Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: sa_young
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Bụng Dạ Đen Tối À, Em Đây Tẩy Trắng Cho | Nhạc Thanh Dĩnh (Chương 34) Drop

[Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 22-6-2012 23:26:53 | Chỉ xem của tác giả
Đây là lịch post truyện bên blog của ss Elvie Yuen nỳ các bợn hươu ơi

vì thế nên lịch up trên Kites cung tương tự ná các bợn

hihi

mình up cho mọi người cùng hóng truyện ná




Lịch post truyện

Thứ 2 - 4 – 6: Ăn Xong Chùi Mép + Phóng Vương Gia

Thứ 3 – 5 – 7: Minh Tinh + Em Là Học Trò + Ngang Hơn Cua

P/S 1: Có đôi khi ss ý bận nên có ngày sẽ không post truyện, thông cảm, nhưng nếu post thì sẽ theo lịch như trên .

P/S 2: Nếu ss ý post truyện muộn quá thì ngày hôm sau mình mới post trên Kites được cơ.

hihihihihi
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
Đăng lúc 25-6-2012 12:33:35 | Chỉ xem của tác giả
thôi xong,hí ha hí hửng đi tìm truyện đọc trong khi chờ Ăn xong chùi mép lại nhảy ngay vô cái mới lập này
biết làm sao đây ,nghe tên quyến rũ quá mà {:285:}

Bình luận

;))  Đăng lúc 25-6-2012 05:32 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
Đăng lúc 1-7-2012 23:34:27 | Chỉ xem của tác giả
sa ơi post truyện ;)

Độ dài bài viết lỗi. Độ dài hiện tại: 24 ký tự Hệ thống giới hạn từ: 100 đến 30000 ký tự
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 7-7-2012 20:31:55 | Chỉ xem của tác giả
Bụng Dạ Đen Tối ==Part 2.1==

Chương 2:

Nhạc Mậu Mậu lúc này đang ở căn cứ địa nhỏ bé của mình —— trong nhà.

Đánh chết cô cũng không muốn thừa nhận, từ sau khi Con Sói Xám đó trở về, cô rõ ràng —- bỏ bê công việc ! Thế nhưng mà lúc trước cô còn bừng bừng lập chí nhắm tới bằng khen nhân viên giỏi nhất của năm!

Tâm trạng bây giờ của Nhạc Mậu Mậu chỉ có thể hình dung bằng hai từ, chính là —— căm uất.

Tại sao? Thế thì phải hỏi cái người tám trăm năm không gặp, tại sao tíc tắc đã trở thành người lãnh đạo trực tiếp của mình.

Lại hỏi tại sao à! Tại sao cô sợ anh à! Rõ ràng lúc trước chính anh làm chuyện có lỗi với cô mà.

Cuối cùng tại sao ư? Tại vì cô coi hết BL cái này tới cái khác cũng không cách nào làm mình high lên!

Đã nói xong phần tâm tư xoắn xuýt của Nhạc Mậu Mậu. Bây giờ đã hai giờ chiều, cô như con tằm nằm trên giường trùm mền kín mít. Cô lăn qua… Cô lăn lại… Cô tiếp tục lăn…. Oaaa, không muốn thức dậy!

“Mặt trời nhô cao chiếu sáng sáng lấp lánh, đầu lâu nhìn tôi cười…”

Nhạc Mậu Mậu xoắn xuýt một hồi đã bị tiếng chuông điện thoại “tao nhã” đánh thức. Cô nhô tóc đuôi gà lên, cầm lấy điện thoại.

“Nhạc Mậu Mậu! Em hôm nay dám trốn việc ! Có đưa đơn xin nghỉ chưa, chết rồi mất xác rồi hả?” Công phu gào rống của sư tử Hà Đông – Chị Tiêu Nam đã đạt đến trình độ cao thâm. Nhạc Mậu Mậu sợ tới mức vội đem điện thoại cách ra xa lỗ tai của mình mấy thước.

Mồ hôi đổ như thác, tuôn chảy ròng ròng.

“Khục, chị Nam, em, em không phải đang bị bệnh sao!” Cố gắng giả bộ như thật, Nhạc Mậu Mậu thì thào nói lí nhí. Bị xui xẻo bao trùm thế này, xác thực cũng không có tinh thần gì.

Điện thoại im lặng một giây.

“Khăn quàng đỏ, hôm qua lúc quản lý Tịch gặp em có vẻ rất lúng túng.” Giọng điệu Tiêu Nam rất nghiêm túc, dừng lại một chút, chị ta nói tiếp, “Em… Có phải, ừm, quen quản lý Tịch không? Hay là có thù oán với anh ta? Anh ta là kẻ thù giết cha của em hả?”

Phốc… Chị Nam chuyển biến nhanh thật ! Câu trước còn nghiêm túc ra vẻ một người sếp, câu sau đã… đã…

Nhạc Mậu Mậu lúc này đã không còn sức lực nào trả lời.

“Em, em cảm thấy không khoẻ, chị xin công ty cho em nghỉ dài hạn đi.” Nhạc Mậu Mậu còn cúi đầu làm động tác xin lỗi như thật.

“Xin phép nghỉ! Xin phép nghỉ! Em bây giờ còn nói với chị là xin phép nghỉ nữa hả? trên tay quản lý Tịch còn có một hợp đồng rất lớn đợi chúng ta làm, bây giờ đang thiếu nhân lực, em còn kêu chị xin phép nghỉ sao?” Tiếng rống của sư tử Hà Đông lại lên một cảnh giới thượng thừa mới.

Nhạc Mậu Mậu cầm chắc điện thoại nói tiếp, “Thế thì, em xin nghỉ ba ngày?” Cô cẩn thận nói, mong là đừng chọc giận chị Nam nữa.

“Em! Lập ! Tức ! Đến ! Công ! Ty ! Cho ! Chị !”

“CẠCH…” Điện thoại bị cắt đứt, Nhạc Mậu Mậu im lặng nhìn màn hình điện thoại.

Ô ô, phong cách quyết đoán của chị Nam trước sau như một, mà càng lúc càng mạmh mẽ hơn!

Tâm trạng Nhạc Mậu Mậu từ căm phẫn chuyển thành đau buồn.

Cô vuốt vuốt tóc đuôi gà, chấn chỉnh lại tâm trạng của mình. Mà biện pháp tốt nhất chính —– ăn cái gì đó.

Tiêu Nam như sấm rền gió cuốn, sắc mặt không chút thay đổi, không hề thương lượng, khiến Nhạc Mậu Mậu không thể không vác bộ mặt “Tôi rất oán” đến công ty.

Cô y như kẻ trộm đi lén lút, đầu cúi thấp, vẻ mặt cứ như gián điệp quốc tế.

“Ầm…” Tiêu Nam ném cả xấp tài liệu lên bàn làm việc của Nhạc Mậu Mậu, “Khăn quàng đỏ, đây chính là hợp đồng lần này. Em coi sơ qua mấy tài liệu liên quan đi, quản lý Tịch đã chỉ định chính em sẽ phụ trách phần ‘giai đoạn thiết kế sơ bộ’ “.

Giai đoạn thiết kế nhà ở sơ bộ liên quan đến việc thiết kế bố trí chung, quá trình kỹ thuật, xây dựng, pháp luật, hồ sơ và lựa chọn bản mẫu, thiết bị cần thiết, và dự toán đầu tư.

Nói khó cũng không phải khó, nhưng phạm trù cũng rất bao quát, bước này làm không tốt, những bước tiếp theo tắc sẽ thất bại. Có thể nói đây chính là  nền móng của cả toàn bộ công việc.

“À, được rồi, vậy người cộng tác với em là ai thế?” Tuy Nhạc Mậu Mậu ỉu xìu, nhưng đối với công việc vẫn có trách nhiệm.

Tiêu Nam nghi ngờ nhìn cô rồi đáp, “Khăn quàng đỏ à, mau nói cho chị Nam biết, rốt cục em và quản lý Tịch đẹp trai đó có quan hệ gì?” Mờ ám, mùi mờ ám quanh quẩn đâu đây khiến Tiêu Nam không thể không tò mò.

Nhạc Mậu Mậu vừa nghe đến tên Tịch Mục Á là lông dựng đứng lên hết.

“Ai, ai có quan hệ với anh ta chứ. Xui xui… Không phải quản lý Tịch mới vừa ở Ý về sao? Em có bao giờ qua Ý đâu, thì làm sao mà biết anh ta cho được.” Sức mạnh Nhạc Mậu Mậu càng ngày càng yếu, giọng ngày càng nhỏ xíu, đến câu cuối cùng dường như là lẩm bẩm trong miệng.

“Vậy tại sao quản lý Tịch ‘đặc biệt’ nói rằng giai đoạn sơ bộ anh ta muốn ‘tự mình’ giám sát?” Tiêu Nam vẻ mặt không tin tí nào.

Nhạc Mậu Mậu thiết chút nữa là bị mình làm sặc chết, “Hả? Cái gì? Anh ta tự mình giám sát là có ý gì?”

“Ý là lần này partner của em chính là quản lý Tịch vĩ đại của chúng ta.” Tiêu Nam nhìn như có chút hả hê.

OMG ! Sấm sét giữa trời quang!

High: phấn chấn

Partner: người cộng tác



*************************************************************************
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 7-7-2012 20:33:07 | Chỉ xem của tác giả
Bụng Dạ Đen Tối ==Part 2.2==

“Em không muốn đâu, chị Nam! Em có thể xin chuyển qua tổ khác được không? Em, một cô gái tài sơ học thiển, khó có thể gánh vác trách nhiệm này, sẽ làm hại hết cả tổ đó! Em xin thề, nhật nguyệt chứng giám, chị Nam, xin chị thương tình.” Nhạc Mậu Mậu chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống đất ôm chân Tịch Mục Á khóc lóc thảm thương.

Tiêu Nam chẳng thèm đoái hoài đến Cô Bé Quàng Khăn Đỏ có được “nhật nguyệt chứng giám” hay không, quyết đoán nói  ——– ” Không được, những người khác đều đã bắt tay vào làm việc của họ rồi. Em cũng bắt đầu công việc của mình đi! Làm việc!” Tiêu Nam hung dữ trừng mắt liếc Nhạc Mậu Mậu, sau đó quay đầu rời đi.

Nhạc Mậu Mậu rụt đầu, lau lau cổ mình. Hơ, ánh mắt giết không chết người.

Kể từ khi biết chính mình sẽ cộng tác với Tịch Mục Á – Con Sói Xám kia, Nhạc Mậu Mậu có thể nói là ăn không ngon, ngủ không yên. Nghĩ hết cách này đến cách khác quấn lấy Tiêu Nam hòng chị Nam thương xót cho thay đổi tổ làm việc.

Lúc ăn cơm, ở căn tin công ty.

Nhạc Mậu Mậu lúc mua cơm mua tận hai cái đùi gà, bưng khay đến bàn ăn của Tiêu Nam.

“…. (lược bỏ ngàn lời nỉ non!!!), chị Nam, em thấy mình làm không được, em trước kia đều là…”

“Không có thương lượng.” Không đợi Nhạc Mậu Mậu nói xong, Tiêu Nam dùng vẻ mặt “đùi gà mà muốn nịnh chị à” tiêu sái rời đi.

Trong phòng trà, Tiêu Nam đang chuẩn bị rót cafe.

Nhạc Mậu Mậu cầm chặt bình cafe, nịnh nọt nói, “Hì hì, chị Nam, chị xem không phải em không có năng lực sao?”

Tiêu Nam lạnh lùng giựt lại bình cafe, “Không có khả năng.” Bản thân tự rót lấy cafe.

Hi vọng Nhạc Mậu Mậu giống như bình cafe —– một giột cũng không còn.

Lúc trong văn phòng. Tại bàn làm việc của Tiêu Nam.

Đại ca Nhạc Mậu Mậu móc túi, duỗi tay ra.

“Chị Nam, chị chị chị, chị không chịu đổi cho em, em sẽ lập tức từ chức!” Nhạc Mậu Mậu cuối cùng dùng tuyệt chiêu, không thành không sẽ không làm người!

Tiêu Nam đã quá quen, không hề ngẩng đầu, đáp, “Em đã ký hợp đồng với công ty.”

Ý là, hợp đồng còn chưa hết, em có tiền đền bù huỷ hợp đồng cho công ty sao?

Nhạc Mậu Mậu sau ba lần chiến đấu với chị Tiêu Nam, rốt cục đã tuyên bố, kháng chiến triệt để thất bại.

Nhạc Mậu Mậu rầu rĩ nằm lăn lê trên bàn, mọi người trong văn phòng đều nhận ra mây đen đang bao phủ trên đầu cô.

Bên này thì sát khí đằng đằng, còn bên kia chỗ Tiêu Nam lại vui cười thích thú, trong lòng Tiêu Nam nghĩ là: Cô Bé Quàng Khăn Đỏ xem ra quả thật có mờ ám với quản lý Tịch, chuyện tốt đẹp thế này, không nhiều chuyện thì còn đến lúc nào nữa chứ. Ha ha ha!

Nhạc Mậu Mậu căm phẫn một lúc lâu mới nhận ra tình thế của mình hiện giờ, chỉ có thể tiếp nhận sự thật hãi hùng này.

Cô vào phòng uống trà rót một ly cafe để lên tinh thần chuẩn bị bắt tay vào việc. Lúc cầm ly ra khỏi đó để về văn phòng, chợt có một bóng người đứng tại cửa khiến cô điếng người.

Thân hình vạm vỡ cao lớn mặc bộ âu phục màu đen, ống tay áo và cổ áo phẳng phiu. Có thể khiến bộ âu phục đẹp đến thế cũng chỉ có anh —- Tịch Mục Á.

Bàn tay Nhạc Mậu Mậu cầm ly đã trở nên trắng. Cúi đầu rủ tóc xuống, cô giờ chỉ muốn mượn cái áo tàng hình của Harry Porter.

Trong lòng vừa mặc niệm: mình không thấy anh ta, mình không thấy anh ta, vừa bước nhanh trở về văn phòng.

Lúc đi ngang qua người Tịch Mục Á, tay phải cô đột nhiên bị ai đó nắm chặt.

Cô quay đầu lại nhìn Tịch Mục Á, đôi mắt anh tĩnh mịch đen nhánh, trong veo như nước không nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào. Nhưng trên cánh tay mình, cô lại cảm nhận rất rõ, Tịch Mục Á đang tức giận.

Cô hoảng hốt, dùng sức vùng ra, lại quên rằng tay trái mình đang cầm ly cafe còn nóng. Mà cô vùng vẫy nãy giờ khiến một nửa ly cafe đổ lên bàn tay Tịch Mục Á đang nắm tay mình.

Làn da trắng nõn của anh bỗng sưng đỏ lên. Cô thấy chột dạ, lại có chút —– đau lòng.

Mà cái người nào đó vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, cố chấp nắm lấy tay Nhạc Mậu Mậu không chịu buông. Đôi mắt híp lại, giống như nhất định bắt Nhạc Mậu Mậu phải mở miệng nói gì đó.

Ba hồn bảy vía của Nhạc Mậu Mậu lúc này đã bay đi nơi nào rồi, đâu còn chú ý đến cảm xúc của Tịch Mục Á. Điều cô muốn nhất là nhanh chóng trốn đi. Lúc nãy làm đổ cafe khiến Nhạc Mậu Mậu không dám giãy mạnh, cô chỉ giật giật nhẹ tay, nhưng cũng không có kết quả.

“Quản lý Tịch…Tay tôi bắt đầu đau rồi.” Cứ giằng co một lúc lâu, Nhạc Mậu Mậu rốt cục nhịn không được lép vế lên tiếng trước.

Cũng như mọi khi, cô chống lại anh, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thắng qua.

Trên cánh tay không chỉ đau mà còn hằn một dấu đỏ, Nhạc Mậu Mậu nhíu mày.

“Em, gọi anh là gì?” Giọng nói trầm lắng lại rất quen thuộc vang bên tai. Nhạc Mậu Mậu loáng thoáng nghe được tim mình đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

“Quản lý Tịch, nói đi lấy cafe sao nãy giờ chưa trở lại nữa?” Nhạc Mậu Mậu vừa định mở miệng thì giọng nói châm chọc của Đại Boss An Chính Nhiên từ xa truyền tới.

Nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên Đại Boss áo còn cũng chưa cài nốt, vẻ mặt trêu chọc đi tới phòng trà. Đôi mắt phượng tinh ranh nhìn hai người Nhạc Mậu Mậu và Tịch Mục Á, như thể đang đánh giá gì đó.

Tịch Mục Á cũng không ngờ An Chính Nhiên lại xuất hiện, hai người đều sững sờ. Mà Nhạc Mậu Mậu chớp lấy thời cơ, lập tức rút tay lại, gật đầu chào Đại Boss rồi chuồn đi ngay.

Tịch Mục Á nhìn hướng Nhạc Mậu Mậu “đào tẩu”, vẻ mặt chịu đựng lại có chút đau khổ. Không để ý đến An Đại Boss, anh cũng đi về văn phòng.

Biểu lộ của An Đại Boss có thể diễn tả là ——- tràn trề tình ý.

À há, xem ra cặp đôi này có gian tình. An Đại Boss xoa cằm yên lặng suy nghĩ.



******************************************************************************
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 17-7-2012 17:07:48 | Chỉ xem của tác giả
sorry mọi người và sory ss Elvie!

hiện tại là mềnh đang trong cái tình trạng là hông có máy tính để xài

*lap cụa mềnh bị hỏng, đang mang đi sửa và k bít bao giờ thì xong*



Do vậy, mong các bợn hươu của bộ Bụng dạ  sang thẳng nhà ss Elvie đọc hộ mềnh vs!

Khi cái lap iu quý đc về thỳ mềnh lại up tiếp!

Sorry các bợn hươu và ss rất nhiều!

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 19-7-2012 14:57:05 | Chỉ xem của tác giả
Chương 2:

Nhạc Mậu Mậu lúc này đang ở căn cứ địa nhỏ bé của mình —— trong nhà.

Đánh chết cô cũng không muốn thừa nhận, từ sau khi Con Sói Xám đó trở về, cô rõ ràng —- bỏ bê công việc ! Thế nhưng mà lúc trước cô còn bừng bừng lập chí nhắm tới bằng khen nhân viên giỏi nhất của năm!

Tâm trạng bây giờ của Nhạc Mậu Mậu chỉ có thể hình dung bằng hai từ, chính là —— căm uất.

Tại sao? Thế thì phải hỏi cái người tám trăm năm không gặp, tại sao tíc tắc đã trở thành người lãnh đạo trực tiếp của mình.

Lại hỏi tại sao à! Tại sao cô sợ anh à! Rõ ràng lúc trước chính anh làm chuyện có lỗi với cô mà.

Cuối cùng tại sao ư? Tại vì cô coi hết BL cái này tới cái khác cũng không cách nào làm mình high lên!

Đã nói xong phần tâm tư xoắn xuýt của Nhạc Mậu Mậu. Bây giờ đã hai giờ chiều, cô như con tằm nằm trên giường trùm mền kín mít. Cô lăn qua… Cô lăn lại… Cô tiếp tục lăn…. Oaaa, không muốn thức dậy!

“Mặt trời nhô cao chiếu sáng sáng lấp lánh, đầu lâu nhìn tôi cười…”

Nhạc Mậu Mậu xoắn xuýt một hồi đã bị tiếng chuông điện thoại “tao nhã” đánh thức. Cô nhô tóc đuôi gà lên, cầm lấy điện thoại.

“Nhạc Mậu Mậu! Em hôm nay dám trốn việc ! Có đưa đơn xin nghỉ chưa, chết rồi mất xác rồi hả?” Công phu gào rống của sư tử Hà Đông – Chị Tiêu Nam đã đạt đến trình độ cao thâm. Nhạc Mậu Mậu sợ tới mức vội đem điện thoại cách ra xa lỗ tai của mình mấy thước.

Mồ hôi đổ như thác, tuôn chảy ròng ròng.

“Khục, chị Nam, em, em không phải đang bị bệnh sao!” Cố gắng giả bộ như thật, Nhạc Mậu Mậu thì thào nói lí nhí. Bị xui xẻo bao trùm thế này, xác thực cũng không có tinh thần gì.

Điện thoại im lặng một giây.

“Khăn quàng đỏ, hôm qua lúc quản lý Tịch gặp em có vẻ rất lúng túng.” Giọng điệu Tiêu Nam rất nghiêm túc, dừng lại một chút, chị ta nói tiếp, “Em… Có phải, ừm, quen quản lý Tịch không? Hay là có thù oán với anh ta? Anh ta là kẻ thù giết cha của em hả?”

Phốc… Chị Nam chuyển biến nhanh thật ! Câu trước còn nghiêm túc ra vẻ một người sếp, câu sau đã… đã…

Nhạc Mậu Mậu lúc này đã không còn sức lực nào trả lời.

“Em, em cảm thấy không khoẻ, chị xin công ty cho em nghỉ dài hạn đi.” Nhạc Mậu Mậu còn cúi đầu làm động tác xin lỗi như thật.

“Xin phép nghỉ! Xin phép nghỉ! Em bây giờ còn nói với chị là xin phép nghỉ nữa hả? trên tay quản lý Tịch còn có một hợp đồng rất lớn đợi chúng ta làm, bây giờ đang thiếu nhân lực, em còn kêu chị xin phép nghỉ sao?” Tiếng rống của sư tử Hà Đông lại lên một cảnh giới thượng thừa mới.

Nhạc Mậu Mậu cầm chắc điện thoại nói tiếp, “Thế thì, em xin nghỉ ba ngày?” Cô cẩn thận nói, mong là đừng chọc giận chị Nam nữa.

“Em! Lập ! Tức ! Đến ! Công ! Ty ! Cho ! Chị !”

“CẠCH…” Điện thoại bị cắt đứt, Nhạc Mậu Mậu im lặng nhìn màn hình điện thoại.

Ô ô, phong cách quyết đoán của chị Nam trước sau như một, mà càng lúc càng mạmh mẽ hơn!

Tâm trạng Nhạc Mậu Mậu từ căm phẫn chuyển thành đau buồn.

Cô vuốt vuốt tóc đuôi gà, chấn chỉnh lại tâm trạng của mình. Mà biện pháp tốt nhất chính —– ăn cái gì đó.

Tiêu Nam như sấm rền gió cuốn, sắc mặt không chút thay đổi, không hề thương lượng, khiến Nhạc Mậu Mậu không thể không vác bộ mặt “Tôi rất oán” đến công ty.

Cô y như kẻ trộm đi lén lút, đầu cúi thấp, vẻ mặt cứ như gián điệp quốc tế.

“Ầm…” Tiêu Nam ném cả xấp tài liệu lên bàn làm việc của Nhạc Mậu Mậu, “Khăn quàng đỏ, đây chính là hợp đồng lần này. Em coi sơ qua mấy tài liệu liên quan đi, quản lý Tịch đã chỉ định chính em sẽ phụ trách phần ‘giai đoạn thiết kế sơ bộ’ “.

Giai đoạn thiết kế nhà ở sơ bộ liên quan đến việc thiết kế bố trí chung, quá trình kỹ thuật, xây dựng, pháp luật, hồ sơ và lựa chọn bản mẫu, thiết bị cần thiết, và dự toán đầu tư.

Nói khó cũng không phải khó, nhưng phạm trù cũng rất bao quát, bước này làm không tốt, những bước tiếp theo tắc sẽ thất bại. Có thể nói đây chính là  nền móng của cả toàn bộ công việc.

“À, được rồi, vậy người cộng tác với em là ai thế?” Tuy Nhạc Mậu Mậu ỉu xìu, nhưng đối với công việc vẫn có trách nhiệm.

Tiêu Nam nghi ngờ nhìn cô rồi đáp, “Khăn quàng đỏ à, mau nói cho chị Nam biết, rốt cục em và quản lý Tịch đẹp trai đó có quan hệ gì?” Mờ ám, mùi mờ ám quanh quẩn đâu đây khiến Tiêu Nam không thể không tò mò.

Nhạc Mậu Mậu vừa nghe đến tên Tịch Mục Á là lông dựng đứng lên hết.

“Ai, ai có quan hệ với anh ta chứ. Xui xui… Không phải quản lý Tịch mới vừa ở Ý về sao? Em có bao giờ qua Ý đâu, thì làm sao mà biết anh ta cho được.” Sức mạnh Nhạc Mậu Mậu càng ngày càng yếu, giọng ngày càng nhỏ xíu, đến câu cuối cùng dường như là lẩm bẩm trong miệng.

“Vậy tại sao quản lý Tịch ‘đặc biệt’ nói rằng giai đoạn sơ bộ anh ta muốn ‘tự mình’ giám sát?” Tiêu Nam vẻ mặt không tin tí nào.

Nhạc Mậu Mậu thiết chút nữa là bị mình làm sặc chết, “Hả? Cái gì? Anh ta tự mình giám sát là có ý gì?”

“Ý là lần này partner của em chính là quản lý Tịch vĩ đại của chúng ta.” Tiêu Nam nhìn như có chút hả hê.

OMG ! Sấm sét giữa trời quang!

High: phấn chấn

Partner: người cộng tác
“Em không muốn đâu, chị Nam! Em có thể xin chuyển qua tổ khác được không? Em, một cô gái tài sơ học thiển, khó có thể gánh vác trách nhiệm này, sẽ làm hại hết cả tổ đó! Em xin thề, nhật nguyệt chứng giám, chị Nam, xin chị thương tình.” Nhạc Mậu Mậu chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống đất ôm chân Tịch Mục Á khóc lóc thảm thương.

Tiêu Nam chẳng thèm đoái hoài đến Cô Bé Quàng Khăn Đỏ có được “nhật nguyệt chứng giám” hay không, quyết đoán nói  ——– ” Không được, những người khác đều đã bắt tay vào làm việc của họ rồi. Em cũng bắt đầu công việc của mình đi! Làm việc!” Tiêu Nam hung dữ trừng mắt liếc Nhạc Mậu Mậu, sau đó quay đầu rời đi.

Nhạc Mậu Mậu rụt đầu, lau lau cổ mình. Hơ, ánh mắt giết không chết người.

Kể từ khi biết chính mình sẽ cộng tác với Tịch Mục Á – Con Sói Xám kia, Nhạc Mậu Mậu có thể nói là ăn không ngon, ngủ không yên. Nghĩ hết cách này đến cách khác quấn lấy Tiêu Nam hòng chị Nam thương xót cho thay đổi tổ làm việc.

Lúc ăn cơm, ở căn tin công ty.

Nhạc Mậu Mậu lúc mua cơm mua tận hai cái đùi gà, bưng khay đến bàn ăn của Tiêu Nam.

“…. (lược bỏ ngàn lời nỉ non!!!), chị Nam, em thấy mình làm không được, em trước kia đều là…”

“Không có thương lượng.” Không đợi Nhạc Mậu Mậu nói xong, Tiêu Nam dùng vẻ mặt “đùi gà mà muốn nịnh chị à” tiêu sái rời đi.

Trong phòng trà, Tiêu Nam đang chuẩn bị rót cafe.

Nhạc Mậu Mậu cầm chặt bình cafe, nịnh nọt nói, “Hì hì, chị Nam, chị xem không phải em không có năng lực sao?”

Tiêu Nam lạnh lùng giựt lại bình cafe, “Không có khả năng.” Bản thân tự rót lấy cafe.

Hi vọng Nhạc Mậu Mậu giống như bình cafe —– một giột cũng không còn.

Lúc trong văn phòng. Tại bàn làm việc của Tiêu Nam.

Đại ca Nhạc Mậu Mậu móc túi, duỗi tay ra.

“Chị Nam, chị chị chị, chị không chịu đổi cho em, em sẽ lập tức từ chức!” Nhạc Mậu Mậu cuối cùng dùng tuyệt chiêu, không thành không sẽ không làm người!

Tiêu Nam đã quá quen, không hề ngẩng đầu, đáp, “Em đã ký hợp đồng với công ty.”

Ý là, hợp đồng còn chưa hết, em có tiền đền bù huỷ hợp đồng cho công ty sao?

Nhạc Mậu Mậu sau ba lần chiến đấu với chị Tiêu Nam, rốt cục đã tuyên bố, kháng chiến triệt để thất bại.

Nhạc Mậu Mậu rầu rĩ nằm lăn lê trên bàn, mọi người trong văn phòng đều nhận ra mây đen đang bao phủ trên đầu cô.

Bên này thì sát khí đằng đằng, còn bên kia chỗ Tiêu Nam lại vui cười thích thú, trong lòng Tiêu Nam nghĩ là: Cô Bé Quàng Khăn Đỏ xem ra quả thật có mờ ám với quản lý Tịch, chuyện tốt đẹp thế này, không nhiều chuyện thì còn đến lúc nào nữa chứ. Ha ha ha!

Nhạc Mậu Mậu căm phẫn một lúc lâu mới nhận ra tình thế của mình hiện giờ, chỉ có thể tiếp nhận sự thật hãi hùng này.

Cô vào phòng uống trà rót một ly cafe để lên tinh thần chuẩn bị bắt tay vào việc. Lúc cầm ly ra khỏi đó để về văn phòng, chợt có một bóng người đứng tại cửa khiến cô điếng người.

Thân hình vạm vỡ cao lớn mặc bộ âu phục màu đen, ống tay áo và cổ áo phẳng phiu. Có thể khiến bộ âu phục đẹp đến thế cũng chỉ có anh —- Tịch Mục Á.

Bàn tay Nhạc Mậu Mậu cầm ly đã trở nên trắng. Cúi đầu rủ tóc xuống, cô giờ chỉ muốn mượn cái áo tàng hình của Harry Porter.

Trong lòng vừa mặc niệm: mình không thấy anh ta, mình không thấy anh ta, vừa bước nhanh trở về văn phòng.

Lúc đi ngang qua người Tịch Mục Á, tay phải cô đột nhiên bị ai đó nắm chặt.

Cô quay đầu lại nhìn Tịch Mục Á, đôi mắt anh tĩnh mịch đen nhánh, trong veo như nước không nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào. Nhưng trên cánh tay mình, cô lại cảm nhận rất rõ, Tịch Mục Á đang tức giận.

Cô hoảng hốt, dùng sức vùng ra, lại quên rằng tay trái mình đang cầm ly cafe còn nóng. Mà cô vùng vẫy nãy giờ khiến một nửa ly cafe đổ lên bàn tay Tịch Mục Á đang nắm tay mình.

Làn da trắng nõn của anh bỗng sưng đỏ lên. Cô thấy chột dạ, lại có chút —– đau lòng.

Mà cái người nào đó vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, cố chấp nắm lấy tay Nhạc Mậu Mậu không chịu buông. Đôi mắt híp lại, giống như nhất định bắt Nhạc Mậu Mậu phải mở miệng nói gì đó.

Ba hồn bảy vía của Nhạc Mậu Mậu lúc này đã bay đi nơi nào rồi, đâu còn chú ý đến cảm xúc của Tịch Mục Á. Điều cô muốn nhất là nhanh chóng trốn đi. Lúc nãy làm đổ cafe khiến Nhạc Mậu Mậu không dám giãy mạnh, cô chỉ giật giật nhẹ tay, nhưng cũng không có kết quả.

“Quản lý Tịch…Tay tôi bắt đầu đau rồi.” Cứ giằng co một lúc lâu, Nhạc Mậu Mậu rốt cục nhịn không được lép vế lên tiếng trước.

Cũng như mọi khi, cô chống lại anh, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thắng qua.

Trên cánh tay không chỉ đau mà còn hằn một dấu đỏ, Nhạc Mậu Mậu nhíu mày.

“Em, gọi anh là gì?” Giọng nói trầm lắng lại rất quen thuộc vang bên tai. Nhạc Mậu Mậu loáng thoáng nghe được tim mình đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

“Quản lý Tịch, nói đi lấy cafe sao nãy giờ chưa trở lại nữa?” Nhạc Mậu Mậu vừa định mở miệng thì giọng nói châm chọc của Đại Boss An Chính Nhiên từ xa truyền tới.

Nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên Đại Boss áo còn cũng chưa cài nốt, vẻ mặt trêu chọc đi tới phòng trà. Đôi mắt phượng tinh ranh nhìn hai người Nhạc Mậu Mậu và Tịch Mục Á, như thể đang đánh giá gì đó.

Tịch Mục Á cũng không ngờ An Chính Nhiên lại xuất hiện, hai người đều sững sờ. Mà Nhạc Mậu Mậu chớp lấy thời cơ, lập tức rút tay lại, gật đầu chào Đại Boss rồi chuồn đi ngay.

Tịch Mục Á nhìn hướng Nhạc Mậu Mậu “đào tẩu”, vẻ mặt chịu đựng lại có chút đau khổ. Không để ý đến An Đại Boss, anh cũng đi về văn phòng.

Biểu lộ của An Đại Boss có thể diễn tả là ——- tràn trề tình ý.

À há, xem ra cặp đôi này có gian tình. An Đại Boss xoa cằm yên lặng suy nghĩ.

Bình luận

bị trùng rùi b oi  Đăng lúc 21-3-2014 11:57 PM
bạn ơi chương này up rồi mà  Đăng lúc 4-8-2012 02:49 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
 Tác giả| Đăng lúc 22-7-2012 16:46:39 | Chỉ xem của tác giả
Chương 3:

“Hợp tác” với Tịch Mục Á hoàn thành dự án đã được ghi trên bảng phân công, phấn đấu N lần của Cô Bé Quàng Khăn Đỏ đã tan như bọt bèo. Vì thế, cô chỉ có thể tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này.

Mặc dù có câu “chết sớm thì sớm siêu sinh”, nhưng cũng còn một lời răn khác: “chết tử tế không bằng sống vẫn hơn.”

Do đó, Nhạc Mậu Mậu quyết định tránh được thì tránh, có thể tránh được thì nhất định phải tránh. Gần đây trong phòng làm việc, trò chơi mèo vờn chuột được phát huy cực lực, hễ Tịch Mục Á xuất hiện ở đâu, thì trong vòng trăm mét, Nhạc Mậu Mậu nhất định sẽ biến mất không thấy tăm hơi.

Bầu không khí quỷ dị này không thể nào quỷ dị hơn nữa.

Điều này hiển nhiên là trong văn phòng ai nấy đều —- nhiều chuyện!

Tất cả mọi người đều giữ im lặng, quan sát tình hình mới nhất, hểnh hểnh chiếc mũi mọi lúc mọi nơi. Để làm gì?

Để hóng chuyện đấy mà!

“Đing đing đing…” Điện thoại nội bộ trên bàn làm việc của Nhạc Mậu Mậu vang lên.

“Alo.”

Nhạc Mậu Mậu bắt máy chào hỏi, đối phương thì lại im lặng. Nghi ngờ, Nhạc Mậu Mậu “alo” thêm một tiếng nữa.

“Nhạc Mậu Mậu, đến văn phòng giám đốc.” Điện thoại truyền đến giọng nói đàn ông quen thuộc khiến Nhạc Mậu Mậu hét ầm lên.

Thật ra, Nhạc Mậu Mậu cũng đã lường trước rồi, cái con sói xám Tịch Mục Á kia vốn sẽ không để cô chơi trò “mèo vờn chuột” với anh. Hơn nữa, cho dù có chơi mèo vờn chuột, Tịch Mục Á nhất định sẽ là con mèo mạnh khoẻ, còn Nhạc Mậu Mậu chỉ có thể là con chuột vùng vẫy trong cái chết.

Mà đối phương cũng chẳng cho Nhạc Mậu Mậu cơ hội phản bác, lập tức cúp máy một cái “cạch”.

Quả nhiên, vỏ quýt dày thì móng tay nhọn, Tịch sói xám cuối cùng lợi dụng lý do rất ư là hợp lý mà ra tay.

Nhạc Mậu Mậu não nề đặt điện thoại xuống, nhìn xung quanh. Mong chờ ông Trời phái ai đó đến cứu vớt cô! Amen!

Nhưng ông Trời giờ đang nghỉ trưa, bận uống trà rồi, không rảnh bận tâm đến Nhạc Mậu Mậu.

*********************************************

Văn phòng giám đốc.

Từ thời khắc Nhạc Mậu Mậu bước vào phòng giám đốc, cô không thể bình tĩnh hơn được nữa ! Đương nhiên là cả hai người đều không thể bình tĩnh được.

Tuy nhiên, sự bồn chồn của Nhạc Mậu Mậu đều lộ hết trên mặt, đầu cúi thấp đến nỗi có thể đụng được đất, trong lòng thấp thỏm lo âu.

Mà Tịch Mục Á vẫn quần áo tươm tất, ngồi trên ghế dường như không phát giác Nhạc Mậu Mậu đã vào phòng, vẫn vùi đầu hí hoáy ghi gì đó, bộ dáng vô sỉ tỏ ra “Tôi là giám đốc bận rộn”. Nhìn kỹ, trên bàn còn có… một cuốn tạp chí số cũ.

Tuy Tịch Mục Á cũng lung túng, nhưng người ta rất biết giả bộ đấy. Còn giả bộ đến xuất quỷ nhập thần. Vì thế toàn bộ văn phòng chỉ có mình Nhạc Mậu Mậu khẩn trương mà thôi.

“À, giám đốc Tịch tìm tôi không biết có chuyện gì?” Nhạc Mậu Mậu lại lần nữa bại dưới “sự im lặng của sói”, mở miệng nói trước.

Nghe được tiếng nói thỏ thẻ, có ba phần bối rối, ba phần hoảng sợ. Tịch Mục Á rốt cục bỏ cuốn tạp chí trong tay xuống.

“Em gọi anh là gì?” Vẫn là câu hỏi ngày hôm qua. Giọng nói mạnh mẽ vững vàng xen lẫn phẫn nộ, nhưng vẻ mặt Tịch Mục Á hoàn toàn hề lộ ra điều đó.

Nhạc Mậu Mậu sợ tới mức ấp a ấp úng, nhưng cô đã sớm quyết định chủ nghĩa, đánh chết cũng không biết anh.

Giả ngu đến cùng.

“Giám, giám đốc Tịch.” Mặt đỏ đến mang tai, Cô Bé Quàng Khăn Đỏ chẳng giỏi nói dối, nhìn một cái là ra ngay.

Nhưng Tịch Mục Á kiên nhẫn mười phần.

“Chín năm trước em gọi anh là Tịch Mục Á, tám năm trước em gọi anh là Tịch đại thần, sau đó lại gọi anh là Con Sói Xám. Giờ càng gọi càng xa lạ, đã chuyển thành “giám đốc Tịch” rồi sao? Hả?” Tịch Mục Á khoanh hai tay trước ngực, cười đầy ẩn ý. Chữ “Hả” cuối cùng lên cao, giọng điệu đùa bỡn chọc ghẹo.

Yêu nghiệt lại hoành hành !
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 27-7-2012 23:00:09 | Chỉ xem của tác giả
“Giám đốc Tịch nhận lầm người rồi…” Đầu đã cúi thấp, lại cúi thấp hơn.

Tịch Mục Á nghe được câu này xuýt nữa là tức hộc máu. Tuy nhiên, Tịch Mục Á là ai chứ, anh là một Con Sói Xám trải qua tu luyện khắc nghiệt ngàn năng giờ đã thành tinh đấy. Anh chẳng để bụng Cô Bé Quàng Khăn Đỏ hoảng loạn nói dối trước mặt mình.

“Ồ? Mất trí nhớ sao?” Tịch Mục Á còn “tốt bụng” đưa ra một lý do rất hoàn mỹ cho Cô Bé Quàng Khăn Đỏ.

Nhạc Mậu Mậu nghe xong mừng hớn hở. Đúng vậy, mấy cô gái xuyên không đều dùng cái chiêu này —– mất trí nhớ. Sao cô lại không nghĩ ra cái này nhỉ! Chiêu giả khùng cũng đê tê quá rồi, cô cũng không ngại đê tê thêm nữa, dùng luôn chiêu mất trí nhớ.

Vì thế, cô lập tức vịn lấy lý do của Tịch Mục Á nói lúc nãy, rành rẽ đáp, “Giám đốc Tịch, cách đây ba năm, trong một đêm tối gió lồng lộng, tôi mù mịt đi trên đường, vô tình đụng vào cây sồi, đầu đụng đến mất trí nhớ, quên hết rất nhiều chuyện, có lẽ trước đây chúng ta từng quen biết, nhưng giờ thì tôi thật sự không biết anh.” Nói xong còn len lén liếc nhìn Tịch Mục Á.

Tịch Mục Á nghe xong, mắt nheo lại. Không ngờ Nhạc Mậu Mậu lại có biện ra —— một lý do hết sức vô sỉ như thế.

Tuy vẻ mặt anh cười tươi như hoa, nhưng trong lòng thì lại hung hăng mắng: Được lắm, Quàng Khăn Đỏ, em muốn diễn trò, cứ tiếp tục diễn đi.

Nhưng mấy chuyện vạch áo cho người xem lưng không phải là việc Tịch Mục Á thích làm, anh từ trước đến nay đều thích chọc ghẹo Cô Bé Quàng Khăn Đỏ.

Anh chấn chỉnh tinh thần lại, ôn tồn nói, “Em còn thiếu nợ anh rất nhiều tiền.”

Nhạc Mậu Mậu nghe xong đột nhiên nổi khùng, hét toáng lên, “Con Sói Xám, em thiếu nợ anh hồi nào!”

Gào thét ầm trời xong, Nhạc Mậu Mậu mới ý thức được bản thân lúc nãy nói cái gì. Cô lấy tay che miệng lại, trộm nhìn Tịch Mục Á.

Chỉ thấy Tịch Mục Á đang cười rất sung sướng, mà nụ cười này phải nói là—— rất gian manh. Anh phấn khởi nhìn Cô Bé Quàng Khăn Đỏ tự bán rẻ bản thân mình, trong lòng vui đến muốn cười ha hả.

Cái tính nóng nảy của Cô Bé Quàng Khăn Đỏ vẫn không thay đổi, cho nên mới dễ dàng mắc lừa anh như thế. Tịch Mục Á tiếp tục sờ cằm cười vô cùng gian xảo.

Nhạc Mậu Mậu nhìn thấy nụ cười nham hiểm đó của Tịch Mục Á mà da gà da vịt cũng nổi lên hết, sởn cả gai ốc, hận bản thân quá ngu tự đào mồ chôn mình.

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

Không ngờ ngay cả cái chiêu mất trí nhớ này cũng không dùng được, ông Trời chẳng cho cô con đường sống!

Rõ ràng lúc trước chính anh không nói tiếng nào đã biến mất, hiện tại lại xuất hiện bất thình lình, sao cô phải lẩn trốn chứ.

Càng nghĩ càng thấy không đúng, Nhạc Mậu Mậu rốt cục phát cáu. Xoải bước vọt tới trước mặt Tịch Mục Á, hai tay đặt trên bàn, nhìn từ trên cao xuống quát lên, “Em trốn anh đó thì sao, giả mất trí nhớ thì sao, em không muốn để ý đến anh thì sao!” Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không cam lòng, cô rống tiếp, “Anh lúc trước tại sao lại đi, anh đi thì đi đi, còn về làm quái gì nữa. Anh về… còn bắt nạt em.” Nói xong lời cuối cùng, hai mắt Nhạc Mậu Mậu đã ầng ận nước, mũi cũng đỏ lừ cay cay.

Có sóng to gió lớn gì mà Tịch Mục Á chưa trải qua, dù mọi chuyện khó khăn đến cỡ nào anh cũng vững như núi Thái Sơn, mặt không đổi sắc, duy chỉ có thấy Cô Bé Quàng Khăn Đỏ khóc là lúng ta lúng túng. Giờ thấy Nhạc Mậu Mậu dụi mắt khóc bù lu bu loa, lại khiến cho Tịch Mục Á thắt lòng.

Vốn là đang cười vui vẻ, sắc mặt anh bỗng dưng bối rối, thấy đôi mắt Cô Bé Quàng Khăn Đỏ ầng ậng nước, anh lập tức đứng dậy, luống cuống dùng tay lau.

Mà Nhạc Mậu Mậu ban đầu chỉ thấy mũi cay cay, không biết sao, lúc này lại khóc rống lên, như muốn đem toàn bộ đau khổ và tủi thân khóc ra hết.

Tịch Mục Á vừa thấy Nhạc Mậu Mậu nước mắt đầm đìa, trong lòng xốn xang không biết phải làm gì. Nhìn thấy nước mắt chảy càng lúc càng nhiều, mà lau hoài cũng không hết, Tịch Mục Á dứt khoát dùng ống tay áo lau. Nhạc Mậu Mậu như trút hết căm ghét lên ống tay áo Tịch Mục Á, nước mắc nước mũi tèm lem trên tay áo của anh. Chùi một lần không đủ, lại chùi lần thứ hai, thứ ba… dĩ nhiên cô coi chiếc áo Armani của Tịch Mục Á như khăn tay mà lau.

Tịch Mục Á xưa nay thích sạch sẽ, quần áo trước giờ được giữ rất kỹ lưỡng, lúc thấy Nhạc Mậu Mậu khóc thảm thiết, anh cũng chẳng so đo ống tay ao mình bị trở thành khăn tay hay không.

Bộ âu phục của anh trở thành vật để trút giận, nhưng nước mắt của Nhạc Mậu Mậu cứ rơi mãi không ngừng, Tịch Mục Á càng luýnh quýnh hơn.

Không đành lòng nhìn cô khóc mãi, anh đi qua bàn làm việc, ôm ghì Nhạc Mậu Mậu vào lòng. Cho dù như thế, Nhạc Mậu Mậu trong vòng tay của Tịch Mục Á vẫn không ngừng khóc, và không ngừng giãy dụa.

Có điều sức lực cỏn con đó của Nhạc Mậu Mậu đâu địch lại đối thủ đáng gờm là Tịch Mục Á, giãy nảy hoài không được, cuối cùng vẫn phải đứng yên bất động. Tịch Mục Á cũng rất có kiên nhẫn, cứ như thế ôm chặt cô vào lòng đợi đến khi cô bình tĩnh lại.

Một lát sau, thấy Nhạc Mậu Mậu không khóc nữa mà chỉ còn tiếng nức nở ngắt quãng, Tịch Mục Á mới nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, Quàng Khăn Đỏ.”

Ai đó bị ôm trong lòng chợt ngẩn người.

Đột nhiên dưới chân ‘kịch liệt đau nhức, khiến Tịch Mục Á nới lỏng tay ra, lại bị đẩy một cái làm anh lui về sau mấy bước.

“Hừ! Nếu xin lỗi có ích thì cần cảnh sát làm gì nữa!” Nhạc Mậu Mậu dùng hết sức lực giẫm mạnh lên chân Tịch Mục Á, sau lại đẩy anh ra, cuối cùng nói một câu kinh điển trong bộ phim ‘Vườn Sao Băng’, rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.

Vừa mới mở cửa, toàn bộ người bên ngoài ngã sóng xoài trên đất một cái “rầm”.

Nhìn các đồng nghiệp ngã chỏng vó trên đất, Nhạc Mậu Mậu chết điếng người!

Phản ứng lanh lẹ, biết rõ các đồng nghiệp đã nghe hết mọi chuyện rồi, Cô Bé Quàng Khăn Đỏ bụm mặt xấu hổ chạy trối chết.

Mà mấy đồng nghiệp té trên mặt đất đưa mắt nhìn nhau, hết ngó Cô Bé Quàng Khăn Đỏ đang chạy trốn, rồi lại quay sang nhìn vẻ mặt tái mét của giám đốc Tịch.

Trong lòng mỗi người đều hiện lên năm chữ ——-  quả nhiên có gian tình !
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
Đăng lúc 28-7-2012 21:07:21 | Chỉ xem của tác giả
hay đây,mới có vài chương đã thấy hứng thú đầy mình,chờ đợi làm mình chết mất thôi
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách