|
Chapter 45.
Thời gian trôi thật nhanh mới đó mà đã gần hết hè, Wall đang chờ đợi kết quả thi của mình, Ceci thì lại buồn bã vì sắp phải đi học lại rồi, nhưng cũng có được sự an ủi vì Mich đã trả nợ xong các môn còn thiếu 1 cách xuất sắc nên năm nay 2 cô nàng lại có thể “quậy”cùng nhau nữa rồi. Will cũng bắt đầu quen với côgn việc và dần dần hoà nhập được vào quỹ đạo của tập đoàn Hoắc Thị, anh bận rộn nhiều hơn nhưng cứ hễ có chút thời gian rãnh thì anh dùng hết vào việc vun đắp tình cảm với Mich và xây dựng tình anh em với Wall, nên xem ra Will có lẽ là người bận rộn nhất trong số họ. Mich cũng đã phần nào hoà hợp với Leila được rồi, cô bé ko còn ngang ngược và bướng bỉnh như trước đây nữa, đã trở nên thành thục hơn và người lớn hơn rất nhiều. Liela có kế hoạch tiếp tục ra nước ngoài để du học, Mich rất lấy làm vui mừng cho cô. Sam thì ít được nhắt đến nhất, gần đây ít có ai nghe thấy tin tức gì của anh, kể cả Leila cũng ko biết gì nhiều về anh, chỉ biết là Sam đang thay thế vị trí trước đây của Wall và còn làm rất tốt. Wall nghĩ cuối cùng thì Sam cũng đã có thể bắt đầu thực hiện được mong ước của mình rồi, anh cũng thấy vui cho Sam nhưng ngược lại cũng lo cho Sam nhiều hơn.
Một buổi chiều vắng khách tại quán chè, có lẽ đã sắp vào mùa tụ trường nên phần đông khách là giới trẻ của quán ko có thời gian để lê la nữa. Wall lặng im ngồi nhìn dòng người đi trên phố, cuốc sống chậm rãi nhưng yên bình, trước đây anh ít có những khoảng lặng như thế nhưng gần đây anh nghĩ mình sắp giống mấy ông già rồi, cứ hay ngồi 1 mình hồi tưởng về những chuyện quá khứ. Cho đến bây giờ, anh vẫn chưa thể xác định được là cuộc sống này có thích hợp với mình hay ko? Nhưng ít ra, anh ko phỉa chịu đựng sự đau khổ nữa và cỏn có Ceci bên cạnh, chỉ là đôi khi anh thấy nó hơi nhạt nhẽo và lặng lẽ quá. Đang miên man thì Wall bất ngờ nhìn thấy Sam đang hì hục chạy về phía mình, còn chưa kịp hỏi câu gì, Sam đã nhanh chân lao vào bên trong quán, núp mình trong nhà vệ sinh. Wall biết ngay là có điều ko ổn, quả nhiên ko lâu sau đã có 1 đám người chạy đến, khoảng 5, 6 tên mặt mũi bặm trợn mà vừa nhìn thoáng qua, Wall đã nhận ra ngay là thuộc hạ của Nhất Ca. Mất dấu Sam ngay tại quán chè, Wall vẫn làm thinh đứng nhìn bọn chúng, 1 tên trong chúng xấc láo cất giọng hỏi mà như đang quát tháo.
_ Ê, nhóc con! Có nhìn thấy 1 thằng oắc cũng trạc như mày vừa chạy qua đây ko?
_ Ko có!- Wall dửng dưgn đáp trả mà ko thèm nhìn tới mặt hắn, chỉ vu vơ lau lau cái mặt bàn ko có vết dơ nào.
_ Có thật là mày nhìn thấy ko? Đừng để tao biết mày bao che cho nó thì ko yên thân với ông đâu nha nhóc.- Hắn vẫn tiếp tục hăm dọa.
_ Đã nói ko là ko, các người mau biến đi chỗ khác để tôi còn buôn bán nữa.- Wall vẫn phớt lờ sự hung tợn của hắn.
_ Cái thằng này! Ăn nói với tao mà bằng cái giọng thế hả?
Hắn tức tối giờ nắm đấm về phía Wall nhưng bất chợt tên động bọn kế bên đã ngăn hắn lại.
_ Khoan đã! Tao nhớ ra rồi, hèn gì cứ thấy tên nhóc này hơi quen quen. Nó chính là Hàn Tử Tường, trước kia đi theo Đường gia đó.
_ Vậy thì sao? Có gì đáng sợ chứ? Ko phải bây giờ cũng chỉ là 1 tên bán chè thôi sao?- Tên đó vẫn ngoan cố cãi lại đồng bọn của mình.
_ Tại mày ko biết đó thôi, lúc trước hắn nổi tiếng là máu lạnh đó, ko biết là vì chuyện gì mà rời khỏi bang hội nhưng tốt nhất là ko nên đụng tới nó đâu. Vả lại chúng ta còn phải đi tìm thằng nhóc kia nữa, ko tìm đuợc hắn là “toi” với Nhất Ca đó.
Nghe thế, tên này đành thôi, chỉ hăm he nhìn Wall đầy thách thức nhưng rồi nhanh chóng theo chân đồng bọn chạy đi chô khác. Đơi đến khi chứng đã đi hết, Wall mới quay vào bên trong, lớn tiến gọi.
_ Hết chuyện rồi! Mau ra đi!
Sam lắm lét bước ra, ngần ngại nhìn Wall, rồi miễn cưỡng nói qua kẽ răng.
_ Cám ơn vì đã giúp. Tôi đi đây.
Dường như phải đối diện với Wall là rất khó khăn, Sam ko dám nhìn thẳng vào mắt anh, cứ thế lầm lũi định bỏ đí.
_ Khoan đã! Tôi đã cho cậu đi sao? Thật ra là đã có chuyện gì mà thuộc hạ của Nhất Ca lại truy đuổi cậu.- Wall thắc mắc.
_ Làm ơn đừng có dùng giọng điệu đó mà hỏi tôi, tôi ko còn là đàn em của anh nữa đâu.- Sam vô cùng giận dữ trước sự quan tâm của Wall.- Với lại chuyện gì cũng đã ko còn liên quan tới anh, anh đã rời khỏi Quốc Trụ rồi thì đừng có xen vào việc của chúng tôi.
_ Tôi ko có ý đó. Cho dù tôi đã rời khỏi bang hội nhưng cậu vẫn là người anh em của tôi, tôi chỉ muốn xem mình có thể giúp được cho cậu…?
_ Tôi ko cần! Bộ anh tưởng anh còn là anh Tường của ngày trước sao? Bây giờ, ngay cả 1 tên cắc ké mà cũng ko thèm sợ anh, anh lấy tư cách gì mà giúp cho tôi chứ.- Càng cảm nhận được sự quan tâm của Wall giành cho mình, Sam càng điên tiết.
_ Cậu sao vậy? Cậu vẫn còn giận tôi chuyện lúc trước à?
_ Ai thèm giận anh chứ? Anh chả là gì đối với tôi hết, tôi ko phí hơi sức để mà gậin anh đâu. Tóm lại, chuyện của bang hội chúng tôi thì để tôi giải quyết, ko can dự gì đến anh. Hãy tiếp tục sống cuộc sống mà anh đã đánh đổi bằng tất cả niềm tin của chúng tôi đi.
_ Sam à, cậu đã thay đổi rồi.- Wall đau đớn khi buộc phải thú nhận điều điều đó.
_ Phải, tất cả là do anh đó, vừa lòng chưa? Tôi sẽ ko mãi mãi núp sau cái bóng của anh nữa đâu, tôi sẽ chứng mình cho tất cả thấy là tôi hơn hẳn anh về mọi mặt.
Sam gậin dữ quay đầu bỏ đi, Wall biết mình ko còn có thể khuyên nhủ được Sam nữa rồi, vì căn bảng là Sam đã ko còn nghe anh. Wall chỉ cố nói với theo Sam 1 câu sau cùng.
_ Sam! Đừng bao giờ đi sai được…nếu ko khi muốn quay đầu lại thì đã ko còn có đường lui nữa rồi! Nhất định đừng lạc lối nha…!
Tiếng nói đó vọng theo sau lưng Sam, anh mốn bỏ ngoài tai nhưng lại làm ko được, có phải càng tin tưởng vào 1 người mà khi bị người đó phản bội lại niềm tin thì rất khó để ko hận người đó ko? Cho dù biết người đó ko làm sai nhưng bản thân vẫn ko thể tha thứ cho người đó được? Sam day dứt bước đi.
Wall nhìn bóng dáng của Sam càng lúc càng xa, anh bỗng linh cảm thấy có chuyện gì đó ko tốt lành sắp xảy đến, rốt cuộc thì khi nào anh mới có thể có 1 cuộc sống bình thường đây? Sam rút điện thoại gọi cho lão Báo.
_ … Chú Báo, nếu có gì ko ổn thì hãy gọi cho tôi ngay…!
Trông thấy Ceci vừa đến, Wall liền cúp máy, làm ra vẻ bình thường, tươi cười chào cô. Nhưng cũng như Wall, Ceci đã càm thấy ngay có gì đó ko ổn ở Wall, cô cũng ko rõ là gì nhưng tâm trạng rất bất an và bồn chồn.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Bầu trời âm u bao quanh dinh thự của Đường gia, mây đen kéo tới ùn ùn, chuẩn bị trút nước cho 1 trận mưa lớn. Đã hơn 1 tuần nay, Đường gia kó được khoẻ, cứ nằm nghỉ suốt ở trong phòng, mọi việc lớn nhỏ trong Quốc Trụ đều ko thể lo toan được, đành trông chờ vào lão Báo vào Sam, 2 người mà ông còn có thể tin tưởng được. Vừa cho Đường gia uống thuốc và nghỉ ngơi, lão Báo rời khỏi phòng thì bắt gặp Sam cũng đang lấm lét về đến.
_ Sam, cả ngày hôm nay cậu đã ở đâu? Tôi tìm mãi mà ko thấy cậu trả lời máy.
_ Tôi đi làm chút việc ấy mà. Ở nhà ko có gì chứ?
_ Ở đây ko có gì nhưng cậu thì có sao đó? Tôi nhận được tin, Nhất Ca đang cho người “lùng” cậu ở khắp nơi kìa. Cậu lại gây ra hoạ gì nữa vậy?
_ Ko sao đâu, tôi tự lo liệu được mà.
_ Tự lo ư? Làm ơn đi, tôi ko muốn phải “hốt xác” cậu ở 1 xó xỉnh nào đó đâu. Thật ra là đã có chuyện gì?
Biết là ko thể trốn tránh sự dò xét của lão Báo được nữa, Sam đành phải nói sự thật. Ngồi xuống chiếc ghế sofa, Sam thở dài bắt đầu câu chuyện.
_ Được rồi, tôi sẽ kể hết đầu đuôi sự việc cho chú nghe. Như chú cũng biết mấy tháng gần đây bên cảnh sát và hải quan phối hợp triệt phá các đường dây buôn bán thuốc lắc từ bên ngoài vào Hong Kong, làm cho việc làm ăn của Nhất Ca chủ yếu dựa vào nguồn hàng này đang rất khốn đốn. Các đường dây chuyện cung cấp thuốc cũng ko dám vận chuyển “hàng” vào thời điểm nhạy cảm này, nên lượng “hàng” trên thị trường ngày càng khan hiếm, giá bán cũng bị đẩy lên rất cao.
_ Nhưng tôi vẫn chưa hiểu, việc này thì có liên quan gì đến chúng ta chứ.- Lão Báo bắt đầu sốt ruột khi câu chuyện cảu Sam cứ dong dài mà chưa đi vào ý chính.
_ Chú cứ bình tĩnh đã. Vì hôm kia tôi đã nhận được tin Nhất Ca ko muốn tiếp tục khoanh tay ngồi chờ cho qua thời kỳ căng thẳng này, hắn đã chủ động móc nối đường dây với Sa Tsai, tên trùm thuốc lắc của Thái Lan, quyết liều 1 chuyến lấy “hàng” vớ giá gấp 3 lần so với thị trường. Nếu để vụ giao dịch này thành công thì Nhất Ca nhất định sẽ có cơ hội để bành trướng thêm thế lực và uy tín của mình trong bang hội, ko bao lâu nữa thì có thể đẩy Đường gia xúông rồi. Nên tôi quyết ko để cho hắn thành công được.
_ Thì ra là như vậy. Nhưng sao cậu có thể ngăn chặng được việc này? Cậu chỉ có 1 mình thôi?
_ Tôi biết chứ, nhưng đành phải liều 1 phen thôi. Tôi thám thính được địa điểm và thời gian giao dịch của chúng. Ko ngờ ông trời cũng giúp cho tôi. Nhân lúc chúng giao dịch phải giấu “hàng” tại 1 nơi khác để tráng cảnh sát ập đến bất ngờ, tôi đã chớp lấy cơ hội, cướp lấy số hàng đó và giấu ở 1 nơi an toàn khác. Nhưng lúc tìm cách thoát thân thì bị chúng phát hiện và đuổi theo, cũng may là ko bị bắt lại.
_ Ko ổn đâu, ai cũng biết Nhất Ca là 1 con chó điên. Cậu dám cướp lấy “hàng” của hắn thì hắn sẽ ko tha cho cậu đâu. Cậu đang gặp nguy hiểm lắm đó Sam.- Lão Báo lo lắng.
_ Việc này thể yên têm, số hàng đó đang ở trong tay tôi, chỉ có mình tôi biết thôi. Nếu hắn muốn lấy lại số hàng thì tạm thời sẽ ko làm gì tôi đâu, có lẽ chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ nhanh ch1ong tìm đến tôi để thương lượng thôi, tôi phải trành thủ cơ hội này để giành quyền lợi cho chúng ta mới được.
_ Sao cũng được, cậu cũng nên cẩn thận hơn mới được.
_ Tôi biết mà. Tóm lại, ngày nào còn có Sam này thì tôi sẽ ko để cho ai uy hiếp vị trí của Đường gia tại Quốc Trụ đâu!
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Mảnh vườn nhỏ phía sân sau dinh thự Đường gia là nơi trồng đủ thứ cây cối hằm bà lằng của Leila, có cây ăn được, có cây chỉ trồng lúc cô nổi hứng mà thôi nên thường xuyên bị bỏ hoang tuỳ theo tâm trạng của Leila. Gần đây, Leila đã chịu chăm chút cho nó nhiều hơn, cắt tỉa bớt cỏ dại và các bụi cây dư thừa, trồng vào đấy nhiều loại hoa đẹp và cà chua cảnh. Khi Sam định ra về sau cuộc nói chuyện với lão Báo thì bắt gặp Leila đang loay hoay ngoài vườn, anh liền bước ra xem thử.
_ Trời sắp mưa rồi, cô còn làm gì ngoài này thế ?
Giật mình trước tiếng nói bất chợt của Sam, Leila đánh rơi chiếc cọc gỗ đang cầm trên tay xuống ngay ngón chân cái của mình, đau chảy cả nước mắt.
_ Coi kìa, sao lại ko cẩn thận chút nào. Cô đang muốn làm gì thế? Để tôi làm giúp cho.- Sam vội chạy đến nhặt chiếc cọc gỗ và xem xét ngón chân đang đỏ táy lên của Leila.
_ Tôi đang định đóng mấy cái cọc gỗ này để giăng bạt che mưa cho đám cà chua mới lớn này. Tôi vừa tưới nước lúc sáng, nếu để chúng chịu ẩm nhiều quá sẽ chết hết mất.
_ Được, tôi biết rồi. Cô vào kia ngồi đi, việc còn lại cứ để tôi.
Leila ko nói gì thêm, cô ngoan ngoãn cà nhắc về phía bậc thềm ngồi. Sam vớ lấy đóng cọc Leila đặt dưới đất, luôn tay đóng đóng, chỉ 1 loáng là đâu ra đấy, giăng chiếc bạc to lên che kín đám cà chua nhỏ non còn nhỏ xíu, xong xuôi, Sam phủi tay báo hiệu cho Leila biết mọi chuyện đã ổn.
_ Cám ơn anh, Sam!- Leila nhỏ nhẹ đáp trả hành động của Sam.
Sam sững cả người ra, ko phải là anh đã nghe lầm chứ, Leila vừa nói cám ơn anh, đây là lần đầu tiên có cư xử với anh như thế.
_ À, ko có gì đâu. Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, trước giờ đâu phải là tôi chưa hề giúp cô. Sao hôm nay, cô khách sáo thế.- Sam lúng túng.
_ Trước kia, anh đã giúp tôi rất nhiều việc nhưng chưa 1 lần tôi cảm ơn anh. Ko phải vì tôi coi thường anh, mà vì tôi xem anh là người thân của mình. Đã là người thân thì ko cần phải khách sáo với nhau như vậy. Nhưng còn bây giờ thì đã khách rồi...- Giọng Leila buồn bã đáp lời Sam.
_ Cô nói vậy là sao? Tôi ko hiểu cho lắm?- Sam hoang mang nhận ra Leila đang rất bất thường nhìn mình.
Leila chậm chạp đứng dậy, ngón chân đã đỡ đâu và ko còn đỏ nữa, cô bước đến trước mặt Sam, nhìn anh thật kỹ, rồi thở dài chán nản.
_ Hình như đã lâu lắm rồi tôi ko có gặp anh. Nhớ lúc trước, chỉ cần tôi nhắn 1 tíếng là anh chạy đến với tôi ngay.
_ Tại dạo này, tôi bận nhiều việc quá. Nhưng ko sao đâu, qua 1 thời gian nữa, mọi thứ đều ổn định thì tôi sẽ rỗi rãi ở bên cô nhiều hơn.- Sam vội vàng giải thích, nhưng vẫn thấy nét mặt Leila buồn rười rượi.
_ Ko cần đâu, cho dù anh có ở bên tôi thì anh cũng ko còn là Sam của trước kia nữa. Anh đã thay đổi quá nhiều rồi. Xém chút nữa tôi đã ko nhận ra anh.
_ Đâu có, tôi nào có thay đổi gì đâu. Tôi vẫn là Sam đây mà.
_ Vậy sao? Vậy anh có nhớ là đã bao lâu rồi anh ko có cười ko? Và từ lúc nào, anh cứ chau mày, nóng nảy…?
Sam đứng bất động trước câu hỏi của Leila, anh đã ko còn để ý đến thái độ gần đây của mình nữa rồi, trong tâm trí anh luôn thường trực những nỗi lo lắng khác. Dường như anh đã quên bẵng Leila, quên cả chính mình.
_ Sam của trước kia lúc nào cũng cười ngây ngô, cho dù là bị tôi mắng mỏ thế nào cũng ko hề biết nổi giận, chỉ nghỉ đủ mọi cách để làm cho tôi vui. Còn Sam hiện giờ đang đứng trước mặt tôi, sao lại khiến tôi cảm thấy xa lạ đến thế này?
_ Ko phải cô thích như thế sao ? Tôi chỉ đang cố gắng làm tốt hơn anh Tường trước kia thôi.
_ Cho dù anh có cố giống anh Wall đến thế nào đi nữa, thì anh Wall vẫn là anh Wall, còn anh thì vẫn là anh mà thôi. Huống hồ tôi lại thích Sam khờ khạo hơn. Anh có biết ko?
Câu nói thật lòng của Leila làm Sam chợt bừng tỉnh, có phải anh đang dần đánh mất bản thân chỉ vì cố gắng trở thành người thay thế của Wall để rồi đánh mất tất cả những thứ bên cạnh mình. Rốt cuộc là anh đang vì cái gì chứ?
Mặc cho vẻ thẫn thờ và rối bời của Sam, Leila như người vô cảm bước vào trong nhà, bất chợt quay lại nói với Sam câu cuối cùng.
_ Tôi đã nhận được giấy gọi nhập học của 1 trường học ở Anh, tuần sau tôi sẽ bay sang đó…có lẽ phải rất lâu nữa tôi mới trở lại Hong Kong. Làm ơn nhắn giùm với Sam…trước khi đi, tôi muốn được nhìn thấy anh ấy của ngày trước…dù chỉ là 1 lần thôi cũng đủ lắm rồi…
Sam ko trả lời, bởi vì bản thân anh ko biết phải nói gì với Leila lúc này. Leila sắp đi rồi, anh rất muốn lên tiếng giữ cô ở lại nhưng lấy tư cách gì để nói điều đó chứ. Ngay cả điều đơn giản nhất là xuất hiện trước mặt Leila trong bộ dạng của ngày xưa, anh cũng ko dám chắc là mình sẽ làm được. Sam đau khổ trong sự bế tắc của chính mình, thật ra những gì anh làm bấy lâu nay là đúng hay sai? Anh đã ko còn phân biệt được nữa rồi, chỉ còn có 1 cách duy nhất là két thúc tất cả những chuyện này thì anh mới có thể làm lại từ đầu mà thôi. |
|