|
Chương 29: Người có phúc
Sắp chữ: naro naro – Nguồn: https://rimusm.wordpress.com/
Lục Thanh Ninh không buồn không vui cám ơn phụ thân đã khen, từ từ bước đến bên khung cửa sổ phía nam căn phòng. Vừa đi vừa oán thầm, ông làm như tôi không muốn làm một cô bé mười một tuổi xinh xắn, Văn Uyên không muốn làm một cậu bé sáu tuổi ngây thơ không bằng? Tất cả là vì cái thứ ngựa giống như ông, khiến chị em chúng tôi từ nhỏ đã phải cố gắng học cách làm chủ cả một đại gia tộc rồi.
Nhà chính của Tạ thị có diện tích rất lớn, chỉ tính gian nội thất này, ngang hơn năm thước, dài đến tám chín thước*. Một người bình thường nếu đứng ở phía nam gian phòng sẽ chỉ nghe loáng thoáng, tiếng được tiếng mất cuộc trò chuyện được thốt ra bằng tông giọng thấp của hai người ở phía bắc gian phòng.
*một thước = một mét.
Nhưng đó là ‘người thường’, không phải Lục Thanh Ninh. Mấy ngày nay, mọi lúc mọi nơi, vô tình hay hữu ý, nàng đều luyện một vài bài tập tăng độ linh mẫn của các giác quan, như thị lực rõ ràng trong đêm tối, như thính giác nhạy bén. Kiếp trước nàng là đặc công, đây là “vốn liếng” mà kiếp này nàng phải mang theo cho được, ở hậu trạch toàn đàn bà con gái thì sao, ai nói chút bản lĩnh này không có đất dụng võ nào!
Tiếng nói chuyện khe khẽ từ từ, từ từ truyền vào tai nàng. Thời gian luyện tập chưa lâu, trình chưa tới, nên nàng không nghe được toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện. Chỉ với chừng ấy thông tin, nàng cũng hận không thể làm tai mình điếc luôn cho rồi!
CBN* cái thứ ngựa giống Lục Đình Hiên. MN*, tự dưng chiều nay le te le ta chạy đến, vác theo một đống tặng phẩm, hóa ra là để xin chính thê Tạ thị đồng ý cho ông ta nạp thêm một ả thiếp nữa, mà ả này lại xuất thân từ thanh quan* mới tởm chứ! Muốn nạp thì cứ nạp, còn bày đặt ấp a ấp úng, ngượng ngượng nghịu nghịu, phát tởm!
*CBN = con bà nó, MN = mẹ nó, thanh quan: lầu xanh =.= bó tay ông này, già mà không nên nết. Nếu ta không lầm thì Thanh Ninh chửi thề nặng hơn, nhưng thôi, để vậy được rồi nhỉ ^^ dù sao cũng là bức xúc quá nên vừa nghĩ vừa chửi thậm tệ trong đầu thôi – thường thì nghĩ trong đầu chửi sẽ nặng và thoải mái hơn là nói ra mồm mà! Còn phải giữ hình tượng cho Thanh Ninh nữa chứ, hỉ!
Thảo nào ông bà ta có câu: cú mèo tiến trạch, vô sự bất lai*! Lục Thanh Ninh tức điên, chỉ muốn vớ lấy cái hộc* khắc hình mỹ nhân e ấp trong màn mưa xanh mướt, ném vào đồ khốn kia. Muốn lắm ấy, nhưng nàng lại không nỡ hủy hoại cái hộc có cô gái xinh đẹp đứng dưới cây lựu đỏ thắm sắc hoa.
*từ xa xưa, tiếng chim cú mèo hay cú lợn đã bị cho là mang lại điềm xui xẻo. Câu này nghĩa là có mấy kẻ xúi quẩy đến nhà, nhất định chúng sẽ đem cả sự xui xẻo theo vào nhà mình. Ở đây "kẻ xúi quẩy" là... Lục Đình Hiên.
Lại nghe Tạ thị nhỏ nhẹ nói: “Chuyện của lão gia chính là chuyện của thiếp, có gì đâu mà không tiện mở miệng ạ?”
“Tiếc là thân thể thiếp gần đây không thể vất vả được, nhưng thiếp nhất định sẽ dặn Cao ma ma phân phó các nha hoàn giải quyết chuyện này cho tốt, lão gia cứ yên tâm chờ tân di nương vào cửa, được không?”
“Tặng tân di nương áo tứ thân, đánh một bộ trang sức bằng vàng ròng, xuất ra năm lượng bạc làm một mâm cỗ và hai bàn rượu, phòng ốc thì ở viện Hiểu Nguyệt ở phía tây, kề cận với các vị di nương trong nhà, trang trí trong viện và hạ nhân cũng như tiền tiêu vặt và vật phẩm cung ứng hàng tháng đều không khác gì các vị di nương khác…”
“Lão gia đừng ngại, đây là thông lệ của Lục gia chúng ta, thiếp chỉ nhắc lại thôi.”
“Phu nhân làm việc, vi phu đương nhiên yên tâm.” Một tràng cười thật tình của Lục Đình Hiên vang lên, càng làm lộ rõ bản chất khốn nạn của ông ta. Tiếng cười của đồ ngựa giống chết bầm này đâm vào tai Lục Thanh Ninh, khiến nàng hận đến mức ngứa cả răng.
Đồ khốn. Tiếng cười dứt, tiếng xột xoạt vang lên, Lục Đình Hiên thấp giọng nói: “Đây là ngân phiếu hai trăm lượng, phu nhân cầm đi.”
“Phu nhân đừng từ chối, vi phu không xin phu nhân xuất bạc thay vi phu, nhất là dùng để lo việc nạp thiếp cho vi phu, các khoản này đều có khoản tiền chung của gia đình rồi. Khoản này là tiền riêng vi phu tặng phu nhân thôi…”
Lục Thanh Ninh cười khinh bỉ. Tiền hối lộ, hử? Của nả hồi môn của Tạ thị, bao gồm tiền bạc và nhiều loại tài sản khác, không phải ít, cần gì hai trăm lượng của ông ta!
Tạ thị vẫn cười dịu dàng: “Đã thế thì thiếp thân làm thê, cung kính không bằng tuân mệnh. Có điều, thiếp có chuyện này cần xin lão gia đồng ý…”
“Phu nhân cứ nói!” Lục Đình Hiên tỏ ra hào sảng, Lục Thanh Ninh nghe giọng là đoán được lúc này hẳn ông ta đang ưỡn ngực thẳng lưng theo kiểu ‘muốn gì cũng được’.
“Thiếp muốn thay nha đầu Thấm Ngọc xin một ân huệ. Nha đầu kia bề ngoài là theo lão gia ba năm, thật ra cũng hơn năm năm, đúng không ạ? Trước kia cô ấy còn nhỏ, lại chưa trải qua tục chải tóc, có thai mà không hiểu chuyện, dày vò làm sẩy thai, giờ thân thể đã được bồi bổ tốt rồi, muốn mang thai lần nữa.” Giọng điệu Tạ thị từ tốn, nhỏ nhẹ như đang nói về người thân của mình, “Mấy chuyện này lão gia cũng biết, thiếp không cần nhiều lời nữa.”
“Sắp có tân di nương vào cửa, chi bằng để Thấm Ngọc cũng vào cửa, được không? Nếu cô ấy chưa từng cho lão gia đứa bé nào, hay mới theo lão gia non nửa một năm ngắn ngủi thì thôi, đằng này…”
“Ta có gì mà phản đối cơ chứ,” Lục Đình Hiên vốn cười to ha hả, liền nhớ đến khuê nữ còn ở trong phòng, hạ giọng lập tức: “Đây là song hỉ lâm môn – chuyện tốt chứ gì nữa, chi bằng toàn bộ đều để phu nhân làm chủ đi? Phu nhân cứ sai người lo liệu là được.”
“Có khi là tam hỉ ấy chứ ạ.” Tạ thị cười nói: “Thiếp định ngừng cho Thấm Ngọc uống thuốc tránh thai từ hôm nay, cô ấy bồi bổ lâu nay rồi, có khi lại hoài thai ngay ấy mà…”
“Phu nhân!” Giọng Lục Đình Hiên đầy cảm động: “Vi phu thấy, phu nhân chính là vị phu nhân hiền lương thục đức nhất phủ Thiên Dĩnh, không, nhất Đại Tề chúng ta mới đúng.”
“Đến tận bây giờ vi phu mới hiểu, hóa ra phu nhân ban thuốc tránh thai cho Thấm Ngọc là để cơ thể cô ấy khỏe hẳn đặng sau này còn sinh con sinh cháu, vậy mà có kẻ không hiểu dụng tâm của phu nhân, lại còn ác ý châm ngòi ly gián tình cảm giữa vi phu và phu nhân nữa. Trước đây hoàn toàn là lỗi của vi phu, hiện tại vi phu xin nhận tội với phu nhân!”
Lục Thanh Ninh nghe tiếng binh binh, rồi tiếng Tạ thị thụ sủng nhược kinh* vội vã ngăn cản: “Lão gia, đừng dùng đại lễ như vậy với thiếp, những việc này đều là bổn phận của người làm vợ, lão gia đừng làm thiếp sợ…”
*thụ sủng nhược kinh: được yêu thương quá mà đâm sợ hãi. Ta chưa tìm được thành ngữ tương đương trong tiếng Việt.
Nhè nhẹ lắc đầu, khe khẽ thở dài, những phụ nữ sống trong chế độ thê thiếp này thật sự quá đáng thương. Chỉ ít phút ngắn ngủi, mà Lục Thanh Ninh vừa cảm phục Tạ thị, vừa xót xa cho Tạ thị, may mà Tạ thị đã hoàn toàn hết hy vọng với Lục Đình Hiên rồi, nên mới có thể đóng trọn vai hiền thê, bí mật tìm hiểu xem kẻ địch có mưu kế gì để ứng phó cho hợp lý, thân ở nơi cao mà không lơ là cảnh giác.
Mới vừa rồi, nàng không chịu tránh đi, Tạ thị không hề phản đối, chẳng lẽ bà có ý muốn nàng học cách giúp chồng? Nếu không dập tắt được thói trăng hoa của chồng, cứ hùa theo hắn. Bọn chúng thủ đoạn với mình, thì mình thủ đoạn lại. Đám thị thiếp câu kết nhau hãm hại sau lưng mình, thì tìm dịp đá lại chúng nó. Biện pháp này cũng tốt, nhưng… thật đáng ghê tởm, chỉ nên áp dụng khi xui xẻo vớ phải đồ ngựa giống làm chồng.
Lục Đình Hiên vừa nhịp chân, vừa ngâm nga ư ử trong họng, vừa rời khỏi phòng, hiển nhiên là vô cùng đắc ý, tâm trạng phơi phới. Không những thế, còn phá lệ gọi Tam nương lại, dặn dò nàng chăm sóc mẹ cho tốt, ngộ nhỡ có chuyện gì mà hạ nhân không xử lý được, phải nhanh chóng tìm bà mụ báo tin cho phụ thân, phụ thân nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết…
Lục Thanh Ninh ngoan ngoãn cúi đầu đáp: Tam nương hiểu ạ, Tam nương cung tiễn phụ thân, phụ thân đi thong thả, dáng vẻ cực kỳ nhu thuận đáng yêu, khiến nụ cười trên mặt Lục Đình Hiên trở nên toe toét như mặt trời ban trưa, vui sướng, hỉ hả rời đi.
Chết tiệt, Lục Thanh Ninh nàng mà phải gọi cái thứ ngựa giống đó là “phụ thân”, còn ghê tởm hơn gọi ông ta là “cha” nữa. Song, dù cơm canh tối hôm qua muốn vọt khỏi dạ dày, trào lên cổ họng và phọt thẳng ra ngoài, thì nàng vẫn phải nhẫn nhịn, vẫn phải nuốt xuống.
Nguyên nhân là, Lục Đình Hiên trong ký ức của nàng không phải dạng hay hứa hẹn. Dẫu ông ta là đồ cặn bã, nhân phẩm có vấn đề, nhưng chưa bao giờ hứa hẹn linh tinh, nay ông ta đã hứa sẽ nhất định sẽ gấp rút lo cho mẫu thân nếu có chuyện gì, hẳn cũng đáng tin nhỉ? Đến lúc ấy, ông ta có muốn từ chối cũng không được nha.
“Nương thấy sao ạ, có thoải mái không ạ?” Lục Đình Hiên đi rồi, Lục Thanh Ninh liền trở lại bên giường Tạ thị, nửa quỳ nửa ngồi, nhẹ nhàng cầm bàn tay lành lạnh của bà, ân cần hỏi.
Ông bà có nói: đau khổ đến lạnh cả lòng, câu này thật chính xác. Dù Tạ thị đã hoàn toàn thất vọng với Lục Đình Hiên, thất vọng đến mức dường như không thể đau lòng hơn được nữa, thì khi đối diện với sự vô tình của ông ta, cả trái tim lẫn cơ thể đều trở nên lạnh lẽo, khiến người khác thấy mà xót xa.
Nhẹ nhàng áp bàn tay lạnh như băng lên khuôn mặt non nớt đang hừng hực lửa giận, “Nương còn có Tam nương, có Uyên nhi, và đệ đệ trong bụng mà.”
Bàn tay Tạ thị hơi run run, nhưng bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, yêu thương vuốt ve khuôn mặt nàng, vẻ mặt dịu dàng, cười hiền lành: “Uh, đúng vậy, Vô Niệm sư thái nói nương là người có phúc, sau hai mươi tám tuổi sẽ được hưởng phúc. Hiện giờ đúng là phúc phần của nương đến rồi, nương vừa tròn hai mươi chín tuổi mà.”
Hai mươi chín tuổi, trái tim Lục Thanh Ninh đau thắt lại. Hai mươi chín tuổi, chỉ hơn nàng khi mất có hai tuổi… |
|