|
CHƯƠNG 5: ĐẦU MỐI BẤT NGỜ
http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMy8wMy8wOC9lLzkvInagaMEZTlhZGEzOTQ5YjU3MjExNjM2MTlkNjgwYzQzN2U0N2EdUngWeBXAzfElmIEl0IEcUIbaBpWeBGxzIE1lIC0gU28gWW91IFRoaW5rIFlvInagaMEdSBDYW4gRGFdUngY2UgQ3V0fEphmUsIC29dUngIE1yYXp8MXw1
Song Sam Dong cứ tưởng rằng bảy năm ở Mỹ đã rèn luyện cho anh một sự nhẫn nại bền chắc như tường thành kiên cố. Nhưng anh đã lầm. Tường thành gì! Kiên cố gì! Chẳng qua chỉ là một con đê bề ngoài thì vững chãi, nhưng trong lòng đầy lỗ hổng. Thế nên, chỉ cần một con sóng cũng khiến con đê ấy vỡ tan tành, khiến cho hoang mang, lo lắng, nóng ruột như cơn lũ ồ ạt chảy tràn trong lòng anh.
Trong cơn lo lắng thiêu đốt đầu óc, Song Sam Dong vô thức bước đi, rồi dừng lại trước quầy lễ tân. Anh đứng đó, nhất thời không thể nhớ tại sao mình lại đứng ở đây. Song Sam Dong thất thần như vậy một lúc, cho đến khi có một tiếng nói nhẹ nhàng cất lên:
“Thưa ngài, chúng tôi giúp gì được ngài? Thưa ngài!”
Cô gái lễ tân kiên nhẫn nhắc lại từ “Thưa ngài!” tới lần thứ năm mới gọi được sự chú ý của Song Sam Dong. Anh kéo ánh mắt về phía lễ tân.
“À, chào cô! Tôi… Ừm… À… Quản lý… Ừm… Ông ấy nói tôi có thể nhận lại đồ của cô gái hai hôm trước bị đưa đi ở chỗ này”, Song Sam Dong cuối cùng cũng nhớ ra mục đích mình đi đến đây. Anh vừa nói, vừa làm cử chỉ tay ám chỉ khoảng không gian trước quầy lễ tân.
Cô gái gật đầu hiểu ý. Cô cầm một chiếc túi giấy có quai đặt sau quầy lễ tân đưa cho Song Sam Dong.
“Vừa nãy quản lý có chỉ đạo, tôi đã thu gọn lại trong đây rồi, anh kiểm tra xem”, cô gái lễ tân nói.
Song Sam Dong đón lấy chiếc túi. Cô gái lễ tân giải thích: “Lúc bị đưa đi, cô ấy đánh rơi điện thoại di động và ví tiền. Ngoài ra, còn có một va-li hành lý nhỏ. Tôi đã sắp sẵn ra đây cho anh rồi.”
Song Sam Dong gật đầu nói cảm ơn với cô gái lễ tân, rồi nhận chiếc va-li. Lúc chuẩn bị quay đi, Song Sam Dong lại nghe thấy tiếng nói rụt rè của cô gái lễ tân.
“Thưa ngài! Tôi nghĩ nên nói với ngài điều này. Trước khi bị bảo vệ của chúng tôi đưa đi, cô ấy đã gọi tên ngài, Song Sam Dong”. Để ý thấy người đối diện ngạc nhiên khi nghe thấy cái tên Song Sam Dong, cô gái mỉm cười gật thừa nhận: “Tôi biết ngài là Song Sam Dong”.
Song Sam Dong gật đầu, cảm ơn cô gái, khuôn miệng khẽ kéo thành một nụ cười nhỏ. Anh quay lưng bước đi, trong đôi mắt chất đầy lo lắng của anh thoáng sóng sánh chút niềm vui. Một người đi cả một quãng đường cô đơn bảy năm chỉ để được trở lại bên người con gái mình yêu quý, đối với một người như thế, chỉ cần nghe được cô gái ấy gọi tên mình thôi trái tim cũng đủ lý do để hân hoan rồi.
“Nhưng nếu không gọi tên mình, cô ấy sẽ không bị bắt đi, không đến nông nỗi bây giờ có bình an không cũng không biết”, Song Sam Dong nói, giọng nói nhỏ chỉ đủ một mình anh nghe thấy. Chút vui vẻ thoáng hiện lên trong ánh mắt anh cũng theo câu nói ấy tan biến.
Cô gái lễ tân bấm bụng im lặng nhìn theo bóng dáng cô đơn của Song Sam Dong trên hành lang khách sạn người qua kẻ lại rộn ràng. Cô muốn mở miệng xin anh chữ ký. Đĩa nhạc cô cũng chuẩn bị hết rồi. Nhưng gương anh thất thần thế kia, cô không dám kinh động. Cô tuy không xinh đẹp, không có tài năng gì nổi trội, nhưng cũng là cô gái đáng yêu, biết điều. Haiz, vẫn là thôi đi!
******
“Song Sam Dong?”
Song Sam Dong nghe thấy phía trước có tiếng người gọi tên mình. Một giọng đàn ông trầm ấm, Song Sam Dong nghe ra được cả sự nghi vấn lẫn chút ngạc nhiên trong giọng nói ấy. Đưa mắt về phía phát ra âm thanh, anh cố tìm kiếm trong trí nhớ của mình một người có giọng nói như thế. Chưa kịp nhớ ra là ai, Song Sam Dong đã thấy người đó tiến về phía mình.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp của khách sạn hiện ra một người đàn ông hơn 40 tuổi, cao lớn, vững trãi. Gương mặt… gương mặt ông ta có chút quen thuộc, nhưng ký ức mơ hồ của Song Sam Dong lại khiến anh phân vân. Trí nhớ của anh không có ký ức về người đàn ông này. Một người xa lạ quen thuộc? Thật kỳ cục! Song Sam Dong tự giễu trực giác của mình.
Không biết là do ánh đèn ấm áp hay do sự xa lạ quen thuộc kỳ cục kia mà Song Sam Dong phảng phất cảm thấy một sự gần gũi và đáng tin toát ra từ nụ cười nhỏ nhẹ trên môi người đàn ông đang từ từ bước đến kia.
“Đúng là Song Sam Dong rồi”, người đàn ông dừng lại trước mặt Song Sam Dong, nhìn thẳng vào mắt anh, cất tiếng nói.
Nhìn vào gương mặt điềm tĩnh của người đàn ông vừa bước tới, Song Sam Dong thấy niềm vui bất ngờ gặp người quen lấp lánh trong mắt ông ta. Chẳng lẽ cái thứ trực giác thiếu khoa học kia của anh đúng? Tai anh có vấn đề thật, nhưng mắt và trí nhớ của anh hoàn toàn bình thường.
Gương mặt đấu tranh suy nghĩ của Song Sam Dong khiến người đàn ông bật cười. “Không cần nhớ! Ký ức của cậu hẳn là không có tôi đâu”, ông nói, ánh mắt và khuôn miệng khẽ cong thành một điệu bộ bông đùa tuỳ ý. Ngừng một chút vui vẻ ngắm nghía vẻ rối rắm trên gương mặt Song Sam Dong, ông ta tiếp tục: “Mà tôi dám chắc, tôi không phải là fan cuồng của cậu”.
Vừa gặp đã cười như thân thiết, giờ lại bông đùa, thay đổi nhanh như vậy, bảo anh làm sao phản ứng cho kịp, Song Sam Dong thầm nghĩ. Chưa kịp phản ứng với những gì người đàn ông này nói, anh đã lại nghe thấy giọng nói rất nghiêm túc của người đàn ông kia.
“Tôi là Jung Ha Myung, giám đốc học viện nghệ thuật Kirin”, ông ta vừa nói, vừa vươn bàn tay đang mở rộng về phía Song Sam Dong, nhiệt thành chờ đón bàn tay anh.
Cái tên Jung Ha Myung thực sự khiến Song Sam Dong ngạc nhiên. Anh không lạ gì người này. Nhưng đúng là anh chưa lần nào gặp ông ấy. Song Sam Dong đưa bàn tay của mình ra nắm lấy bàn tay đang giơ ra của Jung Ha Myung. Nhận thấy bàn tay người đàn ông kia xiết nhẹ lấy bàn tay mình, anh mới thực sự cảm nhận được sự chân thực của cuộc gặp gỡ này. Anh đang gặp Jung Ha Myung, vị hiệu trưởng trong truyền thuyết của Học viện Nghệ thuật Kirin.
Đối với Song Sam Dong mà nói, Jung Ha Myung chính là người giúp anh mở ra cánh cửa nghệ thuật. Nếu không có Jung Ha Myung, có lẽ, giờ Song Sam Dong vẫn là một cậu nông dân đơn thuần, vui vẻ với cuộc sống ruộng đồng bên người mẹ đơn thân yêu quý. Song Sam Dong nhìn người đàn ông trước mặt, tay cảm kích nhẹ xiết lại bàn tay của Jung Ha Myung, tâm trạng u ám của anh như có một tia nắng nhạt chiếu qua.
“Em chào thầy! Xin lỗi thầy, lần đầu gặp mà em lại thất lễ vậy!” Song Sam Dong ngượng ngùng nói khi hai người buông tay nhau. Tuy chẳng dạy Song Sam Dong ngày nào, nhưng những gì ông ấy làm cho anh, cũng xứng đáng để anh gọi một tiếng thầy.
Jung Ha Myung mỉm cười rộng lượng, nói với Song Sam Dong: “Không sao!”. Nói rồi ông vỗ nhẹ vào vai Song Sam Dong: “Đi nào, chúng ta tìm chỗ uống cốc cà phê với nhau. Lần đầu gặp nhau đâu có thể xuề xoà vậy được”.
Hành động vỗ vai ấy khiến Song Sam Dong có một cảm giác thân mật kỳ lạ. Mải đoán định ý nghĩa của hành động này, Sam Song Dong không để ý, khi nói câu cuối, ông ấy làm như vô tình nhấn mạnh từ “lần đầu” mà ánh mắt cũng ánh lên sự hứng thú.
Jung Ha Myung nói xong chủ động bước về phía quán cà phê của khách sạn. Đến lúc này Song Sam Dong mới nhìn thấy, ông ấy cũng mang theo một chiếc va-li nhỏ. Song Sam Dong kéo theo chiếc va-li của Hye Mi đi theo Jung Ha Myung tiến về phía quán cà phê.
***
Song Sam Dong và Jung Ha Myung ngồi đối diện nhau trong một góc yên tĩnh của quán. Trước mặt hai người là hai cốc cà phê đang bốc khói. Jung Ha Myung vẫn đang dùng ánh mắt “người quen lâu không gặp” đánh giá Song Sam Dong. Chưa ai nói với nhau câu nào, nhưng không gian cũng không vì thế mà ngượng ngùng.
Jung Ha Myung nhấp một ngụm cà phê, chậm dãi cất tiếng nói: “Mỗi lần nhìn cậu biểu diễn trên sân khấu, tôi vẫn luôn tự nhủ quyết định ngày xưa của mình không sai. Nhưng thân là người ngoài, mà lại đưa ra một quyết định ảnh hưởng tới cuộc đời cậu như vậy, tôi vẫn luôn áy náy. Bởi vậy, thực lòng, tôi đã mong chờ cuộc gặp gỡ ngày hôm nay từ rất lâu rồi”. Jung Ha Myung chậm dãi, cẩn thận nói từng lời như thể những lời này, ông đã chuẩn bị cả chục năm. Jung Ha Myung nghiêm túc nhìn vào mắt Song Sam, tiếp tục nói: “Tôi luôn muốn hỏi cậu, vào Kirin học, theo đuổi con đường âm nhạc như thế, cậu có hối hận không? Tôi biết, dù không vào Kirin, cậu cũng vẫn sẽ có một cuộc sống rất vui vẻ, hạnh phúc”.
Song Sam Dong thoáng ngạc nhiên. Hoá ra một người như Jung Ha Myung cũng có thể bận tâm những điều như vậy. Mà bận tâm đến cả chục năm rồi chưa nguôi. Nhưng chẳng phải ông ấy là huyền thoại của Kirin sao? Cũng phải có lý do mới trở thành huyền thoại được chứ.
Song Sam Dong thả lỏng đáp lời Jung Ha Myung: “Thật lòng, em không nghĩ, chuyện đầu tiên thầy và em trò chuyện với nhau lại là chuyện này”. “Những ngày sống ở Dam Bong là những ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời em. Tuy không đầy đủ vật chất như ở Seoul, nhưng lại rất vui vẻ, ấm áp”. Đôi mắt chất chứa nhiều tâm tình của Song Sam Dong thoáng khoác một chút mơ màng, trên môi anh nở ra một nụ cười mềm mại.
“Lúc đó em uớc mơ gì nhỉ?” Nụ cười trên môi Song Sam Dong dường như đậm đà thêm một chút, bóng dáng cậu thiếu niên Song Sam Dong chân phương, vui vẻ, thẳng thắn và hạnh phúc bên mẹ trong tâm trí anh dường như cũng hiện lên rõ ràng thêm một chút. “Em đã ước trở thành một người nông dân chăm chỉ, sống hạnh phúc bên mẹ cả đời. Em còn lên kế hoạch rõ ràng cho cuộc sống nông dân của mình rồi cơ đấy. Tuyết ở Dam Bong thật đẹp. Không khí Dam Bong đầy ắp hương thơm ấm áp của bát cơm nóng mẹ nấu. Ở chỗ nào của Dam Bong cũng tìm thấy sự an ủi, vỗ về. Sống ở một nơi như thế, chắc chắn cũng rất hạnh phúc”.
Khi những ký ức đẹp đẽ ấy dần tan vào hương cà phê nồng đượm từ ngụm cà phê Song Sam Dong vừa nhấp, anh hướng ánh mắt đầy tâm sự của mình vào Jung Ha Myung, cất tiếng nói: “Nó là những ngày đẹp em giữ mãi trong tim, nhưng em khuông nuối tiếc đã chọn con đường trở thành nghệ sỹ. Giống như, đó là một ước mơ vốn đã vùi sâu trong góc trái tim em, chỉ chờ được đánh thức vậy. Và thầy chính là người đã đánh thức nó. Nhờ có thầy và các thầy ở trường Kirin, em mới biết, con đường thực hiện một ước mơ lại đẹp đẽ và hạnh phúc đến thế. Dẫu có đôi khi vất vả, dẫu có đôi khi cô đơn, dẫu có đôi khi chán nản, nhưng đó là một phần của hạnh phúc ấy. Có thêm nhiều người bạn tốt, có thêm nhiều người yêu thương em, được trải nghiệm những cảm xúc em chưa từng được trải qua giúp em trưởng thành một người vững trãi mà những người thân yêu của em có thể tin tưởng. Thầy xem, em được nhiều thế, sao lại hối hận”.
Sam Song Dong ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Người tuyển đặc cách em vào Kirin là thầy, nhưng người cuối cùng quyết định lên Seoul, vào Kirin học là em. Dù ban đầu lên Kirin học với lý do gì, dù kết quả cuối cùng em có ra sao, thì người nào làm ra quyết định, người ấy phải chịu trách nhiệm. Sao có thể đổ trách nhiệm lên thầy được. Hơn nữa, dù gì em cũng đã dốc hết tâm sức của mình, có ra sao, bản thân em cũng không hối hận”.
“Thầy Jung Ha Myung, thầy không cần nhọc lòng vì những điều đó đâu ạ. Chắc thầy không biết, em luôn coi thầy là người thầy đầu tiên của em, dù thầy chưa từng dạy em ngày nào. Em nhớ khi em bắt đầu vào học Kirin, thầy đã không còn ở trường nữa rồi. Chỉ được nghe các bạn kể về thầy, em đã rất tò mò. Em vẫn muốn gặp thầy, trực tiếp nói lời cảm ơn, vậy mà bẩy năm mới nói được. Cảm ơn thầy đã nhìn ra em”. Giọng của Song Sam Dong chậm rãi, chân thành.
“Song Sam Dong, cậu thực sự trưởng thành rồi”, Jung Ha Myung cất giọng ôn tồn, hài lòng thưởng thức thêm một ngụm cà phê.
“Vâng. Em hi vọng mình đủ sức ghánh vác và bảo vệ những người thân yêu của em. Nhưng thầy Jung Ha Myung, em có một việc luôn thắc mắc trong lòng. Tiện đây, em có thể hỏi thầy được không?”
“Chuyện gì vậy? Nếu có thể, tôi nhất định sẽ giải đáp đến nơi, đến chốn”, Jung Ha Myung đáp lời.
“Cũng không có gì quan trọng, chỉ là chuyện làm thế nào thầy phát hiện được em. Em sống ở làng Dam Bong xa xôi, hồi nhỏ, chưa từng dời khỏi làng lần nào. Thầy cũng nói đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, vậy sao thầy biết em có năng khiếu âm nhạc và tuyển đặc cách em vào trường Kirin? Thầy không biết đấy, hồi nhỏ, vì cứ nghĩ mẹ không thích em ca hát, sợ mẹ buồn nên em không mấy khi hát. Bởi vậy, rất ít người biết em hát được”.
Jung Ha Myung lắng nghe Song Sam Dong nói, miệng nở nụ cười thích thú.
“Sam Dong, vấn đề này, chắc tôi không thể trả lời cậu tường tận được. Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết điều này, mặc dù cậu không biết gì nhiều về tôi, nhưng tôi lại biết rất rõ về cậu. Tất cả những chuyện về cậu, từ lúc cậu còn bé cho đến khi cậu vào học Kirin, tôi đều biết”. Thấy Song Sam Dong ngạc nhiên, đang muốn cất lời hỏi, Jung Ha Myung vừa cười vừa nói: “Đừng hỏi vì sao tôi lại biết những điều đó, bởi đó chính là chỗ tôi không thể nói tường tận với cậu được. Nhưng thử hỏi mẹ cậu xem, có khi mẹ cậu biết. Không phải mẹ cậu vẫn nói với cậu, bố cậu hát rất hay sao? Chuyện về ông ấy, không chỉ có chuyện ông ấy hát rất hay đâu. Nhưng nếu mẹ cậu không nói cho cậu, tôi cũng không nghĩ, mình có quyền nói cho cậu. Hãy hỏi mẹ cậu về ông ấy, chuyện của cậu, ông ấy có thể giúp”.
Tiếng nói ôn tồn, trầm ấm của Jung Ha Myung như thả một quả bom lớn vào tâm trí đang rối loạn của Song Sam Dong? Sao thầy ấy lại biết mình đang gặp chuyện? Liệu chuyện thầy ấy nói có phải là chuyện về Hye Mi? Thầy ấy biết bố mình? Sao bố mình với Hye Mi lại có liên hệ với nhau?
“Ý thầy là sao ạ?” Song Sam Dong kinh ngạc hỏi lại Jung Ha Myung. “Thầy biết em đang xảy ra chuyện gì sao ạ? Sao lại có liên hệ với bố em? Thầy là bạn bố em ạ?”
Jung Ha Myung rõ ràng không có ý trả lời những câu hỏi của Song Sam Dong. Ông chỉ nhìn vào Sam Song Dong, dùng giọng điệu nghiêm túc và chậm dãi nhắc lại với Song Sam Dong: “Nhớ tìm bố cậu”.
Nói xong, Jung Ha Myung đứng lên. Ông ấy vừa cầm lấy chiếc va-li, vừa nói với Song Sam Dong: “Chúc buổi biểu diễn sắp tới của cậu thành công. Theo như tôi thấy, chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp lại. Tạm biệt!”
Ông ấy vỗ hai cái vào vai Song Sam Dong như cổ vũ cậu, rồi quay gót rời đi. Đến tận lúc đó, đầu óc Song Sam Dong vẫn nằm trong tình trạng lộn xộn vì chưa thể tiếp thu được những thông tin vừa được cung cấp. Cố ép đầu óc bình tĩnh suy nghĩ, Song Sam Dong nhanh chóng lôi điện thoại ra. Anh bấm một số máy, rồi đưa máy lên nghe. Bên kia nhanh chóng có người bắt máy. Song Sam Dong hít một hơi thật sâu rồi cất tiếng nói.
“Mẹ! Con là Song Sam Dong”.
Bên kia nói gì đó, Song Sam Dong vừa gật đầu, vừa nói: “Vâng, con khoẻ lắm! ăn ngủ đều rất tốt. Mẹ có khoẻ không?”
Lại một khoảng im lặng dài nữa, trước khi Song Song Dong tiếp tục nói: “Mẹ ơi, mẹ chờ con nhé. Con sắp về rồi”.
Mẹ lại nói gì đó khiến Song Sam Dong tâm đang phiền loạn cũng nhẹ nhàng nở một nụ cười, khẽ gật đầu. Nghe thêm một chút nữa, anh đáp lời mẹ: “Nhưng mẹ ơi, Hye Mi đi tìm con, mất tích rồi… Vâng, ở Macao. Hye Mi bị bắt đi với một người thanh niên rất giống con… Mẹ, mẹ vẫn nghe con nói đấy chứ? Vâng. Người ta nói, bố con có thể giúp được con. Mẹ ơi, con biết mỗi lần nhắc đến bố mẹ sẽ buồn, nhưng con không biết cách nào khác để tìm Hye Mi nữa. Mẹ nói cho con bố con là ai, ở đâu được không?”
Sam Song Dong nắm lấy chiếc điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi. Anh biết mẹ anh đang đấu tranh. Anh yên lặng chờ quyết định của mẹ. Không biết qua bao lâu, Song Sam Dong cũng nghe thấy bên kia lên tiếng. Vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt Song Sam Dong. Anh khó nhọc nhắc lại lời mẹ mình: “Vâng, con nhớ rồi. Bố con là Nam Jae Chun, người đứng đầu bang Búa Sắt lớn nhất Busan… Vâng, con không sao. Con sẽ đến Busan tìm bố”.
HẾT CHƯƠNG 5
|
Rate
-
Xem tất cả
|