|
Chương 24: Hụt hẫng gấp bội
Sắp chữ: naro naro – Nguồn: https://rimusm.wordpress.com/
“Con bé này, con hiện tại đang theo cô cô và Nhị thẩm học quản lý hậu trạch, trước mặt mọi người giọt ngắn giọt dài* thế này thật không hay chút nào. Cô cô chẳng qua chỉ là suy bụng ta ra bụng người thôi, để sau này kể cho con nghe quá khứ của cô cô… con tự nhiên sẽ hiểu à.” Lục Đình Thù dịu dàng cười, an ủi nàng.
*chính xác thì là cụm từ “掉金豆子” nghĩa là: 1 – nước mắt của cô gái có hình hạt đậu (tròn tròn đó, các nàng… khóc thử là thấy à), 2 – ý nói nước mắt của các cô gái rất quý, không được khóc, 3 – là lời người lớn dỗ bé gái khi bé đang khóc, đối với một đứa bé thì “vàng” là vô giá, nếu khóc sẽ làm “vàng” bị bốc hơi đi, vì vậy, không nên khóc, đừng khóc nữa. Ta không tìm được cụm từ / hình ảnh / điển tích nào tương đồng, nên mạn phép sửa thành “giọt ngắn giọt dài” cho thuận tai. Cụm từ thay thế “giọt ngắn giọt dài” chỉ để câu không bị cụt chứ không sát với nghĩa mà tác giả dùng nên ta mới chú thích dài dòng thế này ^^.
Lục Thanh Ninh xấu hổ dạ, nhẹ nhàng nói, “Vậy Tam nương xin cáo từ đây ạ, Nhị thẩm và cô cô cố gắng kiềm chế đừng để bị mấy đứa điêu nô này chọc tức mà mệt người nha.”
Về viện Thanh Ninh không lâu là đến giờ cơm trưa. Thấy tiểu thư nhà mình đã trở lại, Thủy Thảo cấp tốc dẫn theo một tiểu nha hoàn đến đại trù phòng lĩnh hộp thức ăn về, cười mím chi đầy hưng phấn đi vào phòng, “Tiểu thư mau đến xem này, thức ăn trưa nay phong phú lắm nha.”
Không đợi Tiểu Tố vén rèm, Lục Thanh Ninh từ trong phòng bước ra, vừa đi vừa cười nói: “Phong phú đến cỡ nào hở, không lẽ từ bốn món mặn hai món canh hóa thành mười bát, đĩa sao?”
“Số lượng các món vẫn không đổi, nhưng đâu có nghĩa là chúng giống như cũ đâu nè?” Thủy Thảo hết sức úp úp mở mở, luôn mồm giục Lục Thanh Ninh đoán xem hôm nay có gì khác với mọi hôm.
“Nha đầu này, tiếp tục giục tiểu thư đoán nữa thì long can phượng đảm cũng nguội đi, ăn có ngon nữa không hả?” Tô ma ma lúc này cũng đến nơi, sắc mặt rất không tốt, khiến Thủy Thảo vội vàng mở nắp bưng đồ ăn để lên bàn.
“Ồ, đúng là khác biệt lớn nha!” Lục Thanh Ninh nhìn mâm thức ăn, không chỉ nhiều hơn mà chất lượng cũng tốt hơn, “Tôm sông này tươi ghê, ta thấy không giống tôm trong hầm băng lấy ra nấu đâu à.”
“Miếng gà cánh sen này chắc thịt đẹp màu, hoàn toàn không phải loại thịt gà già chát mọi bữa nha… Sao tự dưng hôm nay khác quá vậy?”
Lục Thanh Ninh một mặt bình luận, một mặt không quên ngoái về phía cửa sổ nhìn nhìn, khiến không chỉ Tiểu Tố vốn nghiêm túc bật cười, Thủy Thảo thì cười như nắc nẻ.
“Không chỉ món mặn đâu tiểu thư, cơm cũng là cơm gạo tẻ thơm nức mũi, mà bao đựng thức ăn cũng thơm phưng phức đó nha.” Thủy Thảo sợ để lâu thức ăn bị nguội mất ngon, nên vừa nói chuyện vừa dọn cơm ra bàn không ngơi tay.
“Hay vầy nè, nô tỳ ở lại hầu tiểu thư dùng cơm, Tô ma ma và Tiểu Tố tỷ tỷ đi ăn trước rồi quay lại thay nô tỳ ha.”
“Nếu ngươi nhấc tay có thể hâm nóng thức ăn, thì tiểu thư của chúng ta cũng không phải ăn cơm canh nguội lạnh nữa.” Dù đùa, Lục Thanh Ninh vẫn nghe ra chút ý trong câu nói của Tô ma ma.
Nguyên Thanh Ninh từng ăn cơm canh nguội lạnh ư? Nếu Lục Thanh Ninh đoán đúng, thì cô bé “Lục Thanh Ninh” tính tình kiêu ngạo và nóng nảy, lại đối chiếu với câu nói của Tô ma ma, khiến nàng nhất thời có chút nghi ngờ suy luận của mình, chả nhẽ cô bé “Lục Thanh Ninh” thật sự bị bắt nạt, bản tính kiêu ngạo nóng nảy chỉ là giả vờ thôi sao?
Bằng ngược lại, tại sao trong đầu nàng không hề có ấn tượng với việc cơm canh nguội lạnh, là do cô bé “Lục Thanh Ninh” chưa từng ăn, hay là lý do nào khác? Ví dụ như, trí nhớ không đầy đủ chẳng hạn… Phi phi phi, nghĩ đến đây, Lục Thanh Ninh không khỏi tự sỉ vả mình thậm tệ – đổi xác thay hồn thì liên quan gì đến trí nhớ hả?
“Thủy Thảo nói rất đúng, Tô ma ma và Tiểu Tố đi dùng cơm đi, nơi này có Thủy Thảo hầu hạ được rồi.” Lục Thanh Ninh không thích có ai hầu hạ, nhưng ở cổ đại này mà đi tuyên bố ai ai cũng ngang hàng thì chỉ có loại thánh mẫu thiếu não mới làm, nàng tự nhận chính nàng không đến nỗi ngu xuẩn như vậy.
Tô ma ma nhìn nàng vài lần, muốn nói lại thôi, chân cũng do dự, mãi chưa đi. Lục Thanh Ninh níu mày suy nghĩ, vội chữa lại: “Không thì Thủy Thảo và Tiểu Tố đi ăn đi, để vú lại với ta. Các ngươi cũng không cần phần cơm cho vú, cơm này đủ cho hai người dùng rồi.”
Tô ma ma hiển nhiên rất hài lòng với sự sắp xếp này của nàng, lập tức đứng bên cạnh nàng. Còn Thủy Thảo, sở dĩ đề nghị như thế là vì để ý đến tuổi tác lớn nhỏ, muốn nhường Tô ma ma và Tiểu Tố ăn cơm trước, hiện giờ nếu Tô ma ma muốn lưu lại, cô bé cũng vui vẻ kéo Tiểu Tố đi ăn thức ăn nóng hổi, cáo lui ra ngoài.
“Không còn ai nữa, vú có gì thì cứ nói.” Lục Thanh Ninh ngẩng lên nhìn Tô ma ma.
Tô ma ma mấp máy môi, hơn nửa ngày vẫn không nói gì, không biết là đang suy nghĩ hay không dám nói. Lục Thanh Ninh không khỏi bực bực, vừa rồi bà vú nói nàng đã từng ăn cơm canh nguội lạnh, giờ đây cứ im im như thế hỏi sao nàng ăn cho được?
Nàng tuy xuyên từ hiện đại qua, các loại tiểu thuyết vẫn xem không ít. Trong truyện, những bà vú chăm sóc tiểu thư, công tử từ bé, lâu ngày tự cho mình là một nửa chủ tử, thậm chí muốn khống chế chủ nhân chân chính cũng không phải ít. Chẳng lẽ Tô ma ma thấy nàng thông minh hơn trước đây, lòng không muốn nên muốn lấy chuyện này ra oai phủ đầu chăng!
Cũng có thể không phải như vậy, là Tô ma ma có điều gì không vui về nàng. Không còn Tiểu Trừng, Tiểu Tố là đại nha hoàn duy nhất trong viện của nàng. Tô ma ma lại là mẹ ruột của Tiểu Tố, đương nhiên sẽ muốn con mình được tiểu thư yêu thích, tín nhiệm. Có lẽ là việc nàng nâng Thủy Thảo lên làm đại nha hoàn trong mắt Tô ma ma là đã san sẻ sự yêu thích vốn chỉ dành cho Tiểu Tố.
“Nếu điều vú muốn nói là: Thủy Thảo chẳng qua chỉ là một nha hoàn bộp chộp, một tiểu nha hoàn chỉ thi thoảng vào nhà chờ chủ nhân sai bảo, thì vú không cần nói nữa.” Trong nháy mắt, Lục Thanh Ninh hạ mắt nhìn xuống.
“Không nói đến chuyện việc trong phòng nhiều, một mình Tiểu Tố làm không xuể, lại nói nếu con không gọi Thủy Thảo vào phòng hầu hạ, đợi đến khi Đại phu nhân đưa đại nha hoàn đến đây, lúc đó chẳng phải Tiểu Tố vẫn dưới người khác sao? Vú là mẹ ruột của Tiểu Tố, những chuyện này nghĩ nhiều cũng không có gì lạ.”
Tô ma ma nhất thời sợ hãi, tiểu thư hiểu lầm chăng? Sốt ruột tiến lên mấy bước: “Tiểu thư của vú a, vú không phải định nói chuyện này đâu…”
“Vậy vú muốn nói gì thì cứ thẳng thẳng thắn thắn nói đi,” Lục Thanh Ninh bật cười: “Vú không nói sao con biết vú muốn gì cơ chứ?”
Tuy nhiên, sau khi nghe bà vú thì thầm vài câu vào tai, nàng rốt cuộc cười không nổi nữa.
Cái gì, theo lời của bà vú, thì sự cảm động của nàng lúc ở phòng khách hóa ra là vô nghĩa à? Cô cô đối với nàng tốt chẳng qua là vì vừa ý nàng, muốn nhận nàng làm con gái nuôi?!
Vú nói cái gì mà cô cô đã hòa ly, không có trượng phu, không có nhi tử, mai sau nhất định sẽ khổ, khuyên nàng trăm ngàn lần không nên đồng ý. Nàng, ngược lại, không nghĩ vậy.
Theo cô cô xử lý mọi việc ở phòng khách hổm rày, Lục Thanh Ninh rất phục trí thông minh của cô cô, nếu thật sự có thể theo cô ấy, hình như sẽ thanh tịnh không ít so với ở đại phòng, cũng thoải mái không ít?!
Bụng nghĩ thế, nàng cũng sẽ không đi! Cô cô không bàn bạc gì với nàng mà có ý đó là một lẽ, dù sao trong mắt mọi người, nàng cũng chỉ là một cô bé con, nhưng nghe vú nói mấy câu, hóa ra lòng tốt đối với nàng là có mục đích cả!
Thế mà lúc đó nàng còn suýt nữa khóc to, nghĩ rằng đã tìm được tình thân xa cách lâu ngày! Thế mà lúc đó nàng còn nghĩ ở lại đây cũng tốt, hóa ra là bị người lừa gạt! |
|