|
Tỷ thật sự đần đến thế đấy! Dương Thận mệt mỏi quát một hồi, cả bụng lửa vừa nãy chả hiểu tại sao đã tắt hẳn.
Thôi được, nàng bảo vì là y nên mới chả sao, y tuyệt đối không thừa nhận vì câu này mà mình bỗng vui vẻ hơn. Hừm, nhất định là do tình đồng môn, đúng thế, tình đồng môn, tình cảm giữa họ gắn bó thì chắc chắn sư phụ cũng mừng lây.
Thế nên bây giờ y rục rịch, không cầm nổi ngoái đầu lại nhìn nàng, cũng chả có ý gì khác, chỉ là nghĩ nàng bị thương sẽ cử động bất tiện, mình thân là sư đệ thì hẳn phải ra tay giúp đỡ.
Một cái áo bất thình lình được phủ lên người Y Xuân, che đi chỗ thủng trên trung y đã cũ, cũng che cả những chỗ da bị lộ ra. Nàng thắc mắc ôm tóc ngước đầu nhìn, bèn thấy Dương Thận đã xắn xong tay áo, ngồi đối diện mình với nét mặt cứng nhắc, trầm giọng bảo: “Đệ, đệ đang có tý lòng hảo tâm nên giúp tỷ gội đấy!”
Nàng chẳng kìm nổi nhếch miệng cười, yên lòng giao cho y, cúi đầu để y xối nước ấm lên tóc, sau đó tỉ mỉ xoa bằng bồ kết.
“Cảm ơn nhé, đệ tốt bụng thật ấy, Dương Thận à!”
Tim bỗng nảy lên một cái chẳng có nguyên do, gò má đột nhiên như bị châm lửa, y vô cùng luống cuống nên đã vỗ đầu nàng một cái, cố ý chê: “Bẩn chết được! Coi nước trong chậu kìa, thành màu đen luôn rồi!”
Thực ra nàng không bẩn, cũng chẳng xấu xí.
Đầu ngón tay tiếp xúc với mái tóc mềm ướt tựa như tơ lụa mịn màng khiến y bất giác dịu dàng hơn, hồ như nặng tay một chút sẽ làm nàng bị thương.
Trên người nàng chỉ khoác mỗi chiếc áo bằng vải thô màu xanh thẫm của y, hơi to, lúc nghiêng về phía trước, sống lưng nàng như càng mảnh dẻ hơn, tựa hồ chạm nhẹ vào sẽ gãy.
Thật chẳng dám tin một cơ thể non nớt gầy yếu như này lại có sức mạnh tới vậy, dám mở đường máu đến cứu y.
Muốn hỏi nàng trong lúc đó đã nghĩ gì. Bởi vì y là sư đệ, là đồng môn nên phải cứu —– hay bởi lý do nào khác? Lòng y xao động, chính bản thân cũng chẳng dám nghĩ đến những thứ “khác” ấy.
Song vẫn không thể hỏi nên lời, y chỉ đành lặng lẽ ngắm cái gáy mảnh dẻ kia, tóc tơ mềm mại, dễ thương chẳng gì diễn tả được. Vì từng ấy năm đều bị tóc và cổ áo che mất, gáy nàng không đen mà trắng ngần đầy vẻ mỏng manh dịu dàng.
Ngắm mãi ngắm hoài, đầu ngón tay chẳng kìm nổi khẽ chạm vào một chút, đáy lòng y như say mất rồi.
Dương Thận tự nhắc nhở trong lòng mình: đồng môn, đồng môn, đồng môn…
Nhưng bờ môi lại nhẹ nhàng gọi: “Y Xuân à.”
“Hửm?” Nàng đáp rất tự nhiên, hoàn toàn không phát hiện sự thay đổi trong cách xưng hô.
Dương Thận hoảng hốt, lắp bắp: “Y Xuân… À không, y, y phục! Ta nói rằng hành trang của tỷ bị Thư Tuyển cướp mất, không còn y phục để thay nên ta đi mua dùm tỷ rồi!”
Y Xuân vắt khô mái tóc ướt rượt đã gội xong, đầy ngạc nhiên ngó nghiêng khắp nơi, thốt lên: “Ồ? Dương Thận giúp ta mua y phục rồi? Đâu nào?”
Y thở phào nhẹ nhõm, chỉ chỉ cái giường, trên đấy quả đã bày sẵn một bộ la quần mới màu lam nhạt.
Y Xuân vô cùng mừng rỡ, giũ giũ váy đã cảm nhận được chất vải mềm mại, hiển nhiên là hàng thượng phẩm. Cổ áo và vạt váy đều được thêu hoa lan, vô cùng tinh tế. Song những thứ ấy vẫn chẳng bằng màu váy, sắc màu ấy tựa như bầu trời giữa buổi sớm mai, ánh lên tầng lam nhạt trong trẻo nhất.
Nàng khó tin quay lại nhìn Dương Thận: “Đẹp quá! Cảm ơn đệ nhé, Dương Thận!”
Y khục khục vài tiếng, gương mặt đỏ lên, không xoay đầu nhìn nàng, cố ra vẻ tự nhiên mà nói: “Đừng khách sáo chứ… Tỷ đã cứu ta mà. Còn cái bọc nhỏ cạnh đấy… Ta không biết chọn mấy thứ ấy, nếu tỷ không thích thì vứt đi cũng được…”
|
|