|
Chapter 37.
Công viên Gia Hòa ngập tràn ánh nắng dịu, bãi cỏ xanh mướt được tô điểm thêm sắc màu bởi những khóm hoa được chăm chút kỹ càng. Will dạo bước trên cỏ, đi đến gần bờ hồ thì phát hiện có 1 bóng hình người con gái đang đứng quay lưng lại với anh. Bónh hình ấy sao mà quá đỗi quen thuộc, Will lập tức chạy đến bên cô gái ấy ngay, nhưng anh cứ chạy mãi chạy mãi mà khoảng cách giữa 2 người ko hề được kéo gần thêm chút nào.
_ Ruby! Chờ anh với, anh sắp đến được với em rồi đây.
Người con gái ấy quay đầu nhìn lại, đúng là Ruby, nhưng nét mặt lại buồn vời vợi và ko hề có 1 nụ cười nào như mọi khi, cô vội xua tay ngăn bước Will.
_ Đừng bước qua đây! Chúng ta đã là người của 2 thế giới khác nhau rồi. Em xin anh đừng bước tiếp nữa.
_ Nhưng anh thật sự rất nhớ em. Tại sao em lại ko cười? Có ai đã làm cho em buồn à?
_ Phải, người làm em buồn chính là anh đó.
_ Anh à? Sao anh lại làm em buồn?- Will ko khỏi ngạc nhiên trước thái độ đó của Ruby.
_ Thời gian gần đây, anh đã vì chuyện của em mà thay đổi quá nhiều, khiến cho những người bên cạnh anh đều rất lo lắng và buồn phiền. Làm em cũng cảm thấy rất đau lòng.- Khóe mắt Riby đã lóng lệ.
_ Nhưng anh làm vậy cũng vì muốn đòi lại sự công bằng cho em thôi.- Will cố ra sức giải thích.
_ Em ko cần, điều đó cũng ko làm cho em trở lại bên anh được nữa. Sao anh lại còn quá cố chấp. Điều quan trọng nhất đối với em chính là anh phải được sống vui vẻ.
_ Em nói như vậy, ko lẽ những gì anh làm trong suốt thời gian qua là đã sai rồi sao?- Will đau đớn nhận ra là cả Ruby cũng ko hề đồng tình với mình trong chuyện này.
_ Will, hãy là chính anh đi, là 1 con người vui vẻ và hạnh phúc. Đừng vì em mà đánh mất bản thân và những bạn bè bên cạnh. Nếu ko em sẽ ko thể yen lòng mà ra đi đâu.
_ Vậy anh phải làm gì đây?
_ Trở về đi. Trở về để lấy lại những thứ mà anh suýt đánh mất. Em sẽ mãi mãi luôn ở bên cạnh anh mà.
Ruby vừa dứt lời thì bỗng dưng khói từ đâu bay đến mịt mù, làm cho cả ko gian trở nên mờ ảo. Will cố xua tan màn khòi trước mắt, và điều cuối cùng mà anh nhìn thấy chính là nụ cười của Ruby, long lanh và rạng ngời.
Will vội chạy đến ôm lấy Ruby nhưng đôi tay chỉ quơ được ko khí mà thôi.
_ Will! Anh tỉnh lại rồi.Gương mặt đang ở trước mắt là Mich, cô nắm chặt lấy tay anh, mừng rỡ đến rơi lệ. Will tỉnh táo lại để nhận ra anh đang ở trong bệnh viện với 4 bức tường trắng xoá và nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
_ Mich à? Tại sao tôi lại ở đây?
_ Anh ko nhớ chuyện gì đã xảy ra à? Có cần tôi đi gọi bác sĩ ko?- Mich lo lắng nhìn Will.
Trong 1 giây, đầu óc Will hoàn toành trống rỗng nhưng anh lại bắt nó phải hoạt động ngay, mọi hình ảnh trước khi ngất đi nhanh như cắt lần lượt hiện về.
“Chiếc xe tải đang ở phía trước nhưng Will lại ko thể cử động tay chân hay có phản ứng gì là tránh né hết, có lẽ là anh quá ngỡ ngàng, cũng có thể là anh đang quá sợ hãi. Rồi đột nhiên từ phái sau, xe của Wall đang cố sức bắt kịp song song với xe anh. Will còn chưa kịp nhận ra điều đó thì đã bị chiếc xe của Wall dùng sức cố ép anh ra khỏi làn đương đang chạy. Xe của Will vì thế mà lệch hướng đâm sầm vào gốc cây ven đường, mặc dù có dây an toàn nhưng đầu Will vẫn đập mạnh vào vô lăng. Choáng váng và quay cuồng, Will chỉ còn kịp nhìn thấy chiếc xe của Wall đang cố tráng chiếc xe tải, nhưng khoảng cách đã là quá ngắn. Chiếc xe tai đâm sầm vào đuôi xe của Wall, làm nò quay tít vài vòng rồi lật ngữa nằm giữa đường, khói bốc lên mù mịt. Chỉ có thế, mọi thứ đều tối sầm đi.”
Và giờ đây khi tỉnh lại là Will đang ở trong bệnh viện với cái đầu được băng bó và 1 ít xây xát, còn lại thân thể vẫn vô sự. Nghĩ ngay đến Wall, anh nắm lấy Mich.
_ Wall đâu rồi? Cậu anh cũng ko sao mà phải ko?
Mich ko nhìn vào mắt Will, đầu cuối xuống và buồn bã thú nhận.
_ Tôi cũng ko biết nữa, Wall vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, nhưng tình trạng thì nghiêm trọng lắm.
_ Là lỗi của tôi. Wall bị như thế là tại tôi hết.
Will đau khổ tự đánh vào đầu mình, Mich phải ngăn anh lại để ko ảnh hưởng đến vết thương. Will cứ nằng nặc đòi tới phòng cấp cứu ngay, nhưng vừa bước xuống giường là đầu óc anh đã xây xẩm, ko cản anh được, Mich đành phải dìu Will đi.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Sam đứng khoanh tay dự lưng vào tường, mắt nhìn đăm đăm vào bức tường trước mặt, ko mảy may có hành động gì khác. Ngay cả lúc Leila đang ngồi gục xuống sàn, dấu gương mặt thảm hại của mình trong 2 cánh tay ôm chặt lấy đâu gối. Chỉ đến khi Mich và Will đi đến, Sam mới vử động và lao đến nắm lấy cổ áo Will mà nhấc lên.
_ Đồ khốn, là tại mày cả đó. Làm cho anh Wall ra nông nổi này rồi, mày vừa lòng chưa?
Will ko hề muốn phản kháng. Mich lập tức ngăn cú đấm của Sam lại.
_ Dừng tay đi, Sam. Đây là bệnh viện mà, và Wall đang còn cấp cứu trong kia, cậu đừng có gây thêm chuyện nữa có được ko?
Nắm chặt lấy nắm tay run lên vì giận nhưng rồi Sam cũng hạ xuống và ném trả Will cho Mich, lẳng lặng quay về chỗ cũ, tựa lưng vào tường và xem như ko hề có sự hiện diện của Will. Mich đỡ Will ngồi xuống dãy ghế chờ, tất cả đều im lặng và tập trung tâm tưởng vào cánh cửa phòng cấp cứu.
Cửa phòng bật mở, vị bác sĩ phẫu thuật buớc ra, nhanh như cắt, mọi người liền bao vây lấy ông mà hỏi tới tấp.
_ Bác sĩ, anh ấy sao rồi?
Đợi cho tất cả bình tĩnh đôi chút và có được sư im lặng, bác sĩ mới lên tiếng.
_ Chúng tôi vẫn đang tiến hành phẫu thuật, tình trạng của cậu ấy ko mấy lạc quan. Và trở ngại lớn nhất lúc này là cậu ấy mất máu quá nhiều, mà ngân hàng máu của chúng tôi lại ko dự trữ loại máu của cậu ấy. Cho hỏi ở đây có ai là người thân của cậu ấy ko?
_ Tôi thuộc nhóm máu O nè bác sĩ, tôi có thể hiến máu cho anh ấy.- Sam nhanh chóng tiến cử mình ngay.
_ Ko được đâu, máu của cậu ấy là nhóm máu hiếm B-, có mang đặc tính di truyền nên chỉ có người thân mới có thể hiến máu cho cậu ấy được.
Mọi hy vọng dường như đều chợt tắt vì ai nấy đều biết là Wall làm gì có người thân, nhưng đúng lúc ấy Will đã đứng ra.
_ Thưa bác sĩ, tôi là anh song sinh của cậu ấy, tôi cũng thuộc nhóm máu đó. Tôi có thể hiến máu cho cậu ấy.
_ Vậy thì tốt quá, cậu mau theo chúng tôi.
Sam, Mich và Leila đều hết sức ngỡ ngàng đến trố mắt, còn chưa kịp hiểu sự tình là thế nào thì Will đã mất hút cùng với vị bác sĩ.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Thêm 2 giờ nữa trôi qua, bên trong vẫn chưa có động tĩnh gì. Tâm trí và tinh thần của mọi người đều mệt mỏi nhưng ko 1 ai dám rời khỏi vị trí của mình. Sau cùng, Ceci cũng đã đến, cô hoảng loạn như người mất trí, nắm lấy Mich mà hỏi cho bằng hết chuệyn gì đã xảy ra. Khi đã hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, Penny cũng gia nhập với cả bọn, lặng im đưa mắt nhìn về phía cánh cửa, nhưng trái tim cô thì đã bay vào bên trong kia mất rồi. Trời bắt đầu sụp tối thì ca phẫu thuật mới chấm dứt. Vị bác sĩ lúc này lại bước ra, ko đợi mọi người hỏi câu gì, ông đã giải thích ngay.
_ Chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể, cậu ấy vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm. Đêm nay sẽ là thời khắc quyết định, nếu cậu ấy vượt qua được thì tình hình sẽ khả quan hơn. Bậy giờ chỉ còn tuỳ thuộc vào cậu ấy thôi, cũng may là ý chí sinh tồn của cậu ta rất mạnh mẽ, mọi người cũng nên ở bên cạnh động viên cho cậu ấy đi.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Đêm đó là đêm dài nhất đối với tất cả, ko 1 ai rời khỏi giường bệnh của Wall. Mỗi khi nhịp tim của Wall đập nhanh hơn mức bình thường 1 chút là tất cả cũng thót tim theo. Có lẽ người giữ được sự bình tĩnh nhất chính là Ceci, khác hẳn với lúc mới vào, từ khi Wall từ phòng cấp cứu chuyển về phòng săn sóc đặc biệt này thì Ceci ko hề rơi thêm giọt nước mắt nào nữa. Leila thì cứ chốc chốc nhìn thấy Wall mê man trên giường lại hối hận mà khóc rấm rức, Mich cũng khá bình tĩnh nhưng mắt cô cũng đỏ hoe, kể cả Sam, tuy ko thể hiện gì nhiều nhưng nhìn thái độ bồn chồn của anh cũng đủ biết là anh đang rất lo cho Wall. Will là người lo lắng nhất, anh hết đứng lại ngồi, đi qua rồi đi lại, trái tim anh như đang bị nỗi đau đớn gậm nhấm và ân hận vô cùng. Bên ngoài cửa sổ mặt trời đã ló dạng, hừng đông chói sáng sau 1 đêm dài tưởng chừng như bất tận. Wall vẫn như 1 người đang chìm trong giấc ngủ sâu, nhưng tim anh đã đập bình thường và ít có biến động hơn đêm qua rất nhiều. Bác sĩ đã xem xét và chúc mừng mọi người vì Wall đã qua được cơn nguy kịch, ai nấy mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
_ Bác sĩ, vậy chừng nào anh ấy mới tỉnh dậy?- Sam sốt sắng hỏi dồn.
_ Thuốc gây mê đã tan rồi, đáng lẽ cậu ấy đã tỉnh lại từ lâu nhưng có lẽ vì trải qua cuộc phẫu thậut dài nên tạm thời cậu ấy vẫn còn hôn mê. Ch1ung tôi sẽ theo dõi tình hình của cậu ấy thêm, chắc là sẽ mau chóng tỉnh lại thôi.
Vì ko muốn quấy rầy Wall nghỉ ngơi và mọi người cũng đã quá mỏi mệt nên Mich bảo Sam đưa Leila về nghỉ ngơi, ban đầu Leila ko chịu, nhất quyết đòi đợi Wall tỉnh lại nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn theo Sam về. Mich thì nhận phần cùng Ceci ở lại trông chừng Wall, Will cũng bị cô đuổi khéo về phòng bệnh nghỉ ngơi.
Ko để ý đến những người xung quanh đang làm gì, Penny cứ ngồi như pho tượng bên giường Wall và nắm chặt tay anh.
_ Ceci, chắc cậu cũng mệt rồi, có muốn uống gì ko? Để mình đi mua cà phê cho cậu nhé?- Mich ân cần quan tâm Ceci.
_ Cũng được, cám ơn cậu nhiều.- Ceci chỉ khách sáo trả lời mà mắt ko hề rời khỏi Wall.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Trên đường xuống căng tin bệnh viện mua cà phê, Mich đi ngang qua khoa nhi và ngạc nhiên phát hiện ra Will đang đứng bên ngoài phòng trẻ sơ sinh, mắt nhìn đắm đuối vào những đứa trẻ bên trong.
_ Bắt quả tang anh ko chịu nghỉ ngơi mà đứng đây chọc em bé nhe. Hình như anh cũng đang là bệnh nhân mà, lại còn mới hiến máu nữa. Sao ko chịu về phòng nghỉ mà còn đứng đây?
_ Là cô à, Mich?- Will thoáng hết hồn với Mich.
_ Anh ngủ ko được hay vẫn còn tự trách mình? Will đã ko sao nữa rồi mà.
_ Ko phải, chỉ là lúc nãy khi đi qua đây, tôi đã bị nụ cười trong trẻo của những đứa trẻ này thu hút mà thôi. Chúng thật là dễ thương và thuần khiết.- Một đứa trẻ bên trông vừa giật mình nhìn thấy Will và cười toe tét, bất giác Will cũng cười theo.
_ Đã lâu rồi ko thấy anh cười như vậy ha!- Mich bắt gặp hình ảnh ấy và thấy lòng mình cũng vui mừng theo.
_ Ừm, dạo gần đây tôi đã làm cho tất cả mọi người lo lắng. Nhất là cô đó, tôi xin lỗi.- Will thành thật thú nhận.
_ Ko sao đâu, chúng tôi mới chính là người đã có lỗi, đã làm anh bị tổn thương, người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng.
Wall nhẹ lắc đầu và bước đến gần bên Mich.
_ Câu xin lỗi đó cô đã nói với tôi rất nhiều lần rồi, nhưng vì tôi quá cố chấo và bị lòng thù hận che mờ lý trí nên mới ko chịu chấp nhận mà thôi. Tôi đã hành xử thật quá đáng. Hy vọng là chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn chứ?
_ Tất nhiên là vẫn còn rồi…Nhưng anh nói như vậy có nghĩa là…chuyện của Leila…anh sẽ…
_ Bỏ đi, tôi ko truy cứu nữa đâu. Tôi muốn vì sự cố chấp của mình mà khiến cho bất kỳ ai bị tổn thương nữa. Nếu Ruby còn sống cô ấy cũng sẽ bảo tôi buông tay cho xem, tôi ko muốn để Ruby phải thất vọng nữa đâu.
_ Cám ơn anh, cám ơn anh nhiều lắm…Tôi xin đảm bảo là bài học lần này đã khiến Leila biết lỗi của nó, sau này nó sẽ ko bao giờ tái phạm nữa đâu.
_ Tốt nhất nên là như vậy. Cơ hội này ko phải là tôi cho cô ấy, mà là Wall đã dùng mạng của mình để đổi lấy đó. Nếu như cô ấy vẫn ko chịu sửa đổi thì lần sau sẽ ko còn may mắn như thế nữa đâu.
Nói rồi, Will lại quay đầu nhìn vào những đứa trẻ, chúng lại cười với anh, những nụ cười thánh thiện nhất mà ko phải 1 ai cũng có thể giữ lại được khi đã trưởng thành. Nếu có Ruby ở đây thì nụ cười của cô cũng sẽ hòa chung với đám trẻ, trong sáng và vô tư.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Chiếc xe dừng lại trước ngôi biệt thự nhà họ Đường, Leila đã mệt lả người nên Sam phải dìu cô bước xuống.
_ Leila, cô đã mệt cả ngày hôm qua rồi, mau vào nhà ngủ 1 giấc lấy lại sức đi. Chiều nay tôi sẽ sang đón cô đi thăm anh Tường.
_ Sam, có phải tôi đáng ghét lắm ko ? Báo hại ai cũng vì tôi mà chịu tổn thương. Ngay cả bà chị “trời ơi” đó cũng vì tôi mà phải hạ mình, còn anh Wall thì bị tôi hại đến suýt mất cả mạng, Chắc bây giờ họ đếu đang ghét tôi lắm?
Leila cúi đầu tiu nghỉu, Sam hơi ngạc nhiên vì trước giờ Leila làm gì cũng ko hề tới người khác nghĩ sao về mình, cô cứ làm những việc cô cho là đúng mà thôi. Nhưng hôm nay, cô lại tự mình cắn rứt vì những hành động đã làm. Nhìn bộ dạng của Leila lúc này, Sam càng muốn thể hiện sự quan tâm của mình hơn bao giờ hết.
_ Ko đâu, tôi ko thể điều khiển người khác nghĩ gì, nhưng cho dù cả thế giới này đều ghét bỏ cô thì ít ra vẫn còn có tôi ở bên cạnh cô mà, tôi sẽ ko bao giờ để cô phải cô đơn 1 mình đâu.
_ Nhưng tôi đã báo hại anh nhiều rồi, lần này còn làm anh Wall suýt mất cả mạng nữa…
_ Đừng tự trách bản thân mình nữa, tôi cũng có thể hy sinh vì cô giống như anh Tường mà. Đáng lý ra người hôm nay phải nằm trong bệnh viện phải là tôi mới đúng, như vậy thì cô sẽ ko phải quá đau lòng rồi.
Những lời nói của Sam làm tim Leila nhói đau, từ trước đến giờ cô đã quen với sự hiện diện của Sam bên cạnh mình rồi, và những gì anh làm cho cô cũng được xem là hiển nhiên, Leila chưa bao giờ thấy cảm kích hay cám ơn Sam cả. Nhưng hôm nay, cô đột nhiên thấy Sam thật vĩ đại và đáng thương biết bao, thì ra bấy lâu nay cô đã vô tư làm tổn thương anh quá nhiều rồi. Leila nhìn Sam trìu mến và tựa đầu vào vai anh khóc nức nở, những giọt nước mắt tưởng như đã cạn kiệt vì chảy quá nhiều ngày hôm qua, thế mà giờ đây vẫn làm vai Sam nóng hổi.
_ Cám ơn anh, Sam.
Bờ vai Sam thật rộng và vững vàng. Thế mà từ trước đến nay, Leila chưa bao giờ để tâm đến cả, cô cứ luôn cho rằng Wall là bờ vai vững chắc và đáng tin cậy nhất của mình. Nhưng giờ đây, Leila đã tìm được 1 bờ vai đáng tin tưởng như vậy, ko cần phải tìm ở đâu xa xôi, thì ra bấy lâu nay nó vẫn luôn ở ngay bên cạnh cô, chỉ là cô chưa hề biết trân trọng mà thôi, Leila thấy mình đã có lỗi với Sam nhiều lắm.
|
|