Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Tác giả: V-musik
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Event] Nơi post bài dự thi "Kỉ Niệm Tuổi Học Trò"

 Đóng [Lấy địa chỉ]
31#
 Tác giả| Đăng lúc 21-6-2013 21:46:44 | Chỉ xem của tác giả
SBD 26

Bài dự thi "Kỷ niệm tuổi học trò"
Nick Kites:
Tiêu đề: Những kỉ niệm trong tim


Đã 3 năm trôi qua nhưng chưa bao giờ tôi quên những kỉ niệm thời còn là học sinh cấp 2. Tôi vừa tốt nghiệp lớp 12 và đang đón chờ kì thi tuyển sinh ĐH sắp tới. Có lẽ bạn sẽ thắc mắc vì sao tôi lại nói là kỉ niệm thời học sinh cấp 2 mà không phải cấp 3 vì người ta thường yêu quý cấp 3 nhiều hơn. Nhưng với tôi mà nói chưa có kỉ niệm nào có thể thay thế nhửng kỉ niệm hồi còn cấp 2 của tôi.

Những người bạn cấp 2 của tôi đa số đến từ trường cấp 1 cũ của tôi nên chúng tôi hầu hết là quen nhau nhưng không thân thiết gì mấy. Lúc mới vào trường, tôi ghét lắm, vì tôi nghe danh trường này “đáng sợ” lắm, tôi còn bảo học hết HK1 rồi xin mẹ chuyển trường. Nhưng dần dần tôi quen thân với lớp hơn và cái vụ chuyển trường cũng dường như biến mất không để lại dấu tích. Tôi còn nhớ tôi đã đi bộ cùng các bạn đi sinh nhật một bạn ở gần trường, nhà bạn ấy ở trong hẻm nhỏ hơi tối lúc đó cũng sợ lắm nhưng đi cùng các bạn nên vừa đi vừa trò chuyện nên lòng cũng an tâm hơn. Bạn ấy khi sang lớp 7 đã đi Mỹ nhưng tôi vẫn còn nhớ cái hôm sinh nhật ấy để lại cho tôi nhiều niềm vui lắm. Mọi lần tôi chả dám ăn da heo đâu, vậy mà hôm ấy vui đến nổi súp có da heo tôi cũng “quất tút” đến lúc mấy bạn nói thì đã đi vào dạ dày mất tiêu ^_^.

Hồi đó tụi tôi đâu có dám đi chơi riêng đâu, phụ huynh cứ đến giờ là rước nên cùng lắm chỉ cùng nhau chạy ra cái xe đẩy bán bánh tráng ở cổng trường rồi mua ăn chung thôi. Vậy mà vui lắm ý, nếu tự mua ăn thì đâu có vui, thậm chí còn ngán vậy chứ cả đám bu đầu vào có 1 bịch là giành nhau ăn tự dưng thấy ngon lạ thường :D

Đến năm lớp 8 thì bắt đầu được đi xe đạp, được phụ huynh cho đi chơi, thế là chúng tôi đi uống trà sửa so với lúc ấy thì khá là xa trường vì phải đạp xe, còn bây giờ vi vu xe máy thì nhanh lắm. Ai dè trên đường đi tụi tôi bị mắc mưa, đứa nào cũng y chuột lột ấy, vô quán mấy chú phục vụ không cho ôm gối, cả đám ngồi cứ rù rì “nguyền rủa” mấy chú vì không cho ôm gối, còn nói xấu nữa cơ vậy mà ai ngờ có một chú đang ngồi ở dưới quầy đựng mà đâu có đứa nào phát hiện đâu, hồi chú ấy đứng lên nhìn cả đám cười, thiệt quê muốn độn thổ luôn, giờ nhắc lại đứa nào cũng buồn cười chết đi được. Năm ấy cũng là năm cuối cùng tôi còn học chung với con bạn thân, gia đình nó sang Mỹ định cư, buồn ơi là buồn, giờ còn liên lạc qua fb này nọ nhưng tôi vẫn muốn được gặp lại nó và ôm thật chặt kìa >”<.

Dường như thời gian càng dài tôi càng thân với lớp hơn, lớp chúng tôi cũng được xem là lớp đoàn kết nhất trường ý, cái thời đấy lớp tôi nghịch lắm cơ, nào là cột dây giày, ngồi cả đám khiêng một thằng vào nhà vệ sinh, v.v.. Có lần tụi tôi cột giày 2 đứa bạn vào cái ghế, thầy giám thị lên thì tụi nó hoảng quá lột giày bỏ chạy luôn, thầy thấy vậy cũng cười thua bọn tôi luôn =)) Nhà tôi gần trường lắm nên toàn đi bộ về, mà trong lớp nhiều đứa cũng gần nhà thế là cả đám ra về lê lết ăn hàng, lúc ấy đang rộ phong trào bánh tráng nướng và khoai tây chiên nhé, thế là đối diện trường có cái cô bán, xe nhỏ thôi cơ mà lúc nào cũng đông vì bọn tôi bu cả đám lại ăn. Ăn uống no nê rồi lại đi bộ cùng nhau về, vừa đi vừa tám đến tận nhà. Tôi nhớ lắm cái bánh tráng nước, cái ly khoai tây chiên, nó không hẳn là ngon đến mức tôi nhớ mà là tôi nhớ những lúc cả đám cùng nhau ăn. Nhiều lúc thèm được quay lại thời đó lắm, giờ đi ngang trường không còn cô bán nữa, cũng chẳng còn ai nữa. Mà một khi ra trường rồi thì cũng chả tề tụ được đông hết cả lớp, có cái lần hợp lớp đầu tiên là gần như đầy đủ, sau 3 năm thì chỉ còn gần nửa lớp đi là cỡ 15 đứa đổ lại. Nhiều lúc muốn rủ cả lớp cùng nhau đi, nhưng mất liên lạc nhiều lắm. Hôm kia tụi tôi vừa hẹn nhau ăn lẩu vì tiển bạn sắp đi du học, lâu lắm rồi tôi không vui như vậy, những năm cấp 3 tôi chả đi chơi với lớp 1 lần nào, cũng chả có đi chơi riêng với ai, từ lầm lì vậy thôi, nên lúc gặp lại bạn bè cũ tôi nói nhiều lắm, nghịch mấy li trà bỏ nước mắm dụ cho thằng bạn uống, nó sặc thế là cả đám cười rũ rượi, mấy cô chú gần đó nhìn tụi tôi như mấy đứa điên ý. Cũng chỉ còn lần đấy thôi, lớp tôi sắp tới lại thêm vài đứa đi du học, chúng tôi gần như chả còn gặp lại nhau đầy đủ nửa. Cái cảm giác ấy khiến tôi muốn khóc, tôi nhớ từng gương mặt của từng đứa, từng vị trí của chúng tôi, từng thầy cô đã giảng dạy nhưng trường thì còn đó mà người xưa đâu còn.

Tôi chỉ ước gì nếu được quay lại, tôi sẽ trân trọng từng kỉ niệm với lớp, dù là vui hay buồn, tôi sẽ trân trọng những người bạn ấy, những người sẽ mãi in dấu trong tim tôi.

Tao yêu tụi mày lắm family 9.1 của tao ơi! Dù cho có đi xa, xin hãy dành chút thời gian để quay về họp lớp, để gặp lại nhau ôm nhau thật chặt và ôn lại những kỉ niệm đã qua. Tao luôn nhớ tiếng gọi shin ơi của tụi mày, chúc tụi mày thi đậu ĐH và luôn thành công trong cuộc sống *bắn tym*



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

32#
 Tác giả| Đăng lúc 21-6-2013 21:50:49 | Chỉ xem của tác giả
SBD 27

Bài dự thi "Kỷ niệm tuổi học trò"
Nick Kites:
Tiêu đề: Vở kịch của tổ tôi


Vở kịch của tổ tôi


Thời tiết mới vào đầu hè, không khí oi bức khiến cơ thể trở nên mỏi mệt, bức bối, rất khó chịu. “Trời này mà được ngồi máy lạnh thì hết ý”, vừa lẩm bẩm tôi vừa săm soi vào con máy tính thân yêu để làm một công việc vô cùng quan trọng: xóa sạch những thứ  không cần thiết cho nhẹ ổ để còn down phim về xem. Một đám ảnh suất hiện trên màn hình. Sặc, xấu hổ quá, người ngoài nhìn vào chắc nói tôi là les mất. Đó là đám ảnh chụp tiểu phẩm làm thảo luận Pháp luật đại cương của nhóm tôi. Hazz, tôi là girl mà đóng vai nam chính, còn tên boy duy nhất trong nhóm thì được đóng vai bố nam chính là sao? Vì thế mới có ảnh tôi vắt chéo chân, rung đùi ngồi ôm mỹ nhân. Lại có cả hình tôi trăn trối trước khi chết nữa chứ (anh nam chính này có vợ mà vẫn đi bồ bịch, bị xe tông chết nên mới có cảnh chia tài sản). Tạo hình vô cùng ba chấm..., mỗi lần xem lại cười đau cả bụng. Xem ra lần nào tôi cũng chịu mất hình tượng, hy sinh hết mình cho vai diễn thì phải? Nhưng đã được đóng kịch mấy lần đâu mà “hy sinh cho vai diễn” ? Tôi ngồi thừ ra lẩm bẩm:” Ừ, được mấy lần cơ chứ? Tiểu phẩm kia chỉ chụp ảnh thôi mà, đóng kịch là phải như hồi lớp 7, phải rồi ...” Những hình ảnh tuổi học trò ấy bỗng hiện lên thật rõ ràng như đang xảy ra trước mắt vậy.

Giờ GDCD luôn là một giờ buồn tẻ. Kiến thức thì khô khan lại toàn học vào cuối buổi chiều, ai nấy đều mệt mỏi và buồn ngủ. Chưa đến nỗi là đa số làm việc riêng như lên cấp 3 nhưng phần lớn mọi người đều lơ mơ trong trạng thái “tâm hồn treo ngược cành cây”. Tuy nhiên, cuối buổi học hôm đó, cô giáo đã công bố một tin gây chấn động làm cả lớp sôi sùng sục. Cô nói sắp kết thúc năm học, cô muốn các tổ đóng kịch về đề tài ATGT để chấm điểm. Đóng kịch đó! Chấm điểm nữa! Xem ra các tổ phải đầu tư ác đây.

Xã tôi chỉ có một trường THCS, tất cả đều học với nhau từ hồi tiểu học, quá quen nhau rồi. Cứ tưởng thế thì mọi việc sẽ suôn sẻ, ai ngờ cũng có lắm thứ rắc rối phết. Các tổ khác thì không nói làm gì nhưng tổ 1 của tôi lại tập hợp toàn “anh tài” của mấy làng đầu xã và cuối xã. Khoảng cách luôn là một trở ngại khó vượt, nhất là với mấy tên con trai trong tổ. Kinh nghiệm này rút ra từ lớp 6, khi tập hợp cả tổ cho vụ nấu ăn môn Công nghệ. Thân là cán bộ lớp nên dĩ nhiên tôi phải đến đúng giờ rồi. Khá bất ngờ khi thấy mấy tên kia cũng đã tụ tập trước cổng nhà bạn Điệp. Có tiến bộ, đổi tính hết cả rồi hay sao? Nhưng quả nhiên mấy tên này không phụ lòng “ mong mỏi” của tôi, chứng nào tật nấy, gọi mãi cũng không thèm vào. Chỉ có phe con gái là vào. Trong lúc chờ nhân lực vào đầy đủ, chúng tôi quay sang nói chuyện về mấy món đồ handmade. Chả là tầm cuối năm nào bọn con gái cũng hứng chí làm mấy thứ đó, khi thì dùng ruy băng kết hình trái tim, khi thì gấp hạc treo lên chỗ bàn học cho đẹp. Rốt cục nói xong quay ra đã gần 8h30 (tập hợp từ lúc 7h30), còn mấy thằng con trai kia tỏ thái độ kiên quyết bất hợp tác đã chạy biến đi đằng nào mất rồi. Thôi kệ, mấy đứa họp lại bàn bạc vậy.

Kịch bản thì đơn giản thôi: một anh đâm xe vào bà bán rau, hai bên cãi vã dắt nhau lên công an xã giải quyết. Như thế là chỉ có ba nhân vật chính và người dẫn truyện, còn lại cho làm diễn viên quần chúng. Tôi chắc mẩm thể nào cũng được giao phần dẫn truyện. Tôi vẫn luôn tự hào mình đọc diễn cảm rất tốt, còn được lớp cử đi thi kể chuyện về Bác Hồ nữa cơ. Vì thế khi được Bình- tổ trưởng, giao cho vai bà bán hàng tôi khá ngạc nhiên. Nhìn mình lành lành chứ có gì đâu mà diễn cái vai đanh đá kia chứ? Tôi chợt nhớ hình như  mọi người ấn tượng với vụ tôi chửi nhau với tên đầu gấu của trường nên rất ủng hộ tôi vào vai này thì phải? Hic, hình tượng ngoan hiền thế là mất sạch rồi, tôi cũng chả tiện hỏi lại đành chấp nhận thôi, Bình thì đóng vai anh lái xe,Trang đóng vai công an viên, Lan dẫn truyện. Cả lũ ngồi xuống vừa thử diễn vừa đặt lời thoại, mấy diễn viên quần chúng cũng hăng hái tham gia vào việc chỉ đạo diễn xuất và viết kịch bản. Vở kịch cũng đơn giản nên trong một buổi cũng dã hòm hòm, mọi người về tự tập và chuẩn bị đạo cụ chờ ngày công diễn.

Dù không được giao vai như mong muốn nhưng tôi vẫn hứng chí bừng bừng, lúc nào cũng nghĩ đến. Nào là phải nói thế này, nào là phải diễn thế nọ sao cho thật giống. Tôi là fan của Maya trong Glass mark nên cũng ước ao mình được diễn kịch thật hay. Vì lớp tôi học buổi chiều nên sáng hôm diễn đã nhắc nhau tổng duyệt một lượt cho nhuyễn. Hình như có mỗi tôi là ham hố nên khi tập hợp chỉ mình tôi đến nhà Lưu. Hai đứa ngồi tám chuyện đến gần trưa thì Lưu rủ tôi ra đồng hái rau về làm đạo cụ cho máu. Nhà bác nó thả rau muống ở ao, tôi lon ton chạy theo nhưng ngại bẩn nên chỉ ngồi bờ hái, Lưu thì ra tít đầu đằng kia. Đang mải hái thì có tiếng quát làm tôi giật cả mình, suýt thì ngã xuống ao:” Đứa nào dám ra hái trộm rau nhà tao hả?” Tôi lúng túng trả lời:” Cháu... cháu là bạn cái Lưu, cháu hái hộ nó thôi >.<”, vừa nói vừa chỉ tay ra đằng xa nơi con Lưu đang nhe nhởn cười. Thấy thế bác kia cũng không làm gì tôi, hỏi han Lưu vài câu rồi ngồi hái rau. Tôi thì thở phào, hú vía, suýt thì bị nghi là trộm.

Buổi chiều, tôi hào hứng mang đạo cụ đến lớp, dần, sàng, đòn gánh không khác chi bán hàng thật. Mọi người cười nói vui vẻ, chưa bao giờ lại mong giờ GDCD đến thế. Trước giờ GDCD là giờ thể dục, nắng nóng nên chúng tôi ngồi hóng mát dưới tán mấy cây bằng lăng. Đám rau tôi hái lúc sáng vừa ít lại vừa héo nên cả bọn đang nghĩ cách kiếm thêm, có mấy bà bán rau cơ mà. Tất cả cùng nhất trí: nhổ cỏ thay thế. Sân trường tôi có hơn nửa là sân đất, rìa bờ tường mọc đầy cỏ dại cao đến ngang người mà lúc đi lao động lớp nào cũng than khổ. Không chỉ có tổ tôi mà các tổ khác cũng xông vào nhổ cỏ, có vẻ tổ nào cũng thích bán rau thì phải ^^. Cảnh tượng lúc ấy thật vui, trời nắng mà ai nấy đều hăng hái nhổ cỏ bằng tay. Đám con trai được dịp thể hiện tài năng, đứa nào cũng ôm một bó “ rau” to, mọi người hớn hở cười đùa dù mồ hôi nhễ nhại. Thầy thể dục thấy cảnh lớp tôi như thế cũng không khỏi bật cười, lúc lao động thì kêu mệt, lúc không cần thì sung sức thế! Sau trận oạnh tạc, đám cỏ tan nát, tơi tả hẳn đi, lớp nào năm nay lao động ở chỗ này tha hồ sướng.

Rau đã thừa, đạo cụ cũng mang đủ, không biết ai còn đem cả buồng chuối xanh đi làm khu chợ của tổ tôi đa dạng hẳn lên. Mọi người kê bàn ghế gọn lại để lấy chỗ diễn kịch. Tổ tôi cho bày cảnh chính nơi xảy ra vụ án trước một dãy bàn, dãy kia làm cảnh ở công an xã, còn trên bục giảng cho đám con trai ngồi bán hàng, can tội không biết kịch bản, xếp ra xa tránh làm hỏng việc, khu chợ cũng được mở rộng hết sân khấu. Tổ tôi tất nhiên là diễn đầu tiên, mọi người ra sức diễn thể hiện, một khu chợ vô cùng náo nhiệt, ồn ào, đầy tiếng người mua bán. Tôi cũng say sưa diễn vai của mình, mặc cả với khách tới bến và lúc cãi nhau cũng tới bến luôn. Hic, nhưng do hồi hộp quá tôi quên sạch lời thoại, tôi đành bịa ra, dù sao thì vai của tôi cũng gần với cuộc sống. Thế mà có đứa ngồi đằng sau bình phẩm tôi diễn giống thật quá làm tôi phổng mũi sướng rơn. Haha, mình cũng có khiếu đóng kịch đấy chứ!

Sau khi xem xong các nhóm thể hiện tài năng, cô giáo nhận xét và xếp hạng. Tổ tôi xếp hạng 2 lý do: diễn viên phụ nói quá to, át cả lời người dẫn truyện. Tôi cho bọn con trai cái liếc mắt cháy người, ai bảo bọn nó to giọng bán hàng làm gì? Haizz, trách người cũng phải trách mình, chính tôi cũng diễn quá hăng quên luôn người dẫn truyện mà. Mọi người trong tổ đều cảm thấy tiếc nuối một chút nhưng ai cũng đã có bài học thật hay. Tôi thì còn tiếc sao cô không trao luôn cả giải diễn viên xuất sắc nhất chứ, nếu có biết đâu mình lại được cũng nên,hehe... Cả lớp vui vẻ ra về trong tiếng cười đùa, bàn luận về mấy vở kịch, không quên để lại cho lớp học ca sáng đám rau vứt bừa bãi dưới nền nhà ^^.

Giờ đây nghĩ lại hẳn là vì ấn tượng mấy vụ cãi nhau của tôi mà bọn con trai đã đặt cho tôi biệt danh Linh Gà Chọi( bọn tôi tuổi gà mà). Tôi lúc đó đã không nghĩ đến phải ấn tượng lắm mới được đặt biệt danh, mà chỉ nghĩ cái tên đó sao khó nghe thế, sao ghét thế. Để rồi mỗi lần bị gọi bằng tên đó tôi lại xù lông tỏ vẻ khó chịu. Để rồi vì một vài lý do chủ quan mà tôi khép mình lại, tập trung vào việc học hành, kết bạn ít đi, cũng ít nói, chẳng còn hào hứng tham gia cái gì nữa. Để rồi tự đánh mất tuổi học trò hồn nhiên của chính  mình. Để rồi tự trách bản thân vì đã không lưu giữ lại những  kí ức về thời yêu dấu ấy. Để mỗi lần nhớ lại lại thấy sống mũi mình cay cay... “Đã qua đi rồi tuổi thơ, đã qua đi rồi mộng mơ”. Phải, tất cả đã đi qua và không quay trở lại, chỉ còn tôi ngồi đắm chìm trong những dòng kỉ niệm ít ỏi, hối tiếc về một thời đã qua. Kỉ niêm hồi lớp 7 đó là một trong những kỉ niệm cuối cùng về thời đi học. Thật buồn phải không khi cấp 3 lướt qua tựa cơn gió không để lại chút gì. Tôi giật mình thảng thốt, mình đã đi qua cấp 3 rồi sao? Tự lúc nào? Sao chẳng có chút kí ức nào vậy?

Thời hoa niên của mình ở nơi đâu???
Một chiều tháng 6, năm 2013


Lời bài hát “ Xa rồi tuổi thơ”, tác giả Ngọc Lễ
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

33#
 Tác giả| Đăng lúc 21-6-2013 21:55:36 | Chỉ xem của tác giả
SBD 28

Bài dự thi "Kỷ niệm tuổi học trò"
Nick Kites:
Tiêu đề: Mưa và Cacao


Mưa và Cacao




Ờ, Mưa! Nhìn qua góc cửa sổ với cốc ca cao, thổi nhẹ cho làn hơi từ cốc cao cao nóng hòa vào khung cửa. Nhìn mưa và hơi sương từ xa ta tưởng như chúng hòa vào nhau, nhưng thật ra chúng xa nhau hơn cả, tấm kính mỏng mà thật dày. Ngăn sự bay hơi, ngăn cái nặng hạt và ngăn cả sự hòa quyện của hai vật thể tưởng chừng như đã rất gần nhau. Nhìn chằm vào cảnh tượng kì lạ đó, tôi tưởng mình đang xem một cuốn phim buồn. Giữa căn phòng u tối trong ngày mưa bão muốn tưởng tượng cho mình một cái gì đó vui vẻ cũng thật khó khăn. Trong những ngày như thế này, uống vội một cốc cacao mới cảm nhận được cái rét của những hôm mưa. Hơi nóng cacao lan từ đầu lưỡi đến cuống họng và cuối cùng là một cái run bật khắp người. Tôi tự hỏi không biết cái run này từ cái lạnh của mưa hay từ hơi nóng của ly cacao?

Ờ, Mưa! Ngồi đây tôi nhớ về khá nhiều thứ, những thứ rất xa xăm mà gần gũi, rất vô vị mà ám ảnh. Tôi nhớ một người, một người thoáng qua trong tôi ở những góc trường, bấu vai tôi những khi đòi ăn vặt. Một người tôi chỉ dám đọc và âm thầm cười cho những cái twit khá là ngốc, cũng là người duy nhất dám cạnh khóe tôi mỗi khi trò chuyện. Ừ thì tình yêu nó vốn thế, ghét của nào trời trao của nấy. Tình yêu vốn là một thứ thích chơi trốn tìm, nó trốn trong những ngõ ngách ta không thể ngờ tới, những ngõ ngách gần ngay trc mắt nhưng ta không bao giờ thấy hay nói đúng hơn là chẳng bao giờ thèm tìm. Con người ta vốn rất chủ quan! Chỉ đến khi nó ù ra và khiến ta bất ngờ, thì lúc đó ta mới biết là ta đã " bị " yêu. Chà, Đây là tình yêu với một unnie  hay là với một con nhóc đây?

Ờ Mưa! Mưa làm tôi nhớ trường quá. Nhớ cái sân cũ đầy rêu, nhớ cái ghế đá, nhớ cả cái bàn học nhem nhuốc chữ. Những khi tôi môt mình ngồi trên ghế đá nhìn người ta chơi đùa, nhìn bạn bè tập flashmob tôi thấy thật yên tĩnh. Trong cái không gian ồn ào đó lại có sự yên lặng, quan trọng là ta có dám tách mình ra khỏi đám đông được hay không. Như trong Instagram, tôi thích xài fade cho bản thân mình, xóa nhòa hết không gian để focus cho chính tôi cùng sự cô độc yêu thích. Trường tôi không có hoa phượng, nếu có thì cũng chẳng nhiều. Nhưng dù sao vốn dĩ tôi thích ngắm hoa điệp rơi cho những buổi bế giảng hơn. Bạn bè tôi hay nói, hoa phượng rơi là để chia tay một năm học nhưng sắc đỏ trên cánh hoa là để báo hiệu cho một khởi điểm tuần hoàn của thời gian. Còn đối với tôi, tôi không thích sự tuần hoàn đó. Tôi thích chia nó thành 2 thì, một khi hoa điệp rơi thì mọi thứ sẽ kết thúc. Một kết thúc thật đúng nghĩa, có cả hài lòng lẫn nuối tiếc. Để rồi mọi thứ sẽ bắt đầu như những cái chồi non trên cây điệp già, ta lại sống cho những cái mới hơn, kết thúc có chăng cũng chỉ là phân bón cho những khởi đầu. Chỉ khi kết thúc thì mọi thứ mới bắt đầu!!

Hôm nay mưa làm bản thân nghĩ ngợi nhiều mưa, đành tiếp tục nhấm nháp cốc cacao đang nguội dần.

Ờ, chút bọt sữa! Đang tan dần trong ly cacao nóng. Phỏng tay mất!!!!

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

34#
 Tác giả| Đăng lúc 21-6-2013 22:01:10 | Chỉ xem của tác giả
SBD 29

Bài dự thi "Kỷ niệm tuổi học trò"
Nick Kites:
Tiêu đề: Mãi nhớ nhé


Mãi nhớ nhé


MÃI NHỚ NHÉ !
Một câu chuyện gửi đến bạn đọc, một kỷ niệm không bao giờ quên. Đã qua đi năm tháng học trò, ngồi nhớ lại một thời. Những cái tên quá đỗi quen thuộc mà sao giờ xa vắng. Cái không khí đã nhoè theo năm tháng trong tôi. Vài năm cuối cấp 2 của lớp tôi.
Thứ tư tiết hai thằng Cường người nhỏ thó nhưng được cái lăng xăng phụ trách việc nghe ngóng thông tin tuyệt mất từ thầy cô chạy tức tốc vào lớp và hét lên một cách rất khoái sảng.
-        Được rồi, tao vừa ở phòng Hội đồng ra ! Lần này tao chắc chắc là được rồi.
Những câu sau của nó hầu như không còn nghe thấy gì bởi tiếng la hét , reo hò của lũ quỷ phía  dưới. Chỉ còn chừng khoảng 4 tuần nữa là thi học kì , thế nên Cường cùng lũ “Phiêu bạt”- hội những đứa có uy tín bởi thầy cô nhất lớp, câu kéo một cú đi Ao vua, Khoang Sanh hai ngày thực sự là kỳ tích trong mắt những đứa còn lại. Cái Linh nhảy nhót như Kanguru, vỗ vai thằng Cường , la toáng đến điên cuồng.
-        Haha, ôi được thật mới hay chứ! Tao yêu mày Cường ơi! Cường sao hôm nay đẹp trai dễ sợ ! (!).
Thằng Cường ngăn chặn cơn phổng mũi dâng lên dào dạt , gạt tay con bạn:
- Rồi , rồi , khiếp . Thông tin bà vừa đưa ra tôi cũng đã nhận được mỗi sáng trước gương khi đánh răng rồi. Rồi nó đập bảng rầm rầm.
- Nào mọi người yên lặng! Còn vài điều cần nói cho xong, sau đấy đứa nào muốn tỉnh tò với tao hay xin chữ ký thì hãy xếp hàng.
Tràng cười bất tận đồng vang lên trong lớp rồi lắng xuống. Dung một đứa trong nhóm Phiêu bạt đứng lên:
-        Đã tốn bao nhiêu công sức của bọn tao bon chen suốt tuần vừa rồi giành lấy chuyến đi quý báu này. Tao mở ngoặc là chắc chắn đi ở đây mang nghĩa… tương đối. Thế nên xin tất cả chúng mày nhớ cho rằng những điều sắp nói ra đây phải tuân thủ 100%.
Nó lại bước xuống và Cường lao lên , làm Nguyễn Huyền chẹp miệng : “ Ơ kìa cái bọn này, định trình diễn thời trang đấy à, chóng mặt quá!” . Thằng bé hắng giọng:
-        Ít nhất đến trước hôm đi thì với những điều kiện sau: 1. Không đứa nào được bỏ tiết, 2. Không có vụ scandal nào được xảy ra, tất cả tuân thủ tạm thời tình trạng hoà bình, không cho việc nhỏ ảnh hưởng đến chuyện lớn! 3. Ai đi thì về nhà làm cái giấy của gia đình ký đầy đủ mang đến nộp cho Ninh (Luyến) và điều 4 . cái này hơi nhạy cảm …
Cường hỏi hạ giọng vẻ lo lắng, lũ ở dưới nhao nhao lên: “Sao ? Sao ?” thằng này nhe răng cười :
-        Điều 4 là… này Bộ ơi, thế tao đẹp trai thật à? !!!
Tất nhiên thằng Cường phải trả giá với việc gây hồi hộp nhảm nhí này bằng rất nhiều bút, giẻ lau, hạt mận… oanh tặc chi chit vào đầu.

http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wMi8yNC9iLzYvInagaMEYjY3MTFlNjlhZjA4NzRlMjg0NzkxYTg0MTQxZjM2OTIdUngWeBXAzfFRlZW5hZ2UgRHJlYW18VGhlIEdsZWUgQ2FzdHx8Mg

Chỉ hai hôm sau cả lớp đã nộp đủ “giấy thông hành “ từ bố mẹ , không thiếu một ai, đúng là chuyến đi cuối cùng của cấp hai có khác. Cả cái Nhung ốm yếu quanh năm , hai ngày học, một ngày nghỉ ốm , cũng hồ hởi nhất quyết vác xác đi, dẫu chỉ là để cho những đứa khác hầu! Nhưng mà mấy khi có cơ hội hầu nhau không đâu?
Thế nhưng cuối cùng thì mọi chuyện cũng không suôn sẻ được,đúng là ngọc còn có tì vết , giữa những lúc cố gắng giữ gìn của cả lớp một chuyện không hay ho gì vẫn xảy ra , lần đầu tiên…
-        Không thể chấp nhận một chuyện như thế trong lớp mình được. Tao ghét nhất cái thói ăn cắp - Thảo Anh mặt đỏ gay, nói.
-        Khoảng 10 đứa chủ chốt của Hội phiêu bạt – những người có ảnh hưởng đến hoạt động của lớp nhất, ngồi lại sau khi chuông tiết năm đã reo lên. Lớp trưởng Kiều Ánh nheo mắt xoa dịu.
-        - Mày bình tĩnh bây giờ mày chửi bới mắng mỏ thì bọn tao nghe chứ cái đứa nào lấy tiền , giả sử như nó có thật , cũng có nghe được đâu. Hơn nữa bây giờ chuyện này làm to ra thì lớp không được đi chơi nữa, như thế không đáng…
Ninh Luyến nhún vai:
-        Ánh nói thế nào chứ không đáng thật không? Lớp mình có bao giờ thế này đâu. Lại là tiền quỹ lớp 500 nghìn chứ có ít đâu . Bỏ qua rõ là dung túng cho đứa chết tiệt nào đó lấy tiền. Sống với nhau đến gần 4 năm rồi chứ có phải người dưng đâu mà đối xử như thế. Hơn nữa , nếu thả ra, thì sẽ lại có lần nữa, cùng lớp mà nơm nớp. Đi cũng vui gì nữa.
Tuyết thủ quỹ thì cứ  ngồi khóc thút thít khiến Cường bực cả mình  nó gắt lên:
-        Thôi nàng nín đi cho ta nhờ! Mất rồi thì thôi, có ai mắng đâu mà ngồi tuôn trào . Yên người ta nghĩ!
Thực tế Cường cũng không muốn công khai chuyện này ra, như thế chẳng hay ho gì và điều mà chúng nó nỗ lực bấy lâu là chuyến đi chơi nhất định sẽ tan theo mây khói, vì rõ ràng là cô chủ nhiệm đã quyết thì không chấp nhận môt chuyện như thế, sau khi nó đã hứa không có scandal nào xảy ra đến hết năm học. Chúng nó hoàn toàn tin tưởng Tuyết. Trước đến giờ Tuyết vẫn là đứa chu đáo hết mình vì công việc lớp, chưa bao giờ nó làm hao hụt quỹ lớp, nhưng lần duy nhất này lại thật không đúng lúc! Nó nói nó nhớ rõ ràng rằng khi lên lớp nó mang 500 đi để đưa Huyền mang về thuê ôtô , mà bây giờ lại không thấy nữa. Khỉ thật!
Minh im lặng nãy giờ . Thấy không ai nói gì nữa , nó lên tiếng:
-        Chuyện này kỳ lạ thật. Nhưng thôi, tao nghĩ, không nên lăn tăn nữa, gần hết năm rồi, những chuyện thế này nói ra  chỉ mang lại những suy nghĩ không hay ho về nhau. Mà bản thân thì ta chẳng nghi ngờ ai. Bây giờ tốt nhất là hội mình kiếm được đủ tiền lấp vào đó.
Thảo Anh khụt khịt mũi: “ Đừng quên bảy ngày nữa là ngày có đoàn diễn ca nhạc ở Nhà văn hóa mà là sân khấu lớn nên tao muốn chúng mày làm phi vụ gì đó vào hôm đấy, tiện có việc này mình … “tới” luôn!
Hai , ba đứa cùng đồng thanh . “ Bán hoa hả?” Quỳnh nghĩ vẩn vơ rồi cười. Thảo Anh gật đầu:
-        Ừ, vẫn cơ bản thế thôi. Cái này Phiêu bạt từng có kinh nghiệm làm hồi lớp 8 năm ngoái rồi còn gì. Không khó lắm.
Tuyết thôi không gục mặt xuống bàn nữa. Ninh Luyến bớt nhấm nhẳng. Ánh gật gù. Cường vỗ tay, nó tiên phong cho cả bọn, coi như lời đồng ý: “Like is afternoon”. (Thích thì chiều ! )
Minh lôi một tờ giấy ra, cả bọn cắm cúi bàn luận , vạch chương trình, phân công đúng cách Phiêu bạt: Nghĩ nhanh, làm nhanh, dường như trong đầu đã quên hoàn toàn chuyện bực bội xảy ra:

http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMi8wNS8wNy9kLzmUsICvInagaMEZDmUsIC2ZTmUsIC4YmExNDg3MzI4NWI2YzBjMjM0ZmQ3NDYwOGQdUngWeBXAzfExhmUsIC3QgRnJpZGF5IE5pZ2h0IChULkmUsICdUngSS5GLil8S2F0eSBQZXJyeXx8Mg

Giữa những nỗ lực , cố gắng gấp rút , chỉ ngày hôm sau Ánh lên lớp lên “ kế hoạch tác chiến” cho những đứa máu lửa và tin cậy khác, tất nhiên có loáng thoáng nói lại câu chuyện khó chịu nhưng không nhấn sâu vào tình tiết. Một cách đáng ngạc nhiên, nó thấy mọi người có vẻ không quan tâm đến việc mất tiền lắm , ngược lại ủng hộ nồng nhiệt “làm cái đó xem nào!” của Phiêu bạt.
Mọi việc diễn ra nhanh gọn và chính xác, Phiêu bạt dựa vào liên lạc cũ tìm lại chỗ lấy hoa rẻ và nếu không chạy thì sẽ bán gấu bông hoặc đồ thủ công do made in 9A3 hàng cực độc , cực rẻ . Mấy đứa con gái chọn hoa, rồi mấy đứa con trai xách xe rồng rắn đi ôm hoa mang về cửa hàng vốn là nhà của Dung. “ Hàng về” cái là tất cả con gái tập trung lại tỉa căm và gói hoa. Phát hiện ra những đứa gói hoa đẹp không ngờ. Thằng Thắng trêu: “ Thế mà tưởng lũ con gái chỉ biết ôm hoa , ai ngờ cũng khá.” Mấy cô phổng mũi nên làm liền tay và khéo hơn. Làm đến trưa lũ con gái rủ nhau vào bếp nhà Dung trình diễn món bún chả làm thằng nào thằng đấy cũng xuýt xoa tranh nhau quạt chả mù mịt , đứa nào cũng nước mắt nước mũi tèm nhem vì khói nhưng vui hết cỡ! Cả lớp thay phiên nhau đến trông và bán hoa khiến không ai tốn quá nhiều thời gian. Lúc nào cũng giữ ít nhất 10 đứa tại cửa hàng trong đó đến quá nửa sẽ đóng vai chân gỗ là khách hàng !!! Chiêu thức của Ninh Luyến nghĩ ra có vẻ hiệu quả, người xem xúm lại mua vì thấy cửa hàng này có vẻ … làm ăn được, bán lại rẻ!
Thành công rực rỡ. Hết ngày đấy hoa mang về gần như đươc bán sạch sẽ! Số còn lại dành luôn cho lũ quỷ làm bún chả mặn quá (!!!) trong lớp! Tối tính toàn phần tiền thu được , cả lũ reo hò không ngớt được khi chỉ trong hai ngày bán hoa, chúng nó thu được hơn năm trăm ngàn tiền lãi. Còn vượt cả dự tính, đúng là lợi thế không mất tiền thuê cửa hàng. Cường cầm tập tiền rú lên”
-        Yeah! Phần dư cả lũ đi ăn kem mừng chiến thắng!
Lời đề nghị được hưởng ứng bằng tiếng cười của bọn con gái và rú rít của lũ con trai. Mẹ Dung đứng lắc đầu cười: “ Về sớm nhé , mấy đứa”.
Một ngày sau đó trời mưa rả rích nhưng đứa nào cũng thấy lòng phần khởi lạ thường… Đèo Tuyết thấy con bé ngồi sụt sịt Ánh quay lại hỏi : “Sao mệt à?”.
Giọng Tuyết nhờ nhoẹt :
-        Không , tao khóc . Vui quá!
Ánh nói : “Ơ hay, mày điên à, vui khóc lóc quái gì!”
-        Tao chả biết. Tự dưng thấy sai quá! Lớp mình như thế này cơ mà. Chắc không đứa nào lấy đâu , có lẽ tao làm rơi đâu đó mà tao quên , tệ thật”
Ánh cười an ủi : “Mày hâm thế. Những chuyện thế này mới khiến lớp mình càng đoàn kết hơn. Bọn nó không để ý đâu, tất cả đều tin nhau. Không dễ có được cơ hôi mà được như thế này đâu”. Tuyết dụi mắt : “ Ừ! Yêu lớp mình quá. Nhưng chắc sẽ đi chơi vui lắm đây.
Tự dưng, tất cả mọi chuyện khác trôi qua, dịu dàng như gió, quan trọng là giờ tất cả chúng nó ở đây, cạnh nhau và mãi  nhớ nhé .. nhé !
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

35#
 Tác giả| Đăng lúc 21-6-2013 22:05:46 | Chỉ xem của tác giả
SBD 30

Bài dự thi "Kỷ niệm tuổi học trò"
Nick Kites:
Tiêu đề: Có những mùa hè chợt đến rồi chợt đi


Có đôi khi chỉ phút giây ngắn ngủi cũng thấy lòng bổi hổi không yên. Mùa hạ về với những cơn mưa bất chợt, vội vã, mong manh như sợi nhớ cuối miền thơ. Nhìn cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mà dâng tràn bao xúc cảm không tên.

Không rõ đó có phải là những giai điệu thời sinh viên tươi vui, nhí nhảnh; hay chỉ là nốt nhạc khởi đầu cho bản giao hưởng trưởng thành chín chắn. Cũng có lẽ chỉ là khúc giao mùa nhẹ nhàng, êm ái và tràn ngập yêu thương mà chúng tôi - những sinh viên sư phạm - đã và đang trãi qua trên bước đường tương lai của mình.

Bài thơ ghi lại những tháng ngày thực tập tại một ngôi trường lạ lẫm mới quen ~ một món quà dành tặng cho bản thân và những thầy cô giáo trẻ tôi chưa quen, đang quen và đã từng quen. . .

Có những mùa hè. . . .

. . . . . Chợt đến. . . . .



Chào ngôi trường lạ lẫm mới quen
Ngày thầy đến bao  ngại ngùng bỡ ngỡ
Trò cúi chào thầy mỉm cười xấu hổ
Dặn lòng cất bước như người lạ… chẳng quen.

Nhớ làm sao giờ lên lớp đầu tiên
Tay cầm phấn mắt xoe tròn ngượng ngập
Có phải chăng trái tim thầy thực tập
Gõ trống dồn, chẳng nói được vài câu?

Này trò nhỏ, sao nhìn mãi đâu đâu?
Nhìn thầy nhé, lần đầu trên bục giảng
Gửi niềm tin vào từng trang giáo án
Vào ánh mắt học trò lấp lánh của ngày mai.

Giờ đã điểm, tiếng trống gõ nào hay
Thầy thở phào thời gian trôi nhanh quá
Chợt ngập ngừng:  - Thầy giảng nhanh không hả?
Chép bài thế nào, nghe rõ ràng không?

Cả lớp cúi chào  - dạ có – thật ngoan!
Đôi mắt thơ ngây đợi chờ ngày lên lớp
Hẹn mai nhé, đúng giờ ta học tiếp
Ngoài sân nắng vàng thắp lửa sáng tương lai.



. . . . Rồi chợt đi. . . .


Rồi cũng đến ngày nói hai tiếng chia tay
Thời gian quả là cái thước đo cay  nghiệt
Chỉ dăm ba tuần làm sao đong đếm hết?
Tấm lòng thầy gửi trọn vẹn nơi đây.

Sẽ nhớ mãi những ánh mắt thơ ngây
Xoe tròn hồn nhiên ngày đầu gặp gỡ
Lần đầu lên lớp làm sao không bở ngỡ
Yêu đến vô cùng những ánh nhìn cảm thông!

Mùa hạ về, mưa phủ kín mặt sông
Thầy đên lớp áo vương mờ hơi nước
Yêu lắm chứ những bàn tay niên thiếu
Gửi tặng thầy mẫu khăn giấy – tình thương.

Mới vài ngày làm sao nhớ hết tên
Chỉ gật đầu: - Thầy cảm ơn cả lớp!
Ngoài sân mưa rền, gió giật và sấm chớp
Mà lòng thấy đã ấm áp từ lâu.

Thầy không dám giận đâu những ánh mắt dửng dưng
Bởi dăm ba tuần làm sao em hiểu hết
Tấm lòng thầy ẩn sau từng trang viết
Say sưa thắp lửa tâm hồn các em.

Cảm ơn nhé, ngôi trường vừa mới quen
Với khoảnh khắc vụng về trên bục giảng
Những phút giây tay run run cầm phấn
Giáo án đời thầy in bóng dáng các em.

Tạm biệt nơi này, tạm biệt thời sinh viên
Từ hôm nay tôi sẽ là người thầy giáo trẻ
Mang tình thương đến những miền xa xôi đói chữ
Miệt mài ươm mầm những ước mơ xanh.


~ NNTT ~

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

36#
 Tác giả| Đăng lúc 21-6-2013 22:08:37 | Chỉ xem của tác giả
SBD 31

Bài dự thi "Kỷ niệm tuổi học trò"
Nick Kites:
Tiêu đề: Ai cũng có một tuổi thanh xuân không thể quên.




Gửi người bạn đã xa…

Ai cũng có một tuổi thanh xuân không thể quên. Tôi cũng có một tuổi thanh xuân như thế, mãi mãi cũng không thể quên.
Tường có lẽ mới được sơn lại màu vàng chói, nhưng vẫn nền gạch hoa xưa cũ, vẫn cánh cửa gỗ màu nâu đã sờn, vẫn 2 dãy bàn cũ nhưng đã được sơn lại màu ghi trơn láng, vẫn những chiếc ghế cái có tựa cái không, vẫn bảng xanh chưa được lau sạch còn thấp thoáng vết phấn, vẫn chiếc bàn giáo viên được kê ngay sát với bàn đầu tiên của dãy ghế. Và căn phòng này vẫn chẳng khác mấy so với ngày tôi còn ngồi ở đây và gọi đây là “lớp tôi”.

Mấy năm trôi qua rồi mà tôi thấy dường như mọi thứ ở đây vẫn chẳng lớn lên giống như chúng tôi.

Thời gian trôi qua mang chúng tôi, những đứa nhóc nghịch ngợm và vô lo vô nghĩ ngày nào đi mất, chỉ để lại nơi đây sự vắng vẻ với những tiếng cười còn vang lên đâu đấy từ quá khứ.

Đây là chỗ ngồi của tôi, bàn 5, gần cuối lớp. Tôi và Hồng Anh ngồi giữa còn bên cạnh là 2 thằng con trai. Thằng Đ.Anh thì ngủ kỉ lục 5 tiết liền không tỉnh; còn thằng Tiu lúc thì cười khà khà như thằng điên, lúc thì ngồi tự kỉ hỏi không nói gọi không thưa. Bàn trên có Đức khùng học giỏi mà ngày nào cũng nhảy tưng tưng, Bíu trắng như bạch tạng đánh có mấy cái da đã đỏ ửng, Hân bò trông hơi ngu ngu mà toàn nghĩ ra trò đùa dại. Trong lớp còn có Dung thiểu khi bị cô bắt quả tang đang gấp hạc thì nói rất thành thật “ Em đang nghịch”… Thùy Anh béo mặt tròn xoe, thằng Chim đen như chấy…

Ký ức ùa về làm tôi buồn cười. nhưng rồi nhận ra tất cả đều chỉ là đã từng…

Nhắm mắt suy nghĩ miên man, dòng ký ức đưa tôi về quá khứ, về với thời thanh xuân của tôi. Lúc đó tôi 18.

18 tuổi ai cũng sẽ nghĩ đến đủ thứ như đủ tuổi bầu cử, được đi xe máy, đủ tuổi đăng kí kết hôn hay là vài chuyện linh tinh bậy bạ nào đó J. Nhưng đối với bất kì một đứa học sinh nào thì 18 tuổi nghĩa là bạn đang học năm cuối cấp 3 và bạn sắp phải thi đại học.

Mọi người định nghĩa năm cuối cấp thế nào thì tôi không biết, còn đối với lớp tôi cuối cấp đồng nghĩa với việc xõa. Nói nhỏ lớp tôi là lớp đầu trường vì điểm đầu vào cao nhất khối và thực sự thì lớp tôi cũng học rất được nếu như không lười.

Có ai hình dung nổi một lớp 12 nào mà tất cả thành viên trong lớp đứa thì nhảy như con choi choi, đứa thì gân cổ lên chửi nhau, ba bốn đứa xâu xé tranh giành 1 chiếc điện thoại để chơi (khổ thân chủ nhân chiếc điện thoại ghê!!!). nói chung là mọi người cùng hoạt động sôi nổi chẳng ai thiếu phần. lớp tôi chỉ được mỗi phẩm chất này là được khen ngợi, cả lớp bày trò rồi cùng nghe giáo huấn của cô chủ nhiệm.

Kiểm tra tiếng anh-một tiết rất thú vị, hình thức trắc nghiệm, và cô dạy môn này là chủ nhiệm nhưng vô cùng dễ tính. 2 dãy ghế mỗi dãy có một đứa học giỏi anh, thế là ngồi bên nào thì yên phận chép bài môn đấy, lớp được coi là vô cùng ngoan trừ mấy đứa bàn gần cuối vì phải chờ rất lâu đáp án mới xuống đến nơi. Và khi bài kiểm tra được trả thì một bên được 8, một bên được 9. Có vài đứa đã dính chưởng khi bài kiểm tra bị nhận xét “ Chép giỏi thật!”, thực ra đây là những đứa cố quá thành quá cố.

Khi hết học kì, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của học sinh chính là sắp được nghỉ học để chuẩn bị cho học kì mới, và ý nghĩ thứ 2 là học phụ huynh – một vẫn đề muôn thửa, được nhắc đi nhắc lại nhưng việc này vẫn nan giải và gây đâu đầu cho cá nhân từng người.

Lớp tôi cũng  thuộc “Hội những người sợ họp phụ huynh”, đơn giản vì chúng tôi không ngoan và chắc chắc khả năng nghe phụ huynh ca là rất cao. Vào ngày phát giấy họp, cả lớp đứa nào đứa đấy rộng đến mang tai kêu gào thảm thiết “ Phát này xong, thôi tao đi dạt đây”; “Lại họp, đây là lần thức 23 trong 18 năm cuộc đời tao rồi đấy”… Và trong những tiếng kêu gào thảm thiết này len lỏi những câu hỏi thăm tình hình của nhau “ Hồng Anh cháu ngoan, dính nhiêu phát đó?”. Hồng Anh vuốt má mình vênh mặt trả lời “ Hơi bị ngoan, dính có 5 chưởng, khà khà”.  Đức khùng ôm mặt buồn buồn “Đúng là con hơn cha là nhà có phúc, số m khá hơn bác rồi đó nha, hiu hiu”. Bị nghe xưng con cha, Hồng Anh sôi máu đập bốp vào quả đầu thông minh nhất lớp của Đức khùng “ Ai là con mày, đấm cho to đầu giờ”. Và rồi cuộc nói chuyện trong hòa bình bỗng trở thành cãi nhau về vẫn đề con cha, con bác.

Không khí gầm rú thảm thương đã kết thúc trong yện lặng sau tiếng gõ thướt của cô chủ nhiệm từ vừa nãy vẫn im thin thít. “ Các anh chị định làm loạn à, thích tôi hạ hạnh kiểm không? Lớp ngay gần văn phòng mà ồn ồn như cái chợ, cô Nhung sang đây bây giờ.”. Nhắc đến sát thủ Nhung hiệu phó là đứa nào đứa đấy đều tỏ ra ngoan hiền, ngây thơ vô số tội. Và tiết họp lớp này lại được tiếp tục trong những tiếng nói chuyện nho nhỏ.

“ Cô ơi, bọn em năm nay 18 rồi còn cần họp phụ huynh làm gì ạ. Cô để cho bọn em tự quyết định cuộc đời của mình đi”
50 đôi mắt đồng loạt hướng về K.Linh đang cười nhăn nhở, đây chính là nới phát ra đề xuất vừa rồi. Thế là cả lớp và cô chủ nhiệm lại tiếp tục trò chuyện trong ồn ào.

Vài tháng trôi qua, cười từ ngày này sang ngày khác, từ tiết đầu sang tiết cuối, chúng tôi đã đến cuối năm học. Thi thử tốt nghiệp xong đứa nào cũng xõa hòa theo không khí nghỉ hè của những lớp khóa dưới. Điển hình là ngày thứ 2 của một tuần nào đấy, theo thời khoa biểu là học 5 tiết, nhưng đến tiết thứ 3 lớp bỏ về gần hết vì thấy mấy lớp được về nên về theo. Đến khi chuẩn bị vào tiết học, cô chủ nhiệm ghé qua lớp thấy có 5 mống ngồi ngơ ngơ, trong đó thằng Đức khùng đang vẽ Agriburt lên bàn. Trước ánh mắt long lanh của học trò, cô đã phán một câu xanh rờn “ Đã trốn sao không trốn hết đi, ở lại làm gì nữa.” Như thể được cấp giấy phép cả năm đứa đều cười khanh khánh đứng lên đi về. ( Giờ quên mất vì sao Đức khùng lại ở lại mà không đi ăn với chúng tôi. Sáng hôm sau đến lớp nó rất vênh váo tuyên bố “ Chúng mày chết, thích trốn à, chuẩn bị chịu phạt đê hahaa”. Sau đó nó chỉ chỉ vào mặt bàn nó đầy vết phấn “ Chơi không?”)

“ Lớp bà Ngọc hôm chia tay khóc đấy.” Dung thiểu lôi ra một chủ đề mới trong lúc cả lũ đang tụm năm tụm ba ngồi xúm vào buôn chuyện.

“ Lớp mình không khóc đâu, chỉ có cười chảy nước mắt thôi hah…”. Thằng Chim vừa đẩy gọng kính kiểu rất trí thức vừa nói.

“ Đúng đấy, mới cả tốt nghiệp rồi nhưng vẫn gặp nhau mà, khóc cái quái gì”. Thùy Anh béo ngồi ôm chân trên ghế cũng hào hứng góp một câu.

Tất cả đều đồng tình nghĩ rằng lớp tôi sẽ không khóc trong ngày tốt nghiệp, vì dù sao vẫn còn gặp nhau mà.

20/5. Ngày chúng tôi tốt nghiệp.

Cuối cùng chúng tôi vẫn khóc.

Bắt đầu từ đây mỗi người sẽ có một hướng đi riêng, đi trên con đường của mình.

Bước vào xã hội với hàng ngàn người chúng tôi còn nhớ đến nhau cho đến khi nào. Chẳng ai biết câu trả lời, có thể là lên đại học quen nhiều bạn mới, hay không gặp nhau nhiều thì chẳng còn vui như trước.

Đoạn kí ức trôi nhanh qua những ngày thi cử và nhập trường mới. Chúng tôi chính thức trưởng thành, bước vào thời kì người lớn.

Tiu hẹn mọi người đi chơi và một buổi tối trời mát mẻ. Hồng Anh, Thùy Anh, Dung thiểu, Phanh, Quân trọc, Linh lét, tôi, Tiu, gần đủ thiếu mất Hân bò. Con này đã gọi điện bảo nhớ đến đúng giờ rồi mà vẫn cao su. Tôi gọi cho nó định chửi cho một trận vì tội thả bom mọi người, muộn gần một tiếng rồi mà chưa thấy tăm hơi đâu cả, nhưng điện thoại nó tắt máy. Chờ thêm lúc nữa, 8h hơn, cả bọn quyết định đi tìm quán nào ăn đã rồi từ từ gọi điện cho Hân bò ra đấy luôn. Nhưng tối hôm đó nó đã không đến…

“ Ê, đến sớm thế con chó. Ngày trước mày toàn đi học muộn mà. Hahaha…”. Tiếng thằng Tiu làm tôi giật mình, trước mắt không còn là khung cảnh buổi tối cả bọn đang cười cười với nhau nữa mà là lớp học cũ vắng tanh.

“Em yêu ơi em ngủ gập đấy à?”. Hồng Anh theo sau thằng Tiu đi vào, nhìn mặt tôi lơ mơ như vừa ngủ dậy mà phì cười.
“Sao có 2 đứa, bọn nó đâu hết rồi?”. Tôi cũng cười cười theo.

“ Chắc đến bây giờ ý mà.”

20 con người ngồi trong phòng này làm tan đi không khí vắng vẻ vừa nãy, dù rằng chưa bằng được 50 con người của ngày trước.

“ Chụp cái ảnh đê. Chỗ người nào người đấy ngồi vào nào…”. Lời hô hào được mọi người rất ủng hộ, ai nấy rục rịch ngồi vào chỗ cũ của mình. Bàn tôi vẫn đủ 4 cái mẹt, ba đứa đồng thanh bắt Đ.Anh nằm xuống bàn để cho giống ngày còn đi học.
Tôi đưa mắt nhìn khung cảnh nhộn nhịp xung quanh rồi bất chợt dừng lại ở chỗ trong cùng bàn trên của bàn tôi. Chỗ trống luôn dành cho một người, luôn chờ đợi người đó mãi mãi.

Hân đã ra đi trong buổi tối mà tôi và mọi người đều nghĩ là rất vui.

Nó dừng lại trong thời thanh xuân tươi đẹp, còn chúng tôi thì vẫn tiếp tục bước đi, tiếp tục trưởng thành, bước qua khoảng thời gian đẹp đẽ đó, để lại sự ngô nghê, thuần khiết, nụ cười rạng rỡ cùng những kỉ niệm đã từng vui vẻ.

“ Hân à, mày đang ngồi ở đó đúng không? Chỉ còn có mình mày ở lại trong thời thanh xuân này, mãi mãi giữ lại tuổi trẻ, mãi mãi giữ lại tiếng cười của một thời học trò. Kiếp này chúng ta đi cùng với nhau quá ngắn, kiếp sau chắc chắn sẽ làm bạn đến cuỗi đời.
Tao thực sự rất nhớ mày…”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

37#
 Tác giả| Đăng lúc 21-6-2013 22:17:54 | Chỉ xem của tác giả
SBD 32

Bài dự thi "Kỷ niệm tuổi học trò"
Nick Kites:
Tiêu đề: Viết cho những yêu thương


"Tuổi học trò hồn nhiên thơ mộng
Tuổi học trò sống động khó quên "


  Đúng vậy, ai mà quên được cái chuỗi ngày yêu thương ấy.

  Tháng sáu, những yêu thương khờ dại  lại quay về.

  Tháng sáu là lúc nhóc con trong làng, trong xóm năn nỉ bố mẹ đi mua cặp. Là lúc ta bất giác nhớ về khoảnh khắc khóc trên vai " ngày đầu tiên đi học " . Đôi vai gầy của mẹ đẫm nước mắt con và dường như trên mái tóc con lệ mẹ rơi thì phải !

  Tháng sáu là lúc để nhớ về cảm giác ấm áp khi cô nắm lấy bàn tay bé nhỏ nắn nót từng nét chữ đầu tiên. Cô dạy con " Nét chữ nết người".



  Tháng sáu là lúc bỗng dưng nhớ thầy, nhớ bạn.

  Tháng sáu, ta chợt nhớ về những người cô, người thầy chủ nhiệm. Có phải nước mắt ta rơi vì thấy mình quá đáng ?
Ta đã từng nghĩ ra đủ trò để phá phách, phải không ta ?
  
  Tháng sáu, một chút nhung nhớ và một chút "hờn dỗi" còn vương vấn gửi tới các giáo viên bộ môn!
Ta cứ nhớ về những lần kiểm tra bài cũ. Thì rằng những hôm học bài-chẳng có chút kiểm tra nhưng lúc ta "quên" đi nhiệm vụ ấy thì lại kiểm tra liên hồi.
Những lúc đó, cả lớp nhốn nháo nhắc bài thật ngộ !




Tháng sáu, ta thêm chút "vô tư" gửi tới các thầy cô thực tập.
Họ hiền và ngây ngô hơn ta nghĩ. Họ tặng ta những nụ cười và trao cho ta những cái nhìn thiện cảm. Nói chung là rất đáng yêu- ta nhỉ ?

Tháng sáu, ta nhớ đến nhóm bạn phá làng cùng ta !

Nhớ về lúc cột áo dài nhỏ bạn rồi cười khúc khích như lũ chuột vớ được chĩnh gạo thơm.

Nhớ về lúc đá dép lũ con trái khắp lớp rồi cả nhóm đứng lên như tội phạm !

Nhớ về những lần "con gái " giả đò khóc để chọc "con trai".

Nhớ về cảm giác rượt đuổi một thằng con trai để đòi lại vở.





Nhớ và bật cười khi ta vạch phấn chia bàn. Rằng đứa nào qua cai sẽ bị đánh, bị thưa.
Nhớ ngày ấy kị con trai kinh khủng. Bởi, cứ thử dính vào một đứa nào đó thử xem ... ta sẽ bị đưa lên tòa xử không thương tiếc !

Nhớ cảm giác chuyền giấy trong lớp với những kí hiệu riêng mà chỉ ta với ta mới hiểu !

Nhớ tiết toán túm tụm nhau làm bài tập.
Nhớ tiết văn chỉ xin cô cho thảo luận để ngồi "buôn"
Nhớ tiết hóa ngu ngơ không biết gì về hóa
Nhớ tiết sinh chỉ tập tẹ biết khái niệm "tế bào"
Nhớ tiết anh đem ghi hết phiên âm ra sách. Sách ghi " nice to meet you " mình chèn vô " nai tu mít diu " . Ngộ quá ta nhỉ ?
Nhớ tiết sử, tiết địa, tiết giáo dục công dân, tiết công nghệ, tiết tin lắm mấy nàng ơi !



Nhớ những lần ra chơi tụ lại một nhóm rồi ghép đôi, ghép cặp. Rằng thằng A hợp với con C chứ không hợp với con B tại con B xinh quá ! :")

Tháng sáu, ta dạt dào cảm xúc nhớ về tình yêu cái thuở ngày thơ !
Tình yêu trẻ con chỉ là những cái cười mỉm và những viên kẹo ngọt ngào !... Thích và đáng yêu vô cùng !

Tình yêu trẻ con... không vụ lợi và không bon chen !



Tháng sáu, bỗng dưng ta thấy yêu hơn tuổi học trò... một thời mực tím ngây thơ, khờ dại và đầy ắp yêu thương !

Tháng sáu, chưa đủ xa rời như tháng 7... chưa đủ nhớ nhung nhớ 8 nhưng đủ để dạt dào cảm xúc khi viết những dòng này... ta ạ !




  
  
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

38#
 Tác giả| Đăng lúc 21-6-2013 22:20:35 | Chỉ xem của tác giả
SBD 33

Bài dự thi "Kỷ niệm tuổi học trò"
Nick Kites:
Tiêu đề: Mãi là bạn - nhé nàng !


  Tớ gặp cậu năm lớp 5 - quen và cùng lớp năm lớp 6 - thân nhau từ đó đến giờ !

Đúng ! Người đã thay đổi một phần nhỏ cuộc sống của tớ ! Rằng từ đây, tớ có một cô bạn cực kì thân - là cậu !


Sáng, thay vì đi học một mình tớ có người để " hẹn hò " trò chuyện.

Trưa, thay vì những bữa ở nhà một mình ăn mì gói tớ đến nhà cậu ăn cơm.

Tối, thay vì ngồi cặm cụi học bài rồi đi ngủ thật sớm tớ lại dành thời gian để nghĩ " mai sẽ chơi gì cùng cậu"

Người đã tặng tớ những lần cười ngặt nghẽo mà cố cũng không thể dừng - là cậu !

  Những câu chuyện cậu kể không đủ làm tớ cười nhưng giọng của cậu rất dễ thương !

Những hành động cậu làm đều đáng yêu đến lạ. Thật đấy !

Người đã làm cho tớ tin rằng , " The world is very beautiful" - là cậu !

Cậu khẽ đặt bàn tay lên vai tớ và an ủi... An ủi cực kì con nít.

  - " Nín đi - Thôi mà, Đi ăn kẹo cùng Thương "

  Thế mà tớ nín ngay và lập tức chơi đùa cùng cậu.

Cậu làm cho tớ biết rằng : Cuộc sống là một bảng màu và tớ có thể pha ra màu gì tớ muốn "

Và Thương à, nếu được tớ sẽ tặng cậu màu hồng- được chứ?

  Cậu là người đã ngồi hàng giờ để thuyết phục tớ rằng " Đừng bỏ cuộc khi cánh cửa kia vội vàng khép lại ".

Rằng : " Một cánh cửa khác sẽ mở ra với tớ "

Và bây giờ thì tớ tin  Một cửa sổ cuộc đời tớ - là cậu !

  Khi tớ chơ vơ và bỗng ngã quỵ giữa cuộc sống này thì có một người nắm lấy bàn tay tớ- là cậu !


Tớ nhớ năm lớp 7, tớ đã bị nghi oan. Và cậu đã thế nào nhỉ ? Khóc cùng tớ, gào lên cho cả lớp biết tớ không hề làm việc đó !

Người cùng tớ đi qua bao năm tháng học trò, cùng nghịch, cùng phá, cùng chịu phạt - là cậu !

Cậu nhớ lần chúng ta cột áo dài nhỏ Linh với Dung chứ ?

Cả 2 đứa đã ngồi cười khúc khích như "2 con chuột ".

Cậu nhớ lần chúng ta đá dép thằng Minh rồi bị đứng lên trước lớp không ? . Hai đứa con gái bị phạt vì " quấy rối và chọc ghẹo " con trai . Nghĩ lại vẫn thấy ngộ cậu nhỉ.

Cậu và tớ là đầu têu nhắc bài cũ khi có đứa nào " ngơ ngơ ".

Kết quả là không ít lần nhảy sổ đầu bài !

  Người cùng tớ vỡ òa trong niềm  vui và hạnh phúc - là cậu !

Cậu sẵn sàng ngồi hàng giờ để nghe tớ kể những chuyện vui và cười chia vui cùng tớ.

Cậu cười thật tươi khi tớ làm những điều quan trọng hay chỉ vì một con điểm tốt.

Người bên tớ lúc tớ yếu đuối nhất - là cậu !

Và cậu à, tớ muốn nói rằng - người tớ cần trong suốt cuộc đời này - là cậu !




Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

39#
 Tác giả| Đăng lúc 21-6-2013 22:47:44 | Chỉ xem của tác giả
SBD 34

Bài dự thi "Kỷ niệm tuổi học trò"
Nick Kites:
Tiêu đề: Một tình bạn ảo


Gửi một người bạn gần như thật cũng rất ảo của tôi

Dù biết bạn không đọc được những dòng viết này của tôi nhưng tôi vẫn viết vì đây là những nỗi lòng của tôi, bạn nhé!

Nhớ hồi xưa, vào khoảng thời gian còn là học sinh, mình chưa từng nghĩ đến khái niệm "bạn thân" lắm, nhưng sau khi gặp bạn, tôi bắt đầu nghĩ đến 2 từ "bạn thân".

Tình bạn của tôi với bạn ảo lắm nhưng gần như bạn gắn bó với tôi cả một thời học sinh đẹp đẽ kia.

Bạn là một bạn ảo, chỉ quen trên mạng, đơn giản thế thôi. Người ta hay nói "Bạn trên mạng đừng bao giờ tin" và bản thân tôi cũng tin là thế nhưng không hiểu tại sao tôi lại rơi vào ấy và băt đầu không tin mà cho nó thành hiện thực.

Khi ngày đầu nói chuyện với bạn, đơn giản tôi chỉ nói chuyện này nọ, chỉ bâng quơ qua thôi, hoàn toàn cách xa nhau nhưng dần dần tôi với bạn cũng bắt đầu nói chuyện với nhau rất thân, hỏi thăm này nọ, chia sẻ này nọ và nói những lời thật lòng này nọ nữa.

Nhớ những ngày đầu tiên, tôi xưng với bạn là "chị" và đúng thế, bạn là một người chị của tôi, lớn hơn tôi 1 tuổi nhưng tính cách bạn, cách nói chuyện của bạn dường như không phải lớn hơn tôi 1 tuổi mà là bằng tuổi tôi.

Tình bạn đến gần nhưng cũng xa, cũng rất ảo

Dù tôi với bạn chỉ đơn giản chia sẻ nhau những bài nhạc hay, kể những câu chuyện vui rồi cùng nhau trò chuyện về những ngày trong cuộc sống của hai đứa thôi. Và mỗi khi tôi buồn, tôi đang khóc, tôi đang rơi vào tình trạng gần như "bất lực" không thể làm gì được thì bạn ở bên cạnh tôi với một câu đơn giản "Hum nay cô bị gì thế?", lúc ấy tôi cũng đỡ hơn nhiều rồi vì lúc đó tôi không thấy ai quan tâm tôi bằng bạn. Dù đó chỉ là câu nói ảo thôi, chỉ là những dòng chữ trên mạng thôi nhưng tôi vẫn tin nó là thật, thật như chưa từng thấy, vì ở bạn tôi thấy được hai từ "quan tâm".

Rồi khi tôi với bạn giận nhau, cãi nhau một số chuyện phải nói là không đâu luôn ấy, không nói chuyện với nhau 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày rồi lại 1 tuần, thời gian dài nhất vẫn là 1 tuần ấy, khi đó mình cứ nghĩ chắc bạn không còn muốn nói chuyện với bạn nữa, không hứng thú nữa rồi nhưng mà không hiểu tại sao mình lại nghe tin bạn bị bệnh, mình rất lo, đúng là rất lo luôn ấy, mình tìm mọi cách để liên lạc với bạn, để lại mess, gọi điện thoại cả chục lần nhưng bạn không bắt, không trả lời, nỗi lo của mình càng nhiều. Và bỗng dưng, sau vài tiếng, bạn đã mess cho mình "Không sao cả, cô cứ lo ngủ đi, mai rồi nc", lúc đó tôi vui biết mấy bạn biết không?

Dùng khoảng thời gian gần 2 năm của tôi và bạn nói chuyện với nhau, mỗi ngày nói chuyện bình thường, dù ai cũng rất bực nhưng khi nhìn thấy dòng "cô có onl ko" thì tôi rất vui

Nói thật, mình cũng từng nghĩ là có nên chấm dứt tình bạn này không? Vì chúng ta chỉ là ảo, không phải thực, hơn nữa chúng ta ở rất xa luôn, có lần mình hỏi bạn rất nhiều "Có khi chúng ta phải over cô nhỉ?", "Nếu tôi có một chuyện lừa gạt cô, thì cô sẽ đối với tôi ra sao, xem như một người bạn nữa không?". Và bạn chỉ trả lời với mình 1 chữ làm mình đau lắm "Tùy". Mình không biết bạn cảm nhận được không, nhưng mình lúc đó rất đau, đau lắm.

Và rồi, cũng có một ngày, tôi với bạn chính thức trở mặt nhau, không xem nhau là bạn, rồi bạn nói một câu "Tôi khinh tình bạn này", còn 1 câu nữa "Tôi không tin tình bạn ảo này" thì lúc đấy mình còn đau hơn và mình đã thật sự khóc.

Cái khóc đó của mình không phải là mình xem trọng bạn mà mình khóc vì mình rất ngu, rất ngốc khi tin vào tình bạn này, chỉ một mình tôi quan tâm bạn, còn bạn thì không. Với lại, bạn còn so sánh tình bạn của mình với tình bạn của người khác, lúc đó mình biết mình buông thôi, tại sao phải níu kéo tình bạn không thuộc về mình.

Và biết kết thúc rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi cám ơn và xin lỗi bạn rất nhiều trong thời gian nói chuyện của chúng ta.

Một tình bạn trên mạng, ảo ảo cũng thực thực, kì lạ nhưng cũng rất quen thuộc, vô vị nhưng vẫn rất vui.

Và nó chỉ dừng lại ở chữ "Ảo"

2 năm học 11, 12, tôi đã biết rõ tình bạn như thế

Tuy không đúng với chủ đề này cho lắm, nhưng vì trong khoảng thời gian ấy, tôi chỉ có một tình bạn này thôi :D


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách