|
Tác giả |
Đăng lúc 7-10-2011 14:10:45
|
Xem tất
Wall bị đánh thức bởi những cử động rất nhẹ của các ngón tay Ceci, anh lấp tức choàng dậy xem cô.
_ Ceci, cô tỉnh rồi à?
Mở hờ đôi mắt 1 cách khó nhọc, Ceci nhè nhẹ gật đầu để đáp trả câu hỏi của Wall.
_ Chắc cô khát rồi, để tôi lấy nước cho cô uống.
Wall định quay đi thì Ceci đã nắm lấy tay anh níu lại, Wall hiểu ý liền ngồi xuống cạnh cô. Ceci mấp máy đôi môi khô ran, cố nói lấy vài câu yếu ớt, Wall phải lắng tai lắm mới nghe được.
_ Lúc tôi nhắm mắt lại, người cuối cùng tôi nhìn thấy là anh. Thật ko ngờ, đến khi mở mắt ra, người đầu tiên tôi nhìn thấy cũng lại là anh.
_ Cô còn rất yếu, đừng cố nói nữa. Nghỉ ngơi cho khoẻ đi.
_ Wall, cám ơn.
Ceci vẫn cố thều thào cho hết câu đó, rồi nhắm tịt mắt lại.Wall nhẹ nhàng xiết lấy bàn tay cô, trong lòng thầm cảm ơn ông trời đã ko mang Ceci của anh đi.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Ceci tròn xoe mắt nhìn người đối diện, Mich cũng tròn mắt nhìn lại cô đắm đuối.
_ Thái độ gì đây. Bộ mở mắt ra nhìn thấy mình cậu thất vọng lắm hả?- Mich gằn giọng.
_ Dĩ nhiên là ko phải. Tại lúc mình thiếp đi còn nhìn thấy Wall nên…
_ Đó đã là chuyện của ngày hôm qua rồi, cậu định ko cho người ta về nhà nghỉ ngơi chắc. Wall đã ở bên cậu suốt từ lúc vào bệnh viện, thấy cậu tỉnh lại, anh ấy mới chịu nghe lời mình về đó.
_ Vậy còn Will đâu? Sao mình ko nhìn thấy anh ấy đâu hết.
_ À, lúc đưa cậu vào đây, Will cũng lo lắng lắm, anh ấy cũng muốn chờ đến lúc cậu tỉnh dậy. Nhưng đột xuất có 1 số chuyện xảy ra, Will phải đi giải quyết, chắc cũng sắp về rồi.
_ Ừm.- Ceci hơi thất vọng.- Mà nè, cậu ko có nói chuyện mình vào viên cho ba mình biết chứ?
_ Yên tâm đi, mình thông minh hơn cậu mà, đâu có để bác Lâm phải 1 phen lo lắng nữa.
_ Ừ, giỏi nhất là cậu rồi. Chưa đầy 1 tuần mà phải vào viện tới 2 lần, lần này còn suýt chết nữa chứ. Đúng là 1 tuần đen đuổi, may mắn lắm mới nhặt được cái mạng này.
Ceci chợt thấy Mich ko chú tâm lắm khi nói chuyện với cô, ánh mắt cứ hay nhìn về phía cửa, 2 tay thì bóp chặt vào nhau, bồn chồn, nhấp nhổm sao ấy.
_ Mich, cậu đang lo cho ai à?
_ Will nói sẽ quay lại ngay, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, ko biết có gặp chuyện gì ko?
_ Ngồi đây lo cũng vô ích, hay là cậu đi kiếm anh ấy đi.
_ Nhưng mà còn cậu?
_ Ở đây có bác sĩ và y tá mà, cậu ko cần phải bận tâm đâu. Mình giao nhiệm vụ cho cậu ‘‘áp giải’’ Will tới thăm mình đó.
Mich gượng cười dáp trả cho câu nói đùa của Ceci, rồi quay đầu đi, tâm trạng lúc này của cô như muốn bay ngay đến chổ Will.
Mich đi rồi, Ceci thở dài, buồn bã nhìn 4 bức tường trắng toát và lạnh lẽo. Dường như giữa Mich và Will có nhiều thứ mà co ko bao giờ biết được, 1 sự thấu hiểu ko lời mà cô chẳng thể nào làm được khi ở bên Will. Trước đây, Ceci cứ nghỉ mình có thể hiểu hết con người Will, nhưng càng quen anh nhiều hơn, cô càng nhận ra rằng bên trong con người hiền lành ấy là 1 tâm sự vô cùng phức tạp, có những khấu tất trong lòng mà Will ko bao giờ chịu cởi mở cho bất cứ ai. Càng lúc Ceci càng thấy thiếu tự tin về mối quan hệ của cả hai. Đang suy tư thì cô chợt nghe tấhy tiếng sột soạt ngoài cửa.
_ Là ai đó?
Wall rụt rè thò đầu vào, nhìn bộ dạng lúng ta lúng túng của anh chàng, Ceci ko nhịn được cười, mọi buồn phiền chợt bị đẩy đi đâu mất.
_ Anh đến thăm tôi mà cứ làm như đi ăn trộm vậy.
_ Tại tôi chưa nghĩ ra phải nói gì với cô. Đây là lần đầu tiên, tôi đi thăm bệnh đó.- Wall thật thà thú nhận.
_ Hèn gì, anh đi 2 tay ko đến. Ít ra cũng phải đem thoe bó hoa hay giỏ trái cây chứ.
_ Phải ha, tôi quên mất. Nhưng, tôi có mang 1 thứ đến cho cô.
_ Là thứ gì vậy?- Hiếu kỳ, Ceci chồm dậy, ko may làm cho vết thương bị đau, liền nhăn nhó mặt mày. Wall vội chạy đến, đỡ cô nằm xuống, rồi đặt thứ gì đó vào tay cô.
_ MP3…anh mang mp3 đến cho tôi làm gì?- Ceci ngạc nhiên với món quà thăm bệnh ko giống ai này.
_ Tôi nghĩ cô nằm 1 chỗ chắc sẽ buồn lắm, nghe nhạc sẽ đỡ buồn hơn.
_ Vậy cũng phải. Thật ko ngờ ‘‘Khúc gỗ’’ như anh mà cũng tận tâm và chu đáo quá. Tôi rất thích. Cám ơn nha.
_ Chỉ cần cô thích là được rồi.
_ Anh tới ‘‘nạp mạng’’ rất đúng lúc, Mich vừa đi khỏi, ko có ai trò chuyện với tôi. Tôi sắp buồn đến chết rồi, anh ngồi chơi với tôi ‘‘lâu lâu’’ nhe.
_ Nhưng…tôi ko biết nói chuyện…- Wall ngượng ngùng.
_ Ai biểu anh nói đâu. Anh chỉ cần ngồi nghe tôi nói là được rồi.
Và ko cần biết là Wall có đồng ý hay ko, Ceci đã bắt đầu huyên thuyên ko ngừng về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, những câu chuyện ko có bắt đầu cũng ko có kết thúc, và đương nhiên là chỉ có mình cô hiểu. Đôi khi cô cười phá lên, rồi lại nhăn mặt vì đau do làm động đến vết thương. Wall im lặng ngắm nhìn cô, thật ra anh chẳng nghe được gì cả, nhưng chỉ cần nhì thấy gương mặt rạnng rỡ đang líu lo của Ceci là đủ vui rồi.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Căn biệt thự rộng lớn làm Mich choáng ngợp, phải thu hết can đảm mới dám nhấn chuông. Đi theo chị giúp việc băng qua 1 khu vườn lớn, Mich được đưa tới phòng khách, nơi bà Hoắc đang ngồi đó với gương mặt âu sầu.
_ Thưa bà chủ, cô này muốn tìm cậu chủ Will ạ.
Bà Hoắc ngước mắt lên nhìn Mich, cái nhìn như soi xét khắp con người cô, rồi từ tốn cất giọng.
_ Cháu là bạn cua Will à?
_ Dạ, phải. Cháu xin chào cô ạ. Cháu có chút việc muốn tìm Will.
_ Cháu đến thật đúng lúc, ko biết Will đã gặp chuyện gì, nhưng từ lúc về đến nhà hồi chiều hôm qua đến giờ, nó cứ tự nhốt mình trong phòng, ăn uống cũng ko màng. Cô lo cho nó lắm, cháu giúp cô lên xem nó có sao ko.
Nghe bà Hoắc nói thế. Mich càng thêm lo lắng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra sau khi Will nghe cú điện thoại đó. Theo chân bà Hoắc lên phòng Will, bà để Mich lại đó và quay trở xuống lầu như sợ Will nhìn thấy mình thì tâm trạng càng ko vui. Mich gõ cửa, ko có lời đáp lại nào. Cô tiếp tục gõ, bên trong vẫn lặng thinh.
_ Will, tôi là Mich đây. Tôi biết là anh có ở trong đó. Mở cửa cho tôi đi.
_ Tôi ko muốn gặp ai hết. Cô về đi.- Phải mất khá lâu, Will mới nói vọng ra.
_ Đã xảy ra chuyện gì vậy, Will? Để tôi giúp anh với.
_ Ko cần, cô ko giúp gì được cho tôi đâu. Hãy để tôi yên.
_ Anh có xem tôi là bạn ko? Tại sao lúc tôi cần thì anh luôn ở bên tôi, nhưng tới khi anh cần thi lại ko để cho tôi được giúp anh chứ?
Ko tiếng đáp trả, ko 1 âm thanh nào khác, thật lâu sau đó, Will xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Gương mặt hốc hác thấy rõ, râu ria đã lún phún quanh cằm, 2 mắt đỏ tấy và hơi sưng, ko biết vì khóc hay vì ko ngủ nữa.
_ Đã có chuyện gì xảy ra với anh?- Mich hoảng sợ thật sự khi nhìn thấy bộ dạng Will lúc này.
Will chậm rãi quay trở vào phòng, Mich đi theo anh và khẽ khép cửa phòng lại.
_ Tôi đã tìm thấy hung thu hại chết Ruby rồi.- Giọng Will vẫn cứ run lên vì giận khi nhắc đến việc này.
_ Thật sao? Hắn là ai? Anh đã báo cảnh sát chưa?- Mich cũng bị sự ảnh hưởng của Will làm cho kích động.
_ Vô ích thôi. Chuyện này đã xảy ra cách đây 3 năm, tôi cũng ko có chứng cứ gì, có báo cảnh sát cũng ko buộc tội được cô ta.
_ Sao lại thế? Giết người thì phải đền mạng chứ. Một câu ko có chứng cứ thì tha cho cô ta và ko làm gì hết sao? Thật ra người đó là ai?
_ Vậy thì cô hãy ráng giữ bình tĩnh mà nghe tôi nói đây…vì người đó chính là…Leila- Giọng của Will đã trở nên vô cảm, càng làm cho Mich thêm phần sock.
_ Ko thể nào…Anh đã điều tra kỹ chưa?
_ Hứa với tôi. Dừng xen vào việc này. Tôi ko muốn mất 1 người bạn như cô đâu. Vì tôi sẽ ko bao giờ bỏ qua cho cô ta.
Ánh mắt đó của Will là cho Mich rã rời, đau đớn và tuyệt vọng. Will tự quăng mình lên giường, kéo mền trùm kín mít. Mich thì ngồi bệch dưới sàn, cả hai ko nói gì nữa, vì mọi lời nói lúc này đều là vô ích. |
|