|
Tác giả |
Đăng lúc 3-10-2011 17:10:40
|
Xem tất
Chapter 20.
_ Cô mang nhiều thứ như vậy thì biết nhét đâu cho hết chứ?- Wall bực bội càu nhàu vì đống quà cáp mà Ceci đem về đang chất chật ních chỗ ngồi của cả hai.
_ Tôi cũng ko muốn nhưng bà con nhiệt tình quá, từ chối sao đành. Ai như anh, làm mặt lạnh quay đi khiến họ sợ quá chừng.
_ Cho nên cô thồ luôn phần của tôi hả?
_ Ừ, thì lấy được đừng bỏ uổng chứ.
Ceci cười khì khì làm Wall có muốn giận cũng ko được, trước cô gái này anh thật sự đã hết cách.
_ Tặng cho anh quà chia tay trước khi về đến Hong Kong nè.
Wall khá bất ngờ trước món quà của Ceci, đó là tấm hình chụp anh đang cười vào buối tối hôm đó.
_ Gương mặt của anh lúc cười cũng dễ nhìn lắm. Nhìn nó mà tập cười đi, chứ cứ giữ bộ mặt khó đăm đăm đó thì người ta ko dám đến gần đâu.
Wall ko trả lời, anh quay mặt ra cửa sổ, âm thầm nhét tấm hình vào túi. Ceci ngã đầu lên vai anh, mới còn nói cười đó mà giờ cô nàng đã lăn ra ngủ khò. Wall ngắm nhìn Ceci, chỉ còn vài tiếng nữa thôi, anh sẽ ko còn được nhìn thấy khuôn mặt này mỗi ngày nữa rồi.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Mich he hé mi mắt nặng trĩu lên, cô đang an toàn nằm trên chiếc giường thân yêu của mình, Will vẫn luôn ngồi bên cạnh, anh đã ngủ gật bên thành giường. Bầu trời bên ngoài đã chuyển sắc, cô lẽ cô đã có 1 giấc ngủ dài sau khi được Will đưa về. Cánh tay phải đã tan thuốc mê nên đau âm ỉ, Mich ko sao cử động nổi, chỉ khẽ co ngón tay cũng đủ nhức buốt đến tận óc. Cô đành dùng tay trái để với lấy ly nước bên cạnh nhưng lại vụng về làm nó rơi xuống đất, Will giật mình.
_ Cô cứ nằm yên đấy. Muốn uống nước thì cứ gọi tôi, cô đang bị đau mà.
_ Xin lỗi, tôi chỉ ko muốn làm phiền anh.
_ Mich, cô có xem tôi là bạn ko?
_ Tất nhiên rồi.
_ Nếu đã là bạn thì những lúc thế này hà tất còn phải khách sáo.
_ Được rồi, tôi đang là người bệnh mà, anh đừng cò giảng đạo nữa. Rót giúp tôi ly nước đi.
Will nhặt lấy ly nước dưới sàn, định đi xuống bếp rót nước cho Mich, nhưng khi anh vừa mở cửa phòng thì…
_ Surprise! Mich thân yêu, mình đã về với cậu đây.
Ceci nhảy ào đến ôm chầm lấy Will, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi, ly nước lại rớt xuống sàn. Sau cái cười tít mắt, Ceci mới nhận ra Mich đang nằm tròn mắt ở trên giường, cô hoảng hồn nhảy lùi lại xem mình vừa ôm ai, thì nhìn thấy mặt Will đỏ bừng.
_ Ủa, Will. Anh cũng đang ở đây à? Xin lỗi, tôi vô ý quá.- Ceci ngượng đến chín người.
_ À, ko sao. Vì Mich đang bệnh nên…
_ Hả? Mich bị bệnh sao?
Ceci lo lắng chạy đến bên giường Mich, nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của bạn, cô xót xa.
_ Tội nghiệp chưa kìa, mình mới đi có mấy hôm mà cậu đã đổ bệnh rồi. Ủa, mà sao tay cậu lại chảy máu ướt cả băng thế này?
_ Bị cướp!- Will vội chen vào.
_ Té cầu thang!- Mich cũng đưa ra lí do cùng lúc với Will nhưng vì chưa thương lượng trước nên cả hai đã bị hố, lấm lét nhìn nhau vì biết Ceci sẽ nghi ngờ.
_ Hai người sao thế? Rốt cuộc là té cầu thang hay là bị cướp đây?
_ Là bị cướp, nhưng vì ko muốn cậu lo nên mình định nói là té cầu thang cho qua chuyện đó mà. Tại Will quá thật thà mà thôi.
_ À, thế bây giờ cậu ko sao nữa rồi chứ? Có bị thương chỗ nào khác ko?
_ Ko, mình vẫn ổn mà. Cũng may là có Will ở bên cạnh giúp đỡ đó.
Will vẫn còn lúng túng, đứng tần ngần ở cửa vì sự trở về đột ngột của Ceci, nhìn bộ dạng đó của Will, lòng Mich đau lắm, nhưng cô vẫn ráng gượng cười.
_ Will này, Ceci đã về rồi. Anh có thể yên tâm về nhà nghỉ ngơi đi, anh cũng đã vất vả cả đêm rồi còn gì.
_ Phải đó, anh cứ bàn giao Mich lại cho tôi. Về nghĩ đi.
_ Ừm, thế cũng được. Tôi về đây.- Will nhặt ly nước để lại trên bàn rồi bước ra cửa.
_ Khoan, đợi 1 lát.- Ceci gọi với theo Will, rồi quay sang Mich.- Để mình tiễn anh ấy xuống lầu, cậu cứ nằm nghỉ đi.
Ceci đắp mền cho Mich, rồi nhanh nhảu chạy ra chỗ Will. Cầu thang chỉ có mười mấy bậc mà hai người đi mãi vẫn chưa xuống đến cổng. Mới xa nhau có mấy ngày mà tưởng chừng như cả thế kỷ đã trôi qua, biết bao điều muốn nói mà giờ đây lại chả nhớ được gì, cả hai im lặng đi bên nhau nhưng họ đều cảm nhận được trái tim đồi phương đang thổn thức. Đã ra đến cổng chính mà vẫn quyến luyến chưa chịu rời nhau.
_ Tiễn đến đây được rồi. Cô trở lên với Mich đi.
_ Vậy anh lái xe cẩn thận nha.
_ Ừm, mai gặp lại ở trường.
Will cười và vẫy tay chào, đây chính là nụ cười mà Ceci mong nhớ nhất trong những ngày qua khi ko ở bên Will, nhìn thấy nó, lòng cô dâng tràn niềm hạnh phúc khó tả.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Nắng hôm nay đặc biệt đẹp, thời tiết tốt cũng làm cho tân trạng con người vui tươi hơn. Chắc giờ này, Will và Ceci đang ở cạnh nhau trên bãi cỏ xanh trong khuôn viên trường, Mich trộm nghĩ mà lòng buồn man mác. Tay phải đã khá hơn nhiều nhưng vẫn chưa thể cử động mạnh và cầm nắm những vật nặng, nên Ceci nhất mực ko chấp thuận cho cô đến trường, bắt cô phải tịnh dưỡng cho đến khi khỏi hẳn. Mấy công việc làm thêm xem như là toi hết rồi, kỳ này, cô phải bắt Wall bồi thường thiệt hại cả vốn lẫn lãi mới được. Mich bước xuống giường đi lại cho máu huyết lưu thông, chứ nằm hoài cũng chán. Cô bước đến kéo rèm cửa sổ, bất chợt phát hiện ra chiếc xe màu đen của Đường gia đang đậu dưới nhà. Khó hiểu thật, Mich vội chạy xuống lầu, vừa trông thấy cô, Đường gia liền bước đến.
_ Vết thương của cô đã khỏi chưa mà cô lại chạy xuống đây?_ Ông dùng ánh mắt quan tâm nhìn tay của Mich.
_ Cũng đỡ nhiều rồi, nhưng sao ông lại đến đây?
_ Tôi đến để thăm cô. Dù sao cô cũng là ân nhân cứu mạng của tôi mà.
_ À, ông đừng quá khách sáo. Nếu đổi lại, hôm đó là ai cũng sẽ làm thế mà.
_ Ngoài ra, tôi cũng có chuyện muốn nói riêng với cô. Ở đây e là ko tiện, cô có thể mời tôi lên nhà chứ?
_ Hả? Cái đó…
Mich có phần dè dặt nhưng nhìn nét mặt thành ý của Đường gia, cô cũng đồng ý.
_ Nếu ông ko chê thì xin mời.
Căn nhà ko to lắm, gồm 1 trệt, 1 lầu, tầng dưới là chỗ ở của bà chủ nhà đã luống tuổi mà vẫn còn độc thân, tầng trên là thánh địa của Ceci và Mich. Căn phòng tuy ko lớn nhưng đủ kê hai chiếc giường, và được 2 cô nàng khéo tay chăm chút thật dễ thương. Đường gia đảo vài vòng quan sát trong lúc Mich pha trà mang lên cho ông.
_ Chỗ này cũng khá lắm. Xem ra cuộc sống của cô cũng tốt hả?
_ Phải đó, trẻ mồ côi như tôi mà có được cuộc sống như thế này là qua 1tốt rồi.- Mich ngậm ngùi.
_ Nếu tôi có thể cho cô cuộc sống tốt hơn thế này gấp nhiều lần thì cô nghĩ sao?
_ Xin lỗi, tôi ko hiều ý của ông?
_ Ko, người xin lỗi phải là tôi mới đúng, tôi đã nợ cô quá nhiều rồi. Bao năm qua để cho cô phải sống vất vả, tôi thật quá có lỗi.
Mọi thứbắt đầu khó hiểu, Đường gia nhìn Mich dạt dào cảm xúc, 2 mắt cứ rưng rưng. Mich bắt đầu hoang mang, cô ko thể hiều nỗi những gì đang diễn ra trước mặt mình nữa.
_ Tôi mệt rồi, tôi muốn được nghỉ ngơi. Xin mời ông về cho.
_ Ko, Mich, con phải nghe ta nói… Ta là ba của con đây.
_ Ông nói bậy, ba mẹ tôi đều đã mất trong tai nạn giao thông lúc tôi 10 tuổi rồi. Ông ko thể nào là ba tôi được.
_ Người đó ko phải la ba của con, hắn chính là người làm cho gia đình mình tan nát. Chính hắn đã dụ dỗ mẹ con, khiến cho hai cha con ta phải xa cách bao năm nay.
_ Đừng nói nữa…tôi ko muốn nghe…Tôi ko tin ông đâu!- Mich đã hoàn toàn bấn loạn.
_ Con ko thể ko tin. Đây là bản xét nghiệm AND, chứng minh hai chúng ta có quan hệ huyết thống với nhau.
Đường gia đưa bản xét nghiệm cho Mich, nhưng cô giật lấy nó, ko thèm đọc mà xé thành nhiều mảnh, rồi gào lên như người mất trí.
_ Ông đi đi…tôi ko tin…tôi ko muốn nghe gì nữa hết…Làm ơn đi đi.
_ Được rồi, con đang rất kích động, ba sẽ ko ép con nhưng sự thật con vẫn là con của ba, con cứ từ từ tiếp nhận việc này đi.
Đường gia quay bước, ông cố nán nhìn Mich thêm 1 lát rồi cũng thở dài mà ra về. Mich gần như vật vã trên sàn, thực tế, con ko biết phải làm sao để chấp nhận sự thật này. Cho đến giờ, mọi thứ cứ như là giấc mơ, nhưng lại là cơn ác mộng đáng sợ mà ngay cả Mich cũng ko biết làm thế nào để tỉnh giấc. |
|