|
Đăng lúc 1-9-2016 10:40:39
|
Xem tất
Chương 11-3
Tôi thoáng nghĩ không biết có thể bào chữa thế nào nếu mình đánh hắn ta liên tục cho tới chết với chiếc túi Prada này. John đẹp trai. Ngay cả khi tôi đang trong cơn giận sôi người chưa từng có này, tôi vẫn nhận ra điều đó. Đôi mắt mạnh mẽ đầy tinh tế, nụ cười quyến rũ đầy cám dỗ. Tôi nhìn anh ta. Vẫn cái cảm giác giống như khi tôi từ bỏ lòng si mê với David Soul. Thật xấu hổ. Tôi đưa tầm mắt ra xa và bắt gặp một người phụ nữ xinh đẹp đang lo lắng, băn khoăn quanh quẩn trên sân. Bella, tôi quả quyết. Tội nghiệp Bella, chắc cô đấy đang không biết tôi là Andrea hay Carolyn, hoặc Diane hay cả tá các cô ở bên Zoe. Tôi đẩy John ra và chạy theo Luke. Không thể để phí thêm giây phút nào nữa.
“Luke,” Tôi gào lên, nhưng anh phớt lờ và tiếp tục bước đi. “Luke!”
Rất nhiều những cái đầu, những chiếc mũ quay lại phía tôi. Nhưng không ai trong đó là anh cả. Tôi bắt đầu chạy. Lần này tôi phải giải thích. Tôi không thể anh nghĩ rằng giữa tôi và John có chuyện gì hết. Tôi biết mình không thể hàn gắn mọi chuyện. Và anh sẽ chẳng bao giờ có thể tha thứ cho tôi, nhưng tôi không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của anh thêm một lần nữa. Tôi kéo tay anh lại. Anh hất tay tôi ra. Chúng tôi đang đứng ở chỗ chiếc bàn trên cùng. Tôi có thể thấy ít nhất hai mươi cặp mắt đang nhìn mình. Mọi người từ cha xứ cho đến phù dâu. Tôi không bận tâm. Tôi để sự xấu hổ sang một bên. Tôi vứt bỏ cả lòng tự trọng trong mình. Anh ngồi xuống. Tôi cúi xuống, gần như quỳ gối, mắt tôi nhìn thẳng vào mắt anh, và anh không thể đẩy tôi ra.
“Không phải như những gì anh đã thấy đâu.” Tôi khẳng định chắc nịch.
“Ồ không,” anh đả kích, “và đó không phải là cái gã tình nhân của cô phải không?”
Bà Kirk suýt nữa mắc nghẹn chiếc bánh phồng.
“Phải.” Tôi nói rít lên. “Nhưng giờ em không ở với anh ta.”
“Anh ta đá cô rồi hả? Đừng lo, tôi biết chắc chẳng mấy mà cô lại tìm được một thằng khác cũng nhanh như khi cô nói ‘không để gã nào chia cắt chúng ta’.” Luke thốt ra cay đắng.
“Luke, em xin lỗi. Em rất xin lỗi khi anh ta lại ở đây. Em lấy làm hổ thẹn vì anh ta đã từng ở bên em.” Tôi khóc thét lên. Nước mắt tôi tuôn trào. “Em đã sai. Em sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để có thể làm lại nhưng em không thể. Tất cả những gì em có thể làm lúc này là nói câu ‘Em xin lỗi.’”
Tôi nói từng từ một, chậm rãi và thận trọng.
“Em không hề có ý làm tổn thương anh.”
Bực mình làm sao khi mà những từ quan trọng nhất lại là những từ có sẵn trong bài hát. Anh quắc mắt nhìn. Đôi mắt xanh lạnh giá.
“Em đã không còn nguyên vẹn nữa. Em biết mình không xứng với anh. Em đã khiến anh thất vọng. Em là kẻ gây ra sự chán ngán và thất vọng. Em là kẻ phản bội. Em có thể làm gì đây, Luke? Em có thể nói gì đây? Em đã phạm một sai lầm, Luke. Rất lớn.”
Anh vẫn không hề bị lung lay.
“Một lỗi lầm vô cùng to lớn.” Tôi gào lên.
Nó đã kéo sự chú ý của anh lại. Và thực tế thì là của tất cả mọi người.
“Ước gì có một từ nào đó lớn hơn từ ‘xin lỗi’. Em sẽ nói nó. Nhưng đâu có từ nào khác đâu anh.”
Tôi đã thua cuộc, nước mắt cứ tràn trề. Chúng lăn mãi, chảy ràn rụa trên bờ má.
“Em xin lỗi. Em xin lỗi.” Tôi lẩm bẩm lặp đi lặp lại một cách vô định. “Anh có bao giờ mắc sai lầm không?”
Hoàn toàn dửng dưng. Anh không thèm để ý đến tôi.
“Luke, em ổn hơn rồi. Em vẫn như những gì anh nghĩ về em. Em không cần anh nữa đâu, nhưng em muốn có anh hơn bao giờ hết.”
Anh vẫn chằm chằm nhìn vào ly champagne của mình và mặc kệ tôi. Đó là nỗ lực lớn nhất của tôi rồi, nhưng vẫn không thành công. Tôi thở dài thất bại.
“Tất cả những gì em có thể nói lúc này là, Luke, em hy vọng anh sẽ không bao giờ mắc sai lầm như em. Và anh sẽ không phải hối hận như em lúc này.
Em không muốn ai phải chịu như vậy nữa.”
Tôi dợm chân và bước đi. Mắt như nhòa đi vì nước mắt, nước mũi, mascara, tôi vấp phải dây micrô, gót giày tôi bật ra. Tôi khập khiễng đi về chỗ của mình.
“Rất đặc sắc,” Tarn nhận xét. Tôi hằm hè với hắn. May thay lúc đó bố Daisy đứng dậy phát biểu. Điều đó đã hướng được sự chú ý của mọi người khỏi phần thổ lộ vụng về của tôi. Sau đó đến lượt Simon, nhưng tôi chẳng để vào đầu từ nào. Trong đầu tôi đầy những suy nghĩ vẩn vơ. Giá mà John không có ở đó. Giá mà John chưa bao giờ tồn tại. Nhưng tôi không thể đổ lỗi cho John. Sai lầm là ở tôi. Chỉ riêng tôi thôi. Tôi yêu Luke rất nhiều, thật đau đớn. Tôi biết rằng Luke đã không còn là của tôi nữa. Và tôi phải tự khích lệ bản thân mình phải đối mặt với luật sư và chia đồ đạc. Nhưng nếu tôi có một cơ hội để bày tỏ, bày tỏ thực sự rằng tôi đã ân hận thế nào, rằng những ngày này tôi đang cố gắng để... để khác đi. Tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy tư khi người dẫn chương trình tuyên bố... “và đây là phù rể.”
Luke đứng dậy một cách chuyên nghiệp. Phải chăng lúc nào anh cũng cao như vậy? Nụ cười của anh làm rạng rỡ cả căn phòng. Đối lập với bộ dạng chán nản và nhếch nhác của tôi, anh trông thật bình tĩnh, tự tin và quả quyết. Rất gợi tình. Thật khó chịu. Tôi nghĩ là bất cứ người phụ nữ nào trong căn phòng này đều nghĩ như thế. Phù rể nổi tiếng là chiếc nam châm với những phụ nữ săn đuổi tình dục ở các lễ cưới. Anh ấy chỉnh giọng và nói.
“Theo truyền thống thì phù rể sẽ cảm ơn những phù dâu vì sự xinh đẹp của họ. Thông thường thì phù rể ít khi biết phù dâu dù anh ta có thể lịch sự, thậm chí là ga lăng. Tôi là người rất may mắn khi biết rõ phù dâu, thực tế là khá thân thiết.”
Có tiếng cười. Đương nhiên. Luke rướn mày. Tôi yêu cái hành động ấy của anh, nhưng nó khiến tôi khó chịu vì cái ý nghĩ rằng anh đang tán tỉnh mọi người trong phòng. Anh hơi kích động một chút. Anh không thân thiết với những người phù dâu. Đúng hơn là không thân thiết như mọi người nghĩ lúc này.
“Vì những phù dâu!”
“Aghhh” Tiếng phụ nữ reo hò.
“Những phù dâu,” cánh đàn ông hò hét. Chúng tôi nâng cốc và nhâm nhi ngụm champagne. Căn phòng lại trở nên im ắng và Luke gợi ý.
“Tôi cũng có nhiệm vụ làm bẽ mặt chú rể theo truyền thống lễ nghi. Một lần nữa, tôi rất vinh dự được đóng góp tiết mục.”
Sau đó Luke tiếp lời bằng một vài câu chuyện đã được lựa chọn kỹ càng. Những câu chuyện để nhấn mạnh rằng Simon không phải là duy nhất, nhưng không có gì khiến ông Kirk có thể cho rằng mình mắc sai lầm trầm trọng khi cho phép Daisy kết hôn với Simon. Dù tôi cười như nắc nẻ trước bài diễn thuyết duyên dáng của Luke, tôi cảm giác sẵn sàng cười giống như một người sợ độ cao sẵn sàng nhảy dù để cứu loài chim cưu (nay đã tuyệt chủng). Nhưng anh thật hài hước. Và tôi không thể kiểm soát nổi bản thân.
“Tôi đã đọc rất kĩ quyển Oxford-sách chuẩn bị cho đám cưới để chuẩn bị cho bài phát biểu hôm nay. Nếu có ai đó trong các bạn phải vật lộn với những từ dài thì hãy hỏi Daisy nhé, vì cô ấy là một giáo viên mà.”
Thêm nhiều những tiếng cười nữa.
“Tôi không rõ có bao nhiêu người trong các bạn quen với OBM. Nó là một tập sách nặng kí với nhiều đoạn trích văn chương, của hàng chục tác giả, những người đã có những trải nghiệm bản thân và miêu tả rất nhiều khía cạnh của hôn nhân. Nó được chia ra làm nhiều chương sống động và thú vị như ‘Những quyết định’, ‘Những lựa chọn’, ‘Nhận ra’, hay là ‘Từ bỏ’?”
Luke liếc nhìn tờ giấy mà anh viết bài phát biểu. Cả căn phòng cười ồ lên. Tôi biết cuốn sách mà anh đang nói đến. Ai đó đã mua tặng chúng tôi khi chúng tôi đính hôn. Trong những ngày tháng tươi đẹp đó chúng tôi đã cùng nhau mải mê nghiên cứu quyển sách, đọc từng đoạn mà chúng tôi thích. Tôi vẫn còn giữ cuốn đó ở nhà. Luke chắc hẳn đã mua một quyển sách khác.
Nghĩ đến cảnh anh đang đọc quyển sách đó một mình, tôi thấy thật khủng khiếp.
“Phần tiếp theo của quyển sách có tên là ‘Cầu hôn’. Lời cầu hôn huyền thoại của Simon vẫn chưa được viết lên đó. Bài viết sẽ có mặt trong lần xuất bản tới.”
Tiếng cười ha hả.
“Tớ chỉ có thể nói, Simon,” - Luke nhìn về phía anh ấy với nụ cười chân thật - “một lời cầu hôn lỗi lạc, bạn thân mến ạ. Nhưng cậu đang làm khó những gã trai khác theo sau cậu đấy. Ý tớ là làm sao Jason có thể vượt lên trên được đây?”
Luke nhìn Sam đầy ranh mãnh. Cô nàng đang cười. Jason thì trông như vừa ăn phải ớt.
Luke nói tiếp. “Tuy nhiên, Daisy và bác Kirk rất thư thái hôm nay vì đã quyết định để bộ trang phục ông già Noel ở nhà.”
“Đây, đây,” thêm nhiều tiếng cười hô hô.
“Quyển sách dành cho ngày cưới, và ‘Với tấm thân này, tôi người tôn thờ’ - ban đầu là giai đoạn bông đùa.”
Có vài tiếng huýt sáo.
“Sau đó mọi việc trở nên nghiêm túc hơn, và nó đóng góp tám chương cho phần ‘Kể từ tháng ngày đó’. Luke thở một hơi và nhìn Simon thêm lần nữa.
“Nếu cậu cho là tất cả kế hoạch và sự chuẩn bị này đã là tất cả thì để mình nói cho cậu biết nhé, đó mới chỉ bắt đầu thôi.”
Những khuôn mặt thấm men say và hạnh phúc nhìn về phía Luke. Đột nhiên anh đặt tờ giấy mà anh chuẩn bị bài phát biểu xuống. Những ngón tay vuốt nhẹ lên làn tóc. Trong chốc lát, trông anh có vẻ lo lắng, băn khoăn, nhưng ngay sau đó anh lại quay lại là mình. Giọng anh thay đổi ngữ điệu. Anh ấy đang thiếu tự tin, không chắc chắn.
“Nó là một quyển sách lớn, Simon, Daisy ạ. Tớ muốn tìm một đoạn mà tớ có thể đọc lớn để kết luận, để tóm lại sự bắt đầu của một đám cưới. Nhưng tớ không thể. Có quá nhiều tác giả tài năng, tất cả họ đều viết rất hay về những điều thiêng liêng. Nói cho chúng ta biết cảm nhận của họ khi họ đang yêu và điều đó có ý nghĩa như thế nào với họ. Nhưng trong tất cả những lời nói lỗi lạc nhất của Chaucer, Shakespeare, John Donne và H.G. Wells, ví dụ một số nhà văn, lời kết luận của tôi là...” Anh lưỡng lự. Những từ ngữ bị nén lại. Anh lấy một cốc nước, nhấp một ngụm. Mọi người trong phòng hiểu ý anh. Tôi cũng hiểu ý anh. Chúng tôi đang chờ nghe từng lời của Luke. Nó không được nhắc lại nhiều lần. Anh cũng không hề cố trêu trọc chúng tôi. Anh có điều khó nói. Anh đặt tờ giấy xuống. Anh đang nói từ sâu trong tâm hồn. Thế nên tôi, hơn ai hết, muốn nghe những điều mà anh nói. Anh nhìn lên, lần này tôi chắc chắn rằng anh chỉ đang nhìn tôi thôi.
“Lời kết của tôi là: những lời đẹp đẽ nhất mà mọi người viết về đám cưới đều được đọc cả rồi: ‘Con có chấp nhận lấy người phụ nữ này làm vợ? Để sống cùng nhau, sau những nghi thức thiêng liêng của Chúa, làm vợ chồng trong suốt cuộc đời này?’”
Anh nợ công chúng để bước vào một bục giảng kinh thánh. Anh đang nghĩ đến nó, có thể không, anh có vẻ quá gợi cảm để làm một cha sứ. Có thể là một diễn viên. Căn phòng im bặt bỗng cuộn lên làn sóng tôn sùng. Anh tiếp tục.
“Ta đến đây với người vợ của ta, để có nhau và để bên nhau từ nay trở đi, dù tốt đẹp hay tồi tệ, dù giàu có hay đói nghèo, khi ốm đau hay khỏe mạnh, để yêu thương và ấp ủ, cho tới khi cái chết chia lìa chúng ta. Theo nghi lễ thiêng liêng của Thiên Chúa: và thêm vào đó, ta nguyện thề với danh dự của chính mình.”
Thật quá khó chịu. Quá đau đớn. Tôi há hốc miệng để thở. Nhưng tôi lại không thể thở được. Ai đó đang xé nhỏ tôi ra. Không ai động đậy. Căn phòng như đóng băng lại. Không có tiếng leng keng của dao kéo, không có tiếng khóc trẻ con.
“Vậy nên tôi tuyên bố nâng cốc chúc mừng cho Daisy và Simon”
Tôi sẩy chân và bật khóc. Tôi nâng cốc chúc mừng và lẩm bẩm “Chúc mừng Daisy và Simon”. Cả căn phòng rộ lên “ô” và “aa”. Chúng tôi ngồi nghỉ chờ điện báo. Nhưng Luke vẫn đứng đó, chưa hoàn thành phần nói của mình. Anh nhìn Daisy và Simon.
“Tôi hy vọng Daisy và Simon có thể tha lỗi cho tôi phá vỡ nghi thứ và tiếp tục nói dù chúng ta đã nâng cốc chúc mừng các bạn.”
Daisy và Simon vui vẻ gật đầu, quá say sưa với champagne và cũng mong muốn quan tâm xem người khác làm gì.
“Chỉ là tôi muốn nhân cơ hội này...”
Luke lại quay lại với cách dùng từ thận trọng và lịch sự.
“... để nhấn mạnh rằng tôi rất tin những lời nguyện thề đấy. Tôi đã tin nó khi tôi nói với vợ tôi hai năm trước và đến lúc này đây, tôi vẫn tin nó.”
Những người không biết chúng tôi vỗ tay và reo hò. Những người biết chúng tôi thì ngồi lặng yên như đá. Không có nhiều người có bằng chứng về những gì anh vừa nói.
Có chăng là Daisy, Simon, Rose, Sam và Tarn. Và cả tôi nữa. Hay ít nhất, tôi nghĩ là có tôi. Có phải chồng tôi vừa nói rằng anh sẽ cho tôi thêm cơ hội khác? Có phải anh vừa nói rằng đó là sai lầm khi chia tay, để trở thành anh và tôi thay vì là chúng ta?
Anh đã làm thế.
Anh len qua đám đông, lịch sự đón nhận những lời khen ngợi cho bài phát biểu, nhưng không để ai làm chệch hướng đi. Anh đang ở ngay trước tôi. Ngay cạnh bên tôi. Không phải vì tôi đã thiết kế ra cuộc gặp gỡ bên ngoài nhà vệ sinh mà anh ấy muốn được bên tôi. Đôi mắt anh soi thẳng vào tôi.
Đầu óc tôi như căng lên. Anh đưa tay vuốt tóc và nuốt nước miếng.
“Anh vẫn rất yêu em.”
“Em yêu anh.” Tôi nói nhưng không chắc là anh đã nghe thấy vì tôi dường như lạc giọng. Giống như thanh sắt dính chặt vào nam châm. Chúng tôi quấn lấy nhau không rời. Mọi thứ đang trở lại với tôi. Tôi muốn có anh biết nhường nào. Sự dịu dàng ngọt ngào của anh. Sự đúng đắn hoàn toàn của anh. Tôi có thể ngửi thấy mùi da anh, mùi tóc anh. Anh hôn tôi. Tôi cảm nhận vị champagne trên lưỡi anh. Tôi có thể cảm nhận thấy anh. Bàn tay lạnh buốt của anh chạm vào khuôn măt nóng bỏng đầy nước mắt của tôi. Bờ môi nóng của chúng tôi chạm vào nhau. Bàn tay lạnh giá và cơ thể ấm áp của anh. Tôi lại được chạm vào nó, nắm lấy nó, ôm ghì nó, chơi đùa với nó. Một lần nữa. Cơ thể ấm áp của anh.
Cảm ơn
Cảm ơn mẹ vì đã dạy con về tình yêu, lòng quyết tâm và những ước mơ.
Cảm ơn Joanna James, Tracy Murray, Nick Williams, Peggy Dalton, những người bạn kiên nhẫn, trung thành, vui vẻ không mệt mỏi, dữ dội, hiền lành và thông thái của tôi.
HẾT |
|