|
Nại Nại vừa bôi thuốc cho nàng, vừa cằn nhằn liên tục: “Đừng cử động, cũng đừng lau nó đi, đây thực sự là đồ tốt đấy. Cô sẽ nhanh chóng biết nó tốt ra sao, tới lúc đó chắc chắn cô sẽ muốn cảm tạ ta.”
Chính Y Xuân cũng nhận thấy da mặt mình sạch và mát hơn nhiều, nom vẻ mặt bình tĩnh của Dương Thận thì biết ngay da mặt mình không bị gì, bấy giờ mới yên tâm để nàng ta hí hoáy, lại quét thêm một lớp thuốc, tiếp tục nằm giường giả chết.
Mộc Mộc thấy dường như sư tỷ đệ bọn họ muốn tâm sự, vội vàng kéo Nại Nại rời đi.
Dương Thận ngồi bên giường khẽ nói: “Sư tỷ, tỷ đừng lo chuyện truy nã nữa. Đợi đến khi thương thế tỷ khỏi hẳn, chúng ta đến Tiêu Dao môn nói rõ ràng.”
Thực ra y hiểu rõ việc đến Tiêu Dao môn vốn là tự tìm đường chết, không có chứng cứ chính xác để chứng minh người không phải do nàng giết, Tiêu Dao môn thấy họ hẳn sẽ đổ dầu vào lửa. Song bây giờ, y cũng chỉ có thể vỗ về Y Xuân như thế, để nàng an tâm dưỡng thương.
Y Xuân lại lắc đầu: “Không đi đâu, bị truy nã thì cũng đã bị rồi, có gì ghê gớm chứ, chờ thương thế ta khỏi hẳn, nhanh chóng rời khỏi Đàm Châu mới là việc nên làm. À đúng rồi, Ninh Ninh đâu? Nó cũng bị thương, bây giờ ta không động đậy được, đệ chăm sóc cô bé nhiều một chút.”
Dương Thận hơi chần chừ: “Thực ra… Hai ngày nay, ta cũng không thấy bóng dáng nó. Sư tỷ, tỷ không thấy cô ta có gì đó kỳ lạ à? Không như con gái nhà bình thường.”
Y vừa nói thế, Y Xuân lập tức nhớ đến đôi mắt rất sáng của Ninh Ninh, sáng đến là kỳ lạ.
Nàng cũng do dự một chút, hồi lâu sau mới khẽ dặn: “Nói chung, cứ chăm sóc cô bé nhiều hơn đi.
***
Phu canh đã gõ canh ba, sắc đêm nặng nề, đêm nay không có ánh trăng, tối đến mức giơ tay không thấy được năm ngón.
Yến Vu Phi đọc sách dưới ánh đèn, hồ như hơi mệt, chàng nâng tay xoa thái dương.
Sau lưng chàng ta, cửa mở, gió đêm lạnh lẽo gào thét mà thốc vào, chốc lát đã thổi tắt đèn. Trong phòng một vùng tối đen.
Chàng ta cũng chẳng hoảng hốt, chỉ đặt sách xuống, giương mắt nhìn ra phía cửa. Ở đấy có một bóng trắng phiêu diêu lơ lửng, bồng bềnh bất định tựa như một u hồn.
Không, chẳng thà nói, đấy chính xác là một u hồn. Một u hồn thê lương xinh đẹp.
“Yến Vu Phi —–” Ả khẽ gào thảm thiết, “Yến Vu Phi, vì sự đa nghi mà ngươi trục xuất ta, khiến ta chỉ còn đường chết, hay cho một kẻ lòng dạ ngoan độc!”
Chàng ta không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bóng trắng ngoài cửa, ả bỗng bay vào phòng, tựa hồ chân không chạm đất, cứ thế đến trước mặt chàng ta. Tóc dài rối tung, phía dưới là gương mặt trắng bệch, dường như thất khiếu còn trào máu ồ ạt, vô cùng đáng sợ.
Tuy khuôn mặt này rất vặn vẹo, song chàng ta vẫn nhận ra, đây đúng là thị nữ đêm đó đến cầu xin mình thu ả về lại Yến môn.
Ả vẫn khẽ gào: “Ngươi khiến cha ta đột tử giữa đường! Nhìn khuôn mặt này đi, ngươi còn nhớ ta không?”
Yến Vu Phi bỗng thấp giọng: “Ta vốn nghĩ mình đã làm việc xấu, giờ xem ra, rốt cuộc vẫn chẳng sai.”
Tay phải chàng ta phất lên, chỉ nghe hai tiếng vang “phóc phóc”, như tiếng ám khí dạng ngân châm được bắn ra, ghim vào hai vai nữ quỷ kia, ả không nhúc nhích gì, chỉ chằm chằm dõi theo chàng.
Yến Vu Phi nhếch môi, lộ ra một ít ý cười, nhắc nhở ả: “Châm có độc. Yến gia nhị thiếu cũng chả phải chính nhân quân tử không dùng ám khí có độc gì gì đó, kẻ phái ngươi tới không cảnh báo trước à?”
Nữ quỷ kia quả nhiên giật bắn lên, vai mơ hồ run, tựa như nhắc rằng người này không đùa.
Ả căm hận xoay chân, chạy như bay ra khỏi cửa.
Yến Vu Phi châm đèn, hồ như chẳng có ý đuổi theo, tiếp tục cầm sách lên, chăm chú đọc.
|
|