|
Tác giả |
Đăng lúc 24-9-2011 10:03:59
|
Xem tất
Chapter 4.
Căn nhà màu trắng có cửa sổ màu xanh nằm trên tầng 17 của chung cư Long Thành, Ceci đưa tay nhấn chuông. Người phụ nữ ăn mặc diêm dúa bước ra mở cửa, cung cách nói chuyện có phần hách dịch.
_ Cô muốn tìm ai?
_ Dạ, đây có phải là nhà bà Hà ko? Tôi là gia sư được mời tới ạ.
_ Ra là cô à. Vào đi.
Cơn giận bốc lên tới đỉnh đầu rồi nhưng Ceci cố nén nó xuống, miệng vẫn mỉm cười lễ phép.
_ Cô cứ ngồi xuống đó đi, để tôi vào kêu con trai mình ra.
_ Dạ, được ạ.
Bà Hà vừa quay lưng, Ceci liền tung mấy cú đấm vô hình về phía sau lưng bà cho bỏ ghét. Lát sau, bà Hà dẫn ra một thằng nhóc khoảng 10 tuổi, mặt nó tròn quay và bóng láng trông rất buồn cười, chân tay thì chỉ có một khúc giống như quả bóng di động.
_ Đây là con trai của tôi. Tôi sẽ quan sát cô dạy bữa đầu tiên. Nếu ko được là cuốn gói liền đi.
Ceci lại dằn lòng nhăn răng cười với bà Hà, cô quỳ xuống cho ngang tầm với đứa trẻ, xoa xoa đầu nó.
_ Chào em, chị là Ceci. Em dễ thương quá à. Tên em là gì?
_ Chào, tên em là Hà Nam Phong.
_ Cái tên rất đẹp, từ nay chúng ta sẽ học cùng nhau nhé.
_ Hên xui đi bà chị. Chị mà ko qua được ải hôm nay của mẹ em, thì chúng ta làm quen cũng vô ích.
Bất ngờ trước giọng điệu xấc láo của thằng nhóc, Ceci tự nhủ thầm, nếu ko có mẹ nó ở đây thì cô nhất định sẽ lăn tròn nó lại thành trái banh, rồi đá thẳng vào lưới cho nó bỏ láo đi. Thích thú với suy nghỉ đó, Ceci vò đầu thằng nhóc thành một nùi bù xù.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Cũng may là trời phật thương xót nên buổi dạy đầu tiên diễn ra suôn sẻ, bà Hà tuy khó chịu nhưng lại chấp nhận cách dạy dễ hiểu của Ceci. Còn nhóc Phong, khác với cách nói chuyện kêu căng như lúc nãy, suốt buổi học nó khá là ngoan ngoãn và nghe lời Ceci, cô cũng thấy lạ, nhưng mặc kệ, miễn là được nhận làm là tốt rồi. Ceci vui vẻ, đinh sẽ mua bồ câu quay chứ danh của Cửu Long Thành về ăn mừng cùng với Mich. Đột ngột có một người đâm sầm vào cô làm cả hai ngã lăn ra đất.
_ Anh đi đứng thế đó hả. Chỗ đông người mà chạy nhanh vậy sao?
Ceci lồm cồm bò dậy, cô hết hồn khi nhận ra người vừa tông mình là Will, à ko, cô cũng ko chắc đó có phải là Will ko nữa. Anh ta đang vịn lấy vết thương ở bụng, máu đã loan lổ ướt đẫm cả áo ngoài, cố gượng dậy toan chạy tiếp. Ceci lập tức níu lấy anh.
_ Anh đang bị thương kìa. Để tôi đưa anh vào bệnh viện.
_ Tránh ra, ko việc gì đến cô. Mặc xác tôi.
Wall hất cô ra nhưng Ceci đã níu lấy anh thật chặt, nhìn anh một cách kiên nghị và cứng rắn.
_ Ko, anh đang bị thương nặng. Dù thế nào cũng phải theo tôi đến bệnh viện. Tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh nữa.
_ Bỏ ra, cô lì thật đấy.
Wall ko làm sao thoát được Ceci cả, chợt nhận ra mình sắp bị đuổi kịp. Hết cách, Wall nắm lấy tay Ceci, kéo cô chạy cùng mình. Ceci ko kịp hiểu đầu đuôi, nhưng nhìn thấy đám người hung tợn với gậy gộc và có cả dao đang đuổi theo, nên cũng cắm đầu chạy thục mạng chung với Wall. Cả hai cứ chạy mãi, chạy mãi, ko biết đã băng qua bao nhiêu con phố. Đến được một bãi đất trống ko một bóng ma, Wall chịu hết nổi, quỵ xuống đất.
_ Nè, anh sao rồi. Có chịu nổi ko?
Wall ra sức thở dốc, nhưng càng thở mặt anh càng tái xanh đi, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, khó nhọc.
_ Anh bị làm sao vậy? Anh ko thở được hả?
_ Thuốc…lấy thuốc…trong túi áo…
Ceci lật đật lục lội trong túi áo của Wall, cô tìm được một lọ thuốc xịt dành cho người bệnh xuyễn. Cô đưa nó cho Wall. Sau khi xịt vài hơi, Wall đã thở lại đều đặn, nhịp nhàng hơn.
_ Thì ra là anh bị bệnh xuyễn.
_ Phải. Đã lâu rồi ko tái phát, chắc tại hôm nay chạy nhiều úa nên nó mới trở cơn. Cám ơn cô.
_ Anh ko sao là tốt rồi.
_ Tôi ổn rồi, cô mau đi đi. Ở đây nguy hiểm lắm.
_ Nhưng còn anh…
_ Quá trễ rồi. Ở đây chỉ có tao mới được quyền nói là ai có thể đi khỏi đây.
Đầu Trọc và bọn đàn em vừa đuổi tới, chúng bao vây vòng tròn quanh Wall và Ceci.
_ Hàn Tử Tường. Thật ko ngờ là mày cũng có ngày hôm nay hả?
_ Được rồi. Bị mày bắt tao ko còn gì để nói. Có điều, ko liên quan đến cô gái này. Thả cô ấy ra đi.
_ Thả người đẹp này ra hả? Cũng được nhưng tao có điều kiện đó.
_ Mày muốn sao?
_ Mày khá lắm, một mình mà cũng có thể phá được vòng vây chạy ra ngoài. Bây giờ, tao muốn mày đứng yên để cho đàn em của tao đánh mà ko được phản kháng. Nếu mày vẫn còn sống thì chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.
_ Ok. Tao đồng ý. Mày nhất định phải giữ đúng lời hứa đó, nếu ko có làm ma tao cũng ko tha cho mày đâu.
_ Hai người điên quá đi. Đừng đem tôi ra thoả thuận khi chưa có sự đồng ý của tôi.
Ceci chen ngang giữa Wall và đầu trọc, hắn hất đầu ra dấu cho đàn em, 2 tên to cao bên cạnh liền xốc Ceci lên, đưa ra bên ngoài phạm vi bao vây. Ceci ra sức vùng vẫy nhưng hai tên này cứ như khúc gỗ ko thèm đếm xỉa tới cô. Tức mình, Ceci đành phải ra tay, cô lộn người ngược về phía sau thoát khỏi gọng kiềm. Rồi nhanh như gió, tung hai cú đá sấm sét vào mặt chúng, hai tên phải ôm mặt lăn lộn dưới đất. Ceci phủi tay, thổi mạnh mớ tóc trước trán.
_ Cho bỏ cái tật khinh thường phụ nữ đi nhé.
_ Đánh hay lắm đó, cô em.
Người thanh niên trẻ vừa bước đến, khoé miệng cong cong như đang cười, phía sau anh ta là cả một đoàn người đều có trang bị vũ khí.
_ Anh là ai?
_ Chúng ta sẽ làm quen sau. Còn bây giờ, tôi phải đi giải cứu cho đại ca của mình cái đã.
Sam dẫn đoàn người tiến đến bủa vây vòng ngoài đám đàn em của Đầu Trọc, tình thế đảo ngược hẳn.
_ Anh Tường, em đã đến rồi.
_ Rất đúng lúc, Sam. Chỉ hơi chệch với kế hoạch ban đầu chút thôi nhưng kết quả sẽ ko có gì thay đổi.
_ Chết tiệt! tao lại trúng kế của bọn mày rồi.
_ Giờ thì mày mới biết sao? Quá trễ rồi, Đầu Trọc à.- Sam vô cùng đắc thắng.
Bọn đàn em bị ép phải buông hạ vũ khí, Đầu Trọc biết là đã thua chắc, hoảng sợ quỳ xuống lạy lục.
_ Anh Tường, anh Sam, em biết lỗi của mình rồi. Hai anh đại nhân đại lượng tha cho em một lần đi ạ. Đảm bảo sau này em ko dám nữa đâu.
_ Mày như vậy mà cũng đòi làm đại ca hả. Đúng là sự sỉ nhục của ban hội mà. Sam, giao nó cho cậu đó.
_ Dạ được, anh đã vất vả nhiều rồi, chuyện còn lại cứ để em lo.
Wall mệt mỏi đi đến trước mặt Ceci.
_ Cám ơn vì lúc nãy đã giúp tôi. Để tôi cho người đưa cô về.
_ Tôi hỏi anh. Có phải các anh là người thuộc băng nhóm xã hội đen ko?
_ Ko liên quan gì đến cô, biết nhiều quá sẽ ko tốt cho cô đâu.
_ Tôi chỉ hỏi phải hay ko?
_ Phải thì đã sao chứ.
« Bốp…! ». Wall vừa lãnh trọn cái bạt tai nảy lửa của Ceci, theo bản năng, Wall dang tay lên toan đánh trả.
_ Cô muốn chết hả?
_ Đánh đi! Loại người xấu xa như các anh thì có chuyện tồi tệ gì mà ko dám làm chứ.
Ánh mắt của Ceci hằn lên nỗi oán hận sâu sắc, Wall cảm nhận được cơn giận của Ceci lớn hơn cái tát mà mình phải hứng chịu rất nhiều. Bình tâm lại, Wall buông tay xuông.
_ Đồ xấu xa, tôi hận nhất là hạng người như anh. Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy anh nữa.
Ceci đẩy anh sang một bên, vùng chạy khỏi đó. Ko hiểu là tại sao, nhưng sức mạnh toát ra từ cô gái nhỏ nhắn vừa rồi vừa rồi đã khiến cho Wall lần đầu tiên phải chùng tay.
|
|