Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Nhutphonglin
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại 18+] Sói & Dương Cầm | Diệp Lạc Vô Tâm [Hoàn]

  [Lấy địa chỉ]
41#
 Tác giả| Đăng lúc 21-2-2012 21:40:52 | Chỉ xem của tác giả

Tôi bị động tác của ông ta dọa đến ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ!

Đôi môi ông ta hôn từ sau tai tôi dọc theo cần cổ, trằn trọc trên làn da đang lộ ra ngoài áo, nhẹ nhàng mút lấy, nụ hôn lúc nhẹ lúc sâu, lúc nhanh lúc chậm, đôi khi còn có thể dùng hàm răng khẽ cắn, cơ thể đang căng cứng vì sợ của tôi dần dần trở nên bủn rủn, không còn sức lực…

Trước đây khi đọc tiểu thuyết viết, sau khi phụ nữ thân mật với đàn ông, trên người sẽ lưu lại nhiều dấu hôn, tôi không hiểu vì sao đàn ông lại phải thô lỗ như thế, hiện giờ tôi mới hiểu được, sự đau đớn kiểu này sẽ làm người ta có loại cảm giác hưởng thụ đặc biệt, thân thể bắt đầu dấy lên nhiệt độ làm tôi kinh hoảng!

Hưởng thụ! Nghĩ đến một tính từ như vậy, trái tim tôi lại càng kinh hoàng thêm.

Tôi vừa muốn ra sức đẩy ông ta, gào lên: Đừng!

Chợt nghe thấy gian phòng sát vách vọng đến tiếng rên nũng nịu của một phụ nữ: “Đừng mà!”

Cái chữ tôi vừa muốn hét ra bị kẹt lại trong cổ họng, không hét được nữa.

Ngay cả bàn tay của tôi đặt trong ngực ông ta, cũng bắt đầu bị ông ta đè chặt.

Trời ơi, nơi này suy cho cùng là chốn nào hả!

Tôi đây không phải tự mình chủ động dâng đến miệng người ta sao?

“Muốn thử không?”

Khóe miệng ông ta thoáng nhếch lên, mi mắt chớp động, ý cười kia mang theo chút tà ác mị hoặc, tôi nghĩ rằng ngay cả An Dĩ Phong cũng phải cảm thấy xấu hổ muốn chui đầu xuống đất, tự thấy không bằng!

“Yên tâm, tôi sẽ rất dịu dàng, không làm đau em đâu…”

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, hô hấp bắt đầu không cân bằng, thấy rõ ngực mình bắt đầu phập phồng không theo quy luật, cơ thể bất giác trở nên nóng bỏng.

Tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lời ông ta nói, thật là sẽ không đau không?

Tôi lắc đầu, vấn đề cần suy nghĩ lúc này không phải đau hay không đau, mà là hình như ông ta thật sự muốn làm những chuyện không bằng cầm thú với tôi.

Không thể, nếu như ngay cả cơ thể tôi cũng dâng cho ông ta, tất cả mọi thứ sẽ không còn kiểm soát được nữa.

“Tôi nghĩ có thể ông đang hiểu lầm ý của tôi…” Tôi đang nghĩ cách làm thế nào để giải thích, ông ta nghiêng người nằm xuống bên người tôi, một tay ôm lấy vai tôi, kéo chặt tôi vào trong lồng ngực, tay kia nâng lên chân tôi đặt trên sofa, dùng ngón tay nhẹ nhàng trượt dọc theo chân tôi đến bắp đùi, tiếp tục lần vào bên trong, thăm dò vào bên trong chiếc váy tôi, lực tay vừa đủ khiến người ta có cảm giác tê ngứa tới từng khớp xương.

Sự kích động trong TV lại bắt đầu, nhân vật nữ chính thở dốc, rên rỉ, người đàn ông thét lên một tiếng rồi lại một tiếng càng trầm luân hơn.

Cách vách còn vọng tới một tiếng kêu còn ướt át hơn cả trên TV: “Mau lên một chút, mau nữa…”

Ông ta thản nhiên cười, ngón tay dài lại chầm chậm lướt trên đùi tôi, tựa như có sức quyến rũ kỳ lạ, khiến cơ thể tôi run rẩy từng cơn.

“Đừng…” Giọng nói này bật ra, tôi mới phát hiện ra rằng độ ướt át so với người phụ nữ cách vách dường như chỉ có hơn chứ không có kém.

“Mẫn cảm thế sao…” Ông ta tựa hồ như càng lúc càng thích thú, hôn nhẹ lên môi tôi: “Như thế thì chúng ta cứ từ từ mà làm là được rồi.”

Ngón tay linh hoạt của ông ta mâm mê luồn vào trong đồng phục của tôi, lực tay cùng tốc độ rất chậm khiến tôi không nhịn được hít một hơi.

Tay ông ta cách một lớp áo nắm lấy ngực tôi, đầu ngón tay xoay vòng trên vị trí mẫn cảm nhất, vờn quanh.

Tôi phải cắn chặt môi mới có thể không bất ra tiếng rên khiến người ta cảm thấy mất thể diện kia.

Dục vọng mà tôi muốn cự tuyệt dần dần trở nên mãnh liệt dần….

Ông ta dường như phát hiện ra tôi không muốn bật ra thành tiếng, liền hôn lên đôi môi, dùng lưỡi đẩy ra hàm răng đang cắn chặt lấy môi, đi sâu vào dò xét bên trong, nuốt hết tiếng kêu rên của tôi.

Trong lúc triền miên điên cuồng, sư khó chịu của cơ thể được giảm đi đôi chút, khi môi lưỡi dây dưa tiếng kêu rên cũng có thể không cần phải kìm chế, cứ mặc nó bật ra…

Tôi thở gấp gáp, tận một chỗ sâu nào đó trong cơ thể bắt đầu nóng lên, nóng lên, vô thức khao khát mong muốn nhiều hơn cái gì đó.

Bàn tay tôi đặt trên ngực ông ta dần dần chuyển qua sau lưng người ấy, hôn trả lại ông ta, học cách khi ông ta lần đầu tiên hôn tôi, đầu lưỡi duyện lấy lưỡi ông ta, mút lấy môi của người ấy.

Trong cổ họng ông ta bật ra một tiếng than trầm đục, xoay người đè tôi xuống, một vị trí nào đó của cơ thể cố gắng đặt trên bắp đùi tôi…

“Suy cho cùng em là thiên sứ hay là yêu tinh hả!” Giọng nói của ông ta khàn đặc mà khô khốc, hô hấp nặng nề, hỗn loạn.

Ông ta không hề dịu dàng, rút bàn tay đang đặt trên ngực tôi ra, rất nhanh chóng mở từng cúc áo của tôi ra, luồn tay vào trong áo lót, cảm giác mát lạnh của ngón tay ông ta mang theo cảm giác kích động đặc thù, tôi muốn tránh né, cơ thể dưới người ông ta vặn vẹo không yên.

Ông ta rút lại bàn tay ôm lấy vai tôi, vỗ về dọc theo đầu gối, hướng vê nơi bí ẩn mềm mại nhất…

Tôi không có cách nào động đậy, chỉ có thể lấy ngón tay giữ chặt lấy áo sơ mi của ông ta, để kệ bàn tay ông ta di chuyển trên toàn thân thôi, khuấy động trong tôi một loại dục vọng tội lỗi…

Cơ thể của tôi hoàn toàn bị ông ta chinh phục, nhắm mắt lại, tìm kiếm đòi hỏi nụ hôn của ông ta, cùng ông ta sa vào cảm giác kích thích cùng vực sâu dục vọng…

_______________________________

Hết chương 12
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

42#
Đăng lúc 22-2-2012 08:55:06 | Chỉ xem của tác giả
vào đọc ủng hộ em nhutphonglin
Truyện...hay.
Em post chữ to hơn chút được ko? chị bị loạn thị nè
Mỗi chương đầu tư hình ảnh đặc sắc
Cố gắng làm một chập luôn cho chị khỏi chạy loạn nhờ :P
Đoạn Thiên Thiên ở nhà kho : nổi hết da gà => Thiên Thiên được xã hội đen nuôi nên có tinh thần thép
Đoạn trong phòng chiếu phim: Té ghế với mấy câu hỏi của cô =)) Cuối cùng...lạ khơi dậy bản sắc đàn ông
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

43#
 Tác giả| Đăng lúc 22-2-2012 08:59:01 | Chỉ xem của tác giả
Tofu gửi lúc 22-2-2012 08:55
vào đọc ủng hộ em nhutphonglin
Truyện...hay.
Em post chữ to hơn chút được ko? chị bị  ...


E k phải là người edit sis ah

Em xin phép nhà sis Lily mới mang qua đây, e giữ nguyên bản góc đó chứ.

Sis mún chữ to lên tí hả??? để hôm nay rảnh em sẽ trang trí lại

Nghe sis Lily bên đó nói là 2 chap tới Thiên Thiên sẽ thay đổi hoàn toàn. Thật ra em cũng chưa đọc nên chưa biết truyện sẽ đi đâu và về đâu{:438:}{:438:}{:438:}

Em đang học edit truyện, chuẩn bị nhai CV và ngữ hán. Chả biết có được k??? sis thường xuyên vào nhà xem nha{:400:}{:400:}{:400:}

Bình luận

Đôi lúc mình cũng có suy nghĩ, hoàn rồi hả đọc nhưng giờ mới thấu hỉu cái cảm giác chưa hoàn mà đọc sẽ tuyệt hơn rất nhiều.Kinh nghiệm từ QHNH đếnĐT  Đăng lúc 22-2-2012 11:24 AM
cương quyết chưa hoàn chưa đọc, kakaka, nhưng nhào vô ủng hộ Nhutphonglin, cố lên, cố lên ...  Đăng lúc 22-2-2012 10:59 AM
Em thì phải tu luyện để mà edit truyện. Sẽ thử...nhưng k đảm bảo sẽ làm được vì khó quá  Đăng lúc 22-2-2012 09:31 AM
xem ra là quyết tâm nhai bằng dc CV để chinh phục đạo tình hử? :)) bị chôn chân ở đây rồi, còn đi đâu nổi nữa  Đăng lúc 22-2-2012 09:21 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

44#
Đăng lúc 22-2-2012 11:23:00 | Chỉ xem của tác giả
trời ơi.hết đúng đoạn gay cấn.Mình lên google tim vao trang batquai họ dịch gần xong rồi cơ mà văn chương chán quá.Thế thôi đành cắn răng nhịn,chờ bên nhà mình vậy.Hix.
{:260:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

45#
 Tác giả| Đăng lúc 22-2-2012 11:26:02 | Chỉ xem của tác giả
shiny_mind gửi lúc 22-2-2012 11:23
trời ơi.hết đúng đoạn gay cấn.Mình lên google tim vao trang batquai họ dịch gần xong r ...

Hình như họ hoàn luôn rồi bạn ah mà có cái là nhà họ edit giữ từ CV lại quá nhiều nên mình k hỉu hết

Sis Lily edit vẫn hay hơn

Từ chap 13 Thiên Thiên sẽ hoàn toàn thay đổi (sis Lily nói thế)

Cám ơn bạn đã ủng hộ truyện, thường xuyên ghé com nhé bạn

Bình luận

theo sis Lily là 6 NT đó, chẳng biết có cộng ngoại truyện mới luôn chưa.  Đăng lúc 23-2-2012 07:57 AM
Lily hình như vẫn ra đều mỗi ngày 1 chương, nghe chị GR nói DLVT vừa viết thêm NT mới nhất cho ĐLCC, ko rõ bên Lily có làm lun ko ^^  Đăng lúc 22-2-2012 11:42 PM
Nhà sis Lily đã đến chương 12. Mình post hết rồi đó, vẫn đang đợi có để post tiếp...:)  Đăng lúc 22-2-2012 12:29 PM
đến chương bn rồi nhỉ :D  Đăng lúc 22-2-2012 12:16 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

46#
Đăng lúc 23-2-2012 09:34:01 | Chỉ xem của tác giả
Bộ này có đủ là bao nhiêu chương, bao nhiêu ngoại truyện thế? thấy đồng lang cộng chẩm và đồng lang cộng hôn qua lại phức tạp quá >"<
Mà chắc là tính từ thời điểm mình bắt đầu đọc QHNH tới nay thì Đồng lang cộng chẩm có cảnh H shock nhất =))
Ngày càng thấy sợ sợ Diệp Lạc Vô Tâm ^^"
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

47#
 Tác giả| Đăng lúc 23-2-2012 09:42:06 | Chỉ xem của tác giả
Tofu gửi lúc 23-2-2012 09:34
Bộ này có đủ là bao nhiêu chương, bao nhiêu ngoại truyện thế? thấy đồng lang cộng c ...

ĐLCC hình như là có 35 chương + 6NT sis, nhưng em nghe nói là đã có NT mới nhưng k biết sis Lily có trans luôn k

ĐLCC và ĐLCH có quan hệ khá gần gũi. ĐLCC nói về Hàn Trạc Thần trong khi ĐLCH thì nói về An Dĩ Phong. Nếu sis có đọc CC rồi thì sis sẽ biết mối quan hệ anh em thân thiết của Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong.

Về sau, mối quan hệ giữa 2 anh em họ còn được gắng kết trong cuống TT "Chờ em lớn lên được không" khi họ "kết thông gia". Trong TT thì con gái Hàn Trạc Thần và con trai An Dĩ Phong yêu nhau.

Bình luận

Đó chính là điểm cuống hút của DLVT  Đăng lúc 5-3-2012 03:48 PM
thế đây là ĐLCC hả? mà mấy truyện bạn nói đều có ở đây, tác giả này thích viết theo hệ liệt thì phải :P  Đăng lúc 5-3-2012 03:41 PM
Uhm, em chưa đọc, em mún đọc CC rồi CH xong mới đọc đến Chờ em  Đăng lúc 23-2-2012 08:19 PM
ss đang đọc thử chờ em lớn lên :D  Đăng lúc 23-2-2012 07:36 PM
Cũng nhanh thôi sis ah, sis Lily nói 1 tuần 5 chap mà :)  Đăng lúc 23-2-2012 02:28 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

48#
 Tác giả| Đăng lúc 24-2-2012 10:08:58 | Chỉ xem của tác giả
Chương 13




Tôi cũng yêu người ấy, yêu không ít hơn chút nào! Người ấy có thể nói ra chẳng hề do dự, còn tôi phải kìm nén khát vọng của chính bản thân mình, không thể nói dù chỉ một chữ! ... Em cũng yêu anh, có thể nói ra dễ dàng thế ư! Sau đó thì sao, để anh cuồng nhiệt yêu một lần, để anh nhận được tất cả nhũng gì anh muốn?... Rồi một dao đâm chết anh sao?


Người đàn ông trong phim hét lên một tiếng trước khi chết, khiến tôi giật mình.

Trước mắt tôi hiện lên cảnh cha xin tha, mẹ gào thét, nỗi thù hận không thể quên được nhiều năm qua quấn quanh làm tôi khó thở.

Một màn đẫm máu, khiến tôi rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục, vì chính người đàn ông đang ôm tôi, luôn miệng nói yêu tôi này.

Tôi nổi điên cắn lưỡi ông ta, tôi hận nụ hôn làm tôi quay cuồng, hận lời nói khiến tôi tan nát cõi lòng.

Ông ta gầm nhẹ một tiếng, phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi che miệng, khoang miệng sực mùi máu tanh.

“Sao em có thể đùa như thế…” Ông ta nhổ ra một ngụm máu trên mặt đất, giọng nói hơi mơ hồ, nhưng không tức giận, “Sẽ đùa chết tôi đấy”.

“Tôi hận ông! Tôi hận ông!”. Tôi tát ông ta một cái, khi ông ta chưa bắt được, tôi vừa cài lại cúc áo, vừa lau nước mắt chạy ra khỏi cửa.

Vệ sĩ đứng ngoài thấy quần áo tôi toán loạn, lập tức dời tầm mắt, nhìn lên trần nhà.

Vẻ mặt của mỗi người đó đều hiện lên sự thông cảm.

Nếu họ biết người đàn ông suýt nữa chiếm được tôi là kẻ thù không đội trời chung với tôi, biểu cảm của họ sẽ ra sao?



***



Chẳng biết từ lúc nào mưa rơi tầm tã, khiến cả thế giới lạnh lẽo tăm tối giống địa ngục.

Tôi đứng giữa trời mưa, gió thổi kèm theo cơn mưa xối xả đập vào người kéo tôi tỉnh lại từ ảo tưởng hạnh phúc.

Tôi lại có thể mê muội như thế, nằm dưới thân kẻ thù giết cả nhà tôi, suýt chút nữa tự dâng bản thân lên cho ông ta.

Tôi vùi mặt vào tay, hối hận ngồi sụp xuống trong mưa!

“Thiên Thiên!” Hàn Trạc Thần đuổi theo, kéo tôi ôm vào trong ngực: “Xin lỗi! Là tôi quá xúc động, tôi đảm bảo với em về sau sẽ không thế nữa.”

“Vì sao ông lại đối xử với tôi như thế? Vì sao ông lại đối xử với tôi như thế!”

Tôi gồng mình tránh khỏi, lùi về sau vài bước.

Tôi không hận ông ta, tôi hận chính mình.

Ông ta cười khổ, lắc đầu, lại nhổ xuống đất một ngụm máu tươi, mưa rất nhanh làm nhòa đi màu đỏ nhạt, hòa tan vào dòng nước xiết.

“Trong cái hoàn cảnh vào đây xem một bộ phim… như thế, em hỏi tôi một câu ám chỉ rõ vậy, tôi không có phản ứng thì không phải đàn ông rồi!”

“Tôi không hỏi ông chuyện đó! Vì sao ông đối xử tốt với tôi như vậy? Vì sao ông muốn yêu tôi? Tôi không mong chờ tình yêu của ông, tôi không nhận nổi đâu!”

“Thiên Thiên…”

Vì sao giọng nói của ông ta luôn luôn dịu dàng, mỗi tiếng gọi đều khiến tôi khó kìm nén mà chìm vào trong đó.

Tôi bịt tai, không muốn nghe thêm: “Ông đừng gọi nữa! Tôi là đứa con gái độc ác nhất trên đời, lúc nào cũng ngu xuẩn đến tức cười! Căn bản tôi cũng không hiểu bản thân tôi muốn cái gì!”

“Em đừng nói thế, em còn nhỏ, chuyện tình cảm, sau này trưởng thành em sẽ hiểu thôi!”

“Tôi hiểu! Tôi hiểu tất cả!”

Tôi ở bên cạnh ông ta tám năm, suy cho cùng tôi đã làm được cái gì đây!

Một đứa con gái ngu ngốc như tôi đây, chẳng những muốn chờ ông ta chết già, mà còn ngu ngơ yêu ông ta, tơ tưởng ông ta.

“Đừng khóc!”

Thấy ông ta vươn tay về phía tôi, tôi lùi về sau vài bước: “Ông đừng chạm vào tôi! Tôi hận ông, tôi ghét ông!”

“Thật sao, thật sự hận tôi?”

Trong cơn mưa, ông ta giống một pho tượng vững vàng, đứng trước mặt tôi. Tôi nhìn ra được sự đau lòng, sự bất đắc dĩ của ông ta, thêm cả sự kiên trì.

Vì sao ông trời tàn nhẫn thế, vì sao lại khiến tôi hận ông ta thấu xương, nhưng lại bị tình yêu của ông ta tác động!

“Có lẽ tôi sai rồi… Tôi cũng không muốn ép em! Nếu bây giờ em hai mươi bảy tuổi, em hiểu cái gì gọi là tình yêu, tôi có thể cho em lựa chọn. Thế nhưng em vẫn còn nhỏ, em hoàn toàn không hiểu yêu là gì, thích là gì. Em có thể hiểu được cậu ấy bao nhiêu? Cậu ta cùng lắm chỉ là giấc mơ của em mà thôi!

Người ở cùng với em trong tám năm là tôi, em không nói tôi cũng hiểu em cần gì, mơ ước cái gì. Tình yêu của tôi đối với em mới thật sự là yêu…”

“Ông đừng nói nữa!”

“Rời khỏi tôi em sẽ hối hận. Một ngày nào đó, em sẽ phát hiện ra em không thể rời khỏi tôi, giống tôi không thể rời khỏi em vậy!”

“Thế ư?”

“Em muốn tôi nói thế nào thì em mới hiểu hả?”

“Tôi hiểu!”

Tại khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra một chuyện, tôi không thể rời khỏi ông ta, giống ông ta không thể rời khỏi tôi vậy!

Yêu hận đan xen là một sự bế tắc, không giải quyết được. Ông ta tiếp tục sống thì tôi còn đau đớn; ông ta mà chết tôi lại càng đau đớn hơn. Ở bên người ông ta, sống không bằng chết, rời khỏi ông ta… tôi còn sống làm gì?

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, tôi ra một quyết định thông minh nhất mà cũng là ngu xuẩn nhất. Tôi bước dần về sau, quay người…

Nếu như tôi không giết được ông ta, cách duy nhất có thể trả thù ông ta chính là làm cho ông ta sống trong đau đớn cả đời!

Nếu cái chết của tôi đối với ông ta là một loại giày vò, thì với tôi, đó là cách giải thoát tốt nhất!

Cơn mưa rào gột rửa sạch bong con phố.

Đèn ô tô xa xa sáng đến nỗi con người ta không mở mắt ra được.

Tôi đi tới, đứng giữa con đường…

Tiếng phanh chói tai, tiếng va chạm nặng nề…

Tôi không hề cảm thấy đau đớn, vì tôi hoàn toàn được ông ta ôm vào lòng. Tôi ngơ ngẩn nhìn ông ta, cả người đầy máu.

Giây phút kia, tôi mới biết: hóa ra muốn giết ông ta, dễ dàng như vậy đấy!

Tôi ngồi trong mưa, ra sức ấn cái chân chảy máu không ngừng của ông ta. Nhớ lại ngày xưa khi còn bé, tôi ngã, đầu gối bị rách, ông ta còn lấy cồn rửa cho tôi. Tôi sợ đau, ôm chân không chịu. Ông ta không còn cách nào khác đành dùng miệng… Khi đó tôi rất thích lấy bàn tay nhỏ bé nắm lấy một ngón tay của ông ta, cười cười. Về sau, tôi có thể nắm cả bàn tay ông ta, thậm chí mười ngón tay luồn vào nhau, xen kẽ, hai chúng tôi nhìn nhau cười!

Vì sao chúng tôi không thế mãi mãi sống như thế, không hận cũng không yêu, cả đời nắm tay nhau, nhìn nhau cười như vậy cũng đủ rồi!

Có thể buông khúc hận này xuống sao?

Tôi không thể tìm được đáp án, có ai trả lời được cho tôi không?

Từ ngày Hàn Trạc Thần xuất hiện trong cuộc sống của tôi, tôi cho rằng bản thân mình đã chết.

Tôi cho rằng đợi tôi mở to mắt nhìn ông ta chết đi, tôi mới có thể giải thoát khỏi nỗi đau đớn, rời khỏi thế giới này, nơi tôi đã sớm chẳng còn lưu luyến gì, thản nhiên đối mặt với cha mẹ nơi chín suối.

Hôm nay, tôi tận mắt nhìn thấy ông ta không hề động đậy trong lòng tôi, tôi không hề có một chút vui vẻ khi đã trả thù được, mà tôi lại một lần nữa nếm trải mùi vị mất đi tất cả mọi thứ trên đời.

Ông ta nói rất đúng, lúc tôi hoàn toàn mất đi ông ta, tôi sẽ ân hận!



***

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

49#
 Tác giả| Đăng lúc 24-2-2012 10:11:04 | Chỉ xem của tác giả

***

Bên ngoài phòng cấp cứu, tôi ngồi im lặng dựa vào vách tường.

Chưa đến hai mươi phút, An Dĩ Phong đến, lạnh lẽo khắc nghiệt. Sau anh ta có hơn mười người đi theo, trong một thoáng, cả hành lang đã chật kín người.

Anh ta vắt áo khoác trên tay, áo sơ mi đen chỉ cài một nút, lại còn cài sai vị trí. Tóc đen phiêu dật nay bị mưa làm ướt nhẹp, mang đầy sức quyến rũ dã tính. Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, nhìn qua rất tàn bạo u ám. Đôi mắt đen nheo lại, giống báo hoang khát máu.

Người lái xe đang mang vẻ mặt oan ức bị anh ta liếc qua, sợ đến nỗi bước lùi dần về sau.

An Dĩ Phong túm lấy cổ áo lái xe: “Ai sai mày hả?”

“Không, không ai sai tôi cả…”

Anh Dĩ Phong đá một phát vào bụng dưới của người ấy, trầm giọng nói: “Đánh đến khi nào nó khai thì thôi…”

Thuộc hạ của anh ta lập tức vây lấy.

Người lái xe run lẩy bẩy, co lại trong góc tường, ôm đầu, không ngừng kêu cứu mạng, liên tục nói: “Không liên quan đến tôi, tôi chạy rất bình thường, là con bé kia nổi điên lao đến, sau đó người đàn ông kia cũng chạy ra ôm lấy cô ta, tôi phanh lại, không tin anh cứ đến hiện trường mà xem. Tôi đã phanh trước đấy năm mét rồi.”

Anh Dĩ Phong nhìn tôi: “Đúng không?”

Tôi gật đầu: “Là tôi lao ra đường, không liên quan đến chú ấy.”

Anh ta không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng đang hỏi tôi: Cô phát điên cái gì đấy?

Đúng vậy, tôi điên rồi, trong khoảnh khắc tôi lại nghĩ ra cái ý nghĩ nực cười như thế: Tôi không thể cùng sống với ông ta nữa. Không phải ông ta chết thì là tôi mất mạng!

Ông ta thực sự chạy đến, vì tôi mà ngay cả mạng cũng không cần!

Vệ sĩ của Hàn Trạc Thần đến bên người An Dĩ Phong, anh ta tự cho là mình rất hiểu nội tình bên trong, giải thích: “Lão đại, ông chủ đưa tiểu như đi xem phim “Bản năng gốc”, hình như hơi có chút… không.. quá…”

An Dĩ Phong nghiến răng nghiến lợi trừng tôi một cái, chắc đang muốn hỏi tôi: Thời nào rồi mà cô vẫn còn thà chết cũng không theo? Giở chiêu cương liệt quái gì chứ!

Chỉ có điều anh ta không nói, đấm mạnh vào tường một cái, phát tiết sự bực tức trong lòng.

Có thể làm An Dĩ Phong hận đến nghiến răng mà vẫn không dám nói gì, đủ thấy trong lòng anh ta, Hàn Trạc Thần quan trọng đến mức nào. Lẽ nào đây là thứ người ta gọi là tình cảm anh em?

Tôi chợt cảm thấy rất kính trọng thứ tình cảm này của họ….

Một bác sĩ nữ đi ra từ phòng cấp cứu, liếc qua người tài xế ngồi run lẩy bẩy trên đất, rồi nhìn đám đàn ông mặt mày hung tợn đứng đầy hành lang, cô hừ một tiếng: “Các vị có thể nói nhỏ một chút không!”

“Thương thế của anh ấy thế nào?” Mặt dù tôi không muốn nghe trả lời, thế nhưng khi An Dĩ Phong hỏi, tôi vẫn căng thẳng đến nỗi trái tim nhức nhối.

“Không có vấn đề gì! May mà phản ứng đủ nhanh, cơ thể được rèn luyện khá tốt, nếu như là người khác thì khẳng định không cứu được.”

Tôi thở ra nhẹ nhõm, chưa bao giờ biết ơn trời xanh tàn nhẫn như thế, chưa bao giờ hiểu rõ trái tim mình như thế.

Hàn Trạc Thần còn sống, ông ta còn sống, quan trọng hơn bất cứ thứ gì!

Bác sĩ nữ tiếp tục nói: “Chỉ là bị gãy một chân, ba xương sườn mà thôi, à, cộng thêm mất hơi nhiều máu.”

“Thế này mà mẹ nó gọi là không có vấn đề gì?” An Dĩ Phong nổi giận rõ ràng.

“Đối với các người, mấy vết thương kiểu đấy coi như là có chuyện hả?”

“Cô…” An Dĩ Phong vừa muốn nói, người đứng sau anh ta vội vàng ngăn lại: “Lão đại, anh bớt giận, cô ấy là bác sĩ chính…”

Đợi khi vị bác sĩ kia đi rồi, An Dĩ Phong trầm giọng nói: “Điều tra cho tôi về người phụ nữ này, tôi muốn cô ta cả đời này không quên được ba chữ An Dĩ Phong!”



***



Hàn Trạc Thần mê man từ khi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tới tận đêm khuya mới tỉnh lại, không kêu rên, chỉ là, từng giọt mồ hôi trên trán rơi xuống.

“Rất đau đúng không?” Tôi nắm lấy tay ông ta, tay ông ta rất lạnh, chẳng hề có độ ấm thường ngày.

Ông ta mở miệng, âm thanh mong manh, tôi không nghe rõ, nhưng tôi đọc được ông ta đang nói gì.

Tôi nói: “Tôi không sao, không hề bị thương.”

Ông ta vui vẻ cười, khi cười trên trán từng giọt mồ hôi vẫn đều đều rơi xuống.

Bác sĩ nói vẫn trong thời gian quan sát, không thể uống thuốc giảm đau. Tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh, nắm lấy một ngón tay ông ta như hồi còn bé, nắm thật chặt.

Có lẽ ông ta quá đau, nên nói rất nhiều.

Ông ta nói: “Vì sao em thà chết cũng không muốn ở cùng tôi?”

Ông ta nói: “Nếu như em thật sự không quên được cậu ta, tôi sẽ không ép em nữa.”

Ông ta nói: “Vì cậu ta phải bảo vệ luận án nên thời gian về bị hoãn lại, cậu ta sẽ trở về…”

Ông ta còn nói: “Cả đời này tôi đã trải qua rất nhiều sự chia ly, tất cả những người tôi quan tâm đều rời khỏi tôi, từng người từng người một. Em là người tôi yêu nhất, cũng là người tôi quan tâm nhất… Cho dù em không yêu tôi, cũng ở lại bên tôi, đừng rời khỏi, cứ như lúc trước thôi…”

Tôi không hề nói một câu, ghé đầu vào bên gối của ông ta, lẳng lặng nghe những lời nói mơ mơ hồ hồ ấy, lén để nước mắt thấm xuống ga trải giường.

Tôi cũng yêu người ấy, yêu không ít hơn chút nào.

Người ấy có thể nói ra chẳng hề do dự, còn tôi phải kìm nén khát vọng của chính bản thân mình, không thể nói dù chỉ một chữ!

Em cũng yêu anh, có thể nói ra dễ dàng thế ư!

Sau đó thì sao, để anh cuồng nhiệt yêu một lần, để anh nhận được tất cả nhũng gì anh muốn?

Đợi đến khi tình yêu của anh với tôi ăn vào máu thịt, tôi sẽ cắm một con dao vào ngực anh!

Vậy thì quá tàn nhẫn. Cho dù anh có chết hay không, trong lòng vĩnh viễn tồn tại đau đớn…

Thế nên, nếu đoạn tình này đã định trước không có kết quả, hãy để nó đừng bắt đầu.





Ngày thứ hai tôi về nhà lấy cho Hàn Trạc Thần vật dụng hàng ngày, lúc trở lại An Dĩ Phong đang nói chuyện với anh.

Anh đã uống thuốc giảm đau, tinh thần đã phục hồi khá nhiều.

“Em thật mẹ nó khâm phục anh!” An Dĩ Phong ấm ức nói: “Vì một con đàn bà mà ngay cả mạng sống cũng không cần! May mà phản ứng của tên lái xe kia rất nhanh, phanh lại trước đấy năm mét! Đổi lại là một tay lính mới, anh bây giờ đã nằm trong nhà tang lễ rồi.”

“Nếu như tôi chết dễ dàng thế, sao còn sống được tới tận bây giờ?”

An Dĩ Phong kéo ghế gần lại, vẻ mặt hiện lên nụ cười xấu xa, hỏi: “Cái loại phim gây buồn ngủ như “Bản năng gốc” mà cũng có thể khơi dậy thú tính của anh à, rối cục là bao lâu rồi anh không đụng vào phụ nữ?”

“Lúc đầu, bộ phim kia hoàn toàn không đáng xem thật… tôi cũng suýt chút nữa là ngủ.” Hàn Trạc Thần nhấp nháy mắt, nét cười say mê, thú vị vô cùng: “Chẳng qua là biểu tình của cô ấy quá mê người, dáng người cũng khá hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều…”

“Đến một con bé mười bảy tuổi cũng không nắm giữ được, làm đàn ông như thế, em nghĩ anh nên chết đi thôi!”

“Tôi cũng như này rồi, cậu có thể đừng đả thương tôi nữa không!”

“Aiz! Em đã sớm nói với anh, anh chẳng biết gì về chuyện tình cảm hết, lúc nào rảnh em đây cao thủ tình trường sẽ đến dạy cho.”

“Cậu ấy hả?” Hàn Trạc Thần khinh bỉ liếc anh ta một cái: “Cậu từng theo đuổi bao nhiêu cô gái hả?”

“Một người!” An Dĩ Phong im lặng một lát, còn cười rất tự hào: “Em dám chắc thế là nhiều hơn so với anh rồi!”

“…”

Tôi thật không biết nên hình dung bọn họ như nào, hai nam sinh hai mấy tuổi nói thể loại chuyện này còn có thể chấp nhận được, còn hai người đàn ông thượng hạng trải qua nhiều sóng gió lại nói những lời như thế, tôi không thể không khâm phục họ!

Tôi đang muốn đẩy cửa đi vào, lại nghe thấy An Dĩ Phong nói: “Thôi được rồi, anh có thấy tình nhân nhỏ của anh giống một người không?”

“Ai?”

“Là…” An Dĩ Phong ngần ngừ một lúc, nói: “Không có gì, không nhắc đến chuyện này nữa.”





***
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

50#
 Tác giả| Đăng lúc 24-2-2012 10:12:59 | Chỉ xem của tác giả

***

Để thuận tiện chăm sóc anh, tôi xin nghỉ ở trường, còn đặt thêm một chiếc giường ngay sát đó.

Khi tôi thuê người mang giường tới, anh liếc qua không hề có ý kiến gì, còn An Dĩ Phong chẳng biết vì sao lại cười ngất, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

Trong thời gian anh dưỡng bệnh, tôi đều ở bên anh mỗi ngày, giúp anh ăn, rửa mặt, đọc báo cho anh nghe. Thỉnh thoảng còn giúp anh thay quần áo, tiện thể lấy khăn ấm lau đỡ mồ hôi trên người anh.

Dáng người anh cũng đẹp hơn tôi nghĩ rất nhiều.

Làn da màu đồng nở nang, co dãn, nhưng không hề có cơ bắp quá lớn. Đây là đường cong của người đàn ông cường tráng khỏe mạnh.

Trên người anh có rất nhiều vết sẹo, nhưng không làm người ta thấy xấu xí, ngược lại mang sự kiên cường, hấp dẫn đầy nam tính.

Khi tôi lau đến ngực, thấy anh cắn răng, đôi mày cau chặt lại.

“Tôi làm đau ông sao?” Tôi nghĩ mình đã rất nhẹ tay rồi.

Anh đột nhiên kéo tôi lại, tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ôm lấy hai vai, hôn lên đôi một một cách cướp đoạt.

Tôi muốn vùng ra, nhưng vừa nghĩ đến những vết thương trên người anh, sợ anh đau, liền để tùy anh hôn, mặc lưỡi anh chạy dọc, mang theo chút dụ dỗ, khiêu khích ngang ngược.

Hôn rồi lại hôn, tôi bắt đầu chóng mặt, bị sự triền miên của anh rút đi toàn bộ năng lực phán đoán, dè dặt đáp lại anh. Nụ hôn càng lúc càng kịch liệt, thế nên tôi cũng không biết tôi đã luồn tay vào tóc anh như nào, dần dần lại mân mê khuôn mặt say lòng người của anh ấy. Lan da của anh trơn mượt, mát mẻ…

Mùi vị của nước khử trùng biến thành mùi thơm dịu thấm đẫm ruột gan, căn phòng toàn màu trắng đẹp giống thiên đường ảo mộng.

Tôi thầm cầu mong nụ hôn này không kết thúc, để tôi chìm đắm vào đó nhiều thêm một phút, để yêu anh nhiều hơn một chốc, để trái tim chúng tôi gần sát nhau hơn, không tách rời.

Dường như anh nghe thấy khẩn cầu của tôi, hương vị tuyệt vời kia vẫn kéo dài. Tôi đoán rằng nếu như không có một tiếng đồ vật rơi vỡ kia, anh sẽ duy trì nụ hôn này đến cả đời…

Đáng tiếc, bị một người nào đó mở cửa vào cắt ngang.

Tôi vội vàng đứng dậy nhìn về phía cửa, là sĩ quan Vu đang đứng hình thành người gỗ.

Vẻ mặt của ông có kinh ngạc, có phẫn nộ, còn có chút đau đớn…

Kinh ngạc, tôi có thể hiểu. Nếu như tôi gặp một người đàn ông ba mươi mấy tuổi hôn đứa con gái mới hơn mười tuổi của mình mãnh liệt như thế, tôi sẽ kinh ngạc hơn so với ông.

Còn những biểu tình khác, tôi không hiểu được.

Hàn Trạc Thần nhìn ông, cười gằn khinh thường: “Sĩ quan Vu, hôm nay rảnh rỗi thế? Là việc công hay tới thăm bệnh đấy?”

“Các người… các người…” Sĩ quan Vu lấy lại tinh thần, không ngừng nói mấy từ “các người…”. Ông không thể diễn tả trọn vẹn ý của mình thành lời, đủ thấy ông đang kinh ngạc đến mức nào.

Không ngờ Hàn Trạc Thần khá quan tâm mà giúp ông nói: “Loạn luân? Đúng không?”

“Sao ngay cả loại chuyện này mà cậu cũng làm được?”

“Loạn luân thì sao? Phạt tù hay xử bắn?”

“Cậu…”

Sĩ quan Vu giận đến nỗi hồi lâu cũng không nói được gì, quay người đi luôn.

Tôi giúp Hàn Trạc Thần mặc quân áo, cài xong khuy cuối cùng, đỡ anh nằm xuống. “Vì sao ông không nói cho chú ấy biết tôi không phải là con gái ông?”

“Vì sao tôi lại phải nói cho ông ta?”

Tôi cười nhìn anh, cảm thấy anh hơi giống một đứa trẻ bốc đồng.

Tôi nhặt mấy thứ gì đó từ trên mặt đất, “Đều là mấy đồ dinh dưỡng, hình như chú ấy đến thăm bệnh đấy.”

“Ném đi.”

Tôi vừa muốn đi, anh gọi lại: “Ném đi thì lãng phí quá, đưa cho tôi xem là những đồ gì nào, có loại bổ máu không?”

Tôi không nhịn được cười ra tiếng, “Có!”

“Em cười cái gì?”

“Không có gì, tôi thấy thái độ của ông hơi giống thái độ một người đang giận dỗi cha mình!” Lời vừa nói xong, thấy không khí có vẻ không ổn, tôi vội vàng nhận lỗi: “Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu!”

“Không sao!” Anh thở dài nói: “Ông ấy là cha tôi!”

______________________________

Hết chương 13
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách