Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Xem: 2728|Trả lời: 5
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Fic Dịch] That Far Gone (update scene 5)

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
That Far Gone là câu chuyện hư cấu được viết bởi tài khoản mang tên mywebfoot trên trang mạng xã hội tumblr.

Các bạn quan tâm có thể tìm thấy bản nguyên gốc tiếng Anh tại ĐÂY.

Lấy bối cảnh là Hàn Quốc nửa cuối năm 2013, toàn bộ 20 chương của That Far Gone xoay xung quanh mối quan hệ của hai diễn viên So Ji Sub và Gong Hyo Jin, diễn ra trong và sau thời gian quay bộ phim The Master's Sun.

Tuy các nhân vật và địa điểm là có thật, xin lưu ý rằng bản thân câu chuyện này và mọi sự kiện diễn ra trong đó đều được viết hoàn toàn dựa trên sự tưởng tượng của tác giả.

Đây chỉ là tác phẩm hư cấu với mục đích giải trí đơn thuần, tuyệt đối không có ý xâm phạm và/hoặc lợi dụng hình ảnh của bất kì cá nhân hay tổ chức nào, cũng như không hề có mục đích thương mại.

Chúng tôi đã được sự cho phép của tác giả để chuyển nghĩa That Far Gone sang tiếng Việt. Xin vui lòng không mua bán, sao chép bản dịch này sang các trang web khác. Nếu muốn chia sẻ cho bạn bè, xin hãy gửi link đến cho họ.

Cám ơn các bạn đã tôn trọng công sức của tác giả bộ truyện và nhóm biên dịch.

Hy vọng các bạn có khoảng thời gian vui vẻ khi đọc câu chuyện này!




Dành tặng những người yêu mến SoGong couple nói chung và những thành viên của gia đình SoGong's House nói riêng {:161:}


Nhóm biên dịch:
1_ lala164
2_ shipper91
3_ nilin
4_ cherishu_lm
5_ natengching
6_ kuku

Lưu ý:

1) Một số cảnh trong truyện có nội dung tương đối nhạy cảm buộc phải giới hạn độ tuổi, chúng tôi sẽ để ẩn trong code spoiler và có thông báo cụ thể ở đầu mỗi cảnh. Hy vọng các em dưới 18 tuổi hãy lý trí và cân nhắc cẩn thận.

2) Mọi chú thích trong truyện đều là của người dịch.

3) Để tiện cho các bạn khi đọc truyện được liền mạch, rất mong các bạn không dùng chức năng trả lời mà hãy dùng chức năng bình luận để phát biểu suy nghĩ, cảm xúc và đóng góp cho nhóm biên dịch. Cám ơn các bạn!

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 15-10-2013 23:57:20 | Chỉ xem của tác giả
Scene 1


Ngày cuối.

Tôi tới trường quay muộn hơn bình thường.

Thật chẳng giống tác phong của tôi chút nào, nhưng hãy thử nhìn những bộ trang phục họ dùng để biến tôi thành một doanh nhân thành đạt đi. Chỉ cần một cái phẩy tay là sẽ xuất hiện một Quân Chủ giàu có và đầy quyền lực - khác xa với hình tượng nghèo khổ, bi lụy trước đây của tôi. Ai mà biết được lần 'lột xác' này lại thành công như vậy. Đến độ, dù phim chưa kết thúc, công ty đại diện đã sốt sắng bảo tôi xem xét thêm các kịch bản rom-com. Tôi thì không thích nổi thể loại ấy – cứ như là một bộ phim chick flicks* kéo ra thành 16 tập vậy.

“Cậu đến muộn à?” Tiếng chị phục trang tỏ vẻ không hài lòng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Thật ngại vì giờ tôi lại quên mất tên chị ấy.

Trực cằn nhằn vài câu về mấy bộ vest thì cô ấy bước vào.

“Chị Hye Sun à, hãy để anh ấy ăn diện bảnh bao một chút nhé, hôm nay là ngày cuối rồi mà.” Nở một nụ cười rạng rỡ, cô ấy nháy nháy đôi mắt đen láy và nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi. Cô ấy đã thay đồ xong và giờ thì đang chăm chú nhìn ngắm gương mặt mộc của mình trong lúc chờ người trang điểm đến.  

Bất chợt, đôi mắt đen láy kia ngước lên và bắt gặp ánh nhìn của tôi. Không cho phép mình tỏ ra bối rối, tôi liền giả bộ chỉnh lại tóc trước gương. “Quỷ tha ma bắt đám hoóc-môn dậy thì kia đi.” Sao lại có thể bị bắt quả tang một cách lãng xẹt vì lỡ nhìn trộm người ta thế chứ. Đúng là không bằng con nít 15 tuổi.

“Anh ngủ có ngon không? Em ngủ được bốn tiếng, cũng khá nhiều nhỉ?” Phù, hình như cô ấy không nhận ra.

“Tha cho anh đi, em cứ nói suốt như vậy à?” Thế đấy, giờ đến cái miệng của tôi cũng dậy thì theo luôn rồi. Tôi ngượng ngùng. Không đến mức bị tổn thương, nhưng thái độ gắt gỏng này chắc chắn khiến cô ấy giận lắm.

“Tốt thôi, anh yêu ạ, em đoán được câu trả lời rồi. Nhưng hãy giữ bực bội ở phía bên anh thôi nhé.” Cô ấy lấy tay vạch vào khoảng không giữa hai chiếc ghế và xác lập ranh giới. Đáng đời tôi. Tôi đã hành động không khác một thằng nhóc tiểu học còn gì.

Thế nhưng câu hỏi ấy, sao tôi có thể trả lời rõ ràng được chứ? Tôi thực sự đã không tài nào ngủ được. Hôm nay là ngày quay cuối cùng của bộ phim thành công nhất tôi từng tham gia, tỉ suất người xem đến hơn 20%. Tôi phải sung sướng đến ngất ngây mới đúng, phải chuẩn bị ăn mừng những hợp đồng tiếp theo mới đúng. Nhưng thay vì thế tôi lại chỉ muốn gây sự với ai đó.

Những cảnh quay cuối cùng rồi sẽ phải hoàn tất, tiệc mừng công cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, và tôi, cũng sẽ chẳng còn lý do gì để được ở bên cạnh cô ấy – mặt trời tỏa sáng của tôi – Gong Hyo Jin”.

Tôi. Đã đi quá xa rồi. Đích thực là hết thuốc chữa rồi!


- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

(*) chick flick: dòng phim (movie) dành cho phái nữ. Chick flick là một từ ghép trong tiếng Anh. Trong đó, từ chick, có nghĩa là gà, ám chỉ người phụ nữ hay các thiếu nữ. Flick là từ lóng để chỉ một bộ phim. Các chick flicks được viết và xây dựng phục vụ cho thị hiếu của chị em phụ nữ, lấy nhân vật nữ làm trung tâm và chủ yếu xoay quanh cảm xúc và những mối quan hệ của nhân vật này.

Bình luận

Ôi chời ơi, e đọc bên Eng cả chục lần r` mà tới giờ mới hiểu hết các chi tiết trong đó~ XD Tks các ss nhiều lắm <3  Đăng lúc 23-10-2013 08:28 PM
ủng hộ hít mìn ^^, *đã dư tuổi*  Đăng lúc 22-10-2013 02:28 PM
xin một chân ủng hộ >.<  Đăng lúc 17-10-2013 11:19 PM
dù đã đọc hết các scene nhưng vẫn hóng bản dịch của các tình yêu, ôm hôn thắm thiết lấy tinh thần cái nào.........  Đăng lúc 17-10-2013 10:21 PM
Chọi đôi dép ủng hộ các tình yêu bé bỏng *vẽ trái tim*  Đăng lúc 16-10-2013 10:30 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 23-10-2013 19:41:58 | Chỉ xem của tác giả
Scene 2



Những kỉ niệm của lần đầu tiên gặp gỡ chợt ùa về trong tôi. Tất cả dường như vừa mới ngày hôm qua…

.
.
.

Buổi đọc kịch bản đã kết thúc. Master’s Sun đúng là một dự án hay, và ê-kíp làm phim thì quy tụ toàn những người thực lực. Nữ chính Gong Hyo Jin quả thật không khác mấy so với những gì tôi nghe được trước đây, một người thân thiện và thích chuyện trò.

Tôi đang đứng cùng tiền bối Jung Woon thì thấy Hyo Jin tiến đến từ phía đối diện. Nụ cười của cô ấy bao giờ cũng rạng rỡ như vậy kể cả với những người chưa quen thân ư?

“Ji Sub -ssi, chúng ta có thể nói chuyện với nhau một lát không?” Cô ấy quả nhiên không hề có ý giữ khoảng cách.

Tôi gật đầu đồng ý. Tiền bối Jung Woon liền vẫy chào rồi rời đi.

“O…ppa!” Hyo Jin gọi thử. Thật bất ngờ vì đây là ngày đầu tiên chúng tôi làm việc với nhau. Tuy nghe có chút lạ lẫm nhưng nếu cô ấy thích thế, tôi cũng không có vấn đề gì cả.

“Gong Hyo Jin.” – tôi khẽ gật.

Cô ấy nén cười: “Anh vẫn thường ít nói như vậy à? Em có mấy việc muốn thảo luận cùng anh, nên anh có thể chỉ cần lắng nghe thôi và cứ nói khi nào anh muốn. Chúng ta vào căn phòng đằng kia nói chuyện một lát được không?”

Tôi khoát tay ngụ ý để Hyo Jin dẫn đường. Căn phòng cô ấy chọn có cách bày biện khá đơn giản: một chiếc bàn họp và mấy hàng ghế gấp. Từ cửa sổ nhìn ra chỉ thấy mảng tường bê tông của tòa nhà bên cạnh và vài hàng cây thưa thớt. Tiết trời lúc này đã là giữa hè, cái nóng tháng 7 cứ như thể đang rút cạn sinh lực của chúng tôi.

Hyo Jin bước vào và ngồi xuống ngay lập tức. Tôi không kịp kéo ghế cho cô ấy, bèn ngồi xuống phía đối diện.

Cô ấy khẽ hắng giọng rồi cất tiếng: “Để râu kiểu này đẹp đấy anh.”

Dĩ nhiên cô ấy không có ý đó rồi. Tôi biết bộ dạng bây giờ của mình có phần không được chỉn chu, nhưng tôi thích phong cách thoải mái thế này. Phản đối thì có vẻ hơi thô lỗ, nên tôi đành im lặng.

Tiết mục trò chuyện xã giao vậy coi như là đã xong, Hyo Jin hít sâu rồi nói luôn vào vấn đề chính: “Anh, có vài điều em cần giải thích về cách diễn của mình. Em chưa từng được đào tạo nên không rõ, nhưng em nghe mọi người gọi nó là phương pháp Meisner*”.

Tôi đã từng nghe về phương pháp này. Khá phổ biến là đằng khác. Hiểu đơn giản thì đó là khả năng nhập vai một cách hoàn toàn của người diễn viên. Dù là trong hoàn cảnh tưởng tượng thì họ cũng hóa thân vào nhân vật để diễn xuất chân thực, tựa như bản năng vậy. Tôi đã từng dùng cách này trong những bộ phim trước đây.

“Em tò mò một chút nếu anh không thấy phiền. Hiện tại, anh có bạn gái không?”

“Không.” Tôi hơi bất ngờ khi cô ấy đề cập đến chuyện này ở đây, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản.

“Vậy có ai đó có thể phản đối việc em bước vào cuộc sống của anh không?”

“Theo như anh biết thì không có ai.”

“Vậy là tốt rồi, em nghĩ em có thể dễ dàng yêu anh.” Cô ấy nhoẻn miệng cười.

Tôi mím môi, thực sự không biết nên phản ứng thế nào trước lời đề nghị nửa đùa nửa thật của Hyo Jin. Tôi chưa từng nghĩ sẽ dùng phương pháp Meisner theo cách này.

“Nghe có vẻ điên rồ phải không, em biết mà. Em đã áp dụng cách diễn như vậy với tất cả nam chính trong những bộ phim trước đây, kể cả khi họ đã có gia đình. Nhưng em luôn nói trước cho họ biết, anh có thể hỏi lại nếu muốn. Và sau đó làm ơn hãy đồng ý với em.” Cô ấy hất nhẹ mái tóc ra phía sau, để lộ bờ vai trắng ngần.

Dù bất ngờ nhưng tôi thích sự thẳng thắn của cô ấy!

“Anh thực sự không có vấn đề gì với việc này. Nhưng còn em?”

“Thường thì em cũng không.”

“Vậy là đã từng có trường hợp ngoại lệ sao?”

Cô ấy bật cười. Nhưng tôi lại không thấy có gì đáng cười ở đây.

“Trông vẻ lo lắng của anh kìa. Em hiểu mà, anh không muốn cảm thấy áp lực hay áy náy khi phim kết thúc phải không? Nhưng anh không cần phải khó xử đâu. Chỉ có một lần duy nhất em đã thực sự yêu bạn diễn của mình. Mối quan hệ đó xuất phát từ cả hai phía và kéo dài 10 năm. Nhưng bây giờ chuyện đó cũng qua rồi và em đã học được rằng tình yêu không đơn thuần chỉ là lời nói ‘em yêu anh’ hay ‘anh yêu em’. Nó cần được vun đắp bằng nỗ lực của cả hai bên. Khi cảm xúc đã hết và hai người không còn giữ được ‘ngọn lửa’ của những ngày đầu nữa, nó cũng sẽ sớm tắt thôi.”

“Anh không biết nên cảm thấy lo lắng hay hãnh diện khi được Gong Hyo Jin yêu đây.”

Cô ấy cười lớn làm tôi cũng bật cười theo. Lần này hợp tác cùng Hyo Jin sẽ rất thú vị cho mà xem.


- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

(*) Phương pháp Meisner được đặt tên theo người sáng lập – Sandford Meisner. Ông sinh năm 1905 và là diễn viên kì cựu của Mỹ.

Bình luận

sắp sắp. :v  Đăng lúc 12-11-2013 06:29 AM
bạn ơi nhanh ra scene 3 nhé :D, ko phải tớ giục đâu nhưng thực sự là đọc hay lắm ý <3 hóng mãi  Đăng lúc 11-11-2013 08:13 PM
hay quá đi ah...tks mấy cưng trans nhé :D  Đăng lúc 28-10-2013 08:31 AM
thấy các tình yêu ủng hộ mà mừng quá! :3  Đăng lúc 26-10-2013 03:48 PM
*ôm ôm* đọc đi đọc lại vài lần rồi c ơi, giờ mà rảnh ko có gì làm lôi TFG dịch ra chiến thôi :D vẫn thấy hóng chap mới như dạo nào, tks tất cả các ss nhé :x   Đăng lúc 25-10-2013 11:01 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 20-11-2013 23:56:16 | Chỉ xem của tác giả
Scene 3


“Bữa trưa của anh có gì thế?”

Hyo Jin nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế gấp bên cạnh và lên tiếng. Tôi nhìn sang. Cô ấy đặt phần cơm hộp lên đùi rồi ghé mắt nhìn qua vai tôi. Mái tóc mềm mại khẽ cọ vào tai khiến tôi thoáng cảm giác tê tê như có luồng điện chạy qua.

Tôi xích ra một chút nhưng vẫn cho cô ấy xem hộp cơm của mình, với thịt bò và rau. “Giống em thôi”.

Hyo Jin ngồi tựa vào ghế và khẽ thở ra. Để nguyên hộp cơm vẫn chưa mở, cô ấy nhẹ nhàng vén cao tóc qua cổ, một thói quen thường ngày mà tôi mới nhận ra. Hyo Jin nheo mắt nhìn ánh nắng mặt trời. “Nóng quá, em ăn không vô”.

Tôi với tay lấy chai nước lạnh từ chiếc thùng đá bên cạnh và đưa cho cô ấy. Thói quen từ thời tôi còn đi bơi.

Cô ấy có vẻ ngạc nhiên, sau đó liền đón ánh mắt tôi và nở nụ cười cảm ơn. Tôi cười đáp lại, nhưng chỉ nhìn cô ấy một lát rồi bắt đầu thưởng thức phần ăn của mình. Hyo Jin ngồi xích lại, gần như chắn hẳn trước tầm mắt tôi. Lần này cô ấy mím môi, chân mày khẽ nhướn lên.

“Anh không thích nhìn vào mắt em à?”

“Anh không quen.”

“Nhưng lúc quay phim anh có như vậy đâu”, cô ấy không chịu bỏ qua. Chúng tôi mới bắt đầu quay được nửa ngày. Khi làm việc thì không sao, có điều nếu tôi không biết rõ về ai, tôi không thể gần gũi với họ được.

Tôi nhìn cô ấy. Chỉ ba giây. Một, hai, ba, xong.

“Như vậy được chưa?”

Cô ấy bật ra một tràng cười đầy ngạc nhiên. “Anh đang xấu hổ!”

Tôi quay lại với việc ăn, thong thả nhai. “Có một chút”.

“Bởi vì em nói sẽ yêu anh hả?”

“Đại loại thế. Nhưng vấn đề không hoàn toàn nằm ở chỗ đó. Chỉ là anh cần thời gian để khởi động. Giống như ấm nước phải sôi từ từ. Sau cùng thì sẽ ổn thôi.”

Tôi tiếp tục ăn. Được một lát, tôi nghe tiếng cô ấy mở hộp cơm. Sau hai thìa đầy, có vẻ cô ấy đã đi tới kết luận.

“Nhưng em cần phải yêu anh. Em không thể yêu một người em không quen biết được”. Tôi không nghĩ cô ấy đang nói với tôi. Phần nhiều vì cô ấy không dừng lại để đợi tôi trả lời. Hình như Hyo Jin đang tự trò chuyện với mình. Cũng giống tôi những lần độc thoại trong bể bơi.

“Nghĩa là em phải tìm hiểu về anh. Dần dần từng chút một. Biết đâu anh và em có điểm chung nào đó.”

Đúng, biết đâu cách đó lại hiệu quả. Dù tôi không chắc mình nên nói chuyện gì với Hyo Jin. Ngoài lúc quay phim, tôi ít khi xuất đầu lộ diện. Tôi thường dành thời gian để tập luyện, ăn uống và lang thang chụp hình khi có thể. Còn cô ấy, có vẻ thuộc tuýp người cởi mở. Chắc vậy. Ý nghĩ này làm tôi suýt bật cười.

“Anh bắt đầu nghiệp diễn như thế nào?”

“Người mẫu ảnh. Một vài công việc khác nữa.”

“Em cũng thế. Thậm chí em nhận vai đầu tiên chỉ vì bất đắc dĩ. Việc mà một cô bé mới lớn cho rằng mình phải làm. Em cần thoát khỏi ngôi nhà đó.”

Thú vị đấy. Hình như tôi đã từng như vậy. “Ngôi nhà đó thì sao?”

“Không có xu nào cả.”

Tôi liếc nhìn cô ấy, không giấu được ngạc nhiên. Ai gặp Hyo Jin đều sẽ nghĩ cô ấy sống rất đầy đủ. Cô ấy có gương mặt tròn trịa điển hình của giới quý tộc những năm 60.

“Sự thật là vậy đó. Bố em đầu tư thất bại, em bị lôi về từ trường cấp ba ở Brisbane. Em ghét điều đó. Thất tình, thất học. Mười bảy tuổi và mọi thứ gần như rơi vào ngõ cụt. Vì vậy em dừng việc học hành và trở thành người mẫu.” Cô ấy không ngần ngại tiếp tục dù thấy sự ngạc nhiên trong mắt tôi.

“Sao nào? Chỉ là em đã không chán nản hay mệt mỏi vì kiếm sống...” –  Hyo Jin khẽ chạm nhẹ vào môi ngăn tôi lên tiếng -  “...không có nghĩa là em chưa bao giờ nổi loạn.”

“Em không phải một cô nhóc nổi loạn.”

Khuôn miệng hay cười của cô ấy bỗng chuyển thành hình chữ O, “Anh nghi ngờ em?”

“Chuyện anh nghi ngờ là cô nhóc này…”, tôi ngắm nghía khuôn mặt tròn cùng đôi má bầu bĩnh của cô ấy, “… liệu có từng về nhà trong tình trạng say khướt hay ở bên ngoài cả đêm hay không.”

“Em cho anh xem cái này”. Cô ấy tháo nhẫn, để lộ hình xăm trên ngón tay.

“Gì thế, mực dây ra tay em à?” Hyo Jin nhìn tôi chằm chằm. Trêu cô ấy vui thật.

“Anh có biết em bị ảnh hưởng bao nhiêu vì nó không? Một nữ diễn viên không được phép xăm bất kể hình thù nào lên người, nói gì đến xăm ở vị trí lộ liễu như vậy”. Cô ấy lắc lắc ngón tay có hình xăm nhỏ xíu trước mặt tôi.

Tôi đảo mắt về phía cô ấy, đặt hộp cơm lên nắp thùng đá lạnh. “Cô Gong, nhìn kĩ xem”, tôi mở nút áo sơ mi, kéo nó xuống để lộ bắp tay cùng hình xăm lớn nhất, công phu nhất, chạy qua cả bả vai, sang đến tận lưng.

Cô ấy bị ấn tượng mạnh, phản ứng hệt như tôi suy đoán. Thật nhẹ nhàng, cô ấy chạm đầu ngón tay vào nơi những mảng màu sáng tối giao nhau.

Có tiếng huýt sáo của cậu nhân viên ánh sáng, tôi chợt nhận ra mình vừa cởi áo ngay giữa trường quay. Tuy vẫn còn một lớp áo lót nữa bên trong, nhưng như thế này cũng thật là… Đã mải nói chuyện quá rồi. Tôi mặc lại áo, chỉ để lại vài nút trên cùng. Như vậy trông phong độ hơn.

Khóe miệng Hyo Jin giờ đã kéo xuống thành hình chữ V ngược, cô ấy gật gù ra chiều công nhận: “Hình xăm lớn thật”.

Cô ấy bắt đầu chú tâm, tôi cũng chia sẻ nhiều hơn. “Anh cho rằng đây là việc điên rồ nhất mình từng làm. Em biết rồi đấy, là diễn viên mà lại có hình xăm to tướng đập ngay vào mắt thế này, bộ phận phục trang sẽ đau đầu không ít đâu. Đó là sự nổi loạn của anh, tương tự như hình trên ngón tay em”.

Hyo Jin khẽ chun mũi: “Anh nói đúng. Vì lẽ ấy nên em đã xăm hình khác ở nơi ít ai để ý”.

Tôi nhìn cô ấy không chớp mắt, lời vừa rồi không phải là nói đùa. Trên mặt cô ấy viết rõ điều đó. Tự nhiên tôi băn khoăn, nó có thể ở đâu được nhỉ? Tìm ra sao đây? Cô ấy cười tự mãn, hai mắt tôi chắc phải trợn to bằng quả banh chơi golf rồi.

“Ở đâu…”, tôi cất tiếng hỏi, nhưng bị ngắt ngang.

“Không nói với anh đâu!”, cô ấy cười khúc khích.

“Tại sao?”

“Chẳng lẽ anh cho em xem thì em phải cho anh xem? Còn lâu đi. Chúng ta hoà rồi nhé.”

“Hoà là hoà thế nào?”

“Hình xăm bí mật cũng là một cách nổi loạn của em”.

Cô ấy nói đúng. Tôi cười, nụ cười rộng đến mang tai.


- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -


Lời tác giả: Những hình xăm là thật. Thời gian ở Australia cũng là thật, ngoại trừ phần “không có xu nào cả”.

Bonus:

Hình xăm của Hyo Jin.



Hình xăm của anh Tàu Ngầm (một phần thôi :D)



Thông tin thêm dành cho các bạn:

Ba của Hyo Jin là doanh nhân là đúng sự thật. Năm 1994, Hyo Jin cùng mẹ và em trai di cư sang Brisbane (Australia) và sống tại đây khoảng 3 năm. Trong khi đó, ba cô vẫn ở lại Hàn Quốc tiếp tục công việc kinh doanh và gửi tiền sang cho gia đình. Hyo Jin hoàn thành trung học phổ thông ở Úc và cùng gia đình quay trở về Hàn Quốc năm 1998 do cuộc khủng hoảng IMF, chứ không phải vì ba cô đầu tư thất bại ^^. Trong lần nhắc đến gần nhất, Hyo Jin cho biết ba cô đang làm việc ở Hongkong. Việc kinh doanh của ông vẫn tốt đẹp và ông hoạt động rất tích cực trong fan club của con gái.

Bình luận

hay thật á...hình xăm HJ bé tẹo mà hehehe  Đăng lúc 23-11-2013 11:44 AM
Thế là đã có scene 3, thank nàng shipper nhìu nhé!  Đăng lúc 23-11-2013 01:14 AM
<3 <3 <3 ủng hộ ủng hộ :D  Đăng lúc 21-11-2013 10:24 PM
hay quá các ss ơi!!!! Mong chờ đến scence 4!!!!!  Đăng lúc 21-11-2013 08:19 PM
@Gaga:hình xăm đó chỉ là peace sign thôi bạn,trong fic nó tượng trưng thêm cho sự nổi loạn của HJ :)  Đăng lúc 21-11-2013 06:09 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 3-12-2013 12:51:02 | Chỉ xem của tác giả
Scene 4



“Nghe nói bộ phim của ai kia đang hot lắm”.

“Ý gì đây?” tôi nghiến răng nâng tạ hai lần liên tiếp. Có vẻ anh bạn thân là người đầu tiên đả động đến chuyện này trước mặt tôi.

Bỏ thanh tạ nặng trịch xuống, tôi vội vàng lăn khỏi ghế tập, ngồi bệt xuống sàn và bắt đầu thở dốc. Cơ thể tôi như đang kêu gào phản đối: “Đã 36 tuổi rồi, cố vừa thôi”.

Seung Heon ngồi vào ghế tập, tới lượt anh ấy.

“Anh đã nghe được nhiều điều hay ho lắm Ji Sub ah. Cái gì mà 'Cặp đôi không thể tách rời'”, anh ấy nhắc lại nguyên văn cụm từ mà báo chí nói suốt mấy ngày nay, ngoắc ngoắc ngón tay đầy trêu chọc (*).

“À, ra là chuyện đấy.”

“… và 'sự ăn ý hoàn hảo trên màn ảnh'”, anh ấy đế thêm, không quên kèm theo vài cái ngoắc tay nữa. Giờ Seung Heon cười toe toét như tên ngốc vậy. Anh ấy cẩn thận nắm vào thanh đẩy, chuẩn bị nâng quả tạ 80 kg. Tôi chờ tới khi anh ấy vừa nhấc được tạ ra khỏi thanh đỡ rồi thản nhiên nói:

“Cô ấy đang yêu em.”

Seung Heon trượt tay, thanh tạ rơi xuống cùng tiếng động chói tai, dĩ nhiên theo sau đó là những ánh mắt khó chịu từ vài người trong phòng gym. Ôi tuyệt! Sự trả thù ngọt ngào của tôi!

“Khốn kiếp, cậu may mắn thế cơ à? Đừng có đùa!?!”

“Từ lúc nào anh làm mấy cái dấu vớ vẩn ấy thế?” Tôi nhái lại hành động của Seung Heon.

“Đừng có đánh trống lảng chứ.”

Tôi cố không trợn mắt lên, “Đương nhiên là đùa rồi, anh ngốc à? Cô ấy nói cô ấy sẽ yêu em. Chưa từng có ai nói sẽ yêu em ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, nhưng em hiểu điều đó, tất cả chỉ là phương pháp diễn xuất thôi.”

“Cậu nói rõ hơn xem nào?”

“Cô ấy bảo chẳng mấy chốc sau khi kết thúc dự án, mọi thứ sẽ nhạt nhoà. Trước đây chúng ta vẫn không tin rằng cảm xúc sẽ mất đi sau khi phim đóng máy nhưng thật sự là nó toàn diễn ra như vậy mà. Em nghĩ với cô ấy cũng thế. Chỉ khác là cô ấy nói trước với em.”

“Vậy…cô ấy đang yêu cậu thật chứ?” Seung Heon nhìn chăm chú vẻ mặt của tôi và cố gắng đoán xem tôi đang nghĩ gì trong đầu.

“Không biết nữa. Bọn em khá thân thiết nhưng đó là vì cô ấy luôn cởi mở và thích chuyện trò cùng mọi người. Khi được nghỉ giữa những phân cảnh thì bọn em cùng nhau luyện tập. Cô ấy rất thích diễn xuất ngẫu hứng nên cả hai cần chuẩn bị trước để phối hợp cho tốt. Làm việc cùng Hyo Jin rất thú vị. Cũng không có gì lạ. Cô ấy là người dễ gần mà. Chắc vì thế mà người ta đồn đại đấy.”

“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh”.

“Làm thế quái nào mà em biết cô ấy yêu ra sao. Có điều chắc chắn là khác em. Chừng nào chưa thú nhận tình cảm thì em sẽ còn làm mọi người đau đầu và tò mò phát điên lên.” Seung Heon gật đầu kịch liệt, ra vẻ đồng ý. Thật không may, anh ấy đã từng thấy bộ dạng thảm hại nhất của tôi.

“Cô ấy chạy nhảy khắp trường quay, nói chuyện với tất cả mọi người chứ không riêng gì em. Cô ấy cười đùa, trêu ghẹo. Có thể là do tính cách, hoặc đơn giản là cô ấy đang tận hưởng cuộc sống độc thân của mình.” Tôi nhún vai. Thực ra đó không phải là vấn đề. Cho tới bây giờ các cảnh quay đều tốt đẹp, vậy nên sự ăn ý của chúng tôi dù xuất phát từ đâu thì nó cũng đang rất hiệu quả. Tôi không kể cho Seung Heon cuộc trò chuyện về những hình xăm. Tôi vẫn chưa tìm ra hình xăm còn lại trên người Hyo Jin. Tôi đang cố thuyết phục cô ấy.

Nói với Seung Heon điều đó thì còn tệ hơn. Anh ấy là bạn thân nhất của tôi, nhưng đồng thời cũng là nữ hoàng buôn chuyện.

Có vẻ hài lòng với lời giải thích, anh ấy lại nằm xuống ghế tập. Lần này không còn vẻ mặt trêu đùa như lúc nãy nữa. Chẳng có tên ngốc nào lại đùa giỡn với thanh tạ nặng 80 kg ở ngay trên đầu mình cả.

Anh ấy đẩy tạ 3 lần liên tục. Tôi thực sự ghen tỵ.

Bài tập tạ đã xong, nhưng chúng tôi còn phải chạy bộ trên máy trước khi kết thúc buổi tập. Thân hình quyến rũ của các nam chính đâu phải tự dưng mà có. Và hôm nay là thứ tư – “tối tử thần”, có nghĩa là “Tập cho tới khi bạn cảm thấy chết còn dễ chịu hơn”.

Máy chạy bộ phát ra tiếng kêu khi chúng tôi bắt đầu.

“Ji Sub ah, cô ấy độc thân mà”. Seung Heon đột nhiên lên tiếng, nghe cứ như thể anh ấy vừa tìm ra cách chữa khỏi bệnh ung thư.

“Vẫn là chuyện đó sao?”

Nhưng Seung Heon không để tâm và tiếp tục nhấn mạnh: “Cô ấy độc thân mà.”

“Em biết rồi”.

Anh ấy với tay sang và cốc mạnh vào đầu tôi, khiến tôi suýt vấp ngã.

“Tên đần này, anh làm cái gì thế?”

“Cậu đần thì có. Cô ấy đang độc thân. Và 10 năm rồi cô ấy mới độc thân đấy! Kiểu như từ năm 20 đến năm 30 tuổi cô ấy chỉ yêu một người thôi phải không?”

“Ừ. Rồi sao?”

“Thế nên bây giờ cô ấy có thể yêu một người khác dễ dàng rồi”. Seung Heon búng ngón tay cái. Chiếc máy chạy bộ phát ra tiếng kêu to hơn khi chúng tôi tăng tốc. “10 năm. Cô ấy có một người đàn ông, cô ấy có thể đùa giỡn ở nơi làm việc nhưng rồi luôn có một nơi để trở về.”. Thật ngạc nhiên khi anh ấy nói hết được bằng đấy thứ trong lúc đang lấy hơi để tăng tốc.

Còn tôi? Tôi không thể nói gì nữa. Phổi của tôi đang la hét cần không khí và chân tôi dường như chậm hơn cả máy chạy. Bộ não thì thậm chí còn tệ hơn thế, cứ như một con ốc sên đã bị cho uống thuốc ngủ vậy. Tôi không nghĩ thông được điều gì cả. Seung Heon đang nói cái quái gì thế? Tôi đưa tay bấm tăng tốc độ máy chạy và tiếp tục chạy điên cuồng thêm 1 km nữa. Ít ra Seung Heon cũng đang không luyên thuyên tiếp nữa để tôi có thời gian suy nghĩ.

Đột nhiên tôi hiểu ra, khi đã có nơi có chốn rồi thì việc liều lĩnh làm cho trái tim loạn nhịp một chút sẽ thật dễ dàng. Và giờ Hyo Jin đang độc thân. Không có ai chờ đợi cô ấy trở về cả. Cũng không có kế hoạch dự phòng nào hết. Có nghĩa là “tình yêu trong phim” giữa chúng tôi có thể sẽ trở thành “tình yêu thực sự”. Chết tiệt! Thật khó nghĩ quá!

Tôi đập mạnh nút Stop và nhảy ra khỏi máy khi nó vẫn còn hoạt động.

“Chưa xong mà!” Seung Heon hổn hển nói.

“Em cần suy nghĩ.” Tôi mệt nhọc đáp lại, với tay lấy khăn và lảo đảo đi về phía phòng thay đồ.

Hôm sau ở trường quay, mọi thứ bỗng trở nên thật kì lạ. Đã vậy chúng tôi còn phải quay một cảnh bed scene nữa chứ. Seung Heon, anh đúng là đồ đần!


- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Chú thích:

(*) Đây là hành động "ngoắc ngoắc ngón tay" của Seung Heon (trong nguyên tác là "airquote"):



Khi viết chúng ta vẫn quen dùng dấu ngoặc kép mỗi khi trích dẫn nguyên văn, hoặc khi dẫn lại lời người khác với ngụ ý mỉa mai, nhưng khi nói thì không thể hiện được điều này. Vì vậy, người ta thường nháy nháy hai ngón tay để mô phỏng lại dấu ngoặc kép trong văn viết. Hành động này được dùng rộng rãi với hàm ý trêu chọc, mỉa mai.

(**) Kế hoạch dự phòng, nguyên văn lời tác giả là backup plan. Nếu các bạn đã từng đọc phỏng vấn của Hyo Jin thì đều biết cô đã từng thẳng thắn thừa nhận là thường nảy sinh tình cảm với bạn diễn khi quay, nhưng những cảm xúc này sẽ dần phai nhạt một vài tuần sau khi phim đóng máy. Đây là kế hoạch của cô. Nhưng nếu trong trường hợp tình cảm có không nhạt nhòa đi (ngoài kế hoạch) thì cô cũng có kế hoạch dự phòng cho chuyện này - chính là bạn trai cũ Ryu Seung Beom. RSB mới là thực tế của cô, quay về với RSB cô sẽ nhanh thoát khỏi nhân vật hơn, không còn bị chi phối bởi cảm xúc cũ dành cho bạn diễn nữa. Bây giờ RSB không còn bên cạnh, tức là kế hoạch dự phòng của cô cũng không còn. Ý tác giả ở đây là như vậy.


Bình luận

trí tưởng tượng của bạn này hay quá đi!!!! mong chờ chap 5 cực!!!!!các ss có biết cảm giác thấy chap mới ko? *thăng hoa, bay bay*  Đăng lúc 3-12-2013 10:59 PM
tuyệt vời các ss của em * ôm ôm*, sắp đến mấy scene rực rỡ rồi ko biết sẽ thế nào đây =))))  Đăng lúc 3-12-2013 09:49 PM
Mọi người đen tối thế, bed ấy à, còn lâu lắm =)))  Đăng lúc 3-12-2013 04:49 PM
Hay quá :'x Mong scene mới  Đăng lúc 3-12-2013 04:48 PM
Ôi hay quá, hay quá ss ơi :x , em muốn đọc bed scene :)))))  Đăng lúc 3-12-2013 03:57 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 7-12-2013 23:17:17 | Chỉ xem của tác giả
Scene 5


Mắt tôi nhắm nghiền. Cô ấy luồn tay mình vào tay tôi, âu yếm đưa lên mặt và nhẹ nhàng cọ cọ vào má, giống như một chú mèo đang đòi được vuốt ve. Hoặc một cô gái. Tôi bất chợt nhích ra xa.

“NG!”, đạo diễn hô. “Ji Sub?”

Phải, đầu óc tôi đang không ngừng tưởng tượng, tất cả là tại anh bạn trời đánh kia. Tôi làm sao có thể nói “Đạo diễn, tôi xin lỗi nhưng tôi e rằng cô gái này muốn đè lên người tôi” ngay trước mặt hai mươi nhân viên trường quay được. Đến Hyo Jin cũng nhìn tôi như thể trên đầu tôi mới mọc thêm ăng ten vậy. Cảnh này đã phải làm tới lần thứ năm rồi.

Tôi quét mắt một lượt qua căn hộ của Joo Joong Won. Phải tìm chỗ nào đó nói chuyện thôi.

“Đạo diễn, chúng ta nghỉ một lát được không? Em cần nói chuyện với Hyo Jin.”

Anh ấy liếc tôi, cảm thấy hơi kì quặc nhưng vẫn gật đầu.

Tôi quay sang Hyo Jin: “Anh có vài điều cần nói”.

“Được thôi”, cô ấy đồng ý, dù cũng bối rối không kém. Tôi bước lên trước dẫn đường.

Nơi thích hợp nhất tôi tìm thấy là cầu thang dẫn từ trường quay số 9 đến cổng sau. Ánh nắng lúc gần trưa tràn qua cửa sổ đang mở và chiếu lên đống đạo cụ bỏ đi. Một chiếc bàn từ thế kỉ 18 nằm chung với một cái ti vi hỏng.

“Chuyện yêu đương đó đến đâu rồi?”

“Anh nói gì cơ?”

Tôi nhăn mặt, cố gắng tống những lời của tên ngốc kia ra khỏi đầu.

“Em nói sẽ thử yêu anh để nhập vai cho tốt, thế nào rồi?”

Hyo Jin gật đầu, cơ hồ không hiểu tại sao tôi lại quan tâm đến cảm xúc của cô ấy. “Vẫn ổn. Anh hỏi làm gì vậy? Có chuyện gì sao?” Tôi có thể thấy cô ấy đang xâu chuỗi mọi việc với nhau.

Cô ấy tròn miệng, rồi cắn môi và tránh ánh mắt tôi. “Anh có tình cảm với em?”

“Cái gì? Anh hả? Không!”

“Tốt. Thế thì vấn đề là gì?” Cô ấy vịn cánh tay tôi, tò mò quan sát gương mặt tôi.

Quỷ tha ma bắt Seung Heon đi. Tình cảnh lúc này thật trên cả lúng túng. Tôi lau mồ hôi hai bên thái dương, chưa biết nói thế nào để đỡ mang tiếng ám chỉ bạn diễn không kiềm chế nổi cảm xúc. Hai mươi con người ngoài kia còn đang đợi, việc này thực sự quan trọng.

“Hyo Jin, anh muốn biết em có bất cứ tình cảm thật nào với anh hay không, như vậy anh mới cư xử đúng mực được”.
  
“Tốt thôi, nếu em có thì sao?”

“Thì anh sẽ thận trọng hơn khi chúng ta không có cảnh quay”. Cô ấy dịu xuống, nhìn tôi với vẻ tự hào.

“Em nói với anh rồi mà. Em đã từng như vậy, không sao đâu”.

“Em từng hẹn hò với Seung Beom”. Biết mình lỡ lời, tôi quan sát phản ứng của cô ấy. Thoáng một chút đau đớn, tay cô ấy trượt khỏi cánh tay tôi.

“À”.

Hyo Jin ngồi phịch xuống bàn. Cô ấy luồn tay vào mái tóc rối bời, tự gõ đầu mình như thể đang ép bản thân suy nghĩ thật nhanh. Tôi chờ đợi. Một phút trôi qua. Tôi nhìn những tia nắng nhảy múa trên chiếc váy trắng của Hyo Jin. Cô ấy khẽ cử động rồi thở dài.

“Em của tuổi đôi mươi đã yêu người đàn ông đó. Mười năm liền. Suốt thời gian ấy, hình như em chẳng giấu anh ta cái gì. Em rất coi trọng anh ta, thậm chí còn dựa vào ý kiến của anh ta để thay đổi cách diễn”. Cô ấy tự châm chọc mình.

“Bọn em cùng đeo đuổi một hoài bão, hiểu nhau đến mức cùng tự nhận ra thời gian đã hết. Ở bên nhau chỉ làm sụp đổ thêm những gì bọn em đã gây dựng. Quả thực đúng như thế”.

“Từ đó tới giờ, ngày nào em cũng cảm nhận được anh ấy là một phần của em, theo nhiều cách khác nhau”.

Ánh mắt Hyo Jin nuối tiếc, xa xăm. Tôi buồn cho cô ấy.

“Những thói quen ngày xưa, hai cốc cà phê thay vì một… và chỉ ngủ một bên giường”.

Tôi thật sự thấy có lỗi khi nhắc tới người yêu cũ của cô ấy. Một trong những cặp đôi bền lâu nhất, chớp mắt đã đường ai nấy đi. Trời đất xoay vần, mới ngày hôm qua bố mẹ tôi là vợ chồng, hôm nay đã không còn quan hệ gì với nhau.

“Anh xin lỗi. Bố mẹ anh cũng chia tay trong yên bình, nhưng tổn thương không vì thế mà ít đi”.

Cô ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc, rồi gật gù tự nhủ: “Anh Ji Sub, anh là người đàn ông tốt”.

Tôi sao?

Sự thẳng thắn của cô ấy xua tan bầu không khí uỷ mị kì quặc giữa hai chúng tôi. Cô ấy cười thật tươi: “Nào, quay lại chủ đề lúc nãy thôi. Em có tình cảm với anh không nhỉ?”

“Có”, cô ấy nhún vai tự trả lời, “nhưng là yêu mến thông thường, không hơn không kém. Em đoán nhé, anh cho rằng sau khi phim kết thúc, em sẽ không vượt qua được?”

“Đó là suy nghĩ thôi”.

“Này anh, em có thể hỏi anh điều tương tự đấy. Anh độc thân, và dường như cũng rất thích trạng thái hiện tại của chúng ta thì phải”. Cô ấy chỉ vào khoảng cách giữa mình và tôi. “Anh sẽ không thích em đấy chứ?”

“Bình thường, không hơn không kém”. Tôi mượn lại lời cô ấy.

“Phong độ vẫn cứ là phong độ nhỉ?” Hyo Jin cười, chẳng hề có ý phản công.

Không đúng. Cô ấy mang lại cảm giác dễ thích, khó quên, tôi thấy vậy. Làm việc cùng nhau một thời gian, hình như tôi bắt đầu quen với sự ấm áp của cô ấy.

“Hyo Jin, anh coi em là bạn”. Trước đó tôi còn chẳng biết mình có nghĩ thế thật không, nhưng một khi đã nói ra thì cảm thấy điều đó thật hiển nhiên. Cô ấy không phải kiểu đệm tơ xa hoa quyến rũ, mà giống như chiếc chăn bông trong ngày đông lạnh giá.

“Bùm! Đùng!” Cô ấy tự diễn kịch câm, gõ lên đầu mình.

Tôi nhíu mày nhìn cô ấy.

“Bạn bè!” Cô ấy nhí nhảnh đáp.

Tôi lắc đầu cười lớn. Hyo Jin toe toét cười lại.

“Nhưng em nói này, việc đó với em còn mới mẻ lắm. Sau khi phim đóng máy, có thể em sẽ mòn mỏi ngóng chờ anh. Nhưng tin em đi, đến lúc ấy bảo đảm anh sẽ biết, em nhất định không âm thầm chịu đựng đâu. Anh sẽ phải uống vài chén cùng em, lau nước mắt cho em, giới thiệu em với mấy anh bạn độc thân nữa. Mà thôi, tới đâu hay tới đó, chúng ta cứ tiếp tục như bây giờ đã. Nói thật, em chỉ nhập vai được bằng cách này thôi. Rắc rối sẽ đến khi nó phải đến.”

Tôi nhẹ cả người, gật đầu rồi chìa khuỷu tay, ý muốn dẫn cô ấy về chỗ cũ. Cô ấy khoác tay tôi và chúng tôi quay lại làm việc.

.
.
.

[LỜI TÁC GIẢ: Họ thật đáng yêu khi ở bên nhau.]

[Lời người dịch (mạn phép bon chen): Chú Heon già, tôi thích chú!]


Bình luận

Bọn mình gặp chút vấn đề với bản gốc, vẫn chưa gquyết được bạn ạ, bạn thông cảm :(  Đăng lúc 5-3-2014 09:48 PM
trời ơi, scene này hay quá đi!!!!! nhưng ngắn quá -_- dù sao thì MONG CHỜ SCENE TIẾP THEO!!!!!thanks các ss đã dịch  Đăng lúc 7-12-2013 11:53 PM
@KiAh: nằm vùng là nghệ thuật đấy, ta là thần long, Ship là "mẹ" của thần long =))))))))  Đăng lúc 7-12-2013 11:44 PM
scene này hay mà ngắn quá, phải dài tí nữa đọc mới đã ss ơi hehe, cám ơn mấy ss đã trans nha, tung hoa cho m.n :))))))  Đăng lúc 7-12-2013 11:42 PM
Hôm nay quà bự luôn, vui quá là vui, tuyệt lắm các ss ơi, mọi người vất vả rồi ^^ e hóng scene tiếp theo đó, dự là sẽ còn HOT hơn nữa cơ mà :)))  Đăng lúc 7-12-2013 11:32 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách