|
3. Phiên ngoại về Dịch Sơn
Tác giả:
Editor: Triều Dương
“ Minh Nhật!”
Tiếng gọi cắt qua màn đêm, cũng cắt đứt dòng suy tưởng của Minh Nhật; y cũng không quay lại, chỉ nhìn về phía chiến trường vừa trải qua cuộc chiến, nói với người phía sau:
“ Đến khi nào mới hết cảnh loạn lạc này đây?”
Người vừa đến cũng đã đến bên cạnh y, bạch y phiêu bạt trong gió, ánh mắt sáng rực nhuốm thêm sự lãnh liệt qua nhiều năm chinh chiến, cũng thêm một chút mỏi mệt:
“ Thiên hạ phân tranh, chiến tranh lan tràn, nếu không nhanh thống nhất, sẽ càng nhiều người phải chịu tang thương.”
“ Sinh ra trong loạn thế, chỉ có thể tự mình chọn lựa sống cùng loạn thế. Nhưng nhìn cảnh sinh ly tử tán, vẫn là không đành lòng.”
“ Ta phải cảm ơn Minh Nhật, nhờ có huynh, chúng ta mới có đủ thực lực đối địch với những kẻ khác.”
Minh Nhật liếc mắt về phía người kia, hơi mỉm cười:
“ Huynh là người có thể ổn định đại cục này, cũng là bằng hữu của ta.”
“ Có huynh giúp sức, ta rất nhanh có thể thay đổi loạn thế này.”
Kiên định, tự tin này chính là thứ mà Minh Nhật đặt lòng tin nơi hắn; hắn tài năng chấn áp quần hùng, tấm lòng nhân hậu, quan trọng nhất, hắn có chính là sự kiên quyết thay đổi thời thế. Có lẽ sự tương đồng trong suy nghĩ, đã khiến Minh Nhật thực lòng coi hắn là bằng hữu thân thiết và đáng tin cậy nhất của mình. Hai người cùng sóng vai nhìn về chiến trường điêu tàn phía xa, cuộc chiến này đã cướp đi sinh mạng của bao nhiêu người? Không ai biết. Nhưng có thể khẳng định, còn rất nhiều cuộc chiến khác trên khắp Trung Nguyên này, còn rất nhiều người tan cửa nát nhà vì loạn thế này. Thống nhất thiên hạ, là điều tất yếu phải đến.
Tiếng đàn vang lên trong không trung, du dương mà có phần dồn dập; Minh Nhật nhíu chặt chân mày:
“ Tinh nhi!”
Tinh nhi chưa bao giờ đàn tiếng đàn vội vã thế này.
Một bàn tay vịn vào luân y của Minh Nhật, nhanh chóng đẩy về doanh trại. Hắn không nói gì, nhưng sự lo lắng Minh Nhật hoàn toàn có thể cảm nhận được, y khẽ nói:
“ Tinh nhi cũng phải người dễ đối phó, Thành huynh không cần quá lo lắng.”
“ Tiếng đàn của Tinh nhi chưa bao giờ vội vã như vậy, Si mị võng của muội ấy chưa từng thất thủ, kẻ đến chắc chắn rất cao minh.”
Hai người vừa bước vào doanh trại, kinh ngạc trước cảnh tượng tan hoang trước mặt; doanh trại giống như vừa bị một toán cướp xông vào đánh cướp, đập phá đến không còn gì nguyên vẹn. Minh Nhật đưa mắt tìm kiếm, xuyên qua đám lính đang vội vã chạy ngược xuôi là thân ảnh bạch y thướt tha đang vội vã chạy lại phía hai người; là Vân Tinh. Vân Tinh chạy đến nơi thì đã mệt, cố gắng vừa thở lấy hơi vừa nói ngắt quãng:
“ Đại ca, Minh Nhật đại ca… Có kẻ… xông vào…đốt… quân lương. Muội… không ngăn… được hắn.”
“ Sao?”
“ Hắn… không biết làm cách nào mà không hề bị ảnh hưởng bởi Si mị võng.”
“ Chúng ta đi xem sao?”
Ba người vội vã đi về phía kho lương, lửa đã cháy lớn đến mức không thể khống chế; ánh lửa ánh lên trong mắt người như muốn đốt cháy tất cả.( câu này… cho phép tui xin lỗi vì tui muốn giữ kín tên một người nên đã tự ý đổi câu ở đây.) Minh Nhật cảm nhận được luồng sát khí mãnh liệt từ phía sau cuộn lên, như cơn sóng dữ sẵn sàng nhấn chìm tất cả; y giật mình quay đầu nhìn lại, y chưa từng nhìn thấy hắn tức giận đến vậy, chưa từng nghĩ hắn có thể có một cỗ khí thế kinh người đến mức này. Ánh mắt y trong suốt, nhuốm chút kinh hoảng lại khiến bạch y nam tử bình tĩnh trở lại; thu liễm cơn tức giận, ánh mắt hắn lại trở lại nhu hòa, thêm một chút quyết tuyệt. Lấy xô nước của tên lính gần đó dội thẳng lên người, hắn một đường thẳng tiến vào kho lương đang hừng hực lửa.
“ Thành huynh/ Đại ca.”
Minh Nhật cùng Vân Tinh kinh hãi gọi, người kia như không nghe thấy gì vẫn tiếp tục lao về phía trước. “ Vút” một tiếng, kim tuyến vàng rực phá không bay tới cột chặt cổ tay hắn, Minh Nhật đối với bóng lưng quyết tuyệt ấy nhẹ nhàng khuyên bảo:
“ Thành huynh, huynh là chủ tướng, nếu huynh cũng gặp nguy hiểm vậy nghĩa quân sẽ ra sao?”
Bóng lưng kia khựng lại một chút, hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau nói, giọng lại thản nhiên đến khiến người kinh ngạc:
“ Kho lương này là xương máu của dân ta, dù là vì điều gì, cũng không thể uổng phí tâm sức đó.”
Minh Nhật phút chốc ngỡ ngàng, kim tuyến nhân lúc bị tháo ra, bạch y phấp phới tiến thẳng vào miệng con quái vật đỏ đến chói mắt tạo thành điểm sống động nhất trong mắt mọi người lúc này. Một nhóm binh sĩ dường như cũng bị quyết tâm này cảm hóa, kiên quyết cùng chủ tướng của họ lao vào biển lửa; cảnh tượng hào hùng mà bi tráng ấy, như một đốm lửa nhỏ lan tràn trên bãi cỏ, xâm nhập tâm người. Minh Nhật biết, người này nhất định sẽ làm được, hắn nhất định là người đổi thay thời cuộc này, đem đến một thời đại mới cho vùng Trung Nguyên giàu có trù phú này.
Một bóng người nhanh chóng vụt qua sau lưng Vân Tinh, hướng thẳng cổng doanh trại mà chạy; nhưng hắn đột nhiên cảm thấy cả người cứng đờ, không thể động đậy. Đồng thời luân y của Minh Nhật cũng đã đối diện với hắn từ lúc nào, y lạnh lùng nói:
“ Ngươi là kẻ đã đốt quân lương!”
Đây là khẳng định, không có chút nghi hoặc nào trong lời nói; người kia hơi thất sắc, nhưng sau một lúc cũng liền trở nên bình tĩnh lại, hắn quyết định im lặng. Minh Nhật nóng lòng muốn biết chân tướng, lại không nhìn thấy vẻ mặt đã thay đổi của hắn, chỉ hỏi tiếp:
“ Ngươi tại sao lại đốt quân lương?”
Người kia không nói gì cả, im lặng chịu cơn đau đớn nơi bụng dưới, trên mặt đã nổi lên từng tầng mồ hôi lạnh nhưng vẫn kiên quyết không chịu nói. Minh Nhật nhìn ngọn lửa ngày càng lớn, nhưng người kia vẫn chưa chịu ra tâm đã vội đến muốn phát hỏa, tên này còn cố ý làm khó. Y lạnh lùng nói với hắn:
“ Đốt quân lương là đã đắc tội với toàn bộ nghĩa quân, xem ra ngay cả gia đình ngươi cũng không thể thoát tội.”
Minh Nhật vốn dĩ chỉ muốn uy hiếp cùng thăm dò, không ngờ người kia lại lập tức phản ứng:
“ Việc này là do một mình ta làm, không liên quan đến ai cả.”
“ Thật sao?”
Giọng nói này trong trẻo mà lại mang theo mê hoặc dụ người, là của Vân Tinh; người kia vừa nghe đã như bị lạc vào mê võng, ngẩng lên nhìn vào Vân Tinh lại thấy một đôi mắt nguyệt sắc trong suốt, như không chứa thứ gì nhưng lại cũng mang theo vạn loại tâm tình. Đôi mắt ấy khiến người ta sợ hãi, nhưng hơn hết lại khiến người ta có một cảm giác tin cậy; giống như có một sự dẫn dắt hắn đến cánh cửa đón ánh sáng trong căn phòng u tối, hắn chỉ muốn ngay lập tức theo lời người đó để được ra ngoài. Cho đến khi hắn tỉnh lại, đã thấy vị công tử kia trên tay cầm hai viên đan dược hắn khổ công lấy được từ trong trướng soái. Hắn như phát điên mà vùng dậy, sức của hắn vốn dĩ đã rất lớn, trong cơn hoảng hốt lại càng mạnh mẽ bùng ra làm đứt cả kim tuyến trói buộc trên người. Vừa được tự do, hắn liền lao về phía Minh Nhật mong cướp lại hai viên đan dược; nhưng Minh Nhật tuy có hơi giật mình lại cực nhanh chóng phóng ra chiếc hộp nhỏ mới vừa để đựng dược, phong bế huyệt đạo của hắn. Vân Tinh giơ viên dược hoàn trên tay lên trước mặt hắn:
“ Ngươi nói, kẻ sai ngươi đến đây nói với ngươi hai viên đan dược này là thuốc dẫn để giải độc cho cha mẹ ngươi?”
“ Các ngươi làm sao biết?”
Nam tử kinh hoảng nhìn Vân Tinh, lại thấy nàng nở nụ cười, thanh thoát mà nhẹ nhàng:
“ Ngươi tưởng Si mị võng của ta chỉ để chơi hay sao?”
Không nghe được câu trả lời, Vân Tinh cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói:
“ Ngươi tin hay không thì tùy, nhưng hai viên Ngọc Đan này vốn dĩ không thể cứu được cha mẹ ngươi.”
“ Ngươi nói dối!”
Người kia như phát điên hét lên, Vân Tinh lại thản nhiên nói lại:
“ Ta không có nói dối ngươi. Ngọc Đan này được luyện ra từ máu của Phượng Hoàng kết hợp với 9 loại bí dược, tuy có tác dụng cải tử hoàn sinh, nhưng lại chỉ có tác dụng với nội thương. Cha mẹ ngươi không phải người luyện võ, căn bản không có tác dụng gì.”
Minh Nhật thấy hắn là kẻ có hiếu, lại vì bị lừa mà phạm lỗi; thấy thần tình hắn thất hồn lạc phách, bi thương vô hạn thì không nhịn được đồng cảm. Suy nghĩ một lúc, y mới lên tiếng:
“ Hãy đưa ta đến nhà ngươi, bệnh của cha mẹ ngươi, ta có thể có cách chữa.”
“ Ngươi… ngươi nói thật?”
Minh Nhật đối diện hắn khẽ gật đầu, sau đó liền giải huyệt cho hắn; người kia vẫn ngơ ngẩn mông lung nhìn về phía y, cho đến khi được Vân Tinh nhắc nhở mới chậm rãi xoay người rời đi. Vân Tinh tự mình đẩy luân y giúp Minh Nhật đi theo người kia, trước khi đi còn dặn lại lính bên cạnh nếu đại ca ra mà nàng và Minh Nhật chưa về thì cũng không cần đi tìm.
Đến trước cửa một y quán, người kia mới dừng lại, quay lại nói với hai người:
“ Cha ta vốn là y sư của vùng này, một hôm cả cha và mẹ đều đột nhiên ngất đi; ta đi tìm y sư thì gặp được một người, hắn nói hắn có cách chữa trị.”
Minh Nhật khẽ gật đầu, vẫn không nói gì mà đi thẳng vào phòng cha mẹ người kia đang nằm. Nhìn thần sắc họ một lúc, lại bình tĩnh bắt mạch cho từng người y mới quay sang nam tử cao lớn đang lo lắng nhìn theo:
“ Họ không phải bị bệnh! Họ trúng phải một loại cổ trùng độc.”
“ Cổ trùng độc?”
“ Loại cổ trùng này đi theo đôi, chỉ có tác dụng nếu có hai người cùng trúng cả hai cổ trùng trong một đôi. Xem ra có kẻ cố ý giở trò rồi.”
“ Đáng hận, quân lương lại bị mất trong tay kẻ vô sỉ như vậy.”
Vân Tinh nắm chặt tay, nghiến răng nói; rồi lại quay sang Minh Nhật:
“ Minh Nhật đại ca, có cách nào chữa trị cho họ không?”
“ Có cách, có điều dược liệu rất khó tìm.”
“ Công tử cứ nói, tôi nhất định sẽ tìm được.”
Nam tử cao lớn vừa nghe thấy Minh Nhật nói sẽ cứu được, liền đổi giọng cung kính nói; Minh Nhật nhìn hắn mỉm cười:
“ Ta cần một loại nước tinh khiết nhất, lá trà mới nhú mầm, cùng thịt rắn độc trăm năm.”
“ Được, tôi sẽ đi tìm ngay, xin công tử cứu chữa cho cha mẹ. Tôi xin làm trâu làm ngựa cho công tử.”
Về đến doanh trại đã là chuyện hai ngày sau, vừa về đến đã thấy một người vội vã chạy ra:
“ Tinh nhi, Minh Nhật. Hai người cuối cùng cũng về.”
“ Đại ca/ Thành huynh!”
“ Quân lương thế nào rồi?”
Bạch y nam tử khẽ cười, lại thở dài:
“ Ta đã cố hết sức, nhưng vẫn có một phần bị cháy toàn bộ.”
“ Cứu được một chút, còn hơn là mất sạch.”
Minh Nhật nhẹ gật đầu, cả ba cùng nhau đi vào doanh trướng; chỉ vừa đi được một đoạn, ở đằng sau đã có ồn ào phá tan yên tĩnh. Vân Tinh quay lại nhìn thấy chính là người nam tử cao lớn kia đang xông vào doanh trại, nàng buồn cười kéo Minh Nhật:
“ Minh Nhật đại ca, hắn đuổi tới nơi rồi.”
Minh Nhật bất giác hơi đau đầu, y thực sự không cần người theo hầu; nhưng người kia lại nhất quyết đuổi theo thực làm y không biết làm sao. Ba người cũng không xen vào mà đứng lại chờ người kia xông tới nơi, hắn vừa tới trước mặt Minh Nhật liền trực tiếp quỳ xuống:
“ Công tử, xin công tử để tôi theo người báo đáp đại ân.”
“ Cha mẹ ngươi đã già, ngươi cũng phải ở lại thực hiện hiếu nghĩa, ta thực sự không cần người theo hầu.”
“ Công tử, xin công tử cho tôi cơ hội, tôi tuyệt đối không làm công tử thất vọng.”
Vân Tinh phía sau buồn cười mà không dám cười lớn, từ khi cha mẹ người này tỉnh lại, hắn liền nhất nhất đòi đi theo Minh Nhật hầu hạ. Đến giờ còn xông vào quân doanh, thật không biết phải làm thế nào với kẻ có đầu óc đơn giản thế này. Nhưng thực tâm nàng cũng muốn Minh Nhật có một người thường xuyên ở cạnh chăm sóc y, nên cũng tiến tới nói:
“ Minh Nhật đại ca, hắn đã có lòng như vậy, huynh lại hành động không tiện, chi bằng cứ thu nhận hắn. Cũng là cho hắn một cơ hội.”
Minh Nhật không nói gì, Vân Tinh lại huých người bên cạnh một cái, hắn liền hiểu ý nói vào:
“ Minh Nhật, Tinh nhi nói rất có lý; hơn nữa hắn tâm tư đơn thuần, cho hắn đi theo huynh học tập một chút cũng là có lợi cho hắn.”
Nói trúng trọng tâm đã đả động đến tâm tư của Minh Nhật, quả thực nếu bây giờ hắn ở lại đây thì không chắc sẽ không một lần nữa bị kẻ khác lợi dụng. Nếu lại lần nữa ảnh hưởng đến người thân, quả thực là lợi bất cập hại. Nghĩ một lúc, y liền hướng hắn nhẹ hỏi:
“ Ngươi tên gì?”
Người kia vui mừng, liền hướng Minh Nhật nói lớn:
“ Mọi người đều gọi tôi là a Ngưu, cha mẹ tôi cũng liền đặt tên tôi như vậy.”
“ Là một nam nhân, sao có thể gọi tùy tiện như vậy. Ta thấy ngươi thân hình cao lớn, thân thủ lại rất nhanh nhẹn; thôi thì, ta gọi ngươi là Dịch Sơn.”
“ Dịch Sơn xin thề trung thành với công tử.”
Dịch Sơn hướng Minh Nhật làm một lễ bái, Minh Nhật khẽ mỉm cười gật đầu:
“ Từ nay ngươi đi cùng ta, phải tự mình biết nên làm gì và không nên làm gì; có gì không hiểu có thể hỏi ta.”
“ Dịch Sơn xin nghe công tử.”
————-oOo————- |
|