|
CHAP 8: Không Thể Quên
Công viên Seoul một buổi sáng đẹp trời....
Hôm nay Sunny cảm thấy như nỗi nhớ, sự chờ đợi của mình đã lên đến đỉnh điểm và bùng nổ. Mới sáng cô đã lôi Yo và Daisy dậy rồi kéo cả hai ra công viên với mình. Nơi lần đầu tiên cô gặp Jang Joong. Cô đã chờ đợi...đã mong mỏi...nhưng Jang Joong lại không hề gọi điện hay nhắn tin cho cô lấy một lần. Hôm nay cô quyết phải ngồi đây và chờ đợi kỳ tích. Biết đâu cô sẽ gặp lại anh ở đây...Sunny một mực bắt Yo và Daisy mỗi người chia nhau mỗi ngã nếu ai trông thấy Jang Joong thì báo cho cô biết. Daisy vui vẻ cười đùa sự si tình ngốc nghếch, và có phần trẻ con của cô bé Sunny nhưng vẫn sốt sắng chạy đi theo lời cô bé. Còn Yo thì lại im lặng, cô cũng đi nhưng lại rất thong thả...vì cô biết, Jang Joong sẽ không đến đâu. Không ai ngờ rằng...Yo lại còn ngốc nghếch hơn cả Sunny và cũng si tình không kém. Dù nghĩ Jang Joong sẽ không nhớ đến những chuyện vu vơ đâu nhưng cô vẫn hy vọng...và sau hôm gặp gỡ ấy, hàng ngày Yo vẫn âm thầm đến công viên này chờ đợi, chỉ để có thể gặp lại Jang Joong một lần nữa. Ánh mắt ấy dường như đã chiếm hết trái tim cô, mặc dù cảm thấy có lỗi với Sunny nhưng cô vẫn không thể quên anh chàng Jang Joong được...tình yêu sét đánh và là tình yêu đầu tiên của cô...trớ trêu thay đó cũng chính là tình yêu đầu tiên của Sunny-bạn thân cô. Mỗi ngày qua đi, Yo vẫn chờ đợi để rồi lại nhận lấy thất vọng...Jang Joong đã không hề trở lại.
Yo thẩn thờ bước đi, lòng cứ suy nghĩ mãi về ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy...thiên thần...phải chăng sẽ chỉ xuất hiện một lần rồi biến mất mãi mãi. Bỗng nhiên trời đổ mưa...một cơn mưa to bất chợt, Yo đã đi xa khỏi chỗ Sunny mất rồi, cô lo lắng không biết Sunny có đợi tình yêu của mình trong mưa không...Sunny vốn ngốc nghếch mà, quay đầu lại, cô chạy về hướng Sunny. Về phía Sunny, cô lo lắng cho Yo hơn cả lo cho Daisy...miệng gọi Daisy và Yo quay về vì mưa, nhưng lại đuổi theo hướng Yo đã đi. Mưa to, Sunny buộc phải núp mưa dưới một mái hiên quán cà phê gần đó, tay cầm điện thoại cô gọi cho Yo, Yo không nghe máy, cô gọi cho Daisy...Daisy trả lời bảo đã có chỗ núp mưa nên Sunny cứ yên tâm, còn Yo...Sunny lo lắng, ko biết Yo sao rồi, có biết tự lo cho mình không, có biết núp mưa không hay lại vì Sunny mà chạy lung tung bất chấp cơn mưa đi tìm anh chàng Jang Joong cho cô. Tính Yo là vậy mà, bề ngoài có vẻ hơi hung hăng nóng tính, nhưng thật ra lại trầm tĩnh và nặng tình cảm, nhất là rất trọng lời hứa...Yo đã hứa sẽ tìm Jang Joong cho Sunny...Sunny lo lắm, lòng cô cứ như lửa đốt, lỡ Yo bệnh thì sao, Yo sang Hàn Quốc này là vì cô cũng như Daisy vì chị Rosy vậy, đúng ra Yo và Daisy đã có thể sống một cuộc sống mới khi tách ra khỏi gia đình cô, có thể bắt đầu một tương lai mới tươi sáng tại quê nhà nhưng lại quyết theo gia đình cô ra đi...chỉ vì một chữ "nghĩa", vì lẽ đó Sunny cho rằng mình phải có trách nhiệm với Yo, Yo đã phải hy sinh quá nhiều rồi...cuộc sống, gia đình, tương lai...
Yo lao đi trong cơn mưa tìm Sunny nhưng không thấy, người cô ướt sũng, cô định lấy điện thoại ra gọi nhưng sờ vào túi mãi sao không thấy, không biết nó đã rơi lúc nào, có thể là rơi lúc cô chạy vội đi. Người Yo lạnh cóng...nhưng cô vẫn tiếp tục chạy trong mưa, cô lo lắng..."Cái con nhỏ này, không biết đã đi đâu rồi, Daisy không biết có khuyên được nhỏ Sunny từ bỏ ý định không, mưa to thế này...".Yo đưa tay vuốt mặt cho những giọt nước táp vào mặt rơi xuống rồi lại lao đi. Có một bàn tay tóm lấy tay cô kéo lại, một bàn tay thật ấm áp, cô không cảm thấy mưa táp vào mình nữa...Yo quay đầu lại, cô có bị hoa mắt không, không thể nào...
Jang Joong đứng đấy, một tay cầm dù, một tay kéo tay Yo, mỉm cười. Yo ngẩn người, anh kéo cô vào một mái hiên gần đó núp mưa. Yo chết lặng, cô có lầm không, Jang Joong đang nắm tay cô, đang che mưa cho cô...cô mơ à, hay là vì lạnh quá nên sinh ra ảo giác.
Jang Joong cười tươi, sụp dù xuống, anh nghiên đầu nhìn vào mắt Yo.
- Này!!! Sao cứ trợn tròn mắt thế
- (Yo giật mình, tự nhéo tay mình 1 cái, á...đau..là thật rồi, cô mỉm cười hạnh phúc, cô ấp úng) À à...anh...là anh thật.
- (Jang Joong nhoẽn miệng cười vì thái độ của Yo)
- (lí nhí) Cám ơn anh...Jang Joong, anh đến đây thật...
- (nheo mắt, rồi nhìn Yo) Thật là sao??? cô làm sao vậy, lạnh lắm phải không?
- Không, em không lạnh (Yo cứ nhìn chăm chăm vào Janh Joong như sợ hình ảnh thiên thần ấy sẽ biến mất khỏi mắt mình)
- Nói dối rồi, Yo à!
- (Tim Yo đập mạnh) Anh biết tên em sao?
Jang Joong lấy trong túi ra chiếc khăn tay có hình chú gấu trúc của Yo "Nhờ cái này..." rồi anh chồm tới lấy chiếc khăn chậm những giọt nước trên mặt Yo. Tim Yo càng đập mạnh hơn, mặt cô đỏ ửng, toàn thân nóng rang...Jang Joong để ý thấy gương mặt Yo thay đồi sắc thái, anh phì cười rồi nắm tay cô giúi chiếc khăn vào.
- Trả cô nè, lần trước tôi quên, xin lỗi nhé
- (Yo lắp bắp) Anh cứ giữ đi..
- Thôi, tôi muốn trả lại chủ nhân của nó, thấy cô chạy trong mưa hớt hải như tìm gì đó nên tôi mới kéo cô vào, cô có vẻ lạnh lắm rồi, đừng dầm mưa nữa sẽ bệnh đấy
Xin lỗi vì hành động thất lễ vừa rồi...làm cô ngượng à, tôi không cố ý
- Không phải vậy...(Yo nhanh nhẹn chữa lời)
- Thôi tôi đi trươc đây, cô giữ cây dù đi...tôi ra xe gần đây thôi
Yo chưa kịp nói gì thì Jang Joong đã đặt cây dù vào tay cô rồi bỏ đi, Yo nhìn theo, cô muốn giữ anh lại nhưng...sao khó quá, không thể cất lên lời. Bóng Jang Joong giữa cơn mưa thu thấp thoáng, lung linh, mờ ảo như một thiên thần vừa bước ra từ giấc mơ rồi lại tan biến vào hư không. Một hoàng tử trong truyện cổ tích...một thiên thần đẹp nhất trong các thiên thần mà cô từng tưởng tượng ra...thiên thần của Yo, chân Yo tự nhiên muốn đuổi theo anh, nhưng bất giác lại nghĩ đến Sunny...tim Yo cảm thấy đau...rồi tình yêu này sẽ đi về đâu...Yo nhìn cây dù trên tay, rồi lại đưa chiếc khăn của mình lên nhìn...vẫn còn phảng phất mùi nước hoa của Jang Joong vương trên ấy...lòng Yo rối bời với một mớ cảm giác lẫn lộn...cảm giác hạnh phúc...cảm giác lo lắng...cảm giác áy náy...và cả nuối tiếc...
*****
Tập Đoàn JANG
Trời vừa tạnh mưa Chip đã lao đi tìm Jang Long. Cô nghe nói có một cuộc cãi vả lớn xảy ra giữa hai anh em Jang Long và chủ tịch Jang. Chip không biết vì nguyên nhân gì nhưng cô cảm thấy rất lo lắng. Jang Long là một người thẳng thắng, hiền từ và nhân hậu, yêu thương gia đình hết mực và nhất là rất kính trọng bố, nhưng sao hôm nay lại...không biết đã có chuyện gì...Jang Joong sau cuộc cãi vả đã bỏ đi trong cơn mưa, còn Jang Long, Chip không nghe được tin gì từ anh. Điện thoại anh cũng không nhấc máy, Chip nóng ruột...cô chạy khắp các phòng làm việc, gần như lục tung JANG để tìm Jang Long nhưng không thấy. Cô thừ người ra suy nghĩ, cô tự hỏi lòng cô hiểu Jang Long đến nhường nào...những lúc buồn bực như thế này nếu cô là anh thì sẽ đi đâu nhỉ??? Chip suy nghĩ...à phải rồi, hay là nơi đó.
Tháp NamSan...
Chip đã không suy nghĩ gì nhiều mà đã chạy ngay đến đây. Cô từng nhớ, có lần Jang Long đã nói với cô rằng anh thích ngắm Seoul từ trên cao Tháp NamSan, khi ấy anh cảm thấy như mình có thể nắm bắt được tất cả trong tầm mắt, cảm giác rất tự do, tâm hồn nhẹ nhàng, thư thái, bao nhiêu suy nghĩ buồn bực đều tan biến hết. Chip vừa chạy vừa xoay đầu qua hai bên, đảo mắt khắp nơi tìm Jang Long...và kia, quả thật...Jang Long đang đứng đấy, cạnh chiếc óng nhòm lớn...anh nhíu mắt nhìn rất chăm chú rồi lại ngẩng đầu lên mỉm cười...Chip vội chạy lại, đứng cạnh bên Jang Long, gương mặt anh nhìn cô mỉm cười nhưng phảng phất nét buồn. Ánh nhìn của anh đối với Chip như xuyên thấu tim cô, cô cũng cảm giác được nỗi buồn từ nơi anh...
- (Jang Long mỉm cười nhìn Chip - vẻ ngạc nhiên) Sao em biết anh ở đây?
- Sao em lại không biết. Anh có biết là em lo lắng thế nào không? Có chuyện gì xảy ra vậy
- (Jang Long nở nụ cười điềm đạm) Em đừng lo, anh không sao, anh không muốn nhắc tới nữa, em đã đến đây rồi thì nhìn xem
Jang Long nói rồi đưa tay kéo Chip lại đứng trước mặt mình, kề sát vào cô anh kéo cô cùng nhìn xuống ống nhòm, tim Chip đập mạnh liên hồi, chưa bao giờ Jang Long lại có cử chỉ ân cần thế với cô...Nhìn vào ống nhòm Chip thấy cận cảnh Seoul từ trên cao, thật quá đẹp, quá quyến rũ đến mức làm mê mẫn lòng người, Jang Long nói đúng, từ đây nhìn xuống cảm giác như nắm bắt được mọi thứ trong tầm mắt, tinh thần thư thái, nhẹ nhàng. Bất giác Chip nở nụ cười...được ngắm cảnh đẹp thế này, đứng trong một khung cảnh khá là lãng mạn bên cạnh người đàn ông mình yêu thương nhất thì đó chính là điều hạnh phúc nhất trên đời đối với cô.
Cả buổi Chip và Jang Long đã rất vui...Chip ngắm nhìn gương mặt Jang Long đang say sưa ngắm cảnh...Anh đẹp đến một cách kỳ lạ. Có phải là thượng đế đã quá ưu ái khi ban tặng cho anh tài và sắc, nhưng lại lấy đi ở anh một thứ gì đó...tình cảm...anh đã quá ư lạnh lùng và nội tâm. Hơn ai hết Chip hiểu..sâu thẳm trong trái tim anh, anh cần có một người an ủi xoa dịu trái tim băng giá của mình, người luôn động viên anh, cho anh một bờ vai hay một điểm tựa khi cần, người nhen nhóm chút lửa ấm áp cho trái tim cô đơn của anh...và Chip, người sẵn sàng làm tất cả những điều đó vì anh. Có thể nói cô yêu anh hơn cả chính bản thân mình.
Jang Long và Chip ở NamSan đến tận tối.
*****
Hôm nay Jang Long khá bất ngờ vì sự xuất hiện của Chip. Tuy nhiên anh lại không thấy mất hứng mà ngược lại lại cảm thấy vui hơn. Không hiểu vì lý do gì, nhưng khi Chip tìm được anh tim anh đã vui biết bao. Cô chính là người đầu tiên tìm thấy anh và sẽ luôn đi tìm anh cho dù anh có ở đâu đi chăng nữa. Anh cảm thấy dường như tim mình ấm áp hơn, có động lực hơn. Thật kỳ lạ, mỗi khi anh cảm thấy hụt hẫng là y như rằng Chip sẽ xuất hiện và đưa 2 tay ra đỡ lấy anh. Những lúc anh sắp ngã Chip luôn bên cạnh để giữ anh lại. Đã từ lâu rồi Chip luôn bên anh, tuy anh không nói ra nhưng sâu thẳm trong lòng anh luôn thầm cảm ơn cô. Nhưng...để Chip trở thành vợ anh thì thật sự là điều Jang Long chưa bao giờ nghĩ tới, cô như một người bạn luôn bên anh nhưng bất đắc dĩ lại thành vợ anh. Nguyên nhân cũng chỉ vì tiền và địa vị. Dù biết Chip yêu mình thật sự nhưng Jang Long lại không muốn tình yêu của mình nhuốm mùi quyền lợi hay thủ đoạn. Anh muốn tình yêu anh có được phải do anh tìm, do anh lựa chọn và hành động theo lý lẽ của con tim. Anh không muốn có cuộc hôn nhân như bố mẹ mình, để rồi đêm đêm cậu con trai nhỏ thấy mẹ mình khóc, những giọt nước mắt lặng lẽ trong đêm và cuối cùng ra đi khi chưa thật sự hạnh phúc. Anh sợ...sợ rồi anh và Chip cũng sẽ như vậy. Anh và cô hạnh phúc hay là gia đình hai bên sẽ hạnh phúc đây!?
Jang Long luôn giữ khoản cách với Chip và luôn cố tỏ ra lạnh nhạt, mong cho mau hết cái hợp đồng hôn nhân để anh không còn phải suy nghĩ nữa. Thế nhưng...đôi lúc dường như tim anh lại rung rinh...như ngày hôm nay - chính anh cũng không hiểu nổi mình nữa.
Chip muốn cùng Jang Long đi ăn tối. Anh muốn dắt cô đến một nhà hàng sang trọng nhưng cô không chịu. Cứ nhất định muốn đến quán thịt nướng lề đường để vừa ăn vừa nhấm nháp rượu sô chu. Tính Chip là thế, tuy là tiểu thư quyền quý nhưng lại rất giản dị và mộc mạt...luôn sống ôn hòa và chân thật. Hôm nay cả hai đã rất vui, Chip uống quá chén, Jang Long cố cản mà không được. Chip say...cô bắt đầu hươ tay múa chân, Chip tuy lớn nhưng trong mắt Jang Long cô vẫn khá là trẻ con. Cô say rượu nên chẳng còn làm chủ được mình, cô đã nói những lời mà thường ngày cô ấm ức nhưng giấu kín, cô oán trách Jang Long lạnh lùng với cô, cô giận anh vì cái kiểu vô tình của anh, cô bày tỏ hết tình yêu và suy nghĩ của mình với anh một cách không ngần ngại, thậm chí cả hát cho anh nghe nữa...Nhưng lạ lùng là Jang Long lại không hề có chút bực tức như thường ngày, mà anh phì cười, một nụ cười rất tự nhiên, rất thoải mái và đẹp hơn cả ánh trăng đêm. Anh đứng dậy ôm lấy cô "Em say rồi, đừng quậy nữa mình về thôi".
Jang Long cõng Chip về nhà, Chip ngủ gục trên lưng anh nhưng miệng vẫn thì thầm
- Anh xấu lắm, nhưng mà em yêu anh, em yêu...anh, yêu...anh...yêu
- (Jang Long mỉm cười nhưng thấp thoáng nét buồn, ngoái đầu nhìn gương mặt Chip đang tựa trên vai mình) Sao em lại yêu một người như anh chứ...Em nói đúng anh rất tệ bạc, sao cứ lại yêu anh...
Em ngốc quá Chip ạ...Cuối cùng thì em cũng đã làm cho anh phải cõng em như em mong muốn rồi, em lợi hại lắm
|
|