|
Tác giả |
Đăng lúc 5-10-2011 16:27:56
|
Xem tất
Chapter 25.
Black Box xập xình tiếng nhạc, khói thuốc và hơi người, Wall lẳng lặng uống rượu 1 mình. Từ khi ko có Mich, Will cũng chẳng lui tới, Leila ko có cớ để sinh sự, Black Box trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Mặc dù trước kia nó vốn là như vậy, nhưng chỉ dạo gần đây Wall mới bắt đầu nhận ra nó thật tẻ nhạt như chính cuộc sống vô chủ đích của anh.
_ Sam, cho tôi 1 ly giống của Wall đi!
Cả Sam và Wall đều ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Mich, đặc biệt là Wall.
_ Nè, cô biến đi đâu gần nữa tháng nay vậy. Đơn xin nghỉ cũng chưa nộp mà đã tự động nghỉ việc là sao?- Sam ko giỏi che đậy bản thân, mặc dù là lời lẽ có phần thô lỗ nhưng Mich vẫn nghe ra được sự quan tâm của anh.
_ Làm gì thế? Ko có tôi, anh phải là người vui nhất chứ, hết bị chướng tai gai mắt nữa.- Mich lém lỉnh chọc lại Sam.
_ Lâu ko gặp, hễ gặp là muốn cãi lộn phải ko?- Sam hớn hở với đối thủ “khẩu chiến” ngang tầm.
_ Đừng có chí choè nữa, nhức cả đầu. Hai đứa ko thể hoà bình trong 1 giây à?- Wall cắt ngang nhưng trong lòng lại thấy vui vui.
_ Một tí nữa tôi sẽ tính sổ với anh sau. Còn bây giờ tôi muốn nói chuyện với Wall, anh đừng có mà nghe lén đó.
_ Ai thèm chứ, bộ cô tưởng ai cũng nhiều chuyện như cô hả?
Sam làm mặt lạnh, đẩy ly rượu cho Mich rồi quay sang 1 đám con gái trẻ tuổi đang tụm 5 tụm 3, anh nhanh chóng nhập cuộc và chuyện trò rôm rả. Wall vẫn lạnh nhạt nhấp rượu như chẳng hề bận tâm là Mich có chuyện gì muốn nói.
_ Lúc nào con người anh cũng buốn chán vậy hả? Ko có chút hiếu kỳ gì hết, mất hứng quá đi.
_ Có gì muốn nói thì nhanh đi. Mấy bữa nay bảo vệ cho cô, tôi ít có thời gian riêng tư như lúc này lắm.
_ Ờ, nhắc mới nhớ. Cám ơn anh vụ lần trước nhe.
_ Ko có gì, trách nhiệm của tôi mà. Cô ko sao là được rồi.
_ Thật ra tôi còn muốn xin lỗi vì đã mắng anh và còn liên luỵ khiến Ceci giận anh.
_ Tôi quen rồi, bị người khác chửi tốt hơn là được khen ngợi mà.- Wall chua chát nốc cạn ly rượu.
_ Bỏ đi. Sau này, tôi sẽ cố gắng nói tốt về anh trước mặt Ceci. Coi như là lấy công chuộc tội.
_ Cô dư hơi thật. Nếu ko còn gì để nói thì về nhà sớm đi.
_ Sao lại ko còn, mục đích chính tới đây tôi còn chưa nói mà. Tuy là tôi ko mượn anh bảo vệ cho tôi, nhưng nếu anh đã để mắt tới an toàn của tôi thì tôi cũng có bổn phận “hợp tác” 1 chút. Tôi muốn báo lại với anh là ngày mai, tôi, Ceci và Will sẽ đi nghỉ cuối tuần ở Nguyên Lãng. Nếu anh ko thấy yên tâm thì nhớ đi theo nha.- Mich nhấn mạnh câu cuối đầy ngụ ý.
Wall chỉ thở dài, dường như Mich vừa nhìn thấy 1 nụ cười phớt qua trên môi anh, nhưng khoảng khắc ấy rất nhanh và mơ hồ, khiến Mich cũng ko dám tin là mình đã thấy Wall cười. Lẳng lặng nhìn ly rượu của Mich, nét mặt Wall trầm mặc, ấn chứa nhiều tâm tư.
_ Đây là địa chỉ nhà Ceci ở Nguyên Lãng nè.
Mich đưa vội mẩu giấy nhỏ cho Wall, rồi hất đầu chào Sam 1 cái, sau đó cáo lui, cô ko muốn ở lại đây lâu hơn. Khi ở cạnh Wall có những nỗi buồn mà Mich cố giấu chặt trong lòng cứ như muốn vỡ oà, có lẽ chịu phần nào từ ảnh hưởng tâm trạng của Wall. Dù ko nói ra, nhưng đột nhiên Mich và Wall cảm thấy rất rõ nỗi lòng của đối phương.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Sáng thứ 6, trời trong xanh với những cụm mây trắng trôi bềnh bồng, Ceci và Mich thoả sức phát huy khả năng âm nhạc của mình, hát nghêu ngao ngay từ lúc khởi hành. Đã lâu, 3 người mới lại tụ họp vui vẻ như hôm nay, tạm dẹp qua những muộn phiền, Will tươi cười trong suốt cuộc hành trình với 2 cô gái dễ thương. Chỉ hơn nữa giờ là họ đã đến được Nguyên Lãng, chiếc xe từ từ rẽ vào 1 con đường nhỏ dẫn đến Lưu gia thôn, 1 thôn nhỏ nằm ngay dưới sườn núi thanh bình và xinh đẹp. Quán trà nhỏ của gia đình Ceci nằm ngay đầu thôn, căn nhà 2 tầng ko quá to nhưng cũng chẳng phải nhỏ, giành hấu hết phần sân trước nhà để bày biện vài bộ bàn ghế với mái che rộng thoáng mát làm nơi cho khách ngồi. Will xách hết đống hành lý vào trong, khác với thành thị, giờ nghỉ trưa nơi đây vắng vẻ ko có lấy 1 bóng người vào quán.
_ Thi Thi, con mới về à?
Ông Lưu vừa khuân 2 thùng nước ngọt từ nhà trong bước ra, mừng rỡ nhìn thấy con gái về nhà chơi, còn dẫn theo cả bạn bè.
_ Chào bác Lưu!- Will và Mich cùng đồng thanh.
Will lật đật chạy đến đỡ lấy 2 thùng nước trên tay ông Lâm, và đặt chúng xuống bên cạnh chiếc tủ lạnh đựng đồ giải khát của tiệm.
_ Cám ơn cậu, Will. Lần trước cũng nhờ có cậu, tôi định mời cậu ăn cơm mà chưa có dịp. May quá, lần này cậu cùng về chung với Thi Thi, lại có cả Mich nữa. Để bác chuẩn bị 1 bữa lớn đãi mấy đứa mới được.
_ Ko cần phải bày vẽ đâu bác Lưu. Tụi cháu đã mua sẵn đồ ăn mang đến nè. Tối nay, để cháu và Ceci trổ tài nấu nướng đãi bác thì có.- Mich háo hức khoe túi đồ ăn nặng trịch.
_ Phải đó, bác Lưu. Coi tụi cháu như con cháu trong nhà đi, đừng có quá khách sáo mà.- Will nhiệt tình góp sức.
Mọi người đều cười vang vui vẻ, nhờ có Will và Mich mà Ceci thấy mình và ba được tự nhiên hơn, ko cần phải cố trao đổi 1 cách gượng gạo nữa. Cô thấ mình và ba có thể làm tốt lại mối quan hệ như trước kia rồi.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Tối đó, 4 người quây quần bên chiếc bàn ăn nhỏ, ấm cúng. Ông Lưu là người cười nhiều nhất, bấy lâu cứ thui thủi 1 mình, giờ lại có đám trẻ chung vui, ông cười đến nỗi ko khép lại miệng được.
_ Ủa bác Lưu, sao giờ này vẫn phải mở cửa buôn bán vậy?- Mich thắc mắc vì đã gần 9 giờ mà ông Lâm vẫn chưa đóng cửa tiệm.
_ À, ở đây là vậy đó. Chủ yếu là bán cho bà con lối xóm nên ko có thời gian cụ thể, họ đến mua lúc nào cũng được. Chỉ khi đi ngủ, bác mới đóng cửa thôi.
_ Dân ở đây là thế đó, có khi đi ngủ rồi mà họ gọi cửa thì cũng phải thức dậy mà bán hàng thôi.- Ceci đỡ lời thêm cho ba.
Trong khoảng khắc đó, cô nhìn ba và nở nụ cười, bức tường ngăn cách giữa họ như chưa từng tồn tại, ông Lâm mừng đến rôm rớm nước mắt. Vừa khi đó, 1 nhóm thanh niên đột ngột tràn vào tiệm, nhìn diện mạo và cách ăn mặc cũng dư sức biết được họ ko phải là thiện nam tính nữ gì.
_ Ông chủ Lưu, khoẻ ko? Hôm nay nhà đông vui quá nhỉ.
Tên tóc dài cột sau gáy, gương mặt đầy mụn, ăn vận khoa trương, màu mè cất giọng the thé chào hỏi. Một tên đàn em đi theo lật đật lấy ghế cho hắn an tọa.
_ Anh Đại Bang, chỗ chúng tôi sắp nghỉ buôn bán rồi. Ngày mai, anh hãy ghé lại.- Ông Lưu khúm núm lắp bắp.
_ Lão già, giỡn mặt với tôi hả? Tôi ko đến đây để uống nước. Khôn hồn thì mau trả nợ đi.
Ceci vừa nghe nói đến “nợ” liền liên tưởng ngay đến chuyện quá khứ, cô lườm ba mình.
_ Ba, hắn là ai? Ba nợ hắn cái gì vậy?
Ông Lưu còn chưa kịp giải thích gì thì tên Đại Bang đã phá lên cười hô hố.
_ Thì ra cô em xinh xắn là con gái của ổng hả? Để tôi nói cho cô biết, ba cô đang nợ tôi 1 số tiền, đến hạn phải trả rồi mà ổng cứ xin khất mãi. Hôm nay là hạn chót rồi đó.
_ Những gì hắn nói là thật hả? Ba lại cờ bạc nên mắc nợ phải ko?- Ceci hằn học nhìn ba mình đầy nghi ngờ.
_ Ko…ko phải đâu, Thi Thi. Ba ko có cờ bạc…ba bỏ lâu rồi mà…con tin ba đi…
_ Vậy thì tại sao ba lại nợ hắn tiền chứ?
_ Là bác Lý ở cuối thôn, con cũng biết bác ấy mà. Vợ bác ấy bị ung thư cần tiền phẫu thuật, nên ba đã đừng ra làm người bảo lãnh cho bác ấy mượn tiền. Ko ngờ, vợ bác ấy cũng ko qua khỏi, vừa qua đời tháng trước. Bác ấy nói là đưa tro cốt vợ mình về quê rồi sẽ quay lên trả nợ ngay, nhưng đến giờ vẫn chưa quay về. Nên…Thật tình là con phải tin ba.
Ceci cảm thấy rất bối rối, cô ko biết mình có nên tin ba ko, người đã từng có vết nhơ trong quá khứ và là khúc mắt trong tim cô mười mấy năm qua.
_ Nè, 2 cha con diễn tuồng xong chưa? Nếu ko có tiền trả thì để cô em xinh đẹp đi chơi với tôi 1 đêm, tôi sẽ khất nợ cho ông thêm 1 tuần nữa.
Đại Bang bật dậy khỏi chỗ ngồi, toan nắm lấy Ceci kéo về phía mình, nhưg Will đã nhanh hơn 1 bước, gạt phăng tay hắn đi.
_ Nhóc con, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Tự lượng lại sức mình đi.
_ Bác Lưu thiếu anh bao nhiêu? Tôi sẽ trả!- Will ko nhiều lời, rút ngay sấp chi phiếu trong túi áo ra.
_ Thì ra nhóc con giàu như vậy. Sao ko chịu nói sớm. Lão già này thiếu tôi tổng công có 500 ngàn à.
_ Khoan đã, chúng tôi chỉ mượn anh có 300 ngày mà.- Ông Lưu hốt hoảng thanh minh.
_ Bộ khỏi cần tính tiền lời hả lão già?
Will ghi điền đầy đủ thông tin chi tiết lân tờ chi phiếu, rồi rức nó ra đưa cho Đại Bang, nhưng Ceci đã chụp lấy tay anh.
_ Ko được đưa cho chúng, như vậy tức là thoả thuận với cái xấu. Chúng ta báo cảnh sát mới đúng.
_ Con quỷ cái, mày chán sống hả? Đại Bang tức tối xông vào Ceci nhưng Will vội ngăn hắn lại, anh quay sang Ceci.
_ Ceci, bây giờ ko phải là lúc nói đến như thế nào là xấu và như thế nào là tốt. Nếu tiền có thể giải quyết vấn đề này êm xuôi thì ta ko nên làm lớn mọi chuyện.
_ Will nói đúng đó, Ceci.- Mich cũng đồng tình đứng về phía Will.
_ Được thôi, vậy mọi người cứ làm theo ý mình đi. Tôi mặc kệ.
Cảm thấy ko ai hiểu mình, Ceci tức giận bỏ lên lầu và đóng sập cửa phòng mạnh đến nỗi những người dưới lầu đều có thể nghẹ thấy. Ông Lâm lắc đầu và thở dài chán nản, tình cảm cha con mới tốt lân được 1 tí, giờ thì…Mich buồn bã nhìn Will đầy cảm thông, Will ko lên tiếng nhưng anh biết mình vừa làm tổn thương Ceci, mặc dù anh ko hề hối hận về quyết định của mình.
|
|