Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: trachanhmat
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Bão Cát Mang Em Thổi Đến Anh | Tổng Tiến Công Đại Nhân

[Lấy địa chỉ]
 Tác giả| Đăng lúc 7-8-2016 19:37:57 | Xem tất

BCMETĐA 019
August 7, 2016 ~ Trà Chanh Mật        ~ Edit       

Chương 19:


Lớn như vậy, Đinh Dao lần đầu tiên nếm thử cảm giác thiếu nữ mặt đỏ tim đập, cô thối lui về sau một bước, ho khan một tiếng, sờ mũi một cái, lại sờ sờ khuôn mặt, sau đó chỉ về phía trước nói: “Oa, ngày hôm nay thời tiết thật tốt!”

Bùi Nhiên một mặt không nói nhìn về phía cô chỉ, sau đó đi một mạch không quay đầu.

Nhìn anh bỏ đi, Đinh Dao muốn cho mình cái tát, thực sự là quá ngu xuẩn, thời khắc mấu chốt lại đứt xích, cô cũng không phải sỏa ×, cho tới nay cảm giác khác thường đối với Bùi Nhiên rõ ràng chính là động tâm, cho nên mới nãy đại não mới có thể bất lịch sự nói ra loại lời này, thỉnh thoảng cũng sẽ không tự chủ được tới gần anh, nhưng nếu nói hết ra rồi, thẳng thắn trực tiếp nói ra nha, thế nào lại đột nhiên kinh sợ đây!

Gõ một phát cái trán của mình, Đinh Dao thở hắt ra, theo lưng Bùi Nhiên đi về phía trước.

Ngày hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của khai quật chính là đem mộ bia và quan tài đá dọn dẹp ra, cho xe chở đến sở khảo cổ trước, Bùi Nhiên phụ trách phòng thí nghiệm khảo cổ, Vạn Đường dẫn các đội viên khác ở tại chỗ này khai quật những thứ khác trong hố số 1.

Đây là công trình kỳ một của bọn họ, sau khi chấm dứt sẽ rời đi Lăng Thương, công trình kỳ hai do đội khảo cổ khác phụ trách.

Phần đất phía cuối quan tài từng chút một bị loại bỏ, lại lần lượt khai quật được ba món kim khí, theo thứ tự là Kim Bôi, Kim Bình, còn có Kim Mâm.

Khi tới gần thời gian kết thúc khai quật, lại có một phát hiện tương đối đặc thù.

Bùi Nhiên đang ngồi chồm hổm (hự dáng ngồi mất hình tượng yếu mà), dùng một công cụ nhỏ từng chút một cạo bỏ đất, dần dần cạo ra một vật thể không rõ hình tròn, Đinh Dao ngồi chồm hổm ở bên cạnh anh một bên nhìn một bên chụp ảnh, không dám thở mạnh một cái, rất sợ quấy rối anh.

“Hít thở.” Bùi Nhiên không chớp mắt nhìn đồ cổ đào được, lời nói trong miệng cũng là đối với cô, “Nếu còn không hít thở cô có thể trực tiếp ngay tại chỗ hạ táng chôn luôn.”

Đinh Dao “Ách” một tiếng, giọng hổn hển, cười nói: “Có chút khẩn trương, thứ lỗi.”

Bùi Nhiên vẫn là không có nhìn cô, mang bao tay nâng lên một sản phẩm nung (sản phẩm được tạo ra bằng cách nung như đất nung hay rèn sắt) tượng như khôi giáp, tiếp theo ở dưới đất đáy quan tài đá, mọi người lại phát hiện rất nhiều sản phẩm nung.

Bùi Nhiên kêu mấy người đàn ông đem đồ vật để cùng một chỗ, đứng ở đó tỉ mỉ nghiên cứu một chút, lấy ra một cuốn vở.

“Thầy.” Tiểu Anh đưa bản phác thảo, con mắt sáng lên cực kỳ, kia rõ ràng chính là ánh mắt nhìn ý trung nhân, không chỉ Đinh Dao, mọi người ở đây cũng nhìn ra được, cũng liền Bùi Nhiên vẫn có thể lãnh tĩnh như vậy không nhìn thấy.

Bùi Nhiên cởi bao tay, đối chiếu bản vẽ đồ vật vừa mới xuất ra, Đinh Dao đứng sau lưng anh, Tiểu Anh vốn muốn tiến lên, thấy cô, lại ẩn nhẫn lui một bước, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đinh Dao liếc liếc cô, không nói tiếng nào.

Không nghĩ tới là Bùi Nhiên làm một nhà khảo cổ học, vẽ bản đồ cư nhiên cũng như thế giỏi, đại khái là bởi vì công tác thường thường phải dùng đến a?

Anh đem từng cái từng cái sản phẩm nung vẽ xong, lại bắt đầu dựa theo hình dạng của sản phẩm mà hợp lại, mọi người nhìn hoa cả mắt, không khỏi cảm khái, này đầu óc cũng quá nhanh rồi…

Đích xác rất nhanh.

Dùng nhiều nhất là một giờ, Bùi Nhiên liền sắp xếp xong số hiệu những sản phẩm ở đây.

Dùng một vị lão tiền bối trong giới khảo cổ nói, Bùi Nhiên chính là thiên tài khảo cổ, không gì sánh được, ông trời thưởng cho cơm ăn, không có biện pháp.

“Đây là hai cái dũng.” Bùi Nhiên đứng thẳng người, bởi vì thời gian dài bảo trì một động tác, cùi chỏ và bên hông quần áo có chút nếp uốn, nhưng anh ta không thèm để ý chút nào, giơ lên bản vẽ cho mọi người xem, chỉ vào sản phẩm nung đã được xếp xong số hiệu nói, “Hai cái binh dũng, rất thú vị, cái mộ này không có bị người trộm qua, trong lúc khai quật cũng không có phá hư binh dũng, nhưng nó là mảnh vở, chỉ có thể nói là lúc bỏ vào nó chính là mảnh vỡ.” Anh ý vị sâu xa nói, “Không ai sẽ ở trong vật bồi táng bỏ vào đồ vật đã bể, huống ở đây mai táng rất có thể thật sự là Trừng Quốc quốc quân…” (Dũng hay binh dũng là một loại vũ khí, binh khí, cái hình minh họa đầu chương là nó đó)

“Xem ra chỉ có khai quan mới có thể biết rõ ràng lúc hạ táng rốt cuộc sảy ra chuyện gì.” Vạn Đường chống má nói.

Bùi Nhiên khẽ vuốt càm, phân phó những người khác bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhượng thủ ở cảnh sát bên ngoài môn hỗ trợ đem binh dũng mảnh nhỏ sĩ đáo trên xe, lại để cho xe ngựa chạy đến tới gần nhập khẩu của địa phương, mấy người sư phụ xuống xe cùng nhau hỗ trợ sĩ quan tài.

Quan tài rất lớn, hơn nữa cực kì nặng, nhưng cũng chỉ có thể trước tiên mang đến cửa vào huyệt mộ sau lại dùng biện pháp khác nâng đến trên xe, bởi vì Lăng Thương khí hậu hay thay đổi, hố số 1 cũng hoàn toàn không lộ ra, cần xây xong trần nhà mới có thể lộ ra , nhưng chờ trần nhà xây xong, cũng là lúc đào hố số 2, bọn họ không chờ được lâu như vậy.

Mấy người đàn ông toàn bộ đều đi tới mang quan tài, thế nhưng vẫn vô cùng tốn sức lực, cuối cùng phụ nữ cũng phải theo đi tới, Đinh Dao dùng sức kéo dưới đáy quan tài, Bùi Nhiên ở bên người cô, lúc đi qua khúc cua, anh thay đổi một góc độ, cũng không biết là vừa khớp hay là cố ý, tay anh đặt vào tay Đinh Dao, nâng tay cô cố sức hướng về phía trước mang, cô năng rõ ràng cảm giác được độ ấm trên tay anh.

Đinh Dao ghé mắt nhìn anh liếc mắt, nỗ lực giơ lên thạch quan, Vạn Đường nhìn thấy không khỏi cười nói: “Ồ, khí lực không nhỏ a Đinh Dao, bên của cô nâng cao nhất, nghĩ không ra cô là một nữ tráng sĩ.”

Đinh Dao liếc anh ta một mắt, dư quang thoáng nhìn Bùi Nhiên, nét mặt một điểm biểu tình biến hóa cũng không có, hình như hoàn toàn không có nghe thấy Vạn Đường nói như nhau.

Thực sự là ảnh đế.

Rốt cuộc chờ đến lúc mang ra ngoài cửa, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn to lớn quan tài bị cần cẩu treo ngược lên từ từ đặt lên trên một chiếc xe, khai quật hố số 1 cũng đã hoàn thành tám mươi phần trăm.

Kế tiếp, mau thì một tuần chậm thì nửa tháng, cô cũng muốn kết thúc công tác ở Lăng Thương trở lại Giang Thành.

Nhớ tới cái kia thành thị cùng với chuyện phải đối mặt khi trở lại, Đinh Dao tâm tình liền có chút phiền táo, cô đến trạm cảnh vụ rửa tay, ngồi ở trong xe thoa kem dưỡng tay, Bùi Nhiên ở bên ngoài đối với các tài xế thiên đinh vạn chúc (ngàn vạn dặn dò kỹ lưỡng), cuối cùng cũng không yên lòng yêu cầu mình ngồi trên xe, thực sự là bảo vệ những … cổ vật này có thể so với bảo vệ con cái.

Đinh Dao mấy người phụ nữ bị đuổi về khách sạn, những người khác đi sở khảo cổ tiếp tục hỗ trợ. Ngây ngô ở trong phòng, cô mở máy vi tính ra viết bản thảo, lên phần mềmở hòm thư trong tìm chủ biên trước gởi tới bài viết yêu cầu.

Nhưng lúc mở mail thì, cô phát hiện Đinh Nguyệt viết cho cô email cách đây không lâu.

Cô chần chờ chỉ chốc lát, vẫn là mở ra rồi, bên trong nội dung không nhiều lắm, đại ý chính là mong muốn cô về sớm một chút, trong nhà có kinh hỉ chờ cô.

Đinh Dao không phải người ngu, không phải không biết này kinh hỉ đối với cô mà nói rất có thể là kinh hách. Vì vậy cô lại càng không muốn đi trở về.

Áp lực khép lại máy vi tính, cô xuống giường đi phía trước cửa sổ hướng ra ngoài nhìn, màn đêm buông xuống, Bùi Nhiên bọn họ còn chưa có trở lại, anh nhất định là chòm Ma Kết, làm việc không muốn sống, hoàn đặc biệt muộn, học sinh do anh mang, thực sự là đau nhức đều hạnh phúc.

Mãi cho đến mười một rưỡi đêm, Đinh Dao mới nghe lầu dưới âm thanh động cơ xe, cô gần đây giấc ngủ vẫn không tốt lắm, lúc này lại càng không ngủ được, dứt khoát đứng lên đi xuống lầu.

Bùi Nhiên đẩy cửa vào, đã nhìn thấy Đinh Dao ra đón, cô ăn mặc rộng thùng thình áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, búi tóc nhỏ nhắn tùy ý cuộn sau ót, rõ ràng là trắng trong thuần khiết được không được trang phục, nhưng lại có một loại khó có thể dùng lời diễn tả được dụ dỗ.

“Thế nào trễ như thế mới về, ăn cơm chưa?”

Cô hỏi thăm, ánh mắt quan tâm, giọng điệu săn sóc, thật giống cô là thê tử chờ ở nhà, mà hắn là công tác trở về trượng phu.

Bùi Nhiên của biểu tình có chút biến hóa nhỏ, rất khó phát hiện, anh luôn luôn như vậy của, hàm súc, tinh xảo, hơn người, anh bắt đầu nói, người liền lại cũng vô pháp quan tâm đến những thứ đồ khác.

“Khuya lắm rồi, ngày mai lại nói.” Anh lướt qua cô đi vào, sau khi đi qua cước bộ lại ngoài ý muốn thả chậm, hạ giọng nói, “Đã sắp mười hai giờ cô vì sao còn không có ngủ?”

Vừa nói chuyện, những người khác cũng vào, tiểu Vạn Đường nói năng ngọt xớt, thấy nhà mình thầy và Đinh Dao cách gần như vậy, bật người tễ mi lộng nhãn: “Ai nha, sư nương một người một mình trông phòng quá tịch mịch, chờ thầy rất lâu rồi a? Đến đến, đoàn người đều có điểm nhãn lực mà, mau chóng trở lại tắm một cái ngủ.”

Nói lên tắm, Đinh Dao cũng nên tắm, nhưng ở đây nam nữ có hai phòng tắm,công cộng, hơn nữa cực kì đơn sơ, trên nóc treo một cái bóng đèn nhỏ, nước cũng là năng lượng mặt trời, lúc nóng lúc lạnh, quái gở khiến người ta không dễ chịu.

Nhưng dù trắc trở như vậy, để bảo trì vệ sinh, vẫn phải là tắm một cái.

“Tôi không có cố ý chờ anh. . .” Đinh Dao rũ mí mắt không nhìn Bùi Nhiên, giống như cô gái nhỏ xấu hổ, “Chính là ngủ không được, mất ngủ, hơn nữa, tôi còn không có tắm, hiện tại đi trước. . .” Cô xoay người lên lầu, đi mấy bước bỗng nhiên lại quay về qua đầu, “Nếu mà anh vẫn chưa ăn cơm, tôi có để dành cho anh, ở phòng bếp nhỏ, dùng chén úp lại.” Dứt lời, cô bước nhanh lên lầu, vừa chạy vừa nghĩ, đây là thế nào, thế nào bỗng nhiên da mặt mỏng như vậy, trước đây không phải như thế.

Bùi Nhiên chậm rãi đi tới cửa phòng bếp, vén rèm lên, thấy bên trong bánh chẻo được chén úp lại, mấy cô gái này buổi tối lại gói bánh chẻo, cũng không ngại khó khăn.

Anh  dùng chiếc đũa gắp một cái, không có thịt, nhân là chay, mùi vị cũng không tệ lắm.

Lầu hai, Đinh Dao đang chuẩn bị đi tắm, phòng tắm nam ở dưới, phòng tắm nữ ở trên lầu, những cô gái khác cơ bản đều ngủ, cho nên lầu hai lúc này tắm rửa chỉ có cô.

Đứng trong chật hẹp “Phòng tắm”, Đinh Dao thở dài, nhận mệnh bắt đầu cởi quần áo, cô thử một chút nước, sáng sớm khí trời tốt, bây giờ nước vẫn còn ấm, cô phải nhanh lên tắm, không một hồi lại lạnh.

Cởi quần áo, Đinh Dao bắt đầu tắm, nhưng mới tắm được một hồi, đang muốn xối hết bọt biển trên người thì trên đầu của đèn bỗng nhiên nháy vài cái, tắt ngúm!

Đinh Dao trong nháy mắt co rúm lại một tý, xung quanh một mảnh đen nhánh, tính toán thời gian, bây giờ có lẽ mười hai giờ, lúc này không có điện, thật khó mà khiến người ta không liên tưởng đến những bộ phim kinh dị đã xem trước đây. (Hự chuyển sang thể loại kinh dị luôn đê)

Đinh Dao giơ tay lên hước chốt mở sờ soạn, muốn đem nước tắt đi lau khô tịnh rồi đi ra ngoài, nhưng bởi vì tầm nhìn thực sự quá thấp, cô còn không có mò lấy chốt mở liền phát hiện quần áo treo trên móc rơi trên mặt đất.

Cô vội vã ngồi xổm người xuống nhặt lên, nhưng vẫn muộn, đồ ướt hết cả, cố gắng mặc lên rất dễ cảm mạo.

Thế nhưng không mặc, chẳng lẽ người trần truồng đi ra ngoài?

Đinh Dao rối rắm vạn phần, lần thứ hai đi tìm chốt mở, lần này cuối cùng cũng tìm được rồi, dội một đầu nước, quần áo cũng ướt, cô hiện tại chỉ có thể cầu khẩn bên ngoài không ai đi lung tung, vội vàng mặt quần áo ướt trở lại rồi thay.

Thở ra một hơi, Đinh Dao đang muốn hành động, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân, càng ngày càng gần.

Cô nín hơi nghe xong một hồi, là hướng phòng tắm chỗ cô đi tới, mơ hồ có thể thấy qua khe cửa ánh đèn, người nọ cầm đèn pin.

Đinh Dao có điểm sợ, trong hố số 1 chuyện gặp phải kẻ trộm mộ cô tuy rằng không có nhắc lại, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi, lo lắng đối phương còn đồng bọn không có bị bắt, sau đó bị trả thù.

Giờ này khắc này, tim cô nhấc lên cổ họng, trong đầu suy nghĩ một vạn phương pháp chạy trốn, nhưng cũng không tốt thực hiện.

Cô nỗ lực không gây ra bất kì tiếng động nào mặc quần áo, nhưng tia ánh sáng quá mờ, bằng cảm giác mặc quần áo liền trở nên khó khăn, tốc độ như vậy căn bản không kịp. . .

“Đinh Dao.”

Một tiếng hô để cho cô trong nháy mắt an định lại, đó là giọng của Bùi Nhiên.

“Cô còn ở bên trong.”

Giọng khẳng định, bởi vì anh không có ở trong phòng phát hiện cô.

Đinh Dao ngữ điệu phức tạp nói: “Đúng vậy, tôi ở, hình như đứt cầu dao rồi.”

Anh xác nhận suy đoán của cô: “Ừ, chập mạch, tôi tới xem cô một chút rồi đi sửa.”

Đứt cầu dao rồi, anh trước tới xem qua cô rồi mới đi sửa, điều này làm cho ngực Đinh Dao ấm áp.

Nhìn mình đang mặc một nửa quần áo, cô thấp giọng nói: “Vậy, có thể giúp tôi soi một chút không, tôi nhìn không thấy rõ lắm, phải mặc quần áo. . .”

Bùi Nhiên không nói gì, nhưng ánh sáng từ khe cửa chiếu vào, Đinh Dao dựa theo ánh sáng len lói mặc vào quần áo ướt, cả người rét run, tóc cũng còn đang nhỏ giọt, nhưng cô không lo được nhiều như vậy, mở cửa đã nghĩ nhanh đi về, nhưng vừa mở môn mới phát hiện, Bùi Nhiên đứng cách cửa quá gần, cô bước ra liền trực tiếp nhào vào trong ngực hắn.

Đinh Dao: “. . . Xin lỗi, không biết anh cách cửa gần như vậy.”

Có gì đó mềm mại dán chặt lồng ngực của anh, Bùi Nhiên lui về sau một bước, ánh sáng đèn pin chiếu sáng cô, cô gái này tóc chưa lau phát quang lấp lánh, quần áo trên người cũng đều ướt hết.

Anh nhíu mày, không nói lời nào kéo tay cô hướng phòng của cô đi đến, cũng ở lầu hai Tiểu Anh đi tiểu đêm, phát hiện không có điện liền cầm đèn pin, vừa đi ra thì nhìn thấy Bùi Nhiên lôi kéo Đinh Dao rời đi, cô nhất thời sững sờ ở tại chỗ, kinh ngạc nhìn bóng lưng của bọn họ.

Bọn họ cùng nhau vào phòng của Đinh Dao, Bùi Nhiên còn đóng cửa.

Dựa theo bên ngoài truyền ra quan hệ của bọn họ, bọn họ sẽ làm cái gì, có thể nghĩ được.

Tiểu Anh nghĩ tâm đều nát, WC cũng không muốn đi, nước mắt lạch cạch rơi xuống.

Trong phòng.

Vừa vào phòng, còn không chờ Bùi Nhiên xoay người chất vấn cô tại sao mặc quần áo ướt sũng, Đinh Dao liền phản nhất quân, hạ giọng nói: “Đại buổi tối, cô nam quả nữ cùng ở tại một phòng không tốt lắm, bất quá tôi tin tưởng thái độ làm người của Thầy Bùi, bây giờ tôi trước đổi quần áo, ngài chờ một lúc lại giáo dục lại tôi.” Nói xong, cô liền đi vào, vừa đi vừa cởi quần áo ướt sũng, đi đến chỗ nào chỗ đó đều là một mảng nước.

Bây giờ mà nói cô cũng chính là một mảng nước, còn là đảo loạn lòng người nhất giang xuân thủy.

Bùi Nhiên trong nháy mắt xoay người, đối mặt với cửa đưa lưng về phía rong, Đinh Dao loại này làm càn mà kỳ lạ của hành vi đã nhượng anh không thể nói gì cũng nghĩ không ra bất luận phương thức gì giáo dục cô rồi.

Đợi ước chừng mười mười lăm phút, Bùi Nhiên vài lần tưởng đạp cửa rời đi, nhưng lại không cam lòng cứ như vậy đi, luôn cảm  thấy phải ở lại căn dặn cô vài câu, ở trước mặt anh còn chưa tính, chí ít anh biết mình không làm cái gì, mà nếu ở trước mặt người khác cũng như vậy, thua thiệt là chính cô ta.

Nghĩ xong phải nói như thế nào, Bùi Nhiên muốn mở miệng, nhưng phía sau bỗng nhiên có một đôi mảnh khảnh cánh tay vòng ở hông của anh, hương thơm thuộc về phụ nữ thổi qua, mặt của cô dán vào lưng anh, mắt đang cười đầy ý xấy.

“Thầy, nghĩ ra muốn như thế nào giáo dục tôi chưa?” (Mĩ nhân kế ==!! tiếp theo sẽ ra sao? Thật ra mị cũng chưa đọc =]])
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách