Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: ::Fei::Yang::
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Anh Biết Gió Đến Từ Đâu | Cửu Nguyệt Hi (Hoàn + Ebook trang 1)

  [Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 8-4-2015 17:10:30 | Xem tất
Hqa cm thì bị loii hnsy qyết chí cm lại lỗi nữa..kui thề làm tàu ngàm...cô đừng pùn nhé

Hì hì, tr ko song C có nghĩa là nam nữ 9 ko sạch hả cô? Mới đọc chap đầu là kui pik nữ 9 ko sạch goy

Mà tính vách những ng là, nghệ thuật dều thế cô ak, kui thấy tc chị này hơi lạ..chắ. Chi đag bị bệnh tâm lý..

trời đừng nói là cuồng dâm nha..but kui pik cái anh Viễn này ko phải nam 9 goy đúng ko cô

Tr với một dòng văn án..làm kui đọc chẳng hỉu ra sao? Cơ mà kui thật sự bị chap 1 hấp dẫn í cô ak.đọc

cảm thấy rất phấn khích luôn..

Thấy kui iu cô chưA hố nhà nào của cô kui cũng nhảy..sa hố thế này cần ediitor chăm chút cho ăn nhìu hơn..đừng

bỏ đói nhé..mà này cô cũng đừng nhất bên trọng...nhất bên khinh nhé..kui vẫn yêu NTKT hơn này

Ths cô nhé.lchuc hố mới nhà cô thật đông khách nè

Bình luận

không bỏ bê NTKT đâu mà ^^  Đăng lúc 9-4-2015 08:59 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 8-4-2015 20:09:22 Từ di động | Xem tất
Là truyện của Cửu Nguyệt Hy em xin cam tâm nhảy hố. lần nàu tác giả có sự phá cách về nam nữ chính sao.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 8-4-2015 21:11:43 | Xem tất
Chúc mừng FY đào hố mới, nhưng đừng quên NTKT nha FY ơi
Chúc hố của FY lluôn tấp nập rộn ràng
Thanh kìu

Bình luận

không quên đâu ^^  Đăng lúc 9-4-2015 09:00 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 8-4-2015 22:53:50 | Xem tất
Nữ chính mạnh mẽ rồi lại phóng khoáng nữa, hình như tâm lý của Trình Ca có vấn đề nhỉ?
Fei Yang ơi anh Cao này có phải nam chính hay không? hay chỉ là người qua đường giáp? Mình thấy anh Cao cũng tính đến chuyện nghiêm túc nhưng nữ chính có vẻ không hợp tác cho lắm.

Bình luận

anh Cao không phải nam chính ;)  Đăng lúc 9-4-2015 09:01 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 9-4-2015 08:46:09 | Xem tất
Chương 2



Thị trấn nhỏ ở Tây Bộ vào tháng Năm, gió tuyết dày đặc.

Gần tối, đất trời trắng mịt mờ, tầm nhìn chỉ tám mét, bà chủ nhà nghỉ Mộc Mộc chuẩn bị đóng cửa.

Nơi đây vốn hẻo lánh, người lui tới đều là người yêu thích đi bộ hoặc người làm nghiên cứu; kì nghỉ ngắn vừa qua, việc làm ăn liền giảm.

Bà chủ che mũi miệng, tìm chốt cửa vừa định gài lại, cửa chợt bị đẩy mở ra. Gió lớn ập đầy tuyết vào người bà, che kín cả mắt.

Người tới cao hơn bà chủ một cái đầu, áo gió màu đen, mũ che kín mặt, kính bảo hộ màu đen che mắt, không hề thấy rõ mặt, kéo một vali màu đen rất lớn, còn đeo một cái trên lưng.

Là Trình Ca.

“Chờ một chút, tôi đóng cửa lại đã.” Bà chủ bắt chuyện, lời còn chưa dứt, trong gió tuyết lại có một người khách xông vào, cũng là cả người màu đen, kéo một cái vali lớn, cao xấp xỉ Trình Ca, dáng người cũng tương tự.

Bà chủ đi ra ngoài nhìn xung quanh một chút, chắc chắn không còn ai mới quay vào đóng cửa lại.

Trong nhà nghỉ yên tĩnh, hai vị khách đứng chờ bên quầy tiếp khách.

Bà chủ cầm hai tấm chứng minh thư trên quầy lên, dùng chổi lông gà quét lớp đất vàng tuyết trắng đi.

“Chỗ chúng tôi đều là phòng tiêu chuẩn (1).” Bà chủ ghi tên xong, đẩy chứng minh thư cùng hai chùm chìa khóa sang, “202, 203.”


(1) Phòng tiêu chuẩn là phòng có hai giường đơn.

Trình Ca phát hiện bà chủ đẩy chứng minh thư của mình tới trước mặt người còn lại, mà trên chứng minh thư trước mặt cô viết: Kế Vân, nam…

Trình Ca: “…”

**

Lúc Trình Ca xách vali lên lầu, nhìn thoáng qua người đàn ông tên Kế Vân kia, dáng người không cao, đeo kính râm, rất đen, gương mặt thoạt nhìn lại giống như phụ nữ.  

Phòng của Trình Ca là 202. Sau khi vào phòng, cô cởi mũ, khẩu trang và kính bảo hộ, châm điếu thuốc, không nhúc nhích đứng tại chỗ hút mấy hơi, mới lấy vali nhỏ trên lưng xuống, kéo dây kéo, bên trong xếp hai, ba máy ảnh và bảy, tám ống kính.

Cô vén rèm cửa sổ lên nhìn thời tiết bên ngoài, chọn máy ảnh và ống kính, đi ra ngoài.

Nhà nghỉ rất nhỏ, kết cấu bằng gỗ hình chữ nhật, ở giữa là khu vườn ngoài trời.

Trên hành lang, gió tuyết rất lớn, Trình Ca ném đầu lọc vào thùng rác, đi dọc theo cầu thang gỗ lên mái nhà.

Bốn phía là tuyết trắng cuồn cuộn, đầy khắp bầu trời, có cảm giác chật chội đứng giữa thế giới. Trình Ca gắng gượng giữ vững giá ba chân giữa gió lớn, chụp thị trấn nhỏ trong bão tuyết, những ngôi nhà nhỏ màu gỗ thấp bé xen lẫn nhau, cờ Phong Mã (2) đầy màu sắc tung bay, núi tuyết cao xa.


(2) Cờ Phong Mã:



Qua khoảng mười mấy phút, Trình Ca thu giá lại rồi dựa bên lan can chụp vài tấm người đi đường lác đác trên đường phố.

Cả người cô đầy băng tuyết. Lúc xuống lầu hai, sau lưng có người vỗ vai cô, lực độ rất nặng, nắm một cái.

Trình Ca không vui hất bàn tay trên vai xuống, quay đầu lại. Đối phương có dáng người rất cao, đeo khẩu trang chắn gió, sau kính râm là một đôi mắt sắc bén như diều hâu, ánh mắt như có tính xuyên thấu.

Đối phương nói: “Xin lỗi, nhận lầm người.”

Trình Ca nhíu mày, quay lại phòng mình.

Cô bật máy vi tính chép ảnh vào, sàng lọc từng tấm một. Mấy trăm tấm ảnh, vẫn không có tấm nào khiến cô hài lòng.

Cô ngồi xổm trên ghế, một tay kẹp thuốc, một tay xóa ảnh. Lúc đầu còn rất bình tĩnh, sau đó dần gõ bàn phím kêu cạch cạch.

“Bộp” một tiếng, cô dập máy tính, bật dậy đi tới góc phòng hút thuốc.

Một nhiếp ảnh gia không thể chụp ảnh, giống như một tiểu thuyết gia cạn kiệt ý văn, giống như Hồng Thất Công bị phế võ công, trở thành người vô dụng.

Cô nhìn chằm chằm căn phòng yên tĩnh này, không kiềm được cười khẩy một tiếng. Trong thời gian năm điếu thuốc, cô lại lắng dịu xuống.

Hôm nay cô cũng không có tinh thần và thể lực làm đi làm lại.

Cô bôn ba một ngày, máy bay, xe lửa, xe hơi, taxi, người mệt rồi, mới chín giờ tối đã tắm rửa lên giường. Cô quen ngủ khỏa thân, nhưng nghi ngờ không biết ra giường của nhà nghỉ có sạch không, bèn trùm khăn tắm.

Giấc ngủ này ngủ rất say.

Không biết mấy giờ đêm, một tiếng sấm lớn khiến Trình Ca giật mình tỉnh giấc.

Cô chợt mở mắt, liền thấy dưới ánh sáng đèn pin lập lòe, một loạt bóng đen phá cửa xông vào phòng.

Cướp? Bắt cóc? Hiếp dâm rồi giết?

Cô chưa kịp có bất kì phản ứng nào, một bóng đen cao lớn và mang tính áp bức rơi xuống mép giường. Một bàn tay thô bóp ngực cô, kéo cô ra khỏi chăn, lực cực lớn, thủ đoạn vô cùng thô bạo!

Bóng đen dùng sức quá mạnh, Trình Ca rất nhẹ, tóm ra khỏi chăn giống như xách gà con vậy.

Nhưng trong nháy mắt, đối phương đã xách cô tới giữa không trung chợt buông cô ra, Trình Ca rơi “cạch” xuống ván giường.

“Con mẹ nó…” Trình Ca thầm mắng cực thấp, nắm chặt khăn tắm, muốn nhờ ánh sáng đèn pin nhìn rõ dáng đối phương. Nhưng một tấm chăn đã trùm lấy đầu cô.

Cô bị nhấn ngã xuống giường, đối phương quát: “Ngoan ngoãn chút! Không được nhúc nhích!”

Trình Ca thực sự không cử động. Cô bình tĩnh suy nghĩ một chút, không nhìn thấy mặt cũng tốt, ít nhất sẽ không bị diệt khẩu.

Đối phương chắc là vì tiền, không đến nỗi mất trí mà giết người. Nếu tìm được thứ gì khiến chúng hài lòng rồi bỏ đi, đó chính là trong cái rủi có cái may.

Sức đối phương rất mạnh, Trình Ca không thể cựa quậy. Cô nghe tiếng bước chân, nhận định ban đầu có khoảng bốn người.

Bây giờ la cầu cứu không sáng suốt.

Rất nhanh, cô nghe được tiếng bật công tắc, đèn trong phòng sáng lên. Những người đó đang lục khắp phòng, bàn, tủ, ván giường, lục tung. Trình Ca nín thở, đột nhiên nghe có người nói:

“Anh Bảy, chính là cái vali này, trong đó chính là…”

“Mở ra xem thử.” Người đàn ông được gọi là “anh Bảy”, giọng thấp và trầm.

Trình Ca chợt nhớ tới điều gì đó, trong nháy mắt hiểu chuyện gì xảy ra, cô dùng sức giãy một cái.

Người đàn ông ghì chặt cô hùng hổ: “Bảo mày không được nhúc nhích! Trước đây làm chuyện mất hết tính người thì nên biết sẽ có ngày bị bắt.”

Trình Ca ở trong chăn cười khẩy một tiếng: “Buông ra!”

Bên ngoài chăn, tiếng bước chân tiếng nói chuyện toàn bộ dừng lại.

Tay người kia cứng đờ. Người đó giống như bị khiếp sợ, chần chừ mấy phút, thực sự buông ra.

Trình Ca quấn kĩ khăn tắm, vén chăn lên.

Bốn người đàn ông uy mãnh cường tráng đứng trong phòng, mang theo súng, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Trình Ca nhận ra, người họ muốn tìm là một người đàn ông.

Trình Ca liếc nhìn người bên mép giường, ngoài ba mươi, khuôn mặt hình chữ quốc (3) vuông vức, dáng người rất thấp, thân thể cường tráng, chắc nịch giống như bệ đá.


(3) Chữ quốc: 国

Nhưng trực giác nói cho cô biết, người kéo cô ra khỏi chăn lúc đầu không phải anh ta.

Ngược lại sau lưng anh ta có một người đàn ông, nhân cao mã đại (4), lưng thẳng tắp, chỉ đứng đó đã tỏa ra hơi thở riêng mạnh mẽ.


(4) Nhân cao mã đại: thành ngữ ví người có vóc dáng cao to, khỏe mạnh, cường tráng.

Nhưng Trình Ca không kịp nhìn rõ mặt người đó, một người đàn ông dáng cao gầy đi tới chắn tầm mắt. Anh ta chỉ vali một cái, hỏi: “Cái này là vali của cô?”

“Phải.”

“Căn phòng này là một người ở hay có người khác?”

“Một người.”

Người dáng cao gầy nhìn cô chằm chằm mấy giây, không tin, nói: “Chúng tôi có đầy đủ chứng cứ nghi ngờ cô mang và vận chuyển trái phép da động vật hoang dã quý hiếm, mời cô…”

“Mở vali tiếp nhận kiểm tra, được.” Trình Ca phối hợp gật đầu.

Anh ta dừng một chút, giống như đang nghi ngờ sự bình tĩnh của cô. Một lúc sau, anh ta xoay người đi kiểm tra vali bằng da của Trình Ca.

Trình Ca nhìn giống như chuyện không liên quan đến mình, bỗng nhận thấy một ánh mắt. Một chàng trai người dân tộc Tạng da đen mắt to đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Trình Ca cúi đầu nhìn. Cô ôm ngực, trên khăn tắm là một rãnh thật sâu. Cô nâng mắt lên một cách châm chọc. Trong nháy mắt, chàng trai giống như được giải huyệt, chấn động mạnh một cái, cuống quýt quay đầu sang chỗ khác.

Người dáng cao gầy ngồi xổm dưới đất, kéo vali của Trình Ca ra, nói: “Anh Bảy, em nghi cái vali này không phải của cô ấy…”

Lời còn chưa dứt, dây kéo mở, vài hộp áo mưa bật ra, rơi xuống đất.

Trong căn phòng tại nhà nghỉ vào đêm khuya, một sự yên lặng kỳ dị.

Người dáng cao gầy dừng một chút, rất nhanh lại lục vali của Trình Ca. Đồ lót, mỹ phẩm, đủ loại đồ, nhưng không hề có thứ họ muốn tìm, chứng cứ trực tiếp gián tiếp đều không có.

Thậm chí hộp phấn mắt của Trình Ca anh ta cũng mở ra xem.

Không thu hoạch được gì.

Chân mày anh ta nhíu thành chữ xuyên (5). Anh ta quay đầu quan sát Trình Ca mấy lần, đi tới góc phòng, là hướng “anh Bảy” kia đứng.


(5) Chữ xuyên: 川

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn tiết kiệm năng lượng nhỏ, người đó vừa vặn đứng ở chỗ tối. Trình Ca không thấy rõ mặt anh ta, chỉ cảm thấy dáng người anh ta đặc biệt cao to cường tráng.

Anh ta vẫy tay một cái, mặt chữ quốc bên giường Trình Ca đi sang.

“Thạch Đầu, xảy ra chuyện gì vậy? Anh theo lầm rồi?”

“Không thể nào, anh với Mười Sáu theo dõi người vào đây.” Người mặt chữ quốc nhấn Trình Ca lúc đầu tên Thạch Đầu, thật đúng là phù hợp với dáng người thấp bé chắc nịch của anh ta.

Người dáng cao gầy lục vali của Trình Ca tên Mười Sáu cũng nói tiếp: “Đúng, chính là căn phòng này. Bà chủ cũng nói người đàn ông ở phòng này, sẽ không sai. Có thể cô gái này là…”

Anh ta nhìn lướt qua áo mưa dưới đất.

Sau đó tiếng quá nhỏ, Trình Ca không nghe thấy.

Trình Ca mò lấy hộp thuốc lá trên tủ đầu giường, mở bật lửa cạch một tiếng. Trong nháy mắt, cô nhận thấy trong đám đàn ông đó có một người lạ nhìn cô một cái, ánh mắt rất sâu.

Quay đầu lại không tìm được chủ nhân ánh mắt.

Cô dựa vào tường, cúi đầu châm điếu thuốc ngậm trong miệng, vừa hút, vừa đợi họ bàn bạc kết quả.

Cuối cùng, âm thanh giảm xuống, một bóng dáng cao to đi tới trước.

Trình Ca ngước mắt, ánh mắt dần thẳng tắp.

Anh ta nhất định là “anh Bảy” trong miệng mọi người.

Trước hết Trình Ca chú ý tới đôi mắt đen nhánh dưới hàng lông mày rậm của anh ta, hốc mắt rất sâu, tôn lên đôi mắt đen và sáng. Anh ta có làn da màu đồng, mang theo sự ngỗ ngược, ngũ quan đường nét rõ ràng, là một gương mặt khiến người ta đã gặp qua là không quên được.

Ngoài ra anh ta có vóc dáng cao to, thể trạng cường tráng, lưng thẳng tắp mang theo hơi thở riêng, vừa tiến lên liền có cảm giác tồn tại rõ nét.

Anh ta đứng vững, ngữ điệu bình thường, giọng lại không để cho nhận ra khiếm khuyết: “Thưa cô, cô có thể trả lời tôi mấy câu hỏi không?”

“Trả lời hình thức nào?” Trình Ca rẩy tàn thuốc một cái, hỏi: “Trợ giúp, hay tra hỏi?”

“Trợ giúp.”

“Vậy thì hỏi đi.”

“Một mình cô ở căn phòng này?”

“Đúng.”

“Chưa từng có người ngoài tới?”

“Đúng.”

“Nhưng chúng tôi lấy được manh mối, một người đàn ông tên Kế Vân đã vào phòng này ở.”

“Vậy manh mối của mấy anh sai.” Trình Ca nói.

Mắt người đàn ông nhìn cô chằm chằm, tựa như muốn phân biệt gì đó.

“Cái vali đen này là của cô?”

Trình Ca hỏi ngược lại: “Không nhìn ra sao, chẳng lẽ người mấy anh muốn tìm là người thích mặc trang phục khác giới (6)?”


(6) Tạm dịch của từ Transvestite, trong đó "trans" có nghĩa là chuyển đổi và "vest" là quần áo. Đây là từ dùng để chỉ những phụ nữ hay nam giới luôn luôn có cảm giác miễn cưỡng, rất khó chịu hoặc như bị bắt buộc phải mặc quần áo của chính mình, thậm chí từ chối mặc nó và chỉ thích mặc đồ của người khác giới.

“Lúc cô vào phòng này ở, có chú ý đến người khả nghi không?”

Trình Ca nghĩ tới người vỗ vai cô nói nhận lầm kia. Cô nói: “Không có.”

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nghiên phán (7). Trình Ca không cam chịu yếu thế nhìn chòng chọc. Nhưng ánh mắt anh ta giống như vật thật có trọng lượng nào đó, có thể chèn ép người khác.


(7) Nghiên phán: nghiên cứu và phán quyết.

“Thưa anh,” cô nói, “Hơn nửa đêm, các anh giống như du côn xông vào phòng phụ nữ độc thân, thật là uy mãnh.”

Người đàn ông trầm mặc mấy phút, cuối cùng nói: “Xin lỗi, chúng tôi tìm lầm người, gây ra…”

Trình Ca lại thất thần trong nháy mắt, mắt nhìn chằm chằm yết hầu lăn lên xuống của anh ta.

Từ lâu nay, có lẽ là bẩm sinh, có lẽ là nghề nghiệp, Trình Ca có loại chuyên tâm tố chất thần kinh đối với đồ vật chi tiết. Hơn nữa cô luôn cảm thấy, đó là một khối xương hấp dẫn nhất trên người đàn ông.

Anh ta nói xong, gật đầu nhẹ nhưng dứt khoát, xoay người định đi.

Vậy là đi rồi?

Trình Ca buồn rầu nhíu mày.

Thạch Đầu ngược lại không vui trước: “Lão Bảy, chuyện còn chưa tra rõ, cô gái này rất có thể biết hướng đi của Kế Vân, nói không chừng che chở cho đồng bọn. Theo dõi lâu như vậy, không thể thả chúng chạy.”

Mười Sáu cũng không cam lòng: “Phải, lỡ như cô ta giấu đồ trên giường cô ta thì sao. Cô ta… không mặc đồ chính là giấu người…”

Trình Ca lạnh mặt.

“Đi!” Người đàn ông dẫn đầu ra lệnh.

Mọi người liền im bặt, ủ rũ đi theo; chỉ có chàng trai dân tộc Tạng kia ở tại chỗ, dè dặt nhìn Trình Ca “không mặc quần áo”.

Trình Ca nhếch một bên khóe miệng, vừa muốn nói gì đó, lại nghe người dẫn đầu không nặng không nhẹ nói câu: “Mẹ cậu (8)…”


(8) Nguyên gốc là 你妈, chửi chàng trai dân tộc Tạng không chịu đi. Chữ 你 giống chữ "You" trong tiếng Anh nên Trình Ca hiểu lầm là chửi cô.

Trình Ca phả một hơi khói thuốc, tiếng không lớn, lạnh lùng nói: “Con mẹ anh chửi ai đó?!”

Thế giới yên lặng trong nháy mắt.

Mọi người nhìn Trình Ca, lại nhìn “lão Bảy”, từng người trao đổi ánh mắt, trầm mặc không nói.

Anh ta quay đầu, nhìn cô chằm chằm mấy giây, đôi mắt rất đen.

Mà lúc này, gương mặt đen kịt của chàng trai dân tộc Tạng kia đều đỏ, đỏ đến mang tai.

Cậu ta nhìn Trình Ca, dùng tiếng Hán sứt sẹo nhỏ giọng nói: “Tên của em gọi là Ni Mã.”







Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 9-4-2015 09:36:52 | Xem tất

Ui , Cô Trình Ca này che dấu rất kinh , biết cả mà cứ như không , còn dò xét lại người công vụ nữa .

Những người phụ nữ ghiền thuốc ... không hề đơn giản .

Cảm ơn bạn F.Y . Lại vui vẻ được rơi hố mới .
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 9-4-2015 12:18:01 | Xem tất
Ôi truyện của Cửa Nguyệt Hi dạo này bị cuồng chuyện của bả với Kim Bính quá :v truyện chắc chắn sẽ hay và hấp dẫn rồi :v tớ chưa dám nhảy hố nhưng sẽ lót dép ngóng chờ ngày ngày :v
Cảm ơn FY đã edit, chúc hố đông khách nhé

Bình luận

Cảm ơn bạn ^^  Đăng lúc 12-4-2015 09:44 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 9-4-2015 21:58:45 Từ di động | Xem tất
Mới đọc hai chap thui mà hút cực. Truyện của Cửu Nguyệt Hy mới đọc gần đây thui cơ mà truỵen nào cubgx
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 9-4-2015 23:29:12 | Xem tất
Cám ơn bạn chủ thớt nhé, mình thích Cửu Nguyệt Hy vô cùng í, đi loanh quanh tìm may sao lại thấy hố nhà bạn mới đào. Chúc chủ thớt đông khách thêm vui nhá! ^,^

Bình luận

Cảm ơn bạn ^^  Đăng lúc 12-4-2015 09:45 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 9-4-2015 23:33:19 | Xem tất
Vậy anh Bảy này là nam chính phải không Fei Yang? Mà Trình Ca cũng thật lạ, cô có biết người bị tìm tại sao cô không giúp đỡ nhỉ? Hay tại vì bọn họ phá rối cô nên cô không thèm nói những gì mình biết, nữ chính thật là mạnh mẽ không sợ ai cả, cuộc chạm trán đầy ấn tượng.

Bình luận

Ừ anh Bảy là nam chính ^^  Đăng lúc 12-4-2015 09:46 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách