|
Kì nghỉ cuối cùng của gia đình.
Gia đình thì mãi là gia đình!!...
*♥♥♣ ♥♫♥♥♫♥♥♫ ♥♣♥♥*
Cầu thang lệt bệt tiếng kéo rê của đôi giày Il Woo, hôm nay anh dậy sớm, định bụng có một buổi sáng thư giãn trước khi đến trường. Vác cái cặp sách qua vai, anh đi thẳng vào phòng ăn. Trong nhà có một cái gì đó thật lạ, im ắng khác thường khiến anh không khỏi rùng mình. Ở phòng ăn, chẳng có một bóng dáng ai cả. Bình thường, ba Jong Kook và chú Jae Suk nhất định là đã yên vị nơi ghế ngồi của hai người, không bàn chuyện thời tiết thì cũng nói về công việc làm ăn.
- Cô Byul ơi?! - Il Woo gọi, cứ đinh ninh rằng mẹ Sandeul sẽ luôn ở bếp vào buổi sáng.
Đáp lại câu hỏi của anh chỉ là những tiếng xào xạc của gió thổi. Không thể như thế được, bếp và phòng ăn chỉ cách một bức tường, nếu cô Byul ở trong bếp, lẽ nào không thể nghe được giọng nói "oanh vàng" của anh. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Il Woo chạy một mạch lên trên tầng, anh không vào phòng anh mà lại bay vào phòng Suzy. Chỉ bằng hai sải chân lớn, phốc một cái, Il Woo đã có mặt ngay bên giường Suzy, lay mạnh cái dáng người đang cuộn tròn trong chăn ấm nệm bông.
- Dậy lẹ đi, mọi người biến mất rồi! - Il Woo phét vào mông Suzy, nói như thể một nhà bác học mới tìm được lời đáp cho bài toán của mình.
Đầu Suzy ló khỏi chăn, tóc tai bù xù thấy mà thương, nhìn Il Woo bằng cặp mắt khó hiểu. Cuối cùng, đạp Il Woo một cái và hét lên:
- Này, hết người rồi hay sao mà anh lại quậy em vào buổi sáng thế này. Nếu thích thì anh cứ đi bệnh viện một mình nhé! Đừng lôi em vào.
- Không đùa đâu con nhóc kia, trong nhà chẳng có một ai cả. - Anh thều thào lúc đứng dậy, mặt đầy vẻ bất mãn.
- Sao cũng được. - Suzy càu nhàu, vùi đầu trong chăn và tính ngủ tiếp. - Để em yên.
- Hay đấy! Anh mày mà biến mất luôn thì lúc đó đừng có gào tên Il Woo này nhé!
Suzy trở mình, quăng cái gối vào mặt Il Woo và ngồi dậy, cặp mắt lờ đờ ngái ngủ:
- Anh thật ồn ào.
Nói rồi Suzy uể oải vào phòng vệ sinh, không quên liếc ánh mắt sắc lẻm cho cái người đang tự dưng tự đắc vì lôi kéo được con em khó trị ra khỏi giường - công việc vốn chỉ duy nhất có L làm được. Đang ngồi, Il Woo bỗng giật mình vì một cái đầu thò vào, hỏi với cặp mắt nhắm tịt:
- Hai người làm gì mà ồn ào quá vậy? - Sandeul ngáp một cái.
Il Woo không thèm đáp, chỉ bỉu môi, hai cái đứa trẻ này y hệt nhau. Sáng nào thức dậy cũng là cực hình, phải chăng bạn bè là phải giống nhau nên nó mới có định nghĩa đó. Rốt cuộc, bốn cái dáng đứng lẻ loi trong phòng khách gồm Il Woo, Suzy, Sandeul và L, ngơ ngác vẫn không hiểu mọi người đã đi đâu. May mắn thay, có tiếng còi xe ở phía ngoài sân, cả bốn chạy ùa ra, đưa mắt nhìn. Một chiếc xe du lịch cỡ bự đang tiến vào trong sân với hai cái miệng đang vận hết công suất:
- Anh đã bảo là đừng có lui xe nữa, chú cứ không nghe! - Giọng Jae Suk vang lên đầy cáu gắt.
- Em lái chứ không phải anh lái, làm sao anh có thể biết bằng em được. - Jong Kook thò mặt ra cãi lại.
&^%##!&*
Il Woo vuốt mặt, liếc khẽ qua L rồi nhướn mày hỏi:
- Mọi người đang làm gì thế?
- Ồ, mấy đứa dậy rồi hà? Cả nhà định đi chơi, năm sau Il Woo đi học đại học rồi, cũng chẳng về với gia đình nữa, lần này nhất định phải đi để làm kỉ niệm. Mấy đứa thay đồ rồi mau ra đây xe chờ. - Cô Byul trả lời.
Mặc dù không hiểu lắm nhưng cả bốn vẫn làm theo, tốt nhất là nên làm vậy trước khi chú HaHa vào cho mỗi đứa một phát vì tội "nói thì cứ làm đi, để chú mấy bây vác đồ một mình thế này". Chỉ mấy phút sau, ai nấy đều ngoan ngoãn ở trên xe, giương những cặp mắt ếch nhìn người lớn.
- Cứ chơi thoải mái đi, lần này mọi người cho các con quậy đấy. Hiểu đơn giản thế là được. - Chú Jae Suk giải thích ngắn gọn.
- Ồ, được thế thì hết sảy rồi. - Suzy chợt lia mắt qua Sandeul, nháy nháy đầy vẻ tinh nghịch.
Nhưng thực tình, đường đi thì quá dài trong khi các "cụ" nhà này cứ "chém gió siêu cấp" chuyện trên trời dưới biển, thậm chí đến cả nhãn hiệu giấy vệ sinh khiến mọi "đứa trẻ non" đều lăn ra ngủ.
Cùng lúc đó, tiếng điện thoại của hiệu trưởng trường 5 đứa đang học reo lên, báo hiệu có tin nhắn. Khi bà đọc được, hai con ngươi bà như muốn lọt ra khỏi tròng:
" 5 đứa con tôi đi nghỉ, tôi biết là nhà trường sẽ cho phép nhưng cũng vì ý lịch sự nên gửi vài dòng tin nhắn. 5 đứa nào thì hiệu trưởng cứ việc tới từng lớp để hỏi - Ha Dong Hoon"
Cứ thế này, sau khi tụi nó ăn chơi thoải mái xong cuối cùng cũng sẽ lọt vào tấm ngắm của giáo viên.
*♥♥♣ ♥♫♥♥♫♥♥♫ ♥♣♥♥*
- Suzyyyyy!! - Il Woo đã hét lên giữa thanh thiên bạch nhật ngay tại bãi biển trắng khi vừa chạm mông lên ghế đã ngã kềnh xuống cát.
Thay vì quay lại nói dăm ba câu đùa, Suzy lại phủi mông đi thẳng. Được dịp quậy, tại sao lại không làm. Trong lúc chạy nhảy, Suzy lại vô tình va phải một người, ngước lên nhìn, đôi mắt cô mở tròn đến nỗi có thể lọt nguyên cái bàn vào trong đôi mắt, tất nhiên đó chỉ là cách nói bóng bẩy, làm sao không thể ngạc nhiên cho được khi trước mặt mình là chàng trai làm điêu đứng bao cô gái ở trường. Đây là một người trái ngược với L, Suzy có thể biết điều đó, trong khi mặc dù L có hơi lạnh lùng nhưng nhất định sẽ không kiểu ngạo như cái người ở trước mặt con bé đây. L có thể mang một nét đẹp thanh bình và hiền hòa hệt như những mĩ nam trong tranh vẽ thì cái người này lại là một chàng trai nam tính với vẻ đẹp ma mị. Nói tóm lại, có thể nói nếu L là thiên thần thì không cần chối cãi, người này sẽ là một con quỷ cực kì mĩ miều - Kris Wu.
Đánh giá theo tiêu chí của Suzy thì như sau.
Tiêu chí thứ nhất: Phải có chiều cao, mặt đẹp mà lùn như cây chuối non thì cũng chẳng gặt hái được gì. Nhưng mà cái con người này cao tới 1m9, xem như dư điểm số để qua ải.
Tiêu chí thứ hai: Hợp thời trang và có gu ăn mặc lạnh. Giờ người ta đang đi biển, thế nên chỉ mặc phong phanh cái áo thun như cũng tôn lên dáng vẻ lịch lãm của mình, nghe đồn cũng biết xài tiền vào thời trang, coi như duyệt.
Tiêu chí thứ ba: Phải đẹp và phải ngửi thấy mùi đôla. Đẹp thì khỏi phải nói, mà cũng nghe đồn nhà người này giàu, quẹt thẻ thường xuyên như đi chợ.
Kiểu này coi như Kris Wu đã đạt được "chuẩn quốc tế". Nhưng sực nhớ ra nãy giờ đụng người ta chưa xin lỗi, Suzy đành lên tiếng:
- Xin..lỗi. - Suzy lật đật nói.
Thay vì đáp trả, anh ta chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt màu hổ phách tóe lên một tia sáng nhỏ. Cả hai nhìn nhau cho đến khi L lặng lẽ tiến tới. Cậu nhìn Kris, đôi mắt đen sâu thẳm không chớp đến một cái, đẩy Suzy ra sau mình, nói bằng giọng được đè nén:
- Suzy, cậu lại gây ra chuyện gì?
Này, đùa hả? Suzy tròn mắt ra nhìn L, cô chỉ mới đụng họ một cái thôi, còn đàng hoàng xin lỗi nhé, đừng có nói với cô cái giọng kiểu như mọi lỗi lầm đều do cô gây nên. Có thể Suzy rất nghịch ngợm nhưng nếu nói nhìn là một tội ác thì con bé thực sự muốn chém pháp luật. Nhưng cô chưa kịp lên tiếng, một giọng nói trầm ấm đã vang lên:
- L, là cô ấy?!
Trời ơi, Kris Wu vừa lên tiếng đấy, anh ta vốn rất kiệm lời cơ mà. L chẳng nói năng gì, chỉ đáp lại bằng cái nhìn bối rối. Suzy bỗng nhiên nhận thức được mùi "gay" phảng phất, len lỏi đâu đó. Thế nên, để tránh tình trạng "trai đẹp quấn lấy nhau", Suzy lập tức đưa L đi khỏi đó.
Khi cả hai vừa đi khỏi, một bóng dáng nhỏ nhắn tiến lại gần Kris, cô rất xinh đẹp, tựa như những bông tuyết mỏng manh dễ vỡ. Anh quay lại nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng giờ đã không còn chỉ tràn đầy những ôn nhu ấp iu. Anh khẽ cúi xuống, hỏi:
- Sao thế?
- Đó là L? - Chất giọng trong trẻo như tiếng đàn vang lên, đôi mắt hướng tia nhìn lên bóng dáng L đã khuất.
- Ừ, là L. - Kris gật đầu đính chính, đưa tay kéo chiếc mũ áo sau đầu của cô. - Sẽ nắng đấy, Twyla.
- Cô gái bên cạnh, hẳn là Suzy? - Đôi tay Twyla đưa lên giữ mũ, khuôn miệng xinh xắn vẫn hỏi.
- Chắc là vậy. - Kris gật gù.
- Cô ấy là lý do L rời xa chúng ta. - Đôi mắt Twyla cụp xuống, nhưng rồi lại mở to. - Xinh, rất xinh! Em có thể làm bạn?
Kris không nói, chỉ kéo tay Twyla sát lại bên mình, choàng tay qua giữ cô cố định rồi lặng lẽ dắt cô vào trong, ra khỏi bãi tắm. Anh quay lại, đôi môi mấp máy:
- Chúng tôi chưa bao giờ giận cậu.
...
- Sandeul! - Suzy hét váng khi thấy cậu bạn đang xây lâu đài cát.
- Các cậu đã ở đâu? Nhìn xem đã làm gì với bàn tay mình. - Sandeul nhăn nhó đưa đôi tay phồng rộp vì đào cát.
- Yub, bỏ đi. Nghe nhé! Nếu không nhờ mình, cậu nghĩ xem, L và Kris sẽ thích nhau mất. Họ sẽ thích nhau đấy!! - Suzy gần như hét váng.
- Đùa hả? - Sandeul ngẩn ra.
- Không tin ư, lúc này họ nhìn nhau đắm đuối như thế này này. - Suzy trừng mắt nhìn Sandeul, nói tiếp. - Mình thề, mình hứa, mình đảm bảo.
Khi xưa, Suzy đã từng đọc một câu chuyện cũng tương tự như tình huống nãy, tất nhiên là theo cô nghĩ. Chuyện kể rằng: có một đôi tình nhân thường nắm tay đợi xe buýt và một chàng trai lái xe ô tô sành điệu thường đậu trước mặt họ. Dần dần, cô gái kia có cảm tình với tên siêu sành điệu đó. Một hôm, hắn đem hoa tặng cô và nói: "Em có vui lòng bỏ tên kia không?" Cô ta nghiễm nhiêm đỏ mặt gật đầu. Kết quả, tên đó vui sướng như điên, chạy sang ôm anh bạn trai vừa bị đá bên cạnh, cầm tay mà nói: " Anh à, cô ta bỏ anh rồi, chúng ta yêu nhau nhé?" Thế có lừa tình không chứ, lúc đọc cái này, Suzy cười đến sai quai hàm, giờ nghĩ lại, biết đâu tình huống khi nãy cũng như trong chuyện. Nghĩ vậy, cô bất lực chẹp miệng.
Sandeul nín bặt, từ khi nào Suzy nhà cậu đã mắc bệnh hoang tưởng vậy?
*♥♥♣ ♥♫♥♥♫♥♥♫ ♥♣♥♥*
Cả gia đình cắm trại tại bãi biển. Suzy dạo chơi quá mệt nên con bé nhanh chóng ngủ thiếp đi, L là người được chỉ định phải bế con bé vào lều. Ở ngoài, gia đình tụ họp lại đầy đủ.
- Sau này, Il Woo sẽ học đại học, sẽ chẳng còn những buổi dạo chơi đầy đủ như thế này. - HaHa mở màn, chú bắt đầu sụt sịt.
- Anh à! - Buyl khẽ kêu lên, lấy tay vuốt tấm lưng người chồng, chồng cô luôn mít ướt một cách lẽ-ra-không-nên.
Jong Kook im lặng, phải rồi, sau này mọi đứa trẻ đều sẽ lớn lên, lần lượt rời gia đình này để tìm hạnh phúc cho chính bản thân nó, đến một lúc, anh sẽ chẳng còn thấy những tiếng cười, những tràng rượt đuổi ngoạn mục như truyền hình nước ngoài, những lời nói móc "đáng yêu" của tụi nhỏ. Rồi sẽ chỉ còn người lớn, hết làm việc lại dưỡng già, làm sao có thể lấy lại được những giây phút đã trôi qua vì thế anh luôn cố gắng tạo ra những thời gian vui vẻ nhất để sau này ngoảnh lại, vẫn còn kỉ niệm để mà nhớ nhung.
Chú Jae Suk cũng im lặng, Il Woo năm sau, năm sau nữa là Yoona, sau đó là ba đứa nhỏ, mọi đứa trẻ đều phải lớn lên.
Rốt cuộc ai cũng im lặng khiến không khí càng thêm ngột ngạt. Quạ bay...
- A...a...a - Il Woo hét lớn.
Sau Il Woo, là một nữ nhân với mái tóc dài đen rũ rượi, mặc một cái váy trắng dài thẳng xuống gót chân khiến ai ai đều kinh hãi. Suzy thò mặt ra ngay đó, con bé vẫn chưa đi ngủ. Đúng rồi, một cô bé nghịch ngợm như Suzy, nhất định sẽ không bỏ qua chuyện vui này. Il Woo lần này đã quá sức chịu đựng, hăm he đòi "đạp đổ" Suzy.
Bỗng nhiên có một dáng người cao lớn sừng sững trước mặt gia đình. Đó là Taecyeon, điều đó khiến Yoona vô cùng ngạc nhiên, cô đầu tiên là véo má mình, chưa thấy đau, véo thêm cái nữa, chưa thấy đau, đành phải tự trách rằng da mặt mình hơi dày. Cô tiến lại gần Taecyeon, tiện tay đấm anh một cú cực đau khiến mặt mày Taecyeon cực xấu, nhưng anh cũng chẳng tức giận, chắc lại quá quen với kiểu hành xử của Yoona.
- Ồ, mình đau tay này! - Ngây thơ nhìn da tay mình từ trắng hồng chuyển sang đỏ, Yoona ngạc nhiên lẩm bẩm, rồi hết sức hồn nhiên quay sang Taecyeon hỏi - Thế anh có đau không?
Teacyeon nhăn nhó thay câu trả nhưng bằng một cử chỉ rất tự nhiên, anh ngồi xuống chào mọi người và lấy cho mình phần bắp nướng, bỏ mặt Yoona nãy giờ vẫn còn xăm xoi da tay. Cứ mãi thế này thật thích.
Gia đình thì mãi mãi về sau vẫn là gia đình,...
P/s: Vì fic này là series nên dù completed Ni vẫn có thể lâu lâu thêm vào một vài chap nữa, hoặc là sẽ có ngoại truyện nhưng trước mặt là đến chap 5 là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã theo dõi D&K bao lâu nay ~^^~.
|
Rate
-
Xem tất cả
|