|
CHƯƠNG 7: NỤ HÔN TẬP KÍCH
Trong tay Song Sam Dong là một tấm ảnh, bức ảnh mới được in, nhưng hình ảnh bên trong thì đã mờ nhạt đi nhiều. Xem chừng là ảnh chụp lại của một bức ảnh được chụp cách đây đã rất lâu. Trên ảnh có thể nhìn ra một người phụ nữ, khoảng 25 tuổi, gương mặt tròn trịa, tóc thẳng, dài ngang vai, hiền hậu, tuy ăn mặc giản dị nhưng lại rất nữ tính đằm thắm, tay ôm một đứa trẻ khoảng 3-4 tháng tuổi. Đứng bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn, khoảng 27-28, tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc quần tây trắng, rất nghệ sỹ, tay anh ta cũng ôm một đứa trẻ giống y hệt như đứa trẻ trong vòng tay người phụ nữ. Một bức ảnh gia đình êm ấm, thuận hoà, nhưng không khí của bức ảnh thật kỳ lạ. Nụ cười trên môi họ tươi bao nhiêu, thì ánh mắt họ lại buồn bã bấy nhiêu.
Từ lúc nhận được bức ảnh đến giờ, không biết Song Sam Dong đã ngắm nó bao nhiêu lần. Anh vuốt ve gương mặt người phụ nữ trong ảnh. Không ngờ người mẹ luôn vui vẻ, lạc quan của anh cũng có lúc buồn rầu như vậy. Không ngờ anh cũng có một gia đình đầy đủ như vậy. Không ngờ anh còn có một đứa em trai, lại còn là em trai sinh đôi. Không ngờ cha anh vẫn còn sống. Không ngờ ông còn chẳng phải là một người tầm thường mà lại là hẳn một đại ca xã hội đen lừng lẫy cả một phương trời. Những chuyện vốn có thể cả đời anh sẽ không được biết mà lại dồn dập đến trong một lúc khiến anh khó tiếp nhận. Song Sam Dong bất giác thở dài một hơi, thả bức ảnh trên tay xuống, nhìn ra những đám mây đang trôi lờ lững bên ngoài cửa sổ.
Buổi sáng ngày có buổi biểu diễn tại Macao, anh bất ngờ nhận được một tin nhắn của Jin Guk, bên trong có tấm hình này, kèm với lời nhắn: “Trong này có hình bố con. Bảo trọng con nhé!”. Buổi sáng trước khi lên máy bay, anh gọi cho mẹ một lần nữa. Mẹ ân cần hỏi han buổi biểu diễn của anh, rồi sau đó nhẹ nhàng nói xin lỗi anh. Mẹ xin lỗi đã giấu anh chuyện của bố. Mẹ nói với anh rằng bố không ở với anh không phải vì bố ghét bỏ gì mẹ con anh, mà chỉ là bố có trách nhiệm phải gánh và mẹ thì không chấp nhận được bố của các con mình là một tên xã hội đen. Bởi những ngăn trở đó, dù hai người yêu thương nhau sâu đậm, nhưng vẫn quyết định chia tay, mỗi người một nơi, mỗi người nuôi một đứa con. Bố anh mang em trai anh đi Busan, còn anh ở lại Dam Bong với mẹ. Vậy người con trai mà Hye Mi trông thấy, chắc chắn là em trai anh.
“Chuyến bay mang số hiệu MBS2014285 sẽ hạ cạnh xuống sân bay Gimhae sau 15 phút nữa. Quý khách vui lòng sắp xếp lại đồ đạc, kiểm tra lại dây an toàn…”
Tiếng thông báo của cơ trưởng chuyến bay kéo tiềm thức đang bồng bềnh trong những đám mây của Song Sam Dong trở lại. Anh giao trả lại cho cô tiếp viên đang đi qua chỗ anh cốc cà phê đã uống hết, và yên lặng ngồi chờ máy bay hạ cánh.
Nửa tiếng sau, Song Sam Dong bước ra khỏi sân bay quốc tế Gimhae. Busan mùa thu giống như một ly đá bào đậu đỏ: mát mẻ, thơm lành, ngập tràn dụ hoặc khiến người ta cứ muốn ăn mãi không muốn buông tay. Nhưng lúc này, Song Sam Dong chẳng có tâm trạng nào thưởng thức vẻ đẹp ấy của Busan. Anh đi thẳng tới một chiếc taxi sân bay, nhanh chóng ngồi vào xe và nói với tài xế:
“Phiền anh cho tôi đến khu vực có nhiều quán bar nhất Busan”.
Lái xe taxi là một thanh niên ngoài 20, nghe Song Sam Dong nói vậy thì cũng chẳng ngạc nhiên gì. Xem chừng có rất nhiều khách du lịch đến Busan cũng có sở thích thế này. Anh ta gật đầu, nhanh chóng lái xe đi. Khi chiếc xe bon bon trên đường lớn, người lái taxi vừa lái xe, vừa quan sát nét mặt của vị khách đang ngồi ghế sau của mình, cẩn thận bắt chuyện.
“Hình như anh mới đến Busan lần đầu?”
“À… vâng”, Song Sam Dong lơ đãng nói.
Nghe vậy, anh chàng tài xế nhiệt tình: “Có vẻ anh rất thích bar. Busan có rất nhiều loại quán bar. Anh thích kiểu quán bar nào?”
Chiếc xe dưới tay lái thuần thục của anh chàng lái xe lao vút đi trên đường, những hình ảnh đầu tiên của Busan chạy vùn vụt qua đôi mắt đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ xe của Song Sam Dong. Một lúc lâu sau, Song Sam Dong lại nghe thấy tiếng người tài xế:
“Anh suy nghĩ ra chưa?”
“Sao cơ?”
“Anh thích kiểu quán bar nào ấy?”
“À… tôi… không thích kiểu nào đặc biệt cả. Là chỗ mọi người hay tới là được rồi”, Song Sam Dong trả lời cho qua chuyện. Rõ ràng thái độ lơ là và câu trả lời của Song Sam Dong không phải là thứ anh chàng tài xế mong đợi. Nhiệt tình trên mặt anh ta xem chừng giảm đi không ít. Anh ta ỉu xìu đáp ngắn gọn: “Tôi hiểu rồi”. Người ta không cần thì thôi, anh ta cũng không cần phải phí sức nhiệt tình. Tốt nhất là cứ tập trung lái xe thôi.
“Mà anh này… ” Song Sam Dong lựa lời.
“Gì cơ?” Quên béng thái độ thờ ơ vừa rồi của Song Sam Dong, viên tài xế nhiệt tình đáp.
“Nghe nói ở Busan có mất băng đảng xã hội đen rất ghê gớm. Tôi là khách du lịch lần đầu đến Busan, tôi muốn đến vài chỗ nhộn nhịp vui vẻ một chút, nhưng cái gì cũng không biết, lại không muốn vướng vào rắc rối, mang hoạ vào thân. Vậy, tôi có cần kiêng kị gì không? Có cần tránh chỗ nào không? Hay có quy tắc gì đó không?”
Giảm tốc độ một chút, dùng ánh mắt “trông anh thế kia mà cũng thuộc dạng thích quẩy cơ á?”quan sát cẩn thận người thanh niên có dáng vẻ nghiêm túc và khiêm tốn kia qua gương chiếu hậu, viên tài xế hứng thú nói: “Ở Busan có hai bang rất lớn là Bang Búa Sắt và Bang Thất Tinh. Thường thì những chốn ăn chơi: như bar, vũ trường, sòng bạc đều nằm dưới ảnh hưởng của bọn họ. Tuy nhiên, nếu anh chỉ đến chơi bình thường thì chẳng sao cả. Tránh gây rối ở những nơi đó là được. Ở những nơi ấy, không kiêng kị, cũng chẳng có quy tắc gì cả. Chẳng phải chỗ đó mở ra cho người ta chơi sao?” Anh ta vừa nói câu cuối, vừa híp mắt cười nhìn Song Sam Dong qua kính chiếu hậu.
Song Sam Dong đón lấy ánh mắt anh ta, gật đầu ghi nhận: “Ra vậy”. Rồi làm như thuận miệng, Song Sam Dong tiếp tục hỏi: “Vậy chắc hai bang đó cũng phải chia ra khu vực hoạt động chứ nhỉ? Chẳng hạn khu vực này là của bang này, khu vực kia là của bang kia. Nơi mà anh sắp đưa tôi đến ấy, là thuộc tầm ảnh hưởng của bang nào?”
“Đương nhiên là có chia khu vực chứ”, viên tài xế tỏ vẻ hiểu biết. “Có chia chác thì mới có chuyện các bang đánh nhau tranh giành quyền lợi. Chỗ mà tôi sắp đưa anh tới là thuộc khu vực bang Búa Sắt quản lý. Nhiều bar rất được. Khách ta, khách tây đều thích”. Anh ta vừa nói, vừa rẽ từ đường cao tốc vào một con đường đông đúc xe cộ. “Nhưng mà nghe phong thanh đâu đó là gần đây bang Búa Sắt bắt đầu quan tâm đến các hoạt động hợp pháp. Một bang nhóm xã hội đen mà chuyển qua hoạt động hợp pháp nghe thật là kỳ cục đúng không?”
Anh ta vừa ha ha cười, vừa kể cho Song Sam Dong nghe rất nhiều chuyện về các nhóm xã hội đen Busan, về những cuộc trận huyết chiến nảy lửa giữa các bang nhóm. Song Sam Dong vừa trò chuyện bâng quơ, vừa hỏi dò anh ta những thông tin anh muốn biết về Nam Jae Chun; và quả nhiên là anh ta chẳng biết gì mấy. Song Sam Dong đang suy nghĩ xem mình nên dùng cách gì để có thể gặp được Nam Jae Chun. Đi dò hỏi ở các quán bar vũ trường thì quá lộ liễu. Không khéo trước khi biết được Nam Jae Chun ở đâu, anh đã bị chúng nghi ngờ, dần cho một trận thừa sống thiếu chết thì nguy; hay là kiếm xem nơi nào thật quan trọng với bang Búa Sắt, rồi quậy tung beng một trận, làm như vậy có khi cơ hội gặp được Nam Jae Chun sẽ lớn hơn. Song Sam Dong nghĩ ngợi mung lung một lúc, chẳng bao lâu thì taxi đã dừng lại trước một còn phố nhộn nhịp.
“Đến rồi đây!” Người lái xe quay lại, cười nói với Song Sam Dong.
Song Sam Dong trả tiền taxi, cố tình trả dư anh ta một khoản, cảm ơn anh ta đã nhiệt tình trò chuyện cùng anh trên cả chặng đường. Người lái xe nhất quyết trả lại anh số tiền thừa, nói rằng nói chuyện cùng anh cũng khiến anh ta vui vẻ. Song Sam Dong cười trừ khi anh ta bảo anh rằng, anh là một khách du lịch kỳ lạ. Những khách du lịch khác đến Busan hay hỏi chỗ nào ăn ngon, chỗ nào đẹp, chỗ nào chơi vui, còn anh thì hỏi về xã hội đen Busan. Hai người chào tạm biệt nhau, anh ta cười chúc Song Sam Dong chơi thật vui vẻ.
Còn lại một mình, Song Sam Dong khoác ba lô lên lưng hoà vào dòng người ngược xuôi trên phố. Ban ngày, tất cả các quán bar, vũ trường đều đóng cửa. Con phố này cũng chẳng khác những con phố bình thường bao nhiêu. Trước mắt phải tìm một chỗ ở cái đã. Lần theo những hướng dẫn trong cuốn sách hướng dẫn du lịch, Song Sam Dong tìm được một khách sạn gia đình ở ngay gần đó.
Điều hành khách sạn đó là một đôi vợ chồng trung tuổi, rất quan tâm đến khách trọ. Họ hay hỏi han, trò truyện với khách trọ của mình. Song Sam Dong lễ phép, lại hay hỏi han họ việc này việc khác nên chỉ đến ngày thứ hai, quan hệ của Song Sam Dong với họ đã rất tốt.
Song Sam Dong trong bộ dạng một khách du lịch mệt mà vui sau một ngày hăng say khám phá bước vào cửa khách sạn. Hai vợ chồng chủ nhà trọ đang nói chuyện trước quầy tiếp khách thấy Song Sam Dong bước vào thì ngẩng lên vui vẻ hỏi chuyện anh.
“Thế nào? Đền Beomeosa có đẹp không?”
“Đẹp tuyệt! Cháu muốn ở trong cái không khí trong lành phảng phất mùi thông ấm áp mà sảng khoái ấy. Tuyệt vời ạ!”, Song Sam Dong vui vẻ trả lời bác gái. Thực ra, chỉ có nửa ngày anh ở đền Beomeosa, thời gian còn lại, anh lê la các quán xá, tìm kiếm thêm những thông tin có ích về Bang Búa Sắt và Nam Jae Chun. Thấy bác trai ăn mặc trang trọng, Song Sam Dong quay sang hỏi: “Bác mặc đẹp thế này đi đâu vậy ạ?”
Không đợi ông chủ khách trọ trả lời, bà chủ nhà trọ đã nói thay chồng: “Ông ấy mê nhạc Trot lắm. Tối thứ Sáu nào ông ấy với hội bạn cũng đến quán “Thuở ấy” để nghe nhạc. Không tuần nào thiếu”.
Ông chủ nhà trọ cười ha ha phụ hoạ. Chợt nhớ ra điều gì đó, ông bảo Song Sam Dong.
“À, mà nói cho cháu biết điều này, cái quán nhạc “Thuở ấy” ấy là của Nam Jae Chun đấy. Nghe nói, ông ta mở nó lúc lên kế thừa sự nghiệp của gia đình, qua bao nhiêu năm nay không ngừng hoạt động một ngày. Không biết chính xác là ngày nào, nhưng tuần nào cũng có một ngày ông ấy đến đó. Cháu có thích nhạc Trot không? Nếu thích thì đến nghe thử đi”.
Song Sam Dong cảm giác như trái tim mình đập nhanh hơn. Đúng rồi, mẹ nói ông ấy rất yêu âm nhạc. Nếu không phải anh trai bị chết trong cuộc đối đầu với một bang phái, thì ông ấy đã tiếp tục cuộc sống phiêu lãng, nghệ sĩ bên ngoài, sẽ theo đuổi giấc mộng làm ca sỹ đến cùng. Hai hôm nay dò la, Song Sam Dong chưa thu được tin tức gì có ích. Thông tin này đến thật đúng lúc. Vậy là anh có cách gặp được ông ấy rồi.
“Vâng, cảm ơn chú. Cháu còn ở đây mấy ngày nữa, cháu sẽ sắp xếp thời gian đến đó. Cháu lên phòng tắm rửa một chút đây ạ. Chú đi nghe hát vui vẻ ạ! Cô ơi, cho cháu xin chìa khoá phòng ạ!”
Cùng khi ấy, từ ngoài cửa vang lên một giọng nữ trầm vang, mạnh mẽ:
“Mì tương đen đến rồi đây, cô Mi Suk ơi! Mỳ nóng…” Cô gái cao lớn tay xách một chiếc thùng giao hàng vừa bước vào không kịp nói hết câu đã đứng sựng ở cửa.
“Đại ca! Anh đã trở về rồi!” Nhìn thấy người đàn ông trước mắt khiến cảm xúc của cô ta bị kích thích cực độ. Giọng hét của cô ta khiến mọi người đều đứng hình.
Song Sam Dong lúc ấy vừa lấy chìa khoá phòng từ tay bà chủ nhà, đang định bước về phía cầu thang đi lên phòng mình thì thấy xung quanh rung chuyển, trước mặt tối sầm, rồi nhanh như chớp một đôi môi hạ xuống môi anh. Chuỗi sự kiện diễn ra chóng vánh, khiến Song Sam Dong không kịp phản ứng. May làm sao, cô gái kia bị bà chủ khách sạn lôi ra.
“Hong Gemmy, cháu bị cái quỷ gì vậy? Sao cháu dám cưỡng hôn khách trọ của cô?”
HẾT CHƯƠNG 7
|
Rate
-
Xem tất cả
|