|
lthienthienPost on 17-4-2011 16:23:55|View lthienthien's posts
Jang Jae Hee: Vận mệnh đã gieo trồng tất cả nhân quả!
Nàng tên là gì? Chae Ok, không, là Jang Jae Hee!
Nàng là ai? Vận mệnh ban cho nàng hai cái tên, là bắt đầu cho những bi thương, tới phút cuối cùng, nàng là Chae Ok của Hwang Bo Yoon, hay là Jae Hee của Jang Sung Baek? Hay phải chăng là của cả hai?
Rốt cuộc nàng là ai? Là con gái của phản tặc, là nô tì thấp kém, là Damo tầm thường, hay một nữ hiệp dũng cảm? Nàng là nữ nhi nhưng mang trong người dòng máu kiên định, bất khuất, ngay cả khi quỳ gối cũng ngẩng cao đầu, không hề khiếp nhược.
Có những người, vì không được thời đại dung nạp, vì không cách nào hòa mình với ô hợp, nên mới trở thành nhân vật truyền kỳ. Nàng sống trong thời đại mà phụ nữ chỉ cần biết đến tam tòng tứ đức, nhưng nàng lại có ý thức tự lập tự chủ. Thảo nào đại nhân lại yêu nàng đến thế, cũng khó trách Jang Sung Baek lại chao đảo vì nàng, nàng xinh đẹp, thuần khiết như ước mơ mà đại nhân ấp ủ, nàng là viên ngọc quý trên đời, tựa như thời đại mới mà Jang Sung Baek luôn theo đuổi.
Sao lại có một người con gái như thế, sống trong thời đại trọng nam khinh nữ, vẫn không thua kém gì nam nhi, vẫn ngời sáng những phẩm chất cao đẹp.
Từ nhỏ đến lớn cùng đại nhân luyện kiếm trên núi tuyết, đường kiếm của nàng dứt khoát, mạnh mẽ. Lúc làm ở Bổ phòng, nàng luôn tỏ rõ bản lĩnh và sự thông minh không thua gì các Bổ tướng. Dù có chặt đứt cánh tay cũng không rơi lệ, dù thương tích đầy mình cũng không một tiếng rên la, dù biết vào cung là dấn thân vào đường chết, nàng vẫn cũng cảm tiến bước.
Nàng sống quá kiên cường, nhưng cũng quá đau khổ! Cũng như Jang Sung Baek đã nói, nếu được sống trong thời đại mới, nàng sẽ được người thân nâng niu như ngọc như ngà, nàng đâu cần phải chịu nỗi cô đơn, đâu phải chịu thân phận thấp hèn, đâu phải hy sinh tất cả vì người khác, mà không lo nghĩ cho bản thân?
Đáng tiếc, nàng không cách chi lựa chọn thời đại cho mình, nhưng không ngờ vận mệnh lại tàn nhẫn với nàng như thế!
Suốt cuộc đời, nàng cười được bao lần? Thật sự là quá ít ỏi, ngược lại đã bao lần nàng chau mày đăm chiêu, đã bao lần nàng âm thầm rơi lệ? Những tưởng ông trời sẽ phái một tuyệt thế nam tử đến với nàng, để bù đắp những mất mát ấy. Nào ngờ có một trang nam tử tuyệt thế ấy, nhưng lại là người mà nàng tuyệt đối không được tiến xa hơn.
Sống trong đau khổ, yêu trong khổ đau, chết đối với nàng có lẽ là một sự giải thoát, cuối cùng nàng bật lên tiếng “đại huynh” như xé nát tâm can. Nàng hãy an nghỉ, có lẽ chỉ có giấc ngủ vĩnh hằng, mới là giải thoát tốt nhất với nàng.
Hwang Bo Yoon: Cho nàng được tự do là tình yêu sâu nặng nhất!
Ấn tượng đầu tiên với chàng, chính là câu nói đầy yêu thương với CO: “Nàng có đau không? Ta cũng rất đau!”. Tuy qua biểu cảm của chàng đã quá rõ điều đó, nhưng thật sự khi nghe chính miệng chàng thốt ra lời ấy, ta không khỏi chua xót và cảm nhận được tình yêu chân thực vô bờ nơi chàng.
Bảy tuổi, nàng đã đến bên cạnh chàng, lặng lẽ cùng chàng chống đỡ tuổi thơ bi thương. Vì là con tỳ thiếp, sống với thân phận của kẻ người không ra người đã khiến chàng phải chịu đựng quá nhiều quá nhiều bất mãn. Cũng chính vì vậy, chàng càng xót thương cho người con gái bé bỏng kia. Thậm chí sau cùng chàng không tiếc sinh mạng để bảo vệ nàng.
Có thể nói Hwang Bo Yoon là một trang nam nhi hoàn hảo, nhưng khi đối mặt với Jang Sung Baek chàng đã nổi cơn ghen, hai lần hất tay Chae Ok và đẩy nàng ra, tình yêu khiến chàng đánh mất vẻ điềm đạm mọi khi, khiến phút chốc chàng trở nên nóng nảy không thể kiềm chế. Chỉ có điều khó lòng tìm thấy nơi chàng ham muốn chiếm hữu trong tình yêu. Vì tình yêu của chàng được nuôi nấng từ tình thương, sự mang ơn, và một tuổi thơ êm đẹp gắn bó với nàng.
Lúc chàng nói “đi đi, ta để nàng tự do”, tình yêu này đã quá sâu đậm, sâu đậm đến mức chàng không nghĩ cho mình, chỉ duy nhất một điều là nghĩ đến hạnh phúc của nàng! Chàng nói đêm đó con tim chàng tan nát, chàng sợ đêm về mơ thấy nàng, nhưng giả sử cuộc đời chàng không còn hình bóng của nàng, chàng sống còn có ý nghĩa gì? Cả đời được sống cạnh nàng, tưởng như chỉ là mơ ước của phận nữ nhi, nhưng cuối cùng lại là túc nguyện của một trang nam tử. Chỉ vì tình thâm mà duyên bạc, tình yêu sâu sắc trong từng giờ từng khắc ấy vẫn không chống lại tạo hóa trái ngang.
Đối với chàng, nàng quan trọng hơn trăm ngàn người, giang sơn gì, đại nghĩa gì, đều không sánh được với một Chae Ok! Không có nàng, chàng chỉ còn lại nỗi cô đơn không thể chịu đựng nổi. Nhưng dù không thể chịu đựng nổi, vì nàng, chàng vẫn để nàng rời xa. Chàng nhớ nhung tiếng gọi “thiếu gia” ấy, nhớ nhung thời thơ ấu ấy, nhớ đến quãng thời gian chỉ có hai người nương tựa nhau mà sống, và chỉ có đối phương trong mắt nhau.
“Ta cho nàng đi, để nàng được như chú chim tự do bay lượn trong bầu trời kia.”
Phải giác ngộ, và thông suốt đến mức nào, mới có thể đưa ra quyết định đó? Chae Ok thật sự rất hạnh phúc, vì thiếu gia của nàng trước nay chưa từng ép buộc nàng làm điều gì. Thiếu gia luôn cho nàng tất cả tự do có thể, và dù là bị phản bội, chàng vẫn cam nguyện chịu đựng.
Để rồi cuối cùng nàng phải thốt lên “Thiếu gia, mong người đừng mơ thấy tiểu nữ, trong mơ tuyệt đối đừng thấy tiểu nữ!”
Jang Sung Baek: Tai ương và kiếp số không thể tránh!
Là thủ lĩnh bọn sơn tặc, nghe có vẻ như một kẻ vũ phu thô lỗ, nhưng đó lại đường đường là một trang nam tử anh tuấn nghĩa hiệp.
Chae Ok để tâm đến chàng, có lẽ là bắt đầu từ lúc phi tiêu, chàng ngang nhiên đứng làm bia, ngang nghiên tin tưởng một kẻ không rõ lai lịch, càng ngang nhiên không che giấu việc rõ biết lỗi lầm của nàng.
Đôi tay chàng nhuốm đầy máu tươi, nhưng không phải là của một kẻ giết người man rợ. Nàng những tưởng đó là một sát thủ máu lạnh, nhưng khi thấy chàng chăm lo cho những người bệnh phong, coi tất cả họ như một gia đình, nàng đã nnhận ra chàng là một kẻ sĩ nhân nghĩa.
Chàng làm việc gì cũng theo ý mình thích, đã quý mến ai, sẽ quyết bảo vệ người ấy tới cùng, đã hận ai, thì quyết giết chết người ấy mới thôi. Khi huynh đệ gặp nạn, chàng tuyệt đối nghĩa khí ra tay tương trợ. Một trang nam tử như thế, một người cương trực, thấu suốt nhân tình như thế, trước nay Chae Ok chưa từng gặp, động lòng cũng là lẽ đương nhiên.
Chỉ là tình yêu ấy, không chỉ là túc duyên thù nghịch, còn là mối duyên loạn luân, có điều cũng không thể trách họ. Vì từ nhỏ họ đã phải chia cách, ai có thể chỉ dựa vào trực giác, để nhận ra huyết thống thân thích của mình!
Cảnh trong sơn động, thật khiến người tan nát cõi lòng, trong không gian tối đen không rõ mặt người, chỉ nghe thấy hơi thở của hai người. Trong lúc nguy cấp họ mới nhận rõ tình cảm của nhau. Trong hang động lạnh lẽo, hai trái tim liền kề truyền hơi ấm cho nhau, không còn đắn đo thân phận thù địch, chỉ biết làm theo con tim mách bảo. Dù trong hoàn cảnh, chân tình cũng đẹp, cũng rung động lòng người như thế. Có lẽ trong hang động là giây phút hai người hạnh phúc nhất!
Nhưng khi ra khỏi đó, vận mệnh ngang trái lại vây lấy họ, ngăn trở họ đến với nhau. Khi trước mắt chàng là thi thể những thôn dân vô tội nằm ngổn ngang, chàng đã nhận ra không chi thực hiện ước mơ xa vời kia, ước mơ được mãi cùng nàng sống trên sơn trại ấy, đã hoàn toàn vỡ nát.
“Ta muốn lấy mạng ngươi, tại sao ngươi còn quay lại?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, là chàng đang hỏi nàng, hay đang tự hỏi vận mệnh? Chàng rõ biết người đó không phải nàng, chỉ là dù không phải nàng, cũng phải coi như là nàng, chàng không thể xuống tay, cả khi mở mắt, hay lúc nhắm mắt, đều hiện hiển hình bóng của nàng.
Thời đại mới mà chàng mơ ước, cuối cùng đã không thể thực hiện. Nghiệp sát mà chàng đã gây nên, buộc chàng phải gánh chịu. Cuối cùng, hai người phải đối mặt, chàng và nàng buộc phải đi đến nước quyết phân thắng bại. Chỉ là, chàng không có ý muốn chiến thắng, có lẽ là vì ngay từ đầu chàng đã cam tâm tình nguyện thua nàng. Chàng nắm chặt tay nàng, đâm mũi kiếm vào người, nàng hoảng hốt rút kiếm ra, chàng lại dùng sức đâm vào.
“Jae Hee, huynh vẫn luôn...”
Vẫn luôn gì? Ngọn gió thổi bay lời chàng, chỉ còn đó Jae Hee, nuối tiếc cùng nỗi ray rứt hối hận!
“Đại huynh...”
Nàng bỏ mặc tất cả lao đến, nàng và chàng cũng ngã trên đồng cỏ xanh thẳm, cuối cùng họ đã nhận ra thân phận thật của nhau, chỉ là không ngờ giây phút trùng phùng ấy cũng là giây phút vĩnh biệt cõi đời.
“Kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại nhau. Vì kiếp này, ngay cả yêu nhau cũng không được!”
|
|