|
Tác giả |
Đăng lúc 27-8-2012 17:51:07
|
Xem tất
Cameo xuất hiện tiếp theo: Chim trong vai Sae (Se tiếng Hàn cũng là Chim lun ý)
CHAP 15: Nỗi Niềm
Nằm dài trên giường trong phòng khách sạn, Jang Joong nghĩ vẫn vơ, anh nhìn anh trai đang chăm chú vào cái laptop - rồi thở dài "Có phải khi yêu người ta hay làm những điều điên rồ không anh?", Jang Long rời máy tính hướng mắt sang cậu em "Có thể, em đang nghĩ gì thế, nghĩ tới tên lúc chiều trong siêu thị à?", "À...! Vâng", Jang Joong không nói gì thêm, anh đứng dậy khoác áo rồi bước ra khỏi phòng. Anh đến trước cửa phòng của 3 cô gái.
Yo vừa về đã ngạc nhiên khi thấy chú gấu panda mập cùng 1 chiếc túi đựng chiếc áo thun in hình gấu trúc nằm trên giường mình. Theo lời Sunny và Chip thì do người hầu phòng chuyển lên cho Yo, không nói của ai gởi. Yo tìm trong túi đựng áo có một tấm thiệp "Hãy vui vẻ nhé người hùng!". Tấm thiệp không đề tên người gởi. Yo đoán được chắc chắn là 1 trong 2 anh em Jang Long. Cô chợt nhớ đến lời Jang Long nói lúc nãy "Cô mới thật sự là người hùng", Yo cười "Thì ra là anh". Nhìn thái độ của Yo, Chip đoán người gởi chính là chồng sắp cưới của mình. Cô cảm thấy ngột ngạt, nên bỏ đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Jang Joong đang đi qua đi lại nghĩ ngợi. Rốt cuộc chuyện mình làm có điên rồ không? Tại sao lại mua những thứ ấy? Tại sao?. Đang suy nghĩ thì anh chạm mặt Chip. Cả hai người đều ngạc nhiên trước sự xuất hiện của nhau. Chip nắm lấy tay Jang Joong lôi đi cùng câu nói "Chị muốn nói chuyện riêng với em một lát". Jang Joong bị Chip kéo ra khỏi khách sạn mà không kịp hiểu gì.
Trước cửa khách sạn:
- JJ: Chip à, có chuyện gì vậy?
- Chip: Jang Long thật quá đáng, chị không thể chịu nổi nữa, chỗ này của chị đang đau lắm đây (Chip đưa ta đập đập tim mình)
- JJ: Anh ấy lại đối xử không tốt với chị sao?
- Chip: Còn hơn thế, chẳng thà là đối xử không tốt, còn hơn quá tốt với người khác trước mặt chị.
- JJ: Chị nói gì dzậy, không có đâu. Tại anh ấy luôn nổi bật, ga lăng lại tốt bụng nên mới vậy thôi.
- Chip: Không phải, chị thật không thể chịu đựng nổi, anh ấy thật sự rất quan tâm Yo, mà Yo thì...chị không hiểu được cô ấy...hình như cứ cố tình tấn công Jang Long.
Jang Joong im lặng. Câu nói của Chip như trúng điều tim anh đang nghĩ. Vừa rồi, rõ ràng anh cũng nhìn thấy bọn họ rất vui vẻ bên nhau. Từ hôm Jang Long có biểu hiện khác thường đến nay, hôm nay Jang Joong mới thấy anh trai vui vẻ tươi cười như vậy. Jang Joong suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra ở công ty, những biểu hiện của Yo đối với Jang Long...Jang Joong bỗng chốc thấy buồn bực.
- Chip: Nè, nè...em có nghe chị nói gì không vậy?
- JJ (giật mình): à.....vẫn đang nghe đây.
- Chip: Em đang nghĩ đi đâu vậy, chị chỉ hỏi em một câu thôi, có phải em là người đã mua quà tặng Yo không?
- JJ: Không phải!
- Chip: Nếu không thì đúng là Jang Long rồi, hình như Yo cũng đoán ra anh trai em. Có phải vừa rồi em đến để thăm dò dùm anh trai không?
- JJ: Thôi chị đừng nghĩ bậy nữa, chị lên phòng nghĩ đi, tối rồi, trời lạnh ở đây lâu sẽ bệnh đó.
Sau một hồi được Jang Joong trấn an, Chip mới chịu về phòng. Tiễn Chip vào trong, Jang Joong vẫn đứng bên ngoài suy nghĩ. "Thì ra, mình làm điều điên rồ thật. Yo nghĩ là Jang Long...người đầu tiên Yo nghĩ đến là anh trai mình...điên quá, thật là, duyên phận là cái gì chứ, thứ chẳng hề tồn tại trên đời, cũng chỉ do mình vốn dĩ bản thân không tin nhưng lại bỏ đi chính kiến ấy". Jang Joong đá vào chân tường.
Tối đó, Yo không ngủ ngon giấc. Thì ra vẫn còn có người chú ý đến cô, những món đồ ấy chỉ có người quan tâm cô thật sự mới biết mà mua. Cô cũng khá ngạc nhiên vì mức độ để ý của người đó, nhưng rồi cảm giác hạnh phúc trong cô chùn xuống khi đó không phải là người cô hy vọng. "Phải chi là anh ấy" Yo khẽ nói rồi thở dài. Cô ôm con gấu, nhìn sang Chip và Sunny đang nằm trên giường. Cô thì thầm "Hai người thật hạnh phúc, thật khiến người ta ganh tỵ, xin lỗi Chip, Jang Long mãi là của chị".
Yo đi ra ngoài cầm điện thoại nhắn 1 dòng tin cho Violet "Xin lỗi chị, hình như em không thể gần gũi với Jang Long được, em đã yêu người khác rồi và Jang Long cũng đã có người khác luôn yêu anh ấy". Không biết Violet đã nhắn lại như thế nào, chỉ thấy Yo mỉm cười nói thầm một mình "Cám ơn chị".
******
Jang Long thức dậy từ rất sớm, tờ mờ sáng anh đã đi dạo một mình ngoài biển. Do trời đang chuyển sang đông nên biển khá vắng vẻ, không được sự nhộn nhịp như khi hè. Bước đi trên bờ cát, Jang Long từ từ tháo dãi băng quấn trên tay mình ra. Hình ảnh Chip hiện ra trong đầu anh. Anh bước đi vô hồn....Sau lưng anh, Chip cũng từng bước âm thầm dõi mắt theo.
Ngày mới lại bắt đầu, bình minh ló dạng, ánh nắng nhẹ nhàng soi xuống mặt biển trong veo xanh ngắt. Sóng vỗ từng cơn vào bờ rì rào. Yo đứng ngắm bình minh trên biển cùng Sunny thì Jang Joong xuất hiện. Anh lơ Yo, đến bên Sunny cùng ngắm cảnh đẹp lãng mạn ấy. Yo yên lặng rút lui cho hai người có không gian tự do, nhưng khi cô vừa quay đi thì một cánh tay nắm giữ cô lại thật mạnh mẽ.
- JJ: Đừng đi, ở đây ngắm 1 lát đi, dù gì bình minh cũng qua nhanh thôi.
- Yo: Anh cứ ở đó với Sunny, em có chút việc.
- JJ: Việc gì mà gấp vậy? ta đang đi chơi mà, hay thấy tôi không vui
- Yo: Anh nói gì thế, sao lại không vui
- JJ: Vậy thì ở lại đi. Jang Long và Chip đi từ sớm rồi.
Sunny nhìn thái độ hai người trước mặt một cách khó hiểu. Trong lòng Sunny bất giác cảm thấy chút gì đó bất an, lo lắng. Ánh mắt của hai người này làm sao thế...Sunny gạt đi cái suy nghĩ đáng sợ ấy trong đầu "Chắc mình yêu anh ấy quá mất rồi nên nghĩ lung tung". Sunny tươi cười kéo tay cả hai người cô yêu quý lại gần, và cùng họ ngắm bình minh lên.
*****
Một cánh đồng hoa trải dài bất tận, từng khóm hoa dập dìu uốn mình theo cơn gió. Làn gió vô tư thổi lùa tóc Rosy tung bay, vạt áo đầm cô đang mặc cũng bay bay theo cơn gió. Rosy đang một mình bước đi trên con đường mòn xen giữa những luống hoa. Cô say xưa ngắm nhìn, nắng lung linh....giữa cánh đồng hoa, một dáng người quen thuộc đứng đó. Rosy chau mắt nhìn kỹ....một chàng trai anh tuấn, cô mừng rỡ, chạy thật nhanh về hướng ấy, miệng luôn gọi "Yun Ho! Yun Ho....". Chàng trai nở 1 nụ cười tỏa nắng, Rosy chạy đến gần - gần lắm rồi, chàng trai nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến rồi quay lưng đi, Rosy hốt hoảng chạy theo đưa tay với lấy...không kịp rồi...chàng trai càng lúc càng đi xa hơn và dường như sắp mất hút. Nước mắt Rosy bắt đầu rơi "Yun Ho đừng đi, đừng đi mà anh, Yun Ho...Yun Ho ơi!!". "YUNHO!!! YUNHO!!!" Rosy giật mình tỉnh giấc, cô đang ở trên giường, thì ra là giấc mơ, cô đưa tay quệt mồ hôi lấm tấm trên trán. Mặt cô vẫn còn đọng lại ươn ướt, cô khóc sao? Bước xuống giường Rosy đi xuống bếp lấy nước uống, cô muốn mình tỉnh tâm hơn và bình tĩnh lại. Khi đi ngang qua phòng khách, Rosy vô tình trông thấy Kee Bum đang ngồi một mình trong ánh sáng mờ ảo. Quay đầu nhìn đồng hồ, 4h sáng, cô ngạc nhiên "Hình như anh ấy không ngủ. Anh ấy sao vậy?", nhẹ nhàng Rosy tiến lại gần, Kee Bum đang cầm trên tay một vật gì đó, nhìn thật kỹ, một chiếc nhẫn. Rosy im lặng, Kee Bum không hề biết đến sự có mặt của Rosy, anh nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay thì thầm "Em có khi nào thật sự nhớ đến anh không?". Rosy tự nhiên bị cảm giác xúc động bóp nghẹt tim mình, cô lặng lẽ bỏ đi.
Rosy không tài nào quên được câu chuyện của Kee Bum, cô ngỡ ngàng, cậu công tử này mà cũng có người yêu thật sự sao...Từ khi cô biết anh đến giờ, cô đã chứng kiến biết bao lần anh trổ tài câu cá của mình. Không cô gái nào có thể thoát khỏi anh khi anh để mắt tới, đúng như Ji Woo đã nói, chỉ mất 3 giây. Nhìn, cười - cho số điện thoại của mình và xin số điện thoại đối phương - rồi khiến người ta thực hiện nguyện vọng của mình - đó chính là Kee Bum. Lúc đầu thì Rosy không tin, nhưng sau nhiều lần chứng kiến thì cô đã thay đổi hoàn toàn ý kiến, cô là người duy nhất không đại bại dưới tay Kee Bum, có lẽ là nhờ Yunho. Nhưng đôi lúc Kee Bum cũng khiến cô phải đỏ mặt. Trong đầu cô luôn có tư tưởng Kee Bum là một tay chơi thứ thiệt, là tên đào hoa số một, không hiểu sao vẫn lắm người chết vì anh ta. Nhưng giờ trong cô lại suy nghĩ khác. Kee Bum, rốt cuộc thì anh ấy cũng chỉ là một chàng trai bình thường, cũng bị tình cảm làm cho điên đảo, sống rất nội tâm, vẻ ngoài hào nhoáng chỉ để che đậy sự cô đơn bên trong. Bất giác Rosy muốn làm một điều gì đó....
Sau khi Ji Woo và Kee Bum rời khỏi nhà, Rosy khéo léo bắt chuyện cùng cô quản gia, cô hết sức ngạc nhiên khi biết được chuyện riêng của cậu chủ nhà này. Sở dĩ Kee Bum luôn sống một mình trong căn nhà trống vắng này là vì mẹ anh đã bỏ đi khi anh còn rất nhỏ. Từ bé anh đã quen với cách sống tự lập, bố anh, Chủ Tịch Kee suốt ngày bận việc công ty nên không ngó ngàng gì đến con, thậm chí những ngày lễ lớn hay noel cũng chỉ có mình anh và cô quản gia. Rồi tình cảm giữa hai bố con ngày càng xa cách cho đến một ngày anh quyết định sống riêng và chỉ gặp bố ở công ty. Niềm vui duy nhất của anh là cậu bạn thân Ji Woo và Sae, cô bé hàng xóm. Do Sae có xuất thân thấp kém nên bố anh không đồng ý cho cô qua lại chơi cùng con trai và cậu ấm Ji Woo. Do đó Ji Woo cũng ít biết đến sự hiện diện của Sae. Lớn lên Kee Bum và Sae quen nhau, cho đến một ngày thì bỗng dưng họ chia tay đột ngột, cũng từ đó Sae biến mất khỏi cuộc đời của Kee Bum. Cô quản gia không biết rõ nguyên nhân, nhưng đó là tình yêu đầu tiên và cho đến tận bây giờ của cậu ấy. Sau đó thì Kee Bum không còn tin tưởng vào bất kỳ ai nữa, càng không tin vào tình yêu chân chính, thỉnh thoảng Kee Bum vẫn nghĩ về Sae, vẫn buồn bã ngồi một mình như thế....Rosy nghe đến đây thì cảm động...thật không ngờ...cô quyết định tìm hiểu sự việc, muốn giúp Kee Bum từ bỏ nỗi buồn của quá khứ, chỉ có cách là phải đối mặt giải quyết nó, không thể để Kee Bum mang nỗi buồn và sự tiếc nuối giống cô được, hơn ai hết Rosy biết điều đó là rất đau khổ.
Rosy đã khỏe, việc cần làm cũng đã làm xong, cô muốn trước khi về lại FLO, có thể tìm lại được niềm vui cho Kee Bum, như để cám ơn anh thời gian qua đã giúp đỡ cô. Và đó cũng chính là giúp cho lòng cô được thanh thản. Rosy rời khỏi nhà, cô bắt đầu công cuộc tìm kiếm người con gái tên Sae. Cô tìm hiểu nơi Sae từng sống trước đây. Dù nghĩ Kee Bum chắc chắn đã đi tìm cô nàng này hết cách nhưng cuối cùng cũng phải bỏ cuộc vì không có chút tia hy vọng, nhưng Rosy vẫn rất quyết tâm, cô nhất định phải tìm bằng được...
Rosy nói bâng quơ: "YunHo! anh xuất hiện trong giấc mơ của em, có phải anh cũng muốn em làm điều gì đó cho cậu ấy đúng không?"
|
|