy, ba Nhạc không nén được sự ngạc nhiên trong lòng: “Vậy lúc trước sao cậu lại đồng ý?”
Tịch Mục Á không có trả lời ngay, chỉ nhìn chăm chú vào ảnh của Nhạc Mậu Mậu trưng trong tủ kính. Khỏi phải nói, Nhạc Mậu Mậu tuyệt đối là một cô gái yêu đời, dù khi cười trông rất ngốc nghếch, nhưng vẫn là một cô gái ngu ngơ đáng yêu.
Anh mải miết ngắm nhìn những tấm ảnh trong tủ kính, thật lâu sau, từ giọng điệu trào phúng, anh chuyển sang giọng nói êm dịu nồng nàn tình cảm, “Bởi vì cô ấy muốn được bác chấp thuận.”
Bởi vì cô ấy muốn được bác chấp thuận, nên dù cho lời hứa đó có 99% là lừa dối, con cũng muốn cố gắng vì 1% còn lại.
Ba Nhạc lặng thinh, ông chưa bao giờ nghĩ việc sẽ ra nông nổi như ngày hôm nay.
Ông chưa từng nghĩ cậu thanh niên ngày xưa lại chọn lựa gánh vác tất thảy mọi chuyện, chỉ vì muốn con gái mình nhận được sự chúc phúc của ba mẹ, để hai người có thể đường hoàng ở bên nhau. Ông càng không ngờ rằng, người mà ông nghĩ không đem lại hạnh phúc cho con gái của mình lại vì tương lai của cả hai mà cật lực làm việc nơi đất khách suốt bốn năm.
Ông không dám nghĩ bản thân sẽ thế nào nếu như tha phương nơi xứ người như cậu ta, có lẽ còn gian khổ hơn nhiều so với tưởng tượng của ông.
Ba Nhạc đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút nghẹn ngào, đây là lần đầu tiên ông thật sự hoài nghi hành vi của mình.
Phòng sách bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, Tịch Mục Á chằm chằm vào mấy tấm ảnh trong tủ kính đến thất thần, còn Ba Nhạc thì lòng dạ rối bời.
Không biết đã qua bao lâu, Tịch Mục Á thôi nhìn mấy tấm ảnh, rồi chuyển mắt sang ba Nhạc, đáy mắt điềm nhiên, “Con không có thêm bốn năm để chờ bác đồng ý.”
Dứt lời, Tịch Mục Á không hề để ý tới ba Nhạc đang trầm tư, bước chân kiên định đi tới cửa phòng sách. Hôm nay, anh dùng 1% kia cầu một kết quả, dù anh biết kết quả sẽ không như người nguyện. Sau này anh sẽ không cần phải băn khoăn nhiều nữa, để không phải lãng phí tương lai của anh và Quàng Khăn Đỏ.
Tịch Mục Á vừa mở cửa, đã trông thấy Nhạc Mậu Mậu sững sờ đứng đó, nước mắt từng giọt trượt dài trên má, khóc đến hai mắt đều sưng đỏ rồi. Anh vừa thấy cô khóc thì đã sợ, lòng như bị ai bóp nghẹn, vội vã ôm chặt cô, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô, “Sao vậy? Sao lại khóc?”
Nhạc Mậu Mậu nghe được giọng của anh, vốn chỉ lẳng lặng nức nở, chẳng biết sao tự dưng oà khóc, như muốn trút hết bao hờn tủi, cô đấm mạnh vào lưng anh, miệng không ngừng gào lên, “Anh là người xấu. . . Anh là người xấu!”
Tịch Mục Á lúng ta lúng túng, thấy Nhạc Mậu Mậu đứng trước cửa phòng sách, có vẻ như cô đã nghe được đoạn đối thoại giữa anh và ba Nhạc, anh thở dài, một tay vỗ lưng của cô một tay vuốt tóc cô, cố gắng trấn an, “Đúng đúng, anh là người xấu. Đừng khóc. . . Em đứng đây bao lâu rồi, vết thương trên chân em còn chưa lành, lỡ chảy máu thì sao?”
Sự trấn an Tịch Mục Á chẳng xi nhê gì cả, Nhạc Mậu Mậu ngược lại càng khóc thảm thiết hơn, nước mắt nước mũi quẹt đầy trên âu phục của Tịch Mục Á. Cô vừa khóc vừa trách anh là người xấu.
Tịch Mục Á biết tâm trạng cô đang bất ổn, lo lắng vết thương trên chân của cô, vì vậy thay đổi tư thế, bế cô lên đi đến phòng khách.
Mẹ Nhạc từ phòng bếp đi ra chứng kiến tình huống thế này: Tịch Mục Á ngồi trên ghế sa lon cúi đầu không ngừng nói gì đó với con gái bà, còn con gái bà thì như chuột rúc vào người Tịch Mục Á, giống như đang khóc, chồng bà thì mặt mày bí xị đứng cạnh ghế sa lon nhìn xem cặp vợ chồng son.
Bà mới quay lưng đi trong chốc lát, thời tiết thế giới chẳng lẽ biến đổi rồi ư?
Mẹ Nhạc đặt trái cây lên bàn trà, nghi hoặc nhìn thoáng qua chồng bà, sau đó ngồi vào ghế sa lon đối diệnTịch Mục Á, dùng khẩu hình hỏi anh: “Chuyện gì vậy?”
Tịch Mục Á lắc đầu tỏ vẻ không có gì, rồi lại ôm Nhạc Mậu Mậu như dỗ dành con nít.
Người ta nói con gái là miếng thịt trên cơ thể người mẹ, mẹ Nhạc thấy con gái khóc sướt mướt, lòng đau như cắt. Đưa mắt liếc Ba Nhạc, ngầm kêu ông đi qua giải thích mọi chuyện.
Tâm trạng ba Nhạc rối bời, ông thật không ngờ Nhạc Mậu Mậu đứng nghe trộm toàn bộ câu chuyện ở ngoài cửa, giờ còn khóc khổ sở thế này, khiến tâm trạng hoảng loạn của ông lại thêm phần bực dọc. Ông theo vợ vào phòng bếp, thành thật khai hết mọi chuyện, sau khi mẹ Nhạc hiểu rõ ngọn nguồn, mắng ông ba chữ “Ông quá lắm”. Tiếp đó, bà đi thẳng ra phòng khách an ủi con gái của mình, để một mình ba Nhạc rúc vào một góc nhìn ba người ngoài phòng khách như người một nhà, trong lòng khó chịu vô cùng.
Nhạc Mậu Mậu vẫn nằm khóc trong ngực Tịch Mục Á, vừa khóc vừa mắng anh là người xấu, mặc cho mẹ Nhạc an ủi thế nào vẫn ôm chặt Tịch Mục Á không buông, như sợ anh sẽ bỏ trốn.
Tình huống cứ tiếp diễn như vậy đến khi Nhạc Mậu Mậu khóc đến mệt mỏi và thiếp đi.
Tịch Mục Á thấy cô đã không còn nức nở, cúi mắt nhìn, xác định cô đã ngủ rồi, anh cẩn thận ôm cô lấy cô đứng lên.
Mẹ Nhạc đi đằng trước, dẫn Tịch Mục Á đến phòng Nhạc Mậu Mậu, Tịch Mục Á nhẹ nhàng đặt Nhạc Mậu Mậu lên giường, chầm chậm cởi áo khoác của cô ra, sau đó tháo giày của cô, cuối cùng chỉnh lại gối, rồi đắp mền cho cô, lúc này anh mới yên tâm.
Mẹ Nhạc đứng bên trông thấy toàn bộ cử chỉ của anh, chóp mũi bỗng cay cay.
Có lẽ hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cộng thêm cô nức nở oà khóc, Nhạc Mậu Mậu ngủ rất ngon, nhưng long mày không thôi nhíu lại trong giấc ngủ say.
Tịch Mục Á nhẹ nhàng vuốt lông mày của cô, hôn lên trán cô, lưu luyến nhìn cô một chút rồi theo mẹ Nhạc ra khỏi phòng.
Vừa rồi Nhạc Mậu Mậu như mắc bệnh tâm thần khóc bù lu bù loa, âu phục của Tịch Mục Á xem như bị huỷ hoại không thương tiếc, anh cởi áo, mắt nhìn đồng hồ, lễ phép nói với Mẹ Nhạc: “Trễ rồi, nãy giờ đã làm phiền hai bác, con xin phép về.”
Tịch Mục Á đối xử thế nào con gái nhà bà, mẹ Nhạc thấy rành mạch, nhớ tới chồng bà làm ra chuyện hoang đường như vậy, bà thật tâm thương xót cho anh.
Trời lập thu rét lạnh, anh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, mẹ Nhạc thấy vậy không khỏi lên tiếng: “Con mặc vậy ra ngoài sẽ lạnh đấy, để bác lấy áo khoác của ba Mậu Mậu cho con mặc.”
Tịch Mục Á ngăn mẹ Nhạc đang định đi lấy áo khoác, cười cười nói: “Dạ không cần, thanh niên trai tráng như con không sợ lạnh.”
Mẹ Nhạc thật ra cảm thấy áy náy với Tịch Mục Á, một chàng trai lẳng lặng làm nhiều chuyện vì con gái bà, lại một thân một mình không nơi nương tựa ở nước ngoài bốn năm qua, bà không biết phải cư xử sao với anh.
Không chờ mẹ Nhạc nói thêm, Tịch Mục Á sực nhớ ra chuyện gì bỗng nói tiếp: “Ngày mai là cuối tuần, con sẽ xin phép cho Mậu Mậu nghỉ một ngày, chân cô ấy bị thương, mấy ngày tới tốt hơn đừng đi làm. Nhờ bác nói với cô ấy một tiếng.”
“Ừ, được. Đúng rồi, tiểu Tịch, hay là con ở lại ăn trái cây?” Sự săn sóc của Tịch Mục Á làm mẹ Nhạc rất cảm động, bà muốn trò chuyện lâu thêm với anh.
“Dạ không được. Trời tối rồi, con phải về thôi.” Tịch Mục Á thừa nhận hiện tại không thích hợp ở lại.
Mẹ Nhạc thấy thế, cũng hiểu trước tiên phải xử lý tốt thái độ của chồng bà, bèn gật đầu, không giữ anh ở lại. Tiễn Tịch Mục Á đến cửa, bà nắm chặt tay của anh, nghẹn ngào nói: “Mấy năm qua cực khổ cho con rồi. . .”
Tịch Mục Á rung động nhưng không đáp, nói lời tạm biệt rồi bóng dáng biến mất ở đầu bậc thang.
Mẹ Nhạc đóng cửa lại, bất mãn nhìn người nào đó ngồi trong phòng khách, không nói hai lời đi vào phòng ngủ đem mền và gối ném vào người ba Nhạc.
“Tối nay ông ngủ ở phòng khách cho tôi!”
|
|