|
*** Chap 1 ***
Mùa thu đã qua....
Tôi lại đứng trên đồi nơi hướng ra biển cả, ngôi nhà mẹ tôi đã luôn yêu quý gìn giữ nó. Một chút kỷ niệm thời niên thiếu đã sống lại trong trái tim như những đợt sóng cồn cào nơi biên khơi vô tận, từng hồi đánh vào những tảng đá trơ cứng bên sườn đồi.
Ngày tôi còn bé, một cô bé như tôi, dường như không có nơi nào không muốn tìm hiểu khám phá, tôi không có nhiều ký ức lắm về tuổi thơ. cũng không có nhiều hồi ức đẹp về tuổi trẻ, nhưng những gì còn đọng lại trong tôi, thường là những hồi ức rất sâu sắc, cũng như không thể xóa nhòa trong tâm tưởng.
Giờ đây tôi đã bước qua tuổi lục tuần, cái tuổi mà con người thường thảnh thơi để hồi tưởng lại quá khứ đã qua, nhưng thật may, tôi không phải là người chứa đựng quá nhiều hồi ức, mà chỉ đơn thuần là những suy nghĩ của tôi về những chuyện đã qua, và những con người đã đi qua cuộc đời của tôi.
Con trai của tôi hiện giờ đang ở Mỹ, thằng bé mỗi tuần đều giữ đúng nguyên tắc, cuối tuần bao giờ cũng đưa gia đình về cùng tôi nghỉ ngơi, nhưng tôi biết công việc của nó quá nhiều, cả con dâu của tôi cũng thế, nên chẳng có lý do gì tôi lại ép bọn trẻ phải giữ thói quen như vậy, dù tôi rất nhớ chúng nó, dù tôi rất các cháu của mình, nhưng cũng thật quá đáng nếu cứ bắt những con người bận rộn phải luôn lo tính cho một người ở tuổi gần đất xa trời như tôi.
Tôi chỉ mới nhận được cuộc điện thoại của con dâu, có lẽ tôi đã nói với con rằng, không nên về nếu quá bận rộn như thế, tôi không nghĩ lời nói đó dễ dàng buông ra, nhưng cũng như các con, cũng có lúc tôi muốn được ở một mình.
Chính là ngày hôm nay, tôi thực sự muốn được yên tĩnh....
Ngày hôm trước, một bức điện tín bất ngờ gửi đến cho tôi, báo tin rằng, chị ấy đã qua đời, có thể đó là tin khiến tôi cảm thấy sốc nhất, bây giờ tôi chỉ muốn được ở một mình, những ngày tháng đã qua dường như sống lại trong tôi, nỗi đau, bất hạnh, nước mắ và mất mát đã một lúc trỗi dậy, có phải đợt sóng đó đã khiến tôi không tài nào chế ngự được bản thân mình.
Đã hơn hai mươi năm trôi qua, tôi mới lại nhận được tin tức của chị, nhưng điều tôi nhận trên tay lại là thư báo tử, biết bao giờ tôi mới lại được nghe giọng nói của chị, có lẽ là không bao giờ.
Tôi đã đến dự tang lễ, nhưng không ai biết tôi là ai, kể cả các con của chị, nhưng điều đó không quan trọng, tôi lặng lẽ đứng ở một góc ngắm nhìn quan tài của chị, nước mẳ kỳ lạ không hề rơi một giọt nào, tôi cũng muốn khóc, muốn đưa tiễn, muốn nói lời từ biệt, nhưng giây phút đó tôi lại chỉ đứng lặng nhìn mọi người đến viễng, và không nói được một lời nào.
Đến khi đưa cỗ quan tài nằm yên xuống lòng đất lạnh, đứa con trai cả của chị mới bất ngờ tiến đến chỗ tôi đang đứng, nhẹ nhàng cúi chào:
_ Thưa dì, dì có phải là dì Min Yoen không ạ? Lần đầu con được ra mắt dì, thật sự có lỗi với dì.
Tôi bất ngờ, không hiểu vì lý do gì mà thằng bé lại biết tôi, biết tên tôi dù chưa gặp mặt một lần nào. Đã hơn hai mươi năm chị ấy biệt tăm, không ai biết tin tức kể cả tôi, thậm chí không ai biết rằng chị ấy đã thành thân và đã có con cháu. Tôi chỉ bất giác trả lời:
_ Đúng vậy, tôi là Hye Min, rất vui được gặp cháu.
Thằng bé bắt tay tôi, nhẹ mỉm cười, khóe mắt của nó vẫn còn đỏ, và nó cười có lẽ vì khóe mắt của tôi cũng đang còn hoe đỏ.
Thế rồi qua cuộc nói chuyện ngày hôm ấy, tôi mới hiểu rằng, thằng bé, và cả các em của nó đều không phải là con ruột của chị, tất cả bọn trẻ đều là những đứa bé bị bỏ rơi, được chị đem về nuôi nấng và cho ăn học. Thật bất ngờ, nhưng tôi khong hề sốc, bởi tôi hiểu vì lý do gì mà chị lại làm như thế, và cũng hiểu nguyên nhân chị cho đến tận bây giờ vẫn chưa kết hôn, cũng giống như tôi, chỉ có điều tôi may mắn hơn, vì đã mang trong mình dòng máu của người đàn ông mà tôi trọn đời thương nhớ. Tôi lặng lẽ nghe câu chuyện của thằng bé, không nói, chỉ im lặng nghe.
Và rồi nó đưa cho tôi một chiếc hộp, tôi nhận ra ngay là chiếc hộp của chị, cho tới bây giờ chị vẫn còn giữ nó hay sao?
_ Con nghĩ là mẹ con muốn gửi lại chiếc hộp này cho dì.
_ Ồ, dì biết chiếc hộp này, nhưng không nghĩ mẹ con vẫn còn giữ nó.
Tôi với tay cầm lấy chiếc hộp, thằng bé lại nhẹ nhàng nói:
_ Sau tang lễ gia đình con cũng phải trở về Úc ngay, được gặp dì ở đây là may mắn quá, nhưng mẹ con trước lúc mất dặn con nhất định phải đợi dì đến và đưa lại cho dì vật này, có lẽ đó là điều cuối cùng mẹ con muốn nói với dì.
_ Dì hiểu, dì sẽ cất nó thật cẩn thận.
Thằng bé lại cười, và tôi cũng gặp gỡ vợ nó và bọn trẻ, gia đình nó sớm phải bay về Úc ngay, nó phải hoàn thành công việc nghiên cứu ở đó. Tôi lại lặng lẽ trở về nhà.
Không vội mở chiếc hộp, tôi chỉ đặt nó lên chiếc bàn, điều cuối cùng tôi nhớ, đó là lời nói của chị, trước cái ngày chị rời xa gia đình tôi:
"Đời này có lẽ chị chẳng có điều gì quý giá, nhưng chị không hối tiếc vì những gì mình đã làm. Lúc này chị xin em có thể làm giúp chị hai điều thôi, đó là đừng bao giờ quên rằng chúng ta đã từng là chị em, và điều thứ hai, sau này nếu em vẫn còn sau khí chị đã mất, thì chị sẽ nói lại với em. Lúc ấy xin em hãy chấp nhận thỉnh cầu của chị."
Điều cuối cùng chị nói với tôi, rồi lặn mất tăm kể từ ngày đó đến giờ, tôi chưa bao giờ biết được điều thứ hai mà chị thỉnh nguyện yêu cầu tôi là gì, có lẽ nó được cất giữ trong chiếc hộp này chăng?
Tôi chưa muốn mở vội, tôi không hiểu tại sao mình lại không muốn, chỉ đơn giản có lẽ tôi đã biết được điều thứ hai mà chị muốn tôi làm là gì rồi. Tôi đã gìn giữ điều thứ nhất, với tôi, suốt cuộc đời này chị mãi là chị gái của tôi. Dù không cùng chung dòng máu, nhưng quãng đời sống bên nhau cũng đủ khiến chúng tôi trở thành chị em thân thuộc, nên tôi sẵn sàng giữ gìn điều đó, dù những hồi ức của chúng tôi không có gì là hạnh phúc, tôi cũng mặc kệ. Nhưng điều thứ hai này, liệu tôi có can đảm và có đủ lòng quảng đại để thực hiện cho chị hay không? Tôi mương tượng ra điều chị muốn nói, và cũng hình dung ra được cảm nhận của mình khi đón nhận điều đó, tôi không đủ rộng lượng để thực hiện trọn vẹn ước nguyện của chị
Đơn giản tôi, cũng chỉ là một con người, và quan trọng hơn, tôi vẫn chỉ là một người phụ nữ, một người phụ nữ bình thường, Mặc cho trước đây tôi đã từng là người đứng đầu tập đoàn Dochon đi chăng nữa, thì tôi vẫn chỉ là người phụ nữ, và trái tim của phụ nữ bao giờ cũng nhỏ bé, và ích kỷ. Tôi biết điều đó không phải với người đã khuất, nhưng tôi không muốn dối lòng mình.
Âm thanh của một thời đã xa lại vọng về, nơi cuối cùng tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay ấy, cũng chính là nơi tôi phải buông tay người ấy ra, làm sao có thể chính tại nơi này, để người ấy bước ra khỏi cuộc đời của tôi như thế. Suốt cuộc đời này, tôi vẫn chỉ muôn là người phụ nữ bình thường, được sống trọn vẹn trong tình yêu, nhưng tôi đã không thể thực hiện được ước nguyện của mình, nên cuối cùng vẫn chỉ là một mình tôi, sống trong hồi ức cùng tiếc nuối.
Tôi đã sai lầm, đã quá sai lầm, tôi không có cách nào để chuộc lại sai lầm đã qua, nên tôi chỉ muốn được giữ lại, hồi ức đó cho riêng mình thôi.
"Xin lỗi chị, em không thể thực hiện ước nguyện thứ hai của chị, em, mãi mãi chỉ là một Kim Min Yoen, nhỏ bé và ích kỷ mà thôi, dù trên cao kia chị có oán hận em thế nào, em cũng không thể thay đổi được. Vĩnh viễn em không thể, để người ấy rời xa khỏi em, vĩnh viễn không thể để người ấy đến với bất kỳ ai. Em, xin lỗi..." |
|