|
*** CHAP 7 - P4 ***
Yoochun cuối cùng đã hoàn thành xong món quà mà cậu muốn làm để tặng cho Yunho. Đó là một chiếc vòng tay may mắn.
Yoochun đã gói nó thật cẩn thận vào một chiếc hộp, sau đó vẽ một tấm thiệp thật đẹp, mong muốn chờ đến dịp Giáng sinh sẽ dành tặng cho Yunho.
Cuối cùng cậu đã trở lại với những trang nhật ký của mình. Trong đó Yoochun đã vẽ rất nhiều, rất nhiều, nhưng hầu hết đều là những hồi ức và những kỷ niệm giữa cậu và Yunho. Nhìn ra cửa sổ, bên ngoài nắng thật đẹp, khác với mọi ngày, hiếm khi mùa mưa rào lại có được những khoảnh khắc trong lành đến thế.
“Trời hôm nay thật đẹp, nhưng vì trời càng đẹp lại khiến cho lòng mình càng trống trải. Mình nhớ Yunho.
Mỗi ngày đều được gặp anh hai tiếng, nhưng hai tiếng đó quá ngắn ngủi, mình thực sự rất nhớ.
Mình chỉ muốn nói với Yunho, mình rất nhớ anh ấy.
Bầu trời trong xanh, mình nhớ Yunho.
Chiếc xích đu ở công viên, mình nhớ Yunho.
Món quà của anh, mình nhớ Yunho
Trời điểm những hạt mưa long lanh, mình nhớ Yunho.
Bài hát Sorrow vẫn vang lên mãi, mình nhớ Yunho.
Chiếc đàn dương cầm ở tiệm làm bánh, mình nhớ Yunho.
Cả khi cầm chiếc ô trắng, mình cũng nhớ Yunho…
Mình nhớ Yunho, nhớ thật nhiều, thật nhiều….”
Reng reng reng~~~~
- Yoochun a, có điện thoại. – Tiếng của Jaejoong vang lên.
“Là của Yunho?” – Yoochun hồi hộp.
Yoochun đứng bật dậy, gấp vội quyển nhật ký ở góc bàn, sau đó cầm chiếc áo khoác bước ra ngoài.
Yoochun đứng đợi ở góc sân công viên, nơi quen thuộc của cả hai, cậu thực sự rất hồi hộp, nhìn quanh chỉ mong Yunho sớm xuất hiện.
Lẩm nhẩm bài hát Sorrow.
Xòa ~~~~~
“Yunho sẽ đến, sẽ đến, sẽ đến…”
Xòa ~~~~~
“Yunho sẽ đến, sẽ đến, sẽ đến…”
Lại nhẩm hát bài Sorrow.
Bất chợt một màu đen bao trùm lấy cậu. Nhưng thoảng trong gió thứ mùi hương quen thuộc, lẩn vào trong cánh mũi. Yoochun mỉm cười, đưa tay lên chạm vào bàn tay trên mặt.
- Yunho a….
- Phù ~~~~
- Là Yunho…
Quay lại, đúng là gương mặt mà cậu luôn khắc ghi, luôn hoài nhớ, cả nụ cười mãnh liệt hiện lên khóe môi.
- Đợi anh có lâu không? – Yunho đẩy xích đu, rồi hỏi.
- Không, em thích đợi.
- Yoochun a, anh chỉ mong được đến với em.
- Yunho, hôm nay trời trong và đẹp lắm. – Yoochun nhìn lên trời.
- Là sắp có tuyết đầu mùa.
- Vâng.
- Yoochun, vào ngày tuyết rơi đầu mùa, em sẽ làm gì?
- Ư, em cũng chưa nghĩ ra.
- Nghĩ mau nào, ngày tuyết đầu mùa anh sẽ thực hiện hết mọi ước nguyện của em.
- Thật chứ?
- Thật.
- Vậy thì đến lúc ấy, em sẽ nói cho anh biết.
- Chắc chắn nhé.
- Vâng.
Yunho mỉm cười, rồi lại đánh đu cho Yoochun.
- Vào ngày tuyết rơi đầu mùa, em cũng có món quà dành cho anh đấy.
- Em nói thật chứ?
Yoochun gật đầu.
- Là quà gì vậy?
- Bí mật.
- Nói đi mà, anh hồi hộp.
- Đã bảo là bí mật thì không thể nói, em sẽ tặng nó cho anh vào ngày tuyết rơi.
- Ư ư, anh hồi hộp quá, nhất định anh sẽ chờ món quà của em.
Yunho đu mạnh hơn.
- AAAA ~~~~~ Em chóng mặt, em chóng mặt a ~~~~~
Tiếng Yoochun cười nắc nẻ, hòa cùng nắng, tạo nên một hình ảnh đẹp lộng lẫy, như một bức tranh được vẽ lên từ hạnh phúc và yêu thương.
Yoochun liền đưa Yunho lên xe buýt, lần đầu tiên Yunho mới đi xe buýt, cảm giác thật lạ.
Họ liền đi ăn kem, ăn dồi trường, cá viên, và đi thăm thú khắp khu chợ Dongdaemoon. Lần đầu Yunho mới hiểu được thế nào là cuộc sống, thế nào là mưu sinh. Ăn ở các quán chợ, uống nước khoáng miễn phí. Chen chân để được mua một đôi vé ở rạp chiếu phim. Cảm giác thực sự rất lạ.
Yunho giống như một đứa trẻ lần đầu khám phá cuộc sống xung quanh, cái gì cũng muốn xem, cũng muốn chạm lấy. Cả những trò chơi đồng xu được đặt ở các góc phố, cái gì đối với cậu cũng lạ lẫm.
Nhờ có Yoochun, chí ít Yunho mới hiểu được thế nào là cuộc sống.
Nhưng cuối cùng thì họ vẫn phải luyến tiếc kết thúc chuyến đi chơi của mình. Yoochun cũng phải tiễn Yunho về nhà.
Cậu nuối tiếc không muốn rời xa Yunho, cứ nắm tay Yunho không rời.
- Anh phải về rồi. – Yoochun hơi bĩu môi nói.
- Mai anh sẽ lại đến mà. – Yunho an ủi.
- Ước gì thời gian đừng trôi qua nhỉ?
- Muốn ở bên anh đến thế sao?
Yoochun cúi đầu không nói. Chỉ e thẹn, đôi má ửng hồng lên.
- Yoochun a, mai chúng ta sẽ lại gặp nhau mà.
- Về nhớ gọi điện cho em nhé.
- Đương nhiên rồi, anh lúc nào cũng gọi điện cho em mà.
- Vậy anh phải về đi thôi. – Yoochun khẽ buông tay Yunho ra.
- Em cứ làm như ngày mai sẽ không gặp lại nhau vậy. – Yunho cười nói.
- Biết đâu, ngày mai vốn dĩ không thể đoán được mà.
Bất chợt một ngón tay đặt lên miệng.
- Không được nói gở, không cho em nói gở.
- Là anh nói trước mà.
- Dù thế, em cũng không được nói.
- Em biết rồi, anh về đi, về đến nhà gọi điện cho em.
- Em vào đi, yên tâm tắm rửa, ăn uống, nghỉ ngơi, mai chúng ta sẽ lại gặp nhau.
- Vâng, tạm biệt anh.
- Tạm biệt.
Yoochun liền quay lưng bước vào con hẻm nhỏ. Lòng cậu cảm thấy lưu luyến lạ kỳ.
Bất ngờ!!!!!!!!!!!
~~~~~~~~ Ư Ư ƯMMM ~~~~~~
- Tiếng gì vậy. – Yoochun hốt hoảng. – Tiếng của Yunho.
Cậu vội vã chạy trở ra, kinh hãi khi nhìn thấy một toán người áo đen đang chụp một chiếc khăn lên mặt Yunho, kéo cậu ấy đi. Yunho còn một chút tỉnh táo, cố gắng vùng vẫy, nhưng cuối cùng cũng buông tay.
Yoochun hoảng loạn cực độ, cậu quên đi mất mọi việc, chỉ còn biết lao theo nắm lấy áo bọn người kia.
- THẢ RA, MAU THẢ ANH ẤY RA, ANH ẤY LÀ BẠN TÔI, MAU THẢ RAAAA!!!!!!!!!
Tên áo đen hất cậu ngã nhào xuống đất, Yoochun vẫn kiên quyết bám theo hắn.
- MAU THẢ RA, CỨU NGƯỜI, CỨU NGƯỜI A. MAU MAU THẢ RA, THA ANH ẤY RA. YUNHO!!!! THẢ RA!!!!
Bất ngờ, trong lúc giằng co, cậu liền chụp được chiếc mặt nạ của tên khốn kia, liền kéo phựt một phát lộ nguyên mặt của hắn. Hắn ta hoảng loạn đạp vào bụng Yoochun khiến cậu ngã nhoài xuống đất, rồi cùng đồng bọn kéo Yunho lên xe.
- MAU ~~~ Thả ra. – Yoochun đau đớn ôm lấy bụng của mình, máu tứa từ miệng cậu. Nhưng Yoochun quyết đi theo chiếc xe. – THẢ NGƯỜI, BỚ NGƯỜI TA, MAU, THẢ NGƯỜI, YUNHOOOOO~~~~
- Nguy rồi, Đại ca, thằng nhóc đó đã thấy mặt em.
- Mày thật là, làm ăn chẳng ra sao cả. Còn không mau gông cổ nó lên, mày muốn cả bọn chết đấy à?
Chiếc xe bất chợt dừng lại, rồi thụt lùi trở về vị trí của Yoochun. Cậu bé đang đứng chới với còn chưa hiểu chuyện gì, thì cánh cửa xe cũng liền mở ra, một tên trong đó liền lôi cậu lên xe.
- Sao bây giờ Yoochun vẫn chưa về nhỉ?
- Dì ơi, dì cũng đừng quá lo lắng, cậu ấy đi với Yunho mà. – Jaejoong trấn an.
- Nhưng mà dì cảm thấy rất lạ, không hề giống với mọi lần.
- Ôi chả việc gì phải lo, khắc đi khắc tự về, con xếp xong đồ rồi, con vào phòng cất đây.
Jaejoong đứng dậy ôm quần áo của Yoochun vào phòng. Bên trong khá tối, cậu bật đèn lên, xếp quần áo vào hộc. Khi quay lại liền bất ngờ nhìn thấy quyển nhật ký trên bàn.
Bản tính táy máy, Jaejoong mở ra xem thử.
*****
Khi Yunho tỉnh dậy, cũng đã gần nửa đêm. Điều cuối cùng cậu phát hiện ra mình đang ở trong một nơi rất lạ, không phải gian phòng quen thuộc hằng ngày. Yunho cựa quậy, liền giật bắn người khi phát hiện ra tay chân của mình bất động, hai tay của cậu bị trói ngược ra sau, hai chân cũng bị trói chặt lại. Yunho há hốc mồm, cậu thở mạnh, thì bất giác phía sau lưng có cái gì đó cựa quậy. Yunho cố gắng quay lại nhìn, càng kinh hãi khi chiếc giày của Yoochun hé lộ ra. Yunho hoảng hốt, nhưng cậu cố kìm nén lại, lay gọi:
- Yoochun a, Yoochun…. Yoochun….
Không thấy Yoochun động đậy, Yunho cố gắng hết sức quay người lại, dùng cánh tay chạm vào Yoochun:
- Yoochun, tỉnh lại đi em, Yoochun….
Yoochun nghe có người gọi tên mình, liền nặng nhọc mở mắt ra, cú đánh hồi nãy vẫn còn khiến cậu đau đớn.
Khi choàng tỉnh lại mới phát hiện ra chân tay của mình đã bị trói, hoảng hốt khi nhìn thấy Yunho phía trước.
- Yunho a… - Cậu hoảng sợ gọi.
- Yoochun, tại sao em lại ở đây?
Yoochun nhìn sợi dây trói xung quanh mình, cố gắng vùng vẫy, nhưng vô lực. Nước mắt bắt đầu tươm ra, nhưng cậu cố gắng không để nỗi sợ hãi che mờ đi lý trí.
- Em … muốn cứu anh….
- Ngốc quá, tại sao em lại làm như thế? Nơi này rất nguy hiểm, mau về nhà đi em.
Mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng Yunho kỳ thật có thể cảm nhận được bản thân sẽ gặp điều bất trắc, không muốn Yoochun liên lụy, liền nghĩ cách cứu cậu thoát ra ngoài.
- Không, Yunho, em sẽ không đi đâu, em sẽ không đi nếu không có anh.
- Yoochun a…
- Đợi một lát, em sẽ có cách, sẽ có cách mà….
Yoochun vội vã nhìn xung quanh, Yunho cũng vậy. Yoochun bất chợt nhớ ra, trong vớ của cậu lúc nào cũng có con dao găm, là món quà cha cậu đã tặng, dành cho Yoochun phòng thân.
- Yunho, giúp em gởi giày, ở đó có một con dao.
- Được rồi. – Yunho thật nhanh dùng miệng của mình, kéo sợi dây giày của Yoochun rời ra. Yoochun cố hết đẩy mạnh chiếc giày của mình thoát ra ngoài.
Bên trong con dao cũng rơi ra. Yunho liền cố gắng nắm lấy nó, và cả hai ngồi đâu lưng lại với nhau, bằng hết sức mình, Yunho cố gắng cắt đứt sợi dây.
Chợt tiếng mở cửa thật lớn khiến cả hai giật mình.
Một lũ người đã bước vào trong, chính là lũ người mặc áo đen lúc nãy.
Chúng nó tiến lại gần chỗ cả hai, Yunho vì sợ bọn chúng nghi ngờ, đã rất nhanh lẩn con dao vào trong lòng bàn tay.
- Tỉnh rồi à? – Một tên to béo nhìn chằm chằm hai đứa trẻ.
- Đại ca, nó tỉnh rồi đó. Bây giờ phải gọi điện cho người nhà của nó chứ đại ca.
- Chờ đã, để cho phía bọn nó phải điên loạn lên đã.
Yunho nhìn chằm chằm vào những gã to cao đó rồi bất giác nói:
- Các người, chẳng phải người mà các người muốn bắt là tôi sao, hãy mau thả người này ra, cậu ấy chẳng có liên quan gì đến tôi cả, xin các người hãy thả cậu ấy ra, các người muốn gì gia đình tôi cũng sẽ đáp ứng.
- Yunho a…..
- Mày điên đấy à, nhưng mày cũng là thằng nhóc gan lỳ đấy, nhưng mà đáng tiếc, nó chẳng phải là bạn của mày đó sao? Nếu không tại sao nó lại liều mạng nhảy theo cứu mày? Hơn nữa nó đã nhìn thấy mặt đàn em tao, khó lòng mà tha cho nó sống sót.
- CÁC NGƯỜI ~~~~~~~~~
- Các người muốn làm gì thì làm, xin hãy tha cho Yunho, xin hãy tha cho anh ấy… - Yoochun loạn lên rồi, cậu chỉ muốn mau chóng có thể giúp Yunho rời khỏi đây.
- Cái đó còn phải tùy thuộc vào cha của nó.
HA HA HA ~~~~ HA HA HA ~~~~
Tiếng cười vang xa, tiếng cười man rợ của loài sói dữ. Nhưng Yunho liền thấy một tên đưa điện thoại cho tên cầm đầu. Cậu nhận ra đó chính là điện thoại của mình, có lẽ trong lúc bọn chúng bắt trói đã tước đoạt điện thoại của Yunho.
- Yunho, con đang ở đâu, tại sao bây giờ vẫn chưa về nhà?
- Chào Chủ tịch Jung….
- Anh, anh là ai?
- Đừng, đừng căng thẳng thế, tôi hiện là người nắm trong tay một thứ rất quan trọng của ông.
- Mày, mày là ai, rốt cuộc thì mày muốn gì????
- Đợi đã, đợi đã. Cứ bình tĩnh, nóng vội làm gì? Tôi chỉ muốn cho ngài nghe thấy một thứ âm thanh rất đặc biệt.
Nói rồi hắn ra hiệu cho tên đàn em, một phát kéo phăng Yunho ra khỏi chỗ.
- YUNHOOOO!!!! – Yoochun hoảng loạn hét lớn lên.
Hai tên nắm lấy vai Yunho, một tên khác liên tục đá vào người cậu. Yunho đau đớn gào lên, trong khi Yoochun vẫn bị một tên nắm lấy, không có cách nào đến được chỗ của Yunho.
Bộp, bộp, bộp, bộp…..
AAAA ~~~~ AAAA
- Tôi xin các người, hãy thả anh ấy, thả ra….
Yoochun vùng vẫy điên loạn.
- Yunhooo!!!!!!
Cậu chỉ nhìn thấy Yunho lăn lộn, liên tiếp bị những bàn chân to lớn đập đánh tơi bời.
AAAA ~~~~~ A !!!!!!
- MÀY MUỐN CÁI GÌ HẢ THẰNG KHỐN KIA????
- Muốn cái gì à, đơn giản lắm, thứ chúng tôi cần thì chỉ có một thôi….
- Nói đi, bất cứ cái gì tao cũng sẽ đưa cho chúng mày.
- Thứ tôi muốn, chỉ có một thứ, chính là TIỀN, là tiền, ông hiểu chưa hả????
- Được, chúng mày cần bao nhiêu???? Cần bao nhiêu????
- Cái đó, cũng tùy thuộc vào mạng sống của con trai ông phải không? Cái giá của con trai ông đáng bao nhiêu nhỉ?
- NÓI ĐI, ĐỒ KHỐN!!!!
- Đừng có lớn tiếng, sự sống của thằng bé này đang trong tay tôi đấy.
AAAA ~~~~~ ~~~~
Lại một tràn đấm túi bụi vào người Yunho, Yoochun vẫn gào lên van xin như thế, cậu hoảng hốt khi nhìn thấy máu me vươn đầy người Yunho. Cho đến khi cậu dùng hết sức mình cắn vào chân tên đang giữ lấy tay cậu, khiến hắn đau điếng mà buông tay, Yoochun bằng mọi cách lao đến chỗ của Yunho.
Vừa đến nơi liền nhìn thấy một tấn gậy chuẩn bị đập vào người của Yunho, Yoochun hoảng loạn hết lên:
- KHÔNGGGGGG !!!!!!!!!!!!!!
BỤPPPPPPP!!!!!
Khi chiếc gậy vừa vung xuống, thì cũng là lúc Yoochun ngã nhoài ra sàn. Yunho sững sốt, rồi bất giác hét lên:
- YOOCHUN ~~~~~~
Bọn người kia mới dừng tay….
- Chúng mày thật là… - Tên đầu sỏ đay nghiến.
- Yoochun, Yoochun a, tỉnh lại đi em, tỉnh lại đi, Yoochun a, Yoochun~~~~ - Yunho van nài, mặc cho cơn đau của thể xác, nhìn thấy Yoochun bất động, với cậu cũng chẳng khác nào cái chết. – Yoochun aaaa….
- Mau lôi hai đứa nó vào góc kia đi. Tao phải ra ngoài có việc rồi.
Bọn đàn em kéo lê Yoochun và Yunho về một góc, Yunho bằng mọi cách lay lay người của Yoochun.
Nhiều tiếng đồng hồ đã trôi qua….
- Tại sao chứ, tôi phải đi tìm thằng bé. – Cảnh sát Kim tông cửa chạy ra.
- Cảnh sát Kim bình tĩnh đã.
- Tôi không thể nào mà bình tĩnh được, Yoochun bị mất tích rồi, thằng bé đã bị mất tích cậu có hiểu không?
- Chắc là nó đã chạy đi đâu chơi thôi, mất tích cái gì, cậu có làm quá lên không?
- Đã một giờ sáng rồi mà thằng bé vẫn chưa về, cậu còn bảo nó đi chơi được sao?
- Cậu quá nhạy cảm đó thôi, không có chuyện gì đâu mà.
- Không được, tôi phải đi tìm Yoochun.
- Cảnh sát Kim, cảnh sát Kim…. Ôi trời ơi….
- Yoochun, tỉnh lại đi em…. Yoochun a….
Đôi mắt của Yoochun mấp máy, rồi từ từ bờ mi nặng trĩu của cậu cũng hé mở.
- Ôi, Yoochun, em tỉnh lại rồi, Yoochun, em có nhận ra anh không?
Yoochun gật đầu.
- Gọi tên anh, gọi tên anh đi Yoochun….
Yoochun khẽ gọi:
- Yunho à, Jung… Yunho…
Yunho liền thở phào, bây giờ cậu mới cảm thấy mình đã sống lại.
- Yunho à, anh… anh… không sao chứ?
- Anh không sao, không sao, anh vẫn ổn mà.
- Yunho, …. Hứa với em… anh nhất định phải sống a… Yunho….
- Yoochun, anh sẽ không sao mà, anh không sao hết, em đừng lo.
- Yunho… Yunho à… Jung Yunho… Jung… Yunho….
- Đại ca đi nãy giờ vẫn chưa về nhỉ?
- Chắc là đi lãnh tiền thôi.
- Đời của chúng ta cũng sắp lên hương rồi đúng không?
- Tất nhiên, đại ca đã ra tay mà lại.
- Ha ha ha ~~~~ Ha ha ha….
- Yunho, con dao….
- Anh vẫn còn giữ đây.
Yunho cố gắng hết sức mình xoay người lại.
- Yoochun, em làm được không?
- Được…. – Yoochun cũng bằng mọi cách nén lại cơn đau mà xoay lưng lại đối Yunho. Yunho tiếp tục cắt dây trói.
- Anh hai, thằng nhóc bên cạnh kia cũng ngon trớn quá nhỉ?
- Thằng nào?
- Thằng bé trắng trẻo kia đó…. – Một tên chỉ về hướng Yoochun đang ngồi.
Yoochun giật bắn người khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, Yunho cũng không kém, đột nhiên cậu linh cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
- Ừ, ngon thì ngon, nhưng làm gì được, trước sau gì cũng phải giết nó, có ngon cũng thế thôi.
- Nhưng mà trước khi giết nó mà để như vậy, chẳng phải quá phí của trời hay sao?
- Ý mày là sao????
- Anh hai, đã lâu ba đứa mình chịu đói rồi, hôm nay con mồi đặt trước mặt thế kia, anh hai chịu đói tiếp hay sao. Hay chết bằng nước lã vẫn hơn?
- Thôi, đại ca mà biết được, tụi mình chỉ có chết.
Một thằng khác đứng sau lưng nói:
- Trời, mình làm lén, đại ca biết thế nào, mà có biết lúc đó mọi chuyện cũng xong rồi, chỉ cần giết phắt thằng nhò là xong.
Yunho nghe thế hoảng loạn nhìn qua Yoochun, trong khi Yoochun cố vùi mặt vào sâu trong hai chân của mình.
Tên anh hai suy nghĩ.
- Anh hai, làm thế cũng đâu có hại gì cho chúng ta. Hắc hắc….
- Thôi được rồi, mang băng keo đến đây.
- Hoan hô anh hai….
- Yun… Yunho… Bọn nó đang nói gì thế?
- Yoochun, em bình tĩnh đi….
Tên thứ hai cầm nguyên cuộn băng keo đến, trước mặt Yunho.
- Các người muốn gì? – Yunho tìm cách đối khác.
Nhưng tên kia ra cho thằng đàn em, ép mạnh hai vai của Yunho xuống, dùng băng keo ràng miệng cậu lại.
- YUNHOO…YUNHOOO !!!!! – Yoochun hoảng loạn hét lên.
- Ư ư ưm …. Ưm mmm ưmmm
Yunho bị bịt chặt miệng chỉ còn phát ra được tiếng rên ư ử từ miệng, ném cậu lại ngồi quay lưng với Yoochun. Cả ba tên liền hướng đến vị trí của Yoochun, khiến cậu cảm thấy như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cố nép thật sát vào người Yunho.
Yunho liền dùng tay mình nắm chặt lấy tay Yoochun. Trong khi ba con dã thú kia vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào con mồi đáng thương trước mặt.
- Yun… Yun… Yunho… - Yoochun run rẩy lên, cậu sợ lắm, cậu rất sợ ánh mắt bọn chúng đang nhìn cậu thèm khát.
Yunho cứ thế siết chặt lấy tay Yoochun.
Một tên trong số đó liền hai chân của Yoochun, một phát kéo phăng cậu ra khỏi chỗ, Yunho đau đớn, liền cố giằng tay Yoochun, mong có thể kéo cậu trở lại, nhưng hoàn toàn vô ích, cuối cùng Yoochun cũng bị lôi đi, bàn tay của cậu liền tách ra khỏi tay của Yunho.
- YUNHO… YUNHOOOO!!!!!!!!!
Yoochun hoảng loạn gào lên.
- Ư ư ư… - Yunho cũng dùng hết sức của mình lao theo, nhưng liền bị một cú đạp đau điếng vào bụng.
- Không, không. – Yoochun thấy thế lại la hét điên loạn.
Cậu chỉ cảm thấy bọn chúng đang cởi dây trói trên người cậu.
- Ưm ưm ưmmmm …. – Yunho vùng vẫy, nhưng vô ích, khi chân của cậu bị trói lại vào thanh cột.
Chỉ cần sợi dây vừa thoát ra khỏi người, Yoochun liền tìm cách vùng thoát, cậu lết đi cố ý lao đến chỗ của Yunho, thì bọn người man rợ kia lại nắm chân cậu kéo lại.
- Yunho… Yunho a… Yunho…. – Cậu điên loạn gọi tên Yunho.
Nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt.
- Không, buông tôi ra, buông ra….
- HA HA HA ~~~~ HA HA HA ~~~~
Giọng cười man rợ lại vang lên. Yoochun chỉ cảm thấy người của cậu bị lật ngửa ra.
- Không… KHÔNG AAAA !!!!!!! – Làm ơn, , không không, Yunho, cứu em, Yunho….
Yunho đau đớn vùng vẫy trong tuyệt vọng, không có cách gì có thể chạy đến bên Yoochun, cuối cùng gương mặt của cậu chợt tím tái lại, khi tiếng quần áo của Yoochun bị xé rách vang lên….
- AAAA ~~~~~~~~~ AAAA Không, không Yunho… AAAA cứu cứu ~~~~~….
Yunho giãy nãy lên, cậu giống như là bị dao cứa vào thân thể của mình, bằng mọi giá phải thoát ra.
Chátttttttt
Chátttttttt
Chátttttttt
Ba tiếng động khô khốc đó vang lên, Yoochun cảm thấy như đất trời mờ đi trước mắt cậu. Nước mắt tuôn ra, máu của kẽ răng cũng từ từ theo kẽ răng mà ướt đẫm cả khóe môi.
Yoochun chỉ cảm nhận bày tay đó mơn trớn trên da thịt của mình….
- KHÔNG, KHÔNGGGGGG!!!!!!! – Yoochun thét lên, bằng tất cả lý trí của mình.
Nhưng đôi môi của cậu đã bị chặn lấy, bởi đôi môi kinh tởm của tên áo đen kia. Yoochun vùng vẫy liền bị tát vào mặt hai cú đau điếng đến tê liệt.
Toàn bộ cơ thể của cậu nổi lên một thứ gai kinh tởm. Yoochun khóc nức nở….
- Cứu ~~~~~ cứu….
Yunho trợn trắng hai mắt lên, cậu không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, Yoochun của cậu, Yoochun của cậu đang bị bọn khốn nạn kia giở trò đồi bại. Không thể được, không thể được, cậu không dám tin.
AAAA ~~~~ AAAA – Làm ơn, làm ơn tha cho tôi.
- Ha ha ha haa~~~~~~~~~~~~~~
Bàn tay của hắn không ngừng sục sạo trên da thịt của cậu, cho đến khi chiếc thắt lưng của cậu đang bị tháo dần ra, Yoochun liền định vùng thoát, nhưng hai tay của cậu lại bị kéo ngược qua khỏi đầu….
- Không a, làm ơn tha cho tôi…..
- Ư ưmmm…. – Đôi môi của cậu liền bị tên dã thú kia dữ chặt lấy, hắn dùng răng của mình cắn nát vành môi của Yoochun cho đến khi nó tứa máu ra.
- Không, …..ư, không ~~~~ ư… - Yoochun đau đớn trong nụ hôn điên loạn đó.
Yunho vẫn lắc đầu, không thể nào, không thể nào. Cậu phải bằng mọi cách cứu được Yoochun.
~~~~~~~~~
Tên biến thái kia liền la lớn khi môi của hắn bị Yoochun cắn mạnh lấy, hắn lao ra khỏi người cậu, Yoochun liền vội vã lật người lại, cố gắng trườn thoát.
- Khốn nạn, thằng chó, mày dám cắn em tao.
Thằng anh liền nắm lấy người Yoochun kéo lật cậu ra.
- Không !!!!!!!!!!!!
- Cho nó nếm mùi đi đại ca….
Cạch… Tiếng nạp súng…. Yoochun chết sững lại….
- Nếu mày không ngoan ngoãn chìu chuộng chúng tao, thì thằng này sẽ chết.
Yoochun hoảng hốt quay lại hướng của Yunho, liền nhìn thấy khẩu súng nhắm thẳng vào cậu.
- KHÔNGGGGG!!!!!
Yoochun hét lên, lắc đầu điên loạn.
- Tôi xin các ông, ~~~~ xin các ông, đừng…., đừng mà…..
Yunho vùng vẫy, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn tên tội phạm ở trước mặt…
- Không…. Không mà !!!!!!!!!
- Nếu thế mày phải ngoan ngoan làm theo lệnh của chúng tao, hiểu rõ chưa hả????
- Tôi sẽ làm, … hức hức… tôi sẽ làm tất cả… những gì các ông yêu cầu… hức …. xin hãy tha cho Yunho… Xin các ông… hãy tha cho… Yunho …. Hức hức….
Yunho đau đớn tột cùng, cậu lắc đầu càng không thể tin những gì mình nghe thấy.
Thế rồi cả bọn cười lên man dại, chúng tiến đến vị trí của Yoochun.
Nhưng chính bản thân cậu quá sợ hãi, liền cố gắng thụt lùi về phía sau.
Những con mắt hau háu nhìn chằm chằm vào cơ thể của cậu, rồi những nụ cười bệnh hoạn, man dại đáng kinh tởm. Yoochun sợ hãi tột cùng.
Nhưng rồi cậu vẫn không thể làm cách gì để trốn thoát, một tên trong số đó đẩy bật ngửa cậu bé ra.
AAAA ~~~~~~~~~~
- Ư ư ư ư -- ư ư ư – Yunho vùng vẫy điên loạn hơn bao giờ hết.
Lần lượt từng tên một lại cứ thế thỏa mãn thú vui dã tính của mình, trên cơ thể nhỏ bé của Yoochun.
Trong cơn la đau đớn tột cùng của cậu, chỉ còn biết gọi tên Yunho trong hoảng loạn.
KHÔNG, TÔI XIN CÁC NGƯỜI… KHÔNG ~~~~~ AAAA~~~~ YUNHO ~~~ YUNHO A ~~~~~~
KHÔNG, THA… LÀM ƠN… THA ~~~~~
~~~~~~~~~
Tiếng thét cuối cùng của Yoochun, khi gã thứ ba kết thúc trò đồi bại của mình, cũng là lúc Yoochun ngất lịm đi. Cậu chỉ cảm thấy cơ thể của mình thật nhơ nhớp và đáng kinh tởm. Bây giờ cậu không còn là Park Yoochun nữa rồi.
Cậu chỉ cảm thấy những thứ kinh tởm đó ra vào trong cơ thể của cậu liên hồi, dồn dập đến mức ngừng thở. Rồi chất dịch nhơ nhớp đó ra đầy bên trong, giống như bản án tử hình đã được định sẵn cho cậu. Cơ thể của cậu bị lật xấp lật ngửa đến đáng thương, Yoochun đau đớn tột cùng.
Máu từ cửa mình vẫn tuôn ra, Yoochun chết đi sống lại, cũng không dám đối diện với thân thể của mình, cậu muốn được chết để có thể thoát khỏi cảm giác kinh tởm đó.
Nhưng tên khốn em trai của gã kia, cái đứa bị cắn nát môi lúc đầu tiên, vẫn không muốn tha cho Yoochun, hắn lại tiếp tục lật úp người cậu lại, tiếp tục giở trò.
KHÔNG …. DỪNG AAAA. – Yoochun nức nở trước khi cậu ngất đi
*****
- CÁI GÌ VẬY CHỨ??? CHÚNG MÀY ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ?
Tên đại ca nhìn hiện trường sự việc, liền lôi cả ba tên ra đánh một trận.
- Đại ca, chúng em sai rồi.
- Chúng mày đúng là lũ chó, đi đến đâu cũng không thể bỏ cái suy nghĩ đồi bại kia. Nhìn xem chúng mày đã làm gì????
Yunho đờ đẩn nhìn Yoochun nằm bất động, cậu chỉ cảm thấy phẫn uất bản thân mình. Cuối cùng cậu vẫn không thể làm gì để bảo vệ được Yoochun của cậu. Lại phải chứng kiến cảnh tượng kinh khủng đó. Kinh tởm, thật đáng kinh tởm, không phải là lũ chó kia, mà chính là cậu.
- Có manh mối gì không?
- Vẫn chưa a…
- Trời ơi, tại sao lại như thế a? – Cảnh sát Kim nóng lòng.
Reng… reng… reng.
- Alo.
- Anh Kim, mọi chuyện thế nào rồi, đã tìm thấy thằng bé chưa?
- Chị yên tâm, tôi vẫn đang lùng sục khắp nơi, nhất định sẽ tìm được Yoochun trở về.
- Làm ơn, làm ơn hãy mang Yoochun về cho tôi, tôi xin anh.
- Chị yên tâm, tôi xin hứa với chị, nhất định sẽ đưa Yoochun trở về, xin chị hãy tin tôi.
Mẹ Yoochun khóc ngất đi.
- Dì ơi, dì….
Jaejoong hoảng hốt lay gọi bà.
- Yoochun con yên tâm, chú sẽ tìm được con mà, Yoochun, Yoochun….
Cảnh sát Kim khấn nguyện linh hồn linh thiên của ba Yoochun, hãy sớm chỉ đường cho ông tìm được cậu bé.
*****
Yunho đã tỉnh lại, trong cơn mê, cậu giống như là vừa trải qua mười tám tầng địa ngục, bị đày đọa thê thảm. Nhưng nỗi đau đó không là gì cả, khẽ nhìn qua Yoochun, cậu liền thở hồng hộc. Không được, nhất định cậu phải thoát ra ngoài, phải thoát bằng mọi giá.
Vì đã thỏa mãn trò điên dại, bọn chúng cũng đã thả chân của Yunho ra khỏi chiếc cột, thuận tiện cho cậu tiến lại gần con dao ở góc kẹt.
Yunho nhìn xung quanh, thấy bọn người kia vẫn đang nói chuyện với nhau. Có vẻ bọn chúng rất lơ là. Yunho liền thực hiện kế hoạch của mình.
Khi sợi dây trói đứt ra, Yunho liền từ từ ngồi thẳng dậy, cậu tiếp tục gỡ sợi dây trói chân mình, và rất nhanh hướng ra phía cửa.
Quay lại nhìn Yoochun, đôi mắt của Yoochun đã hé mở, nhìn thấy Yunho, bờ môi liền mấp máy:
- Yu… Yun…ho… Yunho à… Jung… Yun… ho….
Yunho cố gắng, cậu định tiến lại chỗ của Yoochun, nhưng sau đó liền nhìn thấy đám người kia, Yunho nhấc từng bước chân, từng bước, từng bước…
Cuối cùng, Yunho liền quay đầu chạy đi, chạy thật nhanh ra hướng cửa, một lần ngoảnh lại cậu cũng chưa từng.
Trước mắt Yoochun liền mờ ảo, một thứ màu xám ngắt ảm đạm, Yunho đã quay lưng đi, Yunho, người mà cậu đã tin tưởng, cuối cùng cũng rời bỏ cậu mà đi.
- Yunho à… Jung Yunho…
Nước mắt liền tuôn xuống, đôi mắt cũng từ từ khép chặt lại, bóng tối sẽ bao trùm lấy thể xác đau thương của cậu.
Yunho vừa lao ra ngoài. Nhưng không may cậu đã vấp vào một viên đá lớn.
Bất chợt trong đầu cậu vang lên tiếng gọi của Yoochun: “Yunho à, Jung Yunho…”
“Anh hứa sẽ bên em suốt cuộc đời này.”
“Jung Yunho xin thề, sẽ bảo vệ Yoochun mãi mãi…”
Từng lời, từng lời nói vang lên trong tâm thức của Yunho. Cả lời cầu xin của Yoochun chỉ vì muốn cứu mạng cậu:
“Xin hãy tha cho Yunho… xin hãy tha cho Yunho…”
“Yunho à …. Jung Yunho…”
Yunho sững người lại, cậu rốt cuộc đang làm gì vậy chứ. Cậu rốt cuộc đã bỏ rơi Yoochun, chỉ tìm cách tháo thân cho riêng mình. Yunho cậu, tại sao lại có thể?????
Yunho liền bật người đứng dậy, không được, cậu không thể làm như thế.
Cứ thế Yunho chạy đi, chạy đi thật nhanh.
“Yoochun, em hãy chờ anh, nhất định anh sẽ tìm được người cứu em, nhất định anh sẽ quay trở lại, nhất định anh sẽ trở lại.”
Yunho vùng chạy, gió vù qua mang tai, cũng không thiết lạnh là gì, nước mắt cậu cứ thế tuông ồ ạt.
- THẰNG KHỐN ĐÓ NÓ Ở ĐÂU RỒI????
- Mẹ kiếp, nó đã trốn thoát rồi.
- Còn không mau đi tìm nó về đây. MAU LÊN!!!!
Bọn người kia liền túa ra đi tìm Yunho, chỉ lại một tên canh giữ nhà kho.
|
|