|
Chapter 11.
_ Anh Tường, anh đã mất tích ở đâu suốt đêm qua vậy? Liên lạc với anh mãi ko được, làm em lo quá.
Sam cuống cả lên khi thấy Wall về đến Black Box trong bộ dạng tã tơi và thương tích đầy người.
_ Là đứa nào dám đánh anh bị thương thế này? Em lập tức dẫn đám nhỏ đi xử nó liền.
_ Bỏ đi, Sam. Cậu ko làm gì được hắn đâu. Tôi ko muốn bị thương thế này mà còn phải đi cứu cậu về.
_ Hắn là ai mà lợi hại vậy. Em ko có sợ đâu.
_ Là Nhất Ca. Đêm qua hắn cho người phục kích đánh lén tôi làm tôi trở tay ko kịp.
_ Lại là hắn ta. Rõ ràng hắn đang muốn chơi trò chống đối với chúng ta mà. Ko thể nhịn được nữa, hắn sẽ tưởng mình sợ mà được nước lấn tới đó.
_ Ko phải nhịn mà là chưa đến lúc. Dù sao hắn cũng thuộc hàng chú bác, tôi ko muốn để ba nuôi khó xử.
_ Sao cũng được, chỉ cần anh Tường nói 1 tiếng, cho dù phải liều bằng cả cái mạng, em cũng sẽ ko chùng bước.
_ Tôi biết ý tốt của cậu mà, Sam. Yên tâm đi, khi thời cơ đến, tôi bắt hắn sẽ phải trả gấp 10 lần những gì hắn đã gây ra cho chúng ta.
Sam toan hỏi tiếp nhưng nhìn sắc mặt Wall ko mấy tốt, anh đành nín nhịn. Nhưng anh biết cho dù có làm bất cứ việc gì, Wall cũng luôn có sự tính toàn chu đáo chứ ko bốc đồng như anh, nên bởi vậy dù lớn tuổi hơn Wall, Sam vẫn cam tâm làm đàn em của anh. Vì Sam biết Wall luôn có những dự tính của riêng mình.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Sáng chủ nhật trời trong xanh, gió mát, tiếng cười trẻ thơ rộn rã mừng vui náo động cả 1 góc sân. Từng bạn nhỏ nối đuôi nhau xếp hàng thật dài để chờ nhận quà. Hôm nay l àngày làm việc công ích thường lệ của Ceci tại cô nhi viện Rainbow, cô ko quên kéo Will theo cùng. Cả hai phát quà mỏi cả tay nhưng nụ cười thì ko ngừng nở trên môi.
_ Cám ơn anh, Will. Tôi chỉ rủ đại mà ko ngờ anh lại nhiệt tình đến thế.
_ Tôi mới là người phải nói cảm ơn. Lúc trước, tôi cũng hay đóng góp làm từ thiện, nhưng chưa bao giờ đích thân trải nghiệm cảm giác vui vẻ của việc làm có ý nghĩa này. Nhờ cô cả đấy.
_ Thật vậy à? Chỉ cần anh vui, tôi vui, các bạn nhỏ đều vui là tốt quá rồi.
_ Ừm. Ủa, mà sao cô ko rủ luôn Mich cùng đi với chúng ta?
_ Có chứ, nhưng Mich ko bao giờ tham gia những hoạt động này đâu. Cô ấy nói như vậy là phí thời gian và vô bổ.
_ Sao Mich lại nói như vậy chứ?
_ Anh ko biết đâu. Thật ra Mich là loại người ngoài cứng trong mềm, luôn tỏ ra lạnh nhạt. Nhưng tôi biết được 1 bí mật, là hằng tháng cô ấy vẫn gửi 1 khảon tiền định kỳ cho cô nhi viện mà ko muốn để ai biết thôi, nên tôi cũng giả vờ ko biết. Anh đừng có nói ra nha.
_ Tôi biết rồi. Mỗi người đều luôn có những bí mật ko muốn ai biết mà.
Câu chuyện chấm dứt khi những phần quà đã phát hết. Will và Ceci còn náng lại bày những trò chơi vận động với đám trẻ. Đã lâu, Will ko chơi vui đến vậy, anh chạy đến đổ mồ hôi khắp người. Will ko hề nhận thấy rằng, trong giây phút này, anh đã tạm quên đi Ruby. Điều mà trong suốt 3 năm qua, anh chưa từng có giây nào là làm được.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
_ Về đi, chúng tôi ko nhận cô.- Sam lạnh lùng phán quyết.
_ Tại sao chứ?
_ Chẳng tại sao cả. Cô ko phù hợp với tình chất công việc ở đây thì tôi ko nhận cô thôi. Đừng lôi thôi nữa, biến đi.
_ Anh mà ko giải thích rò chuyện này, tôi cò thể kiện anh với Sở Người Lao Đônhg đó, kiện anh kì thị phụ nữ.
_ Cô điên quá, cô mà ko đi, tôi sẽ cho người quẳn cô ra cửa đó.
_ Có chuyện gì mà om xòm vậy, Sam?
Wall vừa từ trên lầu xuống đã nghe Sam to tiếng. Cô gái quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên nhận ra Wall.
_ Là anh à, tên vô ơn?- Mich tròn mắt thản thốt.
_ Cô là…?- Wall vẫn chưa nhớ được Mich.
_ Anh ko nhớ tôi sao? Mới cách đây có 2 ngày. Đêm đó mà ko có tôi và Ceci là anh chết chắc rồi.
Wall sực nhớ đến cô gái ngủ gật ngoài cửa lúc anh đi.
_ Cô là bạn của cô gái hung dữ đó mà. Sao cô lại đến đây?
_ Cô ấy đến để xin làm phục vụ trong Black Box, nhưng lại có điều kiện là phải về trước 11 giờ đêm. Mà anh cũng biết, quán chúng ta mở cửa từ 5 giờ chiều cho đến 4 giờ sáng hôm sau, nên em ko nhận cô ấy vào làm.- Sam chen ngang.
_ Thế à? Vậy cứ nậhn cô ấy đi.
_ Đâu có được, như vậy sẽ…
_ Tôi bảo nhận thì cậu cứ nhận đi.
_ Yeah, vậy là tôi được nhận vào làm hả? Cám ơn nhé, đồ vô ơn…À ko, anh ko vô ơn chút nào, từ giờ anh sẽ là ông chủ của tôi mà.
_ Gọi tôi là Wall được rồi.
_ Ok, ông chủ Wall. Tôi về đây, mai gặp lại nhé.
Mich hí hửng nhảy chân sáo rời Black Box, ko quên lè lưỡi chế nhạo Sam khi ngang qua quầy rượu. Sam tức mình gọi với theo.
_ Mai nhớ đến đúng giờ đó. Cô mà đi làm trễ thì biết tay tôi.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
_ Ủa, mới có 5 giờ mà, sao cậu đi làm sớm thế? Ko phải ca của cậu bắt đầu lúc 6 giờ hả.- Ceci thắc mắc khi thấy Mich sửa soạn chuẩn bị rời nhà.
_ À, cửa hàng của mình vừa đổi thời gain biểu, nên phải đi làm sớm hơn và tan ca trễ hơn. Nhưng bù lại tiền lương cũng sẽ nhiều hơn trước.
_ Cậu ko cần phải bán mạng kiếm tiến vậy đâu. Giữ gìn sức khoẻ chút đi.
_ Được rồi, cậu còn lôi thôi hơn bà mẹ quá cố của mình nữa. Mình ok mà. Đi làm nhé. Khỏi cần chờ cửa mình.
Mich hối hả đeo balô lao khỏi phòng. Mich đi rồi, Ceci mới chợt phát hiện ra bộ quần áo đồng phục bán hàng của Mich vẫn còn nằm y nguyên trên giường, cô thở dài.
_ Đồ đãng trí, ko có đồng phục làm sao mà làm việc được đây.
Ceci lập tức đuổi theo Mich, nhưng khi cô vừa bước xuống cửa thì bắt gặp Wall đang đứng đó, toan nhấn chuông. Giờ đây thì đã ko mấy khó khăn, Ceci đã có thể nhanh chóng phân biệt được Will với Wall, vì cảm giác cả hai cho cô khi đối diện là ko thể nào lầm lẫn được.
_ Ồ, hoá ra là anh vẫn còn sống đó.
_ Hôm đó, tôi bỏ đi mà ko nói tiếng nào. Bây giờ, tôi đến để nói lời cảm ơn với cô. Cô đã cứu mạng tôi hai lần, tôi nghĩ mình phải có sự đền đáp đích đáng. Nói đi, cô cần gì?
_ Xin lỗi nha, tôi cứu anh ko hề nghĩ đến sẽ được đền đáp gì cả.
_ Ko được, tôi ghét nhất là mắc nợ người ta.
_ Ok, nếu anh muốn trả ơn tôi thì sau này có gặp nhau ngoài đường cũng hãy xem như là chúng ta ko hề quen biết nhé, dù là thế thật. Như vậy được chưa? Tôi còn có việc gấp phải đi, đừng có cản đường. Tôi ko muốn giao du với loại người như anh thêm phút nào nữa đâu.
Ceci tiếp tục đuổi theo Mich, nhưng đã ko thấy bóng dáng Mich đâu cả. Nhưng cô vừa chợt phát hiện ra phía bên kia đường là nhóc Phong đang bị 1 đám người to con, mặt mũi bặm trợn rượt chạy có cờ. Ko thể nghĩ ngợi nhiều, Ceci lao ngay qua bên đó. Nhóc Phong quẹo đầu vào con hẻm nhưng ai ngờ lại là ngõ cụt, nó bị đám người đó dồn vào chân tường.
_ Mấy người đang làm gì thế? Sao lại ăn hiếp 1 đứa trẻ.- Ceci vừa chạy đến kịp.
_ Việc gì đến cô chứ, khôn hồn thì xéo đi. Đừng có mà nhiều chuyện.- Tên đeo khoen đầy tai phỉ nhổ.
_ Các người đồng như vậy lại đi hiếp đáp 1 đứa còn nít. Làm thế mà coi được à?
_ Nó mà là con nít hả? Con nít quỷ thì có. Lúc nãy nó vừa đi vừa ăn chuối rồi vất vỏ lung tung xuống đường, báo hại đại ca đây vấp té. Thế mà còn ăn nói hỗn xược. Ta phải thay ba má nó dạy dỗ lại nó mới được.
Nghe được nguyên nhân của sự tình, Ceci quay sang nhìn nhóc Phong đang xanh lè cả mặt.
_ Sao chị ko hề thấy ngạc nhiên về việc này chút nào nhỉ?
_ Đủ rồi, em xin chị đó. Mau cứu em đi.- Nhóc Phong ra sức nài nỉ.
_ Tôi xin thay mặt thằng nhóc xin lỗi các anh, nó là con nít, mong các anh bỏ qua cho 1 lần.
_ Xin lỗi hả? Quá muộn rồi. Nếu cô cứ nhất quyết đứng về phe thằng nhóc thì đừng có trách tôi.
Sau cái phất tay, đám người đó xông vào hai chị em. Nhóc Phong lẹ làng núp ra sau lưng Ceci ngay, còn lại mình cô phải ra sức chống trả, vừa phải bảo vệ cho thằng nhóc. Thì ra thực chiến phức tạp hơn Ceci đã tưởng nhiều, xưa nay, cô chỉ quen giao đấu tay đôi trong phòng tập Taekwondo, lại có mặc đồ bảo hộ. Giờ đây phải đánh với đám du côn đường phố, ko có chiêu thức nào rõ ràng, lại tấn công từ nhiều phía. Nội việc chống đỡ ko cũng đủ mệt rồi, nói chi đến phản công lại. Liếc nhìn lên, Wall đang đứng khoanh tay ở đầu hẻm, dửng dưng theo diễn biến. Ceci vội lên tiếng cầu viện.
_ Anh còn đứng đó mà xem được à? Mau đến giúp tôi 1 tay đi.
_ Xin lỗi, chính cô lúc nãy đã bảo tôi là có găo ngoài đường cũng giả vờ như ko hề quen biết cô mà. Tôi ko thích lo chuyện bao đồng đâu.
_ Anh… Bây giờ ko phải là lúc móc họng tôi đâu.
_ Muốn tôi giúp cũng được. Cô thử năn nỉ tôi xem sao.
Ceci tức muốn điên lên luôn, nhưgn ko thể tiếp tục cầm cự nổi nữa, cô đành xuống nước.
_ Được rồi, tôi năn nỉ anh giúp tôi với. Tôi sắp chịu hết siết rồi.
Ko đợi Ceci nói thêm câu nào nữa, Wall nhanh nhứ chớp đã lao vào đám hỗn độn đó. Gạt Ceci và nhóc Phong sang 1 bên, anh ra tay nhanh đến ko ngờ, khiến Ceci há hốc miệng mà thán phục. Mỗi 1 cú đấm đều rất mạnh và chuẩn xác, trong lúc đánh nhau, Wall ra đòn ko thương tiếc, lạnh lùng đến độ tàn nhẫn. Ceci toát cả mồ hôi lạnh khi cảm nhận được luồn sát khí toát ra từ người Wall, nhóc Phong thì ko dám chớp cả mắt, mặt càng tái xanh hơn nữa. Từng tên một nằm chống chất lên nhau, kẻ còn đi nổi thì ráng dìu lấy đồng bọn của mình tháo chạy. Ceci và nhóc Phong vẫn chứa dám lên tiếng. Wall chỉng lại tay áo cho phẳng phiu, rồi dợm bước đến trước mặt 2 chị em đang đứng đờ người ra đó.
_ Khi nào cô cần sự giúp đỡ, hãy đến tìm tôi ở đây.
Wall nhét vào tay Ceci 1 tấm danh thiếp, anh hơi lườm mắt nhìn thằng nhóc, làm nó sợ giật bắn cả người, cố ra sức ép sát vào lưng Ceci, ko dám hó hé. Wall quay lưng bước đi, khi anh đã khuất thật lâu khỏi con hẻm, Ceci vẫn chưa thể hoàn hồn.
_ Sao hôm nay anh Will dữ quá vậy?- Nhóc Phong lấp ba lấp bấp.
_ Anh ta ko phải là Will. Mãi mãi cũng ko giống được với Will đâu.
Ceci cứ nhìn mãi vào tấm danh thiếp. |
|