|
FANFIC
CÓ MỘT DÁNG TÌNH YÊU RẤT LẠ
Tác giả: snowgirl_0492
[Tâm sự người viết]
Câu chuyện mình muốn kể, gửi gắm rất nhiều cảm xúc. Có lẽ là cả ước mơ. Thật ra , tình huống này rất khó xảy ra trong thực tế. Nhưng nếu được gặp anh ấy, mình sẽ nói với anh những điều như vậy.
Tình cảm với thần tượng, hoàn toàn không phải kiểu tình yêu nam nữ. Nhưng lại hoàn toàn có thể đẹp đẽ, mãnh liệt như vậy. Hy vọng các bạn có thể đồng cảm và thấu hiểu.
Lúc đầu định xây dựng nhân vật nữ có nhan sắc bình thường. Cuối cùng lại miêu tả cô ấy xinh đẹp, nhấn nhá vào hình ảnh đôi mắt và mái tóc. Đối với một người đàn ông, hai điểm đó của phụ nữ rất quyến rũ mà. Ngoài ra vì tình huống là anh làm quen với một cô gái VN, nên mình muốn cô gái ấy thật đẹp để trở thành đại diện cho vẻ đẹp của người Việt.
Ban đầu, cũng định xây dựng một cuộc gặp gỡ bình thường giữa fan và thần tượng. Cuối cùng, lại nghĩ đến viêc miêu tả một chút rung động từ phía anh. Cảm thấy rất thú vị. Chỉ là một chút nhớ nhung, xao xuyến sẽ khiến anh ấy mãi nhớ về cô gái. Nhiều hơn tình cảm yêu mến thông thường, nhưng vẫn chưa phải là tình yêu đôi lứa.
Chi tiết cuối truyện, mình rất thích. Hy vọng sau này trong thực tế cũng sẽ được trải qua. Thần tượng, gắn liền với một phần cuộc đời mỗi người, thậm chí có thể là chất xúc tác để tình yêu thăng hoa.
P/S: Các bạn không thích, thấy truyện hoang tưởng hay sao đó hãy mỉm cười lướt qua.
Mọi trích dẫn, xin hỏi ý kiến người viết. Thanks.
[PHẦN I] CÓ MỘT DÁNG TÌNH YÊU RẤT LẠ
Một thành phố bận rộn.
Và kì lạ rằng, càng bận rộn thì người ta càng cô đơn. Vì quá bận để nghĩ xem hôm nay phải làm những công việc gì, mà không còn thời gian nghĩ xem bản thân thích gì, muốn ăn gì, muốn đi đâu, muốn gặp ai… Nhiều lúc không hiểu nổi đâu là con người thật của mình nữa. Những nụ cười xã giao cứ dần dần được lập trình sẵn.
Có khi đi ăn với một đám người. Lố nhố, cười nói. Vậy mà lại mang hình dáng của một niềm vui trống hoác. Vô vị, trơn tuột.
Thỉnh thoảng cô vẫn tự giễu mình như vậy. Mỉm cười, ngốc nghếch. Ngốc hơn là rõ ràng nhận thức được rằng mình đang dần dần vô vị, mà không có cách nào thoát được ra khỏi cái guồng đó.
Nhiều lúc muốn phá lên cười thật to như hồi đại học – thanh xuân của tuổi 20. Lại không thể.
“Thật ra là mày nhát đó, không dám là chính mình” – cô nhìn vào gương, tự cười cợt, rồi tỉ mẩn cài cúc áo sơ mi.
Thứ đồng phục công sở bó chặt này như khiến cho cô nghẹt thở, ngày càng nghẹt thở. Cô của một thời hồn nhiên, đầy cảm xúc giờ đã biến mất hẳn rồi sao?
…
– Hôm nay đi sớm thế em.
Vừa bước vào phòng, một nam đồng nghiệp đã cất tiếng hỏi. Không ngẩng lên nhìn, cô biết đó là tiếng của ai. Đáp lại nhẹ nhàng:
– Em học tập anh, đi sớm để làm nhân viên gương mẫu mà.
Kết thúc bằng một nụ cười.
À, chưa phải là kết thúc, là bắt đầu của một ngày làm việc. Đúng thật, lại bận, và chỉ có làm việc. Cảm xúc mơ hồ ban sáng đã bị sự bận rộn ấy nhanh chóng làm khuất lấp.
…
Rất nhanh đến giờ nghỉ trưa.
Đang ngả lưng vào chiếc ghế tựa, nhắm mắt, lim dim ngủ. Những câu nói cất lên khiến cô giật mình. Dù các chị cùng phòng đang thì thầm nhỏ nhẹ để mọi người nghỉ ngơi.
– Dạo này em xem phim gì không? Chị đang muốn tìm phim để xem mà không biết có phim gì hay.
– Em đang xem lại Bên nhau trọn đời.
…..
Vì sao lại giật mình? Vì bốn chữ ấy thôi: “Bên nhau trọn đời”. Tim cô đập nhanh hơn. Một cảm xúc quen thuộc tràn về. Và hình bóng quen thuộc của một người, đang dần dần hiện lên trong tâm trí cô.
Đã lâu lắm rồi. Vì bận quá, cô đã không còn thời gian nhớ đến người ấy.
Người đàn ông lịch lãm trong bộ vest. Những nét cười, những ánh mắt…
Những kỉ niệm khó quên.
Những câu chuyện trẻ con…
Những niềm vui và cả những giọt nước mắt của một thời thanh xuân tươi trẻ.
Rất nhanh thôi, sự xúc động vội vàng quấn lấy trái tim cô.
– Chị xem phim này lâu lắm rồi. 5 năm trước nó khá hot.
– Em cũng xem lâu rồi, hôm qua xem lại. Có anh Chung Hán Lương đóng nam chính.
Chung Hán Lương, ba chữ ấy lặng lẽ vang lên trong không gian. Tiếng các chị cùng phòng vẫn thỏ thẻ. Còn tâm hồn cô đã lang thang đến tận một miền đất nào đó. Rất xa xôi…
Đã lâu lắm rồi cô không còn nghĩ đến cái tên này. Dù trước kia, gần như ngày nào cô cũng lách cách, miệt mài ngồi gõ từng chữ một về con người này. Đó là người đã gắn với một phần cuộc đời cô, người mà cô từng nghĩ sẽ không thể nào quên được.
Cuối cùng thì, cuộc sống đã cuốn cô đi, những bề bộn của công việc, của tình yêu, những biến cố gia đình đã làm cho cô dần xa người ấy. Tưởng trái tim mình đã nguội lanh. Nhưng hình như là không. Chỉ cần cái tên ấy cất lên, mọi cảm xúc trong cô lại đang dần dạt dào như nó đã từng dạt dào.
Ngồi thằng dậy, giờ nghỉ trưa còn gần 15 phút. Lại lọ mọ gõ tên một trang web từng rất thân quen với cô cách đây vài năm: kitesvn.com – một diễn đàn khá nổi tiếng về các diễn viên, ca sĩ nước ngoài. Lần lần đến Chinese Actor Zone. Và chợt nhìn thấy: “Chung Hán Lương – You are my sunshine”… Di chuột đến đường link. Dòng chữ đậm lên. Cứ dừng ở đó. Mãi mà cô vẫn không đủ can đảm để nhấp nốt một cú click.
Vì sao lại thế? Giờ mình còn tư cách gì nữa?
Mình đã cố tình bỏ mọi người mà đi. Mình đã cố tình bơ những lần mọi người tag mình trong bài viết, cả những lời lẽ nhớ nhung, lo lắng mà mọi người dành cho mình.
Do dự, chần chừ. Cuối cùng, cô chậm rãi rê chuột, rồi click. Những hình ảnh vừa lạ vừa quen đập vào mắt cô.
Người ấy. Vẫn là người ấy. Nụ cười tỏa ánh nắng ấm áp, đôi mắt sâu, chất chứa cả tâm hồn, đôi môi… Chỉ có điều người ấy đã nhiều tuổi hơn, khóe mắt đã hiện lên những nếp nhăn, đường gân ở cánh tay nổi lên ngày một rõ rệt, như một cách nhẹ nhàng tố cáo sự vô tình của thời gian…
Đúng lúc đó, sếp bước vào phòng, đi kèm là một tiếng ho. Hiểu ý, cô nhanh chóng tắt tab kites, cố gắng tập trung làm việc.
Vậy mà cuối cùng, mãi nửa tiếng sau, đầu óc cô vẫn cứ vương vấn nụ cười anh.
Đã lâu lắm rồi…
…
Lang thang trên con phố ồn ào sau giờ tan tầm. Mọi ngày cô vẫn đi làm trên chiếc Vespa đỏ của mình. Hôm nay vì trời mưa, cô chọn xe buýt, tuyến xe chạy thẳng từ gần khu trọ nhà cô đến công ty. Lúc tan làm, tự dưng lại không muốn về nhà. Vậy là không lên xe buýt nữa, cứ thế cắm cúi bước đi, lạch cạch gõ gót giầy 7 phân xuống vỉa hè xi măng. Chậm rãi vén lọn tóc ra phía sau. Lãng đãng nhìn dòng người tấp nập .
Thành phố bụi bặm, tiếng còi xe ồn ã bên tai. Những chiếc xe đua nhau, không biết mệt mỏi.
Bình thường, có lẽ cô đã là một trong số những người đang chen chúc trên đường như thế. Hôm nay, cô lại thong dong, bỏ mặc tất cả. Nghĩ ngợi linh tinh…
5 năm trôi qua. Đã có quá nhiều biến cố xảy đến với cô. Có những chuyện kể cả nếu diễn ra trong phim thì cô cũng nghĩ là người ta đang làm quá lên. Hóa ra cuộc đời luôn đầy rẫy bất ngờ. Một ngày, cô trở thành nhân vật chính của một câu chuyện mênh mang những tình tiết li kì, không thể nào dự đoán trước.
Phải chăng hôm nay, cái duyên giữa cô và anh lại được tiếp tục. Một người – nếu nói là rất quan trọng với cô thì người ta sẽ cười. Thần tượng mà. Trong tâm thức của nhiều người thì thần tượng là một thứ gì đó phù phiếm, hoang tưởng. Nhưng với rất nhiều người như cô, thần tượng là kỷ niệm, là tình yêu, là bài học cuộc sống. Là một đoạn đường thanh xuân không phút giây nào ngừng ghim chặt trong tim.
Chỉ có điều, trái tim có khi cũng biết mệt mỏi với cuộc đời bận rộn và những mối quan hệ thực sự phức tạp, nên lại chợt bỏ quên.
Rồi một khoảnh khắc. Được đánh thức. Lại đập rộn ràng. Nhung nhớ. Khôn nguôi
Những tưởng cô không còn một chút vương vấn. Chỉ cần tình cờ, cái tên đó vang lên, tình cảm lại xốn xang. Xốn xang đến bất ngờ.
Có lẽ cô với người đó, duyên phận vẫn còn.
Tiếng còi xe vẫn inh tai. Giật mình. Cô đã đi bộ được một đoạn đường khá dài. Cảm thấy đôi chân có chút mỏi. Tìm một điểm dừng xe buýt. Lặng lẽ ngồi xuống, nhưng lại không hề muốn bước lên bất kỳ chiếc xe buýt chật chội, chen chúc nào.
Một cảm giác thân thuộc ùa về. Hình như là thời sinh viên, cô vẫn hay ngồi đợi xe buýt như thế này. Gọi là đợi, nhưng lần nào cô cũng lôi điện thoại ra hí hoáy, xem hình anh, check thông tin. Có lần vì mê mải quá mà lỡ mất cả chuyến xe, phải chờ thêm gần tiếng đồng hồ. Dở khóc dở cười. Thời sinh viên, rảnh rỗi, bày ra nhiều trò. Đến lúc lớn hơn, lại có chút tiếc nuối.
Cầm điện thoại lên, lại mở kites, đọc từng bài post trong đó, tủm tỉm cười. Thời gian như đang quay ngược lại. Cô trở về làm một cô sinh viên tóc ngắn, đeo ba lô, suốt ngày phởn phơ, phấn khích vì một anh thần tượng ở tận đẩu tận đâu.
Màn đêm dần buông xuống, thành phố rực rỡ lên đèn.
Điểm chờ xe buýt đã vắng hơn. Gần như chỉ còn có cô ngồi lại. Đã 7 giờ tối.
“Ôi, muộn rồi, về thôi. Hôm nay hư quá.”
Nụ cười cô mãi chưa chịu dứt trên môi….
….
Về đến nhà, tắm rửa xong đã hơn 9h. Chần chừ một chút, rồi cô quyết định ngồi vào bàn. Mở máy tính, chậm rãi lội page kites như hồi sinh viên vẫn hay làm. Hình như cô đang trẻ lại. Kỷ niệm cứ thế ùa về.
Thì ra trước kia, mình đã từng thích anh như vậy.
Hồi ấy…
Ngày nào cô cũng vào kites, vào diễn đàn fan anh, post những bài thật là dài, thật là dài.
Anh ấy thế này, anh ấy thế kia.
Rồi thì nhiều lúc trêu anh
Rồi nhiều lúc lại lo cho anh
Có lúc lại tò mò, không biết giờ anh đang làm gì
Rồi nhiều chuyện,thắc mắc: không biết vợ anh là ai, con anh sau này như thế nào.
Ôi, tâm sự của một cô gái chưa lớn hẳn, nhiều khi phiền phức quá đi mất. Lúc nắng lúc mưa…
Mạng đơ thế
Đây là 2 pic em thích dã man
Nhìn anh chụp ảnh quyến rũ quá đi
Quyến rũ ngang lúc anh cầm cuốn kịch bản trên tay, chăm chú đọc
Lúc mà anh chuyên tâm, say mê với những việc mình yêu thích là lúc quyến rũ nhất rồi
Bên dưới là bức hình về một người đàn ông mặc sơ mi trắng, tay cầm máy ảnh. À, là hậu trường phim “Bên nhau trọn đời” đây mà. Cô vẫn còn nhớ.
Vào nhà thấy mọi người bàn về anh nhiều quá
Vừa đọc vừa tủm tỉm cười
Thấy cấp độ hiểu anh của chúng ta càng ngày càng cao
Chẳng biết hiểu đúng không nữa
Cơ mà em thấy chúng ta có nhiều cái suy đoán giống nhau lắm
Nói về anh thì em thấy con người anh rất là mâu thuẫn đó.
Anh bị ảnh hưởng của cung Nhân mã nên nhiều lúc thấy hơi bị lông bông, tung tăng
Đôi lúc hơi bị phởn quá, kiểu phởn không kiềm chế đc đó.
Nhưng vì anh cũng nhiều tuổi rồi
Mới cả anh không phải dạng vụt sáng sau một đêm, trải đủ mấy chuyện không ra gì trong đời rồi
Nên thành ra độ sâu sắc, thâm trầm cũng không thua kém ai
Điểm quyến rũ là ở đó, vẻ ngoài ngây thơ như một đứa trẻ, nội tâm như một người nhiều tuổi
Quá quyến rũ đi
Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc lưa thưa. Bồi hồi. Những dòng chữ vừa quen vừa lạ. Cả một khoảng ký ức mênh mông bỗng chốc hiện về. Thì ra hồi ấy, mình hiểu anh ấy đến vậy. Hiểu anh, yêu quý anh như một người vô cùng thân thiết.
Nhìn anh ăn ngon lành cũng cảm thấy vui vui
Hám ăn lắm, mà ăn cũng tốt, sau này nhớ kiếm một cô nấu ăn giỏi nha anh
…
Cứ thế, cứ thế. Ngồi lần lần đọc lại tất cả những gì đã từng viết. Có cảm giác như đang xem một cuốn nhật kí. À, không, là một cuốn truyện dài, rất dài về một người ở tận phương xa, về một nơi cô đã từng coi là gia đình, và về chính bản thân cô.
Thấy trái tim mình xao xuyến kì lạ. Một phần con người cô đọng lại nơi này, một phần cuộc đời cô đã từng gắn bó với anh.
Ngày xưa, cô là như thế sao? Hồn nhiên, phấn khích, thoải mái thể hiện, kêu ca, trêu đùa
Đã bao lâu rồi, kể từ lần cuối cùng cô được tự do với tâm hồn như vậy?
Có lẽ là từ trước khi chia tay Hoàng, trước khi sóng gió ập đến.
Gặp Hoàng vào ngày đầu tiên đi làm. Yêu anh ta hai tháng sau đó.
Hồi đó cô từng vào kites, post một bài, khoe với mọi người rằng: “Cả nhà ơi, em mới được một anh tỏ tình…” Buồn cười quá, lúc ấy chỉ nghĩ: cuối cùng thì mình cũng thoát khỏi thân phận FA.
Còn nghĩ tình yêu là một thứ gì đó đơn giản. Kỳ thực không phải thế. Để có nó rất dễ dàng, để giữ nó rất mệt mỏi. Vì mệt mỏi mà phút chốc vỡ tan.
Anh ta đã nhanh chóng rời bỏ cô, khi gia đình cô phá sản…
Thân gái dặm trường, lăn lộn vài năm kiếm tiền trả nợ. Vội vàng bỏ quên một người, một nơi gắn bó….
Mà thôi, không nghĩ đến nữa. Mỗi lần nghĩ đến, trái tim cô lại quặn thắt, vừa đau, vừa hận. Đắng ngắt tận đáy lòng.
Vậy nên, tình yêu nam nữ luôn như một sợi dây, càng kéo càng chói buộc. Khi không thể kéo căng thêm nữa, thì sẽ đứt. Sẽ để lại một vết thương khó lành.
Nhưng có một thứ tình yêu rất khác. Thứ tình cảm thân thiết dù xa cách, gần gũi mà mênh mang. Là tình cảm của cô với anh, với người có tên Chung Hán Lương.
Cô có thể vô tư yêu thương người đó, dù người đó không biết cô là ai. Có thể thoái mái quan tâm, mà không sợ người ấy thấy phiền phức. Còn có thể chia sẻ tình yêu với rất nhiều người. Có thể hồn nhiên cho đi, mà không hề để ý về những gì mình sẽ nhận lại.
Giờ nghĩ đến, mới nhận ra, tình cảm ấy thật đáng quý. Không chút chiếm hữu, không chút vị kỉ. Coi niềm hạnh phúc của một người là niềm hạnh phúc của chính mình. Yêu thật nhiều mà không bao giờ sợ hãi tổn thương.
Những kỉ niệm của một thời tưởng chừng nông nổi giờ lại là bài học về tình yêu thương giữa thế gian này.
Đã khuya lắm rồi. Mai còn phải đi làm nữa.
Tắt máy tính, đi ngủ thôi.
Vậy mà nằm mãi vẫn không ngủ được. Những cảm xúc phức tạp của một ngày dài cứ thế vấn vương, quanh quẩn. Chỉ là.., tự dưng mọi chuyện của mấy năm trời, phút chốc hiện lại trong một đêm, có chút hỗn độn.
Mở điện thoại, tìm một bức ảnh có nụ cười anh. Lặng lẽ ngắm nhìn, lặng lẽ yên lòng. Nụ cười ấy, hồi trước như ánh mặt trời rực rỡ rọi chiếu tận sâu thẳm tâm hồn cô. Hình như bây giờ vẫn vậy…
Cô thiếp đi lúc nào không hay…
Tỉnh dậy, tia nắng ban mai lấp ló sau tán lá ngoài khung cửa sổ.
Một ngày mới bắt đầu…
(Còn tiếp) |
|