|
Tác giả |
Đăng lúc 30-1-2014 23:29:33
|
Xem tất
Chương 4
Nựu Tử sở dĩ bảo Thẩm Mặc cùng nàng đi hái hoa quỳnh, là có nguyên nhân.
Trong khoảng thời gian này , bởi vì Thẩm Mặc chăm chỉ mua thịt lợn, dẫn đến việc làm ăn nhà bọn họ vô cùng náo nhiệt, thế nhưng việc này cũng trực tiếp dẫn đến việc cha nàng là Thủy Căn, giết lợn quá độ, mệt nhọc thành tật, khiến cho thắt lưng đau đớn, đến tối là ngủ không yên.
Mẹ Nựu Tử lên trấn tìm Vương đại phu bệnh cho Thủy Căn , thế nhưng hiệu quả cũng không như ý người. Vương đại phu nói, đây là vết thương cũ của Thủy Căn, bất kể có uống thuốc gì, phải có hoa quỳnh ở trên núi Quỷ Khóc ở gần đấy, thì thuốc này ăn vào mới có công hiệu. Nhưng hoa quỳnh này chỉ nở vào nửa đêm, nếu hoa nở mà không ngắt luôn, thì chỉ chốc lát sau sẽ bị héo rũ, bởi vậy, muốn lấy hoa làm thuốc dẫn thì phải lên núi vào lúc nửa đêm.
Mẹ Nựu Tử nương vừa nghe thấy liền lo lắng, ngọn núi Quỷ Khóc này là núi quỷ có tiếng, vừa đến buổi tối không chỉ có nhiều rắn côn trùng, còn có những chuyện ma quái, ngay cả thanh niên trai tráng trên núi cũng không dám lên, vậy một nữ tử như cô phải làm như thế nào mới là tốt nhất?
Nựu Tử biết mẹ cô lo lắng về cái gì, đã nghĩ đến việc tự mình lên núi hái thuốc, trùng hợp thấy ánh mắt của Thẩm Mặc, dọa cho một đống lăng đầu tiểu hỏa không sợ trời sợ đất, vì vậy có chủ ý rủ chàng đi cùng.
Chỉ một ánh mắt đã lợi hại như thế, dọa quỷ chắc không phải là vấn đề nhỉ?
Nựu Tử nghĩ như vậy, khi quầy bán thịt đóng cửa vào lúc ban đêm, liền đi đến chỗ hẹn trước ở thôn Khẩu chờ Thẩm Mặc
Thẩm Mặc đã đến từ sớm, mặc trang phục đen, trong tay là bảo đao nạm vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời chiều tà, thấy Nựu Tử đến, gương mặt Thiếu giáo chủ ửng lên một mảng đỏ hồng.
“Đi thôi.” Nựu Tử nói, đeo giỏ trúc trên lưng.
“Ta đến đây đi.” Thẩm Mặc đưa tay đón lấy
“Không cần, cái sọt này nhẹ.” Nựu Tử xua tay cự tuyệt.
Thế nhưng Thẩm Mặc tính tình bướng bỉnh, nhất định lấy cái sọt từ trên lưng cô.
Giành qua giành lại, bàn tay của hai người chạm vào nhau.
“Ngươi nóng lắm à? Sao mặt hồng thế?” Nựu Tử chớp chớp con mắt.
Thẩm Mặc nhanh chóng rút tay trở về, nghiêng đầu sang một bên, hừ một tiếng: “Không cần thì thôi, có lòng lại bị coi là lòng lang dạ thú.” Nói xong, liền cầm đao phăng phăng tiến về phía trước.
Nựu Tử thấy thế, nhanh chóng đi theo sau.
Núi Quỷ Khóc là một ngọn núi quỷ có tiếng ở trấn Lương Thần, có người nói vài chục năm trước đây, có một nữ tử bởi vì không chịu đựng được sự đánh đập của gia phu nên đã lên núi thắt cổ tự tử chết, từ đó về sau trên ngọn núi này cứ đến tối sẽ có tiếng khóc của ona hồn người phụ nữ, dần dần về sau, ngọn núi này liền trở thành núi Quỷ Khóc.
Khi Nựu Tử và Thẩm Mặc một trước một sau đi tới chân núi, trời đã tối sầm, đỉnh núi sâu trong cánh rừng, lộ ra một loại âm khí.
Thẩm Mặc dừng bước, nắm đao trong tay, quay đầu nói với Nựu Tử : “Ngươi xác định muốn đi?”
“Ừ.” Nựu Tử như đinh đóng cột mà gật đầu, “Ta phải chưa bệnh cho phụ thân.”
“Được.” Thẩm Mặc lấy ra một sợi dây thừng mảnh đã chuẩn bị từ trước, một đầu buộc vào cổ tay, một đầu đưa cho Nựu Tử: “Đường đi trên núi phức tạp, ánh sáng mù mịt, chúng ta dùng sợi dây này, sẽ không dễ dàng đi lạc.”
Nựu Tử suy nghĩ một chút, nghĩ rằng chàng nói có lý, liền cầm đầu dây còn lại, buộc vào cổ tay.
Sắp xếp xong xuôi, hai người bọn họ bắt đầu hướng về phía ngọn núi đi tới.
Vừa lên núi, trời ngày càng nhanh tối, cứ đi mãi đi mãi, vẫn chỉ là sắc trời tối sầm, chỉ có ảnh trăng mờ mịt trên đỉnh đầu, bóng cây chập chờn, nhìn qua như bóng quỷ đang giơ nanh múa vuốt.
Mặc dù lá gan của Nựu Tử lớn, nhưng lúc này cũng có chút sợ, cũng may sợi dây trên cổ tay mang lại cho cô cảm giác an toàn, cô chăm chú đi theo phía sau Thẩm Mặc , mỗi bước đi đều cẩn thận từng li từng tí.
Lại nói đến Thiếu giáo chủ của chúng ta, tâm tình của chàng lúc này không hề bình tĩnh.
Thẩm Mặc cũng không sợ những chuyện thần tiên ma quái này , phải biết rằng Bạch Tả Sử để cho Minh Linh giáo có khí chất của ma giáo, bố trí sắp xếp mọi thứ chẳng khác gì phủ Diêm Vương, hiện tại loại tình huống này với chàng không hề có tính khiêu chiến.
Thế nhưng, Nựu Tử lại đi phía sau chàng, vữa nghĩ đến việc mình cũng với nữ tử kia chung một sợi dây, Thiếu giáo chủ vô cùng kích động.
Chàng đang muốn mở miệng nói chuyện cùng với Nựu Tử, đột nhiên, trên núi vang lên một âm thanh ô ô liên hồi, nghe như tiếng khóc của nữ nhân. Không bao lâu, ở khe hẹp của ngọn núi có một vài thứ màu xanh xuất hiện, giống như quỷ, nương theo tiếng ô ô, chậm rãi di động về phía trước.
Nựu Tử cho rằng đã gặp quỷ, sợ hãi bước về phía trước hai bước, gắt gao túm lấy góc áo của Thẩm Mặc .
“Ta sợ...”
Thiếu giáo chủ lại càng thêm kích động, cố gắng chịu đựng kích thích: “Đừng sợ, là thổ lang.” Dứt lời, lấy thanh đao từ trong tay ra.
Chiếc bảo đao này từng xuất hiện trước mặt Nựu Tử, mặt đao sáng loáng phản chiếu ánh mặt trăng, rất nhanh sau đó Nựu Tử thấy thổ lang đứng ở phía ngã ba nhìn chằm chằm. Con mắt màu xanh lam tản ra khí tức âm lãnh tham lam, hướng về phía hai người tấn công.
Gần như là cùng một lúc, Thẩm Mặc giơ tay chém xuống, một phát chém đứt yết hầu con thổ lang ngã lăn ra trên mặt đất, dưới ánh trang bạc, nó kêu lên tiếng ô ô rền rĩ.
Hai con thổ lang khác thấy vậy, quay đầu bỏ chạy.
Thẩm Mặc nhanh chóng muốn cầm đao đuổi theo, nhưng không có cách nào Nựu Tử còn ở phía sau chàng, lúc này đã mất dấu hai con kia.
Giờ này khắc này, trong ngực Thiếu giáo chủ rốt cục có chút khẩn trương, loại động vật thổ lang này trời sinh tính hung tàn, tâm lý trả thù rất mạnh, lúc này chạy đi chỉ sợ là đi gọi đồng bọn. Núi này bởi vì có nhiều chuyện ma quái, trở thành cấm địa săn bán, hôm nay thổ lang hoành hành, có lẽ ẩn nấp rất nhiều ở đây. Chàng chỉ có một mình, chỉ sợ cũng khó có thể đối phó.
Nghĩ như thế, Thẩm Mặc cũng không cố được nhiều nữa, nhanh chóng cầm bàn tay Nựu Tử , bỏ chạy.
Hai người chạy thật lâu thật lâu, đến khi âm thanh ô ô dần tan biến, lúc này mới thở hồng hộc mà dừng lại, Nựu Tử phát hiện Thẩm Mặc vẫn luôn che chở nàng, y phục bị những bụi gai trên núi cào rách, trên cánh tay có vô số vết thươngtrong lòng vô cùng băn khoăn, đang muốn nói cảm ơn , thì Thẩm Mặc liền chỉ chỉ về phía trước.
“Ngươi xem.”
Nựu Tử nhìn theo phương hướng ngón tay của chàng , mới phát hiện phía trước có một cây hoa quỳnh rất lớn, mười mấy nụ hoa to bằng nắm tay chụm lại một chỗ, đang muốn nở rộ, mùi hương kỳ lạ theo đóa hoa nở rộ, phiêu tán ra, thấm vào ruột gan.
Đúng là tình cảnh khiến người khác chấn động, tại nơi núi sâu này, lại giấu kín một cảnh mỹ lệ động lòng người như vậy, Nựu Tử nhìn mà không rời mắt.
Thế nhưng nàng không biết, trong mắt người thiếu niên ở bên cạnh, vẻ đẹp thanh thuần của nàng so với đóa hoa quỳnh đang nở rộ kia càng khiến cho người khác đui mù.
PS : Thực ra còn một phần ở đằng sau nhưng bản raw mình tìm được trên TG chỉ có vậy, nên coi như đã hoàn ở đây Phần tiếp theo tác giả đăng trên tạp chí nên cái này mình cũng đành chịu
Cuối cùng đã có thể hoàn được trước Tết ^^ Chúc cả nhà ăn Tết vui vẻ, năm mới tràn đầy sức khỏe, gặp nhiều điều may mắn |
|