|
Chapter 14.
Người đàn ông trung niên, tầm thước, có làn da đen sạm và vẻ ngoài khắc khổ, bồn chồn đi qua đi lại trước cổng trường đại học Hong Kong. Cứ vài ba phút, ông lại lấm lét nhìn vào bên trong, xong lại thở dài bước tiếp. Chuông cuối giờ vang lên, hàng lũ lượt sinh viên ra về, ông ngước nhìn qua những cái đầu, cố tìm cho được gương mặt thân quen. Will, Ceci và Mich cùng sánh bước bên nhau, truyện trò vui vẻ.
_ Thi Thi!
Ceci ngước nhìn theo tiếng gọi, nụ cười tươi tắn trên môi đột nhiên biến mất. Người đàn ông mừng rỡ chạy đến, nhưng ông chợt khựng lại, chỉ dám giữ khoảng cách 3 bước chân khi đối diện với Ceci. Will lấy làm lạ, toan lên tiếng thì bị Mich nhanh chóng kéo đi.
_ Chuyện gì thế? Ông ta là ai? Hình như ông ấy có quan hệ gì với Ceci phải ko?
_ Ừm, bác ấy là ba của Ceci.
_ Ba? Sao tôi thấy Ceci ko được vui khi gặp bác ấy?
_ Chuyện này dài dòng lắm. Nói chung là chúng ta ko nên làm phiền hai cha con họ nói chuyện với nhau.
Will gật gù, anh và Mich chỉ còn biết đứng đợi Ceci thôi. Người đàn ông rụt rè, địng mở lời mấy lần nhưng sau cùng lại chẳng nói được câu nào, Ceci đành lên tiếng trước.
_ Ba đến đây có việc gì ko?
_ À, sắp đến ngày giỗ của mẹ con rồi. Ba định năm nay sẽ về quê mẹ con để làm giỗ, sẵn thăm viếng họ hàng luôn. Ko biết con có thể đi cùng ba ko?
_ Chắc là ko được đâu. Sắp tới thi học kỳ rồi, con bận lắm.
_ Nếu vậy thì thôi. Ba đi 1 mình cũng được, việc học của con quan trọng hơn.
_ Vậy, ba đi đường cẩn thận.
_ Ừ, ba biết rồi. Con ở 1 mình cũng nên cẩn thận giữ gìn sức khỏe. Ngày mai, ba sẽ đi chuyến bay lúc 11 giờ, nếu con có rãnh thì…
_ Ngày mai, con có tiết kiểm tra rồi.
_ Ờ, ko có chuyện gì nữa, ba đi trước nha.
Ceci gật đầu mà ko dám nhìn vào mắt ông, cô sợ mình sẽ mềm lòng trước đôi mắt tội nghiệp đó. Người đàn ông buồn bã quay đi, lòng nặng trịch theo mỗi bước chân. Ceci bước đến chỗ Mich và Will đang chờ mình.
_ Chúng ta về thôi.
_ Hai người về trước đi. Tôi chợt nhớ ra mình còn có việc cần làm.
Will vẫy tay chào rồi chạy trở vào trường, đợi Mich và Ceci đi khuất, anh liền chạy đuổi theo người đàn ông. Ông bước chậm đến nỗi, dù mất khá lâu nhưng Will vẫn dễ dàng đuổi bắt kịp.
_ Chào bác, cháu là Will, bạn của Ceci, con gái bác.
_ Chào cậu, có việc gì ko?
_ Chúng ta tìm 1 quán nước rồi hãy ngồi xuống nói chuyện được ko ạ?
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
_ Được rồi, bây giờ thì cậu có thể nói mình muốn gì rồi chứ?
_ Dạ, chẳng qua là cháu thấy mối quan hệ giữa bác và Ceci ko mấy tốt. Cháu hy vọng có thể giúp được gì đó cho 2 người. Mong bác ko trách là cháu đã qua nhiều chuyện.
_ Cám ơn lòng tốt của cậu, nhưng khúc mắt của tôi và Thi Thi, người ngoài như cậu ko thể giúp được gì đâu.
_ Bác vẫn chưa thử, sao lại dám quả quyết
_ Vậy tại sao cậu lại muốn giúp cho 2 cha con chúng tôi.
_ Bởi vì từ lầu đầu tiên cháu quen Ceci, tuy là thời gian chưa lâu, nhưng cháu luôn nhìn thấy nụ cười trong sáng trên môi cô ấy. Cháu chỉ muốn làm tất cả nhũng gì có thể để giữ gìn nụ cười ấy mãi thôi.
Câu nói của Will làm ông giật mình, trần ngâm thật lâu, tay cứ khuấy mãi ly trà sữa trên bàn. Ánh mắt ông bắt đầu mơ màng, từng vòng, từng vòng khuấy đưa ông trở về với ký ức xa xưa.
_ Phải, Thi Thi có nụ cười rất đẹp, từ nhỏ, ai cũng yêu thích nụ cười của nó. Chỉ cần nó ở đâu thì nơi đó sẽ luôn rộn rã niềm vui…Chỉ có người cha tàn nhẫn như tôi mới đan tâm huỷ hoại nụ cười xinh đẹp của con gái mình mà thôi.
Dừng trong giây lát để nuốt ngược nỗi đau vào lòng, ông kể tiếp với chất giọng trầm trầm.
_ Trước năm Thi Thi 14 tuổi, nó từng có 1 gia đình hoàn hảo nhưng chính tay tôi đã cướp đi tất cả. Nếu như năm xưa tôi ko lao đầu vào trò đua ngựa đến quên mất vợ con thì 2 cha con tôi đâu ra nông nỗi như hôm nay. Tôi đã thua rất nhiều tiền, hầu như bán cả nhà cũng ko đủ trả, còn nợ của bọn cho vay nặng lãi 1 số tiền lớn. chúng nhân lúc tôi ko có nhà liền đến doạ 2 mẹ con Thi Thi. Chúng khoá cửa rồi tạc xăng, ai ngờ lại lỡ tay gây nên hoả hoạn. Vợ tôi đã liều mạng cứu được thi Thi nhưng còn cô ấy thì… Tôi biết Thi Thi rất hận tôi, từ sau cái chết của mẹ nó, nó ko nói với tôi câu nào. Dù tôi đã rất hối hận và cố gắng bù đắp cho nó nhưng nó vẫn ko tha thứ cho tôi. Mà cũng phải thôi, ngay cả tôi còn ko thể tha thứ cho bản thân mình thì làm sao đòi hỏi Thi Thi tha thứ cho mình chứ.
Mắt ông đỏ hoe, Will có thể nhìn thấy sự ăn năn tột cùng khắc sâu thành những nếp nhăn trên mặt ông. Thì ra ẩn sau vẻ lạc quan của 1 Ceci hay cười là cả 1 quá khứ đau thương. Will chợt cảm thấy giữa mình và Ceci dường như có sự tương đồng vô hình nào đó.
_ Bác Lưu, bác cứ yên tâm đợi tin vui của cháu. Cháu sẽ cố gắng hết mình, ngày mai bác hãy đợi Ceci ở sân bay nhé.
Will nở nụ cười đầy tự tin, đây là lần đầu tiên tiếp xúc nhưng ông Lâm lại thấy mình có thể tin tưởng ở chàng trai này. Ông nhẹ mỉm cười, nụ cười rắn rỏi trên khuôn mặt khắc khổ. Làm Will thấy xót xa biết bao.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Biển đêm phản chiếu ánh sáng từ các vì sao trên bầu trời, long lanh chiếu sáng, đẹp như giấc mộng. Từng cơn gió thổi những dợt sóng xô bờ, êm ả chứ ko ồn ào như những cột sóng cao lúc ban ngày.
_ Sao anh lại hẹn tôi ra đây vào giờ này?
_ Tôi rất thích ngắm biển vào ban đêm. Đứng giữa biển bao la và bầu trời rộng lớn, con người thật là nhỏ bé.
_ Đừng văn vẽ thế, có gì thì nói đại đi. Tôi phải về trước 11 giờ đó.
_ Vậy tôi đi thẳng vào vấn đề đây. Sáng nay, tôi đã gặp bác trai và bác đã kể cho tôi nghe mọi chuyện rồi. Cô ko trách tôi chứ?
_ Trách anh thì được gì. Anh có quyền tìm hiểu điều mình muốn biết, còn ông ấy thì có quyền nói những gì mình muốn. Tôi đâu có cản nổi 2 người.
_ Nghe giọng điệu thì hình như cô giận tôi rồi. Thôi được, để cho công bằng thì tôi cũng sẽ kể câu chuyện của mình cho cô nghe.
Ceci giật mình, cô luôn biết là Will có 1 câu chuyện giấu kín ở trong lòng, nhiều lần cô cũng muốn hỏi nhưng ko dám. Thế mà bây giờ anh lại chủ động kể nó với cô, còn gì tốt hơn nữa.
_ Tại sao tôi phải nghe câu chuyện của anh chứ?
_ Vì đó là câu chuyện về người con gái mà tôi đã yêu hơn chính bản thân mình.
Ceci giả vờ miễn cưỡng gật đầu. Will bắt đầu bằng giọng kể từ tốn và chậm rãi, anh cũng ko thể ngờ có lúc mình lại kể câu chuyện của mình và Ruby cho người con gái khác nghe 1 cách nhẹ nhõm như bây giờ. Lúc trước, Will luôn cảm thấy khó khăn kể cả lúc chỉ nghe người khác nhắc đến tên Ruby, vậy mà giờ đây anh lại thấy lònh mình thoải mái khi có thể trút hết nỗi niềm. Có lẽ đã đến lúc, anh bắt đầu có thể quên Ruby được rồi. Will kết thúc câu chuyện bằng nụ cười, nhưng ánh mắt lại phản phất nỗi buồn vô hạn.
_ Ông trời thật trớ trêu, đáng lẽ 2 người xứng đáng có được 1 kết cục đẹp bên nhau. Nhưng tôi biết rõ 1 điều, Ruby là cô gái hạnh phúc nhất, vì cô ấy đã có được tình yêu hoàn mỹ và trọn vẹn của anh.
_ Cô cũng được mà, có 1 người luôn yêu thương cô bằng tất cả tấm lòng. Chỉ là cô ko chịu tiếp nhận thôi.
_ Tôi biết anh muốn nói gì rồi. Ko phải là tôi muốn hận ông ấy. Đã từ lâu lắm rồi, tôi muốn tha thứ cho ông ấy, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy ông là tôi lại nhớ đến cái chết thê thảm của mẹ. Rốt cuộc tôi vẫn làm ko được.
_ Để tôi kể cho cô nghe thêm 1 câu chuyện nữa nhé. Có 1 người cha rất yêu đứa con gái bé bỏng của ông, nhưng ko may cô bé lại chết đi vì 1 cơn bạo bệnh. Trong suốt 2 năm sau đó, đêm nào ông cũng khóc vì nhớ thương con. Rồi 1ngày nọ, ông lạc vào giấc mơ, trong mơ, ông thấy có 1 đoàn người đang cầm nến bước đi, bỏ lại 1 đứa bé đừng khóc 1 mình. Ông nhận ra đó là con gái mình, liền chạy đến ôm lấy con và hỏi tại sao. Đứa bé đầy ông ra và trách “ Là tại ba cả, vì ba cứ mãi ko chịu để con đi, nên 2 năm qua con vẫn phải cô đơn ở đây”. Người cha giật mình tỉnh ngộ, cuối cùng, ông cũng chịu buông tay để cho linh hồn con mình được siêu thoát.
_ Anh muốn tôi quên đi cái chết của mẹ à.
_ Đã rất nhiều năm rồi, Ceci. Nếu cô vẫn ko chịu buông tay thì sẽ chỉ làm cho bản thân và bác Lưu đau khổ cả đời thôi.
_ Có lẽ anh nói đúng. Tôi sẽ thử cố gắng xem sao.
_ Vậy là tốt, chỉ cần cô chịu đi bước thứ nhất, thì mới có thể có thêm bước thứ 2 và thứ 3 chứ.
Khi nói câu này, Will phát hiện ra rằng trên bãi cát chỉ có dấu chân anh, ko thây dấu chân của Ceci đâu hết. Ceci bật cười trước bộ dạng ngẩn tò te của anh chàng.
_ Thú vị ko? Từ nãy đến giờ, tôi bước theo dấu chân của anh mà. Nhìn cứ như chỉ có 1 người đang đi trên cát vậy ha.
Will ôm chầm lấy Ceci vào lòng, xiết chặt cô trong vòng tay như sợ cô sẽ biến mất. Câu nói này, và cả hành động trẻ con này, ngày trước, Ruby vẫn thường hay thế, đi nép sau lưng anh và dẫm lên các dấu chân của anh 1 cách thích thú.
_ Will, anh ko sao chứ?- Mặt Ceci đỏ lừ, lúng túng.
Will choàng tỉnh, anh vội buông Ceci ra.
_ Xin lỗi. Khuya rồi để tôi đưa cô về.
Ceci ko biết Will đang nghĩ gì, cô chỉ còn biết bước theo anh 1 cách im lặng. Mới lúc nãy, ko khí còn rất tốt nhưng sao giờ lại trở nên gượng gạo quá. Will ko còn tâm trạng để nhận thấy điều này, mắt anh nhìn xa xăm. Anh vừa mới khuyên Ceci phải biết buông tay, và anh cũng vừa thấy lòng thanh thản khi quyết định sẽ quên Ruby. Nhưng hơn lúc nào hết, nỗi nhớ Ruby lại cồn cào, dắn xé trái tim anh. Will thở dài, 1 lần nữa, anh lại tự dặn lòng, đã đến lúc phải buông tay, vì con đường anh phải đi sau này đã mãi mãi vắng bóng Ruby. |
|